Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 062

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 062
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hôm sau, Nam Cung Ngự muốn dẫn Tịch Nhan ra ngoài dạo phố, thuận tiện sắm một ít đồ dùng cho hôn lễ, Tịch Nhan vốn thất hồn lạc vía chút, giờ thì chỉ có vui mừng: "Mấy thứ đó không phải đều có người lo sao? Cớ gì mình phải đi mua chứ?".

"Để người khác lo liệu, sao mình không tự làm cho bản thân vừa lòng đẹp ý chứ?" Nam Cung Ngự nhẹ nhàng phớt qua chóp mũi nàng, "Nàng cứ xem như ta đang tìm cớ cùng nàng ra ngoài du ngoạn đi, không được sao?"

Tịch Nhan nhịn không được nở nụ cười: "Đương nhiên là được rồi".

Nam Cung Ngự bèn làm một trò ảo thuật bình thường lấy ra một chiếc khăn lụa, đưa cho nàng: "Nhưng mà, để dung nhan này của muội ra ngoài thì không thể được, nếu quấy nhiễu thần dân Đại Sở của ta, ta sẽ hỏi tội nàng đó!"

Tịc Nhan bất mãn liếc mắt nhìn hắn, rốt cuộc cũng không còn cách nào khác là lấy khăn lụa che mặt lại.

Xong xuôi Nam Cung Ngự mới hài lòng cười, mang nàng ra cung điện lên xe ngựa.

Tịch Nhan chỉ mới ở Đại Sở được một ngày, từng ở trên xe ngựa ngắm nhìn phố xá phồn hoa náo nhiệt của Đại Sở, lúc này lại có thể đi giữa dòng người tấp nập, trong lòng tràn đầy sự vui mừng, nhìn phải cũng vui, mà nhìn trái cũng vui.

Dọc theo đường đi, ánh mắt nhìn Tịch Nhan và Nam Cung Ngự tuy nhiều, nhưng lại chẳng có ai bước lên chào hắn cả, Tịch Nhan không khỏi nghi hoặc: "Những người ở đây không nhận ra huynh sao?"

Nam Cung Ngự mỉm cười, đem hai tay che hết mặt mình lại.

Tịch Nhan liền hiểu ngay, thế này mới nhớ đến lời đồn trước đây, Mộc Cao Phi lúc nào cũng đeo mặt nạ.

Một lúc sau, xuất hiện một quầy bán mặt nạ ngay trước mắt, Tịch Nhan không ngừng kéo Nam Cung Ngự qua đó, cực kỳ hứng thú với đủ loại kiểu mặt nạ, hỏi hắn: "Trước kia mặt nạ huynh mang có hình dáng gì?"

Nam Cung Ngự lấy ngay cái mặt nạ xấu nhất để lên: "Như vầy nè".

"Nói nhảm!" Tịch Nhan vội vàng chê bai cái mặt nạ kia, nở nụ cười, "Cái này mới hợp với huynh nè!"

"Chính xác" Nam Cung Ngự lại ra vẻ đứng đắn, "Ta phải đề phòng tướng lĩnh quân địch bị dáng vẻ thật sự của ta mê hoặc, nên chỉ có thể mang mặt nạ xấu nhất đi gặp bọn họ thôi".

Tịch Nhan nhịn không được cười khanh khách lên, đấm hắn một cái: "Vậy huynh cũng chọn cho ta một cái đi, nhìn xem ta nên đeo mặt nạ nào?"

Nam Cung Ngự thật sự liền cúi đầu, còn ra vẻ thật chăm chú chọn lựa.

Tịch Nhan vừa thấy hắn nhắm thẳng tới cái mặt nạ khó coi nhất, bèn bất mãn đạp vào chân hắn, rồi cười lớn lên, đột nhiên bên khóe mắt cảm ứng được điều gì -- dường như có người, luôn luôn dõi theo nàng!y

Tịch Nhan quay sang, tầm mắt xuyên qua dòng người trùng điệp, bỗng dưng liền rơi vào đôi mắt đen kịt kia.

Chỉ một thoáng, trong lòng Tịch Nhan chấn động mạnh.

Đôi mắt này, sao lại quen thuộc đến vậy?

Nam tử kia chỉ mặc một bộ thanh sam bình thường thôi, nhưng khí thế phi phàm, đứng bên ngoài nhìn vào đoàn người cũng đã nổi bật, khuôn mặt cao thượng tao nhã, một đôi con ngươi trầm tĩnh, luôn nhìn nàng.

Nhịp đập con tim Tịch Nhan bỗng chậm lại, từng nhịp đập, giống như đều có thể nghe rõ mồn một bên tai.

Âm thanh vạn vật đều lặng đi, nàng chỉ còn nghe thấy nhịp tim thong thả mà trầm trọng của chính mình, cùng với ánh mắt trầm tĩnh của nam tử kia, một chút, lại một chút......

Nàng chỉ cảm thấy bản thân dường như không thể hô hấp được nữa, trong mơ cảnh đêm kia, đột nhiên lúc này lại hiện ra vô cùng rõ ràng trước mắt --- chính là hắn! Người xuất hiện trong giấc mơ, là hắn!

Nhưng mà hắn là ai?

Trong đầu Tịch Nhan bỗng ập đến một trận đau nhức, không chịu nỗi đành nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, thì chỉ thấy nam tử kia chậm rãi xoay người.

Trong lòng nàng nhất thời hốt hoảng, bất giác liền nhấc chân bước đi, đi về phía nam tử kia.

Nhưng chỉ thấy bóng dáng hắn càng lúc càng xa, nàng lại càng ngày càng không thấy rõ bóng dáng hắn nữa.

Giống như, không được ánh mắt hắn dẫn dắt, thì nàng sẽ không tìm được hắn.

Trong lòng nàng, nỗi trống trải mê mang dần lớn hơn, rồi lại hóa thành sự đau đớn khôn cùng, ngay khi bóng dáng nam tử không thể nào nhìn thấy được nữa, nước mắt lặng lẽ đong đầy trong mắt, rồi chảy xuống hai má.

Nam Cung Ngự vốn đang ở quầy bán mặt nà, lúc này mới đuổi theo, giữ nàng lại: "Nhan Nhan, làm sao vậy?"

Tịch Nhan hoảng sợ quay đầu lại, nhưng trước mắt lại là khuôn mặt tuấn lãng quen thuộc của Nam Cung Ngự. Nàng cũng không biết vì sao, chỉ trong chớp mắt, trong lòng không hiểu sao bi thương nhưng lại không ức chế được, vùi vào trong lòng hắn khóc lớn lên.

Không biết vì sao, không biết nước mắt này vì ai, mà cứ tuôn trào, tuôn trào mãi.... .

Thân mình Nam Cung Ngự cứng đờ hồi lâu mới phản ứng lại, chậm rãi xoa lưng nàng, ôm nàng sát vào lòng, ngăn những ánh mắt tò mò chung quanh, thấp giọng thì thào: "Nhan Nhan, đừng khóc, không có việc gì...."

----------------------------------------------

Thập Nhất ở bên trong quán trọ lo lắng đi qua đi lại.

Khi nãy Hoàng Phủ Thanh Vũ ra ngoài không cho phép hắn đi cùng, nhưng thân phận của hắn hiện nay không giống lúc trước, Thập Nhất bất luận thế nào cùng không an tâm, trơ mắt nhìn hắn ra ngoài đã gần hai canh giờ, cuối cùng không đợi được nữa đành xuất môn.

Nhưng hắn vừa bước đến cửa, cửa phòng liền bị đẩy ra, Hoàng Phủ Thanh Vũ đi vào.

"Thất ca" Thập Nhất bước lên đóng cửa phòng lại, xoay người, chỉ thấy khuôn mặt của Hoàng Phủ Thanh Vũ cực kỳ bình tĩnh, trong chốc lát cũng không biết nên mở lời thế nào.

Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi xuống cạnh bàn, chậm rãi tự châm một ly trà, cầm chén trà trong tay thưởng thức hồi lâu, đến khi nước trà kia nguội đến chua sót, mới nhấp một ngụm rồi đặt xuống, nhướng mày về phía Thập Nhất: "Đi thôi".

Thập Nhất cả kinh, lại bất chấp mọi điều:"Huynh đã gặp tẩu ấy?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng bên trong lại hơi có gợn sóng:"Gặp được."

"Thế.... ." cổ họng Thập Nhất cổ họng nghẹn lại, nhìn bộ dáng hắn, vẫn còn chưa nói gì về chuyện đêm qua Tịch Nhan không nhận ra hắn, chỉ nói, "Cứ như vậy mà đi sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười nhìn về phía hắn:"Đệ còn có việc gì sao?".

Hắn tươi cười khiến Thập Nhất chấn động, rốt cuộc chậm rãi lắc đầu, sau đó chợt nhớ đến điều gì, từ trong lòng lấy ra một quyển sách: "Thất ca, đệ thiếu chút nữa là quên chuyện này!"

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ thận trọng, chậm rãi nhận lấy bản y thư kia, lẳng lặng mơn trớn bìa sách, lúc lâu sau, cuối cùng mới bắt đầu mở quyển sách này ra.

Nửa nén hương sau, hắn chậm rãi khép trang cuối cùng, khóe miệng tươi cười bỗng dưng mang theo một tia thê lương: "Tốt lắm, đi thôi."

*****

Lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Thập Nhất trở về Bắc Mạc, trong triều đã sớm đại loạn.

Tính đến nay đã nửa tháng, trong lúc hắn không vào triều, chỉ cáo bệnh với các đại thần, mọi người ngay cả mặt hắn cũng không thấy, nên trong lòng ai nấy đều hoảng sợ, khắp nơi nổi lên lời đồn đãi.

Cũng may hôm đó Hoàng Phủ Thanh Vũ quay về cung, thì tức khắc triệu tập quần thần nghị sự, dĩ nhiên việc này đã làm triều đình hơi hỗn loạn trở về quỹ đạo.

Nhưng mà Hoàng Phủ Thanh Thần và Thập Nhị đối với chuyện lần này cũng bất mãn, từ trong cung đi ra, Thập Nhị nhịn không được oán giận nói với Thập Nhất: "Thập Nhất ca, huynh nói xem có phải Thất ca điên rồi phải không? Huynh ấy vừa mới đăng cơ, triều đình hẳn sẽ không ổn, vậy mà huynh ấy chẳng nói chẳng rằng bỏ lại triều đình đi Đại Sở! Huynh ấy có nghĩ đến hậu quả không?"

Thập Nhất trầm ngâm hồi lâu, rồi mới hơi cười khổ một chút, nói: "Lúc trước ta có nghĩ, Thất ca nhất định là sẽ phát cuồng rồi. Nhưng mà hiện tại, đệ yên tâm, ta tin huynh ấy sẽ không nổi điên nữa đâu, huynh ấy sẽ lại trở về Thất ca mà chúng ta đã biết thôi."

"Huynh chắc chắn?" Thập Nhị nửa tin nửa ngờ, "Đệ thấy chúng ta vẫn cứ nên đem việc tuyển phi trình lên hội nghị sớm đi thôi, nếu có thể khiến Thất ca quên Thất tẩu, cũng không phải là chuyện xấu gì".

Kết quả là Thập Nhất quả thật làm theo lời Thập Nhị, đem việc tuyển phi bắt đầu tiến hành.

Chỉ năm ngày, Lễ bộ đã trình lên toàn bộ tư liệu của những nữ tử vừa độ tuổi, để Thập Nhất, Thập Nhị tự mình giám sát, đem một số người không phù hợp điều kiện loại ra, rồi lại cẩn thận điều tra phẩm hạnh của những tử còn lại, cuối cùng mới chọn ra năm người trình lên Hoàng Phủ Thanh Vũ, phân biệt là: Bắt đầu từ Từ thị, cháu gái út của Phương thị là muội muội của Cửu Môn Đề Đốc, nữ nhi Vương thị của Vương lão tướng quân, nữ nhi Lam thị của Hình bộ Thượng thư, và cùng nữ nhi Mạc thị của một tri huyện nhỏ.

Tức khắc, Hoàng Phủ Thanh Vũ tiếp nhận danh sách và bức chân dung do Thập Nhất trình lên, nhưng cũng chằng thèm liếc mắt một chút, chỉ là tùy ý phân ra, rồi đem trả lại cho Thập Nhất: "Hai người phong phi, ba người làm tần, giao cho Hàn Lâm Viện quyết định đi"

Thập Nhất vốn biết hắn không xem trọng, nhưng không ngờ lại làm lấy lệ như vậy, nhịn không được nói: "Thất ca, huynh cứ nhìn một người cho tử tế đi chứ".

Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe thế mới ngẩng đầu thản nhiên nói: "Không cần, ta rất tin đệ".

Thập Nhất bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy danh sách đưa cho Hàn Lâm viện, ý chỉ nhanh chóng được ban bố --- Từ thị, Vương thị lần lượt phong làm Hiền phi và Thục phi, ba người còn lại thì phân phong làm tần, chưa tứ phong hào.

Thái giám quản việc quan trọng trong hậu cung lần đầu tiên bê sáu tấm thẻ bài đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, lúc mời hắn lật thẻ bài, hắn nhìn miếng vải bố trên thẻ bài kia, trầm mặc thật lâu.

Hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi vươn tay đến, tùy tiện chọn một tấm.

Người được chọn lại đúng ngay vị có xuất thân thấp nhất, Mạc tần.

Nữ tử này cũng là con gái rượu nhưng lại rất có khí phách, sau khi bị người đưa vào tẩm cung của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nằm trên long tháp rộng thênh thang, chỉ hơi run run.

Kết quả là mãi cho đến nửa đêm, vị Hoàng thượng trong truyền thuyết kia ngày thường cực kỳ tuấn lãng mới khoan thai đi đến.

Trống ngực Mạc tần càng ngày càng dồn dập, nghe thấy giọng truyền của người cai quản báo, liền quay đầu nhìn cửa, trong lòng vừa chờ mong vừa bất an.

Chỉ trong chớp mắt, cửa bị đẩy ra, ánh nên trong điện đột nhiên bị dập tắt.

Từ cửa truyền đến giọng nói cố ý được đè thấp của cung nữ: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ lập tức thay ngọn nến khác"

"Không cần, đều lui xuống hết đi"

Thanh âm người nọ nghe qua thật trầm, giống như chẳng mang bất kỳ cảm xúc gì, Mạc tần nhịn không được nắm chặt tấm chăn trước ngực, cắn chặt môi dưới.

Có tiếng bước chân chậm rãi tiến về long tháp, người nọ cuối cùng ngồi xuống long tháp, hồi lâu, lại không có động tĩnh gì.

Ngẩn ngơ trong bóng tối được một lúc, ánh mắt Mạc tần dần dần thích ứng với đêm tối, bèn vụng trộm đánh giá người đang ngồi đưa lưng về phía mình, lại chỉ thấy một bóng dáng gầy yếu, hơn nữa, người lại cúi đầu, lấy tay chống trên mặt, giống như mệt mỏi đến mức không chịu nổi.

Người trước mặt dù sao cũng là đương kim thánh thượng, nàng vẫn thật nhát gan, e sợ làm long nhan phẫn nộ, đem đến tai họa cho nhà nàng, nên nhịn không được mở lời, vừa định lên tiếng, người nọ không ngờ lại đột ngột quay đầu.

Nàng không biết hắn có nhìn thấy mình không, nhưng ánh mắt kia rõ ràng là dừng ngay trên người nàng, nàng do dự, không biết có nên tiếp tục mở lời không.

Lúc nàng đang do dự, hắn lại lên tiếng trước, trong giọng nói giống như mang theo nỗi thê lương bất tận, nhưng lại vừa lo lắng vừa vui sướng: "Nhan Nhan?"

Nàng nghe thấy, hô hấp của hắn trở nên nặng trĩu.

Mạc tần có chút kinh ngạc, không biết hắn đang nói gì, nhưng hắn đã lên tiếng, nàng làm sao có thể tiếp tục im lặng, nên chỉ nói: "Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng thượng"

Chỉ một thoáng, hơi thở nặng trĩu kia biến mất, vẫn nhìn nàng, nhưng lại hoàn toàn không nói thêm lời nào.

Hồi lâu sau, hắn mới quay đầu ra cửa, gọi người vào thắp đèn.

Trong phòng chợt sáng lên, bóng dáng hắn cũng hiện ra, lòng Mạc tần trở nên kinh hoàng.

Nàng mơ hồ có thể thấy sườn mặt hắn, thật là tuấn mỹ như thần tiên.

Rồi thật lâu sau, hắn mới mở miệng, nhưng ngay cả đầu cũng chẳng hề quay lại, giọng nói cũng khôi phục sự bình tĩnh vốn có: "Nàng tên là gì?"

Mạc tần ngẩn ra, trong lòng lại xuất hiện cảm giác kinh hoàng, thấp giọng nói: "Tên thần thiếp chỉ có duy nhất một chữ Doanh".

"À!". Ánh nến trong chiếc cốc nhỏ trên bàn chiếu lên hình bóng ấy, lộ ra vẻ hùng vĩ. Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không nhúc nhích mà nhìn bóng dáng kia, ngay cả ánh mắt giống như cũng chìm vào trong, đen kịt, nhưng lại lúc sáng lúc tối.

Lại là một khoảng thời gian trầm mặc, cuối cùng hắn cũng quay đầu nhìn về phía nữ tử nằm trên long tháp kia.

Dáng vẻ rất thanh lệ, hai mắt mở to, trong dường như có nước ngập tràn, chực khóc.

Chắc là sự trầm mặc của hắn đã làm nàng sợ rồi?

"Bao nhiêu tuổi?" Hắn lần nữa mở lời.

Giọng nói Mạc tần càng lúc càng thấp: "Mười sáu.". Cuối cùng giật mình khôi phục ý thức, tức khắc sửa miệng: "Thần thiếp năm nay mười sáu".

Cẩn thận như vậy, e sợ xúc phạm đến thiên uy.

Rốt cuộc hắn nhịn không được, đành khẽ cười lên: "Trẫm không thích những quy củ này, nàng cứ thả lỏng một chút".

"Vâng" Mạc tần lại thấp giọng lên tiếng, hơi khép mắt, không dám nhìn hắn, nhưng mà hai má nàng và cả tai nữa, đều đã đỏ lên rồi.

*****

Sau đó giây phút trầm mặc lại xuất hiện.

"Trong nhà còn có những ai?" Hắn đứng dậy, bắt đầu tự cởi long bào ra.

Mạc tần ngẩn ra, chỉ nhớ trước kia nghe nói thánh thượng có cả trên trăm người hầu hạ, ngay cả việc xử lý một người cũng không đích thân làm, nhưng mà ngài lại tự cởi áo và tháo thắt lưng sao?

Nàng do dự định ngồi dậy: "Thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng thay áo."

Nhưng mà vừa cử động, thì bỗng dưng phát hiện trên người mình không có một mảnh vài che thân, làm sao còn dám cử động, đành ôm lấy tấm chăn mỏng ngồi yên một chồ, cảm thấy làm điều gì cũng không được.

Dáng vẻ quẫn bách của nàng lọt vào trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ, hắn thản nhiên lộ ra ý cười, cởi long bào ra, rồi đến trung y, nói: "Trẫm đã nói không thích những quy củ, nàng không cần gò bó như thế."

"Vâng" gương mặt Mạc tần dần thả lỏng, chợt nhớ đến câu hỏi vừa nãy của hắn, vội nói: "Trong nhà thần thiếp chỉ có cha mẹ, người như thiếp xuất thân từ cảnh nghèo khó, nên rất nhiều quy củ đều không hiểu, xin Hoàng thượng thứ tội."

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chậm rãi vươn tay về phía nàng.

Mạc tần chần chờ một lát, rồi mới chậm rãi hạ tấm chăn xuống, đặt tay vào trong tay hắn, cảm thấy trong lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi, nhưng mỗi ngón tay đều lạnh lẽo.

Hắn cầm tay nàng, cũng không dùng nhiều khí lực lắm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể buông ra.

Trong lòng Mạc tần vừa kinh hỉ lại vừa sợ hãi, cúi đầu, thấp giọng gọi một tiếng: "Hoàng thượng..."

Hồi lâu sau, giọng nói của hắn mới vang lên: "Không hiểu quy củ rất tốt, trẫm không thích người biết nhiều quy củ."

Lời này giả giả thật thật, Mạc tần nghe không hiểu, chỉ cảm thấy hắn đang khen mình, nên không khỏi mỉm cười.

Sau đó, lại kinh ngạc cảm thấy tay hắn đặt trên lưng mình, rồi kéo mình tiến vào lòng hắn. Chỉ một thoáng, Mạc tần chỉ cảm thấy cả trời đất rung chuyển, ngửi thấy trên người hắn một mùi hương dễ chịu, lại càng muốn đắm chìm trong nó.

"Trẫm sẽ phong nàng thành phi" Giọng nói của hắn thản nhiên vang lên trên đỉnh đầu nàng.

Trong lòng Mạc tần bất ngờ, nhớ rõ là lúc trước khi tiến cung, người đã truyền chỉ phong mình là tần, ngay tức khắc những họ hàng thân thích dù xa dù gần trong giây lát liền xuất hiện, tất cả đều nói việc này chính là nhờ công đức của tổ tiên ban cho. Chỉ có phụ thân và mẫu thân không hề vui mừng, ngược lại phụ mẫu rõ ràng là đang sầu lo.

Đêm trước khi lên rời nhà, mẫu thân nắm tay nàng, cúi đầu rơi lệ: "Chốn thâm cung giống như biển cả, nếu con sinh ra ở nhà giàu có như người ta cũng đỡ, được nhà mẹ đẻ che chở, ở trong cung cũng sẽ có địa vị một chút, chỉ tiếc nhà chúng ta không được như vậy, để con tiến cung cũng không biết là họa hay phúc nữa. Con à, nhớ kỹ, vào cung, bất cứ việc gì cũng đều phải nhường nhịn, vị Thánh thượng kia cũng có thể sẽ không xem trọng con, mẹ nguyện từ nay ăn chay niệm phật, chỉ mong Hoàng thượng có thể quên vị tần như con đây, có thể bình yên mà sống trong hậu cung đến già, xem như cũng là chuyện may mắn nhất rồi."

Mẫu thân nói Hoàng thượng sẽ không xem trọng mình, họ hàng lại nói có thể được phong làm tần là do công đức của tổ tiên, nhưng Hoàng thượng ngay lần đầu tiên đã lật ngay thẻ bài của nàng, còn nói muốn phong nàng thành phi!

Trong lòng Mạc tần không khỏi trở nên thấp thỏm lo âu: "Thần thiếp không dám."

"Không có gì là không dám cả, cứ như vậy là được rồi." Giọng nói của hắn càng ngày càng thấp, đến nỗi không nghe được nữa, "Không còn người, có thể lừa gạt trẫm...."

Trên môi ngày càng nặng, mùi hương dễ chịu của nam tử lại ùn ùn kéo đến, làm toàn thân Mạc Doanh, chẳng còn chút khí lực nào.

................

Thân thể nhỏ bé của nàng dần tỉnh lại trong ánh nến chập chờn, trên người vẫn còn âm ỷ đau, nam tử ngủ chung lại dường như đã ngủ say, ánh mắt đẹp còn thêm thâm thúy khép chặt, nhưng khuôn mặt này, vẫn không khỏi khiến người khác động lòng.

Nàng nhìn hắn, cực kỳ cẩn thận mà hèn mọn nhìn hắn.

Người vừa là vua, là chồng của nàng, từ nay về sau, người đó sẽ là cả bầu trời của nàng.

Đôi má của thiếu nữ hiện lên rõ sự thẹn thùng với tình cảnh này, phút chốc nàng đã quên hết mọi thứ, rồi lại chậm rãi vươn tay ra, hơi chạm vào mi tâm của hắn.

Mi tâm hắn chợt động, sau đó, liền mở mắt ra nhìn nàng.

Mạc tần hoảng sợ, không ngừng rút tay về, chỉ là hơi bất giác run lên -- ánh mắt hắn nhìn nàng, thật xa lạ, thật lạnh lẽo, giống như, hai người vốn chẳng có quan hệ gì.

Một lát sau, ánh mắt hắn mới dần dần dịu xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng: "Sao không ngủ?"

Mạc Doanh vẫn không nhịn được mà run run, hồi lâu sau mới nói: "Do ánh nến nên thần thiếp ngủ không được"

Ánh mắt hắn lại lần nữa tối sầm, nhiệt độ trong đôi mắt đó lại hạ thấp đến cực điểm, chậm rãi thả lỏng tay nàng ra, quay đầu gọi một tiếng: "Người đâu."

"Nô tài hầu hạ vạn tuế gia" Ngoài cửa, giọng nói của thái giám Tống Văn Viễn truyền đến.

Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên hạ tầm mắt, rồi khép đôi mắt lại: "Đưa Mạc tần trở về"

Mạc Oánh hoảng sợ, không biết mình đã làm sai việc gì, nên lập tức ngồi dậy rồi quỳ sụp trên long tháp: "Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp biết sai rồi"

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại thản nhiên mở mắt ra, nhìn nàng: "Nàng làm sai gì chứ?"

Mạc Doanh tất nhiên là không thể trả lời. chỉ có thể âm thầm cắn môi, uất ức đến nỗi sắp khóc.

Cuối cùng, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới thở dài một tiếng, nói: "Nàng không làm sai gì hết, mà là do tổ tiên đưa ra quy định, những phi tần được triệu thị tẩm thì không thể ở lại tẩm cung của hoàng đế. Trẫm cũng muốn tốt cho nàng thôi."

Mạc Doanh nghe thế mới tỉnh ngộ, cắn môi: "Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng."

Hắn nhìn nàng, phát hiện nàng vừa rồi dường như sắp khóc, mà lúc này lại lộ ra một chút vui mừng, nhịn không được mà khẽ cười: "Nàng về đi."

Rất nhanh đã có cũng nữ tiến vào mang theo váy áo đưa cho nàng, lẳng lặng hầu hạ nàng chu đáo, rồi đưa nàng ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, nàng quay đầu nhìn thoáng qua long tháp, mới phát hiện Hoàng Phủ Thanh Vũ đã quay mặt đi vào bên trong, chỉ lưu lại bên ngoài một bóng dáng. Ánh mắt chậm rãi dời qua ánh nến đang tỏa sáng trên bàn, trong lòng nàng không biết vì sao lại trống rỗng, đành xoay người theo cũng nữ rời khỏi tẩm cung của hoàng thượng.

"Lúc hoàng thượng nghỉ ngơi, trong phòng vẫn thắp nến sao?" Trên đường trở về tẩm cung của mình, nàng rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi cung nữ hầu hạ ở Khâm An điện.

"Bẩm Mạc tần nương nương, đúng vậy ạ, đó là thói quen của Hoàng thượng, lúc ngủ chưa bao giờ cho phép tắt nến"

"À" Nàng vẫn cảm thấy ngờ vực không hiểu lý do là gì, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nên nắm thật chặt áo choàng trên người, bình tâm một lát, mới nhớ đến độ ấm trên người hắn, bất giác nở nụ cười dịu dàng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)