← Ch.03 | Ch.05 → |
Mặt trời chiều ngã về tây, Y Linh dưới sự giúp đở của Tần ma ma và Châu nhi, chậm rãi bước qua đình viện, đi đến Ánh Nhật các của Duy Kinh.
"Đi chậm một chút được không? Giày đáy hoa này rất khó đi đó!" Nàng mới mang một lúc thôi, làm sao có thể lập tức đi như bay đựơc!
"Nói cũng đúng, cháu nghĩ bối lặc gia vẫn còn đang thay quần áo, cũng không gấp như vậy đâu? Y tỷ tỷ nhưng sắp ngã xuống rồi đó!" Châu nhi phụ họa nói.
"Ta muốn cho bối lặc gia sớm một chút nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp lúc này của Linh Linh nha, nói không chừng hắn hứng chí, sẽ xác lập thân phận của nàng nha!" Tần ma ma không có ngừng lại, tiếp tục đỡ Y Linh đi.
"Thân phận? Thân phận gì?" Nàng không phải là khách nhân trong phủ sao? Thân phận này đã đủ rồi chứ!
"Không phải vậy là......" Tần ma ma đang muốn nói thì nhìn thấy xa xa một đoàn người đi tới, đang đi tới bên này, mà trong đó lại......"Là lão Vương gia và lão Phúc tấn!"
Châu nhi nghe, dọa sợ đến nỗi tay cũng run, người chưa tới, nàng liền quỳ xuống đầu tiên "Tiếp giá".
Y Linh thấy hành động bất ngờ của họ, và nghe được lão Vương gia và lão Phúc tấn trong miệng Tần ma ma, thì tò mò nghiêng nguời muốn nhìn một chút, ai ngờ vừa nhìn, nàng lại nhìn đến ngây người!
Oa, lão tiên sinh kia sau lưng có mấy hạ nhân đi theo, dung mạo cũng rất giống Duy Kinh! Hơn nữa phong độ của lão ấy bất phàm, khắp người đều tản ra uy nghi, vừa nhìn cũng biết lão là Vương gia! Mà lão phu nhân bên cạnh lão, người mặc hoa phục phỉ thúy, do mấy ma ma vây quanh, dáng vẻ hình như không nhỏ, xem ra địa vị cũng không thấp!
"Vương gia cát tường, Phúc tấn cát tường!" Tần ma ma và Châu nhi cùng kêu thỉnh an, khóe mắt không ngừng ám hiệu Y Linh phải cùng quỳ xuống đất.
Y Linh sửng sốt một lát sau đó lập tức quỳ xuống theo.
Lão Phúc tấn nhìn thấy Y Linh quỳ nhìn thẳng bọn họ, không thèm để ý tới nàng, không vui trực tiếp hỏi Tần ma ma và Châu nhi: "Các người đều hô tiếng cát tường, nàng kia thì sao? Chẳng lẻ nàng ta chính là dã nha đầu gọi Y Linh?"
Sống lưng nàng bỗng cứng đờ, trong lòng chua xót. Nàng gọi là Y Linh, nhưng lúc nào thì nàng biến thành "dã nha đầu" rồi?
Lão Phúc tấn bước đến gần nàng, nghiêm nghị trách mắng: "Không gặp còn chưa tính, hiện giờ nhìn thấy ta và Vương gia, lại cũng không biết thỉnh an? Thật là không có phép tắc, không để ý đến chúng ta!"
Thỉnh an? Nàng không hiểu thỉnh an à! Nàng không thể làm gì khác hơn là học cách nói của Tần ma ma và Châu nhi, không lưu loát kêu: "Vương, Vương gia cát tường, Phúc tấn cát tường!"
"Cái này gọi là thỉnh an? Dã nữ nhân chính là lên không được thai diện! Ngay cả Kinh nhi nó cũng biết phải cố định mỗi ngày sớm tối đều thỉnh an chúng ta những trưởng bối này, nàng dựa vào xin ăn một phần cơm của Vương Phủ mà tính cái gì?" Lão Phúc tấn phúng cười, ra oai với Y Linh, để cho nàng biết khó mà lui.
Y Linh thật sự cũng nghĩ đến, mình trên danh nghĩa cũng coi là khách của Đông vương phủ, mặc dù nàng không làm chuyện hạ nhân, nhưng ít ra có thể ngẩng đầu lên làm người; nhưng trên thực tế nàng ở trong mắt những quý tộc này, thì ra là chỉ là một tên khất cái dựa vào một phần miếng cơm của bọn họ, nữ cô nhi, là một ký sinh trùng không hơn không kém!
Nàng bị nói những lời bạc bẽo này thì trên mặt trắng bệch, chóp mũi ê ẩm chát chát, rũ vai xuống không nói.
"Vẫn là không hiểu sao? Ta đang dạy nàng, 『 thỉnh an 』là thị nữ phải cúi đầu thấp, hai tay giao nhau dán bụng, đầu gối hạ xuống, tuân lệnh: 『 xin thỉnh an một ai đó 』. Hiểu chưa?" Thấy nàng im lặng không lên tiếng, lão Phúc tấn tức quá, liền chỉa tay về phía y phục hoa lệ trên người nàng, quát lên: "Triệu ma ma, đi cỡi kỳ bào kia ra! Loại y phục cao quý này, sao có thể để cho nha đầu lừa đảo này mặc?"
"Phúc tấn, kỳ bào của cô nương này là bối lặc gia tặng cho, tuyệt không phải là ngông cuồng mặc loạn, cầu phúc tấn cho người dừng tay!" Tần ma ma luống cuống, đứng dậy lên tiếng xin xỏ.
"Kinh nhi đưa?" Ánh mắt lão Phúc tấn trầm xuống."Nói láo, sao nó lại có thể làm như vậy?"
"Chuyện này là thật, là bối lặc gia sai nô tỳ đến Ánh Nhật các, lấy về cho Y cô nương mặc vào!" Châu nhi khóc, ở một bên đáo cùng Tần ma ma.
"Tiện tỳ to gan, lại dám chống đối ta? Triệu ma ma, tát miệng của nó thật mạnh cho ta!" Lão Phúc tấn hạ lệnh một tiếng, lập tức có người bắt Châu nhi, Triệu ma ma hung tợn tiến lên ngay sau đó, trên danh nghĩa là tát miệng Châu nhi, nhưng thực chất là bạt tai!
"Châu nhi!" Tần ma ma kinh hoảng la lên, lập tức quỳ xuống phía lão phúc tấn cầu xin tha thứ."Là nô tỳ không tốt, không có dạy dỗ Châu nhi! Phúc tấn muốn phạt thì phạt nô tỳ, bỏ qua cho Châu nhi đi!"
Nghe Châu nhi kêu khóc, Tần ma ma cầu xin tha thứ, nhìn thấy cảnh khó chịu, trong lòngY Linh khó chịu khổ sở. Nàng bây giờ không muốn Tần ma ma và Châu nhi vì nàng, mà bị chỉ trích!
Tại sao nàng phải tham như vậy, Duy Kinh mới đưa nàng một món y phục xinh đẹp mà thôi, nàng liền hớn hở, cái gì cũng quên, làm hại người khác bị khổ sở vì nàng!
"Rắc!" Một tiếng, cái trán Y Linh rơi xuống đất thật manh, nhanh đến nỗi làm mọi người phản ứng không kịp rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Giọng nói của nàng rõ ràng tràn đầy quật cường giận mà không dám nói gì, lại nói khúm núm: "Ta thừa nhận làm nô tỳ cũng được! Toàn bộ chuyện cũng không liên quan đến họ, phúc tấn nếu muốn trách cứ, thì chỉ phạt một mình ta, đừng lấy những người không liên quan cho hả giận!"
Mặc dù nàng không có lỗi, nhưng chỉ cần làm như vậy có thể khiến cho những người đối tốt với nàng không chịu liên lụy thì nàng cũng nguyện ý làm! Nhận lỗi thôi, cũng không phải là chuyện quá đáng gì, nàng sẽ không để ý đâu! Nàng không biết......
"Ta nói phúc tấn, trò chơi dạy dỗ tiểu cô nương cũng nên có chừng có mực." Đông vương gia vẫn bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, nhàn nhạt mở miệng, hất càm ý bảo."Kinh nhi đã tới."
Tất cả mọi người nhìn lại về phía Ánh Nhật các, Duy Kinh đã đến gần đám người.
Hắn cúi đầu liếc Y Linh, thấy nàng quật cường trên mặt tuy có nước mắt, nhưng vẫn quỳ trên mặt đất thì ánh mắt của hắn bỗng lạnh lùng quét về phía mọi người, không nhanh không chậm hỏi: "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Tất cả bọn hạ nhân đều run rẩy cúi đầu thối lui đến sau lưng lão chủ tử, rất sợ chủ tử trẻ tuổi sẽ giận dữ, tìm bọn hạ nhân họ hả giận.
Mọi người đều biết, trong phủ Đông vương trên danh nghĩa lớn nhất mặc dù còn lão Vương gia và lão Phúc tấn, nhưng lão Vương gia tuổi tác đã cao, không quản chuyện trong phủ, cũng có tin tưởng với cháu trai duy nhất, sớm đã giao thực quyền trong phủ gánh vác cả mạch sống của Vương Phủ, lên tay Duy Kinh người thừa kế tương lai duy nhất, cho nên mặc dù là lão Phúc tấn, đều phải sợ hắn ba phần.
"Kinh nhi, vì sao con mang dã nha đầu này về phủ? Nàng thấy ta và Vương gia, ngay cả thỉnh an cũng không biết, rõ ràng không thèm để ý đến chúng ta!" Lão Phúc tấn chất vẫn trước, tránh cho Y Linh giành tố cáo trước với Duy Kinh.
"Là tôn nhi không có dạy nàng những quy củ này, bởi vì không ngờ tới các lão nhân gia ngài sẽ tản bộ đến bên này của cháu." Hắn bước từng bước về phía trước, đứng ở trước người nàng, giọng nói thâm trầm, thái độ ung dung nói: "Bà nội muốn truy cứu, thì trách tôn nhi nhất thời sơ sót thì được rồi, nhưng ngàn vạn đừng vì chuyện này mà động khí."
"Ngươi đã nói như vậy, lần này ta liền xem như không có chuyện gì!" Ngại vì muốn bảo vệ thể diệm cho chính mình, cùng nghe ra lời nói bảo vệ của Duy Kinh với nha đầu này, bà không dám làm quá phận, tránh cho chọc Duy Kinh không vui.
Duy Kinh quay đầu đưa tay kéo Y Linh, để nàng đừng nữa quỳ."Đủ rồi, tiếp tục như vậy cái trán cũng sẽ trầy da!"
Y Linh nhìn thấy hắn tới giải vây giúp nàng, trong lòng cao hứng e rằng không thể nói rõ, vội vàng lau nước mắt oan ức trên mặt, lộ ra nụ cười muốn hắn yên tâm. Thật may là hắn tới, nếu không cho dù bị dạy dỗ trước mặt mọi người nàng cũng chẳng bất ngờ.
Khi nàng đứng dậy thì ánh mắt của hắn cũng chuyển theo nàng, nhìn thấy nàng một thân kỳ bào diễm lệ mà hắn giúp nàng chuẩn bị, hắn nín thở, tham lam muốn nhìn nàng nhiều một chút không giống với tâm tình thường ngày.
"Duy Kinh......" Nàng bỗng gọi, giống như là ở trong biển rộng mênh mông, tìm được cây nổi cứu mạng.
Hắn vỗ vỗ lưng của nàng, nhìn vào gương mặt nhỏ tái nhợt của nàng." Bây giờ không sao rồi, nàng đừng khóc, khuôn mặt càng khó coi!"
Lời này của hắn vừa ra, bọn nha hoàn, bọn nô bộc nghe được con ngươi cũng sắp rớt xuống, mà Vương gia không nhịn được mỉm cười. Đại bối lặc của Đông vương phủ lúc nào biết dụ dỗ nữ nhân?
"Ta mới không có khóc......" Nàng kéo cánh tay của hắn mượn sức đứng vững, giọng nói nhỏ oan ức truyền vào trong tai hắn."Duy Kinh, chân của ta thật là đau, cái giày đáy hoa này ta mang không quen, vừa mới quỳ xuống đất thiếu chút nữa bị trật! Ta có thể không mang được không?"
Thấy bộ dáng nàng chật vật, vậy mà tâm hắn hơi đau! Khuôn mặt tuấn dật của hắn đến gần gương mặt xinh đẹp của nàng, trong mắt nuông chiều nói: "Hôm nay không mang, từ từ luyện tập đi!"
"Nhưng tại sao muốn ta mang? Ta mặc y phục trước kia là được, ta không muốn mặc xiêm áo phiền phức như vậy." Nhớ tới lời của lão Phúc tấn... , mặc dù nàng thật sự cao hứng có thể mặc thanh trang xinh đẹp như vậy, nhưng khi nhìn thấy ngay cả cái quyền lợi này nàng cũng không có......
"Đúng vậy, nàng ta không xứng mặc loại kỳ bào trong cung đình này! Nàng ta là thân phận gì, lại dám mặc hoa phục quý tộc của bát kỳ chúng ta?" Lão Phúc tấn nhịn không được, nhăn lông mày chỉ trích."Nàng ta loại dã nha đầu không rõ lai lịch, kỳ kỳ quái quái, còn ở trong Vương Phủ chúng ta có vẻ ổn thỏa, ai biết tương lai nàng ta sẽ mang đến phiền toái gì?"
Đáy lòng Y Linh chợt lạnh, ngẩng đầu nhìn nam nhân vịn nàng. Hắn có thể cứ như vậy đuổi nàng đi hay không? Nhưng nàng không muốn rời đi lúc này, không muốn về sau sẽ không thấy hắn nữa!
Duy Kinh nghe vậy, ngẩn ra, sau đó thản nhiên lại cười giễu cợt nói: "Nàng có thể đi chỗ nào?" Hắn chưa từng có ý niệm đuổi nàng ra ngoài phủ, chỉ muốn lưu lại nàng ở ngực mình.
"Bất cứ đâu cũng được, cho dù là bát đại hồ đồng......" Bát đại hồ đồng là bên trong thành Bắc Kinh, là nơi tập trung tất cả các nhà thổ.
"Nếu là cháu mang nàng vào Vương Phủ, mạng của nàng chính là của cháu! Nếu cháu không cho phép, ai cũng không thể mang nàng đi!" Những câu của hắn vang lên có lực, ám hiệu chuyện hắn đã quyết định, ngay cả phúc tấn cũng không thể xen vào!
Đáng chết! Bán nàng đến bát đại hồ đồng để phục vụ nam nhân khác? Không có cửa đâu!
"Nàng luôn phạm sai lầm, tất cả mọi người không hy vọng nàng lưu lại!" Triệu ma ma lớn mật thay chủ tử nói ra lời nói từ đáy lòng.
"Chớ lắm mồm!" Lão Phúc tấn tuy mắng nhỏ, khóe miệng lại cong lên.
"Mọi người? Đó là chỉ ai? Ta cũng muốn nghe một chút nô tài nào lắm mồm, lại dám loạn tạo thị phi trong phủ!" Ánh mắt của hắn lạnh lùng quét qua hạ nhân.
Ánh mắt sắc bén của Duy Kinh đưa mắt nhìn, tất cả hạ nhân vội vàng lắc đầu; khiếp sợ khí thế của hắn, lão Phúc tấn cũng chột dạ phải lui một bước, không dám nhiều lời nữa.
"Giả như thật sự xảy ra chuyện gì, thì do ta gánh vác, có nghe thấy hay không?" Ánh mắt của hắn nghiêm túc đến mức gần như lãnh khốc, nhìn thấy trái tim lão Phúc tấn phát rét một trận.
"Nếu như vậy, ngươi muốn cho tiểu nữ oa này ở vị trí nào?" Đông vương gia tiến lên một bước, lộ ra nụ cười yếu ớt ý vị hỏi tôn nhi."Cho nàng làm nha hoàn sai khiến được không?"
"Hoàng ama, chuyện này xin do Tôn nhi làm chủ." Duy Kinh thu mắt lại im lặng một lúc lâu, hai mắt khép lại, khóe môi mỏng nở nụ cười, hình như có tính toán khác.
"Dĩ nhiên, người là ngươi mang về, ngươi thích như thế nào liền như thế đó."
"Duy Kinh......" Y Linh cau mày kéo kéo ống tay áo của hắn, cảm thấy có chút bất an.
Nàng không phải sợ bị đuổi ra Vương Phủ, cuộc sống sẽ khó khăn, càng không phải lo lắng mình có thể trở lại tương lai hay không, nàng sợ, là từ trong miệng hắn nghe lời vô tình của hắn! Nàng không biết tại sao mình sợ như vậy, nhưng chính là không muốn hắn ghét nàng, chính miệng đuổi nàng đi! Chỉ vì hắn là người nàng để ý nhất ở nơi này trên thế giới!
Y Linh do dự nhìn chăm chú, khiến cho trong đầu Duy Kinh hiện lên một tia không tha! Chốc lát, hắn quyết định!
Hắn nhướng đôi mắt xinh đẹp, nhìn Y Linh một chút sau đó, liền nói nhỏ với hai lão: "Xin thứ cho tôn nhi về Ánh Nhật các trước. Qua tối nay, hết thảy đều sẽ khôi phục bình thường."
Vừa nói xong, hắn liền nhẹ nhàng khom người ôm lấy khả nhân nhi, đi tới viện của mình, bỏ lại những người khác không liên quan gì
"Vương gia, này!" Lão Phúc tấn kêu lên, biết rõ Duy Kinh là có ý gì!
Đông vương gia khoát khoát tay, lặng yên bày ra không muốn phúc tấn quấy rối nữa, mặc Duy Kinh muốn như thế nào thì như thế đó, đùa giỡn nhàm chán này cũng nên tan cuộc.
Duy Kinh là đứa cháu duy nhất của ông, được thương yêu nhất, săn thú, cỡi ngựa bắn cung cùng võ công tất cả thông thạo xuất sắc; thuở nhỏ thì theo ông lăn lộn ở sa trường và trong quan trường, hơn mười tuổi đã là dũng sĩ dũng mãnh thiện chiến, nhờ Khang Hi gia tán thưởng, lại thêm được đi lại ở trên điện, vì gia tộc chiếm được không ít vinh quang.
Hiện tại ông ngày càng già nua, Duy Kinh cũng từ từ gánh vác công việc bên trong phủ, phàm là việc nhà hằng ngày, thu chi tiền bạc, tiễn đưa nghênh đón, mặc kệ phức tạp như thế nào, Duy Kinh đều có thể an bài rất ngăn nắp, không để cho trưởng bối vất vả.
Ông không để cho Duy Kinh giống như một đứa nhỏ trưởng thành mà không buồn không lo; ông kỳ vọng quá nhiều, cùng nguyên nhân huyết mạch ít ỏi trong nhà, khiến Duy Kinh trở nên thành thục lão luyện, thường ngày rất nghiêm cẩn, mà trói buộc chặt tình cảm của mình.
Ông thậm chí nghĩ đến, cho dù Duy Kinh sẽ lấy vợ sinh con, nhưng cũng chỉ là cố gắng trách nhiệm nối dõi tông đường thôi, có lẽ sẽ không có chút tình cảm nào với thê tử. Nhưng cho đến mới vừa rồi, ông đột nhiên phát hiện Duy Kinh kỳ thực vẫn có thể yêu một nữ nhân! Hoàng a ma như ông, rốt cục có thể yên tâm!
"Thả ta xuống! Duy Kinh, chàng mau buông ta ra!"
Dọc đường đi, Y Linh đều không ngừng giãy giụa kêu gào trong lòng Duy Kinh, nhưng cánh tay hắn giống như cây sắt vẫn ôm nàng thật chặc, đẩy cũng đẩy không được.
"Không thả." Hắn lạnh nhạt nói.
"Ta muốn đi cứu Châu nhi và Tần ma ma!" Không thả? Hắn lại còn nói không thả?
"Hoàng ama sẽ giải quyết hậu quả, ta bảo đảm bọn họ không sao." Hơn nữa bà nội là một người thức thời, không nhìn mặt quỷ cũng sẽ nhìn mặt phật.
Nghe cam đoan của hắn, nàng yên lòng, cũng không giãy giụa kêu gào nữa."Vậy ngươi muốn ôm ta đi đâu? Ngươi muốn làm gì chứ?"
"Ta muốn giữ nàng."
Nàng nghe được mà sững sờ! Giữ nàng? Có ý gì?
Hắn mới vừa bước vào Ánh Nhật các, đúng lúc A Thái Qua và bọn nha hoàn từ trong nhà đi ra ngoài liền nhìn thấy chủ tử ôm Y Linh, toàn bộ ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, A Thái Qua thấy Duy Kinh làm như không nhìn thấy chuyển sang hành lang gấp khúc đến phòng ngủ của mình thì mới hốt hoảng đuổi lên trước hỏi.
"Bối lặc gia, ngài, ngài......"
Duy Kinh cũng không thèm nhìn tới A Thái Qua, phất tay với hắn nói: "Tối nay không cần người hầu hạ, đi xuống đi!"
"Nhưng ngài còn chưa dùng bữa tối......"
"Kêu người thu dọn đi! Trừ phi ta ra lệnh, nếu không thì bất luận kẻ nào cũng không được tới quấy rầy, hiểu chưa?"
"Dạ......" A Thái Qua không dám có bất kỳ ý kiến, không thể làm gì khác hơn là dừng ở ngoài cửa phòng ngủ của chủ tử, nhìn cánh cửa kia bị một cước của chủ tử đá văng ra, cũng không quay đầu lại mang theo mỹ nhân đi vào, sau đó đóng lại thật mạnh.
Bối lặc gia lại vào lúc bóng đêm buông xuống, mang theo Y Linh cô nương tiến vào phòng ngủ kia cho tới bây giờ chưa từng có nữ nhân đặt chân qua? Đó là đại biểu...... ?
"Còn không lui xuống cho ta?" Bên trong cửa truyền đến một tiếng quát trách móc.
"Vâng! A Thái Qua xin lui ra!" Hắn vội vàng mang theo bọn nha hoàn lui xuống.
Phòng ngủ tối đen một màn, Y Linh không nhìn thấy bất kỳ vật gì, chỉ biết là gian phòng kia hình như rất lớn, hắn ôm nàng đi một chút mới để nàng xuống.
"Duy Kinh......"
"Cái gì?"
"Nơi này quá tối, ta không nhìn thấy, ngươi có thể thắp đèn hay không?" Giác quan của nàng chỉ có thể cảm nhận được Duy Kinh, khiến nàng hơi khiếp đảm!
"Không, một chút nữa cũng sẽ tắt, cần gì làm điều thừa?" Giọng nam ở rất gần nàng đang vang lên, hơi thở phái nam làm người ta mê hoặc quất vào mặt, bên tai nàng nghe thanh âm ma sát của y phục.
"Ngươi có phải muốn mắng ta hay không?" Đem nàng vây ở nơi đưa tay không thấy được năm ngón, còn không cho phép người đến quấy rầy: "Ta biết ta không hiểu quy củ, gây phiền toái cho ngươi, khiến cho ngươi bị bà nội của ngươi trách cứ, nhưng không phải ta cố ý! Nếu như ngươi thật sự tức giận, vậy ta nói xin lỗi với ngươi có được hay không?"
"Ta không muốn mắng nàng, cũng không cần nàng nói xin lỗi." Hắn tháo xuống trường bào dài bên ngoài, từ từ cỡi cúc áo quần áo trong ra.
"Không phải vậy?" Tâm nàng buông lỏng, cả người xụi lơ, ngay sau đó nàng phát hiện mình không phải là ở trên ghế, mà là đang ở trên giường mềm mại: "Tại sao người ôm, ôm ta lên trên giường?" Nơi này là phòng ngủ của hắn sao?
"Tại sao? Ta không phải đã nói rồi sao?" Hắn bước lên giường, một tay ôm nàng vào trong ngực."Ta muốn giữ tiểu nhân nhi như nàng, ta sẽ không để cho người khác mang nàng đi!"
Đầu Y Linh hiện ra hình dạng mờ mịt, tiếng tim đập nhanh như đánh trống lớn đến nỗi ngay cả hắn cũng nghe thấy!
Nhiệt độ ấm áp trong ngực của hắn, nghe có vẻ như uy hiếp lại làm lòng người ngọt như thế, quả thật cũng khiến nàng không có chút lý trí bước vào trong bẫy rập của hắn!
Mùi hương của nàng mềm mại đáng yêu, mềm mại của nàng đáng yêu, khiến hắn tiêu mất tự chủ từ trước đến giờ, nóng lòng muốn xâm chiếm nữ tử đặc biệt như vậy!
"Tại sao...... Nếu như vậy?" Ở trong ngực nóng rực của hắn, toàn thân nàng bắt đầu nóng rang, suy yếu nói.
"Chỉ cần nàng trở thành người của ta, như vậy về sau trừ ta ra cũng không có bất kỳ kẻ nào có thể quyết định nàng đi hay ở, nàng có thể quang minh chánh đại ở lại bên cạnh ta!"
Hắn thích nàng ở bên cạnh mình loại cảm giác đó dễ chịu, vui vẻ, càng thích nàng lệ thuộc vào mình!
Trời mới biết hắn những ngày qua, mỗi lần nghĩ đến nàng, liền không nén nổi động tình, trái tim giống như bị trộm đi vậy, không còn khống chế mình được nữa! Hắn thật sự hoài nghi nếu nhịn nữa, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị nội thương!
Y Linh khẩn trương ngẩng đầu, muốn lên tiếng lần nữa, ôi chao, hắn dùng sức hôn nàng, ngậm đôi môi đỏ mọng căng mịn của nàng nhẹ nhàng cắn, thân thể cũng tiến tới gần nàng hơn!
"Linh nhi, đừng cự tuyệt ta......" Hắn khàn khàn khẽ gọi."Ta là vì nàng, biết không? Chẳng lẽ nàng không muốn ở lại chỗ này? Chẳng lẽ nàng không có một chút ý nghĩ nào với ta?"
Nàng luống cuống mà muốn lui ra, nhưng ngược lại bị cánh tay hắn buộc chặc, ôm chặc lấy nàng, cứng rắn đem nàng cố định ở trước người cao lớn cường tráng của mình, không để cho nàng chạy trốn.
"Ta, ta biết chàng tốt với ta, nhưng chàng không thể đối với ta như vậy......" Nàng cho rằng giọng của mình khá lớn, nhưng sao ra ngoài giọng nói trở nên là lạ?
Môi của hắn rất nhanh đã đến trước ngực nàng, hôn lên làn da trắng mịn."Tại sao không thể?" Vẫn là lần đầu tiên hắn nghe thấy, hắn "Không thể" muốn một nữ nhân mà hắn muốn!
Nàng cắn môi, trong lòng nghĩ tới mấy nguyên nhân cự tuyệt hắn, nhưng càng muốn, nàng lại càng không có lý do gì! Nàng không lừa được mình, ngay từ đầu nàng đã sớm thích người nam nhân này rồi!
Vừa nghĩ tới mình và hắn vốn chính là người ở hai thế giới khác nhau, nhiệt tình của nàng đều hóa thành tro! Nàng và hắn, một là nữ nhân bình thường đến không thể bình thường hơn, một là trụ cột tôn quý có địa vị cao ở Mãn Thanh, và quan trọng nhất là, nàng là nữ nhân sanh ở thế kỷ hai mươi mốt, hắn là nam nhân sống ở Thanh triều!
Chuyện lạ lùng như vậy, nếu nói cho hắn biết, nhất định hắn sẽ sợ đi? Nhưng đây chính là sự thật mà! Nhưng nếu phát hiện hắn sợ nàng, ghét nàng, lấy tay đẩy nàng ra, vậy nhất định nàng sẽ tan nát cõi lòng! Thay vì như vậy, chi bằng trước khi nàng tạo ra sai lầm lớn cho hai người, chính miệng nói cho hắn biết điều bí mật này đi!
"Nói đi, tại sao ta không thể muốn nàng?" Hắn lại hôn cổ của nàng, dùng giọng nói tràn đầy khêu gợi hấp dẫn thúc giục.
"Bởi vì...... Ta không phải là người của thế giới này......"
"Không quan hệ, ta sẽ làm cho nàng tiến vào." Hắn cho rằng nàng đang nói về thân phận khác biệt của hai người, không đồng ý mà tiếp tục động tác.
"Không......" Nàng nắm một tia lý trí còn sót lại, nói ra một câu lạ lùng."Ta là người tới từ tương lai! Chúng ta căn bản là không thể nào! Chàng có hiểu hay không?"
← Ch. 03 | Ch. 05 → |