Vay nóng Tinvay

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 017

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 017
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Shopee


Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại, đôi mắt ưu thương dừng lại trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của nàng, dường như so với nàng còn thống khổ hơn.

"Hoàng Phủ Thanh Vũ......" Tịch Nhan thì thào gọi hắn một tiếng, trong lúc đó bỗng nhiên lại không thể kiềm chế cảm xúc bản thân, đột nhiên lao vào trong lòng hắn, khóc lớn lên, "Không phải, không phải như thế......"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ưu thương trong mắt dần dần tiêu tán đi, khóe miệng chậm rãi gợi lên ý cười không hiển rõ được, nhưng thanh âm nghe qua vẫn ủ dột như cũ: "Không phải như vậy sao? Vậy thật ra là sao hả Nhan Nhan?"

Tịch Nhan chôn mặt trong lòng hắn khóc lớn, chỉ nói ra một từ "Ta", liền nghẹn ngào nức nở.

"Ngoan......" Hắn vươn tay ra đè lại đôi môi run run của nàng, "Nếu nàng nói không nên lời thì không cần phải nói nữa. Nhan Nhan, ta làm sao có thể làm cho nàng khó xử đây?"

Nghe vậy, Tịch Nhan càng khóc lớn tiếng hơn, thành trì phòng ngự trong lòng nàng đều bị sụp đổ, ngay cả phế tích cũng bị bão cát thổi đi mất, không chút nghi ngờ: "Hoàng Phủ Thanh Vũ......"

"Thất ca!"

Trong lúc tình chàng ý thiếp vẫn còn chưa kết thúc, giọng nói kích động của Thập Nhị lại đột nhiên truyền đến.

Tịch Nhan đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lau nước mắt từ trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ chui ra, vẫn khóc thút thít nhìn hắn. .

Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhấc mi, liếc nhìn gương mặt đang hoang mang rối loạn của Thập Nhị, không hờn không giận lại chậm rãi ôm lấy Tịch Nhan vào lòng, sau đó mới lên tiếng: "Sao lại kích động như vậy?"

Thập Nhị liếc mắt nhìn Tịch Nhan một cái, do dự một lát mới nói: "Sơn trang bị bao vây chặt chẽ rồi."

"Thật sao?" Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nheo lại, trầm giọng nói, dường như mọi thứ đều ở trong lòng bàn tay hắn, "Nơi này dù sao cũng là Đại Sở, lãnh thổ của bọn chúng, đừng hành động thiếu suy nghĩ."

"Thất ca, huynh làm sao mà biết......" Thập Nhị lộ vẻ kinh ngạc, bất quá một lát lại nghiêm mặt nói, "Dự thân vương muốn gặp Thất ca."

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, trong lòng Tịch Nhan lại nổi lên nghi hoặc: "Dự thân vương? Em ruột của hoàng đế Đại Sở, Dự thân vương tự xưng là "Chiến thần"bách chiến bách thắng?"

Thập Nhị gật gật đầu.

Trong lòng Tịch Nhan nghi ngờ càng thêm sâu. Dự thân vương, nàng cũng chỉ mới nghe nói mà thôi. Người này cực vì thần bí, tuy nói là vì Đại Sở lập nên nhiều chiến công hiển hách, nhưng trong thiên hạ nhưng không ai gặp qua khuôn mặt thật của vị Vương gia này. Theo lời đồn đãi, dù cho hắn ra trận giết địch nhưng trên mặt cũng mang theo mặt nạ, những người gặp qua khuôn mặt của hắn, hơn phân nửa đều trở thành vong hồn dưới đao hắn.

Nhưng một người như vậy, vì sao lại bao vây chặt chẽ sơn trang này?

"Chàng?" Tịch Nhan quay đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ.

"Có lẽ vậy." Hoàng Phủ Thanh Vũ nhấc mi, "Nhan Nhan, nàng đi về nghỉ ngơi trước đi, không cần đi ra."

"Không." Tịch Nhan quả quyết cự tuyệt, bỗng nhiên lại dịu xuống, kéo cổ tay áo hắn, "Chàng cho ta đi nhìn xem vị Vương gia trong truyền thuyết này như thế nào, không được sao?"

"Nếu nàng thật sự muốn nhìn, ta cho lão Thập Nhị mang nàng lên lầu, nhìn từ xa xa, không nên theo ta làm gì?"

Tịch Nhan nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của hắn, lúc này mới yên lòng, có chút không cam lòng gật gật đầu, xoay người theo Thập Nhị lên lầu.

Trên lầu, từ xa xa, có thể thấy cửa sơn trang bị mở ra, một đoàn thị vệ dũng mãnh bao vây xung quanh Hoàng Phủ Thanh Vũ, Hoàng Phủ Thanh Thần cùng lão Thập Nhất đứng trước cổng sơn trang.

Trên lầu, Thập Nhị tức giận đến mức nghiến răng, hung hăng vỗ lan can.

Trong lòng Tịch Nhan không biết vì sao lại chấn động khi nhìn thấy vị Vương gia nổi tiếng trong truyền thuyết, đột nhiên nàng nghe thấy có tiếng bước chân đi lên, quay đầu nhìn lại thì ra là Đạm Tuyết.

Đạm Tuyết đối với nàng mà nói kỳ thật cũng là một nữ nhân thần bí, ngay cả lúc một năm trước nàng ta giúp nàng chạy trốn, cho đến nay Tịch Nhan cũng nghĩ không thông là vì sao. Mà lúc này, khi Đạm Tuyết nhìn thấy nàng cũng chỉ cười nhẹ, đến bên cạnh nàng, cùng nàng sóng vai nhìn tình hình phía dưới.

*****

Vị Dự thân vương trong truyền thuyết kia thật lâu không hiện thân, ánh mắt Tịch Nhan liền dừng lại ở trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ. Chỉ thấy hắn khí định thần nhàn đứng ở nơi đó, ngọc thụ lâm phong, khí độ phi phàm. Nàng bỗng dưng nhớ lại những lời lúc nãy còn chưa nói xong với hắn, đỏ mặt lên, lại nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn sang Đạm Tuyết bên cạnh.

Đạm Tuyết tựa hồ đang xuất thần, nhưng khi Tịch Nhan nhìn theo ánh mắt của nàng lại cảm thấy nàng không phải là đang nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần.

Chẳng lẽ, nàng đang nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ? Trong lòng Tịch Nhan chợt cứng lại, lúc quay đầu lại, bỗng nhiên thấy một thân ảnh cao ngất, từ cổng sơn trang chậm rãi đi vào.

Tịch Nhan hô hấp dừng lại.

Trên mặt người đó đang đeo mặt nạ che kín mặt, dường như không ai có thể thấy khuôn mặt thật của hắn dưới tấm mặt nạ cổ quái, phảng phất quỷ mị, đến tột cùng là như thế nào.

Nhưng Tịch Nhan lại thấy được.

Không phải thấy được mặt hắn, mà là thấy được thân hình người đó, thân hình cho tới bây giờ nàng vô cùng quen thuộc.

Làm sao có thể là hắn? Tịch Nhan gắt gao nắm lấy vạt áo của mình, sắc mặt tái nhợt rút lui hai bước.

Nam Cung Ngự...... Dự thân vương?

Tịch Nhan vẫn không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy, cũng không làm cách nào nghĩ thông suốt được -- Nam Cung Ngự từ nhỏ cùng nàng lớn lên bên nhau, sư huynh Nam Cung Ngự, thân là đệ tử Nam Cung Ngự của Tây Càng, làm sao có thể trở thành Vương gia Đại Sở? Một Nam Cung Ngự bất cần đời, làm sao có thể là "Chiến thần" Dự thân vương?

Tịch Nhan toàn thân cứng ngắc, tim đập mạnh và loạn nhịp, sau một lát, đột nhiên bừng tỉnh ngộ, lúc Thập Nhị còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã xoay người nghiêng ngả lảo đảo đi xuống lầu.

"Thất tẩu!" Thập Nhị đột nhiên quay đầu không thấy thân ảnh Tịch Nhan đâu nêu gọi to lên. Trong lòng hắn quýnh quáng cả lên, vội vàng chạy đuổi theo xuống lầu, lúc này trên lầu chỉ còn lại một mình Đạm Tuyết vẫn đứng trong gió lạnh ở nơi đó, nhìn thân ảnh phía dưới, tim cũng đập mạnh và loạn nhịp.

Khi Tịch Nhan thở hào hển chạy đến phía sau đám kia thị vệ, những người đó đột nhiên tự động tránh ra nhường lối cho nàng đi tới.

Trước ánh mắt mọi người, Tịch Nhan bước từng bước một tiến lên, hướng về phía vị Dự thân vương kia.

Ánh mắt thâm thúy Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn nhìn nàng, nhưng không nói lời nào.

Có một số việc, hắn dường như đã xem nhẹ -- đúng là Tịch Nhan rất quen thuộc Nam Cung Ngự.

*****

Tịch Nhan đắm chìm trong sự khiếp sợ của bản thân, cơ hồ quên đi Hoàng Phủ Thanh Vũ, bước từng bước một hướng về phía Dự thân vương.

Không ai đứng ra ngăn cản nàng, nàng đi rất chậm, giống như phải dùng hết khí lực toàn thân mới có thể di chuyển. Nhưng càng đến gần, tuyệt vọng trong lòng nàng lại càng càng dày đặc hơn.

Rốt cục, nàng đã đi đến trước mặt hắn, chậm rãi nâng lên tay lên, chạm đến đến mặt nạ của hắn.

Khi tay nàng chạm đến mặt nạ của hắn, hắn giơ tay nắm lấy tay nàng, một cảm giác quen thuộc lại dâng lên, lúc này Tịch Nhan chỉ cảm thấy mình vô cùng yếu ớt, nàng còn xúc động muốn khóc. Nàng hơi run run giọng gọi hắn: "Nam Cung Ngự?"

Chiếc mặt nạ trước mắt lạnh như băng mặt nạ, không thể nhìn thấy một nét biểu cảm của khuôn mặt.

Tịch Nhan chán ghét cảm giác như vậy, nàng giãy tay ra khỏi tay hắn, nắm lấy mặt nạ của hắn kéo xuống --

Khuôn mặt hắn trầm ổn, không thấy chút ngả ngớn cùng đùa cợt, đôi mắt như hồ sâu không thấy đáy, cứ nhìn nàng chằm chằm, hồi lâu sau mới mở miệng: "Nhan Nhan."

Tịch Nhan rất muốn nở nụ cười: "Dự thân vương?"

Miệng hắn bất giác trầm xuống, không nói gì nữa.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Cuối cùng, nàng vẫn không thể nào cười nổi.

Khóe môi hắn hơi co rút lại một lát rồi nói: "Mộc Cao Phi."

Tịch Nhan ngẩn người, lúc này mới bật cười. Đúng rồi, "Chiến thần", Dự thân vương, Mộc Cao Phi.

"Nam Cung Ngự...... Không, Mộc Cao Phi, Dự thân vương, ngài thật có bản lãnh." Tịch Nhan cười lạnh rồi lui về phía sau, cuối cùng nàng lui vào lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, thân mình mềm nhũn, xoay người dựa vào lòng hắn, giọng nói đột nhiên trở nên rất thấp, "Hoàng Phủ Thanh Vũ, dẫn ta đi......"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ tay khẽ vuốt lên lưng của nàng, đồng thời thấp giọng nói: "Bé ngốc, ta làm sao có thể để nàng ở lại nơi này?"

Chung quanh đằng đằng sát khí, thế mà hai người lại không coi ai ra gì thì thầm nho nhỏ với nhau, trong mắt Mộc Cao Phi bỗng dưng có ngọn lửa bốc cháy lên, giống như muốn thiêu hủy tất cả mọi thứ xung quanh thành tro bụi!

"Nhan Nhan, ở lại đây với ta." Hắn trầm giọng nói, "Muội quên lời hứa của mình rồi sao? Nam nhân này, hắn không đáng cho muội động tình."

Tịch Nhan vẫn thấp giọng cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ nói điều gì đó, vừa nghe xong lời này, đột nhiên xoay người lại, khẽ cười nói: "Đúng vậy, hắn không đáng ta động tình, ta lại cố tình động tình. Còn như ngươi, rõ ràng không đáng ta đặt lòng tin, ta lại tin tưởng ngươi nhiều năm như vậy!"

Ánh mắt sắc bén của Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn qua, khóe miệng bỗng dưng nhếch lên, một lần nữa ôm nàng vào lòng lòng, mỉm cười nói với Mộc Cao Phi: "Dự thân vương, ngươi chia rẽ tình cảm vợ chồng chúng ta là tội gì đây?"

Mộc Cao Phi bỗng dưng cất giọng cười ha hả: "Nhan Nhan, muội chỉ giận ta lừa gạt muội, nhưng ta chỉ gạt muội thân phận thật của ta, ngoài ra ta không gạt muội điều gì cả? Còn người muội đang dựa vào kia, hắn từ đầu tới đuôi lừa muội bao nhiêu chuyện, muội có biết không?"

Thân mình Tịch Nhan run lên, ngẩng mặt nhìn về phía người trước mặt mình, khuôn mặt tuyệt mỹ được che dấu sau vẻ mặt điềm đạm đáng yêu làm người ta động lòng: "Hoàng Phủ Thanh Vũ...... Chàng cũng đã lừa gạt ta sao? Chàng lừa ta bao nhiêu chuyện?"

" Nhan Nhan ngốc." Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn Mộc Cao Phi một cái, một lần nữa ôm đầu Tịch Nhan vào trong lòng, "Ta làm sao có thể lừa gạt nàng......"

Hắn cúi đầu nói với nàng xong liền đưa mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần.

Cùng lúc đó, một mũi tên đột nhiên xé gió lao đến, từ xa xa lao nhanh về phía Mộc Cao Phi!

"Loảng xoảng " Một tiếng động vang lên, trường kiếm của Mộc Cao Phi cực kỳ thoải mái chặn được mũi tên. Nhưng đây chỉ là mở đầu.

Theo sau mũi tên được bắn từ xa xa, đột nhiên trở thành rừng tên dày đặc, lao thẳng đến Mộc Cao Phi cùng các tướng sĩ của hắn.

"Nhan Nhan." Lúc Tịch Nhan còn ngơ ngẩn nhìn Mộc Cao Phi dùng kiếm ngăn cản những mũi tên lao tới hắn, bỗng nhiên bị Hoàng Phủ Thanh Vũ lôi kéo, ngay sau đó liền được hắn kéo chạy đi.

*****

Mi tâm Mộc Cao Phi vừa động, nhưng bất đắc dĩ phải ngăn mưa tên bay tới nên không thể đuổi theo được.

Tịch Nhan chạy theo Hoàng Phủ Thanh Vũ thẳng đến chuồng ngựa, ngựa từ sớm đã được người chuẩn bị xong xuôi, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhảy lên lưng ngựa, vươn tay ra hướng về phía nàng: "Lên ngựa mau, Nhan Nhan."

Tịch Nhan vươn tay ra, lại bỗng nhiên chần chờ, nhìn chằm chằm vào hắn: "Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng đã lừa gạt ta chuyện gì?"

Hắn cứ như vậy nhìn nàng, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh: "Nhan Nhan, chỉ bởi vì một câu nói của hắn, nàng liền nhận định ta đã lừa gạt nàng sao?"

Tịch Nhan chậm rãi lắc đầu, ánh mắt trầm tĩnh: "Ta không biết, nhưng mà Nam Cung Ngự...... Mộc Cao Phi hắn, sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời như vậy."

Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi trên lưng ngựa, phong thái tuấn lãng, thản nhiên thưởng thức chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, ánh mắt ngạo nghễ: "Nếu ta bày ra trận tên này đối phó với hắn mà chưa từng nói cho nàng biết, vậy có tính không?"

*****

Ngựa một đường phi nhanh, rốt cục vào buổi tối ngày thứ ba đã tới biên giới Bắc Mạc. Khi đó, lão Cửu, Đạm Tuyết, Thập Nhất cùng Thập Nhị đã thu xếp trong dịch quán nghỉ ngơi chờ Tịch Nhan cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ. .

Tịch Nhan hỗn loạn xuống ngựa, lập tức liền té ngã trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, hôn mê bất tỉnh.

Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như đã sớm đoán được, một bên ôm nàng vào lòng một bên phân phó hạ nhân: "Đi mời đại phu đến đây."

Tịch Nhan sốt cao, bệnh đến như núi đổ, liền hôn mê như vậy khá lâu.

"Hoàng Phủ Thanh Vũ......" Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, đầu óc mơ mơ màng màng, nàng gọi tên của hắn, vô thức thấp giọng, "Chàng sẽ không lừa gạt ta đúng hay không?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn canh giữ bên cạnh nàng, khuôn mặt luôn cực kỳ nhợt nhạt, lúc nghe câu hỏi của nàng, nhẹ nhàng cầm tay nàng lên.

Mỗi khi như vậy, không hiểu sao Tịch Nhan liền cảm thấy rất an tâm, không bao lâu lại nặng nề đi vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ hỗn loạn, lúc là người này lúc là người kia hiện ra, những hình ảnh nàng quen thuộc nhưng muốn quên đi, tất cả cơ hồ sắp đem nàng bức điên lên --

"Ngay cả phụ thân của mình cũng câu dẫn, ngươi là đồ vô sĩ, là tiện nhân!"

"Ngươi chính là đồ họa thủy, cả con người ngươi đều là tai họa!"

Nhưng mà khủng bố nhất không phải những lời đó, mà là khuôn mặt hiền lành, ôn nhuận kia: "Nhan Nhan, gọi phụ thân đi."

Lại là cảnh này trong mơ, liên tục lặp đi lặp lại.

"A --" Tịch Nhan đột nhiên từ trong giấc ngủ say trung bừng tỉnh lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ôm cổ người đang ngồi bên giường, "Không cần --"

*****

"Nhan Nhan?"

Giọng nói Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng vang lên bên tai, Tịch Nhan mới từ trong ác mộng tỉnh táo lại, lệ quang trong suốt trong đôi mắt, dựa vào trong lòng hắn, cúi đầu bật khóc nức nở.

"Không có việc gì rồi." Hắn nhận thấy được bất an của nàng, nhẹ vỗ về lưng nàng.

Tịch Nhan tất nhiên là biết không có việc gì nữa rồi, nhưng trăm nghĩ ngàn suy, vẫn là không thể tin được Nam Cung Ngự, không, là Mộc Cao Phi, lại lừa gạt mình, sư huynh nàng tín nhiệm nhiều năm, lại lừa gạt nàng thảm như vậy.

Thế nhưng điều đó có gì là lạ đâu? Trên thế gian này, ngay cả cốt nhục thân sinh còn có thể ngươi lừa ta gạt, mân thuẫn với nhau, nói dối lừa gạt nhau, một Mộc Cao Phi thì có là gì?

Hồi lâu sau, nàng mới dừng khóc, vòng tay ôm ấp của người trước mặt làm cho nàng cảm thấy an tâm, làm cho nàng muốn nói ra hết những khổ sở trong lòng.

"Hoàng Phủ Thanh Vũ?" Nàng có chút do dự mở miệng, "Chàng có từng nghe nói qua về...... Phụ thân ta hay không?"

Vẻ mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi cứng lại, cúi đầu lên tiếng: "Làm sao vậy?"

"Chàng biết không, nhiều năm như vậy trôi qua ta chưa nhìn thấy ông ấy, thế nhưng ta vẫn nhớ rõ hình dáng của ông ta.... ." Tịch Nhan nhíu lại mi tâm, ánh mắt mê man, " Ông ấy đối với ta rất tốt, tốt đến mức người chung quanh đều ghen tị, thậm chí ngay cả mẫu thân cũng cảm thấy ông ấy sủng ta quá đáng, mà ta cũng rất thích ông ấy......"

"Nhưng vào năm ta bảy tuổi, ông ấy lại đột nhiên biến mất không ai biết tung tích, ông ấy để lại một mình ta trên đường cái, ông ấy nói đi mua quà cho ta, nhưng đi rồi thì không bao giờ trở về nữa...... Mẫu thân ngày ngày khóc lóc, ta nghĩ đến ông ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta van cầu những người chung quanh đi tìm ông ấy, nhưng đều vô dụng, đều không có kết quả......"

"Sau đó ta mới biết được, thì ra, ông ấy không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn......" Giọng nói Tịch Nhan bỗng dưng cứng ngắt, cắn răng nắm lấy vạt áo trước ngực Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Nàng không nói thêm gì nữa, bởi vì nói không nên lời, chỉ có thể thống khổ cắn răng, không cho chính mình khóc lên thành tiếng.

Nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không có tiếp tục hỏi chuyện gì xảy ra kế tiếp, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Nhan Nhan, tất cả đều đều trôi qua rồi, không cần phải khổ sở nữa, có ta ở trong này với nàng."

"Không!" Giọng nói của Tịch Nhan bỗng nhiên lạnh lùng, "Chưa từng trôi qua, vĩnh viễn chưa từng trôi qua, ông ấy đã gây đau khổ cho ta, vĩnh viễn ta sẽ không quên, cả đời này ta hận ông ấy."

Nàng vĩnh viễn cũng quên không được ngày mẫu thân mất, bà dùng hết khí lực hất bàn tay nàng ra, mẫu thân lúc đó rất đáng sợ, chỉ vào mũi của nàng mắng: "Ngươi không phải rất có năng lực sao? Ngươi không phải có thể làm cho hắn thích ngươi sao? Kết quả ra sao...... Thì ra vẫn không so sánh được với người đàn bà đó...... Chỉ cần người đàn bà đó vừa xuất hiện, ngay cả ngươi cũng bị hắn vứt bỏ......"

Lời nói của mẫu thân vẫn chưa xong, bỗng nhiên trong miệng phun ra một ngụm máu – ngụm máu đó vào khuôn mặt nho nhỏ của nàng, qua màn máu đỏ tươi đó nàng hoảng sợ nhìn mẫu thân chậm rãi ngã xuống.

Từ đó về sau, nàng bị người trong thiên hạ gọi là "Họa thủy", một kẻ dụ dỗ phụ thân, bức tử cả mẫu thân của mình.

Từ đó về sau, qua thật lâu nàng mới hiểu được thì ra phụ thân không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà là vì một nữ tử khác, từ bỏ nàng cùng mẫu thân. Hắn không chỉ lừa nàng, còn làm cho nàng tuổi còn nhỏ bị tất cả mọi người trong thiên hạ gọi là "Họa thủy".

Hoàng Phủ Thanh Vũ không biết vì sao thở dài một hơi, nhẹ nhàng hôn lên thái dương của nàng: " Nhan Nhan ngốc."

Có lẽ đang bị bệnh nên nàng cảm thấy mình thật là yếu ớt vô lực, Tịch Nhan xưa nay luôn cứng rắn vậy mà tại đây, lúc này lại trở nên mềm yếu bất khả tư nghị.

"Hoàng Phủ Thanh Vũ." Nàng đột nhiên lại gọi hắn, thấp giọng nói, "Ta không biết chàng phải đối xử với ta tốt như vậy, ta rất muốn hỏi chàng, nhưng mà chàng tựa hồ vĩnh viễn sẽ không nói sự thật với ta...... Nhưng mà ta lại nguyện ý tin tưởng chàng là xuất phát từ thật tâm muốn đối xử tốt với ta, cho nên...... Hiện nay, ta cam tâm tình nguyện đem bản thân giao cho chàng."

Nàng cắn môi dưới, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt trong suốt: "Chàng nói cho ta biết, chàng đối xử tốt với ta là xuất phát từ thật tâm sao?"

Trong đôi mắt thâm thúy của hắn, nàng nhìn thấy không biết có phải là thương tiếc hay không, nàng cũng không hiểu nhiều điều ẩn sâu trong đó, nhưng mà nàng lại cảm thấy được sự kiên định. .

Hoàng Phủ Thanh Vũ chăm chú nhìn nàng thật lâu, rốt cục gật gật đầu: "Đúng."

Sắc môi Tịch Nhan tái nhợt, cố gắng nở ra nụ cười, nhắm mắt lại vùi vào gáy hắn: "Ta tin chàng, không cho chàng lừa dối ta."

Chớp mắt một cái, năm tháng như đứng yên lại, thời gian như ngừng trôi, khoảng khắc hai người dựa sát vào nhau, đó chính là đời đời kiếp kiếp.

Thần sắc Hoàng Phủ Thanh Vũ có chút ngưng trệ, cảm thụ được thân thể mềm mại của nàng dựa vào mình, bỗng nhiên thất thần thật lâu..

Tiếng đập cửa chợt vang lên: "Thất ca."

Là lão Thập Nhất.

Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng một chút, chậm rãi nâng thân thể Tịch Nhan dậy, đã thấy nàng không biết lại mê man từ lúc nào, khóe miệng nhịn không được gợi lên mỉm cười, cúi đầu nhẹ nhàng ấn trên môi nàng một nụ hôn mới buông nàng nằm xuống, đứng dậy đi ra mở cửa.

Không ngờ thần sắc lão Thập Nhất vô cùng lo lắng: "Thất ca, đã xảy ra chuyện."

Nguyên lai là phụ hoàng bọn họ Hoàng Phủ Lân hai ngày trước ngã ngựa bị thương, tuy rằng không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng vị hoàng đế mới năm mươi tuổi này lại đột nhiên cảm giác sống chết không thể biết trước được, vì thế nổi lên ý niệm lập thái tử trong đầu. Mà nay, trong hơn mười vị hoàng tử đã trưởng thành, không có ai ngoài Hoàng Phủ Thanh Vũ, lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ, lão Thập, lão Thập Tam đều là những người có khả năng tranh giành ngôi vị thái tử.

Nhưng trước mắt, mấy người kia đều đang ở trong kinh thành phụng dưỡng phụ hoàng chỉ có Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn ngoài kinh.

"Thất ca, chúng ta phải lập tức khởi hành về kinh thành ngay, nếu không ngôi vị thái tử này không giữ được." Thập Nhất ngày thường có vẻ mặt ôn nhuận thong dong cũng không nhịn được sốt ruột.

Hoàng Phủ Thanh Vũ tay còn đặt trên cửa phòng, cúi đầu trầm tư suy nghĩ.

Không bao lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Thần và lão Thập Nhị cũng cùng nhau chạy đến, Thập Nhị tính tình nôn nóng, nói thẳng: "Thất ca, huynh còn chờ gì nữa? Mau nhanh chóng quay lại kinh thành đi!"

Hoàng Phủ Thanh Thần thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: "Chỉ sợ thân thể người trong phòng chưa khỏi hẳn, không thích hợp lên đường?"

Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ giương mắt, quét mắt liếc nhìn ba huynh đệ trước mặt, thản nhiên nói: "Nếu phụ hoàng cũng không có gì đáng ngại, cũng không cần sốt ruột quay trở về."

*****

"Thất ca, huynh điên rồi có phải hay không?" Thập Nhị bỗng dưng nóng nảy, "Cho dù thân thể Thất tẩu không thích hợp lên đường, thì huynh tạm thời để tẩu ấy ở lại chỗ này, chúng ta trở về trước là được, ở đây cũng không phải là không có người chiếu cố tẩu ấy!"

"Thập Nhị nói đúng đó Thất ca." Thập Nhất tiếp lời, "Cho dù vì Thất tẩu...... Huynh cũng không thể vì tẩu ấy mà buông tha cho ngôi vị thái tử chứ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười nhẹ: "Ta sẽ không bao giờ để nàng một mình ở lại nơi này, nếu phải đi về, ba người các đệ cứ trở về trước đi, như thế cũng không phải không được."

"Thất ca!" Thập Nhị quả thực không thể tin được những gì mình nghe được, dừng lại một chút mới lại chậm rãi nói, "Thất ca, nơi này đã là lãnh thổ Bắc Mạc của chúng ta, Mộc Cao Phi kia tuyệt đối không thể đuổi theo, Thất tẩu vẫn an toàn mà, chỉ cần có người tận tâm chiếu cố tẩu ấy, làm sao có chuyện gì xảy ra được?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thản nhiên đem tầm mắt nhìn về phía xa xa, không hề lên tiếng.

Hoàng Phủ Thanh Thần dường như nhìn ra hắn đã hạ quyết định tâm, liền miễn cưỡng xoay người nói Thập Nhất, Thập Nhị: "Đi thôi, chúng ta trở về trước."

Thập Nhị vừa tức vừa giận, rốt cục vung tay áo rời đi.

Thập Nhất vẫn đứng ở chỗ cũ một lúc lâu, thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ muốn xoay người đi vào, rốt cục nhịn không được nói: "Thất ca, huynh thật sự phải chắp tay nhường ngôi vị thái tử cho người khác sao?"

Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ gợi lên một nụ cười: "Thập Nhất, ngôi vị thái tử không phải là ngôi vị cao nhất, các đệ không cần khẩn trương như vậy."

"Nhưng trong tình hình hiện nay, nếu huynh trở thành thái tử, về sau đăng quang ngôi vị hoàng đế là chuyện sớm hay muộn thôi, huynh buông tay như vậy, về sau chưa chắc đã còn có cơ hội."

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cười như trước: "Thập Nhất, có đôi khi, giấu tài, tĩnh xem biến, còn hơn bày ra lắm mưu nhiều kế rất nhiều."

Lúc Thập Nhất vẫn còn giật mình đứng yên tại chỗ, hắn đã đẩy cửa vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

Đêm đó, đoàn người suốt đêm rời khỏi trạm dịch, chỉ trừ bỏ Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan.

Tịch Nhan mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, vừa mở to mắt liền thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa lưng về phía mình ngồi ở bên giường đọc sách.

Trong lòng nàng không hiểu sao cảm thấy rất ấm áp, hơi cử động nhẹ thân thể, cảm thấy trên người khôi phục một chút khí lực, liền ngồi dậy, từ phía sau vòng tay ôm lấy eo hắn, đem mặt vùi vào lưng hắn: "Chàng đang xem gì đó?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười, xoay người đem nàng ôm vào trong lòng, cầm quyển sách trong tay giơ lên: "Sách sử của Đại Sở."

Trên mặt Tịch Nhan lúc đầu còn màng vẻ tươi cười bỗng dưng lập tức biến đổi, ngay sau đó lại giống như một đứa nhỏ đang dỗi, đoạt lấy quyển sách trong tay hắn, ném thật mạnh vào góc tường, lại lần nữa trở về nằm trên giường.

Không ngoài dự đoán của Hoàng Phủ Thanh Vũ là nàng sẽ có phản ứng như vậy, hắn cúi người nhìn nàng, cười nói: "Đứng lên ăn một chút thức ăn đi, nàng đã ngủ lâu như vậy, không ăn cơm sao được?"

Tịch Nhan nằm ở nơi đó, hai mắt sương mù đẫm lệ, không bao lâu sau khắc chế không được nấc lên lên.

Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ thở dài.

Từ sau biến cố của Nam Cung Ngự, trước đây vì che dấu bản thân, không thủ đoạn nào mà nàng không sử dùng, thế mà nay nàng bộc phát tính tình trẻ con yếu ớt, ỷ lại vào hắn mọi lúc mọi nơi, giống như một đứa trẻ không chịu nổi kích động.

Những năm qua, bề ngoài nàng được tôn vinh, long sủng không ngừng, nhưng mà tận sâu trong lòng lại tràn đầy bi thương cùng cô tịch mà không thể giãy bày với ai? Ngoại trừ Nam Cung Ngự là người hiểu nàng nhất thế mà cũng chỉ là một kẻ đảo mà thôi --

Dự thân vương Mộc Cao Phi. Cho tới bây giờ, Tịch Nhan mỗi khi nghĩ đến thân phận này của hắn vẫn chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng đến cuối cùng, lại khắc chế không được bật khóc ra.

"Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng nói cho ta biết, Nam Cung Ngự trà tộn vào Tây Càng nhằm mục đích gì? Hắn lấy thân phận sư huynh xuất hiện ở bên cạnh ta là vì sao?" Tịch Nhan lại lần nữa bị hắn ôm lấy từ phía sau, tựa vào trong lòng hắn nhẹ giọng hỏi.

Nàng biết bản thân mình không phải là kẻ ngu dốt, nhưng từ khi gặp gỡ Hoàng Phủ Thanh Vũ, trí tuệ của nàng dường như đều bị mất đi, nàng không hiểu rõ Hoàng Phủ Thanh Vũ, cho tới bây giờ, ngay cả Nam Cung Ngự cũng không hiểu nổi nữa.

Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm nàng lên, đi đến bên ngồi xuống cạnh bàn, thử thử độ ấm của bát cháo trên bàn, sau đó mới thản nhiên nói: "Nhan Nhan, mặc kệ mục đích của hắn là gì, tóm lại cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng thương tổn nàng, đó đã là may mắn."

Nghe xong lời nói lấy lệ của hắn, Tịch Nhan vẫn hoảng hốt như trước, vô luận như thế nào cũng nghĩ không thông Nam Cung Ngự vì sao phải lẻn vào Tây Càng. Nếu là vì bí mật quân cơ của quốc gia, thì Bắc Mạc mới là nơi hắn nên đến, bởi vì ở Trung Nguyên, chỉ có Bắc Mạc cùng Đại Sở có địa vị ngang nhau, nếu hắn muốn chiếm Tây Càng, kỳ thật là dễ như trở bàn tay, căn bản không cần thận trọng tự mình tìm hiểu như vậy.

Nhưng nếu không phải vì chiến tranh giữa hai quốc gia, thì còn có nguyên nhân gì làm cho hắn phải liều lĩnh như vậy?

Tịch Nhan càng nghĩ càng hồ đồ, miễn cưỡng ăn nửa bát cháo, sau đó cảm thấy trong đầu hỗn loạn, nên bảo Hoàng Phủ Thanh Vũ mang nàng đi ra ngoài hóng gió một chút.

Biên giới của Bắc Mạc cùng Đại Sở là vốn nơi non xanh nước biếc, bốn mùa như xuân, ngay cả dịch quán này cũng vô cùng xinh đẹp, so với sơn trang trước đó còn làm cho người ta vui vẻ thoải mái hơn.

Tịch Nhan đi dạo trong hoa viên, chỉ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, đi được một quãng đường mới nhớ ra, quay đầu hỏi Hoàng Phủ Thanh Vũ phía sau: "Bọn họ đâu rồi?"

"Trong kinh xảy ra một việc, bọn họ trở về trước rồi." Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nói.

"Chuyện gì?"

"Trong lúc phụ hoàng săn bắn, long thể bị hao tổn, bọn họ đều quay trở về." Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên như kể một câu chuyện không liên quan tới mình.

Trong lòng Tịch Nhan nhất thời không hiểu: "Vậy chàng...... Vì sao chàng không quay về?"

"Ngự y gởi thư, nói không có gì trở ngại, có trở về hay không kỳ thật đều giống nhau."

Sắc mặt Tịch Nhan không biết vì sao dần dần trở nên ảm đạm, hắn đều để trong mắt, thản nhiên nói: "Làm sao vậy?"

Tịch Nhan quay đầu đi, hồi lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng: "Nhưng mà ông ấy dù sao cũng là phụ hoàng của chàng, ông ấy bị thương, chẳng lẽ chàng cũng không lo lắng sao? Cốt nhục thân tình trên thế gian này đều đạm mạc như thế sao?"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-147)