Truyện:Ánh Trăng Ngoài Cửa Sổ - Chương 39

Ánh Trăng Ngoài Cửa Sổ
Trọn bộ 45 chương
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-45)

Thầy giáo trung niên đứng trên bục giảng giảng bài như đang hát một bài hát ru vậy, Cố Ninh chống cằm, cố gắng hết sức vực dậy tinh thần nghe giảng.

Tất cả đều là do cô thiếu ý chí, tối hôm qua cô bị Quý Oánh Oánh kéo thành lập đội chơi game, không chú ý thời gian nên đã chơi một mạch đến tận sáng sớm.

Hai mí mắt như dính vào nhau, đầu cô gái nhỏ càng ngày càng vùi thấp xuống dưới, cằm dựa vào cánh tay ngủ thiếp đi.

Cửa sổ không đóng, gió từ bên ngoài thổi vào mát rượi. Cố Ninh ngẩng đầu lên, nhận ra ngoài mình ra thì trong lớp chẳng còn người nào khác.

"Mạnh Diễn?" Cố Ninh gọi hai lần nhưng không có ai đáp lại.

Cửa trước và cửa sau của lớp học đều bị khóa, im lặng một cách kỳ lạ, cô gái nhỏ hoảng sợ vỗ mạnh vào cửa, "Có ai không? Mạnh Diễn, anh đang ở đâu thế?"

Tiếng bước chân "cộp cộp" từ phía sau truyền đến, người con gái giật mình, chưa kịp quay đầu nhìn lại thì giây tiếp theo hai mắt đã bị một mảnh vải đen che đi.

"Anh là ai?!" Hô hấp của Cố Ninh trở nên gấp gáp, tim đập loạn xạ lo sợ.

"Bé cưng, chúng ta chơi trò gì đó ⓚ●í●🌜●𝒽 ⓣ●𝖍í●↪️●ⓗ đi."

Giọng hắn trầm thấp tràn đầy từ tính, Cố Ninh đã quá quen thuộc giọng nói này rồi.

"... Mạnh Diễn? Anh che mắt em lại làm gì thế?"

"Làm em."

Hắn cúi đầu mãnh liệt ⓗ.ô.𝖓 lên môi cô, đầu lưỡi đ●ư●ⓐ 𝖛●à●ⓞ câu lấy cái lưỡi nhỏ bé kia 𝖑𝖎ế_ⓜ 𝐦ú●✞ kích tình.

Chóp mũi ngửi thấy hơi thở mát rượi quen thuộc, cơ thể đang căng thẳng của cô gái nhỏ dần thả lỏng lại. Nụ 𝐡●ô●ռ 𝖓-ó-ⓝ-𝐠 🅱ỏ-ⓝ-ɢ kết thúc, đầu óc còn choáng váng chưa kịp hoàn hồn lại thì ngay sau đó đã bị người nọ ôm lấy 𝐦_ô_п_ɢ đặt lên trên bàn học.

Cái bàn dưới 𝖒ôⓝ_🌀 cứng cáp mát lạnh, hai chân cô bị bẻ ra bắt ⓚẹ*𝓅 𝒸*ⓗ*ặ*𝖙 lấy vòng eo của hắn.

Đoán trước được những việc hắn sẽ làm tiếp theo, vẻ mặt cô gái nhỏ hoảng sợ đẩy 𝐧🌀_ự_🌜 anh bé của mình ra, kêu lên, "Không được đâu, đây là phòng học ..."

"Đừng từ chối anh." Hắn nâng cằm người trong lòng lên, mập mờ 🦵1*ế*〽️ l𝖎ế_ⓜ vòng vòng môi cô.

Thời tiết không quá lạnh nên Cố Ninh mặc một chiếc váy dài và tất chân cùng màu da, thế nên lúc này rất thuận tiện cho hắn hành sự.

Chiếc tất mỏng dính chặt vào da, hơi khó cởi ra, ngón tay thon dài của hắn dùng một chút lực, chiếc tất dưới tay lập tức rách toạc ra biến thành những mảnh vải vụn treo trên đùi cô.

"Không được mà, không thể ở chỗ này ..." Giọng người con gái run run, thỏ thẻ nức nở, "Sẽ có người đến..."

"Khóa cửa rồi, không ai vào được đâu."

Đôi giày rơi khỏi lòng bàn chân, váy bị kéo lên đến hông, bàn tay cô chống xuống bàn sau lưng cố gắng chống đỡ.

Cách lớp quần lót, hắn tà ác 𝒸-ấ-⛎ ×-é hạt châu nhỏ bé của người yêu mình, đầu ngón tay dần dần cảm nhận được sự ẩm ướt.

Mắt không nhìn thấy gì nên các giác quan khác trở nên rõ ràng lạ thường. Ngón tay hắn di chuyển trên lớp vải, không ngừng trêu chọc bí-ⓜ nhỏ đang ẩm ướt ướt nhẹp kia, Cố Ninh rùng mình t·𝐡·ở 🅓·ố·🌜 chịu đựng sự hành hạ vui şư·ớ𝖓·🌀 này.

Lớp vải duy nhất che lấy â·𝐦 𝐡·ộ nhỏ đã bị lột ra ngoài, hắn ôm lấy bắp đùi cô, vùi đầu vào giữa hai chân cô gái nhà mình.

Hơi thở nóng hổi phun vào khe suối, đầu lưỡi 🦵❗ế_Ⓜ️ láp cửa mình qua lại rồi bất ngờ dọc theo khe hở nhỏ đang e ấp đú_𝐭 vào bên trong.

"Á a ... Đừng mà ..." Cô gái nhỏ không chịu nổi κí.↪️.h 𝖙.𝒽.í.𝐜.𝒽 ngẩng đầu lên, bàn tay mò xuống dưới nắm lấy đầu hắn, ngón tay luồn vào trong mái tóc ɱề-m ɱạ-1 kia nắm chặt.

Đầu lưỡi mềm dẻo linh hoạt ⓛı-ế-Ⓜ️ 𝖒ú.ⓣ 𝐛í·m nhỏ khít khao ẩm ướt, khuấy động thành một vũng nước xuân ngọt lành.

Hai chân Cố Ninh kẹp lấy đầu hắn, toàn thân г_ц_𝓃 rẩ_y, không kiềm chế được 𝓇*ê*п 𝖗*ỉ yêu kiều không ngừng.

Khe hoa bắt đầu co rút mãnh liệt, hắn kịp thời rút lưỡi ra, nhìn dòng nước xuân trong suốt phun ra khỏi con đường chật hẹp.

Mạnh Diễn rủ lòng từ bi kéo lớp vải che mắt cô xuống, để đôi mắt xinh đẹp kia nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, đôi mắt mờ sương ngập nước ấy của cô vẫn đang trong trạng thái thất thần ngây ngất sau cao trào.

"Anh vào đây." Hắn bá đạo tuyên bố một câu, giây tiếp theo cầm lấy 🅓ươ.ռ.g ✌️.ậ.t thô dài đang phấn chấn ngời ngợi của mình đẩy mạnh vào.

Cố Ninh duyên dáng kêu to, vô thức 𝖐.ẹ.🅿️ 𝐜.𝐡ặ.t nó lại.

Người nọ rên lên một tiếng, khàn giọng mắng yêu: "Bé hư hỏng, kẹ●🅿️ 𝐜ⓗặ●† như vậy làm gì ... Muốn 🎋ẹ*p 🌜*♓ặ*ⓣ để anh bắn ra à?"

"Anh nhanh lên, lát nữa có người vào bây giờ..."

"Vậy em phải ngoan ngoãn hợp tác với anh." Khóe miệng hắn gợi lên nụ cười xấu xa, "Khi anh vào thì em κ-ẹ-𝖕 🌜-𝒽ặ-t lại, khi anh ra thì em thả lỏng đi..."

"Hiểu chưa?"

Hắn vừa nói vừa 𝓇·ú·✞ r·a đẩy vào, lực độ lúc sâu lúc nông.

Người con gái bất giác ngâm nga, khe nhỏ không theo bất kỳ một lẽ nào 🎋ẹ-p 𝖈ⓗ-ặ-ⓣ từng cơn, kẹp đến mức hông hắn tê dại một hồi, 𝖒á·υ chảy thẳng đến dưới háng.

Mạnh Diễn bẻ chân cô t♓*àn*h ⓗ*ì*𝓃*𝖍 chữ M đáng thẹn, 🅱í_〽️ nhỏ mở rộng ra, hắn nắm lấy chân cô phát rồ mạnh mẽ đưa đẩy.

Cô gái nhỏ xinh đáng thương bị đ-â-ɱ đến mức không ngồi yên nỗi, bờ mô_𝐧_g mềm nhũn bị cọ vào mặt bàn cứng cáp đến phát đau, khóe mắt cô bắt đầu xuất hiện dòng nước mắt li ti, hé miệng nức nở khe khẽ: "𝐌.ôռ.ⓖ đau quá..."

Hắn tạm dừng lại một chút, vẫn duy trì tư thế đó bế cô gái bé bỏng lên, một tay ôm lấy m●ô●𝐧●ℊ cô còn một tay thì ôm lấy lưng cô, dùng tư thế xi em bé tiểu bế người ra cạnh cửa.

Cố Ninh bị người nọ đẩy vào cửa thọc vào rú●ⓣ r●🅰️ liên hồi, khe hoa 𝖒ề.m ɱạ.i ẩm ướt nóռ●🌀 b●ỏ𝖓●🌀 quấn chặt lấy 𝒹ươռ●g 𝐯●ậ●ⓣ thô dài đang đưa đẩy không ngừng kia, vừa 👢ïế.〽️ 𝐦ú●🌴 vừa đẩy nó ra. Mạnh Diễn nhéo nhéo cặp 𝐦●ô●𝖓●ɢ đàn hồi của người trong lòng, dùng giọng nói 🌀ợ.𝒾 ⓒả.〽️ của mình 🎋●í●ⓒ●♓ ✞●ⓗ●í●𝐜●♓ màng nhĩ của cô.

"𝐒.ướ.𝐧.𝐠 không cưng..."

Người con gái không nói lời nào mà chỉ dùng đôi mắt hạnh ướ_🌴 á_т ngập nước nhìn hắn, nơi đáy mắt tràn đầy chân tình.

Hắn cười khẽ, kề sát môi vào tai cô thì thầm: "Anh rất 💲●ư●ớ●𝐧●🌀."

Trong lớp học vang lên từng tiếng r.ê.n г.ỉ và tiếng 🌴♓·ở 𝒽ổ·ռ ⓗ·ể·ⓝ đan xen vào nhau, nơi 🌀_𝒾_a_ⓞ 𝐡ợ_𝐩 nhớp nháp lầy lội, mặt đất dính đầy những vệt nước mờ ám.

Quần áo của hắn vẫn ngay ngắn không cởi ra món nào, chỉ kéo khóa quần xuống mà làm, trong khi đó quần áo của cô thì xộc xệch, cặp 𝐦ôռ_🌀 trắng nõn và đôi chân thon dài lộ hẳn ra không mảnh vải che thân bị bắt dựa vào cửa lớp mặc cho ai kia ddijt liên hồi.

"Ai khóa cửa rồi?"

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, có người gõ cửa hỏi: "Có ai bên trong không?"

"Có người đến." Cố Ninh lập tức căng thẳng cả lên, không khống chế được ⓚẹ_🅿️ 🌜_♓ặ_† khe nhỏ của mình theo, "Anh nhanh lên..."

"Đừng sợ, bọn họ không vào được đâu." Bốn phương tám hướng trong động thiên thai ra sức 𝐤ẹ·𝖕 𝒸·♓ặ·🌴 lấy ⓓươ*п*ɢ 𝖛*ậ*✝️ của hắn, hắn thoải mái đến mức không có ý định bắn ra, tiếp tục thẳng lưng đ-â-〽️ thọc tới tấp.

"Ai tới phòng bảo vệ lấy chìa khóa đi?"

"Tôi đi cho."

Tiếng nói từ bên ngoài tiếp tục truyền đến, người con gái khe khẽ xin tha, "Mạnh Diễn, đừng làm nữa mà..."

"Em gọi anh là gì?"

"Anh Mạnh Diễn, cầu xin anh đó."

Hắn rất hưởng thụ cô lấy lòng mình, dưới háng kịch liệt đưa đẩy không ngừng, môi mỏng dích vào môi cô thì thầm nói nhỏ: "Cho em ngay đây."

"Chìa khóa đây!"

Tiếng chìa khóa ⓒắ_ɱ ⓥ_à_o lỗ khóa vang lên, Cố Ninh vừa hoảng vừa sợ, cùng lúc đó có một dòng †1-𝖓-♓ 🅓ị🌜-ⓗ nóng rực bắn sâu vào trong cơ thể cô, hai người đồng thời rùng mình đến cao trào.

"Các bạn đã học thuộc hết các bài trọng điểm của kỳ thi chưa? Không học đi rồi đến lúc đó mà gọi điện cầu xin tôi ..."

Đây là giọng nói của giáo viên ngành marketing, Cố Ninh đột nhiên thức giấc từ giấc mơ 🍳𝐮🍸_ế_ռ 𝖗_ũ ướ●𝖙 á●t, mơ màng nhìn những học sinh phía trước đang cầm điện thoại di động chụp lại giáo trình của giáo viên.

"Tỉnh rồi à?" Mạnh Diễn đóng nắp bút lại, nhàn nhạt hỏi: "Tối hôm qua làm gì mà nay nhìn em buồn ngủ dữ vậy."

Mặt cô gái nhỏ nháy mắt đỏ ửng đến tận cổ, cô vậy mà lại gặp mộng xuân, địa điểm vậy mà còn là phòng học thiêng liêng nữa chứ.

Người con gái ngay lập tức vùi đầu vào cánh tay của mình, phát ra tiếng "hức hức" khó nhận ra.

"Sao thế? Cảm thấy không khỏe sao?" Hắn sờ sờ đầu cô, quan tâm nói: "Ngẩng đầu lên để anh xem một chút."

"Không ..." Cố Ninh tiếp tục xấu hổ không dám đối mặt với hắn.

"Còn cần những giới hạn mấu chốt của kỳ thi không?"

"Bé đà điểu" chậm rì rì ngẩng đầu lên, "Anh còn nhớ sao ạ? Cho em xem nữa."

Hắn cúi người, ngón tay nắm lấy cằm người yêu bắt cô xoay mặt lại, khó hiểu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ lựng của cô, "Sao mặt em lại đỏ thế?"

" Chắc do em ngủ lâu quá nên hơi thiếu oxy..."

Hắn không tiếp tục hỏi nữa, có lẽ vì tin tưởng lí do này.

Tan học, Cố Ninh đi theo Mạnh Diễn ra khỏi lớp, lúc đi ngang qua cánh cửa, cô gái nhỏ như vẫn còn "di chấn* nên không dám nhìn thẳng vào cánh cửa tà ác kia.

Ôi hức, sau này không được ngủ trên lớp nữa! Buổi tối không thể mãi chơi game mà không chịu đi ngủ được! Vẻ mặt cô gái nhỏ đau buồn cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.

*Nguyên văn "Hổ khu nhất chấn" (虎躯一震): chỉ sự giật mình, nhưng trên internet lại mang một nghĩa khác rằng "khi thân hổ bị chấn động, toàn thân toát ra khí chất thống lĩnh" dùng để biểu thị nhân vật chính dùng kỹ năng chỉ mình họ có, tăng cao khí thế của mình, gây sức ép về tinh thần đối với người khác, khiến người đó phải hàng phục, hoặc làm cho nhân vật nữ chính bị rung động mà yêu mến. Xuất xứ từ Đại Đường song long truyện và Tầm Tần Ký. (Theo BaikeBaidu)

Lời của Uyển: mình nghĩ trong ngữ cảnh này thì "di chấn" sẽ hợp hơn là giật mình, theo quan điểm của mình là thế nên nếu có sai thì mong mọi người chỉ ra giúp mình nhé.

Chương (1-45)