Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 094

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 094
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đạm Tuyết lại bị nhốt trong lồng ngực Hoàng Phủ Thanh Thần trên lưng ngựa, chạy thẳng một đường, đi qua những ngã đường vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm sau đó dừng lại, trước mặt rõ ràng là phủ Cửu hoàng tử của hắn.

"Xuống ngựa." Hắn xuống trước, rồi vươn tay ra đỡ nàng.

Đạm Tuyết chỉ ngồi yên, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không nhiều lời, tự ý duỗi thẳng tay bế nàng xuống.

Lúc này cửa phủ mở ra, Hứa Lập Thiên vội vàng chạy ra nghênh đón, không ngừng lên tiếng gọi: "Cửu gia."

"Gọi tất cả mọi người trong phủ đến đại sảnh, ta có việc muốn tuyên bố."Hoàng Phủ Thanh Thần vừa trầm giọng phân phó, vừa kéo Đạm Tuyết vào trong phủ.

Hứa Lập Thiên hơi kinh ngạc, nhìn hắn, rồi lại nhìn Đạm Tuyết, một lúc lâu sau mới nhớ đến việc đáp lời, nên chạy nhanh vào phủ, phân phó hạ nhân đi làm việc.

Đạm Tuyết dường như đoán được Hoàng Phủ Thanh Thần muốn làm gì, bước chân hơi miễn cưỡng: "Cửu gia, tội tình gì mà phải tùy hứng như vậy?"

Sắc mặt của Hoàng Phủ Thanh Vũ rất bình tĩnh, không nói lời nào, chỉ nắm lấy nàng thật chặt, bước nhanh về phía trước.

Vào trong đại sảnh, hắn kéo nàng đến an vị ở chỗ ngồi phía trên bên phải, sau đó bản thân mới ngồi vào phía bên trái, lẳng lặng cùng nàng đợi mọi người trong phủ đến.

Không bao lâu sau một đám hạ nhân đều đã tụ tập đông đủ, cuối cùng ba nữ tữ ăn mặc khác những người còn lại là đến chậm nhất, mỗi người đều có nha hoàn của mình, nhìn ai cũng tỏ vẻ không phục, thấy tình hình trong phòng không khỏi ngẩn ra, rồi mới tiến lên thi lễ.

Đạm Tuyết vừa nhìn là biết ngay họ chắc chắn là thị thiếp của Hoàng Phủ Thanh Thần, nhưng vẫn chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, chỉ cúi mắt nghịch chén trà trước mặt.

Hoàng Phủ Thanh Thần dùng ánh mắt lạnh lẽo đảo qua ba người, bảo đứng dậy: "Hôm nay gọi các ngươi vào đây, là muốn các ngươi gặp một người." Hắn kéo Đạm Tuyết đứng lên một cách dễ dàng, rồi đưa nàng sang đứng cạnh mình, trầm giọng tuyên bố với mọi người, "Nàng, sau này chính là nữ chủ nhân trong phủ, là chủ mẫu của các ngươi, đều đã rõ rồi chứ?"

Tuy Đạm Tuyết đã sớm đoán được, nhưng trong lòng vẫn hơi chấn động, nhìn sườn mặt hắn: "Cửu gia."

Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ nhìn mọi người lộ vẻ mặt ngạc nhiên trong sảnh, cười lạnh một tiếng: "Sao, ngay cả hành lễ cũng không biết?"

Trong sảnh, mọi người vừa mới hoàn hồn lại, vẫn khó nén sự sợ hãi, nhưng tất cả đều cúi người hành lễ: "Thỉnh an Hoàng tử phi."

Đạm Tuyết thờ ơ nhìn mọi người, hồi lâu sau mới cười lạnh một tiếng: "Ta chẳng biết gì đâu, chuyện này Cửu gia nói là có thể sắp xếp."

"Ngay bây giờ, ta nói với nàng rằng, ta có thể làm được!"Hắn quay đầu, nhích gần lại nhìn nàng, kiên định khẳng định.

**********

Khi Thập Nhất và Thập Nhị ngồi trong tửu lâu nghe Hoàng Phủ Thanh Thần nói về quyết định của mình, cả hai đều hết sức kinh ngạc.

Thập Nhị đột nhiên nhảy dựng lên: "Cửu ca, huynh điên rồi sao? Hôn sự này làm sao phụ hoàng có thể chấp thuận chứ?Đừng nói là cửa ải của phụ hoàng, ngay cả cửa ải của Dung phi nương nương cũng đều không qua được đâu."

Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cảm thấy bản thân mình điên mất rồi. Hắn mới gặp nàng có vài lần, ngoài ý muốn chiếm được thân thể của nàng, nàng đối với hắn lạnh nhạt như vậy, nhưng hắn đúng là đã điên rồi, muốn có được nàng, bất chấp mọi thứ để có được nàng! Không chỉ là có được thân xác nàng, hắn còn muốn cả con tim của nàng! Tất cả những gì thuộc về nàng, hắn đều điên cuồng muốn có được!

Hắn ngồi đằng kia, ngón tay nhịp lên bàn có chút tiết tấu, ánh mắt sâu thẵm, giống như đang suy nghĩ điều gì.

Trong nhất thời, Thập Nhất cũng trầm mặc, cúi đầu không nói được một lời.

Thập Nhị không ngồi yên được, đứng dậy đáp lời: "Không được, Cửu ca, huynh tuyệt đối không thể đi xin phụ hoàng. Cho dù huynh cứ khăng khăng muốn đi, cũng đừng nói là muốn cưới nàng ta làm Hoàng tử phi, mà nên cho nàng một địa vị thấp, cao lắm thì chỉ có thể là một thị thiếp, Cửu ca, huynh ngàn vạn lần không được hành động theo cảm tính, lỡ như chọc giận phụ hoàng, đó không phải là việc nhỏ đâu!"

Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn trầm mặc như cũ, ngồi một lát, rồi đột nhiên đứng dậy: "Ta đi vào cung."

Thập Nhị thấy hắn căn bản không nghe lọt tai lời mình khuyên bảo một chút gì, nhất thời gấp đến độ kéo mạnh Thập Nhất: "Thập Nhất ca, huynh mau khuyên ngăn huynh ấy đi"

Thập Nhất cuối cùng ngẩng đầu lên, nói: "Cửu ca, nếu huynh đã không chắc chắn, vậy thì mời người khác cùng huynh đi đi."

"Ai?"Thập Nhị vội hỏi.

Thập Nhất nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng đưa mắt nhìn lại, chỉ trong nháy mắt đã thoáng hiểu rõ điều gì, gật đầu, đi thật nhanh.

"Thập Nhất ca, huynh bảo Cửu ca đi mời ai vậy?" Thập Nhị vẫn còn ngây thơ, giật nhẹ ống tay áo của Thập Nhất hỏi.

Thập Nhất chần chờ một lát, bỗng nhiên kéo hắn: "Đi, chúng ta cũng đến quý phủ của Thất ca xem một chút."

Không ai ngờ rằng Hoàng Phủ Thanh Thần lại có thể đến nhanh như vậy, đợi đến lúc Thập Nhất và Thập Nhị đuổi tới quý phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ, thì đã nghe thấy trong phòng vọng ra giọng nói của Hoàng Phủ Thanh Thần: "Chỉ cần Thất ca có thể giúp đệ thuyết phục phụ hoàng, cuộc đời này của Hoàng Phủ Thanh Thần đệ đây, nguyện để Thất ca sai bảo, vượt lửa băng sông, quyết không chối từ."

******

Đến đêm, Hoàng Phủ Thanh Thần rốt cục cũng về đến phủ.

Trong Duy An lâu, Đạm Tuyết yên lặng ngồi trên giường ôm gối, ánh mắt lạnh nhạt trầm tĩnh, không chút gợn sóng.

Cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, Hoàng Phủ Thanh Thần đi vào, liếc mắt một cái về phía bàn thì nhìn thấy bữa tối chưa được đụng qua, đầu tiên là cau mày, sau đó mới đi đến bên giường ngồi xuống: "Vì sao không ăn gì cả?"

Đạm Tuyết cười khẩy một tiếng: "Bị người ta giam lỏng còn có thể nuốt trôi được gì sao? Ta không phải là thánh nhân."

"Nếu nàng buồn, có thể gọi người cùng nàng đi dạo một chút, hoa viên trong phủ được thợ có tay nghề khéo léo hàng đầu trong cung thiết kế. Đương nhiên, dù sao sau này nàng chính là nữ chủ nhân của nó, cho dù muốn xem, cũng không cần nóng lòng xem ngay bây giờ."Hoàng Phủ Thanh Thần nói.

Trong đầu Đạm Tuyết "Ong" lên một tiếng, rồi mới phục hồi tinh thầnlại, nhìn về phía hắn.

Hoàng Phủ Thanh Thần cười nhìn vẻ mặt của nàng: "Phụ hoàng đã đồng ý hôn sự của chúng ta, chúng ta sẽ sớm có thể thành thân thôi."

*****

Hồi lâu sau, Đạm Tuyết mới miễn cưỡng gượng cười: "Vậy sao?"

Chuyện này nằm ngoài dự tính của nàng. Bây giờ nàng đang ở Bắc Mạc, thân phận của nàng không còn là muội muội của Trạng nguyên gia nữa, mà là biểu muội của thủ hạ kề cận Hoàng Phủ Thanh Vũ, hèn mọn đến đáng thương. Vậy mà Hoàng thượng lại có thể ưng thuận để một nữ tử có thân phận như nàng gả cho con mình sao?

Nụ cười của Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi biến mất, nhìn nàng, sắc mặt hơi âm trầm: "Ta biết nàng không muốn."

"Nếu đã biết, sao Cửu gia còn khiến ta khó xử chứ?"

Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng cười lạnh một tiếng: "Trầm Đạm Tuyết, nàng đừng nghĩ rằng ta là một kẻ ngốc, tối hôm đó nàng luôn miệng gọi 'Công tử', không biết là gọi ai sao? Nam Cung Ngự?Hắn không phải là biểu ca của nàng sao, vì sao nàng lại gọi hắn là công tử?"

Sắc mặt Đạm Tuyết rốt cuộc cũng hơi thả lỏng, nâng mắt nhìn hắn.

"Thân phận thật sự của Nam Cung Ngự là gì, Thất ca hẳn cũng không biết."Hắn nhìn nàng, đạm mạc nói.

Còn Đạm Tuyết thản nhiên nở nụ cười: "Cửu gia, người đang uy hiếp ta sao?"

"Ta không có hứng thú tìm hiểu đến tột cùng Nam Cung Ngự là ai, hắn theo bên cạnh Thất ca cuối cùng là có mục đích ra sao, cho dù hắn không an phận, nhưng ta tin rằng hắn tuyệt đối không phải là đối thủcủa Thất ca." Hoàng Phủ Thanh Thần cười khẩy một tiếng, "Chẳng qua, nếu thân phận thật sự của hắn bị vạch trần, mà hắn cũng không muốn người khác biết mục đích của mình, chỉ sợ đến lúc đó mọi việc hắn làm đều trở thành công cóc, đúng không?"

Đối với Hoàng Phủ Thanh Vũ suốt ngày cứ ru rú trong phủ, tình cảm huynh đệ giữa bọn họ, hắn cũng chẳng thân thiết là mấy, song, dạo gần đây, hắn mới cùng vị Thất ca này thi thoảng gặp nhau. Nhưng khi hắn tiếp xúc với Hoàng Phủ Thanh Vũ, sự ung dung và khí phách kia, không phải là biểu hiện nên có ở một người suốt ngày ru rú trong phủ..

Hô hấp của Đạm Tuyết cuối cùng cũng hơi hỗn loạn.

Công tử đến Bắc Mạc, là vì tìm kiếm phương thuốc về để chữa cho Hoàng thượng, chuyện này, hắn chưa từng giấu diếm nàng. Nàng cũng biết công tử vì chuyện này mà đã bỏ ra nhiều công sức, nay, hắn đã rất vất vảmới có thể vượt qua trăm ngàn khó khăn, chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi, nàng không thể làm hắn vụt mất cơ hội hiếm có này.

Đạm Tuyết không nói gì, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Hoàng Phủ Thanh Thần thấy thế, trong lòng đầu tiên là thả lỏng, sau đó, lại không kiềm được mà bắt đầu cực kỳ mâu thuẫn -- quả nhiên, quả nhiên, người trong lòng nàng là tên Nam Cung Ngự kia! Mà nàng, lại vì muốn thực hiện mục đích của Nam Cung Ngự, đồng ý làm vợ hắn!

Lửa giận trong nháy mắt giống như xông lên tận đỉnh đầu, hắn dùng một tay bắt lấy nàng ôm vào lòng, liều mạng hôn nàng. Mà nàng chẳng phản kháng cũng chẳng có ý đón nhận, chỉ nhắm mắt lại, tùy hắn làm.

Hoàng Phủ Thanh Thần rốt cuộc thất bại đành đẩy nàng ra, đứng dậy rời khỏi phòng.

Mấy ngày sau, nàng công chúa xinh đẹp danh chấn thiên hạ kia, cuối cùng cũng đến Bắc Mạc.

Thập Nhị kích động kéo Hoàng Phủ Thanh Thần đi xem náo nhiệt, bao trọn cả một quán trà, ngồi dựa vào cửa sổ trên lầu hai, nhìn đoàn xe long trọng trên con đường nhộn nhịp phía dưới kia.

Thập Nhị vừa hưng phấn lạ thường, vừa không yên lòng, chỉ nghĩ đến câu nói hai ngày trước của Hoàng Phủ Thanh Thần.

Hắn nói, hắn đang đợi một người, chờ một người danh chấn thiên hạ.

Như vậy, chính là vị quận chúa này sao?

Lão Lục xuất hiện quấy rối đội ngũ rước dâu, những người sáng suốt vừa nhìn là biết vụ va chạm vừa rồi mà lão Lục can dự vào là cố ý, sau đó, hắn mới ra mặt làm 'anh hùng cứu mỹ nhân'.

Không ngờ, ngay cả người yêu thích nam tử như lão Lục cũng nóng lòng muốn xem, muốn nhìn thấy dáng vẻ của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!

Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn tình hình trên đường, nhịn không được mà nắm chặt chén rượu trong tay.

Màn xe bị vén lên, lão Thập Nhị lại hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ! Cuối cùng thân ảnh của vị quận chúa này cũng xuất hiện trên ngã tư đường, cả đám người chợt im lặng, hắn ngồi chỗ kia, chỉ nhìn thấy một bóng dáng, cũng có thể nhận ra được nữ tử này, nhất định rất đẹp.

Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng cảm thấy tâm phiền ý loạn. Nữ tử Hoàng Phủ Thanh Vũ chờ thật sự là nàng ta sao? Hắn nhớ đến cuộc nói chuyện ngày ấy, đôi mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ rạng rỡ sáng ngời, nhịn không được mà thở dài.

Hắn tận mắt nhìn thấy quận chúa được lão Lục hộ tống phía sau đến trước dịch quán, xong xuôi mới đi xuống trà lâu, xoay người đi đến phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đang cùng Thập Nhất đánh cờ. Thập Nhất xưa nay cũng chưa từng quan hệ với hắn, nhưng từ sau lần đến phủ, lại cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ rất hợp ý, bây giờ thường xuyên đến đây tìm hắn.

Hoàng Phủ Thanh Thần vào trong sảnh ngồi xuống, nói: "Quận chúa Tịch Nhankia vào thành rồi"

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn lạnh nhạt cúi đầu nhìn bàn cờ, còn Thập Nhất lại quay đầu nhìn hắn: "Cửu ca, huynh thấy vị quận chúa kia rồi phải không? Có tuyệt sắc như trong truyền thuyết không?"

Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng cười lạnh một tiếng: "Việc này thì phải hỏi Thập Nhị đệ rồi, hẳn là đệ ấy là thấy được dáng vẻ của vị quận chúa kia, rồi hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ luôn"

Thập Nhất hơi giật mình, Hoàng Phủ Thanh Vũ thì lại chỉ cúi đầu nở nụ cười. Thập Nhất lấy lại tinh thần, nhưng cũng nở nụ cười: "Đệ nghĩ cũng không nên hỏi Cửu ca nữa, bây giờ trong mắt Cửu ca, còn có nữ tử nào có thể bì được với Trầm cô nương quốc sắc thiên hương đâu chứ?"

Việc đó hắn đã cố ý không muốn bản thân nghĩ đến nữa, nhưng nàng bỗng dưng lại xuất hiện trong tâm trí hắn, trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần càng lúc càng phiền chán, cúi đầu rủa một câu gì đó, cầm lấy chén trà trong tay rồi ném ra ngoài.

Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhìn hắn một cái, bỗng nhiên thở dài một tiếng: "Lão Cửu, đây là do đệ tự chọn, vậy thì nên học cách chấp nhận đi. Tính tình của đệ cũng nên sửa đổi, nếu không sau này, chỉ có thể nếm mùi đau khổ thôi."

Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ có sự căm tức, bỗng dưng đứng lên: "Trong lòng ta hiểu rõ." Nói xong, đi nhanh rời khỏi phủ Thất gia.

Thập Nhất có chút kinh ngạc nhìn hắn rời đi: "Thất ca, Cửu ca làm sao vậy?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ một tiếng: "Đệ không cần phải xen vào đâu" Cuối cùng, hắn mới nâng mắt lên nhìn về phía Thập Nhất, "Đúng rồi, đệ có nghĩ đến việc đến xin phụ hoàng chỉ hôn quận chúa Tịch Nhan kia cho đệ không?"

Thập Nhất đầu tiên là ngẩn ra, bỗng dưng lập tức lắc đầu, cười nói: "Nữ tử danh chấn thiên hạ như vậy, đệ nghĩ là không hợp với đệ đâu."

Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nở nụ cười: "Vậy thì, coi như ta nhờ đệ giúp ta một việc, buổi lâm triều ngày mai, hãy xin phụ hoàng chỉ hôn, kêu cả Thập Nhị đệ cùng xin"

"Huynh muốn tụi đệ xin phụ hoàng chỉ hôn?"Thập Nhất không thể tin nói.

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không chút sợ hãi cười: "Cứ yên tâm, buổi lâm triều ngày mai, người cầu hôn tuyệt đối không chỉ có mình các đệ."

*****

Trong lúc Đạm Tuyết ở trong phủ của Hoàng Phủ Thanh Thần, cũng cùng lúc nghe được tin tức Quận chúa Tây Càng đã đến Bắc Mạc.

Nàng ta nếu đã đến Bắc Mạc, vậy nghĩa là, công tử nhất định cũng đã trở lại.

Lòng Đạm Tuyết nhịn không được mà thít chặt lại, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Nếu công tử biết hôn sự của mình và Hoàng Phủ Thanh Thần, không biết có đến gặp mình hỏi vì sao không?

Cả buổi chiều tinh thần của nàng đều trong trạng thái hoảng loạn, ở trong hoa viên suốt nửa ngày, mới để tỳ nữ Lục Kiều nhắc nhở trở về Duy An lâu.

Thời điểm Hoàng Phủ Thanh Thần trở về, trên người đều là mùi rượu, nghiêng ngả lảo đảo ung dung bước vào phòng nàng, Lục Kiều sợ đến mức đỡ lấy hắn: "Cửu gia, sao người lại uống say đến như vậy?"

"Đi ra ngoài." Hoàng Phủ Thanh Thần đẩy mạnh Lục Kiều ra, sau đó mới đi vào đứng phía sau Đạm Tuyết, dùng một tay kéo nàng lên rồi xoay nàng đối diện mình: "Sao nào, tâm trạng không tốt? Có phải đã biết tin Nam Cung Ngự trở về, nên muốn gặp hắn đúng không?"

Đạm Tuyết thu lại ánh mắt nhìn hắn, chỉ thản nhiên nói: "Người uống say."

Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng nở nụ cười, lập tức ôm nàng vào lòng: "Đúng vậy, ta uống rượu, nàng thân là thê tử, có phải nên hầu hạ ta hay không?"

Đạm Tuyết bất giác tránh khỏi mặt hắn, Hoàng Phủ Thanh Thần lại tức khắc nắm lấy cằm nàng, bức nàng nhìn mình: "Vì sao không nhìn ta? Ta thấy nàng lúc nhìn Nam Cung Ngự rất chuyên chú mà, đúng không? Sao nào, là do bộ dạng của ta so với hắn khó coi hơn, nên trong lòng nàng thấy không thoải mái?"

Đạm Tuyết đành kiêng dè nhìn hắn, không nói được một lời. Bình tĩnh mà quan sát, bộ dạng của hắn so với Nam Cung Ngự có lẽ đẹp hơn, ngày thường hắn khôi ngôi, nhưng trênngười luôn tỏa ra hơi thở âm trầm. Còn Nam Cung Ngự thì khác, trên người công tử tỏa ra hơi thở hiên lãng, trên thế gian này không ai có thể sánh được.

Nhìn thấy nàng không nói lời nào, suy nghĩ của hắn bởi ảnh hưởng của men rượu lại trở nên hỗn loạn, nâng khuôn mặt của nàng, thì thào gọi nàng: "Đạm Tuyết, Đạm Tuyết.... Ta không muốn yêu nàng, nàng có biết không, ta không muốn yêu nàng...."

Thần trí hắn không rõ, thập phần hỗn loạn, rốt cuộc Đạm Tuyết gọi người vào, hầu hạ hắn nằm trên giường, để bọn họ rửa mặt cho hắn, xong xuôi nàng mới đi đến nhuyễn tháp đối diện nằm xuống, chỉ là trằn trọc đến nửa đêm, cũng không ngủ được.

Sáng sớm hôm sau cũng là nàng tỉnh dậy trước, trên giường người kia vẫn ngủ say, mãi cho đến lúc nàng rửa mặt chải đầu, hắn mới không chịu nổi tiếng động không ngừng trong phòng mà mở mắt ra, rồi ngồi dậy, sắc mặt âm trầm đến mức dọa người.

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, hắn nhìn nàng ngồi trước gương trang điểm, vẻ lo lắng trên mặt và trong mắt hắn dần tan đi, dường như chuyện đêm qua hắn say rượu đã quên sạch không còn lưu lại chút gì, vậy mà còn nhếch miệng nở nụ cười, đứng dậy đi đến phía sau nhìn nàng chải đầu.

Từ trước đến nay Đạm Tuyết không thích trang điểm, ngồi trước hộp trang sức nửa ngày, cũng chỉ chọn được một hoa cài đầu màu bạc cài lên tóc, Hoàng Phủ Thanh Thần thấy thế, bước lên ngăn nàng lại: "Đừng chọn màu trắng trong thuần khiết thế này nữa." Nói xong, hắn tiếp tục chọn lựa trong hộp trang sức, lấy ra cây trâmngũ phượng triêu dương đính ngọc trai, tự tay cài lên búi tóc của nàng, cuối cùng, mới nhìn vào gương: "Như vậy mới đẹp chứ."

Đạm Tuyết chỉ thản nhiên liếc mắt một cái vào gương, cũng không nói gì thêm, đứng lên rồi nói: "Người đi rửa mặt chải đầu nhanh đi, không phải đến lúc tiến cung rồi sao?"

"À" Hắn đáp lời, lại nói, "Mấy ngày nữa ta sẽ đưa nàng tiến cung thỉnh an Mẫu phi, mấy ngày gần đây nàng nên chuẩn bị chu đáo một chút."

Đạm Tuyết cũng không biết bản thân phải chuẩn bị điều gì, nhưng vẫn thản nhiên gật đầu, Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn nàng thật sâu một cái, sau đó mới xoay người trở về viện của mình thay xiêm y tiến cung.

Nàng cũng không biết vì sao hắn muốn nàng qua một thời gian nữa mới đi thỉnh an Mẫu phi, bởi vì chuyện cưới xin của hắn, hắn và Mẫu phi suýt nữa mà trở mặt với nhau. Mẫu phi tức giận đến nỗi ném cả chén trà vào người hắn, mắng hắn không có tiền đồ, mắng hắn bất tài, hơn nữa đến hôm nay vẫn không chịu gặp hắn, cho nên chuyện an bài để nàng tiến cung thỉnh an cứ được kéo dài mãi. Xem ra hôm nay, hắn còn phải đi qua xin Mẫu Phi.

Hắn rời khỏi phủ, Đạm Tuyết dùng điểm tâm sáng, rồi cùng Lục Kiều ra hoa viên tản bộ.

Không ngờ vừa đi đến hành lang, lại cùng thị thiếp của Hoàng Phủ Thanh Thần không hẹn mà gặp. Nguyên nhân là nàng sớm muộn gì cũng là nữ chủ nhân trong phủ, mấy ngày trước, Hứa Lập Thiên từng đem mọi chuyện trong phủ ra bẩm báo từng việc với nàng, lúc ấy nàng miễn cưỡng nghe, nhưng không để trong lòng, nên nữ tử trước mặt này tên gì, nàng căn bản cũng không biết.

Nàng bắt gặp ánh mắt của nàng ta rất phức tạp, sợ hãi, hâm mộ, ganh tị, oán hận, phẫn uất, tất cả đan xen vào một chỗ, nhưng nàng ta chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng chẳng hành lễ, tự mình lướt qua người nàng, còn hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Đạm Tuyết cũng không muốn để ý, chỉ đưa tay phủi phủi tay áo mới vừa lướt qua người nàng ta.

Đi vào một tòa lương đình, nàng muốn ngồi một mình trong chốc lát, nên cho Lục Kiều lui xuống. Mới ngồi được một lúc, sau đó đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động lạ, nhìn lại, quả nhiên là Nam Cung Ngự!

Trong lúc nhất thời, tim Đạm Tuyết hơi đập mạnh và loạn nhịp. Rõ ràng rất muốn thấy hắn, thầm suy nghĩ ngàn vạn lần hy vọng hắn tới gặp mình, nhưng mà nay khi hắn thật sự xuất hiện, tay chân nàng lại luống cuống cả lên.

Nàng nhìn hắn, đứng lên: "Công tử."

Nam Cung Ngự thấy thần sắc của nàng cũng rất phức tạp, dường như mang theo đau lòng và cả tiếc hận, không kiêng dè gì mà hỏi nàng: "Tại sao lại có thể như vậy?"

Đạm Tuyết cười khổ một chút, lắc đầu.

Muốn nàng nói thế nào đây?Chẳng lẽ nói cho hắn, bản thân vì hắn mà mượn rượu tiêu sầu, rồi lầm lẫn đem thân mình giao cho Hoàng Phủ thanh Thần sao? Hay là nói, bản thânvì không cho Hoàng Phủ Thanh Thần vạch trần thân phận thật sự của công tử, nên mới nguyện ý gả cho hắn?

Nói như vậy, nàng nói không nên lời.

Cũng may Nam Cung Ngự không truy vấn nàng nữa, lặng im một lát, rồi mới nói: "Mặc dù Hoàng Phủ Thanh Thần xuất thân cao quý, nhưng tính tình cũng không tốt, huống chi hắn lại không biết thân phận thật sự của muội. Hắn đối xử với muội có tốt không?"

Chắc là tốt. Đạm Tuyết mơ hồ nghĩ, thản nhiên gật đầu.

Nam Cung Ngự lại thở dài, nói:"Ca ca muội đã biết chuyện này, hắn rất tức giận. Đạm Tuyết, nếu muộikhông muốn, ta đưa muộitrở về Đại Sở."

Đạm Tuyết nhìn hắn, cúi mắt nở nụ cười: "Công tử, không cần đâu."

Bây giờ, trở về Đại Sở thì phải làm thế nào đây? Nàng dù sao cũng không phải là Trầm Đạm Tuyết trước kia, mà hắn, cũng chưa bao giờ là người mà nàng có thể với tới được.

"Làm phiền công tử thay muội chuyển lời đến ca ca, xin huynh ấy thay muội thắp nén hương trên mộ phần của cha mẹ, là muội vô dụng, ngày khác nếu có cơ hội, nhất định sẽ trở về thăm hỏi ca ca và cha mẹ." Nàng cười cười, "Nghe nói Quận chúa Tây Càng đến Bắc Mạc, lạ nước lạ cái, muội nghĩ công tử nên đi cùng nàng ta. Công tử bận nhiều việc, nên trở về đi thôi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)