Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 084

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 084
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Dường khó kìm lòng nổi, Tịch Nhan thì thào gọi ra tiếng: "Thất lang......"

Tiếng nói chuyện trong phòng đột nhiên im bặt, sau một lát, đột nhiên lại có một chút động tĩnh, cùng với tiếng kêu của Thập Nhị "Thất ca", cửa thư phòng lập tức mở ra.

Tịch Nhan giật mình ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy người kia đi ra từ cửa thư phòng, quần áo đơn giản màu trắng, hình dáng gầy gò, đứng ở nơi đó nhìn nàng.

Hắn gầy. Tâm Tịch Nhan run lên mạnh mẽ, không biết hắn bị bệnh đến tột cùng trầm trọng bao nhiêu, thế nhưng đã làm cho hắn gầy thành như vậy!

Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng ở cửa sổ nhìn nàng, đầu tiên là vui mừng, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên bụng của nàng, trong nháy mắt chuyển sang kinh ngạc, khi phục hồi tinh thần lại, khắc chế không được quay đầu đi, kịch liệt ho khan.

Tịch Nhan nhất thời quá mức sợ hãi, tập tễnh bước chân, vừa nghiêng ngả vừa lảo đảo tiến lên.

Vốn muốn hỏi thăm bệnh tình của hắn, lại không ngờ hắn đột nhiên giang hai tay ra, một tay ôm lấy nàng kéo vào trong lòng.

Khi dựa vào lồng ngực quen thuộc này, Tịch Nhan liền khắc chế không được một lần nữa lại rơi lệ: "Thất lang."

Hoàng Phủ Thanh Vũ mới vừa ho khan, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn cười như cũ, một tay ôm lấy nàng, một tay lại xoa xoa bụng của nàng, thấp giọng nói:"Nàng giấu giếm ta thật giỏi."

Tịch Nhan ở trong lòng hắn cọ cọ, nức nở nói: "Ai kêu chàng làm cho ta lo lắng."

Ở trước cửa phòng, chàng thì thầm nàng thủ thỉ, từ trong thư phòng, Thập Nhị đột nhiên đi ra, gặp tình hình này, đầu tiên là khẽ ho một tiếng, sau đó mới nói: "Thất ca, huynh không thể trúng gió, nên vào nhà đi."

Tịch Nhan lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, đưa tay hắn kéo vào trong thư phòng. Thập Nhị thấy thế, cũng không theo vào, mà từ bên ngoài đóng của thư phòng lại.

Trong thư phòng, lò sưởi từ sớm đã được đốt lên, ấm áp cực kỳ. Tịch Nhan tiến vào thư phòng, liền lập tức xoay người đối diện với Hoàng Phủ Thanh Vũ, kiễng mũi chân lên, đưa tay chạm đến khuôn mặt gầy gò của hắn, thấp giọng nói: "Tại sao có thể như vậy? Biết mình sinh bệnh, vì sao chàng không tĩnh dưỡng cho thật tốt?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hốc mắt nàng hồng hồng, lại chỉ mỉm cười như trước, chậm rãi cúi đầu xuống, vừa muốn hôn nàng, lại đột nhiên dừng lại, chỉ cọ cọ trên mặt nàng, liền tựa đầu quay sang một bên, thở dài nói: "Không thể để nàng lây bệnh của ta."

Tịch Nhan khẽ cắn môi nhìn hắn, bỗng nhiên lại lần nữa kiễng chân lên, liều lĩnh in lên đôi môi của hắn, cuối cùng, mới thấp giọng nói: "Ta sợ cái gì chứ. Chỉ cần có chàng ở đây, ta không sợ gì cả."

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng nhu nhu đỉnh đầu của nàng, kéo nàng đến ngồi trên nhuyễn tháp, đỡ lấy thắt lưng của nàng, lại sai người tìm chiếc gối mềm đến đây lót ở sau thắt lưng nàng, lúc này mới nắm tay nàng, ngồi xuống ở bên nhuyễn tháp, chỉ nhìn vào bụng của nàng, sau đó mới nâng đôi mắt ôn hòa lên: "Vì sao không nói cho ta biết?"

Tịch Nhan ủy khuất nói: "Chàng vừa đi liền bặt vô âm tín, ta tức giận."

Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu cười, cùng nàng mười ngón tay giao nhau, tay kia chậm rãi xem xét mạch đập của nàng, sau một lúc lâu qua đi, mới cười nhẹ: "Ừ, đứa bé thực sự khỏe mạnh, xem ra nàng chiếu cố nó rất tốt."

Tịch Nhan lại lôi kéo tay hắn một phen, đặt tay hắn lên trên mạch đập của hắn: "Ta đương nhiên sẽ chiếu cố bản thân mình thật tốt, ta còn muốn chờ chàng tới đón ta, để có thể cho chàng một sự kinh hỉ. Nhưng chàng thì sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi nhếch bạc môi lên, nói: "Bất quá chỉ là ngoại cảm thôi, không phải bệnh gì nặng."

Vừa dứt lời, liền lại nhịn không được quay đầu sang một bên, ho khan dữ dội.

Tịch Nhan tận mắt thấy hắn như thế, trong lòng vừa đau lòng lại vừa khổ sở. Ngoại cảm thôi, hắn nói ra thật thoải mái, nhưng mà theo cách nói của Thập Nhất, căn bệnh này đã kéo dài lâu như vậy, thế mà vẫn còn chưa có dấu hiệu khỏi hẳn, nàng liền biết đây không phải là việc nhỏ. Nhưng mà nàng vừa không biết y lý, cũng không biết nên điều dưỡng như thế nào, chỉ có thể chậm rãi dựa vào vai hắn, thấp giọng nói:"Thất lang, chàng phải nhanh chóng khỏe lại."

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói: "Đương nhiên. Vì nàng, vì con của chúng ta, ta sẽ không để cho mình gục ngã đâu."

Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Thập Nhất mới ôm Bất Ly đi đến cửa thư phòng, nhưng chỉ thấy Thập Nhị ngồi trên lan can chỗ hành lang, buồn chán đung đưa đôi chân.

"Sao đệ lại ngồi ở chỗ này? Thất tẩu đâu?" Thập Nhất buông Bất Ly xuống, thấp giọng hỏi.

Thập Nhị hướng về phía thư phòng bĩu bĩu môi: "Vẫn còn ở bên trong quấn quýt si mê kìa. Thất ca không để ý đến bản thân mình, cũng nên cố kỵ thân mình Thất tẩu chứ, hai người đều như vậy, còn --"

Sắc mặt Thập Nhất phút chốc trầm xuống, dùng sức gõ trên đầu hắn: "Nói bậy bạ gì đó? Ly nhi còn ở nơi này, sao nói chuyện một chút đúng mực cũng không có vậy?"

Bất Ly nhìn thấy Thập Nhị bị Thập Nhất đánh, nhất thời thoải mái nở nụ cười, cuối cùng, lại nhìn về phía cửa thư phòng, lập tức chạy về phía trước, đồng thời hào hứng lên tiếng gọi người ở bên trong: "Phụ thân, mẫu thân!"

Thập Nhị đứng ở một bên lắc lắc đầu: "Xong rồi xong rồi, phá hỏng chuyện tốt của Thất ca, huynh ấy tất nhiên sẽ làm thịt chúng ta."

Cửa thư phòng lúc này lập tức mở ra, Hoàng Phủ Thanh Vũ xuất hiện ở cửa, đầu tiên là liếc mắt nhìn Thập Nhị một cái với vẻ hơi trách cứ, lúc này mới cúi đầu nhìn về phía nữ nhi, mỉm cười bế nữ nhi lên: "Ly nhi."

"Phụ thân!" Bất Ly lập tức vui vẻ ra mặt, vui mừng ôm cổ Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới nhìn về phía Thập Nhất cùng Thập Nhị: "Các đệ đều lui xuống nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói."

Ôm Bất Ly đi vào thư phòng, Tịch Nhan lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh lại trên nhuyễn tháp, mở to mắt nhìn nhìn, lập tức ngồi dậy, ôm lấy Bất Ly, tinh tế hỏi cô bé hôm nay ăn uống thế nào mới yên tâm, lại nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ:

"Chàng có uống thuốc không?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới cười nói: "Ta sẽ chiếu cố bản thân mình, nàng cùng Ly nhi lui xuống nghỉ ngơi trước đi."

Tịch Nhan lúc này mới đứng dậy, lại nói: "Vậy chàng cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, không cho phép thức đêm, uống thuốc xong liền lập tức ngủ ngay."

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười gật gật đầu, cúi đầu nhìn Bất Ly: "Ly nhi, ngày mai lại đến đây cùng phụ thân nói chuyện, được không?"

Bất Ly hiếm khi lại nhu thuận gật gật đầu như vậy, Tịch Nhan lưu luyến mang theo Bất Ly rời khỏi thư phòng, được nha hoàn hầu hạ chậm rãi đi về căn phòng phía đông.

Lúc đi qua hoa viên, nàng bỗng dưng nghe được động tĩnh bất thường, Tịch Nhan nghiêng tai lắng nghe, là thanh âm của một nam một nữ. Nàng không khỏi nghi ngờ, lặng lẽ mang theo Bất Ly vòng qua hòn giả sơn, đúng lúc nhìn thấy trong lương đình cách đó không xa chính là Thập Nhất cùng một nữ tử, không biết đang tranh chấp gì đó.

*****

"Thập Nhất thúc thúc!" Tịch Nhan vốn định tránh ở đó xem tình hình rốt cục là thế nào, không ngờ tới Bất Ly trong tay nàng đột nhiên hô lên.

Trong lương đình bên kia, Thập Nhất cùng nữ nhân đó đồng loạt quay đầu nhìn sang. Bởi vì sắc trời quá mờ, Tịch Nhan cũng không thấy rõ biểu tình trên mặt hai người, bất đắc dĩ vừa định ra khỏi hòn giả sơn chào hỏi Thập Nhất, lại đột nhiên thấy tư thế nàng ấy dừng như định lướt qua Thập Nhất đi qua bên này, Thập Nhất lập tức liền động thủ ngăn nàng ta lại, thoáng chốc, hai người lại bắt đầu động thủ ngay trong lương đình!

Tịch Nhan lúc này đang mang thai, thấy loại tình hình này làm sao còn dám xen vào, không ngừng kéo Bất Ly tiếp tục đi về hướng đông sương. Dù sao, bằng bản lãnh của Thập Nhất, tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì.

Đi được một đoạn, Tịch Nhan mới hỏi thị nữ dẫn đường phía trước: "Cô nương động thủ với Thập Nhất gia kia là ai?"

Trên mặt của thị nữ nở nụ cười có phần xấu hổ, nói: "Là Thập Nhất Vương phi ạ."

"A." Lúc này trong lòng Tịch Nhan có chút chấn động, không nghĩ tới Thập Nhất ôn hòa ổn trọng là thế, nhưng lại lấy một Vương phi mạnh mẽ động tay chân với hắn như vậy, nghĩ lại quả thật rất thú vị.

Cùng lúc đó, hai người trong lương đình kia lại đánh đến vô cùng hăng say, thân thủ của Thập Nhất Vương phi cũng vô cùng tốt, một quyền rồi lại thêm một chưởng bổ về phía Thập Nhất, tuyệt không lưu tình chút nào. Thần sắc Thập Nhất sớm lộ vẻ khó xử, vừa muốn ngăn cản, lại vừa phải chú ý không để nàng bị thương, thực sự là vô cùng khó khăn.

Lúc cuối cùng, thừa dịp nàng không để ý một chút mà lộ ra sơ hở, Thập Nhất nắm ngay lấy cổ tay nàng, đồng thời nhanh chóng xoay thân thể của nàng qua, kéo vào trong ngực, quát: "Tiết Linh Hi, nàng náo loạn đủ chưa?"

Tay Tiết Linh Hi bị hắn giữ lại, căn bản không thể nhúc nhích, vừa định dùng chân, Thập Nhất đột nhiên dùng một chân chế trụ hai chân nàng, làm hai chân nàng cũng không nhúc nhích nổi. Nàng cuối cùng buông tha không giãy dụa nữa, cười lạnh: "Hoàng Phủ Thanh Dung, nếu không phải trong lòng chàng có quỷ thì cần gì phải sợ ta đi qua đó gặp nàng ta? Chuyện này tới giờ chàng còn muốn lừa mình dối người sao, chàng căn bản chính là kẻ bất trung bất nghĩa, chàng thích Thất tẩu của mình!"

"Nàng thích nói hươu nói vượn như thế nào thì tùy." Thập Nhất trầm giọng nói, "Nhưng hiện nay Thất tẩu có thai trong người, Thất ca lại đang mang bệnh nhẹ, nếu nàng dám ở trước mặt hai người ấy nói bậy bạ gì, ta nhất định sẽ không tha cho nàng đâu."

"Chàng đương nhiên sẽ không tha cho ta!" Tiết Linh Hi cắn môi nói, "Chàng hận không thể khiến ta chết còn gì, như vậy, sẽ không ai biết bí mật trong lòng chàng, chàng có thể tiếp tục bất trung bất nghĩa rồi!"

Thập Nhất rốt cuộc không kìm chế được, tay hơi tăng thêm lực, Tiết Linh Hi liền không nhịn được kêu lên: "Hoàng Phủ Thanh Dung, chàng sẽ không chết tử tế, buông ra!"

Thập Nhất lạnh mắt nhìn nàng, nói: "Ta nói lại lần nữa, phán đoán này là tự nàng nghĩ ra, đừng có làm như đấy chính là sự thật."

Nói xong, Thập Nhất liền vung mạnh tay, bước ra khỏi lương đình.

Tiết Linh Hi xoa đốt ngón tay của mình, nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa, bỗng nhiên cắn răng nói: "Có phải sự thật hay không, tự trong lòng chàng biết! Chàng không làm Mẫu Đơn thất vọng hay sao?"

Thân mình Thập Nhất đột nhiên cứng đờ, dừng chân lại, trong nháy mắt đã quay người lại đi vào lương đình, khống chế cằm của nàng, đè nàng dựa lên cột đình, sự dịu dàng, ấm áp trong ánh mắt đã biến mất, lạnh lùng nói: "Nàng không có tư cách đề cập đến Mẫu Đơn ở trước mặt ta. Vì Mẫu Đơn, ta vốn nên giết nàng mới đúng--"

Tiết Linh Hi cắn răng, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

Thập Nhất cùng nàng lạnh lùng nhìn nhau một lúc lâu, đột nhiên trong mắt chợt lóe lên, sau đó buông lỏng nàng ra, xoay người rời đi.

Ngoài đình, Thập Nhị trùng hợp đi ngang qua đây vẻ mặt tò mò nhìn hắn, lại thấy Tiết Linh Hi thở phì phò trong lương đình, không nhịn được thấp giọng nói: "Thập Nhất ca, huynh đang làm cái gì thế?"

Thập Nhất thản nhiên phủi phủi tay áo, nói: "Không có gì. Ngày mai ta sẽ trở về quân doanh, đi, tối nay cùng ta uống rượu."

Thập Nhị mờ mịt lại thêm phần thất thố, chỉ có thể bị Thập Nhất kéo về phía trước, quay đầu lại liếc mắt nhìn người trong lương đình một cái, lại phát hiện Tiết Linh Hi lúc trước vẫn còn ở trong đó chẳng biết hiện giờ đã đi đâu mất rồi.

********

Cuối cùng cũng có thể trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ một lần nữa, suốt một đêm Tịch Nhan không thể yên giấc được. Thật ra nàng vẫn còn không nhịn được nỗi lo lắng về bệnh tình của hắn, nên mới sáng tinh mơ đã bật dậy, hạ quyết tâm nhất định phải ở cùng một nơi với hắn, quyết không phân phòng mà ngủ như vậy.

Nghĩ đến đây, nàng liền nhanh chóng đứng dậy, rửa mặt chải đầu, dặn dò Bất Ly vẫn đang nằm trên giường đôi câu liền ra khỏi cửa.

Nàng đi thẳng một đường về phía tiểu viện của Hoàng Phủ Thanh Vũ, trên đường đi nàng cảm thấy bên trong sơn trang này phong cảnh quả thật xinh đẹp vô cùng, ngay cả không khí cũng đặc biệt tươi mát, ở một nơi như vậy rất có lợi đối với bệnh tình của Hoàng Phủ Thanh Vũ. Nàng vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước, lúc bước vào góc hành lang trong hoa viên, bỗng nhiên phát hiện trên hành lang ở phía đối diện cũng có một người.

Tịch Nhan dừng chân, quay đầu nhìn lại, người đối diện nàng cũng dừng chân, quay đầu nhìn nàng.

Tịch Nhan thấy nàng ấy xinh đẹp dị thường, thanh thoát động lòng người, nhất thời cảm thấy tò mò, đi lên hai bước, nàng ấy liền theo nàng đi về phía trước hai bước. Tịch Nhan rốt cục không nhịn được dừng lại, xoay người nhìn nàng: "Ngươi là ai?"

Lúc này nàng kia mới xuyên qua hoa viên, đi đến bên người Tịch Nhan, hạ thấp thân mình nói: "Tham kiến Thất tẩu."

Tịch Nhan nghe nàng gọi mình như vậy, trong lòng chợt thả lỏng, lại nghe ra thanh âm của nàng có chút êm tai, cả cười: "Muội chính là vương phi của Thập Nhất sao?"

Tiết Linh Hi mỉm cười: "Thất tẩu có nhãn lực thật tốt."

Tịch Nhan nhướng mày tự đắc nói tiếp: "Muội dường như có chuyện muốn nói với ta phải không?"

Tiết Linh Hi khẽ lắc lắc đầu, cười rộ lên nói: "Không có. Chỉ là xưa nay ta thường xuyên nghe Thập Nhất gia nhắc tới tẩu, nên muốn chính mắt nhìn thấy phong thái của tẩu tẩu, do đó mới một đường đi theo tẩu. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên không phụ danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân."

Tịch Nhan nhớ tới lần trước khi soi gương nhìn thấy bộ dáng của mình, trong lòng không khỏi trầm xuống, cười nhạt nói: "Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cái gì, trong thiên hạ nhiều nữ tử như vậy, ai có thể gặp qua tất cả được đây? Chẳng qua đều là người bên ngoài nghe nhầm đồn bậy thôi."

Tiết Linh Hi nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, khẽ rũ mắt xuống: "Không có, tẩu rất đẹp, thật sự rất đẹp."

Không biết vì sao, Tịch Nhan có chút cảm thấy xấu hổ, nói thêm đôi câu cùng nàng sau đó liền đi tìm Hoàng Phủ Thanh Vũ.

*****

Tịch Nhan đầu tiên là đi đến phòng Hoàng Phủ Thanh Vũ tìm hắn, nhưng lại phát hiện trong phòng căn bản không có ai cả, đệm chăn cũng cuộn lại ngay ngắn. Nàng lại đi đến thư phòng, vừa đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đang dựa vào bàn, nhấc bút không biết viết cái gì, lại thấp giọng ho hai tiếng.

Tịch Nhan liền giận dữ, tiến lên giật chiếc bút trong tay hắn ra: "Chàng đêm qua không có ngủ chút nào phải không?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía nàng, mỉm cười nói: "Ai bảo? Ta chỉ thức dậy có phần hơi sớm thôi."

Tịch Nhan nửa tin nửa ngờ, thế nào cũng không chịu trả lại chiếc bút cầm trong tay cho hắn: "Chàng hiện tại nên nghỉ ngơi mà rốt cuộc chàng có biết cái gì là nghỉ ngơi hay không? Lại còn làm việc vất vả như vậy.... ." Tịch Nhan cắn môi, bỗng nhiên ném chiếc bút cầm trong tay về phía hắn nói: "Vậy chàng kêu Thập Nhất đưa ta tới nơi này làm cái gì? Chính là để nhìn chàng suốt ngày đối mặt chỗ công văn tấu chương này sao? Một khi đã như vậy, không bằng hiện tại ta trở về Tây Càng thôi!"

Dứt lời, Tịch Nhan xoay người định đi ra cửa.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại giành trước bước nhanh đến cửa, đưa tay giữ nàng ngay tại cửa, cười làm lành nói: "Được được được, là ta sai, ta lập tức đem mấy thứ này giao cho Thập Nhị phụ trách, được không?"

Tịch Nhan vẫn bộ dáng cáu giận như cũ, quay về phía hắn liếc mắt một cái, lại nói: "Ta ngàn dặm xa xôi đến nơi này, mang theo hai hài tử của chàng, vừa vô danh lại vừa vô phận, ta đều không có so đo. Hôm qua chàng còn nói sẽ vì ta cùng đứa bé mà giữ gìn thân thể, hôm nay liền nuốt lời, bảo ta như thế nào tin tưởng đây?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa nghe xong liền biết nàng đang cố ý diễn trò, nhịn không được nở nụ cười, kề sát vào mặt nàng, thấp giọng nói: "Tịch Nhan, từ nay về sau, ta tuyệt đối tuân thủ lời hứa bản thân trăm phần trăm, được chưa?"

Tịch Nhan lúc này mới thu hồi biểu tình cáu giận, trong mắt hiện lên nét cười như có như không: "Vậy thì cả đêm qua ta không có ngủ ngon, ta muốn chàng giúp ta."

Vì thế, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã nói được thì phải làm được, mang theo Tịch Nhan về phòng mình, rồi mới sai người một lần nữa sửa sang lại chăn đệm, để cho nàng nằm thoải mái trước rồi bản thân mới nằm xuống bên cạnh nàng.

Hắn vừa nằm xuống, Tịch Nhan lập tức vùi đầu vào trong lòng hắn, thanh âm của Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng nhiên có chút trầm thấp: "Nhan Nhan?"

Tịch Nhan không ngẩng đầu nói: "Ta không sợ chàng truyền bệnh cho ta. Truyền bệnh cho ta cũng tốt, chàng không khỏe, như vậy ta cũng không khỏe."

"Vẫn nên suy nghĩ cho đứa bé." Qua hồi lâu, hắn lại thấp giọng nói.

"Không có chàng thì không có đứa bé không phải sao?" Tịch Nhan cúi đầu nói một câu, càng hướng vào trong lòng hắn cọ cọ, tận đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc bất đắc dĩ phải giữ chặt vai nàng, nàng mới dừng lại, khẽ cười nói, "Thất lang, sơn trang này là nơi rất tốt, khí hậu cũng tốt nữa, thật sự thích hợp cho chàng dưỡng bệnh. Chàng nói xem, nếu đứa bé này của chúng ta sinh ra ở đây, có thể thật sự trở thành địa linh nhân kiệt hay không?"

Ngón tay Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi trượt ở trên mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Cho dù không sinh ra ở nơi này, con của chúng ta nhất định vẫn là kẻ trong vạn người cũng không kiếm ra được một."

Ánh mắt Tịch Nhan bỗng dưng trầm xuống: "Chàng có ý gì? Nếu đứa nhỏ giống chàng thì tốt rồi, bộ dáng như ta hiện nay, thật không hy vọng đứa nhỏ giống ta."

Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ không khỏi mang theo một tia buồn cười: "Cũng phải, đứa nhỏ mà giống nàng, lại thêm một dung mạo họa thủy."

"Ngay cả chàng cũng trêu ghẹo ta sao?" Tịch Nhan hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, lại rũ mắt xuống, " Bộ dáng này của ta hiện giờ làm sao còn có thể được gọi là họa thủy? Có lẽ rất nhanh thôi, ngay cả hồng nhan cũng không còn..."

Thanh âm của Tịch Nhan càng ngày càng thấp, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng: "Nàng lại suy nghĩ linh tinh gì thế?"

Tịch Nhan không biết vì sao đột nhiên sinh ra một tia thương cảm, khụt khịt mũi, nói: "Ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến một câu thơ: Hồng nhan vị lão ân tình đoạn*."

*Hồng nhan vị lão ân tình đoạn: Hồng nhan chưa lụi tàn mà ân tình đã hết.

Hoàng Phủ Thanh Vũ không khỏi nở nụ cười: "Nàng trước kia cũng không có lo được lo mất như vậy."

Hắn nói trước kia là chỉ Tịch Nhan trước khi mất trí nhớ vài năm, nhưng mà Tịch Nhan lại lý giải theo hướng là thời gian trước, khi nàng còn chưa gả cho hắn, nhân tiện nói: "Đó là đương nhiên, bởi vì khi đó, ta cũng không biết trên đời có chàng, cũng không biết mình sẽ được gả cho chàng, càng thật không ngờ..." Nàng cũng ngưng không nói gì nữa, dừng một chút mới nói, "Thất lang, nếu có một ngày, chàng chán ghét ta, chàng cứ thẳng thắn với ta, nhất định đừng có lặng yên không nói mà bất hòa với ta, được không?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được nhướng mi, giữ chặt chiếc đầu nho nhỏ của nàng, nói: "Có phải có thai là thích miên man suy nghĩ như vậy hay không? Từ trước là như thế này, nay lại là như vậy?"

Tịch Nhan đột nhiên bật cười khanh khách: "Chàng không phải muốn nói với ta chàng định trân ái ta cả đời sao? Vô luận ta biến thành bộ dáng gì, có bao nhiêu khó coi, trên mặt có bao nhiêu nếp nhăn, chàng cũng sẽ không ghét bỏ ta?"

"Đúng." Lúc nàng vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền trầm tĩnh trả lời một chữ, kiên định lạ thường.

Tịch Nhan ngước mi nhìn hắn, không nhịn được hơi nhếch khóe miệng: "Ta tạm thời tin tưởng chàng. Nhưng mọi việc, đều phải đợi tương lai mới nói chính xác được, phải không?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu thở dài, đỡ lấy đầu nàng, hôn lên trán nàng, thấp giọng nói: "Nhan Nhan, nàng có biết hay không, nàng từng dùng một điệu múa mà khuynh đảo cả thiên hạ?"

Tịch Nhan giật mình, không biết tại sao hắn lại đột nhiên nói tới chuyện này: "Chàng nói đến điệu múa ở trước chính điện Tây Càng trước đây sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi lắc đầu nở nụ cười: "Không phải, là năm giao thừa thứ ba mươi, khi đó phụ hoàng còn tại thế, nàng vì tức giận ta mà không cẩn thận làm hỏng chiếc ly bạch ngọc liên hoa phụ hoàng vô cùng quý trọng, cho nên, nàng đã đền trả cho phụ hoàng một đóa hoa sen."

Nghe đến đó, Tịch Nhan bỗng nhiên chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối như vậy vì bản thân mình đã mất đi trí nhớ: "Ta trả người một đóa hoa sen thật sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười xoa mái tóc của nàng: "Đóa hoa sen kia, là hoa sen đẹp nhất mà cuộc đời này ta đã gặp qua, mà điệu nhảy kia, đã khuynh đảo toàn bộ trái tim ta."

Sau khi mất đi trí nhớ, thời gian cùng hắn ở chung cũng không coi là dài, nhưng cũng đủ thân mật tận xương tủy. Tuy nhiên, Tịch Nhan cũng chưa từng nghe qua hắn nói như vậy, trong khoảnh khắc nàng nhịn không được lệ nóng lưng tròng, cố nén một lúc lâu sau, mới không khóc thành tiếng, chỉ thấp giọng nói: "Trước kia, chàng có nói qua với ta như thế hay chưa?"

Nét mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không khỏi hơi động, chậm rãi nắm tay nàng, trầm giọng nói: "Chưa có. Nhưng, cuộc đời này ta không bao giờ nói như vậy với nữ nhân thứ hai nào nữa."

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)