Vay nóng Tima

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 016

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 016
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Lazada


Trong phòng, Tịch Nhan một mình ôm lấy chăn lui vào góc tường, kìm chế không khóc ra.

Nàng đúng là vẫn còn chưa hiểu biết hắn, dù chỉ một chút thôi nàng cũng không thể nắm bắt suy nghĩ của hắn, hắn bây giờ thật xa lạ nhưng có lẽ đó mới thật sự là hắn, nhưng mà nàng cũng không hiểu hắn.

Kỳ thật, nàng sợ hãi, sợ hãi một Hoàng Phủ Thanh Vũ xa lạ như vậy.

Cửa phòng đóng im suốt hai ngày qua bỗng nhiên bị đẩy ra, Tịch Nhan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy chính là một Hoàng Phủ Thanh Vũ xa lạ, trên mặt không hề có nụ cười.

Tịch Nhan vẫn mím môi, cố kìm nén cảm giác cực kỳ bi ai đang lan tràn trong nội tâm: "Ngài tới làm cái gì?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhìn quét qua thức ăn trên bàn chưa từng được động đũa, tiến lên lấy thức ăn vào trong chén, sau đó đến ngồi xuống bên giường, đem chiếc đũa gắp thức ăn đưa đến bên miệng nàng, thản nhiên nói: "Ăn một chút đi."

Ngữ khí bình thản như vậy, Tịch Nhan chỉ cảm thấy chán ghét, bèn đẩy tay hắn ra:"Không cần ngài giả mù sa mưa quan tâm."

Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lùng nở nụ cười, vẫn cầm chén thức ăn trong tay, đứng dậy liền ra ngoài cửa.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, khóe miệng Tịch Nhan hơi co rút lại * giật mình, loại cảm giác sợ hãi, cô tịch tuyệt vọng lại một lần nữa mãnh liệt đánh úp nàng -- không, nàng không muốn bị nhốt tại nơi này, nàng sẽ điên mất!

"Đừng để một mình ta ở nơi này......" Nàng cúi đầu nói, ngay sau đó, vốn muốn vội vã xuống giường, không nghĩ tới bất ngờ ngã thật mạnh xuống.

Trong đầu có cảm giác ông ông, lúc Tịch Nhan có tri giác lại thì nàng đã dựa vào một lồng ngực vô cùng quen thuộc và ấm áp, hơi thở quanh quẩn nàng chính là hơi thở tinh thuần của người đó.

Hắn ôm nàng, để nàng dựa vào trong lòng mình, trên mặt vẫn không hề có nét cười nào.

Lúc này, Tịch Nhan vô cùng yếu ớt, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào thì sẽ nát vụn, nước mắt nhịn hai ngày qua rốt cục không thể tiếp tục nén lại nữa, vùi vào gáy hắn khóc lớn lên: " Đừng để một mình ta ở nơi này...... Ta rất sợ......"

"Ở bên cạnh ta sẽ không sợ sao?" Hắn cười lạnh một tiếng hỏi.

Tịch Nhan không phản kháng lại, tiếng khóc bị kiềm hãm tựa hồ chứa đựng sự do dự, có chút nhớ nhung nhưng lại muốn thoát khỏi sự ôm ấp của hắn. Nhưng sau khi nàng cố gắng thử một hồi lâu, người nàng rốt cục không còn khí lực nữa, lại trở về trong lòng hắn, thấp giọng vừa khóc vừa nói: "Không sợ...... Ngài đừng để một mình ta ở nơi này, ta sẽ không sợ......"

"Đây chính là nàng nói." Thanh âm của hắn vẫn lãnh đạm như trước.

Tịch Nhan nghe được rõ ràng, trong lòng bỗng chốc khổ sở, lại đột nhiên kinh hãi thấy mình bị hắn bế lên: "Ngài làm gì vậy?"

Miệng hắn bất giác gợi lên một ý cười mỏng, trong đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết không thấy một chút cảm xúc: "Nhan Nhan, chẳng lẽ nàng không biết đã làm sai thì phải bị trừng phạt sao?"

----------------------------------------------------------

Tịch Nhan có nằm mơ cũng không nghĩ đến, cái hắn gọi là "Trừng phạt", dĩ nhiên là......

"Nhan Nhan, xin ta đi." Giọng nói của hắn cố nén lại, bởi vì áp lực mà khàn khàn, Tịch Nhan nghe được càng run sợ.

Quân áo vung vãi khắp mặt đất, màn bên trong buông xuống, Tịch Nhan dồn dập thở dốc, cùng hắn ồ ồ hô hấp.

Nàng lúc đầu vẫn còn cứng nhắc chưa quen, nhưng sau hai ba lần bị hắn trêu đùa trở nên động tình, trong đầu dần hiện lên tất cả các hình ảnh nóng bỏng lúc trước, nhưng lửa nóng hắn để trên nàng, cố tình không chịu tiến vào, cố ý lặp lại hai chữ kia: "Xin ta đi."

Tịch Nhan khổ sở cúi đầu nức nở, nhưng trong đầu vẫn còn sót lại chút lý trí, biết mình từ một năm trước đã từng mơ hồ thuận theo hắn một lần lại một lần, nay lại vạn lần không thể được. Bởi vậy lúc này nàng lâm vào tình huống rất khó xử, nàng vẫn cố hết sức muốn thoát khỏi hắn.

*****

Nhưng mà, thân thể vừa mới vặn vẹo một chút, hai người đều không thể khắc chế lại nữa.

Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cục không thể tiếp tục kiềm chế lại nữa, một phen bắt lấy tay nàng, cố định ở đầu giường, đồng thời hạ thân xuống, cực kỳ thong thả, từng chút từng chút một giữ lấy nàng.

"A --" Tịch Nhan chỉ kịp phát ra một tiếng la ngắn ngủi, tất cả thanh âm còn lại đều bị hắn nuốt lấy.

Xa cách một năm, nàng trở nên rất chặt chẽ, hắn hít sâu một hơi, dùng miệng giữ lấy đôi môi nàng, thẳng tiến thật mạnh. .

Nếu nói một năm trước đây khi hoan ái, hắn đều ôn nhu săn sóc, thì hôm nay đó là chân chính đoạt lấy, một lần lại một lần, rõ ràng có chút ác độc.

Tịch Nhan vừa vui thích, lại vừa thống khổ, cảm giác mâu thuẫn cùng ý loạn tình mê, thầm nghĩ muốn hắn nhẹ tay một chút, bèn ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng rên hừ hừ: "Nhẹ một chút...... Được không......"

Ngữ điệu thực dịu dàng, nhưng thật ra khác hẳn so với khẩu khí ngày thường của nàng, trong lòng hắn hơi chần động, ngay sau đó, khóe miệng lại dấy lên ý cười tà tứ, mạnh mẽ tiến về phía trước.

"A --" Cảm giác vui thích long trời lở đất bất ngờ đột kích, thân mình Tịch Nhan ngăn không được khẽ run lên, ở trong lòng hắn lên tới đỉnh.

Vẻ mặt ửng hồng, đôi mắt trong sáng hé mở, nàng thở hào hển nhìn hắn: "Chàng...... Khỏe không?"

Vừa hỏi xong những lời này, Tịch Nhan liền hối hận, bởi vì nàng mẫn cảm nhận ra được, hắn...... Không có khỏe.

"Không tiếp tục nữa được không?" Tịch Nhan cơ hồ muốn khóc, vừa mới đạt tới đỉnh, thân mình dị thường mẫn cảm, hắn vừa cử động một chút, nàng liền khắc chế không được khẽ run lên.

"Nàng là đang xin ta sao, Nhan Nhan?" Hắn nâng thân mình lên nhìn nàng, trên ngực lấm tấm mồ hôi, từ thân thể của hắn rơi xuống người nàng.

Lúc này Tịch Nhan đã sớm không còn kiên trì, e sợ hắn lại cử động nữa, chỉ có thể liên tục gật đầu: "Xin chàng......"

"Chậm đã, Nhan Nhan." Hắn tà mị cười, ngón tay chậm rãi xoa đôi môi đỏ bừng của nàng, "Nàng xin quá muộn......"

Vừa dứt lời, trong tiếng thét chói tai của Tịch Nhan, hắn đè nàng vào xuống đệm chăn càng sâu.

Trừng phạt như vậy liên tục kéo dài đến sáng sớm ngày hôm sau. Khi hắn rốt cục phóng thích là lúc Tịch Nhan cũng khắc chế không được mê man ngất đi.

*****

Hơi nước lượn lờ quanh quẩn, lụa mỏng tung bay phất phới, nước hồ ấm áp vỗ về thân thể nõn nà.

Khi Tịch Nhan từ trong mê man tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ngâm người trong bể nước, sau lưng là vòm ngực ấm nóng quen thuộc của người nào đó.

Tịch Nhan nhất thời sợ hãi, vừa cử động thân mình liền muốn rời khỏi hắn, nhưng trên lưng bỗng nhiên có cảm giác căng thẳng mới phát giác hắn đang giam nàng trong lồng ngực.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc nãy dường như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen như ngọc nhìn chằm chằm nàng, trên mặt vẫn không nở nụ cười như trước: "Thế nào, nàng lại muốn thừa dịp lúc ta đang ngủ chạy trốn sao?"

Tịch Nhan buộc phải đối diện với hắn, những đóa hoa trôi dập dềnh trên mặt nước thực tế không thể che dấu được một tấc thân thể nàng, nhìn thấy tầm mắt hắn càng ngày càng dời xuống phía dưới, Tịch Nhan không thể tránh né, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười lạnh nói: "Thất gia đã nói sẽ không tha cho ta, ta là một nữ nhân thân cô thế cô sao lại làm một việc ngốc như vậy, vọng tưởng đối kháng với Thất gia?"

Hắn nhìn nàng thật sâu một cái, trên mặt vẫn duy trì vẻ đạm mạc, bỗng nhiên nụ cười tựa tiếu phi tiếu mà Tịch Nhan rất quen thuộc tràn ra: "Kỳ thật, Nhan Nhan nếu nàng muốn vui đùa thì cũng có thể thử lại, một năm qua ta cũng cũng không có ngày nào thú vị cả."

Dứt lời, hắn bỗng nhiên buông nàng ra, đi ra khỏi bể tắm, đứng ở nơi đó giống như một vì thần trên cao nhìn xuống nàng: "Nàng vẫn muốn ở chỗ này, không muốn đứng dậy sao?"

Tịch Nhan vừa nhấc đầu, nhất thời cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt đỏ bừng, cắn răng bước lên khổ bể tắm, lấy ra một khăn gấm quấn quanh người, sau đó mới lấy ra một chiếc khăn khác, hạ thấp tầm mắt lau nước trên người hắn. Cố nén cảm giác e lệ nàng lau được một nửa, nhưng Tịch Nhan rốt cục không thể nhịn được nữa, một phen cột chặt tấm khăn gấm quấn quanh người ra, xoay người đi tìm quần áo của mình.

"Nàng muốn đi đâu?" Bỗng nhiên hắn từ phía sau lưng tiến lên ôm lấy nàng, bàn tay to nhanh chóng tháo tấm khăn gấm đang bao bọc lấy thân thể Tịch Nhan ra!

"Chàng đừng quá đáng?" Trong lòng Tịch Nhan đột nhiên bị hoảng hốt, thất thanh la lên để bảo vệ bản thân, .

Hắn chậm rãi ép nàng vào tường, bàn tay xoa nhẹ như đang thưởng thức vành tai tinh tế của nàng, khóe môi gợi lên ý cười tà tứ: "Nhan Nhan, nàng trốn đi một năm, lại lấy chuyện đứa bé để lừa gạt ta, không phải nàng nghĩ chỉ một một đêm như đêm qua là có thể bồi thường cho ta chứ?"

"Không muốn mà --" Tịch Nhan lập tức liền kinh hô ra tiếng, ngay sau đó, lại bị giam cầm trong nụ hôn của hắn, rốt cuộc không thề phát ra tiếng nào.

Tay hắn vòng qua thắt lưng nàng, gắt gao ôm lấy nàng, không chịu nới lỏng chút nào.

Tịch Nhan chỉ cảm thấy mình sắp ngừng thở tới nơi. Sau lưng là mặt tường lạnh lẽo, mà trước mặt là thân hình nóng như lửa của hắn, hai thái cực đối lập nhau đánh sâu vào cảm xúc trên người nàng một chút khí lực cũng không còn nữa.

"Nhan Nhan, nàng nên biết, có đôi khi thuận theo so với phản kháng sẽ thoải mái hơn." Hắn chậm rãi buông môi của nàng ra, nâng thân thể của nàng lên, sau đó nhẹ nhàng tiến vào thân thể của nàng, vừa lòng nghe được nàng ** ra tiếng.

Tịch Nhan nghe được lời hắn nói, tâm nhịn không được trở nên cứng lại, sau khi phục hồi tinh thần lại, lập tức phối hợp ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt lại, nghe theo tiếng nói của thân thể, nhẹ nhàng rên lên.

Ba ngày sau, Tịch Nhan lẳng lặng nằm gối đầu trên khuỷu tay quen thuộc, có chút ai oán nhìn gương mặt ngủ say trước mắt, một khuôn mặt tuấn mỹ vô song.

Đôi mắt không thay đổi, ánh mắt không thay đổi, mũi không thay đổi, miệng cũng không biến đổi...... Nhưng mà vì sao nàng lại cảm thấy hắn bây giờ không giống với hắn trước kia chút nào?

Điều giống nhau duy nhất giữa bây giờ và trước kia chính là nàng không đọc được suy nghĩ của hắn như trước, dù hiện tại hắn cường thế bá đạo tra tấn nàng ba ngày nay làm cho cả người nàng đau nhức đến nỗi ngay cả xoay người cũng không có khí lực, nhưng cảm giác của nàng đối với hắn vẫn không hề thay đổi, vẫn giồng như trước kia.

"Hoàng Phủ Thanh Vũ......" Nàng nhẹ giọng gọi hắn một tiếng, "Chàng rốt cuộc đem Duệ nhi dấu ở nơi nào?"

*****

Lúc này đôi mắt vẫn đang nhắm chặt của hắn mới mở ra, mặc dù là tỉnh lại nhưng đôi mắt đó vẫn trong suốt không hề vẫn đục: "Thế nào, hiện tại nàng mới biết lo lắng cho nó sao? Ngày đó lúc nàng muốn lợi dụng nó để chạy trốn sao không thấy nàng do dự chút nào?"

"Chàng......" Tịch Nhan nhất thời nghẹn họng, nói không ra lời.

Nàng cũng biết rõ ngày đó mình trốn đi, không phải không có do dự, nhưng do dự vì Duệ nhi thì ít, mà do dự vì hắn thì nhiều.

Về phần Duệ nhi, nàng cũng không biết ngày đó vì sao mình lại yên tâm như vậy. Biết rõ rằng sau khi hắn biết được chân tướng sự thật nhất định sẽ rất tức giận nhưng nàng không chút nào lo lắng về an nguy của Duệ nhi. Có lẽ, trong lòng nàng rất tín nhiệm hắn? Nhưng đồng thời nàng cũng không biết tại sao nàng lại tín nhiệm hắn như vậy?

Thì ra, nàng đối với hắn vẫn còn có chờ mong. Trong lòng Tịch Nhan đau xót, sau một lát cân nhắc, trong mắt nổi lên hơi nước.

Hắn nhấc mi lên, bộ dạng cực kỳ đẹp mắt, vươn tay ôm lấy nàng vào lòng, dùng ngón tay lau lệ nơi khóe mắt nàng: "Khóc cái gì. Nàng biết rõ chỉ cần nàng nói ra, ta nhất định sẽ đáp ứng nàng, không phải sao?"

Vẫn ngữ điệu như trước đây, Tịch Nhan ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn, bỗng nhiên ý thức được sự thật là như vậy -- chỉ cần nàng có yêu cầu gì, vô luận dùng loại phương pháp nào đề xuất, hắn nhất định đều đáp ứng -- trừ bỏ để cho nàng rời đi. -

Có lẽ, sự tín nhiệm của nàng đối hắn đến từ đó? Nhưng hắn vì cái gì mà phải thuận theo nàng?

Tịch Nhan không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, chỉ vùi vào ngực hắn: "Vậy chàng mang Duệ nhi lại đây, nó nhỏ như vậy...... Vạn nhất những người chàng tìm về chăm sóc nó không tốt thì làm sao bây giờ?"

Nghe vậy, hắn cười khẽ một tiếng, không bao lâu sau quả thực gọi người mang Duệ nhi lại cho nàng.

Trong lòng Tịch Nhan rất vui mừng, ẵm Duệ nhi đặt lên giường, thật cẩn thận chơi đùa với nó. Nhưng đôi mắt đen tuyền của Duệ nhi lại chuyển qua chuyển lại chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Thanh Vũ đang tựa vào đầu giường với vẻ mặt đạm mạc nhìn hai người một lớn một nhỏ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn Duệ nhi, trong ánh mắt lại hiện ra một sự thẫn thờ. Tịch Nhan theo ánh mắt Duệ nhi nhìn qua, nháy mắt liền bắt gặp ánh mắt hắn, trong lòng hơi chấn động.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng thản nhiên quét mắt liếc nàng một cái, nhưng không có nói gì, chỉ lẳng lặng xuống giường rời khỏi phòng.

Phút chốc trong lòng Tịch Nhan trở nên đau xót.

Hắn, là vì nàng mà thẫn thờ sao?

*****

Đợi cho Duệ nhi vui đùa đến mệt nên ngủ say, Tịch Nhan mới chậm rãi đứng dậy, sai người chuẩn bị nước cho mình tắm rửa.

Ngâm mình trong bồn tắm, tâm lại như cũ không thể yên ổn, trong đầu nàng ngoại trừ hắn thì vẫn là hắn.

Trong lòng có chút nghi vấn, nàng muốn hỏi hắn để chứng thực một lần. Tuy rằng trước kia nàng cũng từng hỏi qua hắn, vì sao đối xử với nàng tốt như vậy nhưng đều bị hắn tựa tiếu phi tiếu che lấp đi. Nhưng vào lúc này đây, nàng muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện như thế nào. Cho dù là biết chỉ để tìm một lối thoát cho tình cảm đang ngày càng đâm chồi nảy lộc trong lòng nàng.

Tuy rằng, nàng vẫn không tin ai có thể đối xử tốt với ai một đời một kiếp cả nhưng là chẳng phải bươm bướm kia xông vào lửa nóng là vì tìm kiếm cái gọi là thiên trường địa cửu sao?

Nghĩ đến đây, Tịch Nhan bỗng nhiên không thể khắc chế bản thân, lập tức từ trong nước đứng lên, sai người hầu hạ nàng thay y phục.

Mấy ngày nay tới giờ, lần đầu tiên nàng đi ra khỏi gian phòng này.

Thì ra đây không phải là khách điếm trước đó mà là một sơn trang xa lạ, non xanh nước biếc, rường cột chạm trổ tinh xảo, chính là phong cách kiến trúc của Đại Sở.

Tịch Nhan cảm thấy xung quang mờ mịt, không biết nên đi nơi nào tìm hắn, tùy ý đi lại trong viện.

"Chọn cô ta đi, đệ dám cam đoan, Thất ca nhất định thích nữ nhân như vậy!"

Đột nhiên một giọng nam quen thuộc truyền vào trong tai Tịch Nhan, Hai chữ "Thất ca" kia làm cho tâm nàng rung động, vội vàng đi đến sau hòn giả sơn, nhìn thấy trong lương đình phía trước có hai thiếu niên trong trang phục quý giá đang ngồi, một là Thập Nhất, một là Thập Nhị, vừa mới người nói chuyện chính là Thập Nhị. Mà ngoài lương đình có một loạt cô gái đang đứng ngay hàng thẳng lối, giống nhau đang ở chờ được lựa chọn!

"Sao đệ biết được?" Thập Nhất thản nhiên nhấc mi hỏi.

Thập Nhị lập tức đi đến cạnh cô gái trước mặt, nói: "Huynh nhìn thật kỹ bộ dạng của nàng xem, có phải có vài phần giống Mẫu Đơn hay không? Thất ca không phải thích Mẫu Đơn như vậy sao? Huynh nhìn xem hơn một năm qua, không có Thất tẩu bên cạnh, Mẫu Đơn tuy nói không có danh phận gì nhưng được đãi ngộ hoàn toàn giống như Hoàng tử phi nha!"

Thập Nhất vuốt cằm nghĩ nghĩ: "Cũng đúng." Dứt lời, hắn vừa nhấc đầu bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Tịch Nhan vẫn đứng bất động sau hòn giả sơn, bèn quay sang Thập Nhị nói: "Bên kia còn một người nữa sao?"

Thập Nhị cũng nghi hoặc nhìn qua, chỉ một thoáng, lại bị cảm giá hơn một năm trước đánh úp lại, huyết khí dâng lên, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên giống như bị rút đi hồn phách, đứng im một chỗ không thể nhúc nhích.

Tịch Nhan mắt lạnh nhìn tình hình bên này, xoay người bỏ đi.

Thập Nhất cũng nhịn không được sửng sốt hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy bộ dáng si ngốc của Thập Nhị bèn dùng sức vỗ mạnh trên mặt hắn: "Tỉnh lại đi!"

"Phốc" Thập Nhị từ lồng ngực thở ra một hơi, mới hồi phục tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía hắn: "Thập Nhất ca, huynh nhìn thấy không?"

Thập Nhất nao nao, gật gật đầu, lại nói: "Đó...... Chính là Thất tẩu sao?"

Thập Nhị chỉ cảm thấy choáng váng, vịn vào Thập Nhất ngồi xuống, thất thần lẩm bẩm: "Không sai, không sai, mặc dù là đệ nhớ không rõ hình dáng của nàng, nhưng khi đó, khi đệ vừa nhìn thấy nàng thì cảm giác cũng giống như hôm nay như vậy, còn hôn mê bất tỉnh nữa...... Nàng quả thật không có bị hủy dung! Ông trời, đệ giờ mới biết Thất ca vì sao đối với nàng nhớ mãi không quên như vậy."

Hồi lâu sau, không nghe thấy đáp án, hắn quay đầu lại nhìn Thập Nhất đang trầm tư, nói: "Thập Nhất ca, đang nghĩ gì vậy?"

"Đang suy nghĩ, tiểu tử nhà ngươi vừa mới dùng phép khích tướng, có thể bị phản tác dụng không."

Tâm thần Thập Nhị vẫn chưa ổn định nghe hắn nói như vậy lại nở nụ cười: "Huynh có thể yên tâm, tuy nói phương pháp của đệ vụng về một chút, nhưng mà tốt xấu vẫn còn có Thất ca làm chỗ dựa phía sau mà."

*****

Tịch Nhan Nhanh chóng đi tới phía trước đi, nhưng lại không biết chính mình muốn đi về nơi nào, chỉ cảm thấy trong lòng một nỗi khổ sở lập tức có thể phá tan cơ thể mình để thoát ra.

Nàng cơ hồ đã quên trong phủ hắn còn có một Mẫu Đơn, hắn rất thích những nữ tử như nàng ta......

Bỗng dưng, Tịch Nhan dừng bước, kinh ngạc nhìn bóng dáng xuất hiện phía trước.

Hắn đứng bên cạnh cái ao, đứng ngay đầu gió, tay áo tung bay, tựa hồ là đang trầm tư điều gì.

Trong lòng Tịch Nhan cảm thấy rất đau nhức, cảm thấy hiện giờ mình không muốn gặp mặt hắn nên xoay người muốn rời đi, nhưng đột nhiên cảm thấy hắn dường như có gì đó không đúng.

Khi nàng quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng hắn vẫn như cũ, cảm thấy trên người hắn tỏa ra sự hiu quạnh lạnh lẽo, hắn như vậy nàng chưa bao giờ gặp qua.

Hiu quạnh? Tịch Nhan có chút hoài nghi hai mắt của mình, vô luận như thế nào cũng nghĩ đến cảm xúc như vậy làm sao có thể xuất hiện ở trên người hắn.

Lúc nàng còn đang ngây người đột nhiên hắn hơi xoay đầu lại nhìn về phía nàng, trên mặt không kịp dấu đi trầm tĩnh cùng ưu thương.

Tịch Nhan trong lòng chấn động, nhịn không được lùi lại hai bước.

"Nhan Nhan." Hắn cúi đầu gọi nàng một tiếng, thanh âm trầm thấp ám áp, "Sao nàng lại ở trong này?"

Tịch Nhan vẫn đứng thất thần không trả lời, giống như cùng đắm chìm trong nỗi ưu thương trong đôi mắt hắn. Cảm giác ẩn ẩn đau lòng lại tràn ra trong lòng nàng.

Hắn thấy nàng không trả lời, lại quay đầu đi, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, trầm giọng nói: "Ngày đó ta ôm Duệ nhi đứng ở nơi này, bỗng nhiên nhớ lại chuyện trước đây bị rơi xuống nước, nhìn lại Duệ nhi, khi đó ta liền nghĩ đây là con trai của ta cùng với Nhan Nhan, ta nhất định phải đem những thứ tốt nhất trên đời cho nó. Ta đã chịu đựng đau khổ nên sẽ không để cho nó phải trải qua giống như ta, ta sẽ làm cho nó trở thành đứa bé được thiên hạ tôn vinh nhất."

"Cũng chính là ngày đó, nàng đột nhiên biến mất, khi đó ta mới ý thức được, thì ra ta lại mắc mưu của nàng, thì ra, Duệ nhi không phải con ta......" Hắn đột nhiên phát ra một tiếng cười khổ, "Nhưng mà Nhan Nhan, vì sao, ta lại không thể trách nàng được? Ta buộc mình đối xử với nàng không tốt, buộc mình tra tấn nàng, nhưng mà ta cũng không vui chút nào cả Nhan Nhan à, bởi vì ta biết, trong lòng nàng thủy chung không có ta, có phải hay không?"

Khi hắn nói xong những lời kia, trong nháy mắt, trong lòng Tịch Nhan chấn động thật mạnh, đủ loại cảm xúc nảy lên, cảm giác binh bại như núi đổ. :

Nước mắt rơi xuống không thể nén lại, nàng nghe được một thanh âm không ngừng gào thét trong nội tâm mình -- Nhan Nhan, thương hắn đi, cho dù chỉ có một lần thôi cũng tốt, dù cho cuối cùng thất bại cũng tốt, ngươi cũng vẫn thản thản nhiên nhiên, thương hắn đi, được không?


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-147)