Vay nóng Tinvay

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 076

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 076
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Lazada


Ban đêm, tuyết rơi lần này thật lớn, cứ thế bay phất phơ yên tĩnh, nhẹ nhàng suốt một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy liền thấy, ngay cả cửa sổ giấy đều trắng toát, mà toàn bộ hoàng cung, lại một mảnh ngân trang tố khỏa*, trắng xoá một mảnh đất trời.

• Ngân trang tố khỏa: (sáng lấp lánh) như được dát bạc phủ tơ.

Bất Ly rất thích tuyết rơi, tỉnh dậy từ rất sớm, lôi kéo cả Tịch Nhan cùng dậy, dẫn theo vài cung nữ đắp người tuyết trong đình viện. Tịch Nhan cũng không sợ lạnh, chơi đùa cùng với Bất Ly thì còn gì vui hơn được nữa. Đến cuối cùng đắp lên một người tuyết thật to, đôi tay cả hai mẹ con đều đông lạnh đỏ bừng, hai gò má cũng đỏ bừng như nhau.

Bất Ly lại thật cao hứng vỗ tay mà nói: "Mẫu thân, chúng ta đi gọi phụ thân lại đây xem nha!"

Từ lúc tế trời ngày hôm qua trở về, mãi cho đến chiều, Bất Ly ngủ cũng run nhè nhẹ, lúc này Tịch Nhan thấy con bé lại cười đến thoải mái, trong lòng không khỏi cũng khuây khỏa. Nàng hỏi thời gian, cân nhắc nơi Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ở, liền nắm tay Bất Ly đi trên tuyết, đến trước Ngự thư phòng.

Đã giữa trưa, khi cả hai mẹ con cùng vào Ngự thư phòng, cũng là lúc Tống Văn Viễn vừa mới hướng Ngự thiện phòng truyền ngọ thiện, nhân thời tiết rét lạnh, còn dặn riêng hạ nhân chuẩn bị một bầu rượu.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc trước thường dùng ngọ thiện đơn giản ở trong ngự thư phòng, thường xuyên dùng qua loa một ít điểm tâm. Hôm nay gặp dịp Tịch Nhan dẫn theo Bất Ly lại đây, tâm vô cùng hưng phấn, liền truyền thức ăn, đem Bất Ly ôm vào trong ngực, chỉ chuyên tâm lấy cho con bé thức ăn ưa thích.

Tịch Nhan cảm thấy vẫn có chút lạnh trong người, liền uống hai chén rượu, lúc này mới cảm thấy có chút ấm áp. Bất Ly vô tình nhìn thấy, lại đột nhiên kêu to lên: "Con cũng muốn uống rượu."

Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan đều nở nụ cười. Hoàng Phủ Thanh Vũ yêu thương nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bất Ly, lại đem áp lòng bàn tay mình sưởi ấm cho nữ nhi, rồi mới nói: "Muốn uống rượu, thì chờ Ly nhi trưởng thành, sau khi tìm được rể hiền thì phụ thân cho uống."

Bất Ly nghiêng đầu, tò mò hỏi: "Rể hiền là gì vậy ạ?".

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất thời nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Nhan, Tịch Nhan lại tránh mặt, cười ha ha. Bởi vì uống rượu, hai gò má ấm áp hồng lên, trong con ngươi như có minh châu tỏa sáng rạng rỡ. Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không giải thích gì thêm cho Bất Ly, cứ thế nhìn nàng, trong mắt hình như có mang thâm ý.

Sắc mặt Tịch Nhan bất giác càng đỏ, đứng dậy nói: "Mới uống hai chén liền cảm thấy choáng váng đầu rồi, ta đi Noãn các nghỉ ngơi nhé."

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười bất đắc dĩ, nhìn về phía Ngân Châm, khẽ nhếch môi tỏ ý. Ngân Châm lên tiếng, hầu hạ Tịch Nhan ra khỏi phòng, sang bên Noãn các.

Noãn các vốn không chỉ có giường, còn đốt than hoa, ấm áp dị thường. Tịch Nhan nằm xuống, không bao lâu đã ngủ mơ màng.

Đến khi vừa tỉnh lại, đã không biết là lúc nào rồi.

Tịch Nhan cảm thấy đầu hơi hơi có chút đau, đồng thời miệng lưỡi đều khô, liền đứng dậy tìm nước uống. Xưa nay lúc nàng nghỉ ngơi không thích bên cạnh có người ngoài, bởi vậy cũng không biết Ngân Châm hiện ở nơi nào. Tịch Nhan tự châm trà, nước đã nguội, uống ở miệng vừa khô lại buốt, nàng chỉ miễn cưỡng uống một ngụm. Nhất thời lại muốn đi xem Bất Ly có phải còn ở Ngự thư phòng hay không, liền ra khỏi phòng đi tìm.

Nhưng mà kỳ quái là ngoài cửa Ngự thư phòng lại không có ai, Tống Văn Viễn cũng không biết đi đâu rồi. trong lòng Tịch Nhan nghi hoặc, tiến lên gõ cửa, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến thanh âm của Thập Nhị --

"Thất ca, Dao Trì đậu khấu này vốn đã tìm được từ vài ngày trước rồi, đệ lại làm mất. Đệ sợ huynh trách cứ nên không dám nói. Hôm qua thấy Nguyệt Nha Nhi, mới biết hóa ra là bị nàng ta trộm đi. Nàng ấy cũng không biết đây là cái gì, thấy không có gì hay liền trả lại cho đệ. Nguyên bản hôm qua nên đưa cho huynh, Thất tẩu lại ở đó nên đệ quên mất."

Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn bình thản trước sau như một: "Trình lên để ta xem xem."

Trong Ngự thư phòng, Thập Nhị đem cái hộp gấm nho nhỏ kia tới trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhìn hắn mở ra, bên trong là một viên đậu khấu nho nhỏ, màu đỏ tươi bóng đẹp như ánh lửa.

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi cầm lấy hạt đậu khấu kia, đặt ở chóp mũi hơi ngửi một chút. Thập Nhị vội hỏi: "Là thật là giả?"

Lúc lâu sau mới nghe thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ nói một chữ: "Thật."

Ngoài cửa, Tịch Nhan nghe xong mừng rỡ, định đẩy cửa đi vào, bỗng nhiên nghe thấy Thập Nhị kinh hô: "Thất ca, huynh làm gì thế?"

Trong lòng Tịch Nhan căng thẳng không hiểu nổi, tay dừng lại, nghĩ nghĩ, rồi lặng yên chọc thủng một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, nhìn vào trong.

Nhưng mà lúc vừa thấy, nàng dường như muốn ngất đi -- Hoàng Phủ Thanh Vũ trong tay cầm viên đậu khấu, sau khi bóp thật mạnh, viên đậu khấu đáng thương kia hóa thành bột phấn ngay dưới đầu ngón tay hắn!

Sau đó, bột phấn bay đi, tựa như chưa từng tồn tại viên đậu khấu kia vậy.

Tịch Nhan toàn thân lạnh lẽo, máu huyết dâng trào. Nàng không thể tin được cảnh mình trông thấy, nhưng cũng không thể không tin!

Dao trì đậu khấu, tuy cũng không phải là thuốc có thể chữa khỏi hẳn cho Nam Cung Ngự, nhưng thứ thuốc này dị thường trân quý, Nam Cung Ngự mà ăn vào, cũng có thể tỉnh lại, tuy tìm không thấy Hỏa liên hoa, thời gian tỉnh lại có thể rất ngắn, nhưng dù sao cũng là một cơ hội!

Nhưng, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đem đậu khấu kia, hủy đi......

Tịch Nhan không nhịn được mà rùng mình, xoay người đi trên tuyết. Áo khoác của nàng còn ở trong Noãn các, lúc này chỉ mặc bộ quần áo mùa đông đơn giản, rõ ràng khó có thể chống cự khỏi hơi lạnh. Nhưng mà nàng tựa như không cảm thấy, cứ bước đi thẳng đến phía trước.

Không biết trời lại bắt đầu đổ tuyết khi nào, cứ dần gieo rắc một lớp tuyết trên đầu, trên mi mắt nàng. Nàng hốt hoảng, chỉ cảm thấy không nhìn rõ đường. Nàng cũng không rõ được làm sao mà rẽ lối.

Từ trong ngực trào ra bi thương khôn cùng, Tịch Nhan rất muốn kêu, rất muốn hét to một tiếng, mở miệng thở dốc, lại thành ra bị gió lạnh tràn vào trong miệng, lấp đầy cổ họng.

Cũng không biết đi bao lâu rồi, nàng rốt cuộc không chịu nổi, dựa vào một bờ tường ngồi sụp xuống, ôm lấy thân mình lạnh run.

Đất trời chỉ còn tiếng gió rít, người nàng bị đông lạnh đến chết lặng, lại bỗng nhiên nghe thấy trước mặt mình tựa hồ có tiếng người truyền đến, ngẩng đầu lên, chỗ tuyết trên mi tan ra chảy xuống mặt, mới vừa thấy rõ người trước mặt ra là Lý đại nhân của Thái y viện.

Hoảng hốt, Tịch Nhan làm như nhớ tới cái gì, khó khăn đứng dậy, giật giật tay chân đã chết lặng, trên mặt lại tràn ra nụ cười: "Lý đại nhân, ta đang định tìm ngài đấy."

Lý đại nhân nhìn nàng nghi hoặc không rõ: "Lăng tần nương nương, người làm sao vậy?"

Tịch Nhan chậm rãi lắc lắc đầu, cười như trước: "Ta muốn đi thỉnh ngài xem bệnh cho ta, lại cảm thấy mệt, thiếu chút làm cho chính mình bị đông cứng."

*****

Buổi chiều, ở cung Lạc Hà.

Ban đêm tuyết rơi, đất trời chìm vào trong trạng thái hoàn toàn yên tĩnh, trong cung Lạc Hà không có ai lên tiếng. Mạc phi bị cấm cung, trong cung đang phiền muộn, mà đêm nay, phòng Tịch Nhan cũng sớm tắt đèn.

Hành động tắt đèn này thật bất thường, trước đó chưa từng có.

Trong lòng Ngân Châm không nhịn được tràn ngập âu lo, vì nàng biết rõ thói quen của Tịch Nhan, tuyệt đối không tắt đèn ngủ muộn bao giờ. Nàng nhất thời không nhịn được thắc mắc, Tịch Nhan lại cười nhẹ, nói: "Nào có ai sống trong ánh sáng cả đời, ta cũng nên học làm kẻ bình thường thôi."

Ngân Châm lúc này mới có chút nguôi ngoai, nhưng vẫn không dám có điều gì sơ xuất, nhất định phải đến Khâm An điện bẩm báo.

Trên giường, Tịch Nhan không biết vì sao đột nhiên cúi đầu phát ra tiếng kêu, ngay sau đó, thanh âm dần lớn hơn tràn ngập nỗi thống khổ.

Ngân Châm thoáng hoảng hốt, thắp nến trong phòng, tiến lên nâng người Tịch Nhan dậy, nhìn thấy Tịch Nhan đang ôm ngực đau đến nỗi trán đổ mồ hôi, sắc mặt có vẻ tái nhợt, không kìm được sự bối rối: "Chủ tử làm sao vậy? Nô tỳ đi bẩm báo Hoàng Thượng thỉnh ngự y nhé!"

Ngân Châm vừa đứng dậy, cổ tay áo lại đột ngột bị người ta kéo lại.

Tịch Nhan gắt gao cắn môi dưới, lắc lắc đầu, cố nén nói: "Không cần, chiều nay vừa có ngự y xem cho ta, ngươi đi hỏi thử, Lý đại nhân có đưa thuốc tới chưa."

Ngân Châm vô cùng bối rối, đáp ứng một tiếng, lại chạy ra cửa, đúng lúc gặp một tiểu thái giám bên Thái y viện đang cầu kiến bên ngoài, vừa hỏi quả nhiên là tới đưa thuốc. Nhưng thấy tiểu thái giám kia vẻ mặt cẩn thận: "Tỷ tỷ thỉnh chuyển lời với chủ tử Lăng tần, thuốc này thật không thể sử dụng lung tung, đợi cho đau đớn khó chịu nổi, mới có thể uống một viên, chừng nào còn có thể nhịn được, có thể không dùng thì tuyệt không được dùng."

Ngân Châm không nhịn được mà nổi lên nghi hoặc, tay cầm thuốc cũng hơi run: "Thuốc này......"

Tiểu thái giám kia ngẩn ra, nhớ tới Lý đại nhân phân phó, việc nói:"Tỷ tỷ chớ suy nghĩ nhiều, dù sao thuốc cũng có ba phần độc, huống chi thuốc này dược tính có phần hơi mạnh. Đại nhân sợ chủ tử Lăng tần ỷ lại quá mức vào nó, cho nên mới phân phó như thế, tỷ tỷ chỉ cần nói lại y nguyên cho Lăng tần chủ tử là được rồi."

Thần sắc Ngân Châm vẫn lo lắng như trước, cầm thuốc, xoay người vào trong cung.

Vào phòng, bỗng dưng phát hiện Tịch Nhan không ngờ lại ngã quỵ ở dưới giường, đau quay cuồng. Ngân Châm sợ tới mức tay chân vô lực, tiến lên đỡ lấy Tịch Nhan, Tịch Nhan lại vươn tay với hộp thuốc trong tay nàng. Ngân Châm bỗng dưng hiểu được, liền lấy ra một viên, bỏ vào trong miệng Tịch Nhan.

Qua hồi lâu Tịch Nhan mới bình ổn trở lại, thở phì phò từng ngụm, sắc mặt tái nhợt dọa người. Nhìn hộp thuốc trong tay Ngân Châm, nàng không kìm được cười khẽ một tiếng, giống như là thở hắt: "Quả nhiên thuốc rất hữu dụng."

Ngân Châm chần chờ một lát, nói: "Chủ tử, nô tỳ từng nghe nói, càng là thuốc hiệu quả thì thương tổn đối với thân thể người dùng càng lớn có phải không ạ?"

Tịch Nhan được Ngân Châm đỡ chậm rãi đứng dậy, cười lạnh nói: "Mấy tên lang băm mới vào nghề trị không khỏi bệnh cho người ta thành ra phao truyền mấy thứ hồ đồ như thế mà nhà ngươi cũng tin hay sao? Lý đại nhân là viện phán của Thái y viện, hốt thuốc đúng bệnh, tự nhiên là có thể dùng thuốc tiêu bệnh rồi."

Tịch Nhan khôi phục lại tới nằm trên giường, vừa qua khỏi một lát, đột nhiên lại nghe có thanh âm khách khí truyền đến gọi Ngân Châm. Tịch Nhan nháy mắt ra dấu với Ngân Châm, bản thân lại nằm như trước, mắt nhắm lại.

Ngân Châm hiểu ý, vừa ra cửa liền nhìn thấy, quả nhiên là thái giám Tiểu Ngụy được Khâm An điện phái tới.

Tiểu Ngụy vừa thấy nàng, vội hỏi: "Ngân Châm tỷ tỷ, Hoàng Thượng phái ta lại đây hỏi thăm, Lăng tần chủ tử đã ngủ rồi sao?"

Ngân Châm than nhỏ một tiếng, nói: "Chủ tử đã nghỉ ngơi, ngươi trở về hồi Hoàng Thượng đi."

Tiểu Ngụy lên tiếng, liền xoay người rời đi.

Ngân Châm ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, chỉ cảm thấy trời sắp có tuyết rơi. Năm nay vào đông, mấy đợt tuyết cứ rơi liên tiếp, đúng là tần suất có phần bất thường, không biết sẽ giá rét đến mức nào.

********

Sáng sớm ngày thứ hai, Tịch Nhan liền đi Tây lục cung, cùng nữ nhi chơi cả buổi sáng, lại cùng nhau dùng ngọ thiện, sau đó mới quay về Lạc Hà Cung, dọc theo đường đi thần sắc rất là hoảng hốt, vài lần đi nhầm đường, hiếm có lúc nào mà Ngân Châm đi theo phía sau không phải nhắc nhở.

Lời nhắc nhở lần thứ tư của Ngân Châm vang lên, Tịch Nhan rốt cuộc không khỏi phải dừng bước chân, trông ra một mảnh đất trời mờ mịt trắng xóa, nhẹ nhàng hà một hơi, ôm mặt cười: "Hoàng cung, thật sự là nơi dễ khiến cho người ta bị lạc lối."

Ngân Châm nghe xong lời này, chỉ cảm thấy mờ mịt, có gì đó không đúng, nhưng lại nói không nên lời là không đúng chỗ nào, chung quy cũng chỉ có thể tiếp lời: "Hoàng cung so với vương phủ trước kia lớn hơn rất nhiều, lúc nô tỳ vừa tới cũng thường xuyên lạc đường."

Nghe vậy, Tịch Nhan nhẹ nhàng cười. Vì sao nàng từ nhỏ lớn lên ở trong cung, mà vẫn luôn lạc đường vậy? Từ nhỏ ở trong mắt nàng, hoàng cung cũng không quá to như vậy, từ bao giờ mà cũng trở nên phiền phức rắc rối như thế?

Trở lại Lạc Hà Cung, vừa mới nghỉ ngơi một lát, đột nhiên liền nghe gian ngoài truyền đến âm báo kéo dài: "Hoàng Thượng giá lâm --"

Trên giường Tịch Nhan miễn cưỡng nghiêng người, nhưng cũng không ngồi lên, lúc sau thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ bước vào tẩm điện. Bên ngoài dường như tuyết rơi nhiều lắm, trên vùng cổ cùng tay áo của hắn đều có dòng nước ẩm ướt, chắc là bông tuyết bị gió thổi tan.

Mái tóc đen như lụa của Tịch Nhan thả dài trên giường, thấy hắn lại nhợt nhạt cười, ánh mắt trong trẻo: "Lúc này, sao chàng có thể đến đây?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi xuống bên giường, không nói một lời, chỉ vươn bàn tay lạnh lẽo phủ lên mặt nàng. Tịch Nhan bị lạnh la hoảng lên, một bên trốn tránh hắn một bên thầm oán: "Buốt chết ta, đừng ép ta."

Hoàng Phủ Thanh Vũ lýc này mới rút tay lại, cười nói: "Ta vừa nghỉ trưa, dậy đi dạo một chút, tiện đường qua bên này mới vào thăm nàng."

"Tiện đường ư?" Tịch Nhan cười khẽ một tiếng, "Khâm An điện với bên này đi đường phải mất nửa canh giờ đấy, tiện đường thế chẳng phải hóa ra tiện quá xa rồi sao!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ nhìn nàng cười, cũng không nói thêm cái gì, ngược lại ngồi vào bên người nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, cằm đè nặng đỉnh đầu nàng, nói: "Hôm qua không thèm nói một tiếng đã đi, ta vốn định cho nàng nghỉ lại ở Khâm an điện, kết quả lại chỉ nghe thấy Ngân Châm qua bẩm nàng đã trở về cung, thật khiến ta thất vọng quá."

*****

Tịch Nhan vẫn còn cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn tươi cười như trước: "Như vậy, không phải là nô tì đáng chết sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi giữ lấy cằm nàng, kéo về phía mình, trầm giọng nói: "Có lẽ phải nói là ta nguyện ý bồi thường cho nàng." Nói xong, hắn bỗng nhiên cúi đầu, dùng môi môi mình áp lên môi của nàng.

Tịch Nhan hơi nghiêng đầu né tránh.

Đôi môi hắn rơi vào khoảng không, chỉ khẽ lướt trên mặt nàng, nhưng hắn cũng lơ đễnh, chậm rãi đưa cánh tay ôm chặt lấy nàng, giọng nói trầm thấp: "Nhan Nhan, chúng ta sinh tiếp một đứa nữa đi?"

Trong lòng Tịch Nhan kịch liệt co rút lại, nỗi đau khó nói nên lời. Nhưng sắc mặt nàng vẫn bình thường, khẽ hừ một tiếng, nói: "Không cần. Ta mặc dù không nhớ rõ tình hình lúc sinh Ly nhi như thế nào, nhưng sinh em bé nhất định là khiến người ta đau chết đi sống lại, ta không sinh. Trong hậu cung của chàng cũng không phải không có nữ nhân, để cho các nàng ấy sinh cho chàng đi."

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ thay đổi, cánh tay buông lỏng ra, thanh âm cũng đột nhiên thấp xuống: "Nàng nói cái gì?"

Tịch Nhan vẫn không nhận thấy biến hóa của hắn, thản nhiên nói: "Tuy rằng hiện tại ba vị phi tử đều bị cấm cung đợi điều tra, nhưng chàng còn có hai vị tần, còn có Lâm hoàng hậu. Để các nàng ấy sinh con không tốt hay sao? Đến lúc đó ông ngoại là Thừa tướng, mẫu thân là hoàng hậu, thân là con chánh thất, là con trưởng lại là thái tử, thân phận tôn quý biết bao nhiêu?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng chốc đứng dậy, sắc mặt vẫn không đổi như cũ, nhưng ở sâu trong đôi mắt lại ẩn ẩn phong ba bão táp cuồn cuộn, nhìn Tịch Nhan không hề chớp mắt.

Tịch Nhan tuy rằng không nhìn hắn, nhưng cũng cảm thấy ánh mắt hắn vừa lạnh lẽo vừa như có ngọn lửa xuyên thấu vào lòng nàng, cuối cùng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Thiếp mới vừa chợp mắt một lúc mà chàng đã tới rồi, lúc này vẫn còn mệt rã rời. Thiếp muốn ngủ tiếp trong một lát nữa, chàng thế nào đây?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười lên: "Ta đi."

Tịch Nhan rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nhìn thấy nụ cười lướt qua mặt hắn, trong lòng chợt nao nao, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Quả nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa mới xoay người đi ra hai bước, đột nhiên xoay người lại, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Thân mình Tịch Nhan bỗng dưng cứng đờ, cảm thấy ánh mắt hắn quá sắc bén, như muốn xuyên vài lỗ thủng trên người nàng.

Hắn đi nhanh đến, dùng sức nắm đầu vai của nàng, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Vì sao?"

"Vì sao cái gì?" Tịch Nhan thấy trên vai truyền đến đau nhức, bướng bỉnh hỏi lại.

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ chưa bao giờ xanh mét khó coi đến vậy, nhìn chằm chằm nàng, cơ hồ gằn từng tiếng: "Vì sao muốn để người khác điều chế thuốc cho nàng? Vốn biết rõ thuốc này không thể uống nhiều, vì sao nàng cứ cố chấp uống?"

Ra là hắn biết tất cả! Trong lòng Tịch Nhan chấn động, nghĩ đi nghĩ lại không khỏi tự cười bản thân -- hắn là hoàng đế, nơi này là hoàng cung của hắn, trong cung đều là người của hắn, có cái gì hắn mà không biết? Nghĩ đến đây, ngữ khí Tịch Nhan cũng lạnh xuống: "Chàng đã biết hết, cũng phải biết ta vì sao làm như vậy chứ."

Vì sao? Vì sao? Hắn cười lạnh thầm nghĩ, lòng tràn đầy bi thương cùng đau xót, những đau thương bị giấu thật sâu đáy lòng đều quay cuồng kêu gào muốn thoát ra! Hắn có lẽ biết vì sao, hắn căn bản nên biết vì sao! Cái gì mà luyến tiếc, không buông tay, cái gì mà Thất lang, toàn bộ đều là giả! Nàng vẫn như thế, chưa có lúc nào nhìn nhận hắn, đã gần được đến mức đó rồi, có lẽ còn có chút động tâm. Nhưng kết quả cũng không phải như vậy! Cũng không phải như vậy! Kết quả chính là, nàng cuối cùng chỉ là nhất thời ý loạn tình mê, nàng thật ra vẫn muốn rời khỏi hắn mà đi!

Trong lòng hắn, lửa giận hừng hực thiêu đốt dường như khiến lục phủ ngũ tạng đều tổn thương, đau vô cùng, lại không phát tiết ra được ngay cả một chút! Hắn thậm chí bởi vì nàng trở về, bởi vì nàng nguyện ý ở lại mà mang riêng nàng đi tới chỗ ở cũ của mẫu thân một lần nữa, chính là muốn nói cho mẫu thân biết, nữ tử này là người con yêu nhất suốt cả cuộc đời này, nàng đã trở lại, nàng cuối cùng đã trở lại. Nhưng hiện nay tất cả mọi thứ cuối cùng khiến hắn nhận ra mình lại ngớ ngẩn đến nực cười!

Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng cười khẽ một tiếng, tự trào phúng bản thân mình, dùng cách hèn mọn nhất mà tự giễu chính mình: "Được, bây giờ ta thật sự đã biết rồi.". Nói xong, hắn liền buông lỏng nàng ra, đứng dậy, "Nàng có thể yên tâm, toàn bộ lời nói với nàng, ta đều tuân thủ. Ước định nửa năm giờ còn có hai tháng, hai tháng sau, ta sẽ thả nàng đi."

Tịch Nhan gần như lập tức ngồi thẳng người, môi run nhè nhẹ nhìn hắn.

"Làm sao vậy?" Hoàng Phủ Thanh Vũ cười lạnh nhìn nàng, "Nàng không phải còn muốn nói cho ta biết là nàng luyến tiếc đấy chứ?"

Đôi môi Tịch Nhan đang run rẩy, trong lòng rét lạnh tưởng như sắp vỡ vụn. Hóa ra lòng người thay đổi, hoặc là, hắn từ đầu đến cuối đều là như vậy, mà nàng, chính là theo lời người khác, hiểu lầm hắn! Ánh mắt Tịch Nhan quật cường, thanh âm lạnh lùng: "Đa tạ chàng. Ta chỉ lưu luyến Bất Ly mà thôi."

"Nàng dựa vào đâu mà đòi lưu luyến con bé?" Thanh âm nghe qua không còn bình thản từ ái như trước giờ, mà lại ẩn chứa hàn ý vô tận. Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên từ trước đến nay, hắn lạnh lùng với nàng, nặng nề với nàng đến như vậy, "Nếu đã từng vứt bỏ không hề kiêng nể thì không cần phải nhu hòa giả nhân giả nghĩa ở đây. Ly nhi không cần mẫu thân như nàng!"

Tịch Nhan khiếp sợ khi nghe những lời hắn nói, cơ hồ chỉ thiếu chút nữa là gào khóc lên một cách khổ sở, nhưng nàng lại chỉ ngây người ra nhìn hắn, một chữ cũng không nói được.

"Theo như lời nàng nói, trong hậu cung của ta không phải là không có ai, cho dù thật sự không có, cũng còn có thể tuyển tú. Có nhiều người rất muốn làm mẫu thân của Ly nhi, còn nàng, tuyệt đối sẽ không phải là người mẫu thân tốt nhất!" Hắn rốt cuộc chốt hạ một câu cuối vô cùng ngoan độc, rồi xoay người rời khỏi cung Lạc Hà.

Tịch Nhan vẫn ngây người ra nhìn hắn xoay người, nhìn hắn rời đi, khí lực trên người như bị rút hết. Tâm đế vương khó lường, mà nàng lại ngốc như vậy, lại muốn thử nội tâm hắn một lần nữa. Lại vẫn thất bại, thua đến rối tinh rối mù lên. Ngay cả nàng cũng không hiểu vì sao bản thân mình rõ ràng biết thiên hạ không có nam nhân đáng tin, nhưng lại động tâm với hắn. Nhưng hiện nay tất cả mọi thứ cho nàng biết nàng thật si ngốc.

Dù sao, nàng vốn không hiểu hắn, cho tới bây giờ, cũng không hiểu được hắn! Hắn đối với nàng mà nói, cho tới bây giờ là một kẻ xa lạ. Mà từ nay về sau, có lẽ, chính là người xa lạ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-147)