Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 051

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 051
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng bên giường, áo choàng trên người vẫn chưa thay ra, cùng với dáng vẻ mệt mỏi phong trần, nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ như nước nhìn nàng.

Tịch Nhan vừa bất ngờ vừa vui mừng, sau đó ngồi dậy, liền bị người trước mặt ôm lấy, hắn ngồi vào bên giường, bế nàng đặt lên đùi mình, chỉ nhìn nàng thôi, ánh mắt lúc đó chứa đựng vô vàn bí mật.

Tịch Nhan kìm lòng không đậu tiến sát vào lòng hắn, nhẹ giọng nở nụ cười: "Còn nói là ở lại trong cung, sao chàng lại về?" Nói xong, nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ nước trong phòng, rồi nói: "Không phải đã qua giờ được ra khỏi cung sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, chậm rãi cúi đầu, chạm vào mũi nàng: "Nàng cho người vào hỏi, lại cho người đưa thư đến, sao ta có thể không trở về chứ? Cho dù là cửa cung đã đóng, ta cũng có thể vượt tường trở về."

Tịch Nhan không kìm được bèn nũng nịu cười rộ lên, vừa ngước mắt đã nhìn thấy trong tay hắn đang cầm lá thư mình mới viết, nàng muốn lấy lại ngay, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đưa tay cao lên, không cho nàng với tới, rồi nói với nàng: "Nói một lần nữa cho ta nghe."

Tịch Nhan cố ý giả ngốc nhìn hắn: "Nói cái gì?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ liền cúi đầu, hôn lên môi nàng, đến khi nàng không thở nổi mới buông ra, giọng nói trầm thấp như rượu nguyên chất: "Nàng không biết nói gì sao?"

Tịch Nhan nằm trong lòng hắn thở dốc: "Là do chàng nói, lúc chàng không đến tìm ta, ta có thể đi tìm chàng. Tối hôm qua chàng cứ như vậy mà rời đi, ta cũng không biết chàng làm sao, đến sáng hôm nay chàng lại vào cung.... . Chàng còn nói là thời gian này không được tùy ý ra ngoài, chàng nói xem ta làm sao tìm chàng đây?"

Trầm mặc hồi lâu, mới nghe được Hoàng Phủ Thanh Vũ than nhẹ một tiếng: "Nhan Nhan......"

Tịch Nhan chỉ nghĩ là hắn gọi mình, bèn ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt hắn sâu thẳm, ánh mắt mơ hồ. Trong lúc nhất thời, ánh mắt Tịch Nhan cũng trở nên ảm đạm, rũ mắt xuống, vẫn cứ tựa vào lòng hắn, nhẹ nhàng đọc những câu thơ trên giấy:

Thanh thanh tử khâm

Du du ngã tâm

Túng ngã bất vãng

Tử ninh bất tự âm? (*)

Dịch nghĩa:

Cổ áo chàng xanh xanh

Vẫn vơ em nghĩ

Nếu em không đến

Sao chàng chẳng hỏi thăm? (**)

Chú thích: (*) Đây là 4 câu thơ đầu tiên trong bài ca dao phong tục số 17 của nước Trịnh (Trịnh phong 17), và là bài thứ 91 trong Kinh Thi.

(**) Nguồn: Thụy Khuê - Cấu trúc thơ

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chỉ trầm mặc ôm nàng sát vào long, ánh mắt toát lên sự yên tĩnh sâu thẳm

Nhan Nhan, đến tột cùng là do ta quá mức để ý, hay do nàng vô tình không để ý đến?

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tịch Nhan tỉnh lại, Hoàng Phủ Thanh Vũ quần áo đã chỉnh tề chuẩn bị ra cửa.

Tịch Nhan vừa thấy hắn vận áo xanh quần trắng, rõ ràng không phải là vào cung, nên ngồi dậy hỏi: "Chàng đi đâu vậy?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ không nghĩ là nàng dậy sớm như vậy, cũng không muốn mang nàng theo trong những trường hợp như hôm nay, nhưng nàng đã mở miệng hỏi, hắn chỉ có thể ngồi xuống giường, nói: "Hôm nay là ngày hạ táng Mẫu Đơn."

Nghe vậy, Tịch Nhan dường như bất chấp thân thể mình, lập tức bước xuống giường: "Vậy sao chàng không nói ta biết?"

"Nhan Nhan" Hoàng Phủ Thanh Vũ bất đắc dĩ nhìn nàng, "Ta hy vọng nàng ở lại phủ nghỉ ngơi cho tốt."

"Chàng thật ích kỷ!" Tịch Nhan đáp lời nhưng không quay đầu lại, vừa bắt đầu tự thay quần áo, lại vừa gọi Ngân Châm vào hầu hạ rửa mặt chải tóc, lúc này mọi thứ trở nên vô cùng rối ren.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng biết không ngăn được nàng, nên chỉ nói: "Nàng làm chậm một chút, ta chờ nàng."

Tịch Nhan đồng ý, nhưng vẫn chỉ tốn thời gian một nén nhang để hoàn tất tốt mọi việc, rồi theo hắn ra ngoài. Hoàng Phủ Thanh Vũ lo lắng xe ngựa xóc nảy, nên gọi để nàng ngồi vào kiệu, còn mình thì cưỡi ngựa đi bên cạnh.

Đến lúc Tịch Nhan ý thức được đây là đường đi về nghĩa trang ngoài vùng ngoại ô phía đông, thì kiệu đã ra khỏi cửa thành, nàng vén tấm mành lên, nhìn về người đi bên cạnh cỗ kiệu

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng nhìn nàng, ánh mắt ám trầm.

Tịch Nhan cắn môi, lại buông mành xuống, dựa vào nhuyễn điếm, trong lòng cực kỳ hỗn loạn.

Tịch Nhan không biết Thập Nhất đã dùng cách gì, để có thể an táng Mẫu Đơn vào viên lăng của hoàng thất. Cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ đi thẳng vào khu vực phía tây của nghĩa trang, từ xa xa, đã có thể thấy một lăng mộ mới, và vài thân ảnh tiêu điều và cô đơn

Hoàng Phủ Thanh Thần, Đạm Tuyết, cả Thập Nhị đã đến, mọi người đều đứng phía sau Thập Nhất, nhìn bóng dáng gầy yếu của Thập Nhất

Tịch Nhan có chút sốt ruốt, bất giác bước đi nhanh hơn, Hoàng Phủ Thanh Vũ đi phía sau kéo nàng lại, nhắc nhở nàng đi chậm một chút. Tiếng bước chân vừa nhanh vừa chậm, cuối cùng làm vài người quay đầu nhìn, ngoại trừ Thập Nhất.

Tịch Nhan chưa bao giờ nghĩ đến, khi gặp lại Thập Nhất, người thiếu niên ấm áp và lương thiện kia, giờ này lại có dáng vẻ như vậy, hai má hốc hác, hai mắt lõm sâu xuống, không còn một chút tinh thần nào, không khí đau buồn phảng phất, tóc mai bay bay, vì gầy yếu đi nhiều mà xương gò má lộ hẳn ra ngoài, hai má hóp lại như thể chỉ còn mỗi da dán vào xương đủ để thuyết minh nam tử này trải qua mấy ngày nay như thế nào.

"Thập Nhất.... ." Lòng Tịch Nhan run lên, gọi hắn một tiếng.

Thập Nhất vẫn như ban đầu, cứ ngồi xổm xuống nhìn vào mộ phần của Mẫu Đơn, không hề nhúc nhích.

Tịch Nhan không nhịn được muốn bước đến, lại bị Hoàng Phủ Thanh Vũ giữ lại, ở bên tai nàng thấp giọng thì thầm: "Đừng quấy rầy đệ ấy, chúng ta đến tiễn Mẫu Đơn, có tấm lòng là được rồi."

Tịch Nhan lại không nén được khóc nấc lên, xoay người vùi mặt vào lòng hắn, trái tim dường như khép chặt lại.

Nếu hôm nay Mẫu Đơn gặp chuyện không may, Thập Nhất đã trở thành bộ dạng như thế này, vậy hai năm sau khi nàng chết đi, Hoàng Phủ Thanh Vũ sẽ trở thành bộ dạnh như thế nào chứ?

Dán vào ngực hắn, cảm giác được nhịp đập của con tim hắn, Tịch Nhan lại càng khóc nhiều hơn.

Hắn không bao giờ bộc lộ tình cảm của mình, sao có thể giống Thập Nhất, thể hiện hết cảm xúc bi thương, đau lòng ra mặt, nghĩ vậy Tịch Nhan cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhưng mà, nàng chỉ sợ hắn đem tất cả cảm xúc kia giấu trong lòng, không ai biết được hắn buồn, hắn đau, nếu như vậy, con tim hắn sẽ càng khổ sở hơn.

Tịch Nhan siết chặt vạt áo hắn mà nức nở.

Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm lấy nàng, ánh mắt lại nhìn về Thập Nhất, chân mày cau lại.

*****

Hai canh giờ trôi qua, Thập Nhất vẫn ngồi trước mộ phần như trước, không hề nhúc nhích.

Nhiều ngày qua, Thập Nhị đã quen với dáng vẻ này của hắn, tuy đau lòng, nhưng thật sự không có cách nào để giúp hắn. Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn Đạm Tuyết bên cạnh, rồi trao đổi ánh mắt với Thập Nhị, sau đó nói với Đạm Tuyết: "Chúng ta về phủ trước đi, hai ngày trước không phải nàng bảo là đau đầu sao? Nơi này lạnh đấy."

Đạm Tuyết nhìn về mộ phần trước mặt cùng Thập Nhất một cái, rồi thản nhiên thở dài: "Được."

Xoay người, Tịch Nhan vẫn còn nằm trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, hai người đều không cử động. Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên chuyển lại đây, trong ánh mắt là sự lạnh nhạt và trong trẻo vô cùng.

Sau đó, Đạm Tuyết tránh tầm mắt hắn, nói: "Thất gia vẫn nên đưa Thất tẩu về sớm, tẩu ấy có thai, ở lại đây lâu thì không tốt đâu."

Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên gật gật đầu, xem như đồng ý.

Đợi cho Hoàng Phủ Thanh Thần và Đạm Tuyết đã đi xa, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới cúi xuống bên tai Tịch Nhan, thấp giọng nói: "Đi thôi."

Tịch Nhan im lặng hồi lâu, rồi mới thấp giọng nói: "Ta muốn cùng Thập Nhất trò chuyện.... Trước kia Mẫu Đơn tâm sự với ta rất nhiều, ta muốn nói cho đệ ấy nghe. Chàng và Thập Nhị ra cửa trước đi, ta cam đoan sẽ thuyết phục được Thập Nhất cùng ra, được không?"

Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới mỉm cười: "Được."

Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Thập Nhị rời đi, bốn phía trở nên im lặng.

Thập Nhất không hề phát ra âm thanh nào, Tịch Nhan chậm rãi bước đến, dựa vào phần mộ của Mẫu Đơn ngồi xuống, đầu tựa vào mộ bia lạnh lẽo kia, nhìn Thập Nhất trước mắt, bỗng nhiên nàng cười khẽ, lẩm bẩm nói: "Mẫu Đơn này, cô xem nam nhân trước mặt vì cô mà biến thành bộ dạng này, cô chắc sẽ không hối hận lúc trước không đồng ý gả cho hắn nhỉ?"

Vẻ mặt Thập Nhất vẫn không chút gợn sóng, bỗng nhiên lúc này hơi kích động một chút, nâng mắt lên nhìn nàng.

Tịch Nhan nhìn hắn, cười cười: "Thập Nhất, Mẫu Đơn, cô ấy không hề nhìn lầm đệ, đệ vì cô ấy mà trở nên khổ sở thế này, cũng không uổng cô ấy vì đệ mà chết."

Thập Nhất vẫn không nói lời nào, quay đầu đi, chỉ chăm chú nhìn vào mộ bia của Mẫu Đơn

"Thập Nhất, đệ cũng không thể nói cho ta biết sao, Mẫu Đơn đi rồi, đệ cuối cùng là khổ sở đến nhường nào?" Tịch Nhan nói

Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc Tịch Nhan mới nghe được Thập Nhất mở miệng, nhưng giọng nói lại bi thương, nghẹn ngào, không giống như Thập Nhất của lúc trước: "Đệ rất muốn... cùng nàng đi.... Vũ nhi, nàng ấy sợ cô độc, tuy rằng nàng chưa bao giờ nói, nhưng đệ biết nàng sợ...."

"Nhưng đệ vẫn không đi cùng cô ấy." Tịch Nhan thản nhiên thay hắn nói câu tiếp theo, "Bởi vì đệ biết, trên đời này còn rất nhiều chuyện quan trọng hơn việc đệ muốn làm, đúng không?"

Thập Nhất vẫn bất động, ánh mắt có chút mờ mịt. Hắn sở dĩ sống đến bây giờ, là vì nhiều ngày nay, Hoàng Phủ Thanh Thần và Thập Nhị thay phiên nhau ở bên cạnh hắn một tấc không rời, nếu không, hắn chỉ sợ từ ngày cùng thân xác nàng thành thân, đã cùng nàng nắm tay nhau xuống hoàng tuyền."

Hắn lắc lắc đầu, mờ mịt đáp: "Trên đời, không còn chuyện gì đối với đệ là quan trọng nữa.... . Không có Vũ nhi, không có gì là quan trọng cả."

"Vậy còn quốc gia thiên hạ, giang sơn xã tắc thì sao?"

Thập Nhất vẫn lắc đầu như trước: "Chuyện đó, cho tới nay cũng không phải là điều đệ muốn."

"Nhưng chuyện này đối với Thất ca của đệ mà nói là chuyện rất quan trọng." Tịch Nhan thản nhiên nói.

Thập Nhất rốt cuộc cũng nhìn nàng: "Tẩu nói sao?"

Tịch Nhan cười cười: "Thập Nhất này, chúng ta giao dịch với nhau được không? Hai năm sau, tẩu sẽ thay đệ xuống đó làm bạn với Mẫu Đơn, còn đệ, thì cùng với Thất ca vượt qua những ngày khó khăn nhất."

Đôi mắt của Thập Nhất ở chỗ sâu nhất dường như có chút gợn sóng: "Tẩu đang nói gì vậy?"

"Đệ biết hai năm sau ta sẽ chết mà" Tịch Nhan thấp giọng cười nói.

Thập Nhất phút chốc đứng dậy, cắn răng, những tơ máu che kín hai mắt dường như muốn bùng nổ: "Ai nói với tẩu điều đó? Ngân Châm, Thập Nhị phải không? Hay là Cửu ca?"

"Không, Thập Nhất, điều này không quan trọng." Tịch Nhan chân thành nhìn hắn, lại nhìn về mộ của Mẫu Đơn, nói: "Mẫu Đơn đã đi, ta cuối cùng cũng phải đi thôi, để ta và Mẫu Đơn cùng nhau nhìn huynh đệ các người sống tốt, được không?"

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Thập Nhị ra cửa lăng viên, Thập Nhị thật sự mệt mỏi, thấy cỗ kiệu Tịch Nhan, bèn nói vài câu với Hoàng Phủ Thanh Vũ rồi nhanh chóng chui vào, cơn buồn ngủ cũng ập đến. Hoàng Phủ Thanh Vũ tựa lưng vào một bên kiệu, cúi đầu xuống nhìn mặt đất, ánh mắt thâm thúy, nhưng vẫn có chút đăm chiêu.

Xa xa, có hai người cầm tay nhau đến, bước tới trước mặt hắn, một giọng nữ dễ nghe dịu dàng gọi: "Lão Thất."

Hắn giật mình ngẩng đầu lên, mỉm cười đứng thẳng thân mình: "Cô" Sau đó lại nhìn về phía nam tử phía sau bà: "Dượng."

Tấn Dương công chúa và Lăng Chiếu đồng thời mỉm cười gật gật đầu, vẻ mặt Lăng Chiếu có chút hoảng hốt, không ngừng nhìn vào bên trong kiệu xem xét. Thấy thế, Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nói: "Nhan nhan và Thập Nhất đệ đang ở trong nghĩa trang, chắc là sẽ nhanh ra đây thôi."

Lăng Chiếu nhẹ nhàng thở ra, sau đó, trên mặt lại lộ ra vẻ rối rắm. Tấn Dương công chúa nhìn gương mặt trượng phu của mình, thở dài một tiếng, bước lên khuyên giải: "A Chiếu, nếu hôm nay không tiện thì để hôm khác chúng ta lại đến thăm Lam nhi cũng được."

Lăng Chiếu do dự một lát, ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh nhạt: "Dượng, Nhan Nhan có thai rồi, con không muốn nàng chịu kích thích gì."

Lăng chiếu hơi giật khóe môi, trên mặt giống như bi giống như hỉ, rốt cuộc cũng thốt ra lời: "Con bé có thai sao? Mấy tháng rồi?"

"Bốn tháng." Hoàng Phủ Thanh Vũ nói, "Chờ đứa bé ra đời, cô và dượng cùng đến phủ cháu chơi."

Tấn Dương công chúa nở nụ cười: "Chúc mừng cháu, Lão Thất. A Chiếu, chàng lên chức ông ngoại rồi."

Lúc này trên mặt Lăng Chiếu mới nở ra cười có chút khó khăn, cuối cùng nói: "Nếu thế thì, Tấn Dương, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước."

Tấn Dương công chúa lên tiếng, tạm biệt Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng vừa định xoay người, thì Tịch Nhan và Thập Nhất cùng nhau đi ra.

*****

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ lộ vẻ vừa khó tin vừa kinh ngạc, hắn không nghĩ đến nàng có thể khiến Thập Nhất chịu đi ra, nhất thời trong lòng lại có ngàn vạn suy nghĩ, hắn bèn che dấu tất cả vào sâu trong tâm trí, nhìn hai người họ từng bước lại gần.

Vừa ra khỏi lăng viên, Tịch Nhan liền nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng cùng với hai thân ảnh, nàng ngẩn người trong chốc lát, nhưng lại cố gắng khiến bản thân như không trông thấy gì, bước đến kéo cánh tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, cười nói: "Ta đưa Thập Nhất ra rồi này, chúng ta hồi phủ đi."

Lăng Chiếu và Tấn Dương công chúa đứng một bên sắc mặt cực kỳ xấu hổ, Thập Nhất thấy thế, bèn kêu khởi kiệu, đá Thập Nhị ở bên trong, ách giọng nói: "Đứng lên, đi rồi kìa"

Thập Nhị đang ngủ, bỗng nhiên bị giật dậy, trợn mắt nhìn, vừa thấy đó là Thập Nhất, nhất thời vừa mừng vừa sợ: "Thập Nhất ca!"

Sau đó, khi ra khỏi kiệu hắn mới phát hiện không khí xung quanh bất thường, lúc này mới hiểu dụng ý của Thập Nhất, bèn cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ chào tạm biệt, rồi cùng Thập Nhất đi đến bãi thả ngựa gần đó.

Rất nhanh, hai người nhảy lên ngựa phóng đi.

Tịch Nhan nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ trước mặt, nói: "Đi hay không đi, chàng thật là nhiều chuyện! Chàng không đi, ta đi trước." Sau đó, nàng xoay người gọi kiệu phu, tự mình khom người ngồi vào.

Ánh mắt Lăng Chiếu bi thương lạ thường lúc nhìn vào cổ kiệu kia.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng chỉ cười nhẹ: "Nếu như thế, cô, dượng, chất nhi xin cáo từ trước."

Bên trong kiệu, Tịch Nhan nghe xưng hô của hắn với Lăng Chiếu, bỗng nhiên phì cười ra tiếng.

Khi trở về phủ đã qua buổi trưa, đến cửa phủ, Tịch Nhan xuống kiệu, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng nhanh chóng xuống ngựa.

Nghênh đón mọi người là một con ngựa cao to, đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ mới dừng lại. Nam Cung Ngự lập tức cười cười, còn Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn giữ dáng vẻ mỉm cười như trước.

Nam Cung ngự xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Tịch Nhan: "Muội đi đâu vậy? Muội đang có thai mà cũng không kiêng kỵ chút nào, chạy loạn xung quanh làm gì!"

Tịch Nhan bĩu môi nói: "Ta cũng chưa từng hỏi huynh đi đâu, huynh quản nhiều vậy làm gì?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ bước đến, hơi ôm Tịch Nhan vào lòng, nói: "Sáng sớm trời nổi gió lớn, đừng đứng ở đây. Trở về dùng ngọ thiện đi, rồi nghỉ ngơi một chút." Cuối cùng lại nhìn về phía Nam Cung Ngự, cười nói: "Nam Cung Ngự, ngươi đã dùng ngọ thiện chưa, chưa thì cùng nhau ngồi ăn chứ?"

Tịch Nhan nghe xong chỉ cảm thấy kỳ lạ, ngữ khí nói chuyện của Hoàng Phủ Thanh Vũ, dường như đã cùng Nam Cung ngự quen biết lâu hơn bình thường.

Nam Cung Ngự hơi gợi lên khóe miệng: "Được, đa tạ."

Vừa mới vào cửa phủ, đúng lúc Lâm Lạc Tuyết mang theo nha hoàn đến nghênh đón, mọi người đồng loạt dừng chân.

"Thiếp thân gặp qua Vương gia." Lâm Lạc Tuyết bước lên, cúi đầu theo khuôn phép

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng ta, chân mày nhướng lên: "Vết thương hồi phục tốt không? Nàng muốn đi đâu vậy?"

Lâm Lạc Tuyết mỉm cười: "Dù sao cũng chỉ là vết thương ngoài da, lại được Vương gia tìm được thuốc tốt, nên cũng mau khỏi. Nghe nói phụ thân bị nhiễm phong hàn, nên thiếp thân muốn hồi phủ Thừa tướng một chuyến."

Hoàng Phủ Thanh Vũ ậm ừ một tiếng, lại nói, "Thay ta chuyển lời hỏi thăm, mong Thừa tướng đại nhân chóng khỏe."

Lâm Lạc Tuyết nhìn hắn, lại nhìn Tịch Nhan, dừng một chút, dường như lấy hết dũng khí bèn nói: "Không biết Vương gia có thể cùng thiếp thân đi chuyến này không? Trước đó vài ngày phụ thân có nói, đã lâu rồi Vương gia không đến phủ Thừa tướng làm khách."

Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa muốn mở miệng nói điều gì đó, thì bên kia Tịch Nhan đã giành nói: "Chàng đi cùng Vương phi một chuyến đi, cùng nhau đi thăm Thừa tướng đại nhân. Chỉ gửi lời chúc đại nhân chóng khỏe, dù sao cũng không có thành ý gì cả!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng thật chăm chú: "Nàng muốn ta đi ư?"

Những lời này, dường như đang hỏi ý của kiến Tịch Nhan. Trong phút chốc, không khí có chút ngượng ngập. Bọn hạ nhân bên cạnh mặc dù đều biết Hoàng Phù Thanh Vũ sủng ái Tịch Nhan, nhưng lại không ngờ ngay cả đi đến phủ Thừa tướng mà cũng phải xin "chỉ thị", nên đều kinh ngạc đứng yên tại chỗ. Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết có chút tái nhợt, nhìn Tịch Nhan.

Tịch Nhan không biết Hoàng Phủ Thanh Vũ suy nghĩ gì nữa, mà lại đứng trước mặt nhiều người như vậy hỏi ý kiến mình, dưới ánh nhìn của mọi người mới phát giác khi nãy mình nói câu kia cũng là có vấn đề, trong lúc nhất thời ảo não không thôi, nhưng cũng khó mà giải thích được ngay, nên chỉ nói: "Vương gia vẫn cứ nên đi thôi, trên đường cẩn thận một chút."

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cứ nhìn nàng, hồi lâu sau mới dời tầm mắt, ánh mắt hơi lướt qua Nam Cung Ngự ở phía sau Tịch Nhan, sau mới nhìn đến Lâm Lạc Tuyết nói: "Được, ta cùng nàng đi thăm."

Hai người lại quay ra cửa, ngồi chung trên một chiếc xe ngựa mà đi.

Bên trong phủ, Tịch Nhan đứng tại chỗ hồi lâu, mãi cho đến khi xe ngựa đã khuất xa tầm mắt, nhưng nàng vẫn chưa hoàn hồn lại.

Nam Cung Ngự đột nhiên thở dài bên tai nàng: "Nhân lúc xe còn chưa đi xa, nếu muội hối hận, vậy thì đi kéo hắn về là được."

Tịch Nhan hơi trừng mắt liếc hắn: "Ta có gì mà phải hối hận"

Nam Cung Ngự bỗng nhiên lại thở dài, nói: "Nhưng mà, vị Vương phi nhà muội thật là biết thứ bậc lễ nghĩa, so với nàng ta, muội quả thật là chẳng biết phân rõ tôn ti trật tự lớn nhỏ gì hết. Hoàng Phủ Thanh Vũ chọn nàng ta làm Vương phi, cũng không phải là không có lý."

Tịch Nhan chẳng hề để ý mà "Ừ" một tiếng, rồi lại trừng mắt liếc hắn: "Sư huynh, người như huynh thật sự vô nghĩa quá."

Sau đó, nàng nhấc chân hậm hực đi về phía phòng ăn.

Nam Cung Ngự lại bước lên chắn trước mặt nàng, trừng mắt lên: "Thật sự là, muội một chút khổ sở cũng không có sao?"

Tịch Nhan mím môi nhìn hắn, rốt cục dời tầm mắt đi: "Đó là giả tạo thôi. Nhưng ta biết rõ thời gian của bản thân còn ít, chẳng lẽ còn muốn ích kỷ giữ chàng ở bên cạnh sao? Dù sao, về sau, người bên cạnh chàng sẽ không còn là ta nữa, chi bằng cho chàng làm quen từ từ vậy."

Nghe vậy, Nam Cung ngự phút chốc thở dài một tiếng: "Nhan Nhan à --- nếu như, chi bằng bây giờ muội tàn nhẫn hơn, để ta mang muội đi, được không?"

"Không!" Tịch Nhan lại lập tức trợn to mắt nhìn hắn, phục hồi lại tinh thần, rồi mới chậm rãi, nhẹ nhàng xoa bụng mình, nói: "Bất kể thế nào, ta cũng phải sinh đứa bé này ra, đây là trách nhiệm của một người mẹ, và ta cũng phải có trách nhiệm với chàng."

"Thế thì sinh đứa bé xong rồi đi phải không?" Nam Cung ngự lại đặt câu hỏi lần nữa

Tịch Nhan hơi hơi cắn môi dưới: "Ta còn chưa nghĩ đến. Dù sao thời gian còn dài, để ta suy nghĩ kỹ hơn, được không?"

Nam Cung Ngự biết rõ nàng đang bị vây quanh tâm lý rất hỗn loạn, nên cũng chỉ hơi gật đầu: "Giờ thì chưa biết thế nào, đến lúc quyết định, hãy đến tìm ta biết chưa?"

Tịch Nhan hít một hơi thật sâu, gật đầu

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)