Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 075

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 075
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Muốn làm hoàng hậu sao?" Hắn hơi nhướng mày, cười nhẹ, ngón tay cố ý vô tình lướt qua khóe môi của nàng.

Đôi mắt của Tịch Nhan chuyển động vòng vo, chậm rãi hé miệng, nhẹ nhàng cắn tay ngón tay hắn, dùng đầu lưỡi của mình cùng đầu ngón tay của hắn náo loạn một lát mới buông lỏng ra, khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên muốn, dưới một người trên vạn người, ai mà không muốn chứ?"

"Vậy." Đôi môi của hắn tiến đến bên tai nàng, cố ý dừng một chút, mới nói, "Ta để cho nàng ở trên người trên cả vạn người, được không?"

Tịch Nhan cười ha hả, xoay người nhìn về phía hắn: "Ở trên chàng? Vậy chẳng phải các huynh đệ cùng các đại thần của chàng sẽ làm thịt yêu nữ như ta sao?"

Hắn khẽ ngậm vành tai của nàng vào miệng, cúi đầu cười nói: "Không sợ, sẽ không ai biết ngoại trừ hai chúng ta......"

Đợi đến khi toàn thân Tịch Nhan thật sự bị lửa nóng thiêu đốt nằm trên người hắn, nàng xấu hổ, ảo não không biết nên làm như thế nào cho phải, thử cử động thân thể, chỉ cảm thấy không thoải mái, mà hắn lại ung dung nằm yên, khóe miệng cố nén cười nhìn chằm chằm nàng như đang xem kịch vui.

Tịch Nhan cuối cùng vẫn không có cách nào đành mềm người nằm úp sấp xuống trên ngực hắn: "Thất lang......"

Thanh âm mang theo vài phần u oán, vài phần triền miên làm cho người nghe phải sôi trào nhiệt huyết. Hắn cười vang lên, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, vừa chiếm đoạt đôi môi của nàng vừa tiến vào cơ thể nàng tạo thành cảm giác tuyệt vời mà cả hai chưa bao giờ trải qua.

Cuối cùng, trận hoan ái kết thúc với kết quả là Tịch Nhan trong tình trạng kiệt sức, Hoàng Phủ Thanh Vũ phải mang khăn ướt đến lau sạch thân thể cho nàng, rồi lại leo lên giường ôm lấy nàng vào trong lòng, một tay vỗ về mái tóc đen nhánh của nàng, trầm giọng nói: "Quá mấy ngày nữa, chờ thân thể nàng khỏe hơn một chút, chúng ta cùng xuất cung nhé."

Tịch Nhan mơ mơ màng màng lắng nghe: "Lại xuất cung làm gì?"

"Ta cải trang vi hành, nàng du du ngoạn sơn thủy, không được sao?"

"Cái gì?" Tịch Nhan cảm thấy như mình đang nghe lầm, tinh thần khôi phục lại nhanh chóng, "Cải trang vi hành sao? Đi chỗ nào, đi bao lâu?"

Hắn nhìn đôi mắt sáng rỡ của nàng, nhịn không được cũng cười lên: "Trước đến thăm thú Giang Nam, sau đó đi thuyền theo dòng sông Thanh Dặc về phía thượng nguồn, nghe nói vùng đất đó rất trù phú."

Tịch Nhan vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn hắn: "Chàng đang trêu đùa ta sao?"

Hắn cười hôn lên cái miệng cong cong, nhỏ nhắn của nàng giống Bất Ly như khuôn đúc, nói: "Thật sự."

Tịch Nhan vui mừng hớn hở vội vòng tay ốm lấy cổ hắn, nở nụ cười vang: "Được, nếu như thế, ta liền khoan thứ cho chàng về tội không phong ta làm hoàng hậu!" Cuối cùng, nàng lại nhịn không được vùi vào cổ hắn, "Thất lang, có thể cùng với chàng du ngoạn sơn thủy nhất định là điều tuyệt với nhất trên đời này."

Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng mang theo một chút bỡn cợt: "So với việc vừa rồi còn tuyệt hơn sao?"

Tịch Nhan bỗng dưng xấu hổ nói: "Sao chàng lại nhớ đến chuyện này! Có thể nghĩ đến chuyện chính đáng khác được không?" Đang nói, nàng bỗng nghĩ tới điều gì, nói: "Mấy ngày gần đây thân mình ta không còn đau nữa, có phải đã khỏe rồi không?"

Bàn tay hắn vẫn nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc đen nhánh của nàng: "Làm sao nhanh như vậy được? Chất độc này tàng ẩn trong thân thể nàng vài năm rồi, ta dự đoán ít nhất cũng phải mất hơn nửa năm mới có thể hóa giải hết. Không phải sợ, sáng mai ta sẽ kê cho nàng một toa thuốc, cứ theo đó mà điều trị thì thân thể cũng sẽ khỏe hơn."

Tịch Nhan "Ừ" một tiếng, lỗ tai dán tại ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ta không sợ."

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chậm rãi nâng khuôn mặt của nàng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của nàng: "Thật sự muốn làm hoàng hậu sao?"

Khóe miệng Tịch Nhan cong cong, vẻ mặt giảo hoạt: "Chàng sẽ cho ta làm sao?"

"Sẽ không." Hắn lập tức thản nhiên lên tiếng.

"Ta biết ngay mà." Tịch Nhan khẽ hừ một tiếng, "Lúc trước ta vốn là hoàng tử phi, thuận lý thành Chương phải làm Vương phi, kết quả chàng lại mưu đoạt ngôi vị của ta, huống chi là ngôi vị hoàng hậu!" Nói xong, nàng bỗng cười khẽ lên: "Chiêu vây Nguỵ cứu Triệu này của chàng dùng cũng quá vụng về đi, chỉ ban cho người khác một phong hào, trong khi suốt ngày chui vào trong chăn của ta, ai không nhìn ra chứ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ bị những lời của nàng trêu chọc nở nụ cười: "Thì sao chứ? Chỉ cần không phải hai thứ này đều dành cho nàng thì những kẻ tâm thuật bất chính sẽ không tính kế hại nàng."

Tịch Nhan khẽ lên tiếng, bỗng nghĩ tới điều gì, chỉ chỉ về phía bên ngoài nói: "Vậy còn vị Mạc phi nương nương này thì sao? Ta ở trong cung này, suốt ngày đảo qua đảo lại trước mắt nàng ta, nàng ta có thể hận ta đến nghiến răng nghiến lợi hay không?"

"Nàng ta?" Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ, "Nàng ta không dám đâu. Những người trong cung này tuyệt đối không dám có tâm tư như vậy."

"Vì sao?" Tịch Nhan có chút tò mò. Nàng từ nhỏ lớn lên ở trong cung, đã quen nhìn các phi tần lục đục với nhau, nay ở trong hậu cung của Hoàng Phủ Thanh Vũ, quả thật cảm thấy yên tĩnh chưa từng có, ngược lại không giống như chốn hậu cung bình thường.

"Lúc trước tuyển chọn những người này là do lão Thập Nhất đã hao tổn hết tâm sức, luận theo gia thế đến phẩm cách, tất cả đều điều tra rành mạch. Những nữ tử phẩm cách không tốt đã sớm bị loại bỏ."

Tịch Nhan khẽ nghiêng đầu: "Lão Thập Nhất sao? Sao ta chưa thấy qua vị đệ đệ này của chàng vậy?"

"Hắn đang trong đại quân chinh đông." Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi đặt cằm trên đỉnh đầu Tịch Nhan, nói: " Thập Nhất là người rất có chủ kiến, sẽ tự mình ra quyết định. Tuy nhiên lần này, hắn đi lâu như vậy, có lẽ là vì tránh một người."

"Ai?" Tịch Nhan lập tức nổi lên tò mò, dù đối tượng nàng tò mò đối với bản thân mà nói hoàn toàn là một người xa lạ.

"Vương phi trong phủ hắn, Tiết Linh Hi." Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên trả lời một câu, không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, bèn nói, "Việc này, về sau nàng sẽ từ từ biết. Lão Thập Nhất trước kia quan hệ với nàng tốt lắm, đợi hắn trở về, nàng có thể tự mình đi hỏi hắn, cũng có thể khuyên nhủ hắn."

Dứt lời, hắn kéo chăn qua, che phủ thân mình của Tịch Nhan đang lộ ở bên ngoài, thấp giọng nói: "Không phải mệt mỏi sao, ngủ đi."

Tịch Nhan vốn vẫn chưa hỏi cho ra nhẽ, nhưng thấy trong ánh mắt hắn lộ ra một chút mệt mỏi hiếm có nên nhất thời cảm thấy rất đau lòng, liền không tiếp tục hỏi thêm nữa, nằm ở khuỷu tay hắn, nhắm mắt lại.

Nét mệt mỏi trong ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức biến mất khi nàng nhắm mắt lại, hắn cúi đầu nhìn nàng bình yên đi vào giấc ngủ, nhịn không được khẽ nhếch khóe miệng lên, siết thật chặt cánh tay mình, ôm nàng càng sát vào người.

Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, Tịch Nhan lại gọi một tiếng: "Thất lang", tiếng gọi này lọt vào trong tai hắn, nhất thời làm cho tâm tình của hắn tốt hơn, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trán nàng, hồi lâu sau, mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.

*****

Qua mấy ngày sau chính là ngày lễ tế thiên trên núi Kỳ Sơn quan trọng trong năm. Lễ tế thiên năm nay so với năm rồi hoàn toàn khác nhau, bởi vì năm ngoái do hoàng hậu chủ trì, mà nay năm là năm thứ ba hoàng đế đăng cơ nên sẽ do hoàng đế tự mình chủ trì.

Ngự giá dẫn dắt văn võ bá quan, hậu cung phi tần chậm rãi xuất hành lên núi. Trên các con đường trong kinh thành, có thể nói là người ta tấp nập, toàn thành đều đổ ra đường chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy long nhan của đương kim Thánh Thượng, cũng vì muốn nghiệm chứng một chút, hồ ly tinh Lăng tần mê hoặc lòng người trong lời đồn có dung nhan tuyệt sắc như thế nào.

Luận về phẩm vị, xe ngựa của Tịch Nhan phải đi sau xe ngựa của vài phi tử. Nàng vốn là phi tần được sắc phong trễ nhất trong hậu cung nên xe ngựa đáng lẽ phải đi cuối cùng và đơn giản nhất, nhưng bởi vì từ sớm nàng chính là người bên cạnh hoàng đế lại sinh hạ trưởng công chúa, cho nên xe ngựa vẫn được đi giữa, cùng với các xe ngựa phía trước không khác nhau nhiều.

Bất Ly không chịu ngồi xe ngựa của mình mà muốn cùng nàng ngồi chung một cỗ xe, vừa lên xe ngựa liền không khỏi thét lên một tiếng kinh hãi: "Mẫu thân, người thật đẹp."

Tịch Nhan trong bộ cung trang màu hồng nhạt, đồng thờ cũng tỉ mỉ trang điểm qua cho nên nghe nữ nhi nói như vậy không khỏi nở nụ cười.

Sáng nay lúc trang điểm, tính tình nghịch ngợm của nàng nhất thời nổi lên khi nhớ tới những lời đồn đãi trong dân gian, liền nhịn không được càng muốn khiêu khích những kẻ tung ra những tin đồn này một phen, nên phân phó Ngân Châm phải trang điểm thật đẹp cho mình. Nghe xong lời của nàng, Ngân Châm không khỏi hé miệng cười rộ lên: "Chủ tử không cho rằng đơn giản nhất mới là đẹp nhất sao." Lời tuy nói như thế, nhưng ký thực cô ta vẫn cho rằng bất cứ ai chỉ cần nhìn thấy Tịch Nhan, không cần quan tâm đến dung nhan khuynh thành, chỉ riêng đôi mắt long lanh, sóng mắt như nước hồ thu đã đủ để người ta hồn xiêu phách lạc. Tịch Nhan nhìn vào gương trang điểm cũng rất vừa lòng, khen ngợi Ngân Châm một phen. Kết quả là khi mọi người trong hậu cung tập họp lại để đi lên xe ngựa, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người nàng.

Nàng chỉ hận giờ này khắc này phải ở trong xe ngựa, không thể lộ diện ra ngoài, nếu không Tịch Nhan thật muốn đứng trước mặt những người đó, nói cho bọn họ nàng đây là hồ ly tinh chuyển thế chuyên đến mê hoặc thế nhân!

Thanh âm của Thập Nhị lại vang lên ở bên ngoài xe ngựa: "Thất tẩu, trên đường nhiều người, rất là hỗn loạn, đệ ở đây bảo vệ cho Thất tẩu, Thất tẩu không cần phải lo lắng."

Tịch Nhan vừa nghe liền biết Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất định từ trong miệng người bên ngoài biết được nàng hôm nay trang điểm rất tỉ mỉ, cũng hiểu được ý đồ của nàng, cho nên phái Thập Nhị đến đây. Tịch Nhan cảm thấy thật không thú vị gì cả, nên ở trong xe ngựa chơi vài trò nho nhỏ cùng Bất Ly.

Mãi cho đến khi đến được chân núi, hoàng đế xuống ngựa trước, mọi người lục tục xuống sau, sau đó tất cả cùng đi bộ hướng về phía tế đàn.

Hai bên con đường lên núi Kỳ Sơn có đông đảo dân chúng, khi nhìn thấy hoàng đế bước ra khỏi xe ngựa, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống: "Tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Ngay sau đó bước xuống xe ngựa là hoàng hậu Lâm Lạc Tuyết, cung trang màu đỏ, quý khí bức người, diễm lệ tuyệt trần, rất có dáng vẻ và phong phạm của hoàng hậu. Nàng vịn vào tay của cung nữ, chậm rãi đi về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, sau khi hành lễ xong liền đứng ở bên cạnh hắn.

Xe ngựa đi theo một đường quanh co khúc khuỷu cũng đến đích, sau đó Hiền phi, Thục phi, Mạc phi theo thứ tự xuống xe ngựa, cuối cùng là xe ngựa của Tịch Nhan. Những người xung quanh đều muốn nhìn rõ xem trong xe ngựa này có phải là "Hồ ly tinh" trong truyền thuyết kia hay không, khi nhìn thấy cửa xe mở ra, tất cả đều vươn dài cổ ra để nhìn cho bằng được.

Tịch Nhan vịn tay của Thập Nhị, cúi đầu ra khỏi xe ngựa, phút chốc chung quanh liền vang lên tiếng hít vào, đợi đến khi nàng nâng đầu lên, thản nhiên cười, dân chúng vốn đang ồn ào náo loạn, trong giây phút đó bỗng im bặt, không có một tiếng động nào.

Trong lòng Tịch Nhan nhịn không được cảm thấy rất buồn cười, chậm rãi đi về phía tế đàn, từ xa xa có thể trông thấy Lâm Lạc Tuyết trong bộ cung trang đỏ chói đứng sóng vai bên cạnh thân ảnh màu vàng, đôi mắt khẽ thay đổi, Tịch Nhan cười càng rực rỡ hơn.

Thập Nhị lại từ trong xe ngựa bế Bất Ly xuống, lúc này mới đi đến trước mặt Tịch Nhan, nói: "Thất tẩu, đi qua đi."

Tịch Nhan lên tiếng, vừa muốn xoay người, Thập Nhị bên cạnh đột nhiên giống như kẻ mất hồn, thiếu chút nữa làm Bất Ly ngã xuống đất, Bất Ly sợ tới mức thét lên một tiếng chói tai, Tịch Nhan cũng hoảng sợ đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh, cuống quít từ trong tay hắn tiếp nhận Bất Ly, ôm vào trong lòng mình, lúc này mới nhìn theo ánh mắt hắn.

Trong đám người đứng chen chúc lộn xộn bên cạnh, một người trong bộ dang một gã sai vặt với dung mạo thanh tú đang đứng ngạo nghễ, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng quật cường nhếch lên, đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Thập Nhị nhịn không được thì thào gọi một tiếng: "Nguyệt Nha Nhi --"

Người kia không dấu được dáng vẻ của nữ nhi, khi nghe tiếng gôi của hắn đôi mắt bỗng lạnh thêm vài phần, xoay người đẩy đám đông ra liền biến mất.

Chỉ một thoáng Thập Nhị trở nên bối rối, đẩy các thị vệ đang chắn đường ra, lướt qua đám đông, liền lập tức đuổi theo hướng của nàng kia.

Đúng lúc này, đám đông bỗng nhiên lại ồn ào, ở nơi Thập Nhị vừa mở ra một chỗ hổng đột nhiên có người đẩy các thị vệ ra, xông vào! Tất cả thị vệ đều vô cùng bất ngờ, người đó lại hướng về phía Tịch Nhan lao đến, trực giác của Tịch Nhan cho biết có điều không ổn, nhìn thấy người đó từ trong tay áo lấy ra một cây chủy thủ sáng bóng, nàng cảm thấy vô cùng kinh hoàng, muốn lui về phía sau, nhưng không cách nào nhúc nhích được, trong lúc đó vội thả Bất Ly xuống đất, đẩy thật mạnh cô bé ra khỏi người nàng!

Tốc độ của người đó cực kỳ mau lẹ, trong nháy mắt không ngờ đã đi đến trước mặt Tịch Nhan, khi nhìn thấy cây chủy thủ kia sắp chạm đến Tịch Nhan, chung quanh nhất thời vang lên một tiếng kinh hô vang động, Tịch Nhan cũng chỉ nghĩ mình không thể nào tránh khỏi được, nhưng không ngờ trong lúc đó đột nhiên có thị vệ lấy tốc độ nhanh hơn lao ra, vung một kiếm hướng về phía thích khách kia!

"Hô --" Đám động nhất thời phát ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Bất Ly bị Tịch Nhan đẩy ngã ở một bên cũng lấy lại tinh thần, chỉ một thoáng sợ tới mức khóc thét lên, liên tục cất tiếng gọi Tịch Nhan, Thục phi, Hiền phi và Mạc phi đứng phía trước cách đó không xa cũng đều mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía bên này.

Tịch Nhan nhìn thấy cây chủy thủ của người đó chỉ cách bụng mình khoảng một tấc thì dừng lại, sau đó nàng chậm rãi cúi xuống, thân thể vốn đang đông cứng lập tức mềm oặt xuống, thiếu chút nữa không còn sức lực để đứng vững nữa, Ngân Châm ở phía sau lập tức lấy lại tinh thần tiến lên nâng đỡ nàng mới không bị ngã xuống.

Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa mới đi đến cửa tế đàn nhanh chóng chạy lại đây, một tay ôm lấy Bất Ly, một tay ôm lấy Tịch Nhan kéo vào trong lòng, xem xét của tình hình nàng, lúc này mới nhìn về phía tên thích khách kia.

Tên thích khách bị một kiếm đâm vào ngực thế nhưng ánh mắt của hắn lại chậm rãi dời về phía trước, nơi đó, có ba vị phi tử đang đứng bất động. Giọng nói thô ráp của hắn vang lên: "Chủ tử, nô tài...... Đã phụ sứ mệnh......"

*****

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người hoặc khiếp sợ, hoặc lạnh nhạt hướng về những nữ tử đó.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lùng nhìn thoáng qua phía Thục phi, Hiền phi, Mạc phi. Tịch Nhan lại không dám phân tâm ngoảnh lại nhìn, cuống quít đi xem Bất Ly đang khóc lớn, đem cô bé ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng dỗ.

Một mặt dỗ dành, một mặt ngẩng đầu nhìn về phía mấy người đó, thấy sắc mặt họ đồng loạt trở nên tái nhợt bất thường, nhưng nhìn qua lại thấy không giống nhau -- Hiền phi vẫn trấn định, Thục phi hơi bối rối, mà Mạc phi lại có vẻ như sắp khóc đến nơi rồi.

Lúc này lại có thị vệ tiến lên đem thi thể thích khách xuống dưới xử lý, Lâm Lạc Tuyết cũng chậm rãi đi tới, nói khẽ với Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Hoàng Thượng, việc tế trời quan trọng hơn, giờ lành đã đến, không thể trì hoãn."

Từ đầu tới cuối, nàng cũng không liếc mắt nhìn Tịch Nhan một cái.

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn lạnh lẽo như trước, âm thầm cầm tay Tịch Nhan, rồi trước mắt bao người vây quanh mới chậm rãi đi về hướng đàn tế.

Dân chúng lúc này chưa hết cảm giác khiếp sợ, cũng đã có thị vệ phụng mệnh tiến lên, đưa bọn họ tản ra.

Tịch Nhan không câu nệ mà ôm lấy Bất Ly, cũng theo sau mọi người, đi về phía đàn tế.

Vì sự nhiễu loạn ngoài ý muốn mà lễ tế trời làm qua loa cho xong, trong lòng mọi người trong hậu cung đểu hoảng sợ, đều hãy còn suy đoán lai lịch tên sát thủ kia, thật ra trong ba phi tử này là ai làm.

Tận đến sau khi lễ tế chấm dứt thì Thập Nhị với vẻ mặt tiều tụy mới xuất hiện, sau đó lại biết những chuyện xảy ra trước đó, liền không ngừng tiến lên thỉnh tội với Hoàng Phủ Thanh Vũ. Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy hắn có bộ dáng thất hồn lạc phách, cũng không có nói thêm gì, chỉ lệnh cho tất cả hồi cung nghị quyết.

Quả nhiên, trở lại hoàng cung, Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức hạ chỉ đem ba vị phi tử cấm cung, đợi tra ra manh mối, chờ phán quyết xét xử. Sự tình đến nước này, bên trong hậu cung, nhất là trong cung của ba vị phi tử, mỗi người đều cảm thấy bất an.

Tịch Nhan cùng Bất Ly đều bị hoảng sợ không ít, Tịch Nhan còn chịu được, mà Bất Ly tuổi nhỏ, chưa bao giờ gặp phải tình hình nguy hiểm như vậy, vốn sợ hãi không cần phải nói, hơn nữa lại còn bị quăng ngã nên thật lâu sau mới nín khóc, lại vô luận thế nào cũng không chịu tách khỏi mẫu thân. Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy thế, liền đem Tịch Nhan chuyển qua Khâm An Điện nơi mình ở, giải thích với triều thần trong cung lấy lý do là vì trong điện ngập tràn long khí chân phúc, có thể giúp kiềm chế nỗi sợ hãi của hai người.

Tịch Nhan dỗ hồi lâu Bất Ly mới chịu ngủ, bèn đứng dậy đi tìm Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ở đông Noãn các nói chuyện cùng với Thập Nhị, Thập Nhị tự trách vô cùng, cung kính thỉnh tội. Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi lắc lắc đầu, nói: "Không liên quan nhiều tới đệ, không cần phải tự trách. Thay vì hành lễ hướng ta thỉnh tội, chẳng bằng suy nghĩ lại xem sát thủ kia là do ai phái tới."

Đang nói, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập nhẹ nhàng, Tịch Nhan theo sau đẩy cửa ra đi vào, gặp Thập Nhị tại đó, vừa do dự có nên lui ra ngoài hay không, đã thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn cánh tay hướng về phía mình. Tịch Nhan liền đi đến bên cạnh, ngồi xuống dựa vào hắn.

Tay nàng cùng tâm can vẫn còn lạnh lẽo, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm xuống, lại nói: "Ly nhi ngủ rồi à?"

"Ừm" Tịch Nhan chỉ cảm thấy mệt mỏi đến cực điểm, cũng không quản Thập Nhị còn ở đó, liền ngả đầu dựa vào Hoàng Phủ Thanh Vũ, "Mất công lắm mới dỗ được con bé."

Thập Nhị thấy thế, cũng không ngốc mà nán lại, tìm cớ liền cáo lui.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới quay sang ôm nàng vào trong lòng mình, nói: "Có uống trà định kinh chưa? Hẳn là nàng phải sợ hãi rồi, trong lòng bàn tay còn lạnh như vậy."

Tịch Nhan dựa vào hắn, ánh mắt có chút ngưng trệ: "Thật ra lúc ấy, ta không nghĩ ngợi gì cả, chỉ sợ kẻ đó thương tổn Bất Ly. Hiện tại nhớ lại, mới thấy có hơi hơi sợ."

"Tốt lắm, không có việc gì rồi." Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ vỗ về lưng nàng, trầm giọng nói.

Tịch Nhan mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó lên tiếng: "Một trong ba nàng, thực sự là do ai làm đây."

Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười lạnh một tiếng: "Chưa chắc được."

Tịch Nhan lại mở mắt ra, nhìn hắn một cái: "Chàng cũng nghĩ như vậy à. Ngẫm ra, hơn phân nửa khả năng là cha anh trong nhà họ tính kế, cũng không phải không có khả năng, phải không?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được cười xoa mặt nàng: "Ta trước giờ không biết rằng nàng lại hiểu được nhiều chuyện trong triều đến thế, thực ra cũng không ngờ nàng cũng bị lâm vào cảnh tranh đấu này, nàng vốn không hề ngốc nghếch nên cũng thử nghĩ một chút xem sao."

Tịch Nhan khẽ than: "Sát thủ kia đã chết rồi, không thể đối chứng. Bọn họ tất nhiên là muốn nhắm vào Mạc phi nhà không quyền không thế, nếu muốn tìm một kẻ đứng ra chịu tội, bọn họ nhất định sẽ truy tội Mạc phi. Nếu như sát thủ kia giết được ta, thì lập tức có thể một công mà loại bỏ được hai cái đinh trong mắt, mà như lúc này đây, ta lại không chết, bọn họ cũng ít nhất có thể loại bỏ Mạc phi, đúng hay không?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm mặc một lát, mới rốt cuộc cười nhẹ một tiếng: "Quả nhiên không hề ngốc."

"Vậy chàng tính làm như thế nào?" Tịch Nhan vội hỏi, "Ta cũng không muốn người vô tội phải chịu liên lụy. Hy sinh Mạc phi như thế thì sẽ giảm phúc giảm thọ lắm." Tới đây, Tịch Nhan lại thở dài, nói: "Lại nói tiếp, ta coi như mang mệnh lớn, ngoảnh đi ngoảnh lại thế sự đã biến đổi bao lần rồi, thế mà vẫn không chết được."

"Không cho phép nói bậy." Trong thanh âm của hắn hàm chứa uất giận, bỗng trở lại ôn nhu, "Có ta đây là thiên tử che chở nàng, làm sao có thể để nàng có việc gì được?"

Không biết Tịch Nhan lại nghĩ đến cái gì, ánh mắt lại càng thêm ảm đạm: "Ai nói có chân mệnh thiên tử che chở thì sẽ không có việc gì? Nam Cung Ngự chẳng phải là chân mệnh thiên tử hay sao? Kết quả thiếu chút nữa thì ngay cả mệnh của bản thân còn không bảo đảm được... Thất lang, chàng nói cho ta biết, trên đời này nhất định còn có thể tìm ra Hỏa liên hoa cứu Nam Cung Ngự, có phải không?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại vươn tay ra, chậm rãi xoa đầu nàng: "Tất cả những người được phái đi đều đang dốc sức tìm kiếm, về phần trên đời có đóa Hỏa liên hoa kia hay không, chúng ta chỉ có thể biết 'mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên' mà thôi."

Tịch Nhan cảm thấy vô cùng khổ sở, tựa vào trong lòng hắn, hơi có chút nghẹn ngào.

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ âm trầm, nhanh chóng chuyển đề tài, nói: "Về hôm nay gặp phải chuyện này, nàng không cần can dự quá nhiều, nghe thấy không? Kẻ nào gây tội, ta nhất định sẽ khiến kẻ đó bị báo ứng, không cần nàng lo lắng. Nàng cùng Bất Ly chỉ cần mau chóng điều dưỡng thân thể thật tốt mới là quan trọng."

Ngoài điện, trời đất bao la vô tận, đột nhiên đợt gió Bắc nổi lên thổi rơi bông tuyết đầu mùa. Tại hoàng cung Bắc Mạc, Tịch Nhan đã nếm trải mùa đông đầu tiên, cứ lan ra lặng yên không một tiếng động như thế.

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)