Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 027

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 027
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Qua ngày hôm sau, Tịch Nhan thức dậy rất sớm, trên nhuyễn tháp đối diện, Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như vẫn chưa tỉnh, thân mình nằm nghiêng, cẩn thận tránh không chạm vào vết thương.

Không dám nhìn hắn nhiều, Tịch Nhan đứng lên, thật cẩn thận ra cửa phòng, đi tới cửa hông phòng bếp trong viện.

Nữ đầu bếp đang chuẩn bị đồ ăn sáng, phía bên kia, ngự y điều trị chính đang đốc thúc đồ đệ cẩn thận nấu thuốc, toàn bộ phòng bếp đều tràn ngập mùi thuốc thản nhiên.

Tịch Nhan đi tới bên cạnh nữ đầu bếp, thấy bà ta đang chuẩn bị món cháo thịnh soạn, liền nhịn không được hỏi: "Đã chuẩn bị xong thức ăn rồi chứ?"

Nữ đầu bếp lên tiếng đáp lời, vội trình cho Tịch Nhan xem những món được chuẩn bị cho bữa sáng.

Tịch Nhan nhìn nhìn, hơi nhíu này nói: "Có món dưa chuột ngâm dòn không?"

Nữ đầu bếp nhịn không được nở nụ cười:"Sườn Vương phi nói đùa, thời tiết này làm sao kiếm ra dưa chuột?"

Mặt Tịch Nhan đỏ lên, dừng lại một chút mới nói: "Vậy ngươi thay đổi các món đã chuẩn bị cho bữa sáng đi, chuẩn bị lại vài món ăn thanh đạm thôi."

Nữ đầu bếp vâng lời, đem cháo để sang một bên, bắt tay chuẩn bị các món ăn khác. Tịch Nhan thấy thề liền tìm một cái giỏ, đặt cháo vào, dặn nữ đầu bếp hai câu, sau đó mang theo cái giỏ ra khỏi phòng bếp.

Vừa trở lại trong viện, còn chưa đi đến cửa, Tịch Nhan liền thấy ngoài cửa có hai nha hoàn đang đứng hai bên, nhưng không phải là người trong viện mình.

Khi nàng đến gần, hai nha hoàn kia thản nhiên nhìn nàng, sau đó liếc mắt nhìn cái giỏ trên tay nàng thực một cái, không có ý tứ gì muốn hành lễ với nàng, trên mặt thậm chí còn toát ra ý cười khinh miệt.

Tịch Nhan mơ hồ cũng đoán ra được, nhưng không dừng lại, cũng không xoay người rời đi, mà lập tức đi đến sát ngạch cửa. Cừa phòng không đóng kín, nàng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đang nằm trên nhuyễn tháp. Nhưng lúc này người nàng muốn nhìn không phải là Hoàng Phủ Thanh Vũ, mà là người đang đưa lưng về phía nàng, Lâm Lạc Tuyết.

Nàng ta ngồi trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng theo tình hình trước mắt, Tịch Nhan cũng đoán ra được giờ phút này nàng ta đang đút cơm cho Hoàng Phủ Thanh Vũ ăn. Cùng lúc đó, tiếng nói chuyện của hai người cũng truyền vào tai nàng.

Thanh âm Lâm Lạc Tuyết nghe qua tuy rằng lãnh đạm, nhưng cũng không thiếu u oán: "Đang êm đang đẹp, Vương gia đến bên này làm cái gì? Viện thì hẻo lánh, phòng ốc cũng đơn sơ, làm hại thiếp thân phải tìm khắp nơi."

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng: "Ta chính là coi trọng nơi này u tĩnh. Những vương công đại thần lui tới quả thực làm cho ta thêm phiền, đến nơi đây ở mới có thể tránh đi bọn họ, chỉ vất vả cho nàng phải thay ta đuổi khéo bọn họ."

"Vương gia bị thương nặng như vậy, thiếp thân là thê tử của người, nếu còn không thể làm được chuyện đó thì chẳng phải Vương gia uổng công cưới thiếp thân hay sao?" Lâm Lạc Tuyết vẫn thản nhiên như trước, oán khí trong giọng nói đã tiêu tan không ít. Nàng ta bỗng cúi đầu nhìn cái giỏ trong tay mình, thanh âm bỗng nhiên có chút hưng phấn, "Thiếp thân xém chút thì quên mất, thiếp đã chuẩn bị dưa chuột ngâm giòn mà Vương gia yêu thích nhất."

"Làm khó cho nàng rồi, thời tiết như thế này mà còn có thể tìm được dưa chuột." Bộ dáng Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thong dong, không chút sợ hãi như trước, vân đạm phong khinh mỉm cười, "Để ta nếm thử xem."

Lâm Lạc Tuyết nhìn hắn ăn, khóe miệng nhịn không được cong lên: "Đây là chuyên gia dùng lửa để ép ra cây cho quả sớm, ngàn vàng khó mua, thiếp thân nhờ phụ thân giúp đỡ mới kiếm được vài quả."

Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhướng mày: "Hử, ngàn vàng khó mua."

Bên ngoài Tịch Nhan lạnh lùng cười nhớ tới món "nhân nhũ thiêu trư" lúc trước ở phủ Tam hoàng tử. Nàng nhớ rõ khi đó hắn nói một câu -- "Như vậy xem ra, quả thật rất xa hoa lãng phí." Lúc đó, nàng còn chưa biết được sự lợi hại của hắn, bản thân chỉ cảm thấy đáng tiếc, nay hồi tưởng lại, quả nhiên sau đó Tam hoàng tử bị hắn lật đổ, chỉ là khi đó nàng đã rời hắn đi, cho nên không chứng kiến được sự lợi hại của hắn.

Mà nay, ngàn vàng khó mua một cây dưa chuột, hắn có thể ung dung hưởng thụ sao?

Người, cuối cùng cũng sẽ thay đổi. Trong lòng Tịch Nhan thở dài một tiếng, nhìn nhìn cái giỏ có món cháo hoa trong tay mình, nhịn không được lạnh lùng cười, xoay người ra khỏi cửa.

Hai thị nữ canh cửa thấy nàng mang theo cái giỏ đi ra, liếc mắt nhìn nhau, khóe môi cong lên.

Lâm Lạc Tuyết hầu hạ Hoàng Phủ Thanh Vũ dùng bữa sáng xong, một bên truyền thị nữ tiến vào thu dọn mọi thứ, một bên đánh giá khắp phòng, cuối cùng nhịn không được lên tiếng: "Cho dù Vương gia thật sự muốn dưỡng bệnh ở nơi này cũng nên nằm trên giường nghỉ ngơi chứ? Sườn Vương phi thật là có lòng, có thể nào để cho Vương gia ngủ trên nhuyễn tháp như thế này? Còn nữa, làm thê thiếp của người ta, đối đãi với phu quân như vậy đã là đại bất kính, huống chi ngài là Vương gia. Thiếp thân đến đây lâu như vậy, ngay cả bóng nàng ta cũng không nhìn thấy, nàng ta như vậy làm sao có thể hầu hạ Vương gia chu đáo! Không bằng, đưa nàng ta ra khỏi phòng này, Vương gia xem có được không?"

--------------------------------------------------------

Tịch Nhan mang theo cháo lập tức quay trở phòng bếp. Nữ đầu bếp ữ thấy sắc mặt nàng không tốt, tưởng cháo mình nấu không ngon nên có chút nơm nớp lo sợ tiến lên hỏi thăm nguyên nhân.

"Không có việc gì." Tịch Nhan thở ra một hơi, "Hôm nay ta muốn ở trong này dùng bữa sáng, ngươi dọn thức ăn đã chuẩn bị lên đây."

Dứt lời, nàng liền ngồi xuống bên cạnh bàn tròn nhỏ ở trong phòng bếp, không thèm để ý khói dầu xung quanh, tự mình mở cái giỏ, lấy cháo ra, từng ngụm từng ngụm ăn hết chén cháo.

Bởi vì những món chuẩn bị cho bữa sáng khi nãy nàng đã bảo nữ đầu bếp bỏ đi, nên lúc này nữ đầu bếp dọn lên toàn những món ăn thanh đạm dành cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, khổ nỗi nàng xưa nay không thích những thức ăn nhạt nhẽo vô vị, huống chi từ trước cho đến nay nàng vẫn không thích ứng được với thức ăn của Bắc Mạc, bởi vậy chỉ gắp được vài đũa, liền buông bát xuống, một mình ngồi ở chỗ kia, cũng không biết bản thân đang chờ đợi điều gì.

Không bao lâu sau, trong phòng bếp đột nhiên vang lên thanh âm xa lạ: "Lý ngự y, Vương phi nhà ta sai ta đến xem thuốc của Vương gia đã nấu xong chưa?"

Yến Nhi đi vào cửa, bỗng dưng thấy thân ảnh Tịch Nhan ngồi ở chỗ kia, bỗng dưng cất cao giọng: "A, sườn Vương phi, sao cô lại ngồi trong này? Chỉ mệt cho Vương phi nhà ta tìm cô khắp nơi, thì ra một mình ở đây dùng bữa sáng! Cô không sợ làm Vương phi mất hứng sao?"

"Cao hứng thì như thế nào, mất hứng thì như thế nào?" Tịch Nhan vẫn đưa lưng về phía cô ta như cũ, thản nhiên hỏi.

Yến Nhi hừ một tiếng: "Như thế nào? Cô không hiểu quy củ như vậy, nên châm trà nhận sai với Vương phi nhà ta! Bản thân làm thiếp cho người ta, không phải nên hầu hạ chủ tử như thế sao? Cô vào cửa lâu như vậy, chưa bao giờ thình an, châm trà cho Vương phi còn chưa tính, Vương phi nhà ta rộng lượng không cùng cô so đo. Đến hôm nay, Vương phi nhà ta tự mình đến chỗ của cô, cô cho là người còn có thể dung túng cho cô tiếp tục không hiểu quy củ như vậy sao?"

*****

Nghe xong những lời như vậy, Tịch Nhan lạnh lùng nở nụ cười: "Thì ra là cô nương muốn dạy quy củ cho ta."

"Cô hiểu được thì tốt." Yến Nhi hừ lạnh nói, "Ta khuyên cô thừa dịp Vương phi nhà ta còn chưa thật sự nổi giận, nhanh chân đi dâng trà, nể mặt Vương gia, Vương phi sẽ tha thứ cho cô. Nếu không, với thân thế, danh phận của cô, dựa vào cái gì để tranh giành với Vương phi nhà ta? Kết quả thế nào, cô nên suy nghĩ rõ ràng, tự lượng sức mình là làm đi."

Ý cười trên khóe miệng Tịch Nhan càng thêm sâu: "Cô nương nói rất đúng, ta được lợi không phải là ít."

Yến Nhi chậm rãi đi đến bên cạnh bàn, khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý: "Nghe nói cô cũng xuất thân là nha hoàn, bất quá số mệnh may mắn một chút, theo hầu bên cạnh Thái Hậu, được Thất gia coi trọng. Thế nhưng cô lại không biết nặng nhẹ. Ta nay có ý tốt chỉ bảo cho cô, cô cũng không nên quên ơn của ta."

Tịch Nhan nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt hạ thấp xuống: "Đại ân đại đức của cô nương, ta nhất định khắc sâu trong tâm khảm."

Vừa dứt lời, bên ngoài phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, người vừa tới chính là Ngân Châm đang thở hổn hển, thấy Tịch Nhan, nàng nhất thời mừng rỡ: "Sườn Vương phi sao lại ở trong này, làm nô tỳ tìm khắp nơi. Vương gia cũng đang cho người đi xung quanh tìm Vương phi."

Tịch Nhan dùng khăn tay lau khóe môi, đứng lên: "Ngân Châm, ngươi tới thật đúng lúc." Miệng nàng bất giác gợi lên một ý cười nhu hòa, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, "Ngươi vào phủ đã bao lâu rồi?"

Ngân Châm bất ngờ nhìn Tịch Nhan trước mắt mình, ngẩn người ra. Từ lúc cô theo hầu hạ Tịch Nhan cho tới nay, chưa bao giờ gặp qua nàng có biểu tình linh động như vậy, lộ ra sự giảo hoạt cùng cổ quái. Cô vẫn còn đang cảm thấy run sợ, nhưng chỉ thấy Tịch Nhan lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của mình, vội hỏi: "Hồi sườn Vương phi, hơn nửa năm rồi ạ."

"Tốt." Lúc này Tịch Nhan mới quay sang Yến Nhi, "Vị cô nương này theo Vương phi gả vào đây, bất quá chỉ mới ba tháng mà thôi? Ngân Châm, nếu như thế, ngươi chỉ bảo cho cô ta thêm quy củ trong vương phủ đi!"

Mặt Yến Nhi biến sắc: "Cô nói cái gì?"

Tịch Nhan mỉm cười, cúi đầu dùng khăn lụa lau lau móng tay của mình, miễn cưỡng nói: "Ngân Châm, nếu ngươi không biết nên làm như thế nào, nên thỉnh giáo Lý ngự y cùng vị nữ đầu bếp này một chút. Ta còn muốn đi nghe hát, ngươi xử lý cho tốt chỗ này rồi hãy đi tìm ta."

Dứt lời, Tịch Nhan xoay người, nhấc chiếc váy dài lên, thản nhiên rời khỏi phòng bếp.

Ngân Châm đứng yên tại chỗ, nhìn sắc mặt tức giận đến đỏ bừng của Yến Nhi, lại nhìn những người khác trong phòng bếp đang ngạc nhiên.

Sân khấu kịch đang diễn vở [Trường Sinh Điện], đoạn Đường Minh Hoàng đang kéo tay Dương Quý phi, thề non hẹn biển, yêu thương triền miên, Tịch Nhan khi xem đến đây lại cười lạnh.

Quả thật rất đáng cười. Tình tính nàng từ trước đến nay, gặp dịp thì chơi đùa một cách tinh quái, từ khi gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ liền thay đổi hẳn, không nghĩ tới hôm nay vì một ả nha hoàn lại nổi lên hưng trí lần nữa.

Thật ra cũng không có gì thú vị, nếu có thể giống như trước kia, không phải rất tốt sao? Tịch Nhan thản nhiên nghĩ.

Không lâu sau, bỗng nhiên có tiếng khóc anh anh từ xa truyền đến, Tịch Nhan nghe rất rõ nhưng vẫn không màng quay đầu lại xem, chỉ ngước mặt nhìn hai người trên sân khấu kịch, thỉnh thoảng bật cười ha ha.

Lúc này, Lâm Lạc Tuyết mang theo Yến Nhi đang khóc đi xăm xăm vào lương đình giữa hồ, phía sau còn có Ngân Châm đang cúi đầu không nói được một lời đi theo.

"Thỉnh Vương phi làm chủ cho nô tỳ." Yến Nhi nhìn thấy Tịch Nhan đang ngồi nơi đó bỗng nhiên khóc càng thêm lớn tiếng, quỳ rạp xuống đất.

Tịch Nhan nghe không rõ lời hát, nhíu nhíu mày, quay đầu lại, giống như không trông thấy Lâm Lạc Tuyết cùng Yến Nhi, chỉ lên tiếng gọi Ngân Châm.

Ngân Châm cúi thấp đầu về phía trước, Tịch Nhan liếc mắt nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: "Ngươi bụm mặt làm gì vậy?"

Lúc này Ngân Châm mới chậm rãi buông tay, trên khuôn mặt trắng nõn hiện rõ năm dấu tay, trong mắt ngân ngấn lệ. Tịch Nhan thu lại ý cười, nhíu mày thật chặt.

Lâm Lạc Tuyết thấy thế, cuối cùng thiếu kiên nhẫn bước về phía trước, thanh âm lạnh lùng gọi Tịch Nhan một tiếng: "Sườn Vương phi."

Tịch Nhan giương mắt nhìn thẳng vào nàng: "Vương phi cũng tới nghe hát sao?"

Lâm Lạc Tuyết lạnh lùng cười, nói thẳng vào vấn đề: "Nha hoàn xảy ra chuyện, ta vốn cũng không muốn quản, nhưng Yến Nhi là nha hoàn đi theo bên người ta nhiều năm qua, mặc dù không thể nói tình như tỷ muội, nhưng cũng quyết không thể để cho người khác khi dễ cô ta. Hôm nay xảy ra chuyện, thỉnh sườn Vương phi cho ta một cái công đạo."

Tịch Nhan thản nhiên liếc nhìn Yến Nhi, đã thấy nàng tuy khóc lớn tiêng, nhưng căn bản không có chút tổn thương nào, bèn nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết: "Không biết Vương phi muốn ta cho công đạo như thế nào?"

"Vương phi." Yến Nhi đang quỳ trên mặt đất đột nhiên mở miệng, "Nô tỳ bị đánh chỉ là việc nhỏ, không dám phiền Vương phi quan tâm. Nhưng trong lòng nô tỳ rất khó chịu, nữ tử này bất quá chỉ là sườn Vương phi thôi, lại bất kính với Vương phi như vậy, sao lại có thể để nàng tùy tiện như thế? Vì suy nghĩ cho uy tín của Vương phi ngày sau, nô tỳ khẩn cầu Vương phi dạy bảo nàng cho tốt, kẻo sau này hạ nhân trong phủ lại chê cười người!"

Tịch Nhan lạnh lùng cười, không nói gì thêm.

"Sao lại thế này?" Đột nhiên trong lúc đó, một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau, ngoại trừ Tịch Nhan tất cả mọi người đều quay đầu lại lên tiếng gọi: "Cửu gia".

Hoàng Phủ Thanh Thần thấy bóng dáng Tịch Nhan đang ngồi ngay ngắn đằng kia xem kịch liền nhíu mày, lúc này mới nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết: "Thất tẩu, xảy ra chuyện gì vậy?"

Đang lúc Lâm Lạc Tuyết vẫn chưa mở miệng, Yến Nhi liền khóc hướng về phía Hoàng Phủ Thanh Thần thuật lại những lời lúc trước đã nói với Tịch Nhan, nhưng lúc thuật lại còn cố tình cường điệu sự ủy khuất và rộng lượng của chủ tử nhà mình, sau khi nghe được sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần càng trở nên thâm trầm.

"Phân phó cho Thôi Thiện Duyên, tập trung mọi người trong phủ lại nơi này." Nghe xong lời của Yến Nhi, Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh giọng phân phó một câu.

Không đến nửa canh giờ sau, hạ nhân trong phủ lục tục tề tựu đến nơi đây, thấy tình hình trong lương đình giữa hồ, không khỏi ngờ vực vô căn cứ, đều châu đầu ghé tai, khe khẽ thì thầm.

"Thất tẩu, nay Thất ca bị thương, mọi chuyện trong phủ phải do Thất tẩu định đoạt. Người không hiểu quy củ đương nhiên cũng do Thất tẩu xử trí." Hoàng Phủ Thanh Vũ khoanh tay đứng đó, nói xong liếc mắt nhìn Thôi Thiện Duyên một cái, "Thôi Thiện Duyên, ngươi nói có phải hay không?"

Sắc mặt Thôi Thiện Duyên trở nên tái xanh: "Vâng."

Lâm Lạc Tuyết gật gật đầu: "Đa tạ Cửu gia." Nàng ta liền ngồi xuống một bên, lập tức có nha hoàn dâng lên một ly trà.

Vì thế, ánh mắt mọi người đều chuyển qua trên người Tịch Nhan.

Nước mắt trên mặt Yến Nhi đã ngừng chảy không biết khi tự khi nào, đứng ở phía sau Lâm Lạc Tuyết lên tiếng: "Sườn Vương phi, mời cô châm trà nhận sai với Vương phi."

*****

Sân khấu kịch phía đối diện cũng đã sớm yên lặng lại, tiểu sinh cùng hoa đán đứng ngây người ở nơi đó, quên cả biểu diễn, nhìn một màn xảy ra ở trong lương đình giữa hồ bên này.

Tịch Nhan bỗng dưng bật cười ra tiếng, nhẹ nhàng hát lên khúc hát mà tiểu sinh kia chưa hát: "Ngọc Hoàn khuynh thành lại khuynh quốc, cô vương nan xá lại nan cách. Hối hận mắt xem lệ rơi, hối hận ta phụ đoạn trường thê. Song tinh ở thượng trọng minh ước, Minh Nguyệt chứng giám ta Lý Long Cơ. Dưới trời nguyện vì chim liền cánh, nguyện vì tình vợ chồng." Dừng một chút, lại chậm rãi trào phúng nói, "Thế nào là tình sâu như biển, kinh tâm động phách, bất quá cũng chỉ là đóng tuồng mà thôi."

Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm:"Thật là không hiểu quy củ, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng châm trà nhận sai là ủy khuất cho ngươi sao?"

Yến Nhi nghe xong lời nói của Hoàng Phủ Thanh Thần, ngữ khí trở nên sắc bén, cười lạnh nói: "Không chỉ thế thôi đâu! Mỗi người trên thế gian này đều biết phận làm thiếp khi vào cửa nhất định phải quỳ xuống đất kính trà cho chính thê, lấy lễ bày tỏ sự kính trọng. Nhưng vị sườn Vương phi này vào cửa lâu như vậy, đừng nói là quỳ xuống đất kính trà, ngay cả thỉnh an đều chưa bao giờ có. Vương phi, không bằng thừa dịp hôm nay, dạy dỗ nàng quy củ tronng phủ đi!"

Lâm Lạc Tuyết vẫn ngồi ở chỗ kia, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhìn dung nhan bình tĩnh tự nhiên của Tịch Nhan, cảm xúc bất an trong lòng chợt dâng lên.

Nhưng nàng còn chưa mở miệng, đã thấy Yến Nhi đi về phía trước, lôi kéo cánh tay Tịch Nhan: "Cô còn không quỳ xuống dâng trà cho Vương phi!"

Sắc mặt Tịch Nhan phút chốc biến đổi, Lâm Lạc Tuyết lúc này nhíu mày càng chặt, vừa định mở miệng nói điều gì, chợt thấy trước mắt thấp thoáng có bóng người lóe lên, nhất thời Yến Nhi bị đánh văng xa vài bước.

Trong đình bất ngờ xuất hiện ra nhiều thân ảnh, ngay cả Tịch Nhan cũng không khỏi kinh ngạc, thần sắc Hoàng Phủ Thanh Thần ảo não: "Xích Diễm, ngươi làm sao lại ở trong này?"

Thân là người đứng đầu mười hai ám vệ, Xích Diễm cúi người đáp: "Tham kiến Cửu gia. Xích Diễm chỉ phụng lệnh chủ tử, bảo hộ sườn Vương phi thôi."

Hoàng Phủ Thanh Thần nhịn không được cười lạnh nói: "Ngươi phụng mệnh bảo hộ sườn Vương phi? Không cần phải nói, còn lại mười một người kia cũng đều bảo hộ cho nàng ta?"

"Vâng."

Trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Lạc Tuyết cũng trở nên khó coi, chỉ có Tịch Nhan, tuy rằng căn bản cái gì cũng không biết, nhưng nay nghe xong biết được nam tử trước mặt này do Hoàng Phủ Thanh Vũ phái tới, vì thế cảm thấy rất hưng trí nhìn sắc mặt Lâm Lạc Tuyết cùng Hoàng Phủ Thanh Thần.

Lâm Lạc Tuyết hít vào một hơi thật sâu, nhìn về phía Xích Diễm: "Ta biết ngươi là do Vương gia phái tới, nhưng ta cũng là chủ tử trong phủ này, sao ngươi dám vô lễ ở trước mặt ta?"

"Xích Diễm không dám. Chỉ vì thân mình sườn Vương phi tôn quý, người bên ngoài không được động tay động chân."

"Được." Lời nói Lâm Lạc Tuyết mang theo sự tức giận, "Nay người của ta sẽ không chạm vào nàng ta, nhưng ta muốn nàng ta quỳ xuống châm trà nhận sai với ta, kể cả ta người cũng muốn chạm vào có phải hay không?"

Xích Diễm thối lui hai bước, cúi đầu xuống.

Lâm Lạc Tuyết lúc này mới quay đầu lại nhìn Tịch Nhan: "Sườn Vương phi, về tình về lý, đối với ngươi, sự dung túng, dễ dãi của ta đã đến giới hạn, hôm nay trước mặt mọi người trong phủ, nếu ngươi không dâng chén trà này, như vậy ta chắc chắn phải thượng tấu Hoàng Thượng, hỏi ngài một câu trong hoàng gia có loại sườn phi như vậy sao!"

Vừa dứt lời, lập tức có nha hoàn đem trà đưa đến trước mặt Tịch Nhan.

Tịch Nhan cười khẽ một tiếng, ở trước mặt mọi người bưng chén trà kia lên, nhưng khi tất cả mọi người nghĩ việc này rốt cuộc phải kết cục ở đây thì Tịch Nhan lại đột nhiên giương tay lên, đem chén trà kia ném vào trong hồ nước bên ngoài lương đình --

"Trên thế gian này, dù là chân mệnh thiên tử muốn ta kính trà, cũng phải xem ý nguyện của ta. Ngươi là cái thá gì?"

Ánh mắt Tịch Nhan sáng quắc, làm cho Lâm Lạc Tuyết không dám nhìn thẳng vào nàng.

Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy rất bất mãn, trầm giọng nói: "Ngươi chớ quên thân phận hiện nay của mình."

Tịch Nhan quay đầu nhìn hắn một cái, cả cười nói: "Ta biết, sườn phi của Anh Vương gia mà thôi. Thân phận này, trước nay ta chưa từng để ý, nếu Vương phi có hưng trí dào dạt, có thể thượng tấu hoàng thượng, làm cho Vương gia bỏ ta, ta cũng vui vẻ thoải mái."

"Ai nói, nàng chỉ là sườn phi của Anh Vương gia mà thôi?"

Bỗng dưng, bên ngoài đình vang lên một thanh âm khác.

Lâm Lạc Tuyết quay người lại, bỗng dưng phát hiện không biết từ bao giờ những người đang đứng bên bờ hồ đã quỳ xuống, còn trong đình bọn họ lại đem tất cả mọi sự chú ý đều đặt ở trên người Tịch Nhan, không ai biết Hoàng Phủ Thanh Vũ đã đến bên ngoài đình từ lúc nào.

"Thất gia."

"Thất ca."

Mọi người trong đình đều hướng về phía hắn hành lễ, chỉ có Tịch Nhan, liếc nhìn hắn một cái sau đó xoay người ngồi trở lại trên ghế.

Nhưng thật ra hiếm khi thấy hắn có bộ dạng như thế này. Tịch Nhan nghĩ nghĩ, nhịn không được cười rộ lên.

Thái độ ôn nhuận nhưng lại mang theo sự sắc bén dọa người ta khiếp sợ, e rằng khắp thế gian chỉ có Hoàng Phủ Thanh Vũ mới được như thế? Mặc dù hắn vẫn cười như cũ, nhưng tuyệt đối có thể làm cho người khác trong lòng lo lắng đến chết mất.

"Thất ca!" Hoàng Phủ Thanh Thần tiến lên hai bước, đỡ lấy cánh tay hắn, đồng thời ghé sát vào bên tai hắn trầm giọng nói, "Huynh không thể vì một Hoa Tịch Nhan mà cái gì cũng không để ý chứ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười, vỗ vỗ tay hắn, đồng thời bất động thanh sắc thoát khỏi tay hắn, cũng không nhìn tới Lâm Lạc Tuyết, chỉ hướng vế phía Tịch Nhan nói: "Vi Nhi, lại đây."

Tịch Nhan vẫn ngồi nguyên chỗ cũ như trước, ngữ khí mềm mại ngọt ngào, không chút nào kiêng kị người ngoài: "Ta đi không nổi."

Hắn cười nhẹ một tiếng: "Chẳng lẽ muốn ta đến đó cõng nàng sao?"

"Tự chàng quyết định đi." Thanh âm Tịch Nhan mang theo ý cười, người bên ngoài nghe xong, cảm thấy nàng giống như đang ngụ ý điều gì đó.

Thế nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ thật sự liền bước từng bước một về phía trước, đứng ngay trước mặt Tịch Nhan.

"Vương gia!" Đúng lúc này, thanh âm Lâm Lạc Tuyết chợt run rẩy, vừa giận vừa vội, "Thân mình chàng còn chưa bình phục, làm sao có thể......" Lời lẽ quan tâm còn chưa nói hết thành câu, thanh âm chua sót nghẹn lại, "Làm sao chàng lại cư xử như thế chứ?"

Lúc nàng nói chuyện, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm tĩnh như nước, nhưng khi quay lại nhìn Tịch Nhan, nhịn không được khẽ cười: "Ta không có cách nào để xoay người, nàng cũng muốn ép buộc ta sao?"

Tịch Nhan ngẩng đầu lên, cả hai nhìn nhau mỉm cười: "Ta làm sao nỡ ép buộc chàng được chứ?"

Dứt lời, nàng đứng dậy, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay hắn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta cùng nhau trở về đi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)