← Ch.049 | Ch.051 → |
Nam Cung Ngự thở dài một tiếng, bỗng nhiên hắn ném chén rượu trong tay đi, giữ chặt mặt Tịch Nhan: "Nhan Nhan, hãy theo ta về Đại Sở, ta sẽ không để muội có việc gì đâu!"
Tịch Nhan nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo, hồi lâu sau mới mỉm cười: "Nam Cung Ngự, huynh không cứu được ta, chi bằng, huynh cứ để ta ở cùng chàng. Hai năm rồi sẽ chóng qua, tuy rằng ta không cam lòng, nhưng cũng chẳng dám cưỡng cầu gì hơn"
Hai người nhìn nhau, ánh mắt cực kỳ đau thương: "Nếu biết có ngày hôm nay, lúc trước, ta sẽ không để muội đi cùng hắn"
Tịch Nhan biết hắn đang nhớ đến lần đó, bỗng nhiên bật cười: "Nếu vậy, ta có thể sẽ hận huynh rất lâu, khi đó huynh đã gạt ta mà!"
"Cho dù muội hận ta cũng được, ít nhất sẽ không.... như bây giờ...." Giọng nói Nam Cung Ngự trầm thấp lạ thường "Nhan Nhan, nếu trên đời này không có nàng...."
Nếu trên đời này không có nàng, nàng bảo ta phải làm sao bây giờ?
Hắn không nói ra nửa câu còn lại. Bởi vì giờ phút này, những lời này đã không còn thích hợp nữa
Tịch Nhan vẫn cười: "Ta biết huynh rất tốt với ta, trên đời này huynh cũng là người thân nhất của ta! Lúc ta chết, huynh nhất định cũng phải ở bên cạnh ta, nếu không, ta chết cũng sẽ không nhắm mắt!"
Nam Cung Ngự hít một hơi thật sâu, hung hăng gõ vào đầu nàng: "Chưa đến lúc cuối cùng, thì vẫn còn hy vọng, không được nói những lời không may."
"Là do huynh bày ra vẻ mặt đau thương trêu chọc ta trước mà!" Tịch Nhan bất mãn hừ một câu "Không cho phép ai nói hết, giờ thì ăn cơm đi!
-------------------------------------------------------------------------------------
Nửa đêm, trong thư phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ đèn đuốc vẫn sáng trưng
Lúc Nam Cung Ngự đẩy cửa vào, Hoàng Phủ Thanh Vũ đang dựa vào bàn, ghi chép gì đó
Nghe thấy tiếng động, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thì ra là Nam Cung Ngự, vẻ mặt trở nên ảm đạm cúi đầu tiếp tục viết, lạnh lùng nói: "Thư phòng của ta, mà so với ta ngươi còn có vẻ quen thuộc hơn"
"Có sao" Nam Cung Ngự vào đến cửa thì khóa lại, chậm rãi đi đến giá sách đối diện, lấy tay mơn trớn một loạt khắp sách y thuật, nói: "Thư phòng trước kia của vương phủ, ta càng quen thuộc hơn"
Hoàng Phủ Thanh Vũ gác bút, dựa lưng vào ghế, cười lạnh một tiếng: "Đáng tiếc, căn phòng đó đã bị Nhan Nhan thiêu rồi, cho dù ngươi muốn trở về tham quan, thì cũng không thể nữa."
Bỗng dưng, Nam Cung Ngự lấy ra một quyển sách y, dùng bàn tay nổi đầy gân xanh, sau đó, với tốc độ chớp nhoáng đã ném quyển sách cầm trong tay về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhanh chóng nghiêng đầu né tránh, nhưng quyển sách vẫn trúng vào mép tai hắn, chỉ một thoáng có cảm giác máu nóng bốc lên, nhưng khi hắn quay đầu, vẫn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nam Cung Ngự.
Nam Cung Ngự bước nhanh đến, liền nắm cổ áo của Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Ngươi cứ trăm phương nghìn kế đối tốt với Nhan Nhan, vậy sao không bảo vệ nàng cho tốt, vì sao để nàng lâm vào hoàn cảnh như bây giờ?" Hắn cúi đầu, liếc xuống trang giấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ghi chép, cười lạnh: "Chỉ với vài vị thuốc giải độc mà ngươi viết là có thể cứu nàng sao?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ càng ngày càng trầm, lúc Nam Cung Ngự nói xong câu đó, hắn dùng lực thật mạnh đánh một quyền vào mặt Nam Cung Ngự, cảm giác đau khiến hắn hít vào một hơi, sắc mặt càng thêm cáu giận.
"Ít nhất, ta vẫn không ngừng cố gắng" Hoàng Phủ Thanh Vũ thu tay lại, lạnh lùng liếc hắn một cái, ngồi xuống, tiếp tục viết những dược liệu có thể có công hiệu, lại vẫn không quên thản nhiên mà châm chọc một câu: "Chẳng lẽ Dự thân vương nghĩ, với y thuật của người có thể chữa khỏi cho Nhan Nhan sao?"
"Đúng, luận y thuật ta không cao thâm bằng ngươi, luận dược lý cũng không tinh thông như ngươi" Nam Cung Ngự thản nhiên thừa nhận, nhưng bỗng nhiên khóe môi chậm rãi cong lên: "Nhưng ngươi cũng đừng quên, trong tay ta có một quyển Kì thư dược phổ, ngươi thì không."
Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu xuất hiện vài gợn sóng: "Có câu quân tử không đoạt vậy yêu thích của người khác, bất luận là do ngươi thật sự yêu thích y thuật hay là vì lý do khác, không tự hỏi bản thân mình làm vậy là đúng sao."
"Mộc Cao Phi ta đây chưa bao giờ quan tâm đến cái gọi là đạo đức thánh nhân, mà ngươi, Thất ca, chính nhân quân tử cũng chẳng hơn gì ta" Nam Cung Ngự thản nhiên nhướng mày nói
Thất ca. Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ phút chốc ngưng đọng, lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Nam Cung Ngự.
Nam Cung Ngự nở nụ cười: "Xưng hô thế này, bảy năm rồi, nghĩ lại, cuối cùng cũng có thể gọi ngươi một lần"
Hoàng Phủ Thanh Vũ khóe môi cũng hơi gợi lên: "Tốt, ta cũng không thể không thừa nhận ngươi là người có bản lĩnh. Nhiều năm trôi qua, ngươi là người đầu tiên ta không nhìn lầm."
"Tạ Anh vương gia tán thưởng" Nam Cung Ngự thản nhiên nói "Tuy rằng, y thuật của ta là do người chỉ dạy, hẳn là ta nên cảm tạ người, nhưng mà nay, để cứu Nhan Nhan, ta sẽ không tiếc thứ gì."
"Trong Kì thư dược phổ, không thể nào có phương thuốc giải độc." Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm giọng nói
"Làm sao ngươi biết được?" Nam Cung Ngự thản nhiên đưa mắt nhìn hắn: "Ngươi chưa từng xem qua nó, luôn xem nó là bảo bối mà cất giữ cẩn thận. Nhưng mà ngươi đừng quên, độc mà Nhan Nhan trúng, xuất xứ thuốc giải của nó và cả quyển sách này đều từ cùng một người. Sao ngươi lại biết, hoàng hậu nương nương không đem phương thuốc giải viết vào sách chứ?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ thâm thúy vô cùng, con ngươi đột nhiên sắc bén, ánh mắt ngưng kết thành băng, hung hăng phóng về phía Nam Cung Ngự.
"Để Nhan Nhan đi, cho nàng theo ta về Đại Sở, ta sẽ chữa khỏi nàng." Nam Cung Ngự cuối cùng cũng phải nói ra lời này, bộ dáng vẫn thản nhiên như cũ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn, . rốt cuộc lại mỉm cười: "Ngươi nằm mơ. Còn chưa biết chắc phương thuốc mà ngươi nói là thật hay giả, cho dù là thật, rồi cũng sẽ có ngày ta sẽ tìm ra để cứu Nhan Nhan. Huống chi, ngươi cho là chỉ với sức ngươi, thì có thể đưa Tịch Nhan rời khỏi ta sao?"
"Không thể sao?" Nam Cung Ngự nghiêng đầu nhìn hắn, cười lạnh: "Nếu Nhan Nhan biết được chuyện này không biết sẽ phản ứng thế nào nhỉ?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ đã dần thả lỏng, bỗng nhiên, lúc này lại ngưng trọng lần nữa.
*****
"Mộc Cao Phi" Giọng nói của Hoàng Phủ Thanh Vũ cực kỳ nhẹ nhàng: "Nếu ngươi dám để Nhan Nhan biết chuyện này, cho dù đánh đổi tất cả, ta nhất định cũng sẽ khiến ngươi hối hận."
"Chỉ với sức ngươi sao?" Nam Cung Ngự cười lạnh một tiếng: "Một vị thân vương bị hoàng đế chèn ép, thật ra ta cũng muốn mở mang tầm mắt, xem ngươi có bản lĩnh gì khiến ta hối hận."
"Ngươi có thể thử xem" Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng cười lạnh "Để xem ta dùng thủ đoạn gì là được."
Hắn dứng lên, khép lại trang sách trước mặt, để qua bàn, đi đến cửa thư phòng.
Phía bên kia, đột nhiên Nam Cung Ngự lại cầm một quyển sách mà ném qua, Hoàng Phủ Thanh Vũ cực kỳ tức giận, một tay tiếp được quyển sách, liền ném ngược về hướng Nam Cung Ngự, nhân lúc hắn nghiêng đầu né tránh, ngay lập tức vung quyền đánh thẳng vào mặt hắn.
Trong lòng Nam Cung Ngự đã phẫn uất, muốn tìm cơ hội để trút giận, giờ phút này lại quá thích hợp, thế là hắn liền vung quyền đáp trả lại.
Hai nam nhân, ngay tại thư phòng mà ra tay nặng nề với nhau.
Dù sao, thuở nhỏ Nam Cung Ngự đã vào quân ngũ, lại mang binh xuất chiến nhiều năm trên chiến trường nên sớm thể hiện ưu thế của mình. Hoàng Phủ Thanh Vũ bị hắn đánh một quyền thật mạnh vào ngực, có vị ngọt trào lên cổ họng, suýt thì phun ra máu. Nhưng mà hắn lại nhịn xuống, đảo chân qua, Nam Cung Ngự bị té xuống.
Cửa phòng bị đẩy ra, hai người trong phòng cùng nhau nhìn về phía cửa.
Tịch Nhan đứng ở cửa, tim đập mạnh và loạn nhịp khi nhìn tình cảnh trước mắt – nàng nhìn thấy Nam Cung Ngự nằm dưới đất, mặt có chỗ bị đỏ, mắt trái sưng lên, mà người còn lại là Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng bên kia lại bình an không bị thương chút nào.
Tinh thần nàng cuối cùng cũng phục hồi lại, bước lên đỡ Nam Cung Ngự dậy, cẩn thận xem xét vết thương: "Huynh không sao chứ?"
Tay nàng đụng tới chỗ sưng đỏ ở hàm dưới, Nam Cung Ngự rên lên, hít sâu: "Muội nhẹ tay thôi."
Tịch Nhan hơi cắn môi, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Vì sao chàng lại động thủ với sư huynh?"
Nàng đã từng thấy việc tương tự trước đây, ngày ấy là sinh nhật của nàng, thái độ của hắn đối với Hoàng Phủ Thanh Hoành trong hoa viên, Tịch Nhan nghĩ đến mà sợ, nếu tới trễ một bước, không biết có phải Nam Cung Ngự sẽ bị một kiếm của hắn giết chết không.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng thật sâu, ánh mắt trở nên âm trầm, lại không nói gì, phất tay áo ra khỏi thư phòng.
Nhìn hắn rời đi, môi Tịch Nhan hơi run run, cuối cũng không gọi hắn lại, quay đầu nhìn Nam Cung Ngự, ảo não nói: "Huynh lại khiêu khích chàng rồi phải không? Huynh đã đồng ý với ta thế nào?"
Nam Cung Ngự hơi nhướng mày: "Hắn đã hận ta sẵn rồi, ta cùng lắm chỉ nói có vài câu, hắn rat ay cũng thật ác độc."
Tịch Nhan vừa tức vừa giận, nhìn bộ dáng của hắn lại có chút đau lòng -- trong ký ức của nàng về Nam Cung Ngự, đã bao giờ nhìn thấy hắn chật vật như vậy? Dừng một lúc, Tịch Nhan rốt cuộc giơ tay đánh một đấm vào ngực hắn: "Đáng đời huynh! Nửa đêm rồi, không nghỉ ngơi cho tốt, chạy đến đây làm gì chứ?"
"Rồi rồi rồi, ta lập tức về nghỉ ngơi đây." Nam Cung Ngự bật dậy đi đến cửa, bỗng xoay người lại nhìn nàng: "Muội cho người mang cho vài vị thuốc đến đi, ta cũng không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng này."
"Biết rồi" Tịch Nhan tức giận đáp lại, đẩy người hắn ra, đi về phía phòng nghỉ.
Tuy nhiên, nàng ngạc nhiên khi đẩy cửa phòng ra, trong phòng không có ai cả.
"Ngân Châm!"
Ngân Châm nhanh chóng chạy vào: "Sườn Vương phi, có chuyện gì thế ạ?"
"Vương gia đâu rồi?" Trong lòng Tịch Nhan bỗng dưng có chút hốt hoảng hỏi.
Ngân Châm kinh ngạc nhìn vào phòng: "Nô tỳ không thấy Vương gia về phòng, sườn Vương phi vào thư phòng không gặp Vương gia sao?"
Tịch Nhan lắc đầu, đi đến bên giường ngồi xuống, tim đập mạnh và loạn nhịp, một lúc sau mới lên tiếng: "Thôi được rồi. Ngươi cho người chuẩn bị nước để ta tắm, ta muốn nghỉ ngơi sớm."
Trong Tuyết viên, dù đang là nửa đêm thế nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng. Dưới hành lang, Yến Nhi kiểng chân hy vọng nhìn thấy một bóng dáng.
Cuối cùng, từ xa bỗng xuất hiện một bóng dáng cao lớn, Yến Nhi không kìm được vui mừng, bèn chạy về phòng.
Lúc này Lâm Lạc Tuyết vẫn chưa ngủ, tựa vào đầu giường, lẳng lặng xem sách, bỗng nhiên thấy Yến Nhi chạy vào, trong mắt nhất thời sáng lên.
"Tiểu thư ơi, Vương gia đến đây" Yến Nhi vui mừng vỗ tay "Nô tỳ đã nói rồi, hai đêm trước Vương gia cũng đến vào giờ này."
Lúc này Lâm Lạc Tuyết cũng cười khẽ một tiếng, lát sau, ánh mắt lại có chút ảm đạm, nghi hoặc hỏi: "Vì sao người luôn chờ đến lúc ta ngủ rồi mới đến thăm ta?"
"Không phải quá đơn giản sao? Vương gia sợ quấy rầy tiểu thư dưỡng thương đó mà!" Yến Nhi cực kỳ vui mừng nói, lại lùi về cửa chuẩn bị nghênh đón.
Vừa tới cửa, đúng lúc thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, bèn cúi người thi lễ: "Nô tỳ khấu kiến Vương gia."
Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa mắt nhìn đèn đuốc sáng trưng trong phòng, trong giọng nói mang theo ý trách cứ: "Vương phi còn chưa ngủ sao?"
"Vương gia!" Từ trong phòng truyền ra tiếng của Lâm Lạc Tuyết "Thiếp thân vẫn chưa ngủ."
Hoàng Phủ Thanh Vũ đẩy cửa vào, đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn sắc mặt Lâm lạc Tuyết, mỉm cười, nói: "Xem ra nàng bình phục tốt lắm, hôm nay đã trễ vậy rồi sao còn chưa ngủ?"
Lâm Lạc Tuyết nhìn hắn, hốc mắt có chút ửng hồng: "Nếu thiếp thân ngủ rồi, chẳng phải sẽ không gặp được Vương gia sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, không nói gì.
Đúng lúc Lâm Lạc Tuyết hạ tầm mắt: "Thiếp thân cũng biết Vương gia bận việc, muốn gặp mặt người cũng không dễ dàng gì, thế nên thiếp thân cũng không dám cưỡng cầu. Lần này gặp chuyện.... Vương gia chắc sẽ không biết, thiếp thân cảm kích chuyện lần này bao nhiêu đâu, nếu không phải nhờ chuyện này, thiếp thân cũng không được Vương gia chú ý...."
"Đừng nói vậy" Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn tay ra, nắm lấy bàn tay đang cầm sách, nói: "Lần này nàng xảy ra chuyện, đều do ta sơ sẩy, nàng không oán ta là tốt rồi. Sớm đi ngủ đi, giữ sức khỏe cho tốt rồi nói sau."
Lâm Lạc Tuyết vâng lời nằm xuống, Yến Nhi đang bưng bình trà vào, đi đến đằng sau Hoàng Phủ Thanh Vũ, bỗng nhiên thấy trên tai hắn có một mảng đỏ sẫm, nhất thời lên tiếng: "Vương gia, ngài bị thương sao?"
Nghe vậy, Lâm Lạc Tuyết cũng cuống quít ngồi dậy, lảo đảo đi đến chỗ Yến Nhi nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, sắc mặt nhất thời thay đổi: "Vương gia, người nào mà to gan vậy?"
"Không có việc gì, bị thương ngoài da mà thôi." Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên đáp, "Không phải bảo nàng ngủ sớm sao, không cần quan tâm đâu."
Lúc này lòng Lâm Lạc Tuyết loạn như ma nhưng vẫn nằm xuống, nhìn đến chén trà trong tay Yến Nhi, lại nói: "Yến Nhi, quá nửa đêm rồi, ngươi còn phụng trà làm gì, sao lại không hiểu chuyện như vậy?"
*****
Yến Nhi nở nụ cười, nói: "Thưa tiểu thư, đây không phải là trà, mỗi ngày trước khi ngủ tiểu thư đều phải uống sữa, nô tỳ cũng thấy đêm đã khuya, nên mới mời Vương gia một ly. Vương gia vì nước làm việc vất vả, uống xong sẽ ngủ ngon hơn"
Quả nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền nhận lấy, hời hợt nhấp một ngụm nói: "Quả thật rất ngon."
Lúc Lâm Lạc Tuyết nhìn hắn, lại vẫn không khỏi lo lắng, quay sang Yến Nhi nói: "Yến Nhi, đi lấy thuốc mỡ trị thương lúc trước phụ thân cho ta qua đây." Rồi nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Vương gia bị thương, sao lại không bôi thuốc? Nếu vết thương bị nhiễm trùng thì sẽ phiền phức hơn."
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi bên kia, ánh mắt trầm tĩnh, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Cũng được."
Rất nhanh Yến Nhi đã đem thuốc mỡ đến, cô ta dùng khăn sạch thấm nước ấm rửa sạch miệng viết thương, rồi chậm rãi bôi thuốc mỡ lên.
Thật ra vết thương nhỏ thế này hắn không để tâm lắm, nhưng khi thuốc mỡ lạnh lẽo được thoa lên vành tai, bỗng dưng hắn lại cảm thấy đau.
Không phải đau vì vết thương, mà là đau lòng.
Giọng nói của Yến Nhi phút chốc vang lên: "Vương gia, xong rồi ạ"
Hắn phục hồi lại tinh thần, nhìn thân thể xanh xao của Lâm Lạc Tuyết ở trước mặt, rướn người về trước: "Để ta xem."
Hơi thở dịu dàng của nàng ta phảng phất bên tai, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột ngột cau mày, bắt được cánh tay nàng ta, giúp nàng ta trở về trên giường, thản nhiên nói: "Nếu đã uống thuốc xong sẽ không còn có việc nữa, nàng nghỉ ngơi sớm đi."
Sau đó, hắn đứng dậy, đi ra ngoài.
"Vương gia!" Cuối cùng Lâm Lạc Tuyết không nhẫn nhịn được liền mở miêng gọi hắn, thấy hắn dừng lại, hơi cắn môi dưới: "Vương gia, người cứ cự tuyệt thiếp như thế sao? Mặc dù, thiếp thân không hề oán giận đã vì Vương gia đã làm nhiều như vậy, trái tim của Vương gia không cảm nhận được điều gì sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng một chút, nhưng không nói gì, vẫn bước nhanh ra ngoài.
"Vương gia!" Lâm Lạc Tuyết bị ngã từ trên giường xuống, khóc lên, "Vị Tịch Nhan quận chúa ngoại trừ dung mạo tuyệt trần kia, cuối cùng là có điều gì tốt, mà sao người không thể buông tay được chứ?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ xoay người, thấy cảnh nàng ôm chăn ngã trên sàn, trong khi đó Yến Nhi bị dọa đến choáng váng không biết phải làm gì, cuối cùng hắn bước đến đỡ nàng ta lên giường.
Ngay sau đó, Lâm Lạc Tuyết liền nắm chặt cổ tay áo hắn không buông, như không thể nào để hắn đi.
Yến Nhi đứng ở một bên bèn tỏ ra khôn khéo, nhẹ nhàng đi thật nhanh ra khỏi phòng, đóng cửa lại
"Vương gia!" Lâm Lạc Tuyết khóc lên, nhào vào lòng hắn: "Người không yêu thiếp thân, thiếp đành chịu, cho dù người chỉ lợi dụng thiếp thân cũng được, thiếp thân không dám mong gì hơn là được Vương gia chú ý.... Xin Vương gia, cho thiếp một đứa con, cứ xem như là để thiếp thân cả cuộc đời này đều nhớ về người, Vương gia.... ."
Ánh mắt của Hoàng Phủ vẫn lạnh lùng nhìn nàng ta.
Lâm Lạc Tuyết đang khóc, lấy hết dũng khí, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cổ hắn, hôn vào môi hắn.
Môi hắn, lạnh, rất lạnh lẽo.
----------------------------------------------------------------------------
Cả đêm qua, Tịch Nhan ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau tỉnh lại chỉ cảm thấy cực kỳ đau đầu, ngay cả lúc ngồi trước gương chải tóc cũng không yên lòng, còn bất cẩn để cây trâm đâm vào tay
Ngâm Châm kinh hãi: "A, sườn Vương phi cẩn thận!" Sau đó tìm kim sang dược và băng vải đến, cẩn thận băng bó vết thương cho Tịch Nhan.
Tịch Nhan không khỏi cười cô ta: "Vết thương nhỏ xíu, không cần phải hốt hoảng thế đâu."
"Vết thương tuy nhỏ, nhưng Vương gia thấy thì vẫn cảm thấy đau lòng!" Ngâm Châm lý lẽ hùng hồn đáp, lại tiếp tục chải tóc cho nàng.
Trong lòng Tịch Nhan bỗng dưng cứng lại, sau một lúc lâu mới nói: "Ngân Châm, nửa đêm hôm qua Vương gia cũng không trở về sao?"
Ngân Châm lên tiếng: "Nô tỳ vẫn canh giữ ở bên ngoài, nhưng không gặp Vương gia. Nhưng sáng hôm nay nô tỳ thấy Thôi quản gia tiễn Vương gia ra ngoài."
Tịch Nhan cúi đầu ậm ừ, nhớ đến hôm qua lúc ánh mắt hắn khi nàng rời khỏi thư phòng, lòng chợt nhói đau --- hắn vì nàng lo lắng cho Nam Cung Ngự mà tức giận sao?
Đến buổi tối, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn chưa hồi phủ, Tịch Nhan có chút không yên lòng, nói với Ngân Châm: "Ngân Châm, em đi tìm Thôi quản gia, bảo ông ta phái người vào cung hỏi xem Vương gia khi nào trở về."
Ngâm Châm trả lời, rồi đi ra ngoài.
Một canh giờ sau mới có tin tức, hôm này Hàn Lâm viện công việc bề bộn, Hoàng Phủ Thanh Vũ muốn làm cho xong việc nên ở lại cung, không về phủ.
Tịch Nhan không biết vì sao trong lòng dâng lên cảm giác mất mát, vẻ mặt cũng trở nên có chút cô đơn.
Không nên như thế sao? Nàng chỉ còn thời gian hai năm, sao giờ lại để thời gian trôi đi lãng phí như thế?
Đêm qua hắn không trở về phòng, không phải nàng không quan tâm hắn ở lại nơi đâu, nhưng cũng không dám hỏi. Lý trí nói cho nàng biết, hắn ở lại chỗ của Lâm Lạc Tuyết là một việc tốt, nhưng khi nghĩ đến, trong lòng vẫn cảm thấy đau.
Tịch Nhan nằm một mình khoảng một canh giờ, trong tâm trí đều là ánh mắt đêm qua của hắn, rốt cuộc nhịn không được liền ngồi dậy, khoác áo xuống giường, gọi Ngân Châm vào: "Ta muốn viết chữ, ngươi lấy cho ta nghiên mực."
Ngân Châm đã theo Tịch Nhan lâu rồi, nhưng chưa từng thấy nàng viết chữ, trong lúc nhất thời quả thật rất tò mò, đem nghiên mực tốt nhất mở ra.
Tịch Nhan trải giấy ra trước mặt, rồi lại cắn đầu bút, không biết nên viết gì.
Thuở nhỏ nàng không chú tâm học hành, không có tài hoa gì, thế nên những thứ mà người đời ca ngợi cầm kỳ thi họa gì đó, nàng không am hiểu gì cả, trước đây mỗi khi đến lớp học đều làm thầy giáo tức giận đến phẫn nộ, giờ muốn hạ bút, mới cảm thấy thật khó khăn.
Ngân Châm đang chờ ở bên cạnh thì ngáp liên tục, Tịch Nhan rất buồn bực bèn cho cô ấy lui xuống nghỉ ngơi, còn mình thì tiếp tục ngồi suy tư với chỗ giấy trắng này, chỉ cảm thấy nội tâm giãy dụa không thôi -- không viết thì không biết hắn sẽ còn giận dỗi bao lâu nữa; Viết, lại sợ hắn hai năm sau sẽ đau khổ nhiều hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cắn răng quyết định hạ bút viết một hàng chữ, rồi đem tờ giấy gấp lại, gọi Ngân Châm đến, bảo cô ấy đi tìm phong thư bỏ vào, sau đó cho người đem vào cung đưa tận tay Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Làm xong mọi việc, Tịch Nhan cảm thấy có chút mệt, cũng không nghĩ nhiều, liền nằm nghỉ ngơi ngay.
Trong lúc nàng ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm thấy có đôi tay lạnh lẽo của ai đó xoa xoa mặt mình, Tịch Nhan sợ hãi kêu một tiếng rồi mở mắt ra, đứng trước mặt nàng không phải Hoàng Phủ Thanh Vũ thì là ai?
← Ch. 049 | Ch. 051 → |