Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 133

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 133
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm, trong thiên lao của hoàng tộc.

Thập Nhất ngồi ở trên giường đá, dựa vào vách tường, nghe tiếng mưa to bên ngoài, nhắm mắt lại, mày nhíu chặt.

Nàng dự định ra hôm nay khởi hành hồi hương, không biết đã đi chưa?

Trên lối nhỏ hẹp dài bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến, hắn nghĩ lúc trước ngục tốt đối với mình có nhiều chiếu cố, bởi vậy vẫn ngồi yên động. Nhưng khi tiếng bước chân kia yên lặng dừng lại ngay phòng giam của hắn, hắn mới nhận thấy được có gì đó không đúng, chậm rãi mở mắt ra.

"Thất ca?" Tim đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, cuối cùng hắn mới có chút không thể tin thốt lên.

Một ngục tốt nhanh chóng mở cửa lao phòng cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng hắn chỉ đứng ở bên ngoài, bộ dáng dong dỏng cao cùng phòng giam chật chội này quả thật không hợp nhau.

Thập Nhất nhìn hắn, nhưng không hề động đậy. Đây chính là Thất ca trong cảm nhận của hắn giống như thần tiên, nhưng hiện nay, lại giống như có gì đó đã thay đổi.

"Đệ biết tội chưa?" Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn, thản nhiên nói.

Một người có thân phận vô cùng tôn quý lại đi vào phòng giam này chỉ vì hỏi hắn có biết tộihay không? Là do trong cảm nhận của hắn vị trí của Tịch Nhan thật quá quan trọng, hay trong cảm nhậncủa hắn người huynh đệ này của hắn thật sự không đáng tín nhiệm chăng?

Thập Nhất cười khổ: "Thất ca, đệ theo bên cạnh huynh nhiều năm rồi, chưa bao giờ nghĩ tới một ngày huynh lại hỏi đệ vấn đề này."

"Nói như vậy, là đệ không nhận tội sao?" Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên nhìn hắn.

Thập Nhất chậm rãi nhắm mắt lại, lắc lắc đầu.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn thấy bộ dángcủa hắn, bỗng nhiên không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: "Đệ đi theo ta."

Thập Nhất kinh ngạc mở mắt ra nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ, hắn cũng đã xoay người rời đi, Thập Nhất chần chờ một lát, cũng đứng dậy đuổi theo hắn.

Bên ngoài mưa to như trút nước, có một tiểu thái giám mang ô che trên đầu của hắn, đi theo bước chân chậm rãi của Hoàng Phủ Thanh Vũ phía trước.

Con đường này dẫn đến lầu chuông cổ, Thập Nhất nhận ra được, nhưng lại không biết vì sao Hoàng Phủ Thanh Vũ phải đưa hắn đến nơi đó.

Đợi đến khi đến lầu chuông cổ, Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức đưa hắn đến hành lang phía đông.

Từ nơi này nhìn xuống vừa vặn có thể thấy bên ngoài Thừa Kiền cung.

Xuyên qua màn mưa dày đặc, hắn có thể nhìn thấy được một thân ảnh đang quỳ gối trong mưa to không nhúc nhích.

Thân mình Thập Nhất bỗng dưng cứng đờ, tâm cũng chấn động mạnh, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thất ca?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười rộ lên: "Ta tin đệ, nhưng cũng không hoàn toàn tin đệ. Nhưng muội ấy lại nguyện ý lấy tánh mạng đánh đổi, để cho ta tin tưởng đệ."

Thập Nhất lại lần nữa nhìn về phía thân ảnh trong màn mưa kia, rốt cuộc một khắc cũng không đứng nổi nữa, xoay người chạy nhanh xuống lầu chuông cổ, hòa vào trong màn mưa to.

Những hạt mưa to đánh mạnh vào người hắn làm cho hắn đau, hắn không biết nàng ở nơi đó quỳ bao lâu rồi?

Xa xa, dáng người thẳng tắp của nàng quỳ gối nơi đó rốt cuộc cũng dần dần hiện ra rõ ràng, Thập Nhất cũng bất giác chậm chân lại, cảm giác trong lòng không thể miêu tả rõ được như thế nào, nhưng mỗi bước tới gần nàng, nỗi đau đớn trong lòng càng dâng lên.

Rốt cuộc, hắn cũng đi tới bên cạnh nàng, chậm rãi ngồi xuống.

Quỳ một ngày hai đêm, hơn nữa lại quỳ trong mưa to vài canh giờ, tinh thần Linh Hi sớm không còn tỉnh táo nữa. Trong cơn hoảng hốt, nàng cảm thấy có người tới bên cạnhmình, quay đầu nhìn lại, nàng bỗng dưng ngây ngẩn cả người.

Giống như nàng đang nằm mơ, khuôn mặt trước mắt bị mưa to bao phủ, chính là hắn sao?

Linh Hi đột nhiên nhào vào trong lònghắn, ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn: "Thanh Dung, là chàng sao?"

Cổ họng Thập Nhất căng thẳng, không thể phát ra tiếng, chỉ có thể chậm rãi vươn cánh tay ra, kéo nàng ôm chặt vào trong ngực.

Dựa vào vai hắn, Linh Hi xác định chính là hắn.

Chỉ có vòng tay ôm ấpcủa hắn mới có thể gây ra cho nàng càm giác không muốn xa rời.

Nàng chậm rãi cười rộ lên, thanh âm lại trở nên suy yếu: "Chàng không có việc gì, thật sự là quá tốt......"

Lời còn chưa dứt, nàng rốt cuộc cũng chống đỡ không nổi nữa, nhắm hai mắt lại, không còn sức lực mở ra nữa.

Nàng suy yếu đến mức hôn mê bất tỉnh! Trong lòng Thập Nhất chấn độngmạnh, sau đó chậm rãi ôm nàng đứng lên, bảo hộ trong ngực, đi nhanh về phía cửa cung.

Dưới hành lang Thừa Kiền cung, Tịch Nhan nhíu mày đứng ở nơi đó, nhìn bóng dáng Thập Nhất dần dần biến mất trong màn mưa to, trong lòng thở dài.

Bỗng dưng bị người từ phía sau ôm lấy, Tịch Nhan thuận thế liền dựa vào trong lòng hắn, thở dài, nói: "Ta bỗng nhiên nhớ tới lúc trước khi ta vừa nhìn thấy chàng, chàng cũng đối với ta như vậy sao? Cưỡng bức lợi dụng, thủ đoạn gì cũng dùng hết! Hoàng Phủ Thanh Vũ chàng chính là một người như vậy, thật sự quá đáng sợ!"

"Đáng sợ sao?" Hắn khẽ gợi lên khóe miệng, trong giọng nói lại mang theo sự tà mị, tiến tới chiếc cổ trắng nõn của nữ nhântrong lòng, cắn một ngụm.

"A --" Tịch Nhan bỗng dưng kinh hô một tiếng, muốn tránh khỏi hắn, lại bị hắn ôm chặt trong ngực, rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười, "Thất lang, đừng náo loạn nữa!"

Không biết vì sao khi nàng quát lên bảo ngưng lại, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức liền trở nên khó coi, Tịch Nhan trong nháy mắt liền ý thức được mình phạm sai lầm gì, vội vàng giữ chặt vạt áo hắn cườinịnh nọt: "Thất lang, nhưng ta tuyệt đối không trách chàng dùng thủ đoạn nàyđối với ta, chàng tin hay không?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ hừ một tiếng, xoay người liền đi vào trong điện.

Nam nhân này nay cũng học cách giận dỗivới nàng. Tịch Nhan thè lưỡi, vội vàng theo sau dỗ dành.

Linh Hi ngủ suốt hai ngày mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy dung nhan tái nhợt mỏi mệt của Thập Nhất trước tiên.

Nàng tựa hồ cũng không ý thức được giờ này khắc này sắc mặt mình so với hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu, chậm rãi vươn tay ra, xoa mặthắn: "Thanh Dung, sắc mặt chàng sao lại kém như vậy?"

Thập Nhất nhanh chóng cầm lấy nàngtay: "Ta không sao, nàng không nên lộn xộn, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi."

Linh Hi nhìn hắn, đột nhiên lắc đầu nở nụ cười: "Không được, ta ngủ thật lâu rồi có phải hay không? Hành trình hồi hương được định ra cũng đã bị trì hoãn rồi, nếu không đi, sẽ bị trì hoãn rất lâu."

Tim Thập Nhất đập mạnh và loạn nhịp nhìn nàng, cuối cùng, cũng trầm giọng nói: "Ta không có gì với Thất tẩu --"

"Thanh Dung." Linh Hi không có khí lực nghe hắn nói dứt lời, cả người cảm thấy vô cùng mệt mỏi, "Ta rất nhớ phụ thân mẫu thân, ta muốn khởi hànhsớm một chút, nhìn thấy bọn họ sớm một chút......"

Nói xong câu này, nàng lại không khống chế được nhắm hai mắt lại, lâm vào giấc ngủ.

*****

Đến tháng mười hai, trong kinh thành có tuyết lớn, trời đất giống như chìm vào một mảng trắng xóa.

Trên người Thập Nhất khoác chiếc áo choàng, từ trong hoàng cung đi ra, thấy sắc trời còn sớm, liền không cưỡi ngựa mà thả bộ về phủ.

Hiện giờ không còn ai đang đợi chờ hắn về nữa, thật sự hắn không biết mình trở về sớm như vậy là muốn làm cái gì.

Đi trên đường lớn, bởi vì sắp tới cuối năm, nhà nhà đều vô cùng náo nhiệt. Thập Nhất hít vào một hơithật sâu, cảm thấy khí lạnh thấu xương xâm nhập vào tận phế phủ.

Hắn đột nhiên nhìn thấy phía trước có vài con khoái mã, vô cùng thu hút đang phóng nhanh trên đường

Đợi đến khi những con ngựa đó đến gần, khi Thập Nhất nhìn thấy rõ ràng một thân ảnh trong số đó, hắn bỗng dưng nhíu mày thật chặt.

Khi nhìn thấy hắn, người cưỡi ngựa tựa hồ còn chần chờ một lát, rồi ghìm cương ngựa lại, gọi một tiếng: "Thập Nhất ca."

Những người còn lại đều là con cháu hoàng thất, cũng dừng ngựa lại, hành lễ với Thập Nhất: "Xin thỉnh an Thập Nhất gia!"

"Không cần đa lễ." Thập Nhất thản nhiên nói, liếc mắt nhìn Thập Nhị một cái.

Thập Nhị lại do dự một lát, xoay người xuống ngựa, rồi nóivới mấy người kia: "Các ngươi đi trước đi, ta cùng với Thập Nhất ca nói chuyện một lát đã."

Mấy tháng qua, quan hệ giữa Thập Nhị với hắn và vài huynh đệ khác đều rất căng thẳng, hoặc là không gặp nhau, cho dù gặp nhau gian cũng không có gì để nói, mặc dù từ nhỏ Thập Nhất thân với hắn nhất cũng không ngoại lệ.

Hai người đi vào Như Ý quán, bà chủ lập tức tiến lên đón tiếp, chuẩn bị nhã gian cho hai người, lại hỏi Thập Nhị muốn xem ca múa hay không. Thập Nhị cười tươi với bà ta, vừa muốn đáp ứng, bỗng dưng nhận được ánh mắt thoáng nhìn qua của Thập Nhất, nhất thời thu lại nụ cười, khoát tay: "Không cần, ngươi đi xuống đi."

"Đệ thường xuyên cùng mấy người kia ở cùng một chỗ sao?" Vừa ngồi xuống, Thập Nhất tự mình động thủ hâm nóng rượu, nhìn hắn thản nhiên nói.

"Ngẫu nhiên thôi." Thập Nhị nhún nhún vai, "Dù sao đệ cũng nhàm chán, cùng nhau cưỡi ngựa, săn thú, uống rượu, cũng rất thú vị."

Thập Nhất yên lặng uống xong một chén rượu, rồi thản nhiên nói: "Về sau ít giao du với bọn họ đi."

Thập Nhị từ chối cho ý kiến, châm một chén rượucho hắn, bỗng nhiên nói: "Thập Nhất tẩu còn chưa trở về sao?"

Tay Thập Nhất cứng đờ, nắm chặt lại rồi buông ra.

"Tẩu ấy đã đi được bốn tháng rồi sao?" Thập Nhị thở dài nói, "Là vì chuyện của huynh cùng Thất tẩu nên tẩu ấy mới không trở lại sao?"

Thập Nhất lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Đệ đừng nói bậy!"

"Sao đệ lại nói bậy? Chẳng lẽ không đúng như vậy sao?"

"Không phải!" Thập Nhất rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, bỗng dưng rống lên một tiếng.

Thập Nhị giật mình nhìn hắn, hồi lâu sau, cuối cùng mới nói: "Nếu không phải, vậy vì sao huynh không đi đón tẩu ấy trở về, lại một mình ở đây rầu rĩ không vui?"

Thập Nhất nhíu mày, cũng không nói gì.

Thập Nhị dừng một chút, lại cẩn thận nói: "Hay là bởi vì chuyện của Hộ quốc công sao?"

"Được rồi, đừng nói nữa." Thập Nhất phiền chán chống tay dựa trán, rót một ly rồi lại một ly, không ngừng uống rượu.

Thập Nhị nhìn thấy bộ dángcủa hắn, hừ một tiếng, quả nhiên cũng không hơn gì hắn, cũng mượn rượu giải sầu, la cà nơi quán rượu.

Đợi đến khi hai người rời Như Ý quán, Thập Nhị đã say chuếnh choáng, còn Thập Nhất vẫn rất thanh tỉnh, ra cửa, hít sâu một hơi, kéo Thập Nhị lại: "Đi thôi."

Hai người vừa mới đi được vài bước, bỗng dưng nhìn thấy phía trước có một tiểu đội thị vệ đến đây, áp giải một nam tử cả người đầy máu. Một vài thị vệ nhìn thấy hai người, vội vàng hành lễ: "Tham kiến Thập Nhất gia, Thập Nhị gia."

Thập Nhất nhìn tình hìnhnày, nhịn không được nhíu mi: "Sao lại thế này?"

Thống lĩnh thị vệ vội nói: "Đây là một kẻ đào phạm đã bị truy nã vài năm nay."

Thập Nhị bỗng dưng cười nhạo một tiếng: "Vài năm? Vậy thì hắn có bản lãnh nhưng thật sự không nhỏ."

Nam tử kia bỗng nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Thập Nhất cùng Thập Nhị một cái, nhưng lập tức bị thị vệ bên cạnh hung hăng đánh một tát.

Thập Nhất nhíu mi, để cho thị vệ kia mang hắn nhanh chóng rời khỏi đây.

Phía sau còn lại vài thị vệbị thương, còn có một người tựa hồ bị trọng thương, nằm ở trên cáng hôn mê bất tỉnh.

Thập Nhất nhìn thoáng qua trên người thị vệkia, bỗng dưng dừng tầm mắt lại, trên mặt không biết vì sao tràn ngập khiếp sợ.

"Thập Nhất ca, làm sao vậy?" Thập Nhị dựa vào bờ vai của hắn, nghi hoặc nói.

Thập Nhất lại đột nhiên giãy mạnh khỏi hắn, tiến đến bên cạnh thị vệkia. Người bên ngoài không biết hắn muốn làm gì, chỉ phải dừng chân lại, nhìn Thập Nhất chậm rãi vạch quần áo trên ngườithị vệ ra, nhìn về phía miệng vết thương trên bụng củahắn, chỉ một thoáng, ánh mắt sắc bén đông thành băng!

"Tên phạm nhân này có thân phậngì?" Thanh âm Thập Nhất chỉ một thoáng lạnh xuống, nhìn về phía đào phạm cả người đầy máu.

Tim của thống lĩnh thị vệ đập mạnh và loạn nhịp một lát, mới nói: "Là trợ thủ đắc lực của phản tặc Hoàng Phủ Thanh Hựu, từ sau khi Hoàng Phủ Thanh Hựu đền tội, người này đã chạy thoát ra ngoài, hại vài mạng người. Kiếm pháp của hắn độc đáo, mỗi chiêu đều nhắm vào tử huyệt của người khác, nô tài cũng phái mất nhiều sức lực mới bắt được hắn."

"Người của lão Tứ sao?" Thập Nhị bỗng dưng kinh hô một tiếng, nhìn về phía Thập Nhất, "Thập Nhất ca, làm sao vậy?"

Thập Nhất đột nhiên ngẩng đầu: "Đưa hắn đưa đi đến Hình bộ, chờ ta tự mình xử lý."

Một đám thị vệ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhanh chóng lên tiếng đáp ứng, nhanh chân rời đi.

Thập Nhất đứng ở nơi đó, cảm thấy không khí bốn phía đều đọng lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Thập Nhị lo lắng lo lắng nhìn hắn: "Thập Nhất ca, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Hồi lâu sau, Thập Nhất mới nhìn theo hướng đám thị vệ kia biến mất, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Là tên đó đã giết Mẫu Đơn, ta nhận ra được miệng vết thương trên người thị vệkia, giống hệt miệng vết thương trên người Mẫu Đơn. Nếu không có kiếm pháp độc đáo, sẽ không tạo thành miệng vết thươngnhư vậy."

Thập Nhị nhịn không được lại lần nữa kinh hô một tiếng: "Là hắn giết Mẫu Đơn sao? Vậy sát thủ mà Hộ quốc công phái ra thì sao?"

Thập Nhất chậm rãi lắc lắc đầu, thần sắc đau đớn, lại mờ mịt. Lúc trước trong một ngõ nhỏ gần nơi Mẫu Đơn ở tìm được thi thể tên sát thủ kia, cho nên, tất cả mọi người nhận định người đó chính là hung thủ, bị giết người diệt khẩu.

Nhưng nếu chân tướng không phải là như thế thì sao?

*****

Hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết(*), Linh Hi cùng cha mẹ vốn sống ở Nhạn Nam quan, tuy rằng chưa đến hồ lần nào, nhưng cũng đã quen với khí hậu khắc nghiệt, không khác gì so với ở hồ. Nhất là trong thời tiết tháng mười hai như thế này, không có gì ngoài gió lạnh gào thét cùng tuyết rơi đầy trời, bên ngoài cơ hồ khó có thể nhìn thấy bóng dáng người đi đường, bởi vì thời tiết thật sự là quá xấu, người vừa ra ngoài giống như sẽ bị gió tuyết vùi lấp lại.

Nhưng mà dù vậy, Linh Hi vẫn mặc áo khoácthật dày, trên đầu đội thêm mũ, bọc bọc kín kẽ cả người, trong tiếng mẫu thân dặn dò chui ra ngoài lều trại.

Việc này nhằm mục đích mang đồ ăn trong lòng đến cho dân chăn nuôiở gần đó, bởi vậy Linh Hi nghĩa bất dung từ gánh vác trọng tráchnhư vậy, đi trong gió lạnh, đi từng bước nhỏ vào trong màn tuyết.

Đi được một lúc, mất khoảng gần hai canh giờ. Nàng lại trở về lều của mình, trời đã sắp sập tối.

Từng bộ phận trên người Linh Hi cơ hồ đều bị đông cứng, nhanh chóng xốc lên màn che dầy nặng bước vào trong, nhưng bỗng nhiên nghe được từ xa xa truyền đến tiếng nói chuyện --

"Thập Nhất gia, hãy cẩn thận......"

Thập Nhất gia? Linh Hi phút chốc quay đầu lại, nhìn vềbốn phía.

Nhưng gió tuyết thật sự quá lớn, nhanh chóng chôn vùi kia thanh âmlúc trước, mà bốn phía một mảnhtrắng xoá vốn không nhìn thấy ai.

Giống như ảo giác của nàng. Linh Hi lại ở ngoài trướng dừng lại một lát, mới lắc đầu cười nhạo mình, khi nàng đang muốn cúi đầu vào trướng, đột nhiên xuyên thấu qua mờ mịt tuyết trắng, lại thấy phía trước mấy bóng người!

Gió tuyết thật sự quá lớn, mấy người kia đi cũng vô cùng khó khăn, thậm chí có người bị ngã sấp xuống, nhưng vẫn dần dần chậm rãi đến gần.

Cả người Linh Hi cứng ngắc tại chỗ. Nếu lúc nãy nàng nghe được câu nói kia không phải là ảo giác, nói cách khác, trong nhóm người này có hắn sao?

Rốt cuộc mấy người kia dường như cũng nhìn thấy nàng, bỗng nhiên không hẹn mà cùng dừng chân lại.

Người đi đầu có thân ảnh cao to, tuy rằng được bao bọc trong áo khoác, hơn nữa toàn thân đầy tuyết, cơ hồ không nhìn thấy rõ thân hình cùng diện mạo, nhưng Linh Hi chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, trong lòng chỉ một thoáng chấn động mạnh, ngơ ngác nhìn hắn, lại không có cách nào nhấc chân.

Rốt cuộc, hắn lại đi về phía trướclần nữa, đi về phía nàng.

Gần, rõ ràng đã gần ngay trước mắt, nhưng Linh Hi vẫn không nhìn thấy rõ bộ dángcủa hắn, không biết bởi vì trong mắt tràn ngập lệ nóng, hay bởi vì khuôn mặt hắn bị băng tuyết che phủ?

Thập Nhất cúi đầu, nhìn khuôn mặt đã xa cách gần năm tháng, trong lòng nhất thời như có muôn ngàn con sóng to đang gào thét, vừa muốn vươn tay ra, bỗng nhiên nghe thấy trong trướng phía sau truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó là thanh âm của Hộ quốc công: "Hi nhi, con đã trở lại sao?"

Màn trướng rất nặng bị xốc lên, ngay sau đó, là khuôn mặt kinh ngạc của Hộ quốc công nhìn Linh Hi, lại nhìn sang Thập Nhất hồi lâu, mới kinh hô một tiếng: "Thập Nhất gia?"

*********

Bên trong đại trướng ấm áp, Thập Nhất cùng vài người tùy tùng của hắn đều cởi áo khoác cùng mũ trùm phủ đầy tuyết xuống. Linh Hi lúc này mới nhìn thấy rõ trên mặt bọn họ đều bị kết băng, nhất là lông mi, đã bị đông lại, giờ phút này hóa thành nước, tích táp rơi xuống, khuôn mặt đầy nước.

Mẫu thân cuống quít lấy nước ấm đến, phụ thân một mặt giúp đỡ vài thị vệ lau sạch băng tuyết trên người trên mặt, một mặt đem một chiếc khăn khác đưa cho Linh Hi.

Linh Hi cùng Thập Nhất cũng không nói gì với nhau, nàng cầm lấy chiếc khăn, đi đến trước mặt hắn, tinh tế lau nước cho trên mặt hắn, lại lau tay cho hắn.

Khi nàng kéo bàn tay lạnh lẽo của hắn lên để lau, Thập Nhất lại đột nhiên trở ngược tay cầm lấy nàng, Linh Hi dùng sức né tránh, nhưng không thể tránh khỏi, lại sợ bị cha mẹ nhìn thấy, chỉ còn cách duy trì tư thế này lau nước cho.

Nhưng Hộ quốc công phu nhân vẫn nhìn thấy được, bất động thanh sắc ho khan một tiếng: "Hi nhi, con mang Thập Nhất gia đi tới lều nhỏ đi, các con hãy trò chuyện với nhau."

Linh Hi nhíu mày lại, hai người nhìn nhau một lát, xoay người ra khỏi đại trướng.

Thập Nhất đứng dậy, khẽ gật gật đầu hai vợ chồng với Hộ quốc công, liền đi theo nàng.

Tiểu trướng của Linh Hi ở ngay bên cạnh đại trướng, bởi vì thường ngày nàng đều ở đại trướng, bởi vậy trong tiểu trướng chỉ có một chiếc giườnggiản dị, cùng một vài món vật dụng thiết yếu mà thôi.

Vừa vào trướng, Linh Hi liền nhanh chóng đi đốt một chậu than, thật vất vả mới đốt được, vừa quay người lại nàng bắt gặp Thập Nhất đã ngồi xuống bên giường, liền xê dịch chậu than gần chỗ hắn, dừng một chút, sau đó mở miệng nói: "Chàng sưởi ấm trước đi, bằng không sẽ bị cảm lạnh."

Thập Nhất nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu thâm thúy.

Linh Hi lại không hề nhìn hắn, dừng một chút, vẫn cúi đầu yên lặng ngồi bên cạnh hắn:"Sao chàng lại đến đây?"

Thập Nhất thản nhiên nói: "Có người nói trở về thăm cha mẹ mấy ngày sẽ trở về kinh, nhưng đã đi bốn tháng mà vẫn không thấy bóng người trở lại, ta chỉ còn có cách tự mình tới bắt người." Dứt lời, bỗng nhiên thở dài một tiếng, lại nói, "Không đi một chuyến cũng không biết đường đến Nhạn Nam quan này quá khó đi."

Linh Hi nghe thấy câu nói trước của hắn, trong lòng bỗng dưng nhảy dựng, nhưng khi lại nghe được câu nói sau của hắn, nàng cố gắng áp chế cơn xúc động của mình lại, chỉ hừ lạnh một tiếng nở nụ cười.

Thập Nhất nghiêng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên vươn tay cầm tay nàng: "Theo ta hồi kinh đi."

Thân thể Linh Hi cứng đờ, dừng một lát, bỗng nhiên dùng hết khí lực giãy ra khỏi tay hắn: "Vì sao chàng luôn như thế chứ? Chàng có thể thành thực đối mặt với tâm mình một lầnhay không? Người trong lòng chàng là Thất tẩu, người chàng nhung nhớ là Thất tẩu, cần gì phải tới tìm ta chứ?"

Linh Hi nói xong, xoay người muốn đi ra khỏi trướng, nhưng đột nhiên nàng bị hắn từ phía sau ôm lấy.

Cả hai chưa bao giờ thân mật như vậy, Linh Hi nhịn không được nao nao, nhưng khi phục hồi tinh thần lại, nàng lập tức giãy mạnh ra, muốn thoát khỏi hắn.

"Không có Thất tẩu! Không liên quan đến chuyện của Thất tẩu!" Thập Nhất gắt gao ôm nàng, trầm giọng nói, "Thất tẩu chính là Thất tẩu, ta kính tẩu ấy trọng tẩu ấy, cho nên đối xử với tẩu ấy khác với người khác! Ta thành thực đối mặt với tâm mình, cho nên...... Ta tới tìm nàng."

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)