Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 140

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 140
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lúc Tịch Nhan ra cửa cung đón xe ngựa, vừa lúc nghe bên ngoài có người gọi "Thập Nhị gia", liền vén mành lên, quả nhiên thấy Thập Nhị cưỡi ngựa muốn rời cung, ngẫm nghĩ rồi lại gọi hắn một tiếng: "Thập Nhị đệ."

Bỗng nhiên nhìn thấy nàng, Thập Nhị chợt cau mày, lại thấy nàng mặc một bộ sam y dân giã, nghi hoặc hỏi: "Thất tẩu, tẩu sao có thể ở đây?"

Tịch Nhan hơi cười: "Thất ca của đệ cho phép ta ra ngoài thư giãn một ngày. Đúng rồi, nhắc đến mới nhớ, cũng nhiều năm rồi ta chưa đến phủ của đệ, chi bằng đến phủ của đệ ngồi chơi một chút, được chứ?"

Thập Nhị dường như ngập ngừng chốc lát, rồi mới không tình nguyện gật đầu.

Đi thẳng một đường đến phủ hắn, hắn cưỡi ngựa đi kế bên, Tịch Nhan vẫn luôn vén mành cùng hắn nói chuyện.

"Nguyệt Nha Nhi, muội ấy vẫn khỏe chứ?" Thời điểm thích hợp, rốt cuộc Tịch Nhan hỏi những việc này.

"Nàng có gì đáng để Thất tẩu quan tâm đâu." Một tiếng hừ lạnh, hắn dường như không muốn đáp lại.

"Cũng không thể nói gì vậy." Tịch Nhan nở nụ cười, "Tốt xấu gì nàng cũng là muội muội của Nam Cung Ngự, được Thất ca của đệ phong là Lâm An quận chúa, nay còn là sườn Vương phi của đệ, ta quan tâm một chút cũng không được sao?"

"Thất tẩu, chẳng lẽ đã quên cái ngày nàng ta uy hiếp tẩu rồi sao?" Ánh mắt hắn không kìm được mà trầm xuống, "Người không biết tốt xấu như vậy, Thất tẩu còn nhớ đến nàng làm gì."

Tịch Nhan dừng một chút, rốt cuộc dấu ý cười trên mặt đi, rồi nghiêm túc nhìn hắn: "Nếu đã thế, vì sao đệ còn muốn kết hôn với muội ấy?"

Thập Nhị hơi sững người, nhìn nàng một cái, nhưng không đáp lời, thúc ngựa tiến lên vài bước, không muốn nhiều lời với nàng nữa.

Không nghĩ tới, khi về đến cửa phủ, lại có một chiếc xe ngựa khác đã đậu ở đây, nghe được tiếng động, người trong xe ngựa bước xuống, thì ra là Đạm Tuyết.

Thập Nhị tức thì hiểu được điều gì, nở nụ cười đạm mạc: "Hóa ra, hai vị tẩu tẩu hẹn nhau cùng đến."

Tịch Nhan cũng đã xuống xe, đứng cùng với Đạm Tuyết, nói: "Đúng vậy, ta vốn muốn đến thăm Nguyệt Nha Nhi một chút, nhưng ngẫm lại, ta và muội ấy không thân lắm, nên mới kéo Đạm Tuyết đến chung, Thập Nhị đệ, đệ không ngại chứ?"

Thập Nhị thản nhiên liếc hai người một cái, lạnh lùng đáp "Không ngại", rồi tiện đà đi vào trong.

"Tỷ nói thật chứ?" Trên đường đến Tây viên, Đạm Tuyết thấp giọng hỏi nhỏ.

"Ta còn có thể lấy chuyện này mà dọa muội sao?" Tịch Nhan khẽ thở dài một tiếng, "Nếu ta tự mình đến hỏi, chỉ sợ Nguyệt Nha Nhi vẫn còn có khúc mắc với ta, tất nhiên sẽ không chịu nói thật, cho nên mới bảo muội, chúng ta cùng nhau đến."

Vẻ mặt Đạm Tuyết có chút ngưng trọng, cước bộ nhanh hơn.

Đến Tây viên, lại chỉ thấy một cô bé Xảo nhi không nói được, Tịch Nhan không nhịn được cau mày: "Chỉ có một mình ngươi hầu hạ sườn Vương phi thôi sao?"

Xảo nhi gật đầu, lại khoa tay múa chân giải thích, Tịch Nhan xem cũng chẳng hiểu, nên chỉ kéo Đạm Tuyết lập tức đi vào phòng.

Nguyệt Nha Nhi vừa mới ngồi dậy dựa vào giường, ánh mắt thẩn thờ, vẻ mặt ảm đạm, tựa như thất hồn lạc phách.

Tịch Nhan và Đạm Tuyết vừa vào phòng liền thấy dáng vẻ của nàng, sau đó nhìn nhau, Đạm Tuyết tiến lên phía trước, ngồi vào mép giường: "Nguyệt Nha Nhi?"

Nguyệt Nha Nhi lo lắng nhìn nàng một lúc lâu, giống như vừa mới nhận ra nàng, cực kỳ khó khăn nhoẻn miệng cười: "Đạm Tuyết tỷ tỷ." Cuối cùng, mới nhìn về phía Tịch Nhan đang đứng kế bên, chần chờ một lát, rồi hơi gật đầu.

Tịch Nhan cười nhẹ nhàng: "Nguyệt Nha Nhi, ta nghe nói sức khỏe của muội không tốt, nên đến thăm muội. Giờ sao rồi, có đỡ hơn chút nào không?"

Vẻ mặt Nguyệt Nha Nhi chợt dại ra, chỉ cảm thấy trong đầu cực kỳ hỗn loạn, trong lòng rõ ràng biết bản thân không ổn, nhưng lại không còn cách nào đành nói: "Đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ Hoàng hậu nương nương."

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, tất cả đều quay qua nhìn, hóa ra là một nha hoàn, cầm theo một giỏ thuốc bước vào, sau khi hành lễ, nói: "Nô tỳ phụng mệnh Thập Nhị gia, nên đến đưa thuốc cho sườn Vương phi."

Cả người Nguyệt Nha Nhi cứng đờ, ánh mắt chăm chú nhìn vào giỏ thuốc.

Thị nữ bưng chén thuốc ra, dâng lên trước mặt Nguyệt Nha Nhi: "Sườn Vương phi, Vương gia dặn nên uống thuốc sớm."

Sắc mặt Nguyệt Nha Nhi dĩ nhiên tuyệt vọng đến mức không cách nào hình dung được, Tịch Nhan thu hết tất cả vào mắt, chỉ cảm thấy đau lòng, nhưng nghi hoặc trong lòng lại càng lúc càng đậm, nhìn dáng vẻ của nàng, rõ ràng biết trong chén là thuốc gì, nói cách khác, nàng biết Thập Nhị muốn bỏ đứa bé này, nhưng vì sao, cũng không ngăn cản hay có bất kỳ phản kháng nào?

Đáy mắt Đạm Tuyết hoàn toàn đông lạnh, cũng nhìn nàng.

Hồi lâu sau, Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc vươn tay đến. Có trời biết, đến tột cùng nàng đã dùng nhiều khí lực lắm mới có thể khống chế tay mình không run, nay, nàng tự tay mình xóa bỏ sinh mệnh nhỏ bé trong bụng mình!

Có lẽ, đây là báo ứng, là báo ứng thật sự.

Nàng nhìn màu nâu của thuốc, chậm rãi nhắm mắt lại, tuyệt vọng, nhưng cũng đành ngửa đầu uống cạn.

Tịch Nhan than nhẹ một tiếng, nhẹ đến không thể nghe thấy, vẻ mặt Đạm Tuyết càng thêm trong trẻo mà lạnh lùng.

Nguyệt Nha Nhi vừa uống xong chén thuốc, dường như tay không còn sức nữa, chén ngọc cứ thế mà rơi xuống cạnh giường, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Thị nữ kia cuống quýt thu dọn sạch sẽ, lui ra ngoài.

Nàng ngã trở lại giường, không còn chút sức lực nào, thậm chí muốn lấy sức để ứng phó Tịch Nhan và Đạm Tuyết cũng không thể.

"Nguyệt Nha Nhi, đứa bé trong bụng muội, có phải của Thập Nhị đệ không?"

Giọng nói Đạm Tuyết rành rọt mà lạnh lùng, bình thản cực độ, nhưng bỗng dưng tận đáy lòng của Nguyệt Nha Nhi lại dậy sóng. Nàng lập tức mở to mắt: "Đạm Tuyết tỷ tỷ?"

"Muội đừng nói với ta rằng muội không biết chén thuốc vừa rồi là gì, muội đừng nói với ta là muội không biết bản thân minh có thai!" Ngữ điệu của Đạm Tuyết vẫn bình tĩnh như trước, nhưng thanh âm lại lạnh thêm vào phần, "Vì sao muốn bỏ đứa bé?"

Trong đáy mắt của Nguyệt Nha Nhi là sự hoảng hốt và tiều tụy, không biết nên đáp lại thế nào.

Rốt cuộc Tịch Nhan không nhịn được đành bước lên: "Đứa bé có phải của Thập Nhị đệ không?"

Nguyệt Nha Nhi hoảng hốt gật đầu.

Sắc mặt Tịch Nhan bỗng dưng biến đổi: "Vậy thì muốn bỏ đứa bé đi, là ý của đệ ấy ư?"

Dừng hồi lâu, Nguyệt Nha Nhi lại gật đầu.

Tịch Nhan nhất thời giận dữ, xoay người liền đi đến cửa phòng, vừa mới bước ra ngoài, tức khắc thấy Thập Nhị đang chậm rãi bước tới.

Thập Nhị thấy nàng, nghĩ chắc là nàng muốn rời đi, liền tiến lên hai bước, vừa định mở lời, đột nhiên Tịch Nhan lại vung tay lên, đánh thẳng vào mặt hắn!

"Bốp" một tiếng, mặt Thập Nhị hơi run lên, lo sợ nhìn Tịch Nhan trước mặt: "Thất tẩu?"

*****

"Bốp" một tiếng, Thập Nhị lo sợ nhìn Tịch Nhan đứng trước mặt: "Thất tẩu?"

Tịch Nhan tức giận đến mức muốn rơi nước mắt: "Cái tát này, là ta thay Thất ca của đệ đánh, đánh vì đệ lúc nào cũng khiến chàng lo lắng!"

Thập Nhị dần dần hồi phục tinh thần từ cái tát vang dội đó, thần sắc trở nên ảm đạm, thản nhiên nói: "Thật không?!"

"Đệ có biết gần đây Thất ca của đệ vất vả nhiều lắm không? Nạn lũ lụt, dân chúng Hồ Quảng phải trôi dạt khắp nơi, mỗi ngày mỗi đêm chàng đều quan tâm, mỗi ngày chỉ có thể nghỉ ngơi một hai canh giờ, đệ đã không thể giúp được chàng thì thôi đi, trái lại, còn mang đến cho chàng thêm lo lắng!" Ánh mắt Tịch Nhan đau đớn vô cùng, "Ngày tấn công vào Đại Sở, Thất ca đệ đã đáp ứng đệ nhất định sẽ tha cho Nguyệt Nha Nhi, cho nên, mặc dù Nguyệt Nha Nhi ở sơn trang uy hiếp tính mạng của ta, Thất ca đệ vốn không hề truy cứu, ngược lại, còn giúp đệ giữ muội ấy lại. Là chính đệ tự mình buông tay, nếu đã thế, nay đệ lại dây dưa với muội ấy làm gì chứ? Trong bụng muội ấy đã có một sinh mệnh nhỏ bé đệ có biết không? Đứa bé kia nếu được sinh ra, có lẽ sẽ giống Bất Ly lanh lợi, hoặc là một đứa bé lương thiện như Thành Duyệt, nhưng đệ lại giết chết nó, đệ tự tay giết chết cốt nhục của mình!"

Vẻ mặt Thập Nhị gần như ngưng trọng, nhưng chỉ trầm mặc không nói năng gì.

Tịch Nhan nhịn không được hít một hơi thật sâu, tâm trạng dần hồi phục, thản nhiên nói: "Nếu đệ thật sự không thích, vậy thì buông tay ngay đi, có gì ghê gớm chứ? Hành hạ một nữ tử như vậy, là việc mà đại trượng phu nên làm sao?"

"Đệ không quan tâm." Hắn rốt cuộc đã mở lời, giọng nói lại nhạt nhẽo cực kỳ, "Đệ sẽ không buông tay, cho dù chết, đệ cũng muốn kéo nàng chết chung."

Tịch Nhan bị sự lạnh lùng trong lời nói của hắn kích thích, dừng một chút, rồi mới nói: "Trong lòng đệ rõ ràng vẫn luôn có nàng, tội gì lại ngoan tuyệt vậy chứ?"

Trên gương mặt tuấn lãng của hắn, nhiễm một chút bi thương, hồi lâu sau, cực kỳ thong thả tràn ra chút ý cười: "Thất tẩu, đệ chưa từng buông tay nàng, chưa từng làm vậy, mạc dù, lúc trước nàng lợi dụng đệ để đến uy hiếp tẩu, đệ cũng không buông tay nàng. Là nàng đã buông tay đệ, khiến đệ như rơi vào địa ngục, cuộc sống đau khổ như vậy, nay, chẳng qua đệ chỉ trả lại cho nàng thôi."

Khoảng tám năm trước, khi hắn gặp nàng, chẳng qua chỉ là một tên Vương gia ham chơi.

Các ca ca lớn hơn, ở tuổi của hắn, suy nghĩ đã sớm chính chắn, có thể một mình đảm đương một công việc, có lẽ do hắn được bảo vệ quá tốt, nên tính tình hắn vẫn rất trẻ con, suốt ngày chỉ biết theo sau Thập Nhất, lúc Thập Nhất không để ý đến hắn, thì hắn sẽ đi cùng với đám công tử nhà giàu trong kinh thành.

Sau đó, gặp gỡ nàng. Cũng không phải là nữ tử quốc sắc thiên hương, nhưng gương mặt khi thì kiêu căng lạnh lùng, khi thì uyển chuyển hàm xúc, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều có phong thái khác biệt, lại càng không vì thân phận hắn mà có nửa điểm yếu thế, hắn tựa như thiêu thân lao vào lửa, không thể tự kiềm chế. Nàng nói, gia cảnh sa sút, đến kinh thành tìm người thần, hắn tin; nàng để cho tên làm mối đổi địa chỉ ban đầu đi, nên nàng không tìm thấy bọn họ, hắn cũng tin; thậm chí vì muốn nàng ở lại kinh thành, nên hắn phái thủ hạ đi hỏi thăm giúp nàng.

Thân thích thì không tìm được, nhưng Thất ca lại nói cho hắn, thân phận thật sự của nàng là Công chúa Đại Sở.

Thất ca cũng không nói rõ, nhưng sao hắn lại không biết ngụ ý trong lời nói đó chứ? Nàng tiếp cận hắn, chẳng qua là ý đồ khác.

Hắn dường như đã quên mất bản thân đi tìm nàng chứng thực như thế nào, chỉ nhớ rõ duy nhất đó là gương mặt bình tĩnh của nàng, từ đầu đến cuối đều trầm mặc.

Kể từ sau lần đó, hắn không gặp lại nàng, nhưng trong lòng nhớ mong, nhưng vốn chẳng thể nào khắc chế được. Nàng tuy là Công chúa Đại Sở, nhưng dù sao cũng là một nữ tử trẻ tuổi, một thân một mình ở lại kinh thành, nếu ngoài ý muốn mà gặp phải kẻ xấu, thì biết làm sao đây?

Ngày Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng các phi tần trong cung đi tế thiên, hắn nhìn thấy nàng lẩn trong đám đông, trong phút chốc quên mất trách nhiệm phải bảo vệ Tịch Nhan và Bất Ly, nhìn thấy nàng rời đi, lại cùng đám tùy tùng đuổi theo. Sau đó mới biết, vì sự sơ sẩy của hắn, mà suýt nữa đã để thích khách làm Tịch Nhan bị thương.

Nhưng trong lòng dù sao vẫn cảm thấy vui mừng, không biết ai đúng ai sai, hắn với nàng vẫn luôn hòa hảo như thuở ban đầu. Tuy rằng, không thể tính là hắn đã trải qua mối tình nào chưa, nhưng cũng không phải không có chút hiểu biết gì, nhưng bởi vì nàng ngầm đồng ý cho hắn hôn môi một cái thôi mà chân tay đã luống cuống. Lúc đó, gương mặt nàng thả lỏng, trong sự dịu dàng tràn ra một ý cười, đôi mắt sáng như ánh trăng, trông rất tuyệt mỹ.

Nhưng đúng là vẫn không thể duy trì được lâu.

Sau quyết định tấn công Đại Sở của Thất ca, nàng không nói tiếng nói đã rời khỏi hắn. Có lẽ đây chính là trò đùa của vận mệnh, hắn và bản thân nàng có phần khác nhau, hắn dương như có thể đoán được trong lòng nàng ngập tràn sự oán trách và uất ức, nhưng hắn có thể làm được gì chứ? Thất ca của hắn, quân chủ của hắn, triều đình của hắn muốn tiêu diệt đất nước của nàng, còn hắn lại là một trong những thống lĩnh.

Cho đến lần gặp lại ở sơn trang ở Hoa Đô thành, trong lòng hắn tràn ngập vui mừng vì nghĩ nàng đã hiểu và bỏ qua mọi việc, nhưng hóa ra, tất cả đều chỉ là vọng tưởng của bản thân. Mỗi động tác mỗi suy nghĩ của nàng đều như một chậu nước lạnh tạt vào mặt hắn, hắn thất vọng hắn nản lòng hắn khổ sở hắn đau khổ, nhưng vẫn không buông tay nàng.

Hắn vĩnh viễn nhớ rõ sáng sớm mùa thu mưa rơi tí tách kia, nàng tuyệt tình tránh khỏi vòng tay hắn mà đi. Hắn đã từ bỏ tất cả, tất cả việc nàng đã làm hắn cũng không để ý, chỉ mong nàng ở lại bên cạnh hắn, nhưng mà nàng, lại một lần nữa tàn nhẫn giẫm lên tâm ý của hắn.

Hắn cảm thấy bản thân là kẻ buồn cười nhất thế gian này, vì thế, dường như khó có thể khắc chế bản thân sa vào, vũng lầy tăm tối.

Nay, nàng lại trở về một lần nữa, sự lừa gạt, tàn nhẫn, quyết tuyệt và nhục nhã này, hắn muốn trả lại cho nàng, hắn muốn trả lại tất cả cho nàng! Năm năm qua, ngày ngày hắn tựa như đắm mình trong địa ngục đau khổ, hắn muốn nàng cũng phải chịu như vậy!

"Đệ cho là đệ đang hành hạ muội ấy sao?" Trong lòng Tịch Nhan mặc dù đau, nhưng vẫn chỉ muốn làm hắn tỉnh ngộ, "Đệ thử hỏi lòng mình một chút đi, đệ làm vậy, đệ có vui không?"

"Đệ không cần cuộc sống vui vẻ, đời này đệ cũng sẽ không vui vẻ, cho nên, hai người cùng đau khổ, cũng tốt." Hắn nhếch đôi môi mỏng lên, thản nhiên nói.

Tịch Nhan lắc đầu, chậm rãi nói: "Đệ có biết không, ta đã từng làm giống y như đệ vậy? Trước đây lúc tiên đế băng hà, Thất ca của đệ để ta sống một mình trong vương phủ cũ, suốt nửa năm chưa từng xuất hiện trước mặt ta. Trong lòng ta biết rõ chàng có lẽ muốn tốt cho ta, nhưng ta lại trách chàng, hận chàng, thà đem tất cả mọi chuyện giấu tận đáy lòng, cũng không chịu nói rõ với ta, cho nên, ta cũng hành hạ chàng... Kết quả là, cùng lắm thì hai người đều đau khổ thôi, đệ sao có thể không rõ được chuyện này chứ?"

*****

Thập Nhị bỗng dưng cười lạnh một tiếng: "Giống nhau sao? Có thể gộp hai việc này lại sao? Tình cảm Thất ca đối với Thất tẩu là tình thâm ý trọng, còn Nam Cung Nguyệt Nhã nàng, chẳng qua chỉ là một người nhẫn tâm vô tình."

"Nếu nhẫn tâm vô tình, thì vì sao muội ấy còn muốn giữ lại đứa bé trong bụng?" Tịch Nhan chỉ hận không thể đánh hắn một chưởng, "Đệ đừng nghĩ là ta không nhìn ra, việc bỏ đứa bé là do đệ ép, Nguyệt Nha Nhi muội ấy vốn chẳng hề nghĩ đến! Nếu trong lòng muội ấy thật sự không có đệ, làm sao có thể muốn giữ lại giọt máu của đệ? Nếu muội ấy thật sự hận đệ ghét đệ, chỉ sợ ngay từ lúc đệ chưa biết, thì đã xóa bỏ đứa bé mất rồi!"

Thân mình Thập Nhị thoáng cứng đờ, vẻ mặt ngưng trọng, không nói gì cả.

"Đệ đúng là hồ đồ, chờ đến lúc đệ sáng mắt, nhất định không kịp hối tiếc, bởi vì..." Tịch Nhan gằn từng chữ, "Đệ đã tự tay hại chết cốt nhục của mình!"

Hắn dường như chấn động mạnh, nhưng một lúc lâu sau lại bần thần.

Tịch Nhan dừng một chút, lại nói: "Đệ có biết người mà Thất ca đệ lo lắng nhất chính là đệ không, còn bọn lão Cửu, cả Thập Nhất nữa, có người nào mà không nghĩ vậy chứ? Thập Nhị đệ, cho dù là vì những huynh trưởng và tẩu tẩu, nhưng quan trọng nhất, vẫn là vì đệ và Nguyệt Nha Nhi, còn có đứa con của hai người, đệ và Nguyệt Nha Nhi hãy sống tốt hơn, không được sao?"

"Đã trễ rồi." Ánh mắt hắn bỗng dưng lộ ra một nỗi tuyệt vọng, "Nàng đã uống xong chén thuốc đó."

Trong lòng Tịch Nhan khẽ thở dài, kéo hắn: "Đệ đi theo ta."

Lúc đi đến trước cửa phòng, bước chân hắn rõ ràng là muốn xoay người bỏ đi, Tịch Nhan sao lại dễ dàng thả hắn đi chứ, dùng sức mà kéo, lôi hắn vào trong phòng.

Trên giường, Nguyệt Nha Nhi ôm chăn ngồi đằng kia, nghe được tiếng động thì ngẩng đầu lên, để nghênh đón ánh mắt hắn trong giây lát, cả người rõ ràng chấn động, sau đó bất giác lui vào phía trong giường.

Tịch Nhan kéo Thập Nhị đến bên giường, rồi mới nói: "Vừa rồi, Nguyệt Nha Nhi uống chén thuốc đó, chẳng qua là một than thuốc bổ thôi, dược tính ôn hòa, đối với thân thể của muội ấy không ảnh hưởng gì đâu. Còn những việc còn lại, hai đứa cứ từ từ nói chuyện đâu vào đấy đi, nhớ kỹ, chuyện này đừng để Thất ca biết, chúng ta đi trước đây."

Đạm Tuyết cũng đứng lên, liếc nhìn Thập Nhị thật lâu, rồi cùng Tịch Nhan ra về.

Nguyệt Nha Nhi vẫn còn đắm mình trong câu nói vừa rồi của Tịch Nhan, lấy tay bảo vệ bụng của mình, hoang mang nhìn bóng dáng hai người rời đi, bỗng bần thần.

Thập Nhị đứng bên giường một lúc lâu, sau đó mới cúi đầu gọi một tiếng: "Nguyệt Nha Nhi."

Nguyệt Nha Nhi phục hồi tinh thần lại, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, nhưng gương mặt lúc này đã thoáng khôi phục sự bình thản, nhấp môi, nói: "Chàng yên tâm đi, ta sẽ không đổi ý đâu, chuyện bỏ đứa bé, ta sẽ làm được."

Trong lòng hắn dường như thít chặt lại, rốt cuộc ngồi xuống bên giường, một tay bắt được gáy của nàng, kéo mặt nàng lại gần mình, thấp giọng nói: "Nói trong lòng nàng có ta, ta sẽ để nàng giữ lại đứa bé này."

Nàng nhìn hắn, ánh mắt hình như phảng phất nét ưu thương, nhưng sự đạm mạc lại nhiều hơn, đành cười khẽ một tiếng: "Phải làm sao bây giờ? Ta đã quyết tâm, không cần đứa bé này...."

Bỗng dưng, hắn che đôi môi nàng lại, dùng sức hôn nàng, gàn như ngấu nghiến tàn sát bừa bãi đôi môi của nàng.

Hồi lâu sau, mới chậm rãi buông lỏng nàng ra, lẩm bẩm nói: "Nguyệt Nha Nhi, nàng có biết không, ta hận nàng nhiều lắm..."

Cõi lòng giống như bị xé rách, máu chảy đầm đìa, bất luận thế nào, đều không thể ngừng đau đớn, tất cả đều do nàng gây nên.

Nàng không biết ta hận nàng bao nhiêu, cũng như, nàng không biết ta còn yêu nàng nhiều hơn cả nỗi hận.

*****

Tịch Nhan và Đạm Tuyết vừa mới ra khỏi khuôn viên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy từ xa có người đi đến, Tịch Nhan chợt nở nụ cười không chút ý tốt nào, lấy tay huých Đạm Tuyết.

Đạm Tuyết đương nhiên cũng thấy có người đến, chỉ là trên mặt vẫn duy trì nét thản nhiên, bước chân cũng vẫn bình thường.

Hoàng Phủ Thanh Thần đón nhận ánh mắt tiến lên, nhíu mày nhìn Tịch Nhan một cái: "Sao tẩu lại ở đây?"

Tịch Nhan hừ nhẹ một tiếng, không thèm trả lời, Hoàng Phủ Thanh Thần trừng mắt nhìn nàng, sau đó dời ánh mắt qua Đạm Tuyết thì lại khẽ cười lên: "Mệt rồi sao? Sao sắc mặt lại không tốt tí nào vậy?"

Đạm Tuyết thản nhiên nhìn hắn một cái, không nói gì. Tịch Nhan nắm bắt thời cơ đứng một bên châm ngòi thổi gió: "Thấy ngươi, sắc mặt của muội ấy sao có thể tốt được chứ?"

Mặt mày Hoàng Phủ Thanh Thần nhăn nhó, lại trừng mắt nhìn nàng một lần nữa, rồi mới kéo Đạm Tuyết qua một bên, đè thấp giọng nói: "Còn giận ta sao? Hôm qua ta có hơi tức giận quá mức, nhưng bây giờ ta hối hận vô cùng, nếu nàng vẫn còn giận, vậy thì đánh ta đi, được rồi chứ?" Nói xong, hắn thật sự nắm lấy tay nàng lên trên mặt mình.

Đạm Tuyết mặc kệ hắn, nhắm mắt không đáp lời.

Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng nóng nảy: "Đúng, ta không nên để Nam Cung Ngự nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của ta, không nên ném cái chén đi, ngàn sai vạn sai đều là ta sai, nàng có thể tha thứ cho ta lần này được không?"

"Không cần nói nữa." Đạm Tuyết cuối cùng cũng mở miệng nói, "Ta biết bất luận thế nào chàng cũng sẽ không thể hòa nhã được với công tử, vậy thì sao lại phải làm khổ mình nghĩ một đằng nói một nẻo chứ?"

"Ta..." Hoàng Phủ Thanh Thần còn muốn nói gì đó, nhưng lại thoáng nhìn qua Tịch Nhan, lập tức kéo Đạm Tuyết vòng qua, đưa lưng về phía Tịch Nhan để thoát khỏi tầm mắt củ nàng, rồi mới hạ thấp giọng nói một lần nữa, "Cùng lắm thì sáng mai ta đi giải thích với hắn, chỉ xin nàng đừng làm ngơ với ta, để con thấy không tốt đâu, không phải sao?"

Đạm Tuyết không nhịn được thở dài một tiếng, nói: "Giải thích thì không cần, trái phải gì thì chàng nhìn thấy công tử thì cũng chẳng nói lời nào khó nghe, ta chỉ mong chàng đừng tìm công tử để gây sự."

"Được, được, được." Hoàng Phủ Thanh Thần không ngừng đáp, "Ta đồng ý với nàng, tất cả mọi việc ta đều đồng ý với nàng."

Đạm Tuyết nhìn hắn một cái, liền nhìn Tịch Nhan qua bờ vai của hắn: "Không phải nói muốn ghé qua phủ của chúng ta à, đi thôi."

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng thay đổi: "Cái gì?"

Tịch Nhan cười cười nhìn hắn: "Ta muốn đến ở nhờ quý phủ của đệ một đêm đó, Cửu gia, đệ không phải là không chào đón đó chứ?"

Hoàng Phủ Thanh Thần nắm tay thành quyền, nghiến răng nghiến lợi, lại thấy Đạm Tuyết đang nhìn mình nên trong nháy mắt đành phải cố nén sự khó chịu xuống, rồi kéo Đạm Tuyết về sát bên mình, nói: "Tẩu muốn đi thì đi thôi, dù gì cũng chỉ mất một gian phòng khách, vẫn có thể tiếp đãi chu đáo."

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)