← Ch.46 | Ch.48 → |
Gần đây Đông Phương Nhiêu công việc rất nhiều, vô cùng bận rộn, thù lao có được không ít, cộng thêm khoản tiền tiết kiệm đủ để mua thêm một căn nhà nhỏ. Cho nên lúc Phương Diễn cố chấp khư khư muốn cô đổi nhà khác, cô cũng không còn làm cho chuyện này trở nên căng thẳng như trước nữa, chẳng qua là nếu lại đi tìm nhà chắc chắn phải tốn thêm một khoảng thời gian mới có thể dọn ra.
Trước kia cũng từng nói qua, Đông Phương Nhiêu là người không có cảm giác an toàn, hứng thú duy nhất ở kiếp trước chính là mua nhà, mười mấy năm đứng trên danh hiệu ảnh hậu - nhân vật cấp cao trong ngành, nói trong tay không có tiền ai mà tin. Không giống những người nghệ sĩ khác có tiền thì mua vàng bạc châu báu, đồ trang sức, quần áo túi xách, hoặc là có người muốn tiền đẻ ra tiền đem đầu tư buôn bán hay tự mở công ty. Riêng Đông Phương Nhiêu phần lớn dùng tiền để mua nhà. Cô thích cảm giác sở hữu nhà cửa. Trên căn bản đi tới nơi nào, cảm thấy địa phương đó hợp ý, sẽ ném tiền mua một căn hộ, lần sau có đến địa phương đó sẽ không cần ở khách sạn mà trực tiếp về nhà.
Ngay cả người quản lý kiếp trước Lâm ca cũng cảm thấy sở thích của cô rất biến thái, Đông Phương Nhiêu cũng thừa nhận, nhưng nhà cửa phòng ốc đâu có chân nên sẽ không chạy đi, còn có thể gia tăng giá trị tài sản, cũng được xem là một dạng đầu tư, vì vậy người bên cạnh không có ai nói này nói nọ.
Hiện tại nếu trên tay có tiền thừa, mua thêm một căn hộ cũng không sao, dĩ nhiên, Phương Diễn ném giấy tờ nhà trên bàn kia làm lời cô định nói tự nhiên có chút căng thẳng.
Nhà cửa dư dả thì tốt, mua hai căn cũng không ảnh hưởng. Chẳng qua là không biết còn có thể tìm được một căn hộ hợp ý như căn hộ hướng đông kia không.
Căn hộ Đông Phương Nhiêu muốn ở dường như rất khó tìm, nhà thì muốn nhà đơn còn phải chú ý hoàn cảnh, bố trí, thiết bị, bảo vệ... , thỏa mãn hết một đống này không biết hiện tại còn sót căn nhà nào.
Ngược lại căn nhà Phương Diễn muốn tặng không sai lệch chút nào, rất hợp ý Đông Phương Nhiêu, nhưng mấu chốt là cô không muốn nhận. Cô không muốn quan hệ giữa cô cùng Phương Diễn dính líu đến vật chất.
Nhưng rõ ràng Phương Diễn không hiểu, có chút tức giận, âm thanh từ miệng thoát ra cũng trở nên lạnh lẽo, "Anh làm cái gì không hỏi ý em rồi? Anh nói phải đổi nhà, em cũng đã đáp ứng, em xuất ngoại đi chụp ảnh, anh ở đây loay hoay công việc không kịp còn ôm đồm giải quyết chuyện nhà cửa giúp em, đây không phải như lời em muốn sao? Không phải chỉ là một căn hộ thôi sao? Đáng giá để em cãi nhau với anh?"
Không phải chỉ là một căn hộ sao? Đáng giá sao?
Phương Diễn quả nhiên không hiểu. Đông Phương Nhiêu thở dài một cái, "Không phải là vấn đề nhà cửa, Phương Diễn, đồ anh cho em đã rất nhiều rồi. Còn chuyện có liên quan đến nhà cửa, ít nhất anh cũng phải báo cho em một tiếng rồi hãy quyết định. Mua căn nhà này tốn không ít tiền...... Em biết, Phương Diễn anh không quan tâm một ít tiền lẻ này, nhưng đối với đại đa số người mà nói mua một căn nhà không phải là chuyện dễ dàng, anh tặng quà đắt tiền thế này ít nhất cũng phải hỏi ý kiến của em một chút, xem em có muốn nhận hay không, đúng không?"
Đông Phương Nhiêu nói chưa dứt lời, Phương Diễn liền khơi mào cả giận, "Ý em nói anh muốn mua chưa chắc em muốn nhận?" Anh chưa từng nhận được đãi ngộ kiểu này bao giờ, hao tốn tâm tư tự mình lựa chọn căn nhà thật tốt thật hợp ý cô, mua tặng cô một lòng muốn được cô khen ngợi, kết quả đừng nói biểu dương, ngay cả tiếng cám ơn cũng không có, anh cần gì phải chịu tội như thế? Loại chuyện lấy lòng người khác từ xưa tới giờ cũng chưa tới lược đích thân anh đi làm, thỉnh thoảng muốn làm vậy mà nhận được kết quả hoàn toàn trái ngược lẽ thường, thế này làm sao mà chịu nổi.
Phương Diễn đứng lên, vung tay một cái văn kiện khế ước, hợp đồng mua bán nhà từ trên bàn rơi xuống đất "Muốn hay không tùy em, dù sao đồ Phương Diễn đem tặng ra sẽ không thu hồi lại, em thích xử lý thế nào thì tùy. Hôm nay em có đốt nó cũng không liên quan đến anh!" Cơn giận chợt tới, ngay cả ở trong phòng khách rộng lớn cũng cảm thấy ngột ngạt, cất bước đã ra khỏi cửa chính, cửa bị Phương Diễn hung hăng đóng lại, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Đông Phương Nhiêu sửng sốt hồi lâu mới khom người nhặt văn kiện lên, sắp xếp lại đàng hoàng rồi thả lại trên bàn. Ngồi lại trên ghế sa lon ngẩn ra, từ túi xách lấy điện thoại ra gọi cho Vũ ca khai báo chuyện tìm nhà lần nữa, thuận tiện bảo hắn đặt vé máy bay đến thành phố H ngay tối nay. Bên kia thúc giục mấy lần, Đông Phương Nhiêu vốn muốn hôm nay trở về nước ngày thứ hai mới đón máy bay bay qua. Hiện tại Phương Diễn cũng đi, không cần thiết lưu lại nữa, quyết định sớm một chút tránh cho một mình ngây ngô trong nhà lại suy nghĩ vẩn vơ khiến tinh thần sa sút.
Cảm thấy thật mệt mỏi, công việc cũng mệt, yêu đương cũng mệt. Phương Diễn cùng cô khoảng cách quá xa, bao gồm suy nghĩ, gia thế, tính tình, bọn họ thật sự hợp sao? Đông Phương Nhiêu càng ngày càng không có lòng tin.
Đến thành phố H ít nhất phải mất năm ngày mới có thể trở về, máy bay hạ cánh đã mười một giờ đêm, thử gọi cho Phương Diễn, điện thoại anh tắt máy. Sau đó nhận được điện thoại của Tiểu Lý đang chờ bên ngoài sân bay. Đông Phương Nhiêu vừa ra liền được dẫn tới khách sạn đã đặt trước, lăn qua lộn lại thật lâu rốt cục lúc rạng sáng ngủ thiếp đi. Ngày thứ hai rất sớm bị phụ tá Tiểu Lý gõ cửa, kêu lên bắt đầu làm việc. Lần này Vũ ca chưa tới, Đông Phương Nhiêu cho hắn ở lại giúp cô giải quyết chuyện nhà cửa. Tìm được nơi thích hợp liền gửi hình ảnh gọi điện thoại cho cô, đối với yêu cầu Đông Phương Nhiêu, Vũ ca hiểu rõ nhất. Làm người quản lý kiêm bảo mẫu, suy tính của hắn so với Đông Phương Nhiêu còn nhiều hơn một chút.
Sau đó vẫn là bộn bề công việc, tranh thủ lúc rãnh rỗi gọi cho Phương Diễn, hoặc là không có người nhận hoặc là tắt máy. Trước giờ Đông Phương Nhiêu gọi cho Phương Diễn đâu có khó khăn đến vậy, chỉ khi nào Phương Diễn vẫn còn giận. Bên này chuyện cũng nhiều, ngựa không ngừng vó sau đó đặt di động sang một bên không thèm quan tâm nữa, nghĩ tới lúc trở về sắp xếp cùng Phương Diễn nói một chút, cũng không thể cứ để Phương Diễn bực tức như vậy? làm quan hệ cương như vậy Đông Phương Nhiêu cũng rất hao tổn tinh thần, hiệu suất công việc cũng chịu ảnh hưởng. Lúc cần thiết sẽ dùng thủ đoạn cần thiết, Phương Diễn có thể ở trên giường giải quyết mọi chuyện, Đông Phương Nhiêu không tin cô không được!
Mỹ nhân kế hả, cô kinh nghiệm diễn xuất tràn trề. Đời sống thực không có làm qua, chẳng lẽ lúc đóng phim còn không có diễn qua sao? Tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua Đông Phương Nhiêu còn chưa quay về, đã nhận được một cú điện thoại bất ngờ, Ngô Minh Hạo về nước! Cũng một năm rồi còn gì, tên kia rốt cục có tin tức truyền tới. Còn là đồng chí Ngô Minh Hạo tự gọi cho Đông Phương Nhiêu, thật là thụ sủng nhược kinh nha.
Thanh âm Ngô Minh Hạo vẫn oanh oang liệt liệt, bảo là sắp tới sinh nhật hắn, nếu hắn không về sẽ bị một nhóm người đuổi giết, liền vội vàng trở lại, gọi Đông Phương Nhiêu sắp xếp chút thời gian tham dự sinh nhật. Đại gia hắn oán than một hồi, làm tiệc sinh nhật gì chứ, thật là biết trêu chọc, 29 tuổi? Sợ người khác không biết hắn già thêm một tuổi hay sao.
Hỏi mới biết Thi Lam Lam, Lý Như Cửu, Nghi Hạo Đông bọn họ luân phiên oanh tạc, hắn muốn tránh cũng không được. Còn nói Đông Phương Nhiêu không có lương tâm, không biết quan tâm hắn gì hết, sắp sinh nhật hắn một cú điện thoại cũng không gọi, còn phải tự hắn điện thoại tới xin xỏ.
Đông Phương Nhiêu bị hắn nói cho dở khóc dở cười, ngươi nói gọi điện thoại cho ngươi, điện thoại ngươi có bao giờ bắt sóng đâu, muốn tìm ngươi cũng không biết từ nơi nào tìm, ai biết ngươi trở về nước a? Đông Phương Nhiêu ngay cả sinh nhật Hách Giai Giai còn không nhớ, đi đâu nhớ sinh nhật người khác?
Nhưng cũng không thể nói những thứ này với Ngô Minh Hạo, liên tiếp nhận tội, Ngô Minh Hạo mới chịu bỏ qua cho cô cúp điện thoại. Vừa đúng, lâu rồi không gặp Thi Lam Lam, Nghi Hạo Đông, liên lạc qua điện thoại rất nhiều lần, rất nhớ, thừa cơ hội này gặp mặt.
Dĩ nhiên, thiết yếu chuyện muốn giải quyết họa lên ký hiệu trọng điểm là Phương Diễn.
Năm ngày sau, máy bay hạ cánh lập tức đón taxi về nhà Phương Diễn, tám giờ tối trong nhà một mảng trống rỗng, Phương Diễn không có ở nhà. Gọi điện thoại, không gọi được, không có người nghe máy. Lễ Chúc Mừng tối hôm nay những người khác đều ở lại tham gia, chỉ Đông Phương Nhiêu phong trần mệt mỏi y phục cũng chưa thay vội vã chạy về, bây giờ toàn thân không thoải mái, từ tủ quần áo lấy một bộ đồ vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Tắm xong bước ra nhìn bộ đồ ngủ bảo thủ trên người. Nghiêng đầu suy nghĩ, về phòng đổi một chiếc đầm ngủ sexy, lộ ngực lộ lưng lộ bắp đùi quá mức quyến rũ. Đầm ngủ này còn là Phương Diễn mua cho. Có một lần Phương Diễn cười nhạo đồ ngủ Đông Phương Nhiêu quê mùa, thấy qua nhiều nữ nhân, quần áo cô thuộc loại dầy nhất, nhiều vải nhất. Đông Phương Nhiêu nghe vậy móng vuốt hướng đến Phương Diễn. Từ lúc hai người ở chung một chỗ, khó chịu nhất là lúc anh nói chuyện trước kia, vừa nói Đông Phương Nhiêu liền muốn hung hăng dạy dỗ anh biết an phận, hoa tâm đến cái loại trình độ này thật đúng là hiếm thấy.
Sau đó để dỗ dành Đông Phương Nhiêu liền mua một cái đầm khêu gợi, kết quả Đông Phương Nhiêu vào trong phòng tắm mặc thử, thấy Phương Diễn không chú ý lại khoác khăn tắm, lén lén lút lút thay bộ đồ cái khác, hở quá rộng quá, cô có thể không nhận không?
Cô chính là nội tâm bảo thủ lại hay xấu hổ như thế đó.
Hiện tại vì Phương Diễn, ngay cả y phục này đều mặc lên, có thể thấy là quyết tâm một phen.
Dĩ nhiên, trước mắt còn khoát thêm một cái áo bên ngoài, chờ Phương Diễn cỡi cho cô.
← Ch. 46 | Ch. 48 → |