Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 047

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 047
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thập Nhị đi ra cửa, lớn tiếng hỏi các thị vệ và kiệu phu đang chờ hắn

"Vừa nãy các ngươi có thấy người nào từ đằng kia lao ra không?" Thập Nhị cố gắng không nghĩ đến bộ dạng của Thập Nhất, giữ thái độ bình tĩnh thong dong để tra hỏi.

Một kiệu phu tiến lên trả lời: "Bẩm Thập Nhị gia, sự việc xảy ra đột ngột, mà tốc độ của người đó lại vô cùng nhanh, tiểu nhân không thấy rõ lắm"

Thập Nhịn nhịn không được, thấp giọng chửi một tiếng, sau lại nói: "Ngươi nhớ lại cho thật cẩn thận, nếu nhớ được điều gì, thì nhất định phải báo ngay cho Thất gia hoặc là ta"

"Vâng"

Thập Nhị xoay người đi vào bên trong quán ăn nhỏ, vừa vào đã thấy Thập Nhất đột nhiên cúi xuống ôm Mẫu Đơn lên

"Thập Nhất!" Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng cất tiếng gọi: "Đệ đi đâu vậy?"

Gương mặt Thập Nhất vẫn trống rỗng như cũ, xoay người nhìn về phía Tịch Nhan đang dựa vào lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, bỗng nhiên bước lên hỏi: "Thất tẩu, tẩu nói cho ta biết đi, Mẫu Đơn nàng ấy đã nguyện ý gả cho đệ rồi, phải không?"

"Thập Nhất.... ." Tịch Nhan nghẹn ngào, mắt đầy lệ, cũng không biết nên trả lời thế nào

"Thất tẩu, đệ xin tẩu nói cho đệ biết" Trên mặt Thập Nhất vẫn không thấy được một chút bi thương nào, còn những người bên cạnh thì trong lòng đều đau xót.

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi xoa tay Tịch Nhan, nhờ vậy mà lòng Tịch Nhan cũng bình tĩnh được đôi chút, nàng gật đầu: "Đúng, Mẫu Đơn cô nương nguyện ý gả cho đệ, nhưng cô ấy sợ sẽ mang đến cho đệ nhiều phiền phức...."

Bỗng dưng Thập Nhất nở nụ cười, ôm Mẫu Đơn càng thêm chặt, lên tiếng với vẻ trào phúng: "Nhưng mà bây giờ, chính đệ mới là người đem phiền phức đến cho nàng"

Hắn ôm Mẫu Đơn, xoay người đi về phía cửa quán, nhưng vừa bước đến cửa lại bị va vào cánh cửa liền đổ gục xuống, cả người Mẫu Đơn cũng bị ngã theo.

"Thập Nhất ca!" Thập Nhị đứng kế bên hắn, nhanh nhẹn chạy đến đỡ

"Đừng đụng vào ta!" Đột nhiên Thập Nhất gầm lên giận dữ, Thập Nhị sợ đến mức rút tay lại, đứng yên tại chỗ không dám làm gì

Thập Nhất đứng dậy, tìm được thi thể của Mẫu Đơn, lại ôm nàng vào lòng, lấy tay thay nàng sửa lại chỗ tóc mai bị rối, bỗng nhiên lúc đó hắn vừa khóc vừa bước ra: "Vũ nhi, tỉnh lại, nàng mau tỉnh lại đi, chúng ta có thể thành thân rồi, ta đưa nàng trở về thành thân...."

Đó thực sự là bộ dạng thương tâm muốn chết, dường như tất cả nỗi buồn và đau thương trước đó, toàn bộ đều bộc lộ ra bên ngoài, khó mà kiềm nén được nữa: "Vũ nhi..."

--------------------------------------------------

Từ sau khi mẫu thân qua đời, đã nhiều năm trôi qua Tịch Nhan không hề cảm nhận được thì ra cái chết lại gần mình đến như vậy

Mẫu Đơn là một cô nương tốt, thế mà lại chết đi một cách không minh bạch như vậy, nàng cảm thấy trong lòng tràn đầy đau khổ nhưng không thể cho ai biết.

Không chỉ đau khổ cho Mẫu Đơn và Thập Nhất còn đau khổ cho bản thân mình và hắn nữa.

Giờ này khắc này, ở trong phòng hắn, khắp nơi đều tràn ngập mùi hương của hắn, nhưng trong lòng Tịch Nhan lúc này, chưa bao giờ nàng lại quyến luyến thế gian này như thế

Nàng không muốn chết, thật sự không muốn chết, cũng không muốn rời xa hắn, khôngmuốn hắn cũng giống như Thập Nhất vậy, đau khổ khi nàng rời đi.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bức bình phong trước mặt nơi Hoàng Phủ Thanh Vũ đang thay quần áo, trong lòng tràn ngập đau đớn, nhưng lại không thể nào nói nên lời.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhanh chóng thay đổi y phục xong đi ra, hắn kinh ngạc khi thấy nàng ngồi thất thần ở bên kia, liền tiến lên nói: "Ta sẽ ngủ ở đây, nếu nàng thấy buồn, phía sau có một vườn hoa nhỏ có thể tản bộ giải sầu, người bên ngoài không thể vào được"

Tịch Nhan nhìn hắn, thản nhiên lên tiếng đáp ứng.

"Chuyện của Mẫu Đơn, nàng không cần phải thương tâm quá" Tay hắn chậm rãi vươn ra, dường như muốn ôm trọn trên gương mặt nàng, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, thay vào đó lại chạm vào vùng bụng hơi nhô ra của nàng: "Coi như là vì đứa bé, nàng đừng nghĩ đến nữa"

"Ta biết rồi" Tịch Nhan không được tự nhiên gạt tay hắn ra, đứng dậy ngồi bên mép giường.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng yên tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới nhấc chân đi ra khỏi phòng.

Tịch Nhan cứ ngồi yên mà dõi theo bóng dáng hắn, cho đến khi cửa khép lại, mới không nhịn được cắn môi dưới, ánh mắt tràn ngập nỗi bi thương

Lúc Hoàng Phủ Thanh Phủ đi đến phủ của Thập Nhất, Hoàng Phủ Thanh Thần và Thập Nhị đang ngồi trong sảnh, cả hai đều trầm mặc không nói gì.

"Thập Nhất đâu?"

"... Huynh ấy tự nhốt mình trong phòng ở cùng với Mẫu Đơn " Thập Nhị ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cả kinh nói: "Thất ca, sắc mặt huynh sao khó coi vậy?"

Hoàng Phủ Thanh Thần nghe thế mới giương mắt nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Thanh Vũ, trông thấy thần sắc ảm đạm của hắn, ngay cả đôi môi cũng biến sắc, không khỏi nhíu mày lại: "Thất ca, không phải huynh sợ chuyện này chứ? Nếu hôm nay Hoa Tịch Nhan tiến thêm vài bước nữa, chỉ sợ nàng ta sẽ cùng chết với Mẫu Đơn"

Hoàng Phủ Thanh Vũ không đáp lời, ngồi xuống uống một ngụm trà, rồi mới nói: "Sự việc hôm nay, các đệ thấy thế nào?"

"Rõ ràng là nhắm vào Thập Nhất, quá rõ ràng rồi mà" Hoàng Phủ Thanh Thần nhíu mày nói "Lần này lão Tứ cũng thật quá bỉ ổi"

"Hắn tất nhiên là bỉ ổ rồi! Bằng không ngày đó, phụ hoàng vừa băng hà, hắn liền kêu gọi quần thần dâng tấu, cố gắng giao thiệp rộng rãi để được ngồi lên ngôi vị hoàng đế! Lão Bát không bỉ ổi bằng hắn nên mới bị hắn hất đổ. Cũng may lúc trước Thất ca không tranh chấp với hắn, bằng không chỉ sợ kết cục cũng sẽ như lão Bát". Thập Nhị cắn răng nói: "Thất ca, bọn đệ đều đang chờ lệnh của huynh, khi nào thì mới hành động? Nay lão Tứ lại đạp lên đầu chúng ta, luôn lấy danh nghĩa của tiên hoàng để áp bức huynh! Nhưng thật ra hắn đã quên, lúc trước huynh đã cực nhọc liên tiếp mấy ngày không ăn không ngủ canh giữ ở trước linh cữu của phụ hoàng, còn hắn thì làm được gì chứ!"

"Thất ca, chúng ta còn phải tiếp tục nhịn hắn nữa sao?" Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên "Nếu còn tiếp tục nhún nhường, chỉ sợ thủ đoạn của lão Tứ sẽ ngày càng thâm độc hơn"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu, lẳng lặng mà thưởng thức tách trà trong tay, thấp giọng nói: "Hiện nay triều chính trên dưới chỉ vừa mới ổn định, do đó phải chờ đợi cơ hội đến"

"Huynh rốt cuộc đang đợi điều gì?" Hoàng Phủ Thanh Thần nghiến răng nói "Nay thống lĩnh của đại doanh Giang Bắc vừa mới trở thành người của ta, hơn nữa với sức ảnh hưởng của huynh trong triều và Hổ phù trong tay Lâm thừa tướng, đệ không tán thành việc huynh chờ đợi!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không hề ngẩng đầu lên: "Đợi thêm nửa năm nữa".

"Nửa năm?" Hoàng Phủ Thanh Thần bất an, không biết vì sao lúc này lại liên tưởng đến một chuyện khác, trong phút chốc sắc mặt liền thay đổi: "Đến nay mà huynh vẫn nghĩ cho cô ta sao? Huynh định chờ đến khi cô ta sinh đứa bé ra rồi mới hành động tiếp phải không? Trong nửa năm này có thể sẽ phát sinh thêm bao nhiêu chuyện, huynh có biết không?"

"Ta biết" Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy kiên quyết: "Nửa năm sau, ta cam đoan mọi việc sẽ đâu vào đấy".

*****

Cuối cùng kết quả là, cả ba huynh đệ Hoàng Phủ Thanh Vũ không thể nào giương mắt nhìn Thập Nhất như vậy. Tính tình Thập Nhị vội vàng, dễ xúc động, lo lắng Thập Nhất sẽ làm chuyện gì đó thiếu suy nghĩ, nhất thời nóng vội muốn phá cửa xông vào phòng, cũng may được Hoàng Phủ Thanh Vũ giữ chặt lại, khuyên vài câu mới trấn an hắn được đôi chút, sau đó tất cả cùng nhau rời khỏi phủ đệ của Thập Nhất

Chia tay hai người kia thì sắc trời cũng đã tối khuya, chỉ còn một mình Hoàng Phủ Thanh Vũ lang thang trên đường lớn, dường như hắn cũng không muốn về phủ

Thật ra, hắn cũng không nghĩ sẽ về vì lúc này chắc hẳn nàng vẫn chưa ngủ

Mãi cho đến giờ Tý, hắn mới trở về phủ, nhưng phát hiện trong phòng vẫn còn ánh nến. Hắn nhất thời quên mất Tịch Nhan mỗi khi ngủ phải luôn để nến thắp sáng, hắn chỉ nghĩ nàng vẫn còn chưa ngủ, nên không nhịn được bước nhanh đến gần cửa. Đứng trước cửa hồi lâu hắn mới nhớ đến thói quen của Tịch Nhan, bất giác nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa bước vào phòng.

Trong phòng cực kỳ im lặng, hô hấp của nàng từ trước đến nay vẫn luôn nhẹ nhàng, cơ hồ khó có thể nghe thấy được.

Màn che trên giường buông xuống, nàng lui vào phía trong mà ngủ, hắn nhìn đến vị trí còn lại không biết có phải nàng vẫn luôn dành cho hắn hay không.

Hắn chậm rãi ngồi xuống bên giường, hồi lâu sau, hình như nghe được âm thanh khác. Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhăn mày, quay đầu nhìn bóng dáng của nàng, thử thăm dò gọi nàng một tiếng: "Nhan Nhan?"

Thân mình Tịch Nhan hơi run lên, quả nhiên là nàng chưa ngủ

Đợi nàng xoay người lại, hắn mới nhìn rõ ràng hơn, phát hiện nàng vẫn còn khóc, ánh mắt đã sưng đỏ đến mức tưởng như không nhìn ra hình dạng gì nữa

Trầm mặc giây lát, sau đó hắn ôm nàng vào lòng, thấp giọng an ủi: "Đừng khóc nữa, nàng đau buồn như vậy, dưới suối vàng Mẫu Đơn mà biết được cũng sẽ không an tâm đâu."

"Vì cớ gì mà bắt Mẫu Đơn chết chứ..." Tịch Nhan cắn môi, ở trong lòng hắn khóc nức nở: "Thập Nhất đâu, đệ ấy sao rồi?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ thở dài một hơi, nhưng không trả lời, chỉ vỗ nhẹ lưng nàng, giúp nàng an tâm hơn

Hy vọng nàng không nhớ nhiều về chuyện này. Trong lúc nhất thời, hai người đều lâm vào trầm tư suy nghĩ.

Hồi lâu sau, hắn mới hạ tầm mắt xuống, liền nhìn thấy Tịch Nhan dựa vào ngực hắn, mí mắt buông xuống, để lộ ra đôi môi anh đào run run, trong phút chốc tất cả những đau đớn tận sâu trong lòng đều dâng trào lên, những áp lức được đè nén bấy lâu nay không thể kìm chế lại được nữa.

Hắn cúi đầu thật nhanh, in dấu lên đôi môi nàng

Trong nháy mắt ánh mắt Tịch Nhan trở nên mê man, nhìn thẳng vào mắt hắn, có chút thất thần, nhưng mà chỉ trong giây lát, lưỡi của hắn đã tiến sâu vào dò xét bên trong, mang theo hơi thở ôn nhu và triền miên, như bão tố lướt qua, như muốn nuốt lấy hết tất cả những gì thuộc về nàng.

Hô hấp Tịch Nhan trở nên khó khăn nhưng lại không biết nên đáp lại hắn như thế nào

Nàng biết hắn rất đau, nàng cũng rất đau, nàng cũng lo lắng cho hắn. Nhưng mà nếu cứ tiếp tục khiến hắn lún sâu, về sau khi nàng rời đi, hắn phải làm sao bây giờ?

Chứng kiến Thập Nhất đau khổ như hiện nay, nàng không dám tưởng tượng về sau hắn sẽ phải làm thế nào để vượt qua cảm giác đau đớn đây. Nhưng mà, nhìn thấy Thập Nhất và Mẫu Đơn nghìn thu vĩnh biệt, bỗng nhiên nàng lại cảm thấy thời gian hai năm đối với bản thân mà nói đã là đặc ân quá lớn.

Trong lòng vẫn còn nhiều suy nghĩ mông lung, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã dần dần buông lỏng đôi môi của nàng, nhìn thấy bộ dạng tim đập mạnh và loạn nhịp của nàng, ánh mắt hắn hiện lên vẻ ảm đạm, hắn khẽ vuốt ve mặt nàng: "Nàng nghỉ ngơi đi, ta còn phải vào cung nữa"

Lúc này Tịch Nhan mới nhớ đến hắn vẫn còn đang công tác ở Hàn Lâm viện, chỉ một thoáng cảm giác đau lòng dâng lên trong tim không thể kiềm nén được, thân mình mềm nhũn, ngã vào lòng hắn.

"Ở lại với ta...." Tịch Nhan nhắm mắt lại, thấp giọng nỉ non.

Chỉ những từ đơn giản vậy thôi, kiên quyết nhưng cũng gần như tuyệt vọng.

Nàng đã không còn chống đỡ được nữa, mặc dù biết rõ, sau khi nói ra điều này, tương lai có thể để mang lại cho hắn những tổn thương lớn hơn, nhưng mà giờ khắc này, tình cảnh này, khiến nàng muốn ích kỷ một lần.

Hoàng Phủ Thanh Vũ không hề đáp lại, đến khi Tịch Nhan mở mắt ra, hắn mới chậm rãi vòng quanh eo nàng: "Được"

Suốt đêm, nàng quay lưng dựa vào trong ngực hắn, tay hắn vòng quanh bụng nàng, hai người cùng nhau cảm nhận ba nhịp tim đập.

Sáng hôm sau, một cơn đau đầu nhỏ kéo đến khiến Tịch Nhan tỉnh giấc, nhớ đến đêm qua hình như mình đã khóc rất lâu, bỗng nhiên cảm nhận được hô hấp vững vàng của nam tử phía sau, trong lòng hơi chấn động, lẳng lặng quay đầu, bắt gặp gương mặt ngủ say của Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Không biết đã bao lâu rồi hắn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, trước kia hắn luôn là người tỉnh giấc trước, nhưng hôm nay, ngay cả động tác quay người lại nhìn hắn của nàng hắn cũng không hề phát hiện.

Nửa tháng không gặp, dường như hắn đã đã gầy hơn trước, ngay cả sắc mặt cũng thêm vài nét phong trần. Tịch Nhan nhìn sự mệt mỏi không cách che dấu được trên khuôn mặt hắn mà lòng đau như có mũi giáo đâm vào

Nhưng bên cạnh đó, nghe thấy hô hấp của hắn ngay bên cạnh, con tim nàng mặc dù đau đớn, khổ sở, nhưng vẫn luôn cảm thấy an bình

Tịch Nhan chậm rãi nâng tay lên, ngón tay mơn trớn khuôn mặt hắn, dừng lại nơi đôi môi, nhẹ nhàng lướt qua

Lông mày Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi cử động, giây tiếp theo liền mở mắt ra, ánh mắt thanh tỉnh nhìn khắp gương mặt nàng, cuối cùng lại nở một nụ cười nhạt nhẽo, sau đó hắn ngồi dậy, phán đoán giờ giấc, lại nhăn mày nhăn mặt

Tịch Nhan ngồi dậy theo hắn, nhịn không được khẽ thở dài một tiếng.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhanh chóng xoay người đỡ lấy cánh tay nàng: "Làm sao vậy?"

"Chỉ đau đầu thôi" Tịch Nhan cúi đầu, thấp giọng nói.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức bắt mạch cho nàng, xong xuôi mới nhẹ nhàng thở ra, lại hướng ra ngoài phòng gọi: "Thôi Thiện Duyên!"

"Thất gia, có nô tài" Rất nhanh, lời đáp của Thôi Thiện Duyên đã vang lên

"Lập tức chuẩn bị bữa sáng, bảo phòng bếp nấu trước một bát canh đem đến đây, ngoài ra chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn vào cung ngay". Hoàng Phủ Thanh Vũ phân phó đâu vào đấy ổn thỏa, mới quay đầu nhìn Tịch Nhan: "Không có gì đáng ngại cả, lát nữa nàng uống canh an thần xong, ngủ một giấc là khỏe ngay thôi"

Dứt lời, hắn đứng lên, sau đó gọi tỳ nữ vào hầu hạ rửa mặt thay xiêm y. Đến khi mọi việc đều hoàn tất đâu vào đấy, nhìn thấy Tịch Nhan vẫn kinh ngạc ngồi bên giường, hắn lập tức bước qua, ôm nàng vào lòng trấn an: "Chuyện của Mẫu Đơn, nàng đừng nghĩ nhiều nữa, cũng đừng sợ, ta đã điều thêm người bảo vệ nàng, không có việc gì đâu"

Dựa vào vai hắn. Tịch Nhan chỉ trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: "Chàng vẫn nên phái người bảo vệ tốt cho Lâm Lạc Tuyết đi, ta nghĩ cho dù có người muốn đối phó chàng, người đầu tiên hắn nhắm đến hẳn là nàng ta"

*****

"Việc này nàng không cần quan tâm đâu, cứ nghĩ ngơi cho tốt, ta đi đây" Giọng nói của Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng khôi phục lại sự thản nhiên như trước, buông Tịch Nhan ra, rồi đi ra ngoài.

Cho đến bây giờ, mỗi khi nhắc đến việc trong triều, hắn luôn làm ra vẻ không muốn cho nàng biết, thật ra, Tịch Nhan đã sớm hiểu điều này, vì thế cũng không để tâm lắm, nhìn bóng dáng hắn sắp ra đến cửa, bỗng nhiên lên tiếng: "Buổi tối, chàng nhớ về sớm nhé." Hoàng Phủ Thanh Vũ đi thêm vài bước, sau đó lại xoay người, đi về hướng nàng.

Tịch Nhan bị hắn nhìn có chút sợ sệt, nhấp nháy môi: "Sao thế, chàng không định trở về sao?"

"Nàng nói nghiêm túc chứ?" Hắn cúi xuống tựa vào vai nàng, đôi mắt ngập tràn sự chờ mong.

Tịch Nhan nhìn thẳng vào hắn: "Chàng nghĩ sao?"

Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới hơi cong khóe miệng trả lời: "Đều theo ý nàng muốn"

Tịch Nhan đứng dậy, nhìn canh giờ, lại nói: "Hôm nay chàng đi muộn thế này, không sao chứ?"

"Không sao cả" Hắn nhẹ nhàng hôn vào trán Tịch Nhan "Hàn Lâm viện ấy cũng phải nể mặt ta một chút chứ. Huống chi, khó có được giấc ngủ ngon, không phải sao?"

"Ừ" Tịch Nhan hơi khép mắt, lặp lại câu nói đó, "Khó có được giấc ngủ ngon"

---------------------------------------------------------------------------

Ra vườn, lúc đi qua cửa phủ, bỗng dưng Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy Lâm Lạc Tuyết tay cầm theo chiếc giỏ đứng ở cửa.

"Vương gia" Lâm Lạc Tuyết vừa thấy hắn liền bước đến, đưa chiếc giỏ đựng đồ ăn đang cầm cho gã sai vặt của hắn rồi nói: "Thiếp nghe Thôi tổng quản nói Vương gia hôm nay dậy muộn, nên đoán là Vương gia nhất định chưa dùng bữa sáng, ở đây có chút điểm tâm, Vương gia mang theo đến Hàn Lâm viện phải nhớ dùng"

"Ừ, phiền nàng lo lắng" Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, lại nói tiếp: "Nhớ rõ lời ta dặn, nên ít ra ngoài, bên cạnh nàng tuy nhiều thị vệ, nhưng cũng khó tránh khỏi việc gặp nguy hiểm"

Lâm Lạc Thuyết cười nhẹ: "Đa tạ Vương gia quan tâm."

Chỉ một lát sau, trong mắt nàng ta chợt lóe sáng, nhìn về phía sau lưng của Hoàng Phủ Thanh Vũ. Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng xoay người nhìn theo, thấy Tịch Nhan đang đi về hướng này, hai tay để đằng sau, không biết là đang giấu thứ gì.

Hắn nhịn không được, khẽ cười hỏi: "Nàng cầm gì thế?"

Đúng lúc này, Tịch Nhan cũng trông thấy Lâm Lạc Tuyết, lại nhìn sang gã sai vặt, cố gắng không nhìn đến giỏ thức ăn kia, chỉ lắc đầu: "Không có gì, chàng đi nhanh đi."

Hắn không nói gì thêm, chỉ dặn dò Thôi Thiện Duyên đưa Tịch Nhan và Lâm Lạc Tuyết vào trong, còn mình thì xoay người lên ngựa phóng đi

Tịch Nhan xoay người, vừa bước vào cửa, thì đột nhiên giọng nói Lâm Lạc Tuyết từ sau truyền đến: "Rất nhiều người nói ngươi là yêu nữ, ngay cả cha ta cũng nói vậy."

Tịch Nhan bỗng dưng bật cười, quay lại nhìn nàng ta: "Ngươi đúng ra không nên nói cho ta biết, nếu không, yêu nữ ta đây sẽ tìm phụ thân ngươi trả thù."

Lâm Lạc Tuyết cũng cười lạnh một tiếng: "Ngươi không có bản lãnh đó đâu. Ngay cả Vương gia và Hoàng thượng cũng phải kiêng kỵ cha ta ba phần."

"Chuyện này thì ta biết" Tịch Nhan hơi nhướng mày, xoay người tiếp tục đi.

"Ta nghe chàng gọi ngươi là Nhan Nhan" Âm thanh lạnh như băng của Lâm Lạc Tuyết lại truyền đến, "Ngươi rốt cuộc là Lăng Vi Chi, hay là ai khác?"

Khóe môi Tịch Nhan hơi nhếch lên: "Hoặc là ta chẳng là ai trong hai người đó cả?"

"Không đúng" Lâm Lạc Tuyết đột nhiên tiến lên đứng chắn trước mặt nàng, nhìn thẳng vào Tịch Nhan, "Ngươi là quận chúa Tây Càng Hoa Tịch Nhan, cũng chính là Hoàng tử phi trước kia."

Tịch Nhan mỉm cười: "Phải hay không thì có gì quan trọng đâu, đúng không?"

Lúc này sắc mặt Lâm Lạc Tuyết thoáng trở nên trắng bệch, hồi lâu sau nàng ta mới thấp giọng nói: "Nếu đúng thế, vậy thì ngươi chính là đồ yêu nữ, loại yêu nữ chuyên đi mê hoặc người!"

-----------------------------------------------------------------

Buổi tối, quả thật Hoàng Phủ Thanh Vũ trở về rất sớm, đúng lúc Tịch Nhan đang dùng bữa tối.

Tịch Nhan vẫn không dám nhìn vào mắt hắn như cũ, bởi vì dù sao trong lòng nàng cũng còn khúc mắc, mà đôi mắt thâm thúy của hắn lại nhiều lần dò xét nàng.

Quả nhiên, nàng bất thình lình thay đổi như vậy, hắn làm sao có thể không nghi ngờ chứ?

Tận đáy lòng Tịch Nhan bất động thanh sắc thở dài, giương mắt nhìn hắn: "Thập Nhất thế nào rồi?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như đoán được nàng sẽ hỏi điều này, nói: "Đệ ấy không chịu chôn cất Mẫu Đơn, nói là ngày mai muốn kết hôn với Mẫu Đơn"

"Ngày mai ta đi thăm đệ ấy" Trong lòng Tịch Nhan trở nên khổ sở.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng một cái, nói: "Chuyện này cứ giao cho ta, nàng không cần lo lắng nhiều"

"Nhưng người đó là Thập nhất" Tịch Nhan bất ngờ đứng dậy, hốc mắt ửng đỏ: "Mẫu Đơn đã chết oan uổng là chuyện đã rồi, điều nàng ấy ngàn vạn lần không nên làm là gây ra khúc mắc với Thập nhất! Nhưng Thập nhất đã làm sai điều gì chứ, sao phải đương đầu với chuyện này! Ta chẳng qua chỉ muốn đến thăm đệ ấy thôi, vậy mà cũng không được sao?"

Tịch Nhan chưa từng nghĩ rằng mình có thể xúc động đến vậy, nhưng chỉ khi nàng nghĩ đến tình cảnh hôm nay Thập nhất chịu đựng đau khổ, hai năm sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng sẽ giống như thế. Nhưng khi đó, nàng đã không thể nhìn thấy nữa rồi. Nàng không biết lúc đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ có giống Thập nhất lúc này hay không, nhưng nàng có thể xác định là hắn tuyệt đối sẽ khổ sở không ít hơn Thập Nhất.

Thật ra nàng chỉ muốn thông qua Thập nhất, đem những lời nói đó nói cho hắn nghe.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này cũng đứng dậy, ôm nàng vào lòng: "Ngày mai ta cùng nàng đi là được, sao phải khóc chứ?"

Tịch Nhan tựa vào lòng hắn, bỗng nhiên mở miệng, cắn thật mạnh vào ngực hắn, cơ hồ là hết toàn bộ sức lực, đến khi nghe hắn rốt cuộc cũng kêu đau, nàng mới buông lỏng, hơi giãy ra, uất ức nói: "Chàng cứ hay bắt nạt ta.... ."

Hắn lại càng ôm chặt nàng hơn, cũng trầm mặc hơn, thấp giọng nói: "Về sau sẽ không thế nữa"

Chỉ một câu này, tâm Tịch Nhan chấn động mạnh, sợ không kìm nén được sẽ rơi lệ nên liền cắn chặt môi mới có thể khắc chế nội tâm đang xao động, lạnh lùng nói: "Chàng nhớ giữ lời đó!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)