Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 032

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 032
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nước mắt Tịch Nhan một lần nữa lại rơi xuống, cuối cùng hắn cũng buông nàng ra: "Còn muốn khóc nữa sao?"

Nàng lắc lắc đầu, trầm mặc không nói, tiến sát vào trong ngực hắn, tâm trạng đang thắt chặt cũng dần dần thả lỏng một chút, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, không muốn nói chuyện, cũng không muốn động đậy.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không ép nàng, chỉ lẳng lặng ôm lấy nàng như vậy, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, sắc trời đã dần tối, Tịch Nhan cuối cùng cũng ngừng khóc thút thít, nhưng vì khóc quá lâu nên sắc mặt có chút xanh xao.

Hắn dùng lòng bàn tay dán trên mặt của nàng như muốn giúp nàng giảm bớt những lo lắng đè nặng trong lòng, suy nghĩ Tịch Nhan lại quay trở về tình cảnh xảy ra hôm nay ở sườn núi, trong lúc nhất thời, khắc chế không được bản thân, cũng không muốn đề cập đến Nam Cung Ngự, liền ủy khuất bĩu môi: "Chàng không có ở đó, ta bị Lục ca của chàng bắt đi thì làm sao bây giờ?"

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ phút chốc ngưng trọng lại, màu đen phủ kín đôi mắt, trầm giọng nói: "Lão Lục?"

"Ừ." Tịch Nhan dựa vào hắn, không nhìn thấy sắc mặt hắn, cũng không ý thức ngay cả bản thân mình cũng không biết đang nói những gì, "Người của hắn rất lợi hại, chặn ta lại giữa sườn núi, những người khác đều trúng độc, ta không có biện pháp, lại sợ hãi --"

"Suỵt." Hắn đè lại môi của nàng, ngăn chặn những lời nói lung tung lộn xộn nàng sắp sửa phát ra, nhẹ nhàng hôn trên trán nàng, "Không có việc gì, không sao nữa rồi."

Tịch Nhan cũng cảm thấy không còn khí lực nói thêm gì nữa, gật gật đầu, liền nhắm hai mắt lại.

Cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy một hồi lâu, hắn đặt Tịch Nhan nằm trên giường, thấp giọng nói: "Nàng ở trong này nghỉ ngơi một lát, ta đi tìm chút thức ăn đến đây, chờ ta."

Tịch Nhan lên tiếng: "Chàng mau chút trở về."

Hoàng Phủ Thanh Vũ sửa sang lại chăn đệm cho nàng, sau đó đứng dậy ra cửa.

Nhưng hắn không đi vế phía phòng bếp trong chùa, mà đi vòng vo về phía phòng của Thập Nhất.

Vừa mới đến cửa, bất giác nghe được bên trong vang lên giọng nói kinh ngạc của Thập Nhất: "Cửu ca, huynh điên rồi sao? Nếu chẳng may bị Thất ca biết --"

"Đệ cho là bằng tài trí của Thất ca, huynh ấy sẽ không biết sao?" Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Thần lãnh đạm, "Dù cho huynh ấy muốn đoạn tuyệt tình nghĩa huynh đệ với ta cũng được nhưng ta sẽ không để một nữ nhân họa thủy ở bên cạnh huynh ấy."

"Đệ sai lầm rồi." Hoàng Phủ Thanh Vũ đẩy cửa ra, vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt đạm mạc xa cách nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần, "Cho dù hôm nay nàng thật sự bị lão Lục bắt đi, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, ta cũng vĩnh viễn sẽ không buông tay nàng. Mà đệ, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ!"

Thập Nhất bị dọa đứng bật dậy:"Thất ca, Cửu ca huynh ấy vẫn chưa cấu kết với Lục ca."

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lẽo chưa từng có từ trước tới nay, Thập Nhất cảm thấy như mình đang trong một cuộc chiến đáng sợ, vẻ mặt Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh như băng ngồi yên tại chỗ, đối diện với ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ không có chút kiêng kị.

"Ta đương nhiên biết hắn sẽ không cấu kết với lão Lục, hắn chẳng qua chỉ động tay động chân trên người mười hai ám vệ thôi. Bọn họ vốn là người của đệ, được đệ một tay đề bạt, tự nhiên sẽ nghe lệnh của đệ, có phải hay không?"

Hoàng Phủ Thanh Thần hừ lạnh một tiếng, đứng lên đi ra ngoài, lúc đi qua người Hoàng Phủ Thanh Vũ thoáng nhìn vào mắt của hắn.

"Đây là lần cuối cùng ta tha thứ cho đệ."

Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ nghiêm nghị, từ phía sau truyền đến, không giận mà uy, làm cho lòng người có cảm giác kinh sợ. Bước chân Hoàng Phủ Thanh Thần chậm một chút, lập tức lại trở nên nhanh hơn, rời khỏi ngôi cổ tự.

Thập Nhất vẫn còn đứng ở trong phòng, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, không biết Thất ca cùng Cửu ca làm sao có thể lại thành như vậy, nhìn thấy sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ trước mắt dần dần tốt lên, hắn mới dám mở miệng nói: "Thất ca, huynh đừng trách Cửu ca, mặc dù huynh ấy cực đoan một chút, nhưng cũng là vì tốt cho huynh."

Hoàng Phủ Thanh Vũ không lên tiếng đáp trả, xoay người đóng cửa lại, sau đó trầm giọng nói: "Trong khoảng thời gian này, lão Tứ bên kia đệ chú ý nhiều một chút, nếu hắn kiềm chế không được, chỉ sợ sẽ ra tay đối phó chúng ta."

Thập Nhất đương nhiên nhớ vễ nhớ đến dạ yến tiễn năm cũ, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã trở thành người nổi bật nhất đêm đó: "Lão Tứ sẽ thiếu kiên nhẫn như vậy sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười ra tiếng: "Lão Tứ quả thật là người có tài, chỉ tiếc, hắn rất thiếu kiên nhẫn. Lần trước hắn đã lật đổ được thái tử, tuy đã làm được thiên y vô phùng, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được là do hắn gây nên, phụ hoàng đối với hắn sao lại không có lòng nghi ngờ? Hắn hiện giờ càng nhúng càng sâu, sớm hay muộn cũng tự hủy chính mình."

Đề cập đến phụ hoàng, tâm thần Thập Nhất chấn động mạnh, nhìn chăm chú đánh giá thần sắc Hoàng Phủ Thanh Vũ, cuối cùng mở miệng thử thăm dò: "Thất ca, tối hôm đó phụ hoàng nói gì với huynh vậy?"

Từ đêm đó đến hôm nay, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã trở thành một ngừời khác không phải là Thất ca hắn từ biết. Tuy nói rằng Thập Nhất chưa bao nhìn thấy hắn như vậy, nhưng cũng cảm giác được hắn hình như là bị điều gì đó đả kích, nếu không nhấy định sẽ không thất thố như thế, không bận tâm đến việc bản thân đang tránh né Hoàng tổ mẫu, ngày hôm sau liền lên trên núi một mình.

Tuy nói hiện tại hắn dường như đã khôi phục lại con người trước kia, một Thất ca thong dong, bình tĩnh, đa mưu túc trí mà hắn đã từng quen thuộc, nhưng Thập Nhất vẫn không kiềm chế được sự tò mò, đêm hôm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ chung quy vẫn là Hoàng Phủ Thanh Vũ, nghe hắn hỏi xong chỉ cười nhẹ đáp lời: "Thập Nhất, chuyện quá khứ, ta không muốn nhắc lại nữa."

Thập Nhất giật mình, lập tức gật gật đầu.

Hoàng Phủ Thanh Vũ xoay người rời đi, khi ra khỏi cửa, ánh mắt liền không tự chủ được trở nên ảm đậm, phảng phất như mây đen tụ tập đêm hôm trước nay đã hóa thành bão táp mưa sa.

Đêm hôm đó, hoàng đế nói cho hắn về những con người, những sự việc mà cả cuộc đời này hắn cũng không muốn nhắc lại nữa.

Lấy một chút thức ăn trở lại phòng, Tịch Nhan lúc hắn đi vẫn còn nằm bây giờ đang ngồi ở mép giường, bộ dáng dường như đã được giải thoát khỏi nỗi lo lắng, khổ sở lúc trước.

Thấy hắn tiến vào, nàng có chút cáu giận nhìn hắn hỏi: "Chàng đi đâu vậy?"

Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ biết hôm nay cảm xúc của nàng nhất định phập phồng vô chừng, bởi vậy cũng không trả lời, chỉ đưa ra vài lý do rồi đưa tay kéo nàng đứng dậy: "Đến ăn vài thứ trước đã."

Tịch Nhan bình tĩnh đi tới, nắm lấy vạt áo trước ngực hắn: "Vì sao mấy ngày nay chàng không trở về phủ? Vì sao không nói một tiếng lại bỏ lên trên núi?"

"Nhan Nhan." Hắn cầm lấy tay nàng, cười khẽ, "Trước tiên ăn một chút đi được không?"

"Không ăn!" Tịch Nhan giơ tay đánh hắn, "Chàng không nói, ta sẽ không ăn, không cần chàng --"

Nghe được ba chữ cuối cùng kia, Hoàng Phủ Thanh Vũ không khỏi nheo mắt lại, ở tận nơi sau thẳm trong đôi mắt mà Tịch Nhan nhìn không thấy dần dần hiện lên một sự u ám.

Khóe miệng cực kỳ mờ mịt trễ xuống, hắn tiến đến bên tai Tịch Nhan, khẽ ngậm lấy vành tai trắng mịn như ngọc của nàng, thanh âm trầm thấp như rượu nguyên chất làm say lòng người, nhưng cũng chất chứa sự nguy hiểm: "Nàng nói lại lần nữa xem, cần hay không cần ta?"

*****

Tịch Nhan vẫn chưa ý thức được câu nói vừa rồi của mình đã chạm đến điều gì, nên vẫn không thuận theo hắn, vẫn đeo bám muốn hắn nói rõ nguyên nhân, cho đến khi đột nhiên đôi môi bị người ta phủ kín, cảm giác lưỡi hắn đang cố gắng thâm nhập vào miệng mình mới giật mình hoảng hốt.

Nàng giãy dụa cố thoát khỏi hắn nhưng đã quá muộn rồi. Một tay hắn ôm lất thắt lưng của nàng, tay còn lại bắt lấy hai cổ tay của nàng, không cần tốn nhiều sức liền đẩy Tịch Nhan ngã xuống giường, nằm đè lên cơ thể nàng.

Bị hắn xâm nhập vào khoang miệng, Tịch Nhan chỉ có thể bất lực phát ra một ít thanh âm mơ hồ, hai chân đạp lung tung, nhưng nhanh chóng bị hắn ngăn chặn lại.

Ngay tại lúc nàng cảm thấy mình dưòng như sắp hít thở không thông nữa, hắn đột nhiên buông lỏng nàng ra, một đôi mắt đen tuyền lóng lánh như thủy tinh, nhưng cũng thâm thúy sâu không thấy đáy, ngữ khí nửa cưỡng bức nửa dụ dỗ: "Nói, cần ta hay không?"

Tịch Nhan chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt hắn như vậy, trong nhất thời chỉ cảm thấy cảm xúc mênh mênh mông mông, cười hét toáng lên: "Không cần --"

Khóe môi Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhếch lên, hơi thở chứa đựng một tia nguy hiểm: "Nói lại lần nữa xem, hửm?"

"Không --" Tịch Nhan vừa thốt ra được một nửa, đột nhiên mở to đôi mắt, hơi nâng lên nửa người lên liền thấy bàn tay hắn đã nhanh chóng hành động, chỉ vài ba động tác đã sắp cởi ra ngoại y của nàng, vừa động một chút liền mở được trung y của nàng..

Tịch Nhan một lần nữa hét toáng lên: "Hoàng Phủ Thanh Vũ, không cho phép chàng cử động, nếu chàng đụng đến nữa ta thật sự sẽ không cần chàng nữa!"

Miệng hắn bất giác tràn ra ý cười mang theo một chút tà mị, ngữ điệu cũng ái muội vô cùng: "Nếu ta thật sự bất động, nàng sẽ cần ta như thế nào đây?"

Tịch Nhan dở khóc dở cười, khuôn mặt trắng trẻo ửng đỏ, cảm giác được tay hắn dần dần đi xuống phía dưới tìm kiếm, lúc này nàng mới cảm nhận được hắn thật sự hành động, vội vàng chịu thua cầu xin tha thứ: "Không cần, Hoàng Phủ Thanh Vũ, lạnh......"

Các căn phòng trong chùa tất nhiên là không thể so với Anh vương phủ, không chỉ nói đơn sơ thôi mà ngay cả cái bồn nước cũng không có. Da thịt trắng như tuyết của Tịch Nhan lộ ra bên ngoài không khí lạnh như băng, quả thật là cực kỳ lạnh lẽo.

Bàn tay của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không chịu ngừng lại động tác đang làm, cúi đầu xuống, vừa in lên đôi môi của nàng những nụ hôn khẽ khàng vừa thì thào thổ lộ: "Hôm nay nàng không uống thuốc, nếu còn không nghe lời, sẽ thật sự bị lạnh......"

Nói xong, động tác trên tay hắn phút chốc càng nhanh hơn, toàn thân Tịch Nhan cứng đờ, trong miệng bất giác phát ra những tiếng rên rỉ vô cùng ái muội, vội cắn môi dưới của mình, cố nén sự rung động của thân thể nhìn về phía hắn, vẻ mặt ai oán: "Chàng không sợ tổn thương đến đứa bé sao?"

Hắn dường như khẽ giật mình, động tác tiếp theo càng nhanh hơn, Tịch Nhan cơ hồ không chịu nổi, khó khăn lắm mới thốt ra được tên hắn trong những tiếng rên đứt quãng: "Hoàng Phủ Thanh Vũ......"

Hắn cúi đầu cười, kề sát ở bên tai nàng, trong thanh âm lộ ra sự mê hoặc, dụ dỗ: "Ngoan, ta dạy cho nàng, sẽ không thương tổn đến đứa bé...... Hiện tại, còn không cần ta nữa không?"

Tịch Nhan cắn môi, hai gò má nàng nơi những ngón tay hắn chạm vào đã phiếm hồng, rầm rì một câu nhưng cũng không nói được thành lời.

Nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao, lúc nàng cơ hồ khắc chế không được muốn hét toáng lên, hắn đột nhiên dừng động tác, cúi đầu khẽ cắn chiếc cằm nho nhỏ của nàng, cười khẽ ra tiếng: "Nói, cần ta hay không?"

Tịch Nhan cắn môi nhìn hắn, một chút ủy khuất, một chút không cam lòng, nhưng đôi mắt lại càng lúc càng linh họat.

Cuối cùng, đôi mắt đen tuyền của nàng chợt lóe sáng mang theo ý cười pha chút động tình, sau đó vừa cười rộ lên vừa hét to: "Ta cần chàng -- ta cần chàng --"

Trên mặt hắn cũng tràn ra ý cười rạng rỡ, vươn tay ra đè xuống đôi môi của nàng, hơi trừng mắt nhìn, bỡn cợt nói: "Nhỏ giọng một chút, Nhan Nhan, nơi này không phải vương phủ, nàng lớn tiếng như vậy, sẽ bị Bồ Tát nghe được."

Tịch Nhan vẫn khanh khách cười như trước, giống như không chút nào kiêng kỵ, thậm chí còn nghịch ngợm vươn đầu lưỡi ra quấy rối từng ngón tay hắn.

Nhìn thấy ánh mắt hắn càng lúc càng sâu, nàng nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm mềm mại không thôi: "Nếu chàng sợ bị Bồ Tát trách tội, thì đừng tới trêu chọc ta......"

"Ta thành tâm như vậy, Bồ Tát sẽ không trách tội đâu." Thanh âm của hắn dần thấp hơn, ngay tại thời điểm hắn tiến vào nàng thân thể cũng đồng thời thành công ngăn chặn tiếng thét chói tai của nàng.

Lưu luyến triền miên cả một đêm, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ thả lỏng thể xác và tinh thần như thế này, mà hắn lại hết sức ôn nhu, cho nàng tất cả sự yêu chiều cùng sủng ái.

--------------------------------------------------------

Sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Nhan nằm vùi trong lòng hắn không muốn thức dậy.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không vội, tùy ý nàng nhắm mắt ngủ tiếp tục ngủ lại, một tay ôm lấy cơ thể nàng, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về những sợi tóc rũ xuống của nàng, nhìn dung nhan tinh thuần, động lòng người của nàng, đôi mắt đen như mực dần dần mất đi ánh hào quang ngày xưa.

"Nhan Nhan." Hắn khẽ gọi nàng một tiếng.

"Ừ." Tịch Nhan đang ngủ mơ mơ hồ hồ, đôi mắt cũng không thèm mở ra, chui chui vào trong lòng hắn, tựa hồ rất bất mãn về sự quấy rầy của hắn.

Tay hắn xuôi theo những sợi tóc đen nhánh rũ xuống của nàng, xuôi theo vành tai tinh tế nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa vành tai của nàng, giống như đang vỗ về nâng niu bảo vật trân quý hiếm có trên thế gian, vô cùng cẩn thận: "Ta có lời muốn nói với nàng."

Tịch Nhan bất mãn xoay người, chỉ lầu bầu một câu "Đừng phiền nữa", liền tiếp tục ngủ.

Hắn ngồi dậy, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu sau, cuối cùng cũng không nói gì thêm, tùy ý để nàng tiếp tục ngủ.

Mặt trời đã lên cao, lúc Tịch Nhan tỉnh lại một lần nữa, trong phòng đã không thấy thân ảnh Hoàng Phủ Thanh Vũ đâu.

Nàng ngồi dậy, tấm chăn nhất thời từ trên vai tuột xuống, trên người xuất hiện vô số dấu vết hoan ái đêm qua.

Nhớ tới những hành vi lớn mật của mình đêm qua giống như người bị say rượu, Tịch Nhan nhịn không được đỏ bừng mặt, ôm lấy chăn, lại bất giác nhớ tới nguyên nhân khiến mình lớn mật như thế.

Trong lòng vẫn còn chất chứa quá nhiều tâm sự nặng nề nên mới có thể mạc danh kỳ diệu muốn tìm kiếm trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ sự an ủi như vậy.

Nhưng dù cho nàng chịu đựng khổ sở như thế nào chăng nữa cũng nhất quyết không chịu đối mặt với Nam Cung Ngự, chung quy không phải Nam Cung Ngự.

Rõ ràng không phải máu mủ tình thâm, cũng không phải sớm chiều ở chung, cũng chưa bao giờ quá thân mật khăng khít, nhưng có một ngày phải đoạn tuyệt với một người từng song hành với mình trong quá khứ, thì ra là đau như vậy.

Giống như huyết nhục chia lìa, giống như vĩnh viễn mất đi người thân cận nhất.

Hôm qua, nàng không nói với hắn câu nói kia, giờ phút này lại lặp đi lặp lại trong lòng nàng --

Nam Cung Ngự, huynh làm sao có thể chỉ là sư huynh mà thôi!

Huynh cũng biết, huynh là người thân nhất của ta trên đời này!

*****

Đợi cho đến khi Tịch Nhan sửa sang lại quần áo xong, rửa mặt đi ra khỏi phòng mới ý thức được nơi này là Lăng Tiêu sơn, có hai người nàng không thể đối mặt nhất -- Thái Hậu, Tử Ngạn.

Theo bản năng, nàng liền bắt đầu tìm kiếm Hoàng Phủ Thanh Vũ, hỏi qua vài vị hòa thượng, mới từ trong những người đó biết được hắn đã đi đến biệt viện của Thái Hậu.

Nghe đến đó, Tịch Nhan chợt cảm thấy sợ run lên, bước chân tìm kiếm hắn bỗng dừng hẳn lại, sau đó quay ngược lại đi về phía cửa chùa.

Trời đang rét đậm, cả ngọn núi đã bị tuyết trắng xóa bao phủ, chỉ có một chỗ hiện ra một màu xanh, nhưng cũng không phải là xanh biếc.

Thế nhưng điều này lại làm cho người ta cảm thấy tiêu điều.

Tịch Nhan liền tìm một chỗ sạch sẽ trước cổng chùa ngồi xuống, vừa ngắm nhìn cảnh sắc núi tuyết trước mắt, vừa chờ Hoàng Phủ Thanh Vũ đến tìm mình để cùng nhau xuống núi.

Không bao lâu sau, mặt trời dần dần lên cao ở phía đông, chiếu rọi một vùng tuyết trắng, ánh sáng phản chiếu tạo nên sắc thái rực rỡ quang mang.

Nhưng Tịch Nhan chỉ cảm thấy chói mắt, vội giơ tay che mắt lại, nhưng xuyên qua khe hở của bàn tay cảm thấy được một bóng người xuất hiện trong tầm mắt mình.

Nàng không nhìn rõ bộ dáng của hắn lắm, nhưng biết được hắn đi rất chậm rãi, bước chân thong thả mà nặng nề.

Tâm Tịch Nhan cũng theo bước chân hắn dần dần trở nên nặng nề, khi hắn đến gần, nàng chỉ cảm thấy thời gian dường như đã trôi qua nhiều ngàn năm rồi.

Nàng không ngừng nâng đầu lên theo từng bước chân hắn đến gần, giờ phút này đôi mắt bất giác đau nhức không thôi, không biết là do ánh sánh chiếu vào mắy hay bị bụi bay vào mắt.

Nàng giống như không biết hắn, bởi vì nàng thật sự chưa từng gặp qua bộ dáng người nào như vậy; Nhưng rõ ràng lại có cảm giác quen thuộc như vậy, quen thuộc nhưng bất quá --

"Tử Ngạn." Nàng run giọng gọi hắn một tiếng, chậm rãi đứng dậy, vươn tay ra, muốn chạm đến sườn mặt bên trái của hắn, một vật lạnh lẽo nằm trên đó.

Tử Ngạn không cười, khuôn mặt không chút biểu tình mà Tịch Nhan chưa bao giờ gặp qua, chỉ chăm chú nhìn nàng.

Mắt phải nhìn nàng, mắt trái xuyên qua chiếc mặt nạ trên mặt, cũng nhìn nàng.

Tay Tịch Nhan cuối cùng cũng chạm vào được chiếc mặt nạ kia, chỉ một thoáng nàng cảm thấy một xúc cảm lạnh lẽo từ ngón tay truyền vào đến tận đáy lòng.

"Tử Ngạn, tại sao có thể thành ra như vậy --" Thanh âm cùa nàng cố tỏ ra vui vẻ, nhưng không che dấu được nỗi lo sợ không yên cùng sợ hãi, "Tại sao lại có thể như vậy --"

Khuôn mặt Tử Ngạn vẫn không có chút biểu cảm nào như trước, thậm chí vẻ mặt, sóng mắt, hết thảy đều không hề động đậy.

Tịch Nhan cảm thấy sợ hãi. Đây không phải là Tử Ngạn, không phải là một Tử Ngạn đơn thuần thiện lương, mọi tình cảm, suy nghĩ đều biểu hiện ra mặt.

Đúng lúc này, Hoàng Phủ Thanh Vũ đi ra từ cổng chùa, nhìn thấy tình hình trước mắt, ánh mắt trở nên buồn bã.

Ánh mắt Tử Ngạn cuối cùng cũng chuyển động, nhìn về phía sau nàng, nơi Hoàng Phủ Thanh Vũ đang đứng.

Tịch Nhan theo ánh mắt hắn xoay người nhìn lại, nhìn thấy sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ có chút ảm đạm, đầu tiên là ngẩn ra, sau khi quay đầu lại liền vội muốn tháo chiếc mặt nạ trên mặt Tử Ngạn xuống --

"Đừng." Tử Ngạn vội giữ chặt tay nàng, thanh âm khàn khàn nàng chưa bao giờ nghe thấy qua, thấp đến không thể thấp hơn, "Sẽ dọa đến nàng."

Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng, nhưng chỉ làm cho Tịch Nhan không kiềm chế được muốn bật khóc.

"Ta không sợ." Nàng nhìn hắn, thấp giọng nói, "Huynh đã quên từ nhỏ lá gan của ta đã rất lớn hay sao?"

Khóe miệng Tử Ngạn hơi nhếch lên, trên mặt cuối cùng cũng tràn ra ý cười mỉa mai lần đầu tiên nàng nhìn thấy: "Nhưng Nhan Nhan, ta không muốn bị nàng nhìn thấy."

Rõ ràng là đang cười, nhưng sao lại làm cho người ta cảm thấy đau như vậy, thảm đạm như vậy.

Tịch Nhan nói không ra lời, cùng hắn nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng chậm rãi thu tay lại.

"Ta nghe nói, " Thanh âm hắn cuối cùng cũng có một chút ấm áp, "Nghe nói nàng đang có thai, chúc mừng nàng. Lão Thất, cũng chúc mừng ngươi." Dứt lời, hắn nhìn nhìn bụng Tịch Nhan, "Có đã hơn hai tháng rồi sao?"

Cả người Tịch Nhan cứng đờ. Hơn hai tháng trước là thời điểm nàng đồng ý gả cho Tử Ngạn, chỉ là khi đó, nàng căn bản không biết trong bụng mình sẽ có đứa bé này.

Thân mình cứng ngắt bị người ôm vào trong lòng, thì ra là Hoàng Phủ Thanh Vũ bước tới, dùng áo khoác trên người mình bảo vệ nàng, sau đó nhìn Tử Ngạn, mỉm cười: "Đa tạ Thập Lục thúc. Thập Lục thúc đến tìm Hoàng tổ mẫu sao? Lão nhân gia vừa mới dùng bữa sáng, hiện giờ đang rảnh rỗi, Thập Lục thúc đến vừa đúng lúc."

Tử Ngạn gật gật đầu, cuối cùng cũng không liếc mắt nhìn Tịch Nhan lấy một cái, nghiêng người đi thẳng vào chùa.

"Đi trở về thôi!" Nhìn thấy Tịch Nhan vẫn thất thần như cũ, Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy chóp mũi của nàng.

Lúc này Tịch Nhan bỗng nhiên hoàn hồn lại, đẩy mạnh hắn ra: "Ta có lời muốn nói cùng Tử Ngạn, chàng chờ ta một lát."

Hoàng Phủ Thanh Vũ bị nàng đẩy ra như vậy, nhìn thấy nàng vội vội vàng vàng chạy vào bên trong đuổi theo, khóe miệng hơi trầm xuống, đường cong trên khuôn mặt trở nên đông cứng lại.

"Tử Ngạn!" Tịch Nhan rốt cuộc cũng đuổi kịp Tử Ngạn, hắn đang đứng xuất thần bên cạnh bờ ao phía sau viện.

Bỗng nhiên nghe được tiếng gọi, lúc vừa quay đầu nhìn thấy Tịch Nhan, đôi mắt tưởng chừng như khô cạn nước mắt bỗng cảm thấy đau xót, nước mắt từng giọt từng giọt cứ thế rơi xuống

Tịch Nhan dừng lại cách hắn vài bước, không dám bước đến gần

Tử Ngạn xoay người, đưa lưng về phía nàng: "Nhan Nhan, còn có chuyện gì sao?"

"Tử Ngạn......" Tịch Nhan bắt buộc mình xem như không thấy chuyện vừa xảy ra, thấp giọng nói, "Tử Ngạn, ta đến nói cho huynh biết, huynh đừng quá tin tưởng Thái Hậu, bà ta không phải thiệt tình đối tốt với huynh......"

Sau một lúc lâu, nàng mới nghe được Tử Ngạn cười khẽ một tiếng: "Ta biết...... Nhưng trên đời này còn có ai thiệt tình đối đãi tốt với ta đâu? Ít nhất, mẫu hậu ăn chay niệm phận, giả vờ đối tốt với ta, cho dù chỉ là giả vờ hao tâm tổn sức, đối với ta mà nói, như vậy cũng đã đủ rồi. Trên đời này sẽ không có người thứ hai nguyện ý giả vở đối xử tốt với ta dù chỉ một chút thôi."

"Nhan Nhan, nàng cùng hắn trở về đi, về sau đừng lên trên núi nữa. Nơi này thật ra rất lạnh lẽo, nàng sẽ không thích đâu."

Dứt lời, Tử Ngạn không dừng lại nữa, đi nhanh về phía biệt viện của Thái Hậu, để lại một mình Tịch Nhan đứng ở nơi đó, nghĩ đến lời nói của hắn, thật lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.

"Nhưng trên đời này còn có ai thiệt tình đối đãi tốt với ta đâu?"

Ngữ điệu của hắn vẫn bình thản, cuối cùng, lại trở thành nỗi đau lớn nhất trong lòng Tịch Nhan.

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)