Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 128

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 128
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Linh Hi làm sao có thể tin tưởng hắn không có việc gì, nhưng nhìn thấy hắn một lần nữa khôi phục bộ dáng thản nhiên kia, mặc dù trong lòng nàng lo lắng vô cùng, cũng không biểu đạt cảm xúc gì, chỉ không hề chớp mắt nhìn hắn: "Thật sự không có việc gì sao?"

Thập Nhất lần nữa lắc lắc đầu, giống như ngay cả khí lực để nói một câu cũng không có, xoay người tiếp tục đi về phía cửa cung.

Trong lòng Linh Hi lo âu không thôi, chỉ có thể đi theo phía sau hắn, hắn đi từng bước, nàng cũng đi từng bước.

Không ngờ vừa đến cửa cung, hắn đột nhiên nhìn về phía nàng: "Nàng về phủ trước đi."

Linh Hi vừa định mở miệng hỏi hắn muốn đi đâu, thế nhưng nàng đã nhìn thấy hắn muốn xoay người lên ngựa, nhất thời đem câu nói ra đến miệng nuốt xuống, mỉm cười: "Được."

Kỳ thật, hắn không đi nơi nào khác ngoài hoàng lăng Đông Giao thăm Mẫu Đơn, ngoài nơi đó hắn làm sao còn có thể đi nơi khác chứ?

Trong lòng Linh Hi rõ ràng biết thế, bởi vậy không hỏi, cũng không ngăn cản, nhìn thấy hắn đánh ngựa phóng đi, cho đến thân ảnh hắn biến mất hoàn toàn, bản thân mới xoay người vào cỗ kiệu.

Cả một đêm, Linh Hi biết mình nhất định đợi không được hắn, bởi vậy nàng vẫn không cố ý chờ hắn, nhưng khi nhớ tới bộ dáng hắn ở trong cung, trong lòng nàng lại không khỏi cảm thấy rất bồi hồi.

Đúng là nàng vẫn không yên lòng, đến nửa đêm, Linh Hi nhịn không được khoát áo đứng dậy, đi tới viện của Thập Nhất, vừa thấy Tần Minh liền hỏi: "Thập Nhất gia có trở về không?"

Tần Minh vội tiến đến chào đón, thấp giọng nói: "Bẩm Vương phi, Thập Nhất gia đã trở về, nhưng đã ngủ rồi."

Thì ra hắn đã trở về rồi! Trong lòng Linh Hi đầu tiên là buông lỏng xuống, sau đó, nhìn về phía căn phòng không có một chút ánh sáng nào, nỗi lo lắng trong lòng không biết vì sao càng sâu hơn.

Trở về phòng mình, Linh Hi đương nhiên không ngủ được, tựa vào đầu giường ngồi yên không cử động.

Sáng sớm hôm sau, Linh Hi liền gọi Thúy Trúc tiến vào hầu mình rửa mặt chải đầu, canh đến thời gian Thập Nhất vào triều, nàng liền tiến đến viện của hắn, vừa hỏi Tần Minh, lại biết được Thập Nhất thì ra vẫn còn chưa thức dậy.

Linh Hi vốn dự định nếu nàng đến kịp lúc hắn đi vào triều, nàng có thể cùng hắn tiến cung, nhưng khi nghe lời ấy lại không khỏi kinh ngạc, vừa muốn đi vào phòng, nghĩ nghĩ lại rồi nhịn xuống, chỉ đứng ở trong viện chờ hắn.

Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Thập Nhất mới mở cửa phòng đi ra, bỗng dưng thấy Linh Hi cúi đầu đứng ở trong viện, nhịn không được có chút sửng sốt.

Linh Hi nghe được thanh âm, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy sắc mặt hắn so với ngày hôm qua còn kém hơn, vội tiến lên đón, nhưng không nói gì khác, chỉ cười nói: "Sao giờ này chàng mới thức dậy, không cần vào triều sao? Ta chờ chàng cùng tiến cung đây."

Ánh mắt Thập Nhất bất giác nhu hòa một chút, thản nhiên nói: "Nàng tiến cung một mình đi, gần đây...... Ta bận việc quân doanh, cho nên phần lớn thời gian phải ở trong đấy."

Linh Hi nao nao, không hiểu rõ ý tứ của hắn: "Phần lớn thời gian phải ở trong đấy?"

Thập Nhất khẽ cúi đầu: "Hồi phủ không tiện lắm, đêm nay ta chuẩn bị chuyển đến ở trong quân doanh."

Linh Hi nhịn không được hít sâu một hơi: "Chuyển đến ở trong quân doanh?" Sắc mặt nàng nhịn không được trở nên trắng bệch, một lát sau, nàng vẫn đứng ở nơi đó không hề động đây.

Thập Nhất bước ra cửa, lại nhìn nàng một cái: "Không phải nàng muốn vào cung sao?"

"Vì sao?" Linh Hi ngẩng đầu lên, bỗng dưng mở miệng hỏi. Sắc mặt nàng thoạt nhìn thậm chí so với hắn còn kém hơn, tái nhợt đến cơ hồ trong suốt, nhưng trong ánh mắt cũng mang theo sự quật cường: "Vì sao muốn chuyển tới đó ở? Là vì ta làm sai cái gì sao? Bởi vì buổi tối hôm kia ta hỏi chàng về chuyện đứa nhỏ sao? Ta chỉ thuận miệng nói thôi, Thanh Dung, nếu chàng không thích, từ đây về sau ta sẽ không nói đến nữa, được không?"

"Không thể nào." Hắn thản nhiên đáp một câu, "Ta nói là vì hồi phủ không tiện. Ta đi trước, Tần Minh, ngươi hộ tống Vương phi tiến cung đi." Thập Nhất quay đầu nói với Tần Minh một câu, lại liếc mắt nhìn Linh Hi một cái, liền xoay người đi ra khỏi viện.

Linh Hi nhìn bóng dáng hắn, cắn răng, rốt cuộc mở miệng nói: "Lại bắt đầu nữa sao? Đem ta kéo gần chàng, rồi lại đẩy ra, lặp đi lặp lại như thế, chàng cảm thấy rất hay có phải hay không?"

Thập Nhất bỗng dưng dừng chân lại, ở nơi nào đó trong lòng bỗng dưng đau xót.

"Ta không biết lần này chàng đang trốn tránh điều gì, nhưng vì sao mỗi lần như vậy chàng cũng chỉ có thể thông qua cách trốn tránh để giải quyết vấn đề?" Thanh âm Linh Hi run run, "Chàng cảm thấy chỗ nào không tốt, chỗ nào không đúng, chàng có thể nói cho ta biết, ta sẽ giúp chàng tìm kiếm phương pháp giải quyết, cho dù muốn ta rời đi, ta cũng sẽ giúp chàng! Nhưng mà chàng luôn như vậy, không nói một lời đã đẩy ta ra, Hoàng Phủ Thanh Dung, chàng có nghĩ tới hay không, ta cũng sẽ tuyệt vọng?"

Trong lòng giống như có nỗi uất nghẹn cuộn lên, đau đến không thể hô hấp được, Linh Hi chậm rãi ôm lấy cánh tay mình, khổ sở ngồi xổm xuống, không dám nhìn bóng dáng hắn, e sợ mình khống chế không được sẽ thất thanh khóc rống lên.

Thập Nhất xoay người lại, đi về phía nàng, đưa tay giúp nàng đứng lên. Đôi mắt Linh Hi được bao phủ một tầng hơi nước mỏng manh, cắn môi dưới nhìn hắn.

Sắc mặt hắn tựa hồ so với lúc trước càng kém hơn, sau một lúc lâu nhìn nàng, trong mắt có đau khổ lại có mê man, rốt cuộc, hắn kéo nàng ôm vào lòng.

"Không phải như nàng tưởng tượng đâu, ta không phải muốn đẩy nàng ra, ta chỉ là...... Thật sự có việc phải đi." Nói đến đó, hắn không biết nên nói với nàng như thế nào, cho nên, chỉ có thể lựa chọn im lặng.

Nước mắt Linh Hi rốt cuộc khắc chế không được bắt đầu chảy xuống, dựa vào trong lòng hắn thấp giọng bất khóc: "Thanh Dung......"

Đã bốn năm rồi, nàng không còn là cô gái dũng cảm không biết sợ hãi lúc trước nữa, tất cả kiên trì cùng dũng khí của nàng lần lượt bị hắn tiêu diệt hết cả rồi, còn lại thật sự không nhiều lắm. Nay, điều duy nhất giúp nàng tiếp tục chống đỡ được chính là hắn ngẫu nhiên ôn nhu với nàng. Nếu hắn lại xa cách nàng một lần nữa, thì đó chính là thời điểm nàng chân chính tuyệt vọng.

Thanh âm nàng khóc rất nhỏ, phảng phất như bị áp lực đau khổ gì đó. Thập Nhất ôm nàng không hề cử động, trong lòng co thắt lại, ánh mắt khi thì thanh minh khi thì mê man.

Linh Hi khóc trong chốc lát liền cố nén nước mắt lại, sau khi lau khô mặt, lại nở ra nụ cười: "Tốt rồi, không có việc gì nữa. Không phải chàng nói muốn đi đến quân doanh sao? Ta cũng muốn tiến cung, để ta cho người mang quần áo đến cho chàng tắm rửa, được không?"

Thấy nàng như vậy, Thập Nhất gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, mang theo nàng đi ra phủ, một người lên ngựa một người lên kiệu, một người hướng đông một người đi tây, phân ra mà đi.

*****

Quan hệ giữa Thập Nhất và Hoàng Phủ Thanh Vũ lâm vào cục diện bế tắc cổ quái. Sở dĩ cổ quái là vì Thập Nhất cho rằng mình mới là người nên bị trách cứ, nhưng kết quả là Hoàng Phủ Thanh Vũ lại tự trách mình, hơn nữa dùng loại tự trách này, vô tình làm cho hai huynh đệ xuất hiện khoảng cách.

Từ đó về sau Thập Nhất không còn xuất hiện trên triều đường nữa, mà thường xuyên ở trong quân doanh, rất ít khi tiến cung, dù có tiến cung cũng thường không nhìn thấy được Hoàng Phủ Thanh Vũ, cho dù ngẫu nhiên nhìn thấy, hắn cũng chỉ xấu hổ gọi một tiếng "Thất ca", mà Hoàng Phủ Thanh Vũ lại luôn lảng tránh ánh mắt hắn.

Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị đều không hiểu giữa hai người này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, cho dù Hoàng Phủ Thanh Thần có lòng quan tâm hỏi đến, nhưng gần đây tâm tư hắn đều đặt ở trên người Đạm Tuyết vừa mới trở về, bởi vậy liền căn dặn Thập Nhị đến hỏi Thập Nhất cho rõ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Thập Nhị tìm mấy ngày rốt cuộc mới tìm thấy Thập Nhất trong quân doanh, không thèm nói nhiều lởi liền kéo Thập Nhất tới quán Như Ý uống rượu.

Nói là uống rượu thế thôi, nhưng không ngờ Thập Nhất thật sự không ngừng uống rượu, Thập Nhị muốn khuyên cũng khuyên không được, hơn nữa bản thân mình cũng là người mang nhiều tâm sự, cuối cùng lại cùng hắn uống liên tu bất tận.

Uống đến nửa đêm, hai người đều say chuếnh choáng, Thập Nhị rốt cuộc mới nhớ mình tựa hồ có việc muốn hỏi hắn: "Thập Nhất ca, gần đây huynh rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao không tiến cung? Huynh cùng Thất ca, vì sao giận dỗi?"

Sau khi Thập Nhất uống rượu ánh mắt luôn đặc biệt sáng ngời, giờ phút này hơi mị lên, hồi lâu sau, mới đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Thất ca nói ta thích Thất tẩu."

"Phốc --" Thập Nhị phun ra một ngụm rượu, sợ tới mức nhảy dựng lên, tỉnh cả rượu, "Huynh thích Thất tẩu?!"

Thập Nhất thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi dựa vào bàn, híp híp mắt, dường như đang hồi tưởng điều gì, lẩm bẩm nói: "...... Khi đó, tẩu ấy biết mình sẽ chết, tẩu ấy tới tìm ta, nói ta cần phải sống sót, thay tẩu ấy ở bên cạnh Thất ca...... Sau đó, tẩu ấy nói, nếu có nữ tử nào tốt, mà Thất ca có thể sẽ thích nhờ ta giúp Thất ca lưu ý một chút......"

Thập Nhị dường như hiểu ra lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ tuyển phi, vì sao Thập Nhất lại cố gắng hết sức đi thăm dò thân thế tính tình của những nữ tử tham gia dự tuyển như vậy, thì ra là chịu sự nhờ vả của người khác.

"...... Tẩu ấy nói, xin ta giúp tẩu ấy quan tâm đến Ly nhi nhiều hơn, đứa trẻ không mẹ, luôn đáng thương......" Thập Nhất chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Hắn vĩnh viễn cũng quên không được thời điểm đó, đôi mắt Tịch Nhan rưng rưng, nhưng vẫn là mỉm cười. Đó là lần đầu tiên hắn ý thức được, trên đời này thật sự có nữ tử đẹp như vậy, tốt như vậy. Hắn đã không còn Mẫu Đơn nữa, còn Thất ca cũng sắp sửa mất đi tình cảm chân thành của tẩu ấy......

Trên trán Thập Nhị chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng vẫn không dám xác định đến tột cùng Thập Nhất có thật sự thích Tịch Nhan hay không, vừa muốn mở miệng hỏi lại, đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng cười nói, ngay sau đó cửa phòng bị gõ hai tiếng, thanh âm nữ chủ nhân của quán Như Ý truyền vào: "Thập Nhất gia Thập Nhị gia --"

Thập Nhị vừa muốn mở miệng bảo nàng đi khỏi, nhưng bỗng dưng nhìn thấy theo phía sau nàng là hai đại thần trong triều, nên hắn liền kéo Thập Nhất giúp hắn ngồi dậy.

Hai người kia nhìn thấy hai vị vương gia đều ở trong này, nên không ngừng chắp tay chào, lại thấy trong phòng chỉ có hai người, liền trầm mặt xuống nói với nữ chủ nhân: "Thập Nhất gia Thập Nhị gia đang uống rượu, sao lại không có ca múa? Hôm nay không phải quán Như Ý của ngưới có vài ca cơ mới tới sao, mau gọi họ đến hát cho nhị vị vương gia nghe đi!"

Tuy nữ chủ nhân biết mỗi lần đám người Thập Nhất đến vốn không có thói quen kêu ca cơ ca múa, nhưng thấy nhị vị đại nhân đã mở miệng, thấy được mối lợi trước mắt, liền vui mừng đi xuống an bài.

Thập Nhất vẫn ngồi yên tại chỗ không hề động đậy, Thập Nhị đứng dậy miễn cưỡng cùng hai vị đại thần kia xã giao một lúc, mới đuổi hai người đó đi, khi trở về nhìn lại, không ngờ Thập Nhất đã say khướt! Nhưng nhớ tới những lời hắn mới vừa nói kia, trong lòng Thập Nhị nhịn không được cảm thấy rất run sợ.

Vừa đi ra ngoài trở về, khi Linh Hi nghe từ trong miệng Thúy Trúc nói Thập Nhất hồi phủ, đã nhiều ngày nàng chưa gặp mặt hắn nên mừng rỡ như điên: "Phải không? Hiện tại chàng đang ở trong viện sao?"

Thúy Trúc thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, nói: "Đúng đã trở lại, nhưng mà là vì uống rượu say được người ta đưa về!"

Uống rượu say? Linh Hi khẽ nhíu mày, không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội nhấc váy ra khỏi phòng, đi về phía viện của Thập Nhất.

Vào phòng, quả nhiên nhìn thấy Thập Nhất đang nằm ở trên giường, Tần Minh dẫn theo người hầu hạ, lau mặt lau người, thay đổi y phục, vừa nhìn thấy Linh Hi, vội vàng hành lễ.

Linh Hi nhìn thấy bộ dáng Thập Nhất uống rượu say đến bất tỉnh, nhịn không được cảm thấy rất đau lòng, tiếp nhận chiếc khăn trong tay tỳ nữ: "Để ta làm cho, các ngươi lui xuống trước đi."

Nàng cẩn thận lau mặt cho hắn, lại vắt khăn ướt chuẩn bị lau người cho hắn. Thật cẩn thận cởi bỏ áo ngoài của hắn, Linh Hi vừa muốn quay đầu lấy chiếc khăn, nhưng nàng bỗng quay phắt lại, gắt gao nhìn vào chỗ cổ áo của hắn – nơi đó mơ hồ có thể thấy được một chút dấu vết hồng hồng, rõ ràng là vết son của nữ tử!

Giống như giữa trời quang bỗng có sấm sét nổi lên, Linh Hi cảm thấy ngay cả hô hấp cũng dừng lại, qua hồi lâu, nàng mới cắn răng tiếp tục cởi trung y cho hắn, nhưng vừa mới đẩy trung y ra, tay nàng bỗng dưng rụt trở về.

Dưới trung y của hắn, ngay chỗ cổ của hắn rõ ràng, rõ ràng là dấu răng đều nhau!

Linh Hi phút chốc đứng bật dậy, cơ hồ phải dùng hết khí lực toàn thân mới đứng vững được, nhìn gương mặt vẫn đang ngủ say kia, nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.

Chậm rãi nhắm mắt lại, bắt buộc mình phải trấn tĩnh, hai bàn tay chậm rãi xiết chặt lại rồi buông ra, hồi lâu sau, Linh Hi rốt cuộc mới có khí lực xoay người cầm chiếc khăn tay lên, một lần nữa trở lại bên giường, chậm rãi lau dấu răng trên cổ của hắn.

Thập Nhất ngủ suốt một đêm, bị một cơn đau đầu mãnh liệt đánh thức, vừa mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy Linh Hi tựa vào cây cột đầu giường, dường như đang ngủ gà ngủ gật.

Thập Nhất chậm rãi nhu nhu cái trán, chậm rãi ngồi dậy, lại lần nữa nhìn về phía Linh Hi, mới phát hiện nàng đang trợn tròn mắt, hiển nhiên không ngủ! Hắn trong lòng nghi hoặc, vươn tay ra nắm vai của nàng.

Sau một lúc lâu, Linh Hi giống như mới hồi phục tinh thần lại, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía hắn, khuôn mặt tái nhợt tràn ra một chút ý cười: "Chàng tỉnh rồi."

"Làm sao vậy?" Thập Nhất nhìn nàng, "Cả một đêm nàng không ngủ sao?"

Linh Hi gãi gãi đầu, cười nói: "Không có, không biết sao lại không buồn ngủ chút nào. Ngày hôm qua chàng uống rượu với ai, sao lại say thành như vậy?"

*****

Nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt thành như thế, Thập Nhất nhịn không được nhíu mày lại, nhưng nghe nàng hỏi mình ngày hôm qua cùng ai uống rượu, hắn cố dùng sức suy nghĩ, mới nhớ đến bộ dáng của Thập Nhị, thản nhiên nói: "Cùng Thập Nhị uống rượu."

Linh Hi thản nhiên lên tiếng, thấy hắn muốn đứng dậy, liền lấy áo choàng của hắn đến, hầu hạ hắn mặc vào, sau đó lại nói: "Chàng, hôm nay vẫn muốn đến quân doanh sao?"

Thập Nhất dừng một chút, lại nhìn nàng một cái, mới nói: "Ừ."

Linh Hi thắt lại thắt lưng cho hắn, mỉm cười hỏi: "Gần đây chàng bận rộn như vậy sao?"

Thập Nhất tựa hồ nao nao: "Bận."

"Ừ." Linh Hi chậm rãi rút tay lại, "Ta muốn trở về nghỉ ngơi, sẽ không tiễn chàng xuất môn. Chàng làm việc cẩn thận một chút."

Thập Nhất mặc dù cảm thấy nàng có chút không thích hợp, nhưng mà gần đây bị những cảm xúc hỗn loạn trong lòng cuốn lấy làm hắn không chịu nổi nên cũng không rảnh nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên gật đầu.

Khi ra phủ, Thập Nhất đi về phía quân doanh được một đoạn, lại ghìm cương lại, chần chờ một lát, rốt cuộc vẫn quyết định tiến cung gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ một lần. Bất luận như thế nào, hắn không muốn cùng Thất ca căng thẳng với nhau như vậy.

Trong ngự thư phòng chỉ có một mình Hoàng Phủ Thanh Vũ, sau khi Thập Nhất được cho phép vào cửa, nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ đang bận rộn bên thư án, trong lúc nhất thời hắn không biết nên nói gì nữa, chỉ cất tiếng gọi "Thất ca".

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không ngẩng đầu lên: "Có việc gì thế?"

Thân mình Thập Nhất cứng ngắt đứng ở nơi đó, hồi lâu sau, mới cắn răng nói: "Thất ca, ở trong lòng đệ, Thất tẩu chính là Thất tẩu, không hơn."

Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe vậy nhưng không có phản ứng gì, cho đến khi phê duyệt xong bản tấu chương trong tay kia, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, cười nhẹ: "Phải không? Giống như đệ đối với Đạm Tuyết, chỉ xem nàng là tẩu tử thôi sao?"

Thập Nhất bỗng dưng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt vừa mang theo sự kinh ngạc lại vừa mang theo sự mê man, nhưng cuối cùng vẫn không thể trả lời câu hỏi của hắn!

Bởi vì hắn rõ ràng biết, Tịch Nhan cùng Đạm Tuyết, hai người ở trong lòng hắn hoàn toàn bất đồng.

Thấy bộ dáng của hắn, Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười nhẹ: "Thập Nhất, ta cần thời gian để suy nghĩ cho rõ mọi chuyện, ta nghĩ, đệ cũng cần." Nói xong, hắn liền cúi đầu, mở ra một bản tấu chương khác, không nhìn Thập Nhất nữa, chỉ nói: "Nếu không còn chuyện gì khác, đệ lui xuống đi."

Trong lòng Thập Nhất tựa hồ tràn đầy áy náy, hồi lâu sau mới gian nan xoay người, có chút hoảng hốt rời khỏi ngự thư phòng.

Nhưng không ngờ lại hội ngộ Tịch Nhan! Hắn chỉ cần một cái chớp mắt đã trông thấy nàng từ xa xa, trong lòng liền khẽ chấn động, muốn né tránh là chuyện không có khả năng, chỉ có thể bước lên chào: "Thất tẩu."

Tịch Nhan vốn đang nhàm chán đến cực độ, cho nên muốn tiến đến tìm Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng không ngờ lại hội ngộ hắn, trong nhất thời nàng còn tưởng rằng Hoàng Phủ Thanh Vũ hẳn cũng đang nhàn hạ, trong lòng vui vẻ: "Sao đệ lại ở trong này? Thất ca của đệ đâu?"

Thập Nhất cũng nhìn ra được nàng muốn tới tìm Hoàng Phủ Thanh Vũ, bởi vậy chỉ nói:"Thất ca còn đang bận việc."

Vẻ mặt Tịch Nhan rõ ràng hiện ra một chút hồ nghi, sau đó thở dài, đột nhiên nàng lại năn nỉ hắn mang mình ra cung đi đây đi đó!

Thập Nhất nhất thời cả kinh. Nếu là trước kia, việc này không thể nào xảy ra, huống chi là nay? Nếu chẳng may bị Thất ca biết được, không biết sẽ có phong ba gì nổi lên nữa?

"Lâu như vậy ta còn chưa đến thăm phủ của đệ, vậy thừa dịp hôm nay đi đi?" Tịch Nhan cười nhìn hắn, cuối cùng, lại rũ mắt xuống, "Thất ca của đệ gần đây càng ngày càng bận, hắn không thể ở bên cạnh ta, ta ở trong cung thật sự là nhàm chán muốn chết."

Trong lòng Thập Nhất mềm nhũn, dừng một chút, cũng gật đầu đồng ý!

Mỗi khi hắn đối mặt với vị thất tẩu này, giống như...... Luôn không có biện pháp cự tuyệt. Huống chi, có lẽ nhân cơ hội này, có thể thay đổi tình hình trước mắt.

Lúc Linh Hi bị Thúy Trúc mạnh mẽ lôi ra ngoài giải sầu, nàng bỗng dưng nhìn thấy phía trước một thân ảnh quen thuộc cùng với một cái tiểu thái giám, trong lòng vốn đã lạnh, nhất thời như đóng băng lại!

Hắn không phải nói hắn bề bộn nhiều việc sao? Vì sao còn nhàn nhã dạo chơi trên đường thế kia? Hơn nữa, hắn tựa hồ đang ở cùng một tiểu thái giám bình thường, Linh Hi thậm chí nhìn thấy hắn trả tiền mua kẹo hồ lô cho tiểu thái giám kia!

Trong đầu nàng nhất thời lại hiện ra dấu răng sau gáy hắn, Linh Hi rốt cuộc nhịn không được, đi nhanh về phía trước, đứng ở phía sau hắn: "Hoàng Phủ Thanh Dung?"

Thập Nhất cùng Tịch Nhan đồng thời quay đầu lại, thấy nàng, Thập Nhất bỗng dưng cả kinh, khẽ nhíu mày vừa muốn mở miệng, Linh Hi cũng lập tức liền nhận ra người bên cạnh hắn -- Tịch Nhan!

Giống như sét đánh ngang tai, nàng cảm thấy mình đang run rẩy, nếu không cố dùng hết sức lực chống đỡ thân thể, chỉ sợ nàng sẽ ngã xuống mất!

"Đây là cái chàng gọi là bề bộn nhiều việc sao?" Linh Hi nhịn không được lớn tiếng hét lên, trong ánh mắt hàm chứa tuyệt vọng nhìn hắn một cái, xoay người chạy tới về hướng vương phủ.

Trong lòng Thập Nhất hoàn toàn hỗn loạn, nhìn thấy nàng càng chạy càng xa, hắn cảm thấy có chút không thể quản được hai chân mình, nhưng chỉ trong chớp mắt khi nhìn đến Tịch Nhan, trong lòng lại không biết vì sao khẽ rùng mình, lập tức dừng chân lại.

"Nàng ta làm sao vậy? Đệ không đi theo xem sao?" Tịch Nhan nhịn không được nói.

Thập Nhất thật vất vả mới thu hồi tầm mắt của mình, cố gắng khắc chế dao động trong lòng, thản nhiên nói: "Nàng ta vốn là người như vậy, không cần để ý nàng ta."

Nhưng Tịch Nhan làm sao không nhìn ra giữa bọn họ đang xảy ra vấn đề, thấy sự tình đã thành như thế, liền thúc giục Thập Nhất nhanh chóng về vương phủ.

Nhưng khi Tịch Nhan theo Thập Nhất đi vào vương phủ, vừa vào cửa, bỗng dưng liền nghênh đón một sự bất ngờ -- cơ hồ toàn gia nô trong vương phủ đều quỳ gối nơi đó, sau khi nhìn thấy Thập Nhất cùng nàng vào cửa, liền nhất nhất hành lễ: "Khấu kiến hoàng hậu nương nương!"

Lúc này Tịch Nhan trong trang phục thái giám, lại đón nhận tình cảnh này, thiếu chút nữa thất hồn lạc phách, quay đầu nhìn về phía Thập Nhất.

Thần sắc Thập Nhất trầm xuống, nhìn về phía Tần Minh: "Hầu hạ hoàng hậu nương nương du ngoạn trong phủ cho thật tốt!" Nói xong, hắn mới nhìn về phía Tịch Nhan, nói: "Thất tẩu đợi chút, đệ sẽ trở lại ngay."

Hắn bước nhanh đi vào trong viện của Linh Hi, vào phòng, lại kinh ngạc khi bắt gặp Linh Hi đang thu thập tay nải!

Thập Nhất chỉ dùng hai ba bước đã xông về phía trước, đè lại tay nải nàng đang ở sửa sang, nghiêng đầu nhìn về phía nàng: "Nàng làm cái gì vậy?"

Linh Hi nhìn hắn, thế nhưng khẽ cười: "Làm cái gì? Hoàng hậu nương nương đại giá quang lâm, chẳng lẽ ta không nên kêu mọi người ở phủ ra cửa nghênh đón sao?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)