Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 093

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 093
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đã hơn nửa năm không gặp hắn, như trước đây, dáng vẻ hắn vẫn lỗi lạc không gì che lấp được, khoé miệng nở nụ cười vẫn làm lòng người ấm áp, nhưng dường như hắn đã gầy đi một ít. Trong lòng nàng thở dài, mỗi một lần gặp lại hắn, dáng vẻ hắn nàng đều khắc sâu vào tâm trí mình, nên giờ đây, ngay cả việc hắn có gầy đi hay không nàng cũng có thể nói được.

Không ngờ Nam Cung Ngự lại chậm rãi nâng tay lên, xoa đầu nàng: "Gầy rồi, thức ăn lại không hợp khẩu bị nữa phải không?"

Hắn và ca ca là bạn hữu tốt của nhau, nên lúc nói chuyện với nàng vẫn luôn dùng khẩu khí như nói chuyện với một đứa trẻ, nhưng trong lòng nàng lại vui mừng, trên mặt vẫn thản nhiên: "Đâu có, muội thật sự rất khoẻ."

Hoàng Phủ Thanh Thần vội vàng đuổi theo sau, vừa đến thì gặp ngay tình huống thế kia, chỉ cảm thấy đầu óc đột nhiên nóng lên, muốn bước đến, đúng lúc đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên mỉm cười mở miệng: "Cửu đệ, hôm nay đến làm khách sao?"

"Không phải" ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn luôn chăm chú nhìn Nam Cung Ngự, một lúc sau mới chậm rãi thong thả đi về bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhìn vẻ dịu dàng thâm tình của Đạm Tuyết mà hắn chưa bao giờ trông thấy, ánh mắt càng trở nên thâm trầm, đè thấp giọng nói hỏi Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Đó là ai?"

"Biểu ca của Đạm Tuyết."Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên đáp lại.

Hoàng Phủ Thanh Thần nghe xong, bèn đứng thẳng lưng, khoanh tay đứng đó nhìn Đạm Tuyết nói chuyện với hắn ta.

"Huynh lại muốn đi nữa sao?Vì sao huynh lúc nào cũng quay về vội vàng như vậy?"Đạm Tuyết cũng biết trước mặt người ngoài không tiện hỏi nhiều, vì thế mới đè thấp giọng nói tới mức thấp nhất.

Nam Cung Ngự cảm nhân được ánh mắt nóng rực từ phía sau, mỉm cười nói: " Yên tâm, lần này, ta sẽ về nhanh mà."

"Bao lâu?"

"Chưa đầy một tháng, đến lúc đó ta trở về, sẽ có thể đưa muội về quê nhà."Nam Cung Ngự cười nhẹ một tiếng, lại nói, "Ta còn phải đi gấp, không nói với muội nhiều được."Sau đó, hắn xoay người nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ nói, "Thất gia, ta đi trước đây, Đạm Tuyết phải nhờ cậy vào Thất gia."

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười gật đầu, ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần lại càng thêm sắc bén, cùng Nam Cung Ngự nhìn nhau. Nhưng Nam Cung Ngự cũng không nán lại lâu liền xoay người, nói với Đạm Tuyết vài câu, rồi rời đi ngay.

Đến khi thân ảnh hắn biến mất sau cánh cửa, hồi lâu sau, Đạm Tuyết vẫn cứ đứng ở nơi đó, không chút dấu hiệu quay đi.

Vĩnh viễn đều như vậy, gặp lại vội vàng, ly biệt cũng vội vàng.

Phía sau bỗng dưng truyền đến một tiếng cười lanh: "Đã không thể nhìn thấy người được nữa, mà vẫn đứng đó trông mong như vậy, có ý tứ gì chứ?"

Cuối cùng, Đạm Tuyết cũng quay đầu, ánh mắt gần như lại khôi phục vẻ đạm mạc, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ một cái, nói: "Thất gia, xin cáo từ."

Hoàng Phủ Thanh Vũ nói: "Ta cho người đưa nàng về."

Đạm Tuyết nhận lời, lại không thèm để mắt đến Hoàng Phủ Thanh Thần một chút nào, lập tức xoay người đi ra cửa.

Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy rất tức giận, vừa định nhấc chân đuổi theo, thì Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên gọi hắn: "Cửu đệ, ở lại cùng ta dùng ngọ thiện được chứ?"

Đạm Tuyết ra khỏi cửa phủ, đứng đó một lúc lâu, chỉ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nam Cung Ngự nói không đến một tháng hắn sẽ trở về, đây là việc trước giờ chưa từng có. Trong lòng nàng chợt nghi ngờ, quay trở lại quán trọ, ngay lập tức sai người đi hỏi thăm xem ở Tây Càng đang xảy ra chuyện gì.

Người được phái đimất nhiều ngày, cuối cùng cũng trở lại, nói: "Bẩm cô nương, nghe nói Hoàng đế Tây Càng hạ thánh chỉ, gả Quận chúa Tịch Nhan đến Bắc Mạc để hoà thân, ngay lúc này e là đã xuất phát, chưa tới một tháng sẽ đến Bắc Mạc."

Quận chúa Tịch Nhan. Trong đầu Đạm Tuyết dường như có vật gì đó đổ ập xuống, cảm giác giống như đã nát tan thành từng mảnh nhỏ, đau đớn đến nỗi tối tăm mịt mù.

Quận chúa Hoa Tịch Nhan tuyệt sắc, chính là người trong truyền thuyết được thiên hạ ca tụng là đệ nhất mỹ nhân.

Trước đây, nàng cố hết sức để không quan tâm đến việc này, nhưng giờ phút này, tất cả đều như hiện rõ vào trong tâm trí nàng, dường như nàng vừa nghĩ thông suốt chuyện gì, lại giống như đang dần chìm sâu vào mê mang, cuối cùng, nói với người nọ: "Có thể giúp ta tìm một bức họa của vị quân chúa Tịch Nhan đến đây không?"

Nửa đêm, bên cạnh quán trọ là một quán rượu nhỏ, ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn dầu mờ mờ, những người khách tụm năm tụm ba đều đã ra về hết, còn chủ quán thì đứng tựa vào quầy ngủ gà ngủ gật, ý thức hơi thanh tỉnh, thức dậy, lập tức mở to mắt nhìn nữ tử vẫn đang nằm trên bàn, rốt cuộc không nhịn được, bước lên nói: "Cô nương, tiểu điếm sắp dọn rồi, nếu cô nương còn muốn uống rượu, vậy mời cô nương ngày mai đến sớm."

Đạm Tuyết chậm rãi tự mình dốc ngược bình rượu, trong đầu là một mớ hỗn loạn. Có nằm mơ, nàng cũng chưa từng nghĩ đến, bản thân mình lại có một ngày phải đi uống rượu, nhưng nàng vẫn không quên ném lại một thỏi bạc, rồi đứng dậy lảo đảo rời khỏi.

Mới vừa bước ra cửa, lập tức bị một cơn gió lạnh thổi qua, không khí không có chút hữu tình nào, mà ngược lại cảm giác càng lúc càng mê say, mọi vật trước mắt đều trở nên mơ hồ.

Tiểu nhị của quán trọ mở cửa thấy nàng, nhất thời kinh hãi: "Thẩm cô nương, sao cô nương lại uống nhiều rượu thế này?"

Đúng lúc này, trên cầu thang lại truyền đến những tiếng bước chân trầm trọng mà vội vàng, Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cần hai ba bước là đã xuống đến nơi, lập tức nắm lấy vai nàng, dường như là nghiến răng nghiến lợi gọi nàng: "Thẩm Đạm Tuyết!"

Hắn quay về quán trọ không thấy nàng, vẫn chờ đến bây giờ, nhưng không nghĩ đến nàng lại ra ngoài uống rượu!

Đạm Tuyết mơ mơ màng màng nghe được có người gọi mình, cố mở mắt ra, lại chỉ thấy trước mắt là một nam tử với xiêm y màu tím, mơ màng có thể thấy được những đường nét khôi ngô, trong lòng đột nhiên đau đớn cực độ, thì thào gọi một tiếng: "Công tử...."

Hoàng Phủ Thanh Thần không nghĩ đến nàng sẽ gọi mình như vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó, một tay ôm lấy nàng, đi lên lầu.

Đạm Tuyết tựa vào lòng hắn, cảm thấy vòngtay ôm ấp ấm áp kia thật rộng lớn lại dễ dàng khiến người ta trầm luân – chỉ công tử mới có thể ấm áp như vậy. Nhưng mà nay, trong lòng công tử đã có nàng ta. Từ nhỏ đến lớn, nàng ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, chung quy hắn cũng không xem nàng là gì cả.

Hoàng Phủ Thanh Thần ôm nàng đặt lên giường, nàng gắt gao giữ chặt cổ tay áo của hắn, gần như là hoảng hốt, hai tay quàng lên cổ hắn: "Công tử...."

Hai gò má nàng đã ửng hồng, mang theo hương rượu quyến rũ vô cùng, hòa cùng hương thơm vốn có của nàng, lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu.

Chỉ một thoáng, Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, lại không thể khắc chế được bản thân mình, ngay tức khắc cúi đầu hôn nàng.

Đạm Tuyết không biết bản thân muốn làm gì, nhưng có bờ môi ấm áp của đang đặt trên môi nàng, nàng chỉ biết tự nhiên mà đón nhận nụ hôn của hắn, cam tâm tình nguyện ngửa mặt lên, đem hơi thở của mình dâng cho hắn.

*****

Da thịt trắng nõn của nàng đều lộ ra trước mắt hắn, Hoàng Phủ Thanh Thần vốn cũng là một kẻ từng trải chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thế nhưng lại có chút chật vật và bối rối

Hắn cúi đầu nhìn, nữ tử mới vừa cùng hắn gắn bó triền miên, lúc này dường như đã dần mất đi ý thức, ánh mắt thì hơi hé ra, nhưng cuối cùng cũng không có động tác khác, cũng không phát ra âm thanh nào.

"Đạm Tuyết?"Hắn cúi đầu gọi nàng một tiếng, vuốt ve hai má của nàng. Giây phút này đối với hắn mà nói, đã sớm như tên đã lên dây, không thể không bắn, còn nàng lại đang là người say rượu đến bất tỉnh, làm hắn cảm thấy thật mất hứng.

Giống như nghe được tiếng gọi của hắn, Đạm Tuyết chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt tràn ngập sương mù nhìn về phía hắn, bỗng nhiên nở nụ cười tỏa sáng như ngọc: "Công tử...."

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cảm thấy trong đầu "Ong" lên một tiếng, không còn dư sức để suy nghĩ thêm, lại đè lấy thân thể của nàng, rồi che môi nàng một lần nữa.

Đạm Tuyết dần tan chảy dưới nụ hôn của hắn, gần như hít thở không thông, nhất thời lại hỗn loạn, không nghe không nhìn thấy được bất kỳ điều gì.

Ngay khi cơn đau từ thân dưới truyền đến, nàng mới không nhịn được hô nhỏ một tiếng: "Đau ---"

Hoàng Phủ Thanh Thần vừa lúng túng nhìn nàng, vừa thấp giọng nói: "Sẽ hết đau nhanh thôi, nàng cố chịu một chút.... . Qua một lát sẽ tốt thôi.... ."

Nhưng nàng vẫn chỉ cảm thấy đau, cảm thấy khổ sở. Công tử sao có thể làm nàng đau như vậy chứ?

Dù có là nữ tử sắc sảo thế nào, thì chung quy cũng không trốn được cửa ải tình yêu. Nàng không chịu được mà cúi đầu nức nở, ôm lấy cổ người phía trên, nghẹn ngào gọi: "Công tử."

Cuối cùng, Hoàng Phủ Thanh Thần không kiềm chế được bản thân mình nữa, khóa chặt thắt lưng của nàng, rồi tiến thật mạnh vào.

Ý thức của Đạm Tuyết dần trở nên mông lung, chỉ biết là hắn lừa mình. Sao có thể qua một lát thì sẽ không sao? Rõ ràng là rất đau, vẫn rất đau. Còn hắn lại không biết chừng mực, hết lần này tới lần khác muốn nàng, liên tục không hề ngơi nghỉ.

Cuối cùng, Đạm Tuyết cũng mất đi ý thức của mình.

Đợi đến khi nàng lấy lại được ý thức, chỉ cảm thấy có người đang vuốt ve chóp mũi của mình, khiến hơi thở của nàng càng lúc càng khó khăn, cuối cùng không chịu được đành mở mắt ra, chỉ cảm thấy đau đầu kịchliệt, mà trước mắt nàng, là gương mặt phóng đại lộ ra vẻ khôi ngôi của một nam tử đang nhoẻn miệng cười.

Hoàng Phủ Thanh Thần biết đêm qua nàng say rượu, lại là lần đầu tiên, nên cũng muốn nàng nghỉ ngơi thật tốt, nhưng không nghĩ đến nàng sẽ ngủ thẳng giấc đến chạng vạng tối vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, nên hắn mới cố ý đánh thức nàng, thấy nàng mở mắt ra, không khỏi nở nụ cười: "Chắc là tỉnh rồi, dậy nào, ta đưa nàng đi dùng bữa."

Đạm Tuyết có chút kinh ngạc nhìn hắn, biểu cảm trên mặt không hề biến hóa, nhưng mà đầu óc lại nhanh chóng suy nghĩ --- hắn, sao có thể ở trong này chứ?

Nhưng không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, Hoàng Phủ Thanh Thần đã không chờ được nữa, ngồi dậy, ôm lấy cả nàng và chăn đứng lên: "Nhanh chút nào, còn muốn ta giúp nàng thay xiêm y sao?"

Hơi cử động thân mình, cảm giác đau nhức đến vô lực cũng dần dần lan ra, nàng nhìn nam tử trước mặt, rốt cuộc ý thức được điều gì, chỉ một thoáng sắc mặt trở nên trắng bệch.

**********

Nàng ngồi không nhúc nhích bên cửa sổ đã gần hai canh giờ, cũng chẳng có biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Nhưng bầu trời lại bị mây đen dầy đặc lấp kín, một nửa ngôi sao cũng chẳng thấy, cũng không biết rốt cuộc nàng đang nhìn gì.

"Đạm Tuyết" Hoàng Phủ Thanh Thẫn cuối cùng không nhịn được nữa, đi lên phía trước, đỡ lấy vai nàng, để thân mình nàng tựa vào lòng hắn. Nhưng Đạm Tuyết lại lạnh lùng né đi, tránh được cánh tay hắn, sau đó đứng lên, đến bên cửa sổ dựa vào, thiết lập khoảng cách với hắn.

Ngay lúc này, trong lòng hắn đều ngập tràn sự thỏa mãn, nở nụ cười đến gần nàng, liều lĩnh ôm nàng vào lòng: "Nàng sợ gì thế? Nàng đã là người của ta, ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất. Hôm sau ta sẽ bẩm báo với phụ hoàng, cưới nàng về phủ."

Gương mặt Đạm Tuyết vẫn không chút thay đổi, bất động thanh sắc tránh né hắn, lại phát hiện vốn đó là việc vô ích, nàng mới ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ tĩnh mịch: "Cho ta một chén thuốc."

Trên mặt Hoàng Phủ Thanh Thần đang tươi cười, bỗng cứng đờ: "Thuốc gì?"

"Thuốc gì cũng được, chỉ cần đừng để ta mang thai là được."

"Nàng nói cái gì?"Thái độ của nàng chọc giận hắn, hắn chăm chú nhìn ánh mắt của nàng, "Nàng nói lại lần nữa xem."

Song, Đạm Tuyết chỉ lạnh lùng nhìn hắn, chẳng nói lời nào.

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng trở nên hung hăn, tiếp theo, đột nhiên kéo nàng ôm vào lòng lần nữa, gắt gao ôm, rồi hôn nàng.

Nhưng không ngờ, nàng không giãy dụa, cũng không phản kháng, chỉ mở to đôi mắt nhìn hắn. Đôi mắt kia vẫn trầm tĩnh, lạnh lẽo, giống như đang cười nhạo hắn đã không khống chế được như trước --

Rốt cuộc, Hoàng Phủ Thanh Thần không thể chịu được nữa, lập tức buông nàng ra, xoay người bước ra khỏi cửa.

Hắn cảm thấy vô cùng buồn cười. Trên đời này, lại có nữ tử không muốn sinh con cho hắn sao? Quả thật là vớ vẩn! Thẩm Đạm Tuyết kia, quả thật là người điên!

Đạm Tuyết vẫn đứng bên cửa sổ, hồi lâu sau, trong đêm khuya truyền đến tiếng hí vang, sau đó, âm thanh vó ngựa dần lùi xa.

Đêm, lại khôi phục sự yên tĩnh.

Nàng đứng ở đó, bỗng nhiên nhìn thoáng bên dưới cửa sổ.

Lầu hai, cũng không phải quá cao, nhưng phía dưới có những tảng đá ven đường, nếu ngã xuống, hẳn sẽ không thoải mái.

Đạm Tuyết nâng tay chống lên bệ cửa sổ, quan sát những người bên ngoài, hồi lâu sau, lại thu tay về, khóe miệng gợi lên một ý cười đạm mạc mà trào phúng, cười vì bản thân sợ đau, mất trong sạch, mà ngay cả việc chết đi cũng không dám làm.

Trên đời này, có lẽ cũng có rất nhiều nữ tử kiên cường, nhưng nàng không phải. Nàng sợ chết, rất sợ chết.

Chậm rãi đi đến bên giường, trên giường là một mớ hỗn độn, nàng vươn tay ra, muốn sắp xếp lại chăn nệm, nhưng bỗng dưng thấy trên giường, những vệt máu lớn nhỏ.

Toàn bộ những vệt máu kia thật rõ ràng, chúng đã sớm khô đi, sờ lên cảm thấy hơi cứng.

Đây là sự trong sạch của nàng, nhưng sao lại ô uế và nhơ nhớp thế này.

Nàng ôm chăn ngồi bên giường một lúc lâu, cuối cùng bỏ chiếc chăn kia đi, đứng dậy lấy áo choàng của mình, ra cửa.

Trên đường, người qua đường đã thưa đi, nàng đã đi một đoạn đường rất dài, mới tìm được một y quán còn mở cửa, nên không chút do dự tiêu sái bước vào, nới với cậu học nghề nhỏ tuổi đứng trên quầy: "Làm phiền cho ta một thang thuốc, khiến người ta.... không mang thai được"

*****

"Cửu gia.... ." Đêm đã khuya, dưới ánh nến trong phòng, một nữ tử xinh đẹp quyến rũ nắm trên ngực hắn, chậm rãi cầm chén rượu trong tay đưa đến bờ môi của hắn.

Sáng hôm nay, một vị quan không lớn không nhỏ đưa đến cho hắn một vũ cơ, mỗi khi nhíu mày hay cười lên, đều khiến người ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Bất luận nhìn thế nào, thì so với vẻ mặt của nữ tử đạm mạc kia đều dễ nhìn hơn rất nhiều!

Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên phiền chán mà lôi kéo cổ áo của mình, nàng kia thấy thế, thì lại hiểu lầm, nhẹ nhàng vươn hai tay, giúp hắn cởi cúc áo xiêm y.

"Cút..." Mùi hương son phấn trên người cô ả bay đến, sự phiền chán trong lòng hắn càng tăng thêm, lấy tay đẩy cô ả ra.

Cô ả bất ngờ té ngã, nhưng mặt lại tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn hắn: "Cửu gia...."

Hoàng Phủ Thanh Thần lập tức đứng dậy, chằng thèm liếc mắt nhìn cô ả một cái, nhấc chân đi ra khỏi phòng.

Quản gia Hứa Lập Thiên đang đứng chờ trên hành lang vừa thấy hắn bước ra, vội chạy lên phía trước nghênh đón: "Cửu gia, đã trễ thế này, người còn muốn xuất môn sao ạ?"

Vị chủ tử này tính tình thường bất ổn, cảm xúc bất định hắn cũng đã quen, nhưng mà từ đêm qua đến hôm nay, thật sự là có chút kỳ quái. Hắn theo bên cạnh chủ tử lâu như vậy, lại chưa bao giờ thấy người bộc phát tính tình thế này, chỉ thiếu mỗi việc là lật tung phủ hoàng tử lên thôi.

"Chuẩn bị ngựa" Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng phân phó một tiếng, rồi đi đến cửa phủ.

Vừa ra khỏi cửa là lên ngựa ngay, chạy được một đoạn, lại căn bản chẳng biết bản thân muốn đi đâu, đành đi bộ lung tung một vòng trên con đường yên tĩnh không người, bỗng nhiên quay đầu ngựa lại, đi về phía phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Không ngờ, cửa lớn của quý phủ vẫn rộng mở, Thôi Thiện Duyên đứng phía sau cửa, thấy hắn đến, bèn bước lên đón tiếp: "Nô tài xin thỉnh an Cửu gia"

Hoàng Phủ Thanh Thần cười lạnh một tiếng: "Ngạc nhiên thật, chủ tử của ngươi có thể đổi lại thành Gia Cát Lượng tái thế rồi, nhất định biết ta muốn đến đây đúng không?"

Thôi Thiện Duyên cười nhưng không nói gì, Hoàng Phủ Thanh Thần đưa cương ngựa cầm trong tay quăng cho hắn, rồi đi thẳng vào cửa.

Đã hơn nửa đêm nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn tiêu dao tự tại ngồi trong phòng khách, lẳng lặng vừa thưởng thức trà vừa xem sách, nghe được tiếng bước chân, chỉ hơi nâng mắt lên nhìn thoáng qua một chút, rồi mỉm cười nói: "Ngồi đi"

Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên buồn phiền, khó chịu bước vào nhà ngồi xuống, trực tiếp mở lời: "Thẩm Đạm Tuyết và biểu ca của nàng, rốt cuộc là quan hệ gì?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng nở nụ cười: "Đệ cũng nói là biểu ca mà, còn có thể là quan hệ gì chứ?"

Không đơn giản như vậy! Trong đầu Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên sáng tỏ -- biểu ca và biểu muội, vốn là quan hệ thanh mai trúc mã, tự nhiên nảy sinh tình cảm là chuyện rất bình thường. Nhưng mà đêm đó, giọng nói thanh thanh từ miệng Đạm Tuyết gọi "Công tử"! Khi đó hắn còn tưởng rằng nàng đang gọi mình, nhưng sau đó cuối cùng mới cảm nhận được một điều, không phải, đó vốn không phải gọi hắn!

Hoàng Phủ Thanh Thần trầm mặc.

Hồi lâu sau, là Hoàng Phủ Thanh Vũ cất tiếng nói trước: "Ta đã sớm nói qua Đạm Tuyết không hợp với đệ, sao nào, giờ tin rồi chứ?"

Nụ cười hiểu rõ mọi chuyện của hắn đọng lại trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thần, bỗng nhiên hắn cảm thấy tất cả đều không đúng, phút chốc đứng dậy: "Đệ không tin, thì sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên mỉm cười: "Nếu đệ không tin, thì cũng không nên đi tranh đoạt làm gì, chỉ sợ sẽ chuốc lấy thất bại"

Đầu tiên, Hoàng Phủ Thanh Thần ngẩn ra, sau đó bỗng dưng lập tức phản ứng lại, xoay người chạy ra khỏi phòng khách. Ra đến cửa chính, phóng lên ngựa, tức khắc chạy đến quán trọ Đạm Tuyết đang ở.

Từ xa, đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa dừng trước cửa quán trọ, xa phu thì đang ôm roi ngựa tựa vào buồng xe ngủ gục, còn trên lầu, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy vẫn còn ánh nến lập lòe trong phòng của nàng.

Hoàng Phủ Thanh Thần ném cương ngựa đi, dùng một cước đá văng cửa chính của quán trọ làm phát ra tiếng vang rất lớn, hầu như đã đánh thức toàn bộ khách trong quán, từng phòng một dần thắp nến lên, còn có người ló đầu ra xem đã xảy ra việc gì. Chưởng quầy cầm đèn đi ra, vừa thấy hắn, sắc mặt bỗng chốc thay đổi: "Cửu gia, ngài đến đây là...."

Hắn không thèm để ý đến bất cứ thứ gì, bước lên cầu thang, đi đến trước phòng của Đạm Tuyết, và cũng dùng phương thức như lúc nãy vào phòng.

Trong phòng, trên giường dường như có một tay nãi nho nhỏ, còn Đạm Tuyết thì ngồi yên tĩnh bên bàn, không ngừng rơi lệ nhìn cây nến đỏ, Hoàng Phủ Thanh Thần xông tới, ngay cả một cái nháy mắt nàng cũng không có, giống như hắn là người vô hình vậy.

Hoàng Phủ thanh thần tiến lên, lập tức bắt được cổ taynàng, đem nàng kéo lên: "Nàng phải đi sao?"

Lúc này Đạm Tuyết mới thản nhiên nhìn hắn một cái, lên tiếng.

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần vốn đã khó coi, nhất thời trở nên xanh mét: "Sao nào, nàng cảm thấy gả cho ta là ủy khuất cho nàng sao?"

"Không phải."Giọng nói ĐạmTuyết vẫn trầm tĩnh, nhưng lại hơi lộ ra vẻ bất lực, "Là ta không dám trèo cao đến gần Cửu gia, không dám làm Cửu gia phiền lòng, và vì không muốn bản thân bận tâm việc gì."

"Vậy nếu ta nói với nàng rằng, ta cam tâm tình nguyện phiền lòng vì nàng đấy thì sao?"Hoàng Phủ Thanh Thần kéo mạnh nàng vào lòng mình, ôm chặt thắt lưng nàng.

Đạm Tuyết vẫn tự nhiên mà trấn định, nhìn hắn, khóe miệng còn gợi lên một chút ý cười: "Cửu gia, ngài còn muốn muốn gì nữa chứ? Điều ngài muốn không phải đã chiếm được rồi sao?Sao lại tự làm khổ mình, vẫn dây dưa không dứt?"

Sắc mặt Hoàng Phủ thanh thần chỉ một thoáng âm trầm đến mức khiến người ta sợ hãi: "Nàng nghĩ rằng ta đến với nàng là để có được thân thể của nàng sao? Nực cười! Trầm Đạm Tuyết, trên đời này vẫn còn có rất nhiều nữ nhânchờ đem thân thể dâng tặng cho ta, nàng cho là thân thể của nàng quý giá lắm hay sao?"

"Nếu không quý giá thì bản thân ta chẳng có gì cho Cửu gia cả, cho nên, xin Cửu gia buông tay."

Cánh tay của Hoàng Phủ Thanh Thần chợt cứng đờ, Đạm Tuyết đã tránh khỏi hắn, quay đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy sắc trời đã gần tờ mờ sáng, liền cầm lấy tay nãi trên giường, xoay người đi ra ngoài cửa.

"Đứng lại!"Hoàng Phủ thanh Thần quát lớn một tiếng, bước lên chặn trước lối đi của nàng, cúi đầu xuống nhìn nàng, bên trong đôi mắt phượng hẹp dài, dường như có trăm ngàn loại cảm xúc khác nhau. Nhưng mà ánh mắt nàng từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, rốt cuộc hắn không kềm chế được nữa, ôm cổ nàng, cất tiếng gọi nàng lại tựa như một lời than thở: "Đạm Tuyết......"

Trên người hắn rõ ràng vẫn còn phảng phất mùi hương phấn son xa lạ, Đạm Tuyết không chịu được mà cau mày, hơi quay đầu tránh đi.

Nhưng nàng chỉ nghe thấy giọng nói của hắn: "Ta sẽ không để nàng đi, ta muốn nàng ở lai, làm thê tử của ta."

Đạm Tuyết nhịn không được cười lạnh một tiếng: "Không biết trong phủ Cửu gia, đã có bao nhiêu thê tử và thị thiếp rồi?"

Chân mày Hoàng Phủ Thanh Thần cau lại, sau đó, kéo tay nàng: "Đi theo ta."

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)