Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 138

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 138
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lúc xe ngựa đến Vinh thân Vương phủ, sắc trời đã tối, hai ngọn đèn lồng đỏ trước của Vương phủ, ánh lên gương mặt tái nhợt của Nguyệt Nha Nhi vài tia đỏ ửng.

Thập Nhị quay đầu, thản nhiên liếc nàng một cái, nhấc chân đi vào trong phủ.

Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng xe ngựa, tiếng bánh xe lăn đến gần.

Thập Nhị dừng bước, xoay người lại, bỗng dưng Nguyệt Nha Nhi lùi từng bước, nghiêng người đứng đằng sau hắn, giống như muốn bản thân không rơi vào tầm mắt hắn.

Khóe miệng Thập Nhất ẩn chứa một câu gì đấy, ánh mắt dần tối lại, cho đến khi xe ngựa kia dừng lại, lúc nữ tử trong xe bước xuống, ánh mắt hắn mới trở nên sáng ngời, khoanh tay đứng nơi đó, mỉm cười nhìn nàng dần dần bước đến gần.

Tống Như Tân vừa bước xuống xe, liền thấy hắn đứng ngay cửa phủ, không khỏi nở nụ cười tiến lên: "Thập Nhị gia đứng đây, là để chờ thần thiếp sao?"

"Không đợi nàng thì đợi ai chứ?" Cùng nàng bước vào, hắn vươn tay, hơi vòng qua thắt lưng của nàng, trầm giọng cười.

Tống Như Tân hơi đỏ mặt, vỗ nhẹ tay hắn, lúc này mới nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi đứng sau lưng hắn, không khỏi do dự: "Vị này là?"

Thập Nhị ngoái đầu lại nhìn thoáng qua: "Còn không mau thỉnh an Vương phi?"

Nguyệt Nha Nhi vốn không ngẩng đầu, nên thuận thế cúi người hành lễ: "Tham kiến Vinh Thân Vương phi."

Đầu tiên Tống Như Tân ngập ngừng, sau đó mới hiểu ra được điều gì, khóe miệng lại gợi lên ý cười: "Thật đúng là một mỹ nhân, khó trách, thừa lúc thần thiếp về nhà mẹ đẻ nhiều ngày, Thập Nhị gia đã nhanh chóng đưa về phủ rồi."

Thập Nhị cười khẽ một tiếng: "Ghen à?"

"Không dám." Tống Như Tân ngẩng đầu lên, cười nhìn hắn, cả người liền lui xuống bên cạnh, kéo tay Nguyệt Nha Nhi, "Muội muội này, đi, tỷ đưa muội vào phủ."

Thập Nhị không nhịn được phì cười: "Nàng ta hơn nàng mấy tuổi đấy, nàng lại gọi muội muội, thật là dễ dàng quá."

Tống Như Tân hơi kinh ngạc, lại quan sát một lượt nữ tử trước mặt một lần nữa, rồi mới nói: "Vậy thần thiếp làm theo ý của Thập Nhị gia, gọi một tiếng tỷ tỷ?"

Dây dưa một việc nhỏ nhặt ngay tại đâu, thật sự cũng chẳng có ý gì khác, cuối cùng, Thập Nhị liếc nhìn Nguyệt Nha Nhi một cái, hừ một tiếng, mở khóa bước vào phủ.

Tống Như Tân cũng chậm rãi buông lỏng tay Nguyệt Nha Nhi ra, bước theo sau thân ảnh hắn vào cửa.

Gió đêm hơi lạnh, Nguyệt Nha Nhi lại đứng trên bậc thang một lát, mới có quản gia từ trong phủ đi ra, đến trước mặt nàng, khom người nói: "Phu nhân, mời."

Nguyệt Nha Nhi chậm rãi cúi mắt, thao hắn đi thẳng vào phủ.

Nhưng không phải là đường đến nơi nàng từng bị giam lỏng, quản gia đưa nàng ngang qua hoa viên, đi vào Tây viên, lại thấy phòng ốc đàng hoàng, đèn đuốc sáng trưng, là một chỗ ở vô cùng tốt.

Vào phòng, lại chỉ thấy một mình Xảo nhi. Nàng đang ngồi trong phòng thêu khăn tay, nghe thấy có người đến, mới ngẩng đầu lên, thấy Nguyệt Nha Nhi, mỉm cười, rồi dịch người qua một bên ý bảo nàng ngồi.

Tuy rằng, cô không nói gì, cũng may lúc trước hai người đã có thời gian vài ngày sinh hoạt chung, Nguyệt Nha Nhi ít nhiều cũng có thể hiểu vài cử chỉ của cô, vì thế nhân tiện hỏi: "Nơi này chỉ có một mình cô thôi sao?"

Đầu tiên Xảo nhi gật đầu, sau đó lại lắc đầu, chỉ chỉ vào căn phòng bên ngoài, lại khoa tay múa chân một hồi, Nguyệt Nha Nhi nhìn như đang lọt vào sương mù, vốn chẳng hiểu cô muốn biểu đạt điều gì, liền khoát tay áo, cười đạm mạc nói: "Không sao đâu, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Xảo nhi liền buông vải và kim trong tay xuống, đi lấy nước đến để nàng rửa mặt chải đầu, Nguyệt Nha Nhi ngồi yên lặng trong phòng trong chốc lát, chỉ cảm thấy những suy nghĩ thật rối rắm, nên thuận tay cầm lấy vật Xảo nhi để lại trên bàn, nhìn những hoa văn nhỏ bé, rồi dùng từng đường kim thêu theo.

Nàng muốn tìm việc gì đó để làm, thì lòng sẽ không mông lung.

Vài lân, có tiếng bước chân truyền đến, hơi có chút mạnh mẽ, cũng không giống bước chân của nữ tử, Nguyệt Nha Nhi cảnh giác ngẩng đầu lên, liền thấy Thập Nhị xuất hiện ở cửa, cây kim trong tay chợt đâm vào ngón tay, đau điếng, nhưng trên mặt nàng không chút biến hóa nào, buông cây kim xuống, bất động thanh sắc giữa chỗ bị đâm khi nãy có một giọt máu chảy ra thấm lên khăn tay.

Hóa ra là lụa tơ tằm trắng, bỗng dưng có thêm sắc hồng, chói mắt lạ thường.

Thập Nhị đóng cửa đi vào, ánh mắt liền dừng ở vệt đỏ trên khăn tay, hồi lâu, đột nhiên vươn tay đến, một phen bắt lấy nàng.

Tay hắn lại lập tức tìm đến cổ áo nàng, Nguyệt Nha Nhi nhất thời kinh hãi, không nhịn được sợ hãi la lên một tiếng, nhưng tức khắc môi bị hắn chặn lại.

Xảo nhi ở bên ngoài bưng nước, liền nghe được tiếng la của nàng, sợ tới mức, nhanh chóng chạy vào bên trong, nhưng bỗng dưng đánh rớt chậu nước trong tay.

Toàn bộ lưng của Nguyệt Nha Nhi đều bị hắn để sát trên mặt bàn, còn Thập Nhị thì ngã lên người nàng, vừa trằn trọc duyện cắn trên môi nàng, vừa lấy tay cởi quần áo của nàng.

Xảo nhi không kêu ra được tiếng, sợ tới mức che mặt xoay người chạy khỏi phòng.

Áo ngoài dường như đều bị hắn kéo xuống, Nguyệt Nha Nhi vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết, cực kỳ gian nan thoát khỏi sự gắn bó của hắn phun ra một chữ: "Buông...."

Không ngờ, hắn lại thật sự chậm rãi buông lỏng nàng, nhìn đôi môi nàng hơi sưng đỏ, nở nụ cười tà tứ, tiếp theo sau, cúi đầu, đưa môi đến bên tai nàng: "Nguyệt Nha Nhi, mấy năm nay, nàng biết ta nhớ nàng nhiều đến nhường nào không?"

Nguyệt Nha Nhi vẫn bị đặt trên bàn, thân mình hơi cứng ngắc, hồi lâu sau, hắn lại dính sát vào nàng, không nói thêm lời nào cũng không hành động gì thêm.

Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại:"Chúng ta, từ năm năm trước vốn không có quan hệ gì cả."

Thập Nhị bỗng dưng cười nhẹ một tiếng, sau đó, lại chậm rãi đứng thẳng người, đi đến ngồi xuống mép giường, lười biếng tà tứ nhìn nàng: "Ta luôn nhớ. Nhưng Nguyệt Nha Nhi, nếu nàng cho là, như vậy thì ta sẽ buông tha nàng, chẳng phải sai càng thêm sai sao?"

Nguyệt Nha Nhi cũng đứng thẳng người, một tay cầm lấy cổ áo của mình, nghe xong lời hắn nói, vốn đang sửa sang lại y phục, bỗng dưng ngừng lại.

Áo ngoài bị xé rách nằm trên mặt đất, đối với nàng mà nói, giống như là một sự cười nhạo.

Hắn ngồi trên giường nhìn nàng, còn nàng, đứng lặng yên bên cạnh bàn.

Hồi lâu sau, Nguyệt Nha Nhi rốt cục nâng mắt nhìn về phía hắn, thản nhiên nở nụ cười:"Ta chỉ sợ, người sẽ lại hối hận thêm một lần nữa thôi."

Ánh mắt hắn buồn bã: "Đó là chuyện của ta, không đến lượt nàng quan tâm."

Sắc mặt Nguyệt Nha Nhi trắng bệch, hơi nhếch môi, sau đó, rốt cục bước từng bước về phía hắn.

*****

Có lẽ thật sự từng có một khoảng thời gian, bọn họ tâm ý hòa hợp, nhưng đến bậy giờ, đến cuối cùng thì còn lại điều gì?

Trong tấm màn lụa đỏ, Nguyệt Nha Nhi không còn gì che chắn nằm dưới thân hắn, chỉ cảm thấy hô hấp yếu ớt, tựa như ngay sau đó, tất cả mọi hơi thở đều sẽ ngừng lại.

Nhưng trên thực tế, nàng đúng là đang chờ, chờ hắn để hô hấp đang trì trệ của mình có cơ hội.

Thân thể tương hợp lẫn nha chỉ trong chốc lát, nam tử trước mắt, thân mình mỗi một tấc dường như đều căng thẳng, ánh mắt đen kịt, không nhìn rõ bên trong có bao nhiêu phong ba.

Nàng biết bản thân đang đợi, đối với hắn là khuất phục, còn đối với bản thân là tra tấn.

Hơi thở của Thập Nhị chợt nặng nề, vẫn luôn giữ một tư thế, không hề có động tác gì nữa.

Nàng ở dưới thân hắn, ánh mắt trong suốt đọng nước.

Rõ ràng là tư thế thân mật nhất, vì sao lại khiến người ta tuyệt vọng như vậy chứ?

Hồi lâu sau, hắn giận dữ nhưng lại cười, giọng nói càng lúc càng trầm thấp và đầy mê hoặc: "Nguyệt Nha Nhi, nàng thật sự.... khiến ta rất kinh hỉ."

Mặc dù đã sớm chờ đơi, đã sớm chuẩn bị thật tốt, nhưng những lời hắn lúc này, mặt nàng vẫn không hề có chút huyết sắc nào.

Nếu là hắn của trước kia, thì sẽ ra sao? Có lẽ sẽ nổi trận lôi đình, có lẽ sẽ hét thật lớn la thật to, tóm lại, nhất định sẽ không như lúc này, cười lạnh, rồi lại nói với nàng, 'nàng khiến ta rất kinh hỉ'.

Nàng đúng là vẫn còn xem nhẹ nam nhân này, năm tháng, quả là rất đặc biệt, khiến con người hoàn toàn thay đổi.

Trong lòng Nguyệt Nha Nhi trăm chuyển ngàn hồi, cuối cùng, lại không nhịn được nâng tay lên, muốn vuốt mặt hắn.

Sắc mặt hắn rõ ràng âm trầm, chỉ dùng một tay, đã kiểm soát được cổ tay nàng, để qua đỉnh đầu nàng, khiến nàng không thể cử động được, sau đó, để lộ ra nụ cười, chỉ là trong đôi mắt kia lại không có chút độ ấm nào: "Đã gả cho ai chưa?"

Thân mình nàng lành lạnh, nhìn hắn, tựa như muốn cười, nhưng lại không cười được: "Không có."

Không có.

Hai chữ vân đạm phong kinh này, lại đủ để dậy lên trong lòng hắn cơn sóng gió dữ dội.

"Tốt quá." Ngữ khí hắn cực đạm, từ từ ly khai khỏi cơ thể nàng.

Trong lòng Nguyệt Nha Nhi vừa thả lỏng, nghĩ đến hắn sẽ cứ như vậy mà rời đi, không ngờ hắn lại đột nhiên trở mình qua cơ thể nàng, từ sau lưng bắt đầu kề sát.

Nàng gắt gao nắm lấy tấm chăn dưới người, ngăn không để bản thân bật ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng đối với hắn mà nói, nàng kiềm chế tiếng kêu, nhưng những tiếng ngâm vụn nhặt của nàng, toàn bộ đều là lý do để hắn 'tàn phá bừa bãi', hắn bức bách nàng, bằng cách khuất nhục, thừa nhận sự tồn tại của hắn.

Ngay giây khắc cuối cùng, Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc không khắc chế được, vùi đầu vào môt bên gối, bật khóc thành tiếng.

Vòm ngực hắn chậm rãi tiếp hợp với đường cong duyên dáng trên lưng nàng, rồi đưa môi đến bên tai nàng: "Sao thế, cảm thấy oan ức sao? Nguyệt Nha Nhi, chính bản thân nàng tự nguyện theo ta hồi phủ, nay, sao lại làm ra vẻ trung trinh liệt nữ vậy? Huống hồ... nàng còn trong sạch sao?"

Nàng cắn môi dưới, phảng phất không nghe đến lời hắn nói.

Tay hắn lại chậm rãi trườn lên eo lưng nàng, tay còn lại xoa vành tai trắng noãn của nàng, xoa nhẹ nhàng: "Đã cùng bao nhiêu nam nhân rồi? Một người, hai người hay ba người... hả?"

Nguyệt Nha Nhi vẫn chôn mặt mình sâu trong chiếc gối mềm, còn tiếng khóc thì dần dần tan đi, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít.

Hắn cười lạnh, cuối cùng không còn nhẫn nại được nữa, chống người đứng dậy, xuống giường mặc quần áo.

Nguyệt Nha Nhi vẫn nằm trên giường, phân nửa lưng lộ ra, vẫn không nhúc nhích.

Hắn mặc xiêm y xong, lại bước đến, lấy tay xoa làn da trơn bóng trên lưng nàng, chậm rãi trườn lên, đến khi nắm được gáy nàng, rồi mới dùng ít sức, đem mặt nàng chuyển hướng về phía mình, chỉ nghe tiếng cười, trên mặt lại không có nửa điểm vui tươi: "Nguyệt Nha Nhi, nghỉ ngơi sớm đi, khóc đến mức xấu xí thế này, cơ thể này là của nàng đấy."

Trên mặt nàng, vệt nước mắt còn chưa khô, nghe xong những lời tốt đẹp vừa rồi của hắn, lại chậm rãi cong môi: "Đa ta Thập Nhị gia."

Hắn nhìn nàng, trong mắt rõ ràng có một tia xem thường chợt lướt qua, sau đó hắn đứng thẳng người, phẩy tay áo bỏ đi.

Ra ngoài, gã tùy tùng tên Thuận nhi đang đốt đèn chờ ở cửa, thấy hắn bước ra, bèn tiến lên tiếp đón: "Thập Nhị gia."

Trong màn đêm u tối, ánh sáng mỏng manh trong đèn lồng, ánh nến khi sáng khi tối.

Bỗng nhiên lúc đó hắn giận tím mặt, dùng một cước đá Thuận nhi cầm đèn lồng trên tay ra xa, Thuận nhi bị đá mạnh lên, nhìn xuyên qua ánh nến, ngẩng đầu lên, hắn bắt gặp sắc mặt chủ tử u ám khiến người ta sợ hãi, nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run cầm cập đứng lên, lui qua một bên.

Thập Nhị rời đi không lâu, Xảo nhi đã bước vào, thấy nàng nằm trên giường, nên bước đến xem xét, nhìn thấy cảnh này rõ ràng trợn tròn đôi mắt, liền khoa tay múa chân cả lên, ý muốn đi lấy nước hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

Trong lòng Nguyệt Nha Nhi hoàn toàn mờ mịt, dừng một lúc lâu, mới ngồi dậy, lấy tấm chăn che thân mình lại: "Phiền cô chuẩn bị nhiều nước một chút, ta muốn tắm rửa."

Xảo nhi nghe vậy, liền gật đầu, lui xuống bận rộn chuẩn bị.

Nguyệt Nha Nhi nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của nàng, bỗng nhiên lúc đó, chỉ cảm thấy trong lòng ngập tràn lạnh lẽo, rồi dần dần lan khắp tứ chi, nhưng lại lạnh đến mức khiến cả người phát run.

Hôm sau, ý chỉ từ trong cung truyền đến, phong nàng thành Sườn vương phi của Vinh Thân vương.

Người đời đều biết bên cạnh đương kim hoàng thượng, được yêu quý nhất ba vị thân vương Di, Nghị, Vinh, nhưng trong phủ Vinh Thân vương đã có một Vương phi, nàng được thụ phong làm Sường Vương phi, cũng có thể nói là 'thiên đại vinh sủng'.

Nhưng Nguyệt Nha Nhi thật không ngời, cùng đến với sự 'Vinh sủng' này, còn có Trưởng công chúa Bất Ly lén trốn ra cung.

Bất Ly tuổi vẫn còn nhỏ, vóc người vẫn chưa rõ lắm, nhưng cũng đã đẹp đến mức rung động lòng người, lúc ánh mắt kiêu căng miết qua người nàng, đều tràn đầy sự khinh thường.

Nàng nhớ mang máng, lúc ở Hoa Đô là lần đầu tiên nàng gặp vị Trưởng công chúa này, vẫn là một bé gái phấn điêu ngọc mài, còn nhìn nàng cười, nói với nàng: "Cô cũng đẹp lắm đó, nhưng không đẹp bằng mẹ ta."

Lúc đó, người kia trả lời thế nào nhỉ?

"Tầm bậy, sao lại không đẹp bằng mẹ cháu chứ!"

Trong ngữ khí, rõ ràng đều ngập tràn sự kiêu ngạo và tự phụ.

Hắn so sánh nàng với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tịch Nhan quận chúa, khi đó, trong mắt hắn, nàng thậm chí còn đẹp hơn cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Đường chân trời, lối địa ngục, chẳng qua cũng chỉ cách nhau một con đường thôi.

Hắn vẫn luôn là một thiếu niên thuần túy đơn độc, còn nàng trong mắt hắn, chung quy đã thành tàn hoa bại liễu.

*****

Đôi mắt của Bất Ly lạnh đi rồi bình tĩnh nhìn nữ tử trước mặt, mở miệng nói: "Nghe nói ngươi cũng từng là công chúa?"

Nguyệt Nha Nhi chợt giật mình, sau đó mới gật đầu, chuẩn bị bao nhiêu cũng không ngờ được tiểu cô nương này lại nói ra lời đó.

"Nếu như thế, ngươi làm sao có thể làm ra chuyện đó chứ? Đem chủy thủ kề sát lên cổ mẫu thân ta, lá gan của ngươi quả không nhỏ! Lúc ngươi làm công chúa, sư phó của ngươi dạy ngươi làm vậy sao?" Bất Ly hừ lạnh một tiếng nói.

Nguyệt Nha Nhi thật ra vẫn không muốn cùng một đứa trẻ nhiều lời làm gì, nhưng nghe cô bé hỏi như thế, thì cũng không nhịn được cười đạm một tiếng: "Trưởng công chúa, cuộc sống của công chúa rất tốt, người có một phụ hoàng có thể bảo vệ người chu đáo, có những vị thúc phụ văn thao võ lược, có lẽ cuộc đời này công chúa cũng chưa bao giờ nhìn thấy quốc gia của mình bị diệt vong, cho nên, cuộc đời này, người cũng chưa chắc hiểu được tâm trạnh của ta vào lúc đó."

Bất Ly nhìn thần sắc lạnh nhạt của nàng, nhưng bên trong lời nói, lại ẩn hiện sự đau xót, tha thiết, cô bé bỗng giật mình, rồi nói: "Tất nhiên ta sẽ không cách nào làm được, ta cũng không cần phải như thế! Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nghĩ phụ hoàng ta không trừng trị ngươi thì tức là thả ngươi đi, lúc trước ngươi làm mẫu thân ta bị thường, thì nhất định phải trả giá thật lớn. Nay, chẳng qua phụ hoàng coi trọng Thập Nhị thúc, nên mới để ngươi sống sót, nhưng nếu có một ngày, Thập Nhị thúc không còn bảo vệ ngươi nữa, cho dù phụ hoàng không quan tâm đến chuyện này nữa, ta cũng tuyệt đối không tha cho ngươi!"

Ánh mắt Nguyệt Nha hi khi thì hoảng hốt lúc thì thanh minh, nghe lời nói của Bất Ly xong, mới mỉm cười: "Đa tạ Trưởng công chúa nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ."

Bất Ly hơi buồn bực. Nàng ta luôn bày ra dáng vẻ vân đạm phong kinh như vậy, còn mình thì lại có vẻ cố tình gây sự với nàng ta. Nghĩ thế, nên không nhịn được đành nói một câu "Tự lo liệu cho tốt", xong xuôi liền nhấc váy rời đi.

Nguyệt Nha Nhi nhìn bóng dáng cô bé rời đi, khóe miệng vẫn vương lại ý cười nhạt nhẽo.

Sau khi Bất Ly đi không lâu, Nguyệt Nha Nhi lại nghênh đón một vị khách khác, chính là Đạm Tuyết.

Có lẽ sắc mặt nàng thật sự khó coi, Đạm Tuyết vừa vào cửa liền hơi cau mày: "Thân mình muội không thoải mái sao?"

Nguyệt Nha Nhi hơi lắc đầu, mỉm cười nói: "Đạm Tuyết tỷ tỷ, tỷ cố ý đến thăm muội sao?"

Đạm Tuyết nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng không ngăn được tiếng thở dài, nắm tay nàng ngồi xuống: "Nguyệt Nha Nhi, muội nói ta biết, lần này muội trở về là vì điều gì?"

Tim Nguyệt Nha Nhi lệch một nhịp, suy nghĩ cẩn thận những lời đầy ý của của nàng, cúi đầu cười khổ: "Lúc trước, chuyện xảy ra ở Hoa Đô, tỷ cũng biết, phải không? Đạm Tuyết tỷ tỷ, muội biết bọn họ dường như đều đề phòng muội. Đạm Tuyết tỷ tỷ, tỷ vẫn nên mau quay về đi, đừng khiến phu quân lo lắng."

"Nguyệt Nha Nhi." Đạm Tuyết nắm chặt tay nàng, "Ta không hề đề phòng muội, ta và Tứ ca của muội giống nhau, là đều lo lắng cho muội. Muội đồng ý với ta đi, đừng làm những việc ngốc nghếch nữa, được không?"

Trên mặt Nguyệt Nha Nhi tất nhiên không nhìn thấy ý cười, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu sau, mới thấp giọng nói: "Đạm Tuyết tỷ tỷ, đã từng gặp ma, còn có thể không sợ bóng tối sao?"

Đạm Tuyết nghe vậy, trong lòng không ngăn được cảm giác tê rần lan ra, rốt cuộc lại không hỏi gì thêm, dừng một chút, rồi lại nói: "Nguyệt Nha Nhi, Thập Nhị đệ mấy năm qua, tính tình thay đổi rất nhiều, nhưng muội phải tin, trong lòng hắn nhất định vẫn luôn có muội, xưa nay muội vốn thông minh, hắn là nên biết làm như thế nào chứ?"

Nguyệt Nha Nhi dừng một chút, khóe miệng hơi cong lên: "Đạm Tuyết tỷ tỷ, làm phiền tỷ chuyển lời đến Tứ ca, muội sẽ sống tốt, hai người cũng không cần lo lắng cho muội."

Nàng tin chắc rằng bản thân sẽ sống tốt, mọi thứ đã qua, nàng đều chấp nhận tất cả, cho đến bây giờ, cũng không còn ai có thể rời xa nàng nữa.

Tiễn Đạm Tuyết về, Nguyệt Nha Nhi trở lại viện, ngoại trừ Xảo nhi ngồi ở hành lanh thêu thùa, thì không còn gặp bất kỳ ai khác.

Tây viện này, tựa như chỉ có nàng và nha đầu không nói được này.

Nàng đứng trong viện một lúc lâu, rồi đi đến thềm đá trước sảnh mọi lần, chậm rãi ngồi xuống.

Dưới hành lang, lúc này Xảo nhi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng dáng cô độc của nàng ngồi đằng kia.

Xảo nhi tuy không thể nói, nhưng cũng từng nghe vị Sườn Vương phi này xuất thân là công chúa, mặc dù vong quốc, nhưng vẫn được phong làm quận chúa, nhưng xem cách nàng ngồi tùy ý trên đất, thì chỉ cảm thấy bất khả tư nghị.

Nguyệt Nha Nhi lúc này lại hơi nghiêng đầu, dường như đang nhìn vị trí bên cạnh, nhưng ánh mắt vừa chạm vào nơi bậc thang trống trải, cũng là lúc Xảo nhi nhìn thấy rõ ràng sườn mặt của nàng, tim chợt đập mạnh và loạn nhịp.

Dường như là muốn nhìn ai đó, nhưng không thấy, vẻ mặt mờ mịt trống rỗng.

Một lát sau, lại thấy thần sắc nàng dần dần chuyển sang vẻ thê tuyệt (thê lương và tuyệt vọng), sau đó, chậm rãi ôm lấy đầu gối, vẻ mặt trên mặt không còn nhìn thấy rõ nữa.

Từ sau ngày ấy, Xảo nhi không còn thấy Thập Nhị gia đến Tây viện nữa, còn vị sườn phi này lại phải chịu sự vắng vẻ, ngày qua ngày lại càng thêm gầy yếu.

Cho đến một ngày, là ngày Lễ Dục lan vào tháng năm, trước cửa mọi nhà đều giăng lưới bắt chim, còn Tây viện này, lại nghênh đón quản gia, hóa ra là phủ Cửu gia phái xe ngựa tới, nói Cửu vương phi mới Nguyệt Nha Nhi đến để ăn lễ chung.

Nguyệt Nha Nhi lại chần chờ một lát, cũng không từ chối, trở lại phòng, liên tiếp thay đổi mấy bộ xiêm y, nhưng cũng không thấy hợp, cuối cùng lại chọn một bộ xiêm ý vàng nhạt đơn giản, lần đầu tiên rời khỏi Tây Viện.

Trong vương phủ cũng không có bao nhiêu người, nha hoàn, người hầu đều thật giả tạo, xuất môn du ngoạn, còn chủ tử Thập Nhị lại đưa Vương phi của mình về nhà mẹ đẻ nghỉ lễ Dục Lan, vì thế cả quãng đường rời phủ, cũng không gặp được nhiều người.

Đi tới phủ Cửu gia, bên ngoài phòng khách có ba người đang ngồi ở ghế đá. Nàng không hề đoán sai, Nam Cung ngự quả nhiên đã đến nơi này.

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần quả thật là khó coi, lúc Đạm Tuyết đứng dậy nghênh đón

Nguyệt Nha Nhi, thì lạnh lùng liếc Nam Cung ngự một cái.

"Đạm Tuyết tỷ tỷ." Nguyệt Nha Nhi mỉm cười gọi nàng một tiếng, ánh mắt mới dời về phía

Nam Cung ngự, "Tứ ca, huynh đến rồi."

Nam Cung ngự tuy cười, nhưng mà thấy dáng vẻ hao gầy của nàng, sâu trong đôi mắt không che dấu được một tia ám trầm:"Nguyệt Nha Nhi, lại đây ngồi."

Nguyệt Nha Nhi ngồi giữa Đạm Tuyết và hắn, miễn cưỡng gọi Hoàng Phủ Thanh Thần một tiếng:"Cửu gia."

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần không có chút chuyển biến tốt nào, thậm chí càng thêm âm trầm.

Đạm Tuyết châm cho Nguyệt Nha Nhi một ly rượu hùng hoàng, cũng không quay đầu lại mà nói với hắn: "Nếu chàng thật sự không muốn ngồi đây, vậy thì ra phủ dạo đi, dù gì chàng cũng có nơi để đi mà, ngồi vô vị ở trong này chỉ thêm mất hứng."

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)