Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 147 (cuối)

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 147 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Năm năm trước, ở Hoa Đô thành, nàng đã phạm sai lầm lớn, là đã khiến hắn thương tâm không sống nổi, đồng thời, cũng khiến bản thân chết đi sống lại.

Sau khi theo Tứ ca rời khỏi sơn trang Hoa Đô, thì gặp được Tống Dịch Nhiên.

Ngày đó, hắn rõ ràng nghe được nàng đã có lời thề độc với Mẫu thân, cũng sắp xếp ổn thỏa con đường sau này nên đi như thế nào, so với nàng, hắn nhận thức mọi chuyện rõ hơn nàng nhiều.

Tuy rằng đã cùng Bắc Mạc đạt được hiệp định, nhưng trong nước vẫn còn nhiều việc cần Nam Cung Ngự trở về xử lý, vì vậy hắn vẫn không nán lại ở Hoa Đô thành quá lâu. Nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Nguyệt Nha Nhi, chung quy cũng không nhẫn tâm kiên quyết mang nàng rời khỏi, gặp Tống Dịch Nhi đến đây, nên phó thác Nguyệt Nha Nhi cho hắn, còn mình thì trở về Đại Sở.

Nhưng mà Tống Dịch Nhiên trí tuệ hơn người kia, sao lại không nhìn ra sự lưu luyến và không cam lòng của Nguyệt Nha Nhi chứ, chẳng qua chỉ đơn giản nói vài câu, đã đem cái chết bi thống của Mẫu thân nàng phân tích trước mặt nàng, một cảnh tượng máu tươi đầm đìa.

Hắn cho nàng thời gian ba ngày để suy xét, trong vòng ba ngày, chỉ có một mình nàng, một mình nàng phải hiểu rõ cuối cùng bản thân nên làm gì.

Nhưng không hề nghĩ đến, vào ngày thứ ba, Nguyệt Nha Nhi lại nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Tuyên.

Thập Nhị cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ không thể buông xuống được, chỉ mới ba ngày đã không kìm được mà đi tìm nàng. Đúng là vẫn còn thông cảm cho nàng, đúng là vẫn còn cảm thấy bản thân có lỗi với nàng, còn nàng, sở dĩ lại làm một việc hồ đồ như vậy, e là do nhất thời thương tâm quá độ nên đã làm lu mờ tất cả. Lúc đó, hắn còn không biết Mẫu thân nàng, lại bởi vì quân đội Bắc Mạc mà ra đi.

Lòng Nguyệt Nha Nhi vẫn chưa quyết định được, lúc nhìn thấy hắn trong chớp mắt, thì tất cả mọi việc nàng suy tình đều chẳng là gì.

Thập Nhị cũng không nói vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Theo ta quay về Bắc Mạc, ta có thể khiến mọi việc không phát sinh quá lớn."

Nguyệt Nha Nhi gần như sẽ đáp ứng ngay, nhưng vừa ngẩng đầu, lại phát hiện bóng dáng Tống Dịch Nhiên đi qua trước cửa, trong lòng thoáng chốc lạnh đi, suy nghĩ bỗng nhiên trở nên thanh tỉnh.

Nàng nghĩ muốn cùng hắn ở bên nhau, chỉ ở bên cạnh hắn thôi. Nhưng hắn là Vương gia của Bắc Mạc, họ của hắn là Hoàng Phủ, lúc đó bọn họ, còn bị ngăn cách bởi thù diệt quốc, bởi mối hận của Mẫu thân đã khuất, làm sao mới có thể ở bên nhau chứ?

"Ta sẽ không theo ngươi đâu." Nguyệt Nha Nhi vốn không dám nhìn vào ánh mắt hắn, cố gắng kìm nén con tim run rẩy, gian nan nói ra câu đối với hai người đều cực kỳ tàn nhẫn, "Những người Hoàng Phủ các ngươi, cả đời này, trong mắt ta tất cả đều là kẻ thù."

Kế tiếp nàng còn nói gì nữa, thì bản thân đều không nhớ rõ, trong trí nhớ, chỉ nhớ rằng theo ngữ điệu ngày càng nhanh của mình thì sắc mặt hắn cũng càng thêm khó coi, cuối cùng, hắn đạp đổ chiếc bàn trước mặt, dưới âm thanh "ầm" đổ vỡ, nàng chạy ngay ra khỏi cửa.

E là chỉ chần chừ thêm một khắc nữa thôi, thì sẽ thành tai họa.

Tống Dịch Nhiên dường như đối với lời nàng nói rất hài lòng, cũng không xuất hiện trước mặt Thập Nhị, chỉ mau chóng chuẩn bị đưa nàng rời đi.

Nhưng Nguyệt Nha Nhi lại vẫn không muốn rời đi: "Để ta ở lại đây thêm hai ngày, chỉ hai ngày thôi."

Mặc dù Tống Dịch Nhiên chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng đồng ý.

Hoa Đô thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cơ hội gặp được Thập Nhị, thì chỗ nào cũng có.

Hai ngày kia, trong Hoa Đô thành hầu hết ai cũng biết, Thập Nhị Vương gia ngày ngày đắm mình trong men rượu, sống mơ mơ màng màng.

Vào cái đêm trước ngày rời đi, Nguyệt Nha Nhi cuối cùng lại lần nữa lén và Hoa Đều sơn trang, thấy hắn nửa say nửa tỉnh, dùng hết khí lực cả đời quyết định, đem bản thân mình giao cho hắn.

Chẳng sợ cuối cùng không thể ở bên hắn, nhưng cũng muốn để bản thân mình thuộc về hắn.

Hắn không thể thuộc về nàng, thì nàng, nhất định thuộc về hắn.

Đêm đó, tất cả những đau đớn trong trí nhớ đều lùi xa, chỉ có hai cơ thể quấn quýt, giao hòa, vẫn khắc sâu tận đáy lòng.

Còn hắn, mặc dù ngày hôm sau tỉnh lại sẽ nhớ rõ, nhưng chẳng qua cũng chỉ nghĩ đó là một giấc mộng xuân mà thôi.

Sau đêm đó, Nguyệt Nha Nhi theo Tống Dịch Nhiên lên thuyền rời đi, từ nay về sau ẩn cư ở Vân Đốn sơn trang.

Tống Dịch Nhiên dường như biết đêm đó nàng đã làm những chuyện như vậy, sắc mặt vẫn khó coi, còn Nguyệt Nha Nhi thì chẳng còn chút tâm tư nào mà quan tâm đến tâm tình của hắn như thế nào, rồi hai tháng qua đi, nàng phát hiện trong bụng mình có cốt nhục của Thập Nhị.

Đó tựa như giấc mộng hảo huyền không thể thành hiện thực, nhưng lại rõ ràng như thế, phát sinh trên người nàng.

Bọn họ lúc đó, vẫn còn có một sợi dây ràng buộc, nàng mang thai đứa con của hắn.

Đứa bé này, là điều niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống thiên lý bất dung của nàng, tựa như một vầng sáng của mặt trời chiếu thẳng vào nội tâm u ám của nàng, vì vậy nàng đặt tên con là "Huy".

Là một đứa bé trai, gương mặt cực kỳ giống phụ thân, một dáng vẻ anh khí bừng bừng.

Từ đó về sau, đứa bé là tất cả của nàng, nàng dốc toàn lực che chở con, chăm sóc con, nhưng đứa bé lại nhã nhặn, nội liễm cực kỳ, vừa được bốn tuổi, việc làm yêu thích nhất đó là cùng Mẫu thân ngồi ở bậc thang trước nhà nói chuyện hoặc ngắm trăng.

Tuy rằng như thế, khoảng thời gian đó, vẫn là khoảng thời gian Nguyệt Nha Nhi vui vẻ nhất.

Nhưng nếu nàng sớm biết, đứa bé này cuối cùng cũng sẽ rời xa nàng, thì lúc trước, có lẽ nàng sẽ không quyết định như vậy.

Chẳng qua chỉ là một trận phong hàn mà thôi, thế nhưng Huy nhi từ đó, lại vĩnh biệt Mẫu thân là nàng đây.

Đó là cảm giác đau đớn như rơi từ trời cao xuống tận địa ngục tăm tối, lòng nàng tràn đầy thống khổ và tuyệt vọng, nhưng lại không thể giải tỏa được, thế là nàng nhanh chóng trở về thành Bắc Mạc, chỉ vì, muốn nhìn thấy phụ thân của đứa bé, chỉ nhìn một lần thôi, đó là việc duy nhất nàng có thể làm, sau đó, sẽ từ biệt cuộc sống này, đến tìm con.

Nhưng nhân sinh vui vẻ ập đến, cho dù là nàng cũng không thể kiểm soát được.

Lại có thai thêm lần nữa, nàng tựa như mừng như điên, cảm giác đó chôn vùi tất cả, cữ nghĩ rằng ông trời mở lòng từ bi, cướp đi Huy nhi, rồi lại ban một Huy nhi khác cho nàng. Nhưng nàng lại quên mất lời thề độc với Mẫu thân, đến khi đứa bé lại mất đi, nàng mới sực tỉnh --- hóa ra, đây là báo ứng, là lời thề của nàng với Mẫu thân đã ứng nghiệm!

Nhưng từ sau ngày đó, sự dịu dàng của hắn, lại khiến nàng không tự kiềm chế mà sa vào.

Nàng đã mất tất cả, hắn là tia hy vọng cuối cùng của nàng, vì thế, nàng tình nguyện thuyết phục bản thân tạm thời quên đi lời thế với Mẫu thân, chỉ vì muốn ở bên cạnh hắn.

Huống chi, trước khi nàng lập lời thề, nàng đã cố ý biến mất khỏi hắn, chỉ mong sao báo ứng cứ giáng xuống đầu mình.

Mong ước xa vời duy nhất, đó là hắn không bị thương tổn, không để đứa bé vô tội lại bị thương tổn.

"Xin lỗi, Thanh Tuyên..." Nguyệt Nha Nhi nhắm mắt, ngay cả khóc cũng chẳng còn sức lực, "Xin lỗi, ta không muốn làm chàng khổ sở, ta chỉ không muốn làm chàng khổ sở..."

Tâm trí Thập Nhị đau đớn vô cùng, trầm mặc một lúc lâu, rồi mới lấy tay kéo nàng ôm vào lòng.

Rốt cuộc Nguyệt Nha Nhi lại khóc to lên.

Nhưng bỗng nhiên nghe được giọng nói trầm thấp, từ tốn của nam tử...

"Ta, Hoàng Phủ Thanh Tuyên, ở trước mặt vợ và con xin thề, cuộc đời này nguyện từ bỏ lợi lộc của hoàng tộc, mãi không trở về, cả đời đều bầu bạn với vợ hiền, từ nay về sau thanh sam nước biếc, tiêu dao thế ngoại." Hắn chậm rãi giương khóe miệng lên, "Như vậy, ta không còn là người của hoàng thất nữa, Nguyệt Nha Nhi, nàng không vi phạm lời thề với Mẫu thân, còn chúng ta, có thể dắt tay nhau đi hết cuộc đời này, không xa không rời."

*****

Trước Hoa Thanh cung, bóng dáng phiêu nhiên của Nam Cung Ngự đã đứng đây gần nửa canh giờ, mới nghe tiếng thông báo cách đó không xa truyền đến: "Hoàng hậu nương nương giá lâm..."

Tịch Nhan vội vàng đi đến, dung mạo cũng không có chút hỗn độn, vừa thấy Nam Cung Ngự liền cho mọi người lui hết, bước lên, cười nói: "Muội đến trễ, Lương Anh không chịu ngủ trưa, cứ quấn lấy nàng mãi, sư huynh, huynh đợi lâu chưa?"

Nam Cung Ngự nhớ đến đứa bé Lương Anh tinh quái kia, khóe miệng không kìm được ý cười: "Không sao đâu."

Tịch Nhan vừa thấy hắn cười liền cảm thấy không ổn, rồi nhìn kỹ hắn một lượt, ánh mắt hắn quả nhiên hơi lộ ra vẻ lạnh bạc, không nhịn được hít một hơi, cau mày cắn môi nhìn hắn.

Nam Cung Ngự lại chân chính thả lỏng nở nụ cười: "Sao lại bày ra dáng vẻ này chứ?"

Tịch Nhan chỉ vào hắn, mạnh dạn nói: "Huynh, có điều đó gì không ổn."

Nam Cung Ngự vẫn cười, trong lòng lại thầm thở dài --- hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, quả nhiên là không thể gạt được nàng. Vì thế, đơn giản mọi câu từ đi thẳng vào vấn đề: "Nhan Nhan, ta nghĩ ta phải rời khỏi đây một thời gian."

Sắc mặt Tịch Nhan nhanh chóng thay đổi, trong lòng nhất thời nhiều cảm giác trộn lẫn vào nhau, không thể diễn tả được, những suy nghĩ hỗn loạn ập vào tâm trí nàng, nàng vẫn không thể kìm được, hốc mắt đỏ lên: "Đi đâu?"

"Này!" Nam Cung Ngự vừa thấy dáng vẻ của nàng liền nở nụ cười, "Đã là Mẫu thân của ba đứa bé rồi, mà cứ gặp chuyện gì cũng khóc sao? Thiên hạ này rộng lớn như vậy, cho dù ta đi đến chân trời góc biển, lúc nhớ đến nàng vẫn có thể trở về gặp nàng mà, không phải sao?"

Tịch Nhan không kìm được chợt bật ra tiếng thút thít, uể oải cúi đầu, không nói lời nào.

Thật ra những năm qua, nàng rõ ràng biết Nam Cung Ngự cũng chẳng vui vẻ gì, cũng rất muốn nói với hắn, hắn có thể rời đi, giống như trước kia, làm một công tử tự do tiêu dao tự tại, nhưng lại sợ hắn nghĩ rằng nàng không cần hắn, vì vậy mới không bảo hắn đi. Cho nên, những lời này, nhiều năm qua, nàng luôn chôn tận đáy lòng, không dám đề cập với hắn. Cũng không ngờ rằng, hôm nay hắn vẫn nói rằng mình phải đi, Tịch Nhan lại không biết bản thân nên vui hay nên buồn.

"Đừng khóc mà, Nhan Nhan." Nam Cung Ngự trêu nàng, "Nếu như bị con bé Bất Ly thấy, thế nào cũng tìm ta làm loạn, nói là ta bắt nạt Mẫu thân của con bé."

Tịch Nhan ngừng khóc một lúc, rồi nói: "Vậy huynh nói với Hoàng.... như thế nào?"

Tên của Hoàng Phủ Thanh Vũ bị nàng hàm hồ nói cho qua, Nam Cung Ngự vừa nghe liền bật cười, biết nàng vẫn vì chuyện lúc trước mà không được tự nhiên, nhưng cũng không nhắc tới, chỉ nói: "Đối với ta mà nói, có nói với hắn hay không thì cũng không quan trọng, không phải sao?"

Lúc trước, chẳng qua vì câu nói kia của nàng "Không cho phép bỏ ta một mình", hắn mới ở lại trong cung nhiều năm như vậy, tuy rằng vẫn không vui vẻ, nhưng có thể ở bên cạnh nàng như thế này, coi như cũng là được an ủi. Nhưng mà nay, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi rời đi, không hiểu sao hắn bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, nên vừa rồi mới cẩn thận nói, chỉ lo nàng thương tâm, nghĩ rằng mình bỏ nàng mà đi.

Hồi lâu sau, rốt cuộc Tịch Nhan lại nói: "Ta có điều kiện. Lễ mừng năm mới hằng năm, huynh đều phải trở về một lần."

Nam Cung Ngự chậm rãi nở nụ cười: "Được, ta đồng ý với nàng."

*********

Tuy rằng Hoàng Phủ Thanh Vũ từ sớm đã nhìn ra ý định rời đi của Nam Cung Ngự, cùng lúc vừa nhận được tấu chương, nhất thời cảm thấy không ổn, kể từ đó, Tịch Nhan không được tự nhiên, không biết hắn phải mang tội đến bao giờ nữa.

Quả nhiên, chập tối lúc hắn bước vào tẩm cung, Tịch Nhan chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi cúi đầu làm việc riêng.

"Đang làm gì vậy?" Hắn bước lên trước, nhìn chằm chằm vào vật gì đó trong tay nàng.

"Làm bùa bình an cho Nam Cung Ngự." Tịch Nhan đáp gọn một câu, vẫn tiếp tục viết những chữ còn lại, cuối cùng mới đặt bút qua một bên, vừa lòng mân mê món đồ trong tay.

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi cúi đầu xuống, khẽ cười một tiếng: "Đúng là không có lương tâm, bùa bình an gì chứ, ta còn không có, dựa vào đâu mà nàng chỉ làm cho tên đó?"

Tịch Nhan lập tức trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nói: "Thứ này nếu chàng cần, còn có thể thiếu sao? Không chừng, chàng cần bao nhiêu thì ai kia làm bấy nhiêu đó, hứ, chàng chỉ cần nói với ai kia là được thôi mà!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ sơ ý khơi mào ngọn lửa, tự giác biết lỡ lời, nhìn gương mặt nghiêm túc lộ ra nụ cười, trong lòng không nhịn được cười khổ.

Mặc dù không ai nghĩ đến, nhưng nguyên nhan Tống Như Tân được gả cho Thập Nhị, dĩ nhiên là bởi vì hắn!

Từ rất lâu, một lần hoàng cung tổ chức yến tiệc, lúc đó, chẳng qua Tống Như Tân chỉ mới mười lăm tuổi, theo cha vào cung, xa xa nhìn Tân Đế một cái, chỉ một cái nhìn thoáng qua, lại khắc mãi trong tim, không thể xóa nhòa. Nhưng nàng cũng là một người rất thông minh, tai nghe mắt thấy tình hình trong hậu cung, tự biết cuộc đời này, bản thân sẽ không có hy vọng được thánh sủng, vì vậy chưa ôm qua nhiều hy vọng, chỉ yên lặng xóa đi tâm sự này.

Cũng không ngờ rằng, bất ngời xuất hiện một Thập Nhị vương gia, đau đớn vì tình, nhưng lại chạy đến xin phụ thân cầu hôn nàng, thường xuyên tiếp xúc, hai người trở thành tri kỷ, đơn giản chỉ làm vừa lòng người ngoài mà thành hôn, nhưng vẫn có tự do của riêng mình. Hắn vì không muốn mấy vị huynh trưởng lo lắng, còn nàng, chẳng qua là vì có thể có thêm cơ hội gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ. Từ sau khi thành hôn, quá nửa thời gian nàng đều ở bên cạnh Thái hoàng Thái hậu, thay thế người trong lòng tẫn hiếu tâm, vì vậy, thường xuyên không ở Vương phủ. Nàng cũng chưa có gì với Thập Nhị, việc này chỉ có hai người biết, tuyệt đối không để lộ ra bên ngoài. Nhưng bỗng một ngày kia, hắn tìm được ý trung nhân khi xưa, thật ra nàng nguyện ý để hắn lấy thất xuất chi điều để hưu nàng.

Vì vậy việc này có chút hoang đường, Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn không biết ngọn nguồn, cũng không nghĩ hắn lại giúp Thập Nhị diễn một vở kịch, buộc Nguyệt Nha Nhi rời đi, tìm ra bí mật tận đáy lòng nàng, lại khiến Tịch Nhan khăng khăng chắc chắn rằng hắn biết tâm ý của Tống Như Tân, nhưng không nói, ngược lại, ngầm đồng ý chuyện hoang đường này phát sinh!

Từ đó nàng liền trở nên bướng bỉnh, mặc dù là trước mặt ba đứa trẻ, cũng không chịu cho hắn nửa phần hòa nhã.

Nay, lúc Thập Nhị từ bỏ tất cả cùng Nguyệt Nha Nhi ẩn cư giữa thanh sơn nước biếc, nhưng lại không thể giải thích một câu cho hắn, Hoàng Phủ Thanh Vũ đúng là đã rơi vào thế nan giải.

*****

Nay, lúc Thập Nhị từ bỏ tất cả cùng Nguyệt Nha Nhi ẩn cư giữa thanh sơn nước biếc, nhưng lại không thể giải thích một câu cho hắn, Hoàng Phủ Thanh Vũ đúng là đã rơi vào thế nan giải.

Nhưng về phương diện khác, nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của Tịch Nhan, trong lòng hắn lại rất vui mừng.

Tịch Nhan làm khô nét mực trên bùa bình an xong, lại trừng mắt liếc hắn một cái, đứng dậy đi ra cửa điện, đưa bùa bình an cho Nam Cung Ngự.

Hoàng Phủ Thanh Vũ dở khóc dở cười, nhưng cũng không ngăn cản nàng, mà nằm trên giường chờ nàng trở về.

Chờ đến lúc Tịch Nhan trở về điện, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã lẳng lặng chìm vào giấc ngủ, trong lòng Tịch Nhan vốn phiền chán, lúc này lại càng cảm thấy bốc hỏa, đi đến ngồi xuống bên giường, quan sát gương mặt ngủ say của hắn một lúc lâu, bỗng nhiên cúi đầu, định cắn hắn một cái.

Nhưng gương mặt nàng vừa mới để sát vào hắn, đột nhiên Hoàng Phủ Thanh Vũ mở mắt ra, khóe miệng hiện lên nụ cười, một tay ôm lấy nàng, tay còn lại giữ gáy nàng ấn xuống, đôi môi nàng rất thuận lợi đặt lên môi hắn.

"A...." Sau đó Tịch Nhan rốt cuộc giãy khỏi hắn, không nhịn được hét ầm lên, "Tránh ra, tránh ra, không cho chàng chạm vào!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi di chuyển sát vào nàng, khóe môi mấp máy: "Thật sự không cho ta chạm vào à?"

Tâm tư Tịch Nhan bỗng dưng loạn cả lên, cắn môi không đáp lời.

Đúng lúc này, cửa đại điện đột nhiên có truyền đến vài âm thanh hỗn loạn, ngay sau đó đó là giọng nói của Ngân Châm: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, bên vú nuôi vùa báo lại, là Nhị hoàng tử làm mọi cách vẫn không chịu ngủ, náo loạn gần nửa đêm rồi."

Tịch Nhan tỉnh táo lại ngay lập tức: "Đưa hoàng tử lại đây ngủ với ta." Sau đó, liền nghênh mặt trừng mắt nhìn hắn một cái, "Chàng còn không đi?"

Lương Anh rất nhanh liền được bế đến, đã gần nửa đêm, đôi con ngươi đen láy lại vẫn tròn xoe mở to, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhẹ nhàng mở cái miệng nhỏ nhắn cười cười: "Phụ hoàng." Sau đó lại lập tức xà vào lòng Tịch Nhan: "Mẫu hậu..."

Hoàng Phủ Thanh Vũ bất đắc dĩ nhìn đứa con này, ngày thường mũm mỉm, ít nói, rồi nhẹ nhàng véo gương mặt của con, cười nói: "Anh nhi muốn ngủ cùng Mẫu hậu, hửm?"

Lương Anh vẫn mấp máy môi cười, rồi đôi mắt sáng lên: "Dạ."

Ánh mắt của hai cha con chạm nhau ở nơi Tịch Nhan không để ý, Lương Anh vừa nhìn Phụ thân của mình, vừa rút vào lòng Tịch Nhan, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười càng thêm sáng lạn: "Ngủ với Mẫu hậu, ngủ với Mẫu hậu."

Tịch Nhan không nhịn được bật cười đắc ý, Hoàng Phủ Thanh Vũ đành nhận thua, bất đắc dĩ rời khỏi Dực Khôn cung.

Lại qua mấy ngày, cuối cùng Tịch Nhan cũng chấp nhận được chuyện Nam Cung Ngự rời đi, bỗng nhiên ngạc nhiên thấy đã mấy ngày liên tiếp không gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ, trong lòng chợt trở nên rối rắm. Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Ngân Châm mang tin tức về, bảo hôm nay Hoàng Phủ Thanh Vũ cải trang xuất cung.

Tịch Nhan lập tức cả kinh: "Xuất cung? Đi đâu?"

Ngân Châm lè lưỡi: "Thiên Linh tự."

Trong đầu tịch nha "Ầm" một tiếng, dường như lập tức có thể thấy được cảnh tượng khiến người ta hỏa bốc lên đầu, nghiến răng nói: "Ta cũng muốn xem, hắn đến nơi đó làm gì!"

Tịch Nhan thay y phục xong nhanh chóng đến Thiên Linh tự, Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ngồi ở bàn đá bên ngoài tiểu viện của Thái hoàng Thái hậu, mà đối diện, không phải là Tống Như Tân thì còn ai chứ? Tịch Nhan rùng mình, lập tức nấp vào một bê, lén lút quan sát hai người kia, nhưng vì đứng quá xa, nên chẳng thể nghe được gì cả, lại chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của Tống Như Tân kìa đang cười.

Trong lòng nàng bỗng dưng trở nên đau đớn, cơn giận càng tăng thêm, nhưng vẫn đứng bất động nhìn hai người kia. Hai người dường như trò chuyện rất vui vẻ, Tịch Nhan lại không thể cứ như vậy mà xông ra ngoài, chỉ biết thầm tức giận.

Hồi lâu sau, bên kia bỗng truyền đến động tĩnh, hóa ra là Hoàng Phủ Thanh Vũ dứng dậy nói lời từ biệt với Tống Như Tân, rồi đi về phía này. Tịch Nhan cố nấp thật kỹ, không cho hắn phát hiện. Quả nhiên Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức lướt qua, không nhìn thấy nàng.

Tịch Nhan cười lạnh nhìn bóng dáng của hắn nhanh chóng đi xa, trong lòng là sự buồn bực không thể diễn tả được.

Bỗng nhiên lúc đó, mặt đất dưới chân nàng rung chuyển, Tịch Nhan hơi kinh ngạc, đợi đến lúc nhìn lương đình bên cạnh sắp đổ xuống, mới hiểu ra --- đây là địa chấn.

Trong giây lát, nàng đứng chôn chân tại chỗ, không biết chạy đi đâu.

Đúng lúc này, Hoàng Phủ Thanh Vũ đang đi thì đột nhiên quay người lại, nhìn thấy nàng còn đang đứng dưới lương đình sắp đổ, nhất thời sắc mặt thay đổi: "Nhan Nhan, mau tới đây!"

Tịch Nhan nhìn lương đình sắp sụp xuống đến ngây người, bỗng nghe được giọng nói của hắn, còn chưa lấy lại tinh thần, thì đột nhiên nghe được một tiếng nổ, lúc ngước mắt nhìn, phần nóc của lương đình kia cũng đã đổ ập xuống, rơi xuống ngay chỗ của nàng.

Thân mình bỗng dưng ngã xuống, dường như có người bay đến, sau đó là tiếng nổ ầm vang, trước mắt một màu đen tối.

Bọn họ bị đè phía dưới nóc, rốt cuộc Tịch Nhan cũng khôi phục tinh thần, thất kinh gọi một tiếng: "Thất lang?"

Trên lưng không có tiếng đáp lại, Tịch Nhan nhất thời sợ hãi, quýnh cả lên, nước mắt nhanh chóng rơi xuống: "Thất lang, chàng có ổn không, chàng làm sao vậy?"

Bỗng dưng một tiếng cười nhẹ vang lên, Tịch Nhan lúc đầu ngẩn ra, sau đó tức giận lấy khủy tay huých hắn một cái: "Sao chàng lại làm ta sợ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ mò mẫm lung tung trên người nàng: "Ta lừa nào lúc nào chứ? Đầu bị đụng trúng một chút, lúc nàng gọi ta lần thứ nhất, ta còn đang rất choáng váng."

Tịch Nhan nghe thế liền đáp ngay: "Chàng bị đụng trúng đầu? Đau không? Nghiêm trọng không?"

"Nếu nghiêm trọng, còn có sức để nói chuyện với nàng sao?" Hoàng Phủ Thanh Vũ vỗ vào eo nàng, ý bảo nàng không cần lo lắng, rồi lại nói, "Không biết tình hình bên ngoài thế nào?"

Vừa dứt lời, bỗng nhiên có giọng nói mơ hồ truyền đến: "Hoàng thượng, người ở bên trong sao?"

Đúng là giọng nói của Tống Như Tân, Tịch Nhan ngẩn ra, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã đáp lại: "Thái hoàng Thái hậu vẫn an toàn chứ?"

"Thái hoàng Thái hậu không sao, muội đi tìm người đến cứu Hoàng thượng."

Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, một khắc sau, Tịch Nhan phía dưới bỗng nhiên cắn thật mạnh vào tay hắn, bắt đầu khởi binh vấn tội: "Chàng giỏi lắm Hoàng Phủ Thanh Vũ, dám ở sau lưng ta lén lút đến gặp con gái của Tống gia? Chàng nói đi, rốt cuộc là chàng muốn làm gì?"

*****

Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu nở một nụ cười, cũng không giải thích.

Tịch Nhan tất nhiên là tức giận, trong bóng tối, mặc dù không nhìn thấy dáng vẻ của hắn, nàng cũng đoán được vẻ mặt của hắn giờ phút này, không nhịn được lửa giận: "Tránh ra tránh ra, chàng muốn chết, thì đừng chết ở trên người ta!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ bị nàng đẩy, đột nhiên "Ui da" một tiếng, dọa Tịch Nhan rút nhanh tay về, khẩn trương hỏi: "Thất lang, chàng làm sao vậy?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nở ụ cười, tịch nhan biết bản thân lại bị hắn lừa, không nhịn được hét ầm lên: "Hoàng Phủ Thanh Vũ!"

Nhưng hắn lại chậm rãi xoa gương mặt nàng, thấp giọng nói: "Nhan Nhan, nàng đang hoài nghi ta sao?"

Tịch Nhan hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, không nói tiếng nào.

Hoàng Phủ Thanh Vũ thở dài, xoay người xuống, cùng nàng nằm cạnh nhau, chậm rãi chạm vào tay nàng, rồi cầm lây. Tịch Nhan cố ý tránh đi, làm ngơ hắn. Lại nghe Hoàng Phủ Thanh Vũ nói: "Tống Như Tân là một nha đầu rất thông minh, cô bé ấy biết bản thân nên làm gì và không nên làm gì, đáng tiếc..."

Tịch Nhan lại hừ một tiếng: "Người ta không chỉ thông minh đâu, mà còn trẻ trung nữa đó!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng phì cười: "Hóa ra Nhan Nhan không phải đang ghen, mà là đang lo lắng cho bản thân!"

"Ta..." Tịch Nhan bị nói trúng tim đen, khó chịu ngồi xuống, ai ngờ đầu lại "Binh" một phát trúng vào thứ gì đó, chợt đau đến nhãn mạo kim tinh, ngã vào lòng hắn, khó chịu khôn cùng.

Hoàng Phủ Thanh Vũ tất nhiên không dám cử động mạnh, thấp giọng hỏi nàng bị thương ở đâu, rồi nhẹ nhàng thổi lên vết thương cho nàng.

Trong hơi thở ấm áp của hắn, Tịch Nhan hơi mềm lòng, nhu thuận nằm trong lòng hắn, không nhịn được hốc mắt dần đỏ lên: "Thất lang, thật ra không phải là ta hoài nghi chàng, chỉ là ta... trong lòng ta rất loạn... ta cũng không biết bản thân bị sao nữa, chỉ là không kìm được những suy nghĩ miên man."

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi vỗ về đầu nàng, thấp giọng cười nói:"Ta hiểu mà."

Cuối cùng, lại không nhịn được thở dài một tiếng: "Ta biết nàng ở trong cung đến phiền chán, nên mới cố ý đi theo ta quậy phá phải không?"

Một lần nữa, Tịch Nhan lại bị nói trúng tim đen, nhất thời trở nên giận dữ, ngẩng đầu cắn lung tung lên mặt hắn. Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa tránh, lại vừa nhanh chóng ôm lấy nàng. Tịch Nhan cắn đến mức trở nên buồn cười, cuối cùng hai người không nhịn được động tình, hôn nhau thắm thiết.

Hô hấp của Tịch Nhan trở nên hơi dồn dập, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Thất lang...."

Bỗng dưng nghe được bên ngoài có tiếng người truyền đến, Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức tỉnh táo lại, cúi đầu chạm nhẹ vào chóp mũi nàng, cười khẽ, nói: "Nhan Nhan, nơi này không tiện, cố gắng một chút."

Bỗng chốc mặt Tịch Nhan nóng bừng, căm tức đạp hắn một cái.

Mái đình rất nhanh được dời đi, hai người rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy lại ánh mặt trời.

Hoàng Phủ Thanh Vũ liếc mắt một cái liền nhnf thấy trên trán Tịch Nhan một mảng sưng đỏ, không nhịn được cau mày: "Đụng mạnh dữ vậy."

Giờ phút này, Tịch Nhan chỉ cảm thấy đau, không nhịn được hít sâu một hơi, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

"Không sao, trở về bôi thuốc giúp nàng, sẽ hết đau nhanh thôi." Hoàng Phủ Thanh Vũ kéo người nàng, Tịch Nhan vô lực tựa vào lòng hắn không nói lời nào.

Tống Như Tân đứng một bên, trong lòng thầm thở dài, nhưng trên mặt lại chỉ mỉm cười: "Nếu Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đã không sao, vậy Như Tân xin cáo lui trước, trở về hầu hạ Thái hoàng Thái Hậu."

Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên gật đầu, cười nói:"Làm phiền muội."

"Không dám." Tống Như Tân cúi người hành lễ, xoay người rời đi.

"Hóa ra chàng đến đây là vì nhờ nàng ấy chăm sóc tốt cho Thái hoàng Thái hậu?" Tịch Nhan nhìn bóng dáng Tống Như Tân đi xa nói, "Vậy thì xem ra, nàng ấy đúng là một cô nương tốt."

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ một tiếng:"Đi thôi bình dấm chua."

Tịch Nhan lập tức bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái: "Chàng cũng có hơn gì ta đâu? Cả một kho dấm chua luôn!"

Trở lại trong cung, Hoàng Phủ Thanh Vũ tự mình làm thuốc rồi đắp cho Tịch Nhan, cẩn thận đắp lên chỗ bị sưng của nàng một lớp, rồi mới sai người đi nấu thuốc.

Vừa đắp lên quả nhiên đã không còn đau, Tịch Nhan tựa vào vai hắn, bắt đầu tấm tắc khen.

Nhưng thật lâu sau hắn cũng không có phản ứng gì cả, Tịch Nhan đành ngẩng đầu nhìn hắn: "Thất lang?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu xuống nhìn nàng, ánh mắt trong suốt: "Ừm?"

Giả ngốc! Trong lòng Tịch Nhan thầm mắng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười tươi như hoa, lộ ra lúm đồng tiền, chủ động ôm cổ hắn: "Thất lang..."

Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu nở nụ cười: "Nhan Nhan, có được không? Lỡ như chúng ta thế này Anh nhi lại chạy đến..."

"Hiếm khi thần thiếp chủ động, Hoàng thượng, người đúng là không nể mặt rồi." Tịch Nhan biết ý đồ xấu xa của hắn, nhưng vẫn nháy đôi mắt sáng ngời, dụ dỗ hắn.

"Ồ." Hoàng Phủ Thanh Vũ vuốt cằm, "Nhiều ngày cô đơn như vậy, một lần 'chủ động' mà gọi là bù đắp sao?"

Tịch Nhan phì cười, ngồi lên người hắn: "Thế thì... thần thiếp nhất định sẽ hầu hạ Hoàng thượng, cho đến khi Hoàng thượng vừa lòng mới thôi, như vậy được rồi chứ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng bật cười: "Vậy ta muốn xem Nhan Nhan nàng, làm thế nào khiến ta vừa lòng."

Tịch Nhan chậm rãi bước đến, trán chạm trán, chủ động hôn lên đôi môi hắn.

*********

Hai tháng sau, bởi vì cơn địa chấn nhỏ lúc trước gây thiệt hại cho Thiên Linh tự, nên ở đây tiến hành một cuộc sửa chửa không lớn không nhỏ, Thái hoàng Thái hậu di cư khỏi biệt viện, Bất Ly phụng mệnh của Phụ hoàng và Mẫu hậu, đến thăm hỏi vị Thái hoàng Tổ mẫu này.

Y theo lời Phụ hoàng giao phó, trò chuyện cùng Thái hoàng Tổ mẫu một lúc, Bất Ly liền cáo từ, lúc rời đi, trong Đại Hùng bảo điện, lão phương trượng đang dẫn một đám đệ tử, tụng kinh cầu phúc vì thiên hạ thương sinh.

Đó là lúc Bất Ly gặp được một tăng nhân trẻ tuổi pháp danh Tịnh Hư.

Lúc đó, thái dương đang chậm rãi ló dạng phía sau đại điện, ánh sáng vàng tỏa ra từ sau lưng hắn. Hắn như bước ra từ trong Phật quang, phong thái thanh cao trong lành, mặc dù vận một bộ chiếc áo bào bình thường cũng không che dấu được vẻ hơn người đó, lúc hắn nhìn về phía nàng, ánh mắt mát lạnh đến không ngờ.

Tựa như quý tộc trời sinh.

"Cung tiễn Trưởng Công chúa." Hắn chậm rãi đến trước mặt nàng, nói như thế.

Đó, là âm thanh hay nhất trên đời này.

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-147)