Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 011

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 011
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Buổi chiều ngày hôm ấy, Tịch Nhan mới trở lại viên trung của mình, không ngoài dự kiến nàng phát hiện toàn bộ hạ nhân đều dùng ánh mắt bất thường nhìn nàng.

Bích Khuê một bên chải đầu cho nàng một bên mân miệng cười: "Hoàng tử phi đêm qua ở chỗ Thất gia, ngủ có ngon không?"

Tịch Nhan không nói gì để chống đỡ. Nàng nghĩ đến mình ở trong phòng hắn ngủ thẳng đến tận buổi chiều, đây là chuyện trước đây chưa từng có, mới dẫn tới cả bọn nha hoàn đều tò mò như vậy?

"Nô tỳ đã sớm nói qua Thất gia đối xử với Hoàng tử phi rất khác biệt, nay quả nhiên có thể thấy chuyện này là minh chứng tốt nhất." Bích Khuê thấy nàng không nói lời nào, cho là nàng đang thẹn thùng, nên quyết định không đế cập đến đề tài này nữa.

"Khác biệt, quả nhiên là khác biệt!" Đột nhiên, Hạ Hàm, một nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng vừa bước vào phòng vừa cất lời với thanh âm chứa đựng sự căm giận, bĩu môi nói, "Hoàng tử phi vừa mới trở về, bên kia Thất gia đã đi đến viên trung của Mẫu Đơn cô nương rồi!"

Tay Bích Khuê bỗng nhiên dừng lại một chút, Tịch Nhan chỉ cảm thấy tóc bị níu đau, nhướng mày. Bích Khuê thấy thế, vội hỏi: "Không phải ngươi đang bịa chuyện chứ?"

Hạ Hàm khẽ thở dài: "Nếu tỷ không tin, có thể ra ngoài hỏi thăm, mọi người trong phủ đều biết cả rồi, họ đang chờ xem Hoàng tử phi bị chê cười kìa!"

Bích Khuê còn muốn nói gì đó, đã thấy Tịch Nhan tỏ vẻ không có việc gì đứng dậy, đi về phía giường, đồng thời thản nhiên nói:"Cứ để cho bọn họ chê cười đi, dung mạo ta vậy như, bị chê cười còn ít sao? Các ngươi đều lui cả đi, đóng cửa viên trung lại, tất cả đi ngủ sớm đi."

Ôm lấy chăn nhắm mắt lại, Tịch Nhan xoay người ngủ.

Xem đi, Nhan Nhan, phán đoán của ngươi không hề sai. Nam nhân trong thiên hạ kỳ thật đều giống nhau cả, ngươi biết rõ hắn không có khả năng khác biệt, làm sao có thể chờ mong điều gì xa xôi?

Nhưng mà, vì sao trong lòng lại thật khổ sở thế này?

Tịch Nhan mở to mắt suy nghĩ cả nửa ngày, rốt cục suy nghĩ cẩn thận -- bởi vì bản thân mình tự nhiên nghĩ tới việc làm cho một người nam nhân động tâm, mình ngu xuẩn như vậy, nên bản thân mình khổ sở là đáng đời. Huống chi, Nam Cung Ngự hiện nay đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm cảnh, còn mình thì lại nằm đây khổ sở như vậy.

Hôm trước ngủ cả ngày, đêm xuống lại không ngủ được chút nào, qua ngày hôm sau, sắc mặt Tịch Nhan rất tái nhợt. Không muốn bị thị nữ nhìn thấy, nàng liền tìm một cái khăn che mặt đi, lúc ăn điểm tâm cũng không đi Vân Thiện lâu mà chỉ phân phó tiểu phòng bếp mang một chén cháo gạo tẻ đến cho nàng. :

Chén cháo chỉ ăn hơn một nửa, tiếng xe lăn của Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng nhiên ở ngoài cửa vang lên, Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn đi lên, vừa vặn ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa tràn vào phòng, hắn ngồi nơi đó trong ánh sáng mặt trời chói lọi, cả người giống nhau được một quầng kim quang bao phủ, trông như một thiên thần tuấn mỹ.

Tịch Nhan giật mình, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

"Sao nàng không đi Vân Thiện lâu dùng bữa sáng?" Hắn đi vào bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi.

Tịch Nhan nhìn xe lăn của hắn, chỉ cảm thấy quỷ dị, miễn cưỡng nở nụ cười lên tiếng: "Không thoải mái."

Từ sáng sớm tới giờ, đâu là lần đầu tiên nàng mở miệng nói chuyện, mới phát hiện cổ họng của mình có chút khàn khàn, hắn cũng phát hiện ra, vì thế nhíu mày: "Uống xong cháo thì đi vào phòng, ta tkhám cho nàng." Nói xong, hắn đi vào phòng trước.

Tịch Nhan ngồi vẫn ngồi ở chỗ cũ, chậm rãi ăn xong chén cháo, mới rốt cục đứng dậy đi vào phòng trong.

*****

Không ngờ vừa vào cửa, liền thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng bên cửa sổ, dường như đang đùa nghịch với chậu Lục Liên nàng đặt ở nơi đó.

Tịch Nhan tiến lên một chút mới thấy, trong tay hắn đang cầm một cái kéo nhỏ, từng chút từng chút một đem cắt toàn bộ các đóa hoa Lục Liên xuống, một chậu hoa tươi tốt, xinh đẹp động lòng người đã bị hắn tàn phá vô cùng thê thảm.

Tịch Nhan nhìn thấy các đóa hoa nằm tán loạn đằng kia giống như nhìn thấy điều gì đó đáng sợ, thân mình có chút cứng ngắc.

"Hoa này có ý nghĩa không tốt, ngay từ đầu ta nên vứt bỏ nó đi, Nhan Nhan, nàng nói xem có phải hay không?" Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía nàng, môi mỏng khẽ gợi lên ý cười.

Hoa tuyệt tình tuyệt ái đã bị rơi rụng......

Tịch Nhan dương như nhìn thấy tâm mình bị nứt vỡ ra tạo thành nhiều lỗ hổng, có rất nhiều thứ mãnh liệt chiếm đóng, nàng vô lực ngăn cản, giống như ngay sau đó cũng sẽ bị bao phủ......

"Khụ......" Tịch Nhan đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhưng lại giả vờ bị sặc bình thường, ho ra tiếng.

Không hiểu vì sao, ý cười trên mặt hắn bỗng nhiên càng đậm, đưa tay đem nàng kéo vào trong lòng: "Cho ta xem xem, rốt cuộc là làm sao mà nàng không thoải mái?"

Gỡ bỏ khăn che mặt của nàng ra, đập vào trong mắt là một xấu xí rất buồn cười, nhưng mà hắn vẫn nhìn ra được sắc mặt nàng tái nhợt: "Có phải đêm qua nàng không ngủ được phải không?"

Tịch Nhan tùy ý gật gật đầu, sau đó che miệng ngáp một cái: "Đúng vậy, bây giờ ta còn muốn ngủ trong chốc lát. Thất gia, ta không thể hầu hạ chàng được rồi."

"Không sao, dù sao ta cũng đã hai ngày liên tiếp ngủ rất ngon, ta sẽ ngủ cùng với nàng."

Tịch Nhan vừa mới xoay người đi hai bước, hắn lại đem nàng kéo vào trong lòng, thần sắc ái muội.

Một nén nhang sau.

"Không muốn......" Toàn thân Tịch Nhan đều bị hắn biến thành lửa nóng, đôi mắt quyến rũ, mềm mại như tơ, cắn mu bàn tay nhìn hắn. Truyện Tiên Hiệp -

Nàng bày ra vẻ mặt "muốn mà còn chống cự", nhưng trên thực tế hoàn toàn ngược lại -- nàng không muốn cho hắn chạm vào mình, cũng không bày ra tư thái mềm mại nữa.

Dưới đáy lòng nàng một lần lại một lần gọi tên của hắn, ngay cả hàm răng đều ngứa ngáy.

Đêm qua mới vừa cùng một nữ tử khác ôn tồn, sáng nay liền đối xử với mình như vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ hắn xem nữ tử giống như đồ chơi như vậy sao?

Ở thời điểm mấu chốt, Tịch Nhan rốt cục khắc chế không được giãy dụa đứng lên: "Buông ra, chàng biết rõ người ta không thoải mái lại còn như thế, chàng sao lại nhẫn tâm như vậy?"

Nàng rì rầm, mị thái nửa giận nửa hờn nhìn hắn, trong lòng nóng như lửa đốt, trên mặt lại lạnh nhạt, nhịn không được xuất hiện thần sắc nghiêm nghị, nhưng quan trọng là nàng không chịu thả lỏng cơ thể.

"Nhan Nhan......" Hắn đột nhiên nở nụ cười, cúi đầu ở nàng bên tai nhẹ giọng nói câu gì đó.

Chính vì một câu này, thân mình Tịch Nhan đột nhiên mềm nhũn, còn chưa phục hồi tinh thần lại đã bị hắn thừa dịp mà tiến vào, mạnh mẽ chiếm lấy nàng.

"Á......" Lúc này đây nàng không cảm thấy đau đớn chút nào, Tịch Nhan phát ra một tiếng nghe như tiếng thở dài thoải mái.

Quay đầu nhìn về phía khác, ánh mắt nàng tập trung ở chậu hoa trên cửa sổ, trong lòng nhất thời tuyệt vọng như thể bài sơn đảo hải.

Làm sao bây giờ, Nhan Nhan, ngươi thua rồi......

Chính xác hơn là thất bại thảm hại......

*****

Rốt cuộc nàng cũng không biết bản thân mình không được tự nhiên vì điều gì, cho đến khi hắn kề sát bên tai nàng thì thầm khẽ nói: "Đêm qua, ta cùng Mẫu Đơn chưa từng phát sinh ra chuyện gì cả."

Nàng bây giờ mới biết được, thì ra mình để ý điều này.

Lúc nàng đạt đến khoái cảm cực hạn cũng chính là lúc lệ rơi đầy mặt.

Điều này là sao đây -- mua dây buộc mình, tự làm tự chịu sao? Mẫu Đơn rõ ràng là do nàng tự tay dâng lên cho hắn, cho tới bây giờ lại......

"Ư......" Cơ thể mẫn cảm giống như chỉ cần chạm vào sẽ vỡ nát ra thành từng mảnh, khóe mắt Tịch Nhan lại thêm dấu vết ẩm ướt, cắn cắn ngón tay mình, nhìn cơ thể mồ hôi đầm đìa của hắn, cúi đầu cầu xin, "Không tiếp tục nữa có được không......"

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lát, ý cười dạt dào: "Nếu ta nói không được thì sao?"

Tịch Nhan thật sự sợ hãi hắn lại chuyển động nữa bèn vươn tay ra cuốn lấy cổ hắn: "Chàng trò chuyện với ta đi."

Hắn khẽ thở dài một hơi, nhưng vẫn theo ý của nàng, ôm nàng nằm xuống, cho nàng gối lên bên trong khuỷu tay của mình: "Nàng muốn nói cái gì?"

Tịch Nhan nghĩ nghĩ rồi nói: "Nói về việc chàng từng có bao nhiêu nữ nhân."

Dù đang trấn định, nhưng giờ phút này khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng nhịn không được khẽ biến sắc, vẻ mặt lần nữa biến hóa, cuối cùng biến thành dở khóc dở cười: "Chuyện này có gì đâu mà nói."

"Không đếm được sao?" Tịch Nhan một bên thưởng thức ngón tay mình, một bên có vẻ lãnh đạm hỏi hắn.

Nhưng mà, trong lòng sao lại chua chát đến vậy.

Biểu tình của hắn có vẻ bất đắc dĩ, hồi lâu sau mới mở miệng: "Thật ra ta chưa từng đếm qua."

"Àh." Tịch Nhan không chút để ý lên tiếng, "Vậy chàng đối xử thật lòng với các nàng không?"

"Nàng nói thử xem?" Hắn mỉm cười nhìn nàng. :

Đương nhiên sẽ không. Tịch Nhan xòe đầu ngón tay ra tính tính, kỳ thật còn muốn hỏi một câu, còn ta thì sao?

Rõ ràng bản thân cũng biết đáp án, cho nên Tịch Nhan liền không hỏi tiếp nữa, im lặng trong chốc lát liền cảm thấy thực sự rất mệt mỏi, dựa vào trong ngực hắn dần dần đi vào giấc ngủ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu nhìn khuôn mặt im lặng ngủ của nàng, khóe miệng ẩn ẩn gợi lên ý cười, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi của nàng.

***

"Nữ nhân trên thế gian nếu như động tâm với nam nhân, sẽ có hai loại kết quả, thứ nhất là trở nên tàn nhẫn độc ác, thứ hai là trở nên ngu si đần độn. Loại nữ nhân thứ nhất hơn phân nửa sẽ vạn kiếp bất phục, đau khổ thê thảm; mà loại nữ nhân thứ hai, ngay cả đau khổ thê thảm cũng không xứng có được, chỉ có thể vĩnh viễn đần độn, ngu ngu ngốc ngốc hầu hạ phu quân. Chỉ tiếc, đa số nữ nhân đều chọn đi trên con đường thứ hai, mà thế gian nào tồn tại phu quân chân chính? Mặc Cho dù là có thì chưa chắc hắn sẽ yêu thương con."

Tịch Nhan trong lúc nửa tỉnh nửa mê, giọng nói này lại liên tục vang lên trong đầu nàng --

Đó là giọng nói của ngoại tổ mẫu. Chính ngoại tổ mẫu nói cho nàng nghe năm nàng mười tuổi, chỉ tiếc khi đó tuổi nàng còn nhỏ, căn bản không hiểu ý tứ bên trong.

Nay --

Tịch Nhan chậm rãi mở mắt ra, ập vào trong tầm mắt nàng chính là khuôn mặt bình yên ngủ của hắn gần trong gang tấc. Với khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt của hắn vẫn rất tuấn mỹ.

Một nỗi tuyệt vọng, bài sơn đảo hải lại lần nữa ấp tới, Tịch Nhan căn bản khó có thể ngăn cản.

Nàng là loại nữ nhân đang đi trên con đường thứ hai sao? Nhưng thế gian này lại không có phu quân chân chính!

*****

Mãi cho đến buổi chiều, hai người mới thức dậy.

Tịch Nhan xưa nay cũng là một thiên kim chưa bao giờ phải làm gì động đến tay chân, cơm dâng lên đến tận, giờ này khắc này lại lần đầu tiên thử hầu hạ hắn mặc quần áo, nhưng mà mặc tới mặc lui cũng mặc không xong, rốt cục mất hết cả kiên nhẫn.

Buông tay ra, nàng vô ý đụng vào ngọc bội bên hông hắn, liền cầm lên ngắm nghía: "Đúng là khối bảo ngọc."

Khi cầm khối ngọc bội đưa ra chỗ sáng, do phản chiếu với ánh sáng nên khối ngọc lấp la lấp lánh, có thể nhìn thấy một chữ "Anh" được khắc chìm bên dưới lớp hoa văn.

""Anh" là phong hào của ta, nều sau này được phong vương đây chính là danh xưng của ta." Hắn đem vạt áo lúc nãy bị nàng mặc loạn cởi ra, tự mình mặc vào lại.

"Ừ." Tịch Nhan có chút đăm chiêu lên tiếng, "Nói cách khác, ngọc bội này chính là tín vật của chàng?"

Hắn cười nhẹ một tiếng: "Có thể nói như vậy."

Đôi mắt đẹp của Tịch Nhan đảo quanh: "Nói cách khác, khi ta cầm ngọc bội làm chuyện gì đó có nghĩa là ta làm dưới danh nghĩa của chàng sao?"

Sau khi hắn sửa sang áo xống lại chỉnh tề, bèn ngồi trở lại xe lăn của mình, ngước đầu nhìn nàng cười: "Nàng muốn lấy nó để làm gì?"

"Ví dụ như, " Tịch Nhan cố ý dừng một chút, "Lấy nó đi gặp tên thích khách ngày ấy bị bắt?"

"Có thể." Hắn hơi nhíu mày, mỉm cười nhìn nàng.

Tịch Nhan cắn môi dưới nhìn hắn một cái, ngồi xuốn bên cạnh hắn, gằn từng tiếng: "Lại ví dụ như, ta lấy ngọc bội này để thả hắn đi?"

"Cũng có thể."

Nghe vậy, Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, phủi tay đem ngọc bội ném trở lại cho hắn: "Đáng tiếc chàng sẽ không nói cho ta biết hắn bị giam ở nơi nào, có phải hay không?"

Mấy câu nói đó kỳ thật là Tịch Nhan chỉ bất quá muốn náo loạn một chút cầu may thôi.

Hoàng Phủ Thanh Vũ là người thông minh như vậy, Tịch Nhan biết mình không có khả năng giấu diếm được ánh mắt hắn, hắn thậm chí rất có khả năng biết quan hệ của nàng với Nam Cung Ngự, vì thế cách đơn giản nhất là đem chuyện này phơi bày ra ánh sáng, đánh cuộc thử xem hắn có chịu cho nàng cơ hội hay không thôi.

Tịch Nhan biết loại cơ hội này có bao nhiêu xa vời, bởi vậy cũng không ôm hy vọng, chỉ muốn náo loạn một phen thôi.

Nhưng mà, ngoài dự đoán là Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi nhặt ngọc bội lên, ở trước mặt nàng quơ quơ, mỉm cười nói: "Nếu ta nói cho nàng, hắn ta bị giam trong Ứng Thiên tự ở thành Nam thì sao?"

Tịch Nhan nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến sự tình nhưng lại thuận lợi như vậy, cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ xoay người rời đi rồi, nàng vẫn như còn ở trong mộng.

Mãi cho đến bữa tối, Tịch Nhan mới hoàn toàn phục hồi tinh thần lại -- Hoàng Phủ Thanh Vũ đã nói cho nàng, điều cần thiết bây giờ là nàng chỉ cần nghĩ biện pháp lấy ngọc bội trên người hắn là nàng có thể cứu người sao?

Cả một đêm, Tịch Nhan lăn qua lộn lại, trầm tư suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể đưa ra một kết luận -- lấy ngọc bội trên người hắn, đơn giản chỉ có một biện pháp, chính là làm giống như ngày hôm đó trong thư phòng của hắn......

Tịch Nhan thở dài, kéo chăn đáp qua đầu, trong đầu mờ mịt.

Làm sao bây giờ, biết rõ hắn không phải là một phu quân chân chính, thế mà lại để bản thân càng hãm càng sâu.

Lúc này nàng không hề biết, có một số việc chính là không tự chủ được, ngươi càng là muốn chạy trốn kết quả là càng trốn không thoát.

*****

Vài ngày trôi qua, hai người càng lúc càng thân mật, hoàn toàn có thể dùng hai từ "Ân ái" để hình dung

Dân gian đồn đãi ồn ào huyên náo, nhưng không phải là nhạo báng như lúc trước, mà là hoài nghi cùng phán đoán vị Tịch Nhan quận chúa này -- Thất hoàng phi có phải là yêu nghiệt chuyển thế thật hay không, rõ ràng là dung nhan bị hủy, lại có thể làm Thất hoàng tử mê đắm, thần hồn điên đảo.

Hoàng Phủ Thanh Vũ thích dẫn nàng theo bên cạnh, vô luận là ở thư phòng xem tấu chương, hay là ở hoa viên ngắm hoa uống trà, thậm chí là lúc hắn cùng các huynh đệ lén gặp mặt, đều đối với Tịch Nhan không hề e dè.

Vào một ngày, khi Hoàng Phủ Thanh Thần cùng lão Thập Nhất Hoàng Phủ Thanh Dung đi vào phủ, Tịch Nhan mới xác thực biết được thì ra hắn thật sự có kết bè kết đảng, mà vây cánh của hắn chính là hai vị hoàng tử đối với sự tồn tại của nàng thập phần bất mãn trước mắt này

Tịch Nhan xưa nay phiền nhất là việc này, tuy cũng đoán được trong lòng hắn có tâm nguyện thống nhất thiên hạ nhưng nàng cũng không muốn sự thật này hiện ra rành rành trước mắt mình, trong lòng cảm giác rất lạnh lẽo. :

Lão Cửu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lẽo, lúc nói chuyện rất ngắn gọn tựa hồ cũng không muốn Tịch Nhan nghe được nhiều.

Với lão Thập Nhất, Tịch Nhan không tiếp xúc với hắn nhiều, nhưng lần đầu tiên gặp hắn liền cảm thấy hắn thuần lương, thế nhưng hôm nay vị thiếu niên thuần lương này bởi vì nàng ở đây nên nói chuyện luôn ấp a ấp úng, mỗi lần mở miệng đều phải liếc nhìn nàng một cái, lại xác định sắc mặt Thất ca một chút mới dám lên tiếng.

Kì thực bọn họ vẫn chưa nói điều gì cơ mật, Tịch Nhan ngồi ở một bên ngược lại nghe đến nhàm chán, nhịn không được thở dài.

Vẫn đang cúi đầu trên bàn viết gì đó, lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ mới ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, cười nói: "Nàng sao vậy?"

"Buồn quá." Tịch Nhan miễn cưỡng nói, sau đó nhìn lướt qua sắc mặt không tốt của hai vị khách nhân kia, cách chiếc khăn che mặt hướng về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ ném qua ánh mắt mị hoặc, "Hai vị huynh đệ của chàng khi nào thì đi?"

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần trở nên rất khó coi, mà lão Thập Nhất xấu hổ nở nụ cười:"Thất tẩu, cản trở tẩu cùng Thất ca ân ái là huynh đệ chúng ta không đúng, chỉ cần Thất ca nói muốn chúng ta đi, chúng ta lập tức đi, được không?"

Lời nói này đem mũi tên chỉa về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, Tịch Nhan nhìn hắn, hai người bên kia cũng nhìn hắn.

Nhưng thấy hắn chậm rãi ngồi thẳng lên, nhìn về phía hai người hơi nhíu mày: "Các đệ đều nghe thấy rồi đó, nữ chủ nhân trong phủ ta đã hạ lệnh đuổi khách."

Hoàng Phủ Thanh Thần hừ lạnh một tiếng đứng dậy, lại nghe Hoàng Phủ Thanh Vũ nói: "Ngày mai ta sẽ tiến cung."

Cả ba người đều nghe rất rõ ràng lời này của hắn, Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Tịch Nhan, nhấc chân đi ra ngoài, mà lão Thập Nhất lại cuống quít thiếu chút nữa rơi cằm xuống đất đuổi theo.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới đứng dậy, cùng Tịch Nhan ngồi trên ghế quý phi, tháo chiếc khăn che trên mặt nàng xuống, để lộ ra dung nhan xinh đẹp tuyệt luân, lại bắt lấy cằm của nàng: "Vì sao muốn làm chuyện xấu hả?"

Tịch Nhan trừng mắt, vẻ mặt vô tội: "Không có nha, nhưng là chàng cùng bọn họ nói chuyện, một câu ta cũng không hơn hiểu, thực không thú vị."

*****

Tịch Nhan trừng mắt, vẻ mặt vô tội: "Không có nha, nhưng là chàng cùng bọn họ nói chuyện, một câu ta cũng không hơn hiểu, thực không thú vị."

"Không thú vị? Vậy giờ chúng ta nên làm chuyện thú vị." Vẻ mặt hắn bỡn cợt, tay bắt đầu không đứng đắn, làm chuyện xấu xa.

"Đừng a......" Tịch Nhan vừa kêu lên vừa cười tránh né hắn.

Rõ ràng gặp dịp thì chơi, vì sao càng diễn lại càng thực như vậy?

Hai người trên ghế quý phi tận tình đùa giỡn, qua thật lâu mới an tĩnh lại, Tịch Nhan nằm ở trong lòng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: "Hoàng Phủ Thanh Thần sở dĩ cho chàng sở dụng, là vì chàng đem Đạm Tuyết cho hắn, có đúng không?"

Hắn vẫn nhắm chặt mắt, không có trả lời.

Không nói. Tịch Nhan trong lòng chua xót, nói tiếp: "Vậy chàng nói cho ta biết Uyển Lam quận chúa...... Là người như thế nào, được không?"

Ánh mắt hắn phút chốc ngưng lại, cúi đầu nhìn nàng: "Nàng làm sao biết nàng ấy?"

"Thiên hạ này ai nấy đều biết, ta không thể biết sao?" Tịch Nhan cười lạnh một tiếng.

Hắn vuốt cằm cười cười: "Cũng là không phải. Bây giờ nàng ấy đã mất, còn có gì để nói đâu, hửm?"

Tịch Nhan nhìn hắn nở nụ cười, chỉ cảm thấy thật chói mắt, bèn đẩy hắn ra ngồi dậy, rầu rĩ nói: "Chàng không phải nói ngày mai muốn vào cung sao? Đêm nay sớm đi nghỉ ngơi, ta đi về trước."

Tuy nàng đã nói như thế, nhưng Tịch Nhan vừa trở lại viện của mình chưa đầy một canh giờ, hắn lại theo đến.

Giống như cũ vừa mới ầm ĩ đã hòa thuận, Tịch Nhan vẫn như cũ không thể cầm cự nổi, chưa nghĩ kỹ lại bị hắn ôm lên giường, ngày hôm sau lúc tỉnh lại vẫn như cũ là ánh mắt trời chiếu tới mông.

Tịch Nhan mệt mỏi ngồi dậy, lại bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là ngày hắn tiến cung nên đứng dậy gọi người tới hầu nàng rửa mặt chải đầu thật nhanh, nói là muốn đi dạo trong thành.

Thu thập thỏa đáng xong ra phủ, Tịch Nhan đầu tiên liền thoát khỏi một đám nha hoàn cùng thị vệ đi theo mình, tìm một căn tiệm may bán y phục, đổi sang nam trang, sau đó đi về phía thành Nam.

Ngoài dự đoán là Ứng Thiên tự thì ra không phải ngôi chùa của hoàng gia mà chỉ là một tòa miếu nhỏ bình thường, nên cũng ít có tín nam thiện nữ đến kính bái, cho nên hương khói cũng không được cường thịnh.

Tịch Nhan bất động thanh sắc ở trong miếu dạo qua một vòng, liền thấy một tiểu viện cửa đóng then cài, đó là một căn phòng rất thấp bé, nhưng ngoài cửa có thủ vệ đứng canh gác, toàn thân đều là y phục đại nội cao thủ.

Nam Cung Ngự nhất định bị giam ở trong này. Tịch Nhan quyết định chủ ý, lại bất hạnh không tìm được biện pháp đi vào gặp hắn.

E sợ ở chỗ này lâu lại thu hút sự chú ý của người khác, Tịch Nhan vừa muốn xoay người rời đi, lại bỗng nhiên nghe thấy từ trong tiểu viện truyền ra tiếng bước chân rất nhỏ, cùng với giọng nói của kẻ nào đó nàng cực kỳ quen thuộc: "Bên kia là tiểu công tử nhà ai, lại đây nói nói chuyện với ta đi."

Tịch Nhan trong lòng kinh hãi, xoay người đi đến, đang đứng trước cửa tiểu viện là một người trong bộ trường bào rộng thùng thình, không phải Nam Cung Ngự thì là ai?

"A, bộ dáng thật tuấn tú." Nam Cung Ngự nhỉn nàng cao thấp đánh giá một phen, muốn tiến lên, lại đột nhiên bị hai thủ vệ bên cạnh ngăn cản. Nam Cung Ngự bất đắc dĩ nhún vai: "Nhị vị, ta có thể chạy trốn sao? Bất quá là ta buồn chán, muốn tìm người nói hai câu mà thôi."

Dứt lời, hắn đẩy kiếm hai người kia ra, đi về phía Tịch Nhan.

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)