Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 014

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 014
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lúc này ở tây trấn, trên tầng hai của An Khang lâu, một thiếu niên áo trắng ngồi một mình đơn độc, nhìn kỹ lại là một khuôn mặt dị thường tuấn mỹ, không giống người phàm.

Trên bàn trước mặt, không có món ngon vật lạ gì quý hiếm mà chỉ có hai món ăn đặc biệt nhất -- một là dưa chuột ngâm giòn, một là bánh trung thu. :

Mỗi lần đến, hắn nhất định bao toàn bộ lầu hai, một mình một người ngồi đó cả ngày, khi đêm đến mới rời đi.

Hơn hai tháng nữa mới đến Trung thu, theo lý bánh trung thu không thể xuất hiện trên bàn ăn, nhưng hắn lại cố tình chỉ chọn mỗi món này mỗi khi đến đây, nhất định yêu cầu chủ quán làm vài cái bánh bày ra trên bàn, nhưng kỳ quái là chưa bao giờ ăn qua một miếng.

Tiểu nhị của An Khang lâu đứng ở đầu cầu thang ngây ngốc nhìn vị thiếu niên trước mặt – thiếu niên tuấn mỹ như thế, phong cảnh tuyệt mỹ như thế, quả thật là một bức tranh say đắm lòng người.

"Tránh ra!"

Bỗng dưng, một thanh âm thô lỗ truyền đến, nhất thời phá hỏng cả bức tranh tuyệt đẹp, cũng làm kinh động thiếu niên trong tranh -- hắn rốt cục quay đầu sang, ánh nắng mặt trời nhuộm đỏ một bên mặt, ánh mắt khoan thai, làm cho tiểu nhị hít thở không thông, nội tâm chấn động.

Cùng lúc đó, thanh âm dưới lầu càng ngày càng đến gần, thì ra là một tên lưu manh của trấn, Tên gọi gọi Từ Phúc, đã hơn một năm chưa xuất hiện ở trong trấn, không biết vì sao hôm nay đột nhiên xuất hiện.

Tiểu nhị nhìn thấy Từ Phúc đẩy chưởng quầy ra, mang theo bốn năm tên đi lên, vừa đi vừa cằn nhằn: "Bổn đại gia hàng ngày đề đặt tầng hai, hôm nay ta muốn nhìn xem loại người nào lớn mật như vậy, dám dành với bổn đại gia!"

Tiểu nhị do dự một lát, giang hai tay chắn ngang cầu thang, không cho hắn đi lên. Từ Phúc giận dữ, tay vừa vươn ra muốn đánh trên đầu tiểu nhị, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới:Tiểu nhị, cho hắn lên đi."

Tiểu nhị không muốn cho da thịt phải chịu đan đớn nên miễn miễn cưỡng cưỡng tránh đường, Từ Phúc lên lầu nhìn thấy thiếu niên áo trắng ngồi đưa lưng về phía, nhất thời cùng bọn thủ hạ cười ha hả: "Ta còn tưởng giọng nũng nịu nói vừa rồi là của đại mỹ nhân nào, thì ra tên ẻo lả, thật là vô nghĩa."

Trong đám người đó có một tên đưa ánh mắt sắc bén nhìn bàn tay thiếu niên đặt ở trên mặt bàn, nhất thời kêu to lên: "A, bàn tay nhỏ bé thật là đẹp!"

Lời này vừa nói ra, những người khác nhất thời cũng nhìn vế phía thiếu niên kia, trong phút chốc thanh âm ồn ào nổi lên bốn phía --

"Không chỉ tay đẹp, khuôn mặt rất đẹp!"

"Dáng người cũng rất đẹp!"

"Người thơm quá!"

......

Những lời nói khinh bạc không ngừng vang lên, thiếu niên kia vẫn ngồi bất động tại chỗ, ngược lại tay bưng chén rượu trên bàn lên, đưa đến bên miệng, bỗng nhiên nhìn thoáng qua Từ Phúc, thái độ cao ngạo, lạnh lùng, phong tình vạn chủng, rung động lòng người.

Đám người kia bỗng chốc im lặng như tờ, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều mềm nhũn.

Từ Phúc sửng sốt hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên xoa xoa tay cười ha hả: "Đại gia ta chỉ cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân, nhưng hôm muốn nếm thử ngươi xem có tự vị gì khác! Lại đây bồi đại gia uống một chén xem sao?"

Khóe miệng thiếu niên gợi lên ý cười nhạt, rõ ràng là lạnh lẽo, nét mặt nghiêm trang, đối với vừa xa vừa gần.

"Ô, thật là thú vị!" Từ Phúc hô to một tiếng, liền vừa cười vừa đi vế phía thiếu niên kia.

Bàn tay to thô ráp vừa muốn xoa khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên kia, bỗng nhiên lúc đó, Từ Phúc không biết vì sao bỗng bị đánh ngã về phía sau thật mạnh!

Những người đang ngồi bao gồm thiếu niên kia đều thay đổi sắc mặt, nhìn về phía cầu thang.

*****

Tiểu nhị nơm nớp lo sợ nhìn nam nhân chậm rãi đi lên, hắn lại có cảm giác hít thở không thông, còn chưa kịp suy nghĩ gì đã vội tránh ra nhường đường.

Từ Phúc cùng thủ hạ đều có vẻ mặt tức giận, muốn tìm người tính sổ, nhưng ngay khi nhìn thấy hắn, trong nháy mắt tất cả đều sửng sờ đứng yên tại chỗ không thể nhúc nhích, nguyên nhân rất đơn giản -- người này vừa thấy, liền biết lai lịch bất phàm.

Cả tầng lầu đềm im lặng như tờ, chỉ có thiếu niên kia vẫn ngồi thẳng, đưa lưng về phía mọi người uống rượu, một ly lại một ly.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đi vòng qua những tên lưu manh đang đứng ngây ra như phỗng, mỉm cười đi từng bước một về phía thiếu niên kia.

"Khụ khụ......" Hắn làm như nhất thời không thuận khí, bị sặc rượu, kịch liệt ho khan.

Có bàn tay ấm áp chậm rãi xoa xoa tấm lưng gầy yếu, độ mạnh yếu cùng ôn nhu vô cùng quen thuộc.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay nâng đầu đang cúi thấp của hắn lên, để cho ánh mắt kinh ngạc của hắn đối diện với ánh mắt thâm thúy của mình, bật cười khẽ, thanh âm bình tĩnh giống như không có chuyện gì phát sinh: "Về sau nếu còn gặp kẻ nào khinh bạc, vô lễ với nàng, nhớ nói cho hắn biết nàng là hoa đã có chủ, biết không?"

Từ Phúc rốt cục nhe răng trợn mắt đứng dậy, bọn thủ hạ nhất thời như chim bay tán loạn, vội vội vàng vàng đi xuống lầu. Từ Phúc nâng nắm đấm lên muốn báo thù rửa nhục, nhưng khi nắm đấm chạm đến ánh mắt của hai người đang ngồi đối diện nhau thì lập tức dừng lại. -

Nam nhân kia nói thiếu niên là hoa đã có chủ. Lúc này hắn nhìn lại hai người kia, quả nhiên là một đôi trời sinh.

Cùng lúc đó, tầm mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ dời vế phía hắn, ánh mắt sâu không thấy đáy, vô cùng lạnh bạc, hàn khí có thể thấm vào người bên cạnh.

Từ Phúc nhất thời giật mình, té ngã, vội vã bỏ cả gậy chạy xuống lầu.

Trên lầu, một bầu không khí im lặng làm người ta hít thở không thông bao phủ khắp nơi.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt ôn nhu giống như gió xuân tháng ba, chỉ sợ có thể làm cho băng đá cũng tan chảy thành nước –

Có người nghe được nội tâm của mình, âm thanh tí tách.

Thì ra giọng nói của nam nhân cũng có thể giống như Thiên Âm: "Nhan Nhan, chẳng lẽ nàng không biết nói mình là hoa có chủ sao? Như thế nào còn dám......"

Hắn cũng không tiếp tục nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đợi nàng đáp lại.

Sau một lát, lại đột nhiên chỉ thấy trên mặt thiếu niên hiện vẻ kinh ngạc, đôi môi nở nụ cười như hoa nở: "Đa tạ vị công tử này vì tại hạ giải vây, không biết cao tính đại danh của công tử là gì?"

*****

Ý cười nơi khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ chuyển hóa thành thâm thúy động lòng người: "Nhan Nhan, sao lại như vậy, đùa không vui chút nào."

"Nhan Nhan?" Thiếu niên bỗng dưng mở to hai mắt, đôi mắt trong suốt vô tội phảng phất như làn nước, lập tức cười nói "Thì ra công tử là nhận sai người, ta không phải người công tử vừa nhắc đến."

"Sao?" Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhấc mi, quay đầu nhìn về thức ăn trên bàn, lập tức cầm lấy đũa trúc trước mặt thiếu niên, lấy một miếng dưa chuột ngâm giòn bỏ vào trong miệng, nhấm nháp một lát, cười khẽ, "Hương vị không sai. Thì ra Nhan Nhan còn nhớ rõ ta thích nhất món này."

"A, rõ ràng đây là món ta thích ăn, sao lại đổi thành ngươi thích?" Thanh âm thiếu niên lạnh lùng, tựa hồ không còn kiên nhẫn nữa, đứng dậy muốn đi.

Hoàng Phủ Thanh Vũ giữ chặt nàng lại, lấy một khối bánh để trước mặt nàng: "Nàng còn nhớ rõ mình ở Trung thu năm trước đào tẩu không? Thật ra trong lòng nàng cũng luyến tiếc, có phải không?"

Dứt lời, không đợi nàng trả lời, Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mặt nàng lên, hôn lên môi nàng, đồng thời một tay xoa đầu nàng, tháo ra, dây buộc tóc trên đầu nàng lập tức theo ngón tay hắn rơi xuống, một mái tóc đen nhánh tuôn xuống như thác nước, phủ kín tấm lưng hắn đang ôm sát..

Hơi thở quen thuộc bất ngờ đánh úp lại, thân nàng mình trở nên cứng ngắc, sau một lát trở nên mềm oặt.

Hắn vẫn ôn nhu như trước, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi vẽ lại hình dáng đôi môi của nàng, sau đó mới chậm rãi đi vào, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng, dùng cách thức hai người đều quen thuộc, thân mật giao tiếp với nhau.

Từ khi hắn xuất hiện cho đến giờ phút này, hết thảy đều là bất khả tư nghị như vậy, tấn công bất ngờ nàng không kịp phòng ngự.

Nàng cơ hồ vô lực xụi lơ trong lòng hắn, hắn chậm rãi buông lỏng nàng ra, nhẹ nhàng xoa đôi môi có chút sưng đỏ của nàng: "Hôm nay, nơi này không thể **** được?"

Nàng bỗng dưng ngẩn ra, lập tức lại nợ nụ cười quyến rũ, tựa hồ không chút nào để ý sửa sang lại mái tóc đen phân tán một chút, nâng tay ôm lấy cổ hắn: "Cho dù ngươi biết ta là thân nữ nhi thì thế nào? Ta vẫn không phải người ngươi tìm, cáo từ công tử."

Đầu ngón tay hơi lạnh của nàng lướt qua mặt hắn, cúi người xuống nhặt dây buộc tóc lên, cười yếu ớt một tiếng sau đó nhanh nhẹn rời đi.

Mà Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, nhìn nàng rời đi, khóe môi nhếch lên.

Nàng vừa xuống lầu vừa vội vàng buộc tóc, ở góc cầu thang gặp nhìn thấy tiểu nhị trợn mắt há hốc mồm, nụ cười quyến rũ trên mặt lúc này mới biến mất, trong ngữ khí rõ ràng chứa sự kích động hiếm thấy: "Cửa sau ở nơi nào?"

Nhưng mà, vừa mới ra khỏi cái gọi là cửa sau, Tịch Nhan liền hối hận.

Bản lãnh của hắn lớn như vậy, nàng ở nơi này tránh né đã hơn một năm, rốt cục vẫn bị hắn tìm được. Lúc trước là cách xa ngàn dặm, nay gần ngay trước mắt, nàng làm thế nào trốn đây?

Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được giương mắt nhìn lên căn phòng trên lầu hai, không ngờ nhìn thấy hắn đang đứng ở sau cửa sổ, khuôn mặt mang nụ cười nhìn nàng.

Trong lòng Tịch Nhan đột nhiên nhảy dựng, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, đứng im tại chỗ, không thể nhấc chân đi.

Rốt cục một lần nữa lại gặp gỡ hắn, nàng trốn tránh đã hơn một năm nay, lại đồng thời tâm tâm niệm niệm một người đã hơn một năm nay.

Nàng còn tưởng rằng, thời gian nhất định có thể xóa nhòa mọi thứ, chỉ cần thời gian trôi qua, hình bóng của hắn ở đáy lòng nàng nhất định sẽ tan thành mây khói -- nếu nam nhân trên thế gian này đều có thể thay đổi thất thường, dễ dàng thay lòng đổi dạ, như vậy đối với nàng mà nói, quên một người cũng sẽ không là việc gì khó khăn?

Nhưng cho tới bây giờ, một năm trôi qua, chuyện cũ không có nhạt nhòa mà ngược lại càng ngày càng thêm sâu sắc -- cho đến hôm nay nhìn thấy hắn, nội tâm của nàng chợt gió nổi mây phun, rốt cuộc không thể bình tĩnh nổi. -

*****

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không bức nàng, vẫn lẳng lặng nhìn nàng từ xa, giống như đối với sự đào tẩu của nàng, đối với những chuyện nàng gây nên không có chút tức giận nào, giống như đây chỉ hai vợ chồng gây gỗ giận dỗi nhau, lúc này hắn tới đón nàng về nhà.

Nàng không biết làm thế nào mình trở về Lạc Hà sơn trang, ngây ngốc nằm trên giường, theo thói quen liền lấy ra từ dưới gối đầu khối ngọc bội có chữ "Anh" – chính là ngọc bội của hắn.

Ngọc bội so với một năm trước còn nhẵn mịn và sáng bóng hơn, đủ để thấy được là trải qua vô số lần thưởng thức. Nhưng chỉ có chính nàng biết, thưởng thức như thế nào.

Vô số lần nàng cầm khối ngọc bội trong tay, tim đã đau đến không thể chịu được, một năm qua ngay cả chính nàng cũng không biết đến tột cùng đã tuôn rơi bao nhiêu nước mắt thấm vào khối ngọc bội này.

Đồng thời, vô số lần nàng tự mắng bản thân yếu đuối, tự làm tự chịu, nhưng trước sau lại không đủ dũng khí nhắc tới, cho dù là quay lại liếc mắt xem một lần. Cho tới bây giờ, nàng cũng không có dũng khí đối mặt với tình cảm trong lòng mình, nếu có thể lựa chọn một lần nữa, nàng vẫn lựa chọn rời đi.

Sau một đêm hỗn loạn, kết quả là sáng sớm hôm sau nàng mơ mơ màng màng tỉnh giấc.

Lúc nàng rời giường, nhịn không được có chút hoài nghi hôm qua gặp lại Hoàng Phủ Thanh Vũ, có phải hay không là một giấc mộng.

Cho đến lúc chải tóc, đáng lý là đôi tay linh hoạt của thị nữ lại đột nhiên biến thành một đôi tay ấm áp quen thuộc, Tịch Nhan từ trong hỗn độn đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn người đứng phía sau từ trong kính, sau một lát kinh ngạc, nàng lại khôi phục bình tĩnh, nở nụ cười giảo hoạt: "Công tử, thì ra là ngươi sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không tức giận, động tác không thuần thục búi tóc cho nàng:"Không phải là ta thì là ai, Nhan Nhan, búi tóc này nàng vừa lòng không?"

"Nhìn không ra, công tử là người khéo tay." Nàng nghĩ một đằng nói một nẻo tán dương một câu, chậm rãi đứng dậy, "Chắc là thường xuyên chải đầu vẽ mi cho thê tử của mình phải không?"

"Hử." Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, xoa mái tóc của nàng, " Thật ra đây là lần đầu tiên ta chải đầu cho thê tử của ta"

Nàng giả bộ không nghe câu trả lời của hắn, thản nhiên vòng vo: "Nhưng không biết vì sao công tử lại xuất hiện trong phòng tiểu nữ tử? Hay là ngươi...... Là lãng tử phong lưu, chuyên đột nhập khuê phòng của các cô nương?"

"Cô nương? Khuê phòng?" Hai từ này tựa hồ làm vui lòng hắn, ý cười ở trên mặt hắn lan ra không chút nào che dấu, "Nhưng thật ra ta không ngại vào lúc này tại nơi đây khám nghiệm cô nương."

Nghe vậy, rốt cục nàng thay đổi sắc mặt, ra vẻ buồn bực: "Ngươi nghĩ đến chuyện đó làm gì?"

Hắn cười nhẹ, xoay người nàng lại, ôm lấy cổ nàng: "Làm cho nàng vui, không tốt sao?"

*****

Khuôn mặt Tịch Nhan nhịn không được đỏ lên, cắn răng nhìn hắn.

Hắn chậm rãi xoa mặt của nàng, thanh âm trầm thấp tà mị: "Tật xấu đỏ mặt này sao lại không thay đổi được vậy?"

"Ngươi --" Tịch Nhan tức giận, đẩy tay hắn ra, vừa muốn nói gì thì phòng bên cạnh lại đột nhiên có tiếng động.

Chính là tiếng khóc của trẻ sơ sinh! Tiếng kh óc to rõ truyền vào phòng hai người đang ở.

Đột nhiên sắc mặt Tịch Nhan thay đổi, dùng sức giãy ra khỏi hắn, vội vàng khoác áo đi vào phòng bên cạnh.

Trên giường, một trẻ sơ sinh ước chừng ba bốn tháng tuổi hình như vừa mới tỉnh giấc, đang dùng hết toàn lực khóc thét lên, khuôn mặt nho nhỏ đỏ bừng.

"Duệ nhi." Tịch Nhan vội vàng tiến lên ôm hắn vào lòng, thật cẩn thận trấn an, "Duệ nhi ngoan......"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng theo nàng vào phòng, trên khuôn mặt không bao giờ thấy sự sợ hãi lúc này lại xuất hiện vẻ kinh ngạc, cứ đứng yên nhìn Tịch Nhan cùng đứa nhỏ, hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, đi nhanh về phía trước, ngắm nhìn khuôn mặt của đứa bé.

Đứa bé nhỏ xíu nhưng có thể thấy được tướng mạo vô cùng sáng sủa, đôi mắt đen tuyền trong suốt, hắn nhìn thấy cực kỳ giống nàng.

"Đứa bé là con của ai?" Hắn nhịn không được thất thanh hỏi.

Thanh âm không khống chế được lại dọa đến đứa bé vừa mới im lặng một lát, đứa bé bĩu môi, lại gào khóc lên.

Tịch Nhan cắn chặt răng, oán hận nhìn hắn một cái: "Ngươi nói nhỏ thôi."

Hoàng Phủ Thanh Vũ trên mặt cứng nhắc, tựa hồ như đang cực lực ẩn nhẫn, đợi đến khi Tịch Nhan dỗ đứa bé xong, cuối cùng mới đè thấp thanh âm lặp lại câu hỏi: "Đứa bé là con của ai?"

"Không liên quan đến ngươi." Tịch Nhan quay đầu đi, ôm đứa nhỏ tránh ánh mắt hắn.

"Hoa Tịch Nhan!"

Mi tâm Tịch Nhan nhíu lại. Hoàng Phủ Thanh Vũ lại không khống chế được bản thân! Từ ngắn ba từ gọn kia, nàng có thể nghe ra được hắn tức giận cùng ẩn nhẫn, thậm chí, còn có nhè nhẹ chờ mong?

Nàng trầm mặc không nói, vẫn cực lực ôm đứa bé né tránh hắn, hắn cơ hồ đã có thể xác định hoài nghi trong lòng mình, hai tay nắm chặt bả vai của nàng, giữ nàng đối diện với mình, lúc này thật cẩn thận nhìn lại đứa bé trong lòng nàng.

Sau hồi lâu do dự, hắn mới vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn của đứa bé, thấp giọng nói: "Tên gọi của đứa bé này là gì?"

"Duệ nhi." Tịch Nhan cũng thấp giọng nói.

"Hoàng Phủ Duệ?" Miệng hắn nhếch lên trong đó xuất hiện ý cười si mê, "Tên nghe rất hay."

Nghe vậy, Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, sau một lát, trong đôi mắt liền bị một tầng sương mù bao phủ, lại ôm đứa bé né tránh ánh mắt hắn: "Ta nói hắn không liên quan đến ngươi."

"Cho ta ôm đứa bé một chút." Hắn ngăn cản nàng, cúi đầu nói.

"Không." Tịch Nhan gắt gao che chở đứa bé, cắn răng không cho nước mắt mình rơi xuống, xoay người muốn ra cửa.

Bộ dạng muốn khóc, mặc dù là cố tỏ ra cứng rắn, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể suy sụp ngay.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhanh chóng chắn trước cửa, một tay ngăn cản nàng, tay còn lại chống vào cạnh cửa, bỗng nhiên trong lúc đó, hắn nở nụ cười sâu không lường được, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: "Nhan Nhan, nàng chắc hẳn đã biết tin tức nàng đào tẩu ta không truyền ra ngoài, Nếu chuyện này bị thần dân Bắc Mạc biết, không biết Tây Càng sẽ gặp đại họa như thế nào? Không nói đến cái gọi là đại nghĩa quốc gia, chỉ riêng việc nàng lớn mật gây mê làm ta choáng váng rồi bỏ trốn, thậm chí còn......" Hắn cúi đầu nhìn nhìn đứa bé, tiếp tục nói, "Ta có nên tha thứ cho nàng hay không?"

Trong lời nói của hắn chứa đựng sự uy hiếp rõ ràng, Tịch Nhan nghe những lời này nhịn không được hừ lên một tiếng: "Nếu ngươi không tha thứ, thì ta sẽ như thế nào?"

Hắn ôn nhu cười, chậm rãi nâng cằm của nàng lên: "Nàng biết ta sẽ tha thứ cho nàng, hiện tại, đem đứa bé cho ta."

*****

Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm một đứa bé sơ sinh đi vào nháy mắt liền giận tái mặt, ánh mắt âm lãnh liếc qua Đạm Tuyết, sau đó đứng dậy ra khỏi khách điếm. Còn Thập Nhất, Thập Nhị lập tức bước lên vây quanh Hoàng Phủ Thanh Vũ, đồng thời kinh hô: "Thất ca, đứa bé là con ai vậy?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt không che dấu được sự đắc ý..

Lần này, hai người kia quả thật sợ hãi, nhất là Thập Nhị nhảy dựng lên, không thể tin được hai mắt của mình: "Thất ca, huynh làm cha rồi sao?"

Đạm Tuyết nãy giờ vẫn ngồi im lặng rốt cục cũng đứng dậy, đi về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, cúi đầu nhìn đứa bé trong tay hắn, nở nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Đứa bé thật đáng yêu."

Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn liếc nhìn nàng, gật gật đầu.

"Vậy Thất tẩu đâu?" Thập Nhị sau một lát kinh ngạc lại không an phận, thừa dịp Thập Nhất cùng Đạm Tuyết chơi đùa với đứa bé, đảo mắt xung quanh tìm thân ảnh của Tịch Nhan, "Thất ca, huynh cũng nên đưa Thất tẩu đến cho chúng ta gặp mặt chứ!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên quét mắt qua người hắn một cái, Thập Nhị ngập ngừng rồi thức thời ngậm miệng lại.

"Thập Nhất, đệ làm việc cẩn trọng, mau đi tìm hai bà vú về đây, tìm hai người có kinh nghiệm làm mẹ để chăm sóc Duệ nhi cho tốt."

"Dạ." Thập Nhất lên tiếng trả lời, "Thất ca, huynh cứ yên tâm."

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới gật gật đầu, ôm đứa nhỏ đi ra khỏi phòng, trở về gian phòng mà Chu Tử Hiên đang canh giữ.

Tịch Nhan kinh ngạc ngồi trên giường, nghe thấy thanh âm, lập tức bật dậy, tiến lên tiếp nhận đứa nhỏ trong tay hắn, thấy đứa bé vẫn ngủ say như trước, nàng mới yên tâm đặt đứa bé nằm trên giường, nàng vẫn ngồi yên bất động bên cạnh đứa bé, không mảy may để ý đến Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng phía sau.

Cho đến khi bị người phía sau ôm vào lòng, nghe được giọng nói của người đó: "Đứa bé này trông giống nàng", mới hừ một tiếng. -

"Khi đó, nàng có vất vả không?" Hắn nhẹ nhàng hôn vành tai của nàng, thấp giọng nói.

Qua hồi lâu, Tịch Nhan mới cực kỳ không tình nguyện đáp một câu: "Không vất vả."

"Đứa bé được sinh ra lúc nào?"

"...... Thập Nhị tháng sáu, giờ Thìn."

Hắn cúi đầu nở nụ cười:"Bát tự vô cùng tốt."

Tịch Nhan không nói cái gì nữa, tùy ý để hắn ôm, nhưng ở sâu trong nội tâm nàng, nơi hắn không nhìn thấu lại đang ra sức giãy dụa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)