Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 101

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 101
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Khi Đạm Tuyết quay về phủ Cửu gia ngày thứ ba, đây trở thành một sự kiện chấn động trong phủ. Kỳ thật từ đêm nàng theo Hoàng Phủ Thanh Thần trở về, tin tức này đã ngầm lan truyền khắp toàn bộ phủ. Ngày thứ hai, mọi người còn đang quan sát thử, đến hôm nay, tin tức này bùng nổ mạnh mẽ.

Nhìn một đám oanh oanh yến yến đầy cả phòng tiến đến thỉnh an nàng, đầu Đạm Tuyết như muốn nổ ra.

Nàng không ở trong phủ đã hơn một năm, nữ nhân trong phủ gia tăng cơ hồ muốn đếm cũng đếm không xuể, nàng nhớ lúc trước, khi nàng còn chưa gặp mặt Hoàng Phủ Thanh Thần đã nghe được những lời đồn đãi trên phố, nói rằng số lượng cơ thiếp trong phủ vị Cửu gia này nhiều vô số kể, gần như sắp vượt qua hậu cung của hoàng đế. Lúc ấy nàng chỉ mỉm cười cho qua, hôm nay nhìn thấy, thật sự không thể nghi ngờ nữa.

Nàng cũng không thèm phải giả vờ ứng phó chi cho mệt người, chỉ lạnh lùng thản nhiên ngồi ở chỗ kia, lúc các cơ thiếp mới nhập phủ vấn an nàng, nàng liền tùy tiện mở miệng đáp ứng một tiếng, khó tránh khỏi làm cho người khác cảm thấy nàng cao cao tại thượng, không thân thiện.

Còn Đổng Lâm, người mà trước khi nàng rời đi, hai người từng có xung đột với nhau, giờ này khắc này lại đứng ở một góc sáng sủa, bên trong đôi mắt lộ ra tinh thần suy sụp, thậm chí còn có dấu hiệu nhấc chân muốn bỏ chạy. Trong một năm nay, số lượng cơ thiếp trong phủ Hoàng Phủ Thanh Thần càng ngày càng nhiều, còn nàng từ lúc ban đầu được sủng ái, lại càng ngày càng bị vắng vẻ, đương nhiên miệng lưỡi cũng không còn sắc bén như lúc trước nữa, huống chi, nay Đạm Tuyết được đích thân Hoàng Phủ Thanh Thần đón về phủ, xem như một lời tuyên cáo thân phận hoàng tử phi của nàng, nàng ta hiện giờ chỉ là thị thiếp không còn được sủng ái, làm sao còn dám nói điều gì.

Đợi đến khi cho nàng ta tiến lên thỉnh an, nàng ta chỉ cúi tấp đầu, hy vọng Đạm Tuyết không nhận ra mình.

Đạm Tuyết nâng mắt thản nhiên đảo qua, cười lạnh một tiếng: "Là ngươi."

Đổng Lâm vội lên tiếng: "Thiếp thân trước kia không hiểu quy củ, va chạm với hoàng tử phi, xin hoàng tử phi thông cảm cho."

Đạm Tuyết thản nhiên dời ánh mắt đi, không nói bất kỳ điều gì.

Đúng lúc này, lại nghe từ cửa vang lên một tiếng cười khẽ lang lảnh: "Thật là náo nhiệt."

Tất cả mọi người đều cúi người hành lễ: "Tham kiếm Cửu gia."

Chỉ có Đạm Tuyết, vẫn ngồi ở vị trí thượng tọa như cũ, đợi hắn đến gần mới dợm đứng lên, nhưng Hoàng Phủ Thanh Thần đã tiến lên đè lại vai của nàng, ý bảo nàng không cần đứng dậy, lúc này mới ngồi vào vị trí thượng tọa kế bên Đạm Tuyết, nói với mọi người: "Tất cả đứng dậy đi."

Tất cả mọi người một lần nữa lại ổn định chỗ đứng của mình, nhưng chỉ có Đổng Lâm, bởi vì Đạm Tuyết vẫn chưa kêu nàng ta đứng dậy, nên nàng ta vẫn phải bảo trì tư thế đứng lúc trước ở nơi đó.

Hoàng Phủ Thanh Thần vừa thấy tình hình này liền hiểu được đại khái, bèn quay đầu nhìn về phía Đạm Tuyết, cười nói: "Như thế nào, nàng ta chọc giận làm nàng mất hứng sao? Ta sẽ cho người đuổi nàng ra khỏi phủ, được không?"

Đạm Tuyết còn chưa tỏ thái độ gì, Đổng Lâm lại hoảng hốt kêu lên: "Cửu gia, thiếp thân từ năm mười lăm tuổi đã đi theo Cửu gia, xin Cửu gia đừng đuổi thiếp thân đi."

Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Đạm Tuyết như cũ.

Đạm Tuyết thản nhiên xoa xoa mi tâm, chỉ phun ra một chữ: "Được."

Hoàng Phủ Thanh Thần vỗ tay một cái, Hứa Lập Thiên lập tức dẫn theo hai người tiến vào kéo Đổng Lâm đi ra ngoài.

Đổng Lâm khắc chế không được hô to lên: "Cửu gia, người không thể đuổi thiếp đi, thiếp có thai rồi, thiếp đang mang cốt nhục của ngài --"

Nghe vậy, toàn bộ nữ tử trong sảnh đều mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần, nhưng hắn hơi nheo đôi mắt phượng lại, ánh mắt sắc bén, cười lạnh một tiếng: "Ngươi có hài tử của ta sao?"

Đổng Lâm bối rối không thôi, dĩ nhiên đã quên hết tất cả mọi chuyện, bổ nhào vào dưới chân hắn: "Đúng vậy, Cửu gia, người đã quên sao? Vào buổi tối một tháng trước, người uống rượu ở trong hoa viên vừa vặn gặp được thiếp --"

"Cút ngay!" Hoàng Phủ Thanh Thần liền đá một cước vào vai nàng, Đổng Lâm té ngã dưới đất, gào khóc to lên.

Đạm Tuyết cảm thấy vô cùng đau đầu, thấy tình hình như vậy, bèn mở mắt ra, đứng dậy nói: "Ta đi vào nghỉ ngơi trước."

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, nàng chậm rãi đi ra đại sảnh, sau đó trở về phòng mình.

Nàng vừa rời khỏi, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần nhịn không được càng thêm âm trầm, ngẩng đầu phân phó Hứa Lập Thiên: "Kéo con tiện nhân này đi ra ngoài đánh cho ta, đánh chết nghiệt chủng trong bụng ả sau đó đuổi ả ra khỏi phủ!"

Nghe vậy, trong đại sảnh bỗng dưng vang lên tiếng hít vào thật sâu, Đổng Lâm sợ tới mức muốn khóc cũng khóc không được, sắc mặt trắng bệch đứng ở nơi đó.

Hoàng Phủ Thanh Thần lập tức đứng dậy, đuổi theo thân ảnh của Đạm Tuyết.

Đạm Tuyết đang ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, vừa mới nhấp một ngụm, Hoàng Phủ Thanh Thần liền đẩy cửa đi vào, nhìn nàng, vội la lên: "Không phải của ta."

Đạm Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt mát lạnh, thản nhiên nói: "Cái gì không phải của chàng?"

"Ta không biết trong bụng ả có đứa bé hay không, cho dù có, đứa bé kia cũng không phải là của ta." Hắn có chút gấp gáp, giống như không biết nên giải thích như thế nào, bộ dáng lúc này và bộ dáng lúc nãy trong đại sảnh giống như của hai người, đồng thời lại giống như một đứa trẻ bất lực.

Trong lúc nhất thời, Đạm Tuyết cũng không biết trong lòng mình cảm giác ra sao, chỉ cầm lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán của hắn.

Trời lạnh như vậy, nhưng mồ hôi lại tuôn như mưa.

Hoàng Phủ Thanh Thần vội vàng cầm lấy tay nàng: "Nàng không tin sao? Là thật đó."

Trong lòng nàng có chút bất đắc dĩ, Đạm Tuyết thản nhiên nói: "Ta làm sao mà biết được chứ? Nàng ta nói đêm đó chàng uống say, chính chàng cũng biết còn gì?"

"Cho dù ta uống rượu, nhưng thói quen của mình ta làm sao có thể không biết chứ?" Hoàng Phủ Thanh Thần nói.

Mi tâm Đạm Tuyết khẽ nhướng lên, nhìn về phía hắn.

Hoàng Phủ Thanh Thần lại nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh nàng, quay người kéo nàng ôm vào trong lòng mình, kề sát vào bên tai nàng, cúi đầu nói một câu.

Trong mắt Đạm Tuyết đầu tiên là mờ mịt, sau đó là hoảng hốt, đến lúc cuối cùng nhịn không được hơi đỏ mặt, đẩy hắn ra đứng lên.

Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn còn sợ nàng không tin, nói thẳng ra: "Thật đó, cho dù là ta uống rượu, cũng tuyệt đối sẽ không quên nhắc nhở mình không được trong người các nàng mà --"

Đạm Tuyết vội lấy khăn tay bịt kín miện hắn, cúi đầu nói: "Đừng nói nữa."

Hắn nhìn hai bên tai nàng đều hồng cả lên, lúc này mới có chút bình tĩnh lại, nói thêm vào: "Huống hồ, cho dù ta thật sự say, Hứa Lập Thiên cũng nhất định biết đêm trước ta cùng ai qua đêm, nếu có gì xảy ra, hắn sẽ phái người đưa thuốc qua đó."

Hắn vẫn còn đang giải thích, Đạm Tuyết vội xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, không ngờ lại được nghe hắn nói ra những lời giải thích làm người ta mặt đỏ tim đập như thế này.

*****

"Đạm Tuyết, Đạm Tuyết......" Hắn từ phía sau ôm lấy nàng, "Nàng tin ta không?"

Đạm Tuyết khẽ thở dài một tiếng, lại không trả lời trực tiếo, mà hỏi ngược lại: "Vậy chàng tính xử trí nàng ta như thế nào?"

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng, hừ một tiếng: "Nếu thả ả đi như vậy, nhất định sẽ hủy hoại thanh danh phủ Cửu gia của ta. Nếu quả thực trong bụng ả có nghiệt chủng, vậy xoá sạch rồi đuổi ả đi."

Nghe vậy, ánh mắt Đạm Tuyết như bị kiềm hãm lại.

Tương tự, Hoàng Phủ Thanh Thần ở phía sau cũng dường như nhớ tới điều gì, cánh tay đang ôm bên hông nàng chậm rãi rời đi.

Xoay người, đưa lưng về nhau, trầm mặc.

Hai người đều nhớ đến đứa bé trong bụng Đạm Tuyết trước kia, tuy rằng hắn đã tha thứ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có biện pháp cởi bỏ khúc mắc trong lòng này.

Đạm Tuyết ôm lấy cánh tay mình, hồi lâu sau mới xoay người lại, kéo tay áo hắn: "A Cửu."

Hoàng Phủ Thanh Thần thản nhiên nở nụ cười, lạnh lùng nói: "Ta chỉ sợ, ta luôn có thói quen như vậy, mình chỉ làm theo ý mình thôi."

Đạm Tuyết nhìn bóng dáng cô đơn hiu quạnh của hắn, vừa muốn nói điều gì, nhưng hắn đột nhiên xoay người lại, nắm lấy hai vai của nàng, hung tợn nói: "Nói, nàng nguyện ý sinh con cho ta!"

Đạm Tuyết nhìn hắn, sau đó gật gật đầu.

Hoàng Phủ Thanh Thần cản thấy tim đập mạnh và loạn nhịp. Hắn vốn nghĩ giả giờ hung hăn chọc phá nàngthôi, nếu nàng đáp ứng thì hắn đương nhiên rất vui mừng, mà nếu nàng không đáp ứng, hắn cũng sẽ làm lơ bỏ qua, không hỏi đến nữa.

Nhưng nàng thật sự gật đầu, ngược lại hắn cảm thấy bất khả tư nghị, kéo tay nàng phóng đưa lên trên mặt mình: "Thật sự chứ?"

Đạm Tuyết lại gật gật đầu.

Hoàng Phủ Thanh Thần kéo mạnh nàng ôm vào lòng, ôm thật chặt, thanh âm có chút khàn khàn: "Nàng đã đáp ứng rồi, không được đổi ý."

"Được." Đạm Tuyết thấp giọng nói.

Hai người ôm nhau đứng thật lâu, Hoàng Phủ Thanh Thần mừng như điên, nhưng ý nghĩ Đạm Tuyết bỗng nhiên thanh tỉnh, nàng chợt nhớ tới Đổng Lâm, bèn nói: "Trong bụng nàng ta có đứa bé, hay là thôi đi, tội gì lại tạo nhiều sát nghiệt, không phải sao?"

Nàng hiếm khi lại nói nhiều như vậy, trong lòng hắn vui mừng, lập tức đáp ứng: "Vậy nàng nói nên làm gì bây giờ?"

"Nếu nàng ta thật sự có thai, làm cho nàng ta nói ra phụ thân đứa bé là ai, đến lúc đó lại quyết định nên xử trí như thế nào;

Nếu nàng ta không có thai, như vậy đuổi nàng ta đi cũng tốt, chàng nghĩ đến tình cảm ngày xưa mà lưu nàng ta lại cũng tốt, đều tùy cả vào chàng."

"Không, tùy nàng." Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên nhẹ giọng nở nụ cười, "Nàng là chủ mẫu trong phủ Cửu gia ta, những chuyện như thế này trong phủ, đương nhiên là do nàng xử trí. Có cần bất cứ điều gì, nàng cứ việc tìm Hứa Lập Thiên là được."

Đạm Tuyết biết hắn đang muốn củng cố vị trí của nàng trong phủ, trong lòng không khỏi thở dài, nhưng vẫn không đành lòng phụ ý tốt của hắn, chỉ thản nhiên lên tiếng.

Đổng Lâm thật không ngờ ở trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà còn có thể có người cứu nàng ta, một lần nữa lại quỳ gối trong đại sảnh, khóc đến nỗi không còn ra hình người gì nữa.

Đạm Tuyết thản nhiên liếc mắt nhìn Hứa Lập Thiên một cái, Hứa Lập Thiên lập tức để cho đại phu tiến lên, bắt mạch cho Đổng Lâm. Sau một lát, đại phu kia nhìn về phía Đạm Tuyết, nói: "Bẩm hoàng tử phi, quả thật là hỉ mạch, đã gần một tháng."

Đạm Tuyết gật gật đầu, nhìn về phía Đổng Lâm: "Đứa bé trong bụng ngươi rốt cuộc là của ai?"

Đổng Lâm khóc thút thít một tiếng, vẫn một mực chắc chắn như cũ: "Hoàng tử phi, đứa bé là của Cửu gia, thật là của Cửu gia."

"Được." Đạm Tuyết cúi đầu cười nhẹ, "Ngươi đã nói đứa bé là của Cửu gia, ta đây liền tin ngươi. Nhưng mà, ngươi nên hiểu rõ, tương lai cho dù đứa bé này được sinh ra, Cửu gia chắc chắn sẽ không nhìn nhận. Mà ta, lại càng không nhìn nhận nó."

Đổng Lâm hoảng sợ quỳ gối ở nơi đó, không biết phải làm sao: "Vậy vì sao người phải cứu ta?"

"Cứu ngươi, là vì không đành lòng thấy một đứa bé chưa thành hình cứ như vậy bị mất đi. Mà sau này, khi đứa bé được sinh ra, ta cũng có thể được tiếng là người tốt."

Nghe vậy, Đổng Lâm cảm thấy toàn thân run sợ, không khỏi bật khóc lên. Còn Đạm Tuyết chỉ thản nhiên nhìn nàng ta, giống như cùng chờ đợi điều gì. Đổng Lâm rốt cuộc đã khóc đủ, nói: "Đúng, nô tỳ thừa nhận đứa bé không phải của Cửu gia, là của biểu huynh nô tỳ...... Nô tỳ cũng là nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm, xin hoàng tử phi buông tha cho nô tỳ."

Đạm Tuyết thế này mới lại nhìn về phía Hứa Lập Thiên:"Hứa tổng quản, phiền ông đi điều tra rõ ràng."

Một lúc lâu sau, biểu huynh của Đổng Lâm liền bị đưa vào phủ Cửu gia. Đạm Tuyết thấy bộ dáng của nam tử kia thanh tú, quần áo cũ nát, rõ ràng là bộ dáng của một thư sinh văn nhược, bộ dáng một kẻ sĩ kiên cường, khẽ ngẫm nghĩ một lát, mới nói: "Ta hỏi ngươi, đứa bé trong bụng nàng ta, ngươi có nhận không?"

Người nọ tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu.

Đạm Tuyết cũng không nói nữa. Thư sinh kia chỉ nghĩ nàng đang suy nghĩ phải xử phạt mình cùng biểu muội như thế nào, vội nói: "Hoàng tử phi, chuyện này, kỳ thật là do một tay tiểu sinh tạo thành, Cửu gia cùng hoàng tử phi muốn trách tội, thì chỉ nên trách tội tiểu sinh thôi, Lâm biểu muội cũng chỉ là vì bị tiểu sinh bắt buộc, xin hoàng tử phi thương hại nàng, không nên trách tội nàng."

Đạm Tuyết cười lạnh một tiếng: "Ngươi thật có tình có nghĩa, đến lúc này mà còn muốn che chở nàng ta."

"Tiểu sinh không phải là che chở nàng, chỉ là nói ra sự thật thôi xin hoàng tử phi làm nương tay."

Đạm Tuyết lúc này mới nhìn về phía Hứa Lập Thiên, khẽ gật đầu ra hiệu, Hứa Lập Thiên liền từ trong tay áo lấy ra một túi tiền, đưa tới tay thư sinh kia.

Thư sinh kia kinh ngạc tiếp nhận, lúc này mới nghe Đạm Tuyết nói: "Túi tiền này là cho thuê ngươi dàn xếp thê tử cùng đứa bé của ngươi, nhớ kỹ, từ nay về sau nữ tử này và ngươi cùng phủ Cửu gia không một chút liên quan nữa."

Trong phòng, hai người đều còn trong nỗi kinh ngạc, Đạm Tuyết đã đứng lên, đi đến bên cạnh Đổng Lâm. Dù sao nàng vẫn đối với nữ tử này có chút không yên tâm, bởi vậy thấp giọng nói: "Hôm nay ta thả ngươi đi, không phải không để ý đến những chuyện ngươi đã làm, ngươi phải nhớ kỹ, về sau nếu bên ngoài có tin đồn liên quan đến ngươi và phủ Cửu gia, tất cả hậu quả đều do ngươi tới gánh vác. Thủ đoạn của Cửu gia, ngươi đã biết rồi đó."

Ra oai ban ân cũng đã làm xong, Đổng Lâm rốt cuộc nhịn không được khóc rống lên, nước mắt tuôn như mưa: "Nô tỳ tạ đại ân của hoàng tử phi."

Đợi đến khi Đạm Tuyết mệt mỏi trở về phòng, Hoàng Phủ Thanh Thần đã nằm dài trên nhuyễn tháp, nhìn nàng, mỉm cười chắp tay: "Ta không biết hoàng tử phi của ta lại là một nhân vật lợi hại như vậy."

Đạm Tuyết không để ý tới hắn, hắn lại đứng dậy ôm lấy nàng: "Đối với những người đó nàng nói nhiều như thế, sao đối với ta lại không thèm mở miệng?"

*****

Kỳ thật, không phải nàng không thích nói chuyện với hắn, chỉ là xưa nay điều này đã dưỡng thành thói quen của nàng mà thôi. Trước kia, lúc thường xuyên đối mặt với Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng không thể nói nhiều lời, Hoàng Phủ Thanh Vũ là người khôn khéo như vậy, chỉ sợ nàng nói sai một chút, cũng sẽ bị hắn bắt lấy yếu điểm. Hơn một năm qua, sau khi trở về phủ của ca ca ở Đại Sở, nàng cũng dần dần nói nhiều hơn, nhưng khi trở về nơi này, vẫn không khỏi giữ gìn lời ăn tiếng nói thật cẩn thận như cũ.

Hoàng Phủ Thanh Thần nào biết tâm tư của nàng, thấy nàng lại không đáp lại, cũng không ép buộc nàng, chỉ cúi đầu, chôn mặt ở sau gáy nàng hít vào thật sâu: "Thơm quá."

Về điểm này, Đạm Tuyết khá hiểu biết tâm tư hắn, từ khi nàng trở về, hắn thường bất động thanh sắc mang nàng lên giường, chẳng phân biệt ban ngày hay đêm tối, mỗi lần đều bày ra vẻ như hận không thể đem nàng bóp nát. Tuy nhiên nàng cũng hưởng thụ được cảm giác kích thích cùng vui thích, nên cũng không chống lại khi hắn ép buộc như vậy, tuy nhiên cũng làm ra vẻ muốn tránh hắn: "Đừng náo loạn nữa."

"Lại đây, ta có quà cho nàng." Hắn kéo tay nàng vào trong lòng, Đạm Tuyết cảm thấy có vật gì lướt qua tay mình, nàng nâng bàn tay lên, trên cổ tay đã xuất hiện một chiếc vòng ngọc trong suốt, chất ngọc thượng hạng, cảm giác vô cùng ấm áp.

"Đẹp không?" Hắn nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của nàng, "Đây là vật của hoàng hậu tiền triều, lưu truyền đã mấy trăm năm, ta thật vất vả mới lấy được đó."

"Vật quý trọng như vậy ta làm sao mang nổi chứ." Đạm Tuyết nhẹ giọng nói.

"Ai nói nàng mang không nổi?" Mày kiếm của hắn nhướng lên, "Nàng là cửu hoàng tử phi của ta, mai này khi Thất ca đăng cơ làm hoàng đế, nàng chính là Vương phi của ta, thiên hạ có thứ gì mà nàng không mang nổi chứ?"

Đạm Tuyết cười nhẹ, rút tay về.

"Còn có." Hoàng Phủ Thanh Thần lại đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gấm, chậm rãi ở nàng trước mặt mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ thanh ngọc!

Đạm Tuyết cảm thấy có chút hoảng hốt, cầm lấy lên nhìn nhìn, nàng cảm thấy so với chiếc vòng lần trước mình nhìn thấy tại tiểu điếm kia tinh xảo hơn rất nhiều, rõ ràng là xuất phẩm do công tượng hoàng gia làm ra, mỗi một viên ngọc đều trong suốt, sáng bóng, rất là bắt mắt.

"Đây là......"

"Lúc ta mới vừa biết nàng, chẳng phải có một lần nàng ở trong một tiểu điếm chọn vòng cổ sao? Ta đã đến đó xem rồi, những hạt ngọc trong tiểu điếm đó rất thô ráp, bởi vậy ta đã vẽ lại hình dáng, sau đó ra lệnh cho công tượng tạo ra một chuỗi vòng ngọc khác, nàng có thích không?"

Đạm Tuyết nắm chuỗi vòng cổ trong tay, trong lòng có muôn vàn cảm xúc đang giãy dụa nhưng không để cho Hoàng Phủ Thanh Thần có thể nhìn ra.

Chuỗi vòng ngọc lúc trước bởi vì là do công tử tặng cho, nên nàng mới quý trọng như vậy, nhưng mà nay, thứ công tử cho nàng đã bị...... Vùa mới nghĩ đến đó, nàng vội thu lại chuỗi vòng ngọc, cười nhẹ nói: "Thích."

Hoàng Phủ Thanh Thần hiếm khi được nghe nàng nói thích, nên rất cao hứng ôm nàng ở trong phòng xoay quanh, cuối cùng lại áp đảo nàng ở trên giường.

Sáng hôm sau, Hoàng Phủ Thanh Thần liền cố ý dẫn theo Đạm Tuyết tiến cung thỉnh an Dung phi, đồng hành còn có sườn phi Tần thị trong phủ.

Đến cung, hắn tự đi vào triều, còn Đạm Tuyết cùng Tần phi đi đến cung của Dung phi.

Khi thỉnh an, ngoài dự kiến của Đạm Tuyết là Dung phi không hề có ý làm khó nàng, ngược lại ánh mắt của bà lại có vẻ nhu hòa. Còn Dung phi thì nghĩ đến hôm qua nhìn thấy nụ cười trên mặt con mình, cùng với đứa con bà nhìn hơn một năm qua hoàn toàn bất đồng, thế mới biết nữ tử này đối với con có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn, nhất thời cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ hy vọng hai người có thể duy trì sự tốt đẹp như thế này mãi là được rồi.

Bởi vì Hoàng Phủ Thanh Thần đã nhắc nhở từ trước, nên sau khi Đạm Tuyết đứng thẳng người lên, lại cúi đầu dâng cho Dung phi chén trà, thấp giọng nói: "Đã hơn một năm qua, con dâu không có mặt ở kinh thành, không thể báo hiếu cho mẫu phi, thỉnh mẫu phi thứ lỗi."

Dung phi liếc mắt một cái thoáng nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay nàng, bất động thanh sắc tiếp nhận chén trà, sau khi nhấp một ngụm, mới cho nàng ngồi xuống, nói: "Ta biết lão Cửu đối xử với con hoàn toàn khác biệt."

Đạm Tuyết có chút không rõ cho nên ngẩng đầu lên nhìn bà.

Dung phi chỉ chỉ cổ tay nàng, quay đầu nhìn về phía Tần phi, cười nói: "Chúng ta đều nhìn thấy qua vòng tay này, là do lão Cửu xin được từ chỗ của Hoàng Thượng, lần trước ngay tại trong điện này, ta muốn hắn đem vòng tay hiếu kính ta, hắn chết sống không cho, thì ra là giữ lại cho con."

Khuôn mặt Đạm Tuyết hơi nóng lên, sau khi cân nhắc, nàng đem vòng tay cởi ra: "Đây là thứ mà trong lòng mẫu phi thích, vậy con dâu xin hiếu kính cho mẫu phi."

"Không nên không nên." Dung phi không ngừng xua tay, "Khi về lão Cửu sẽ biết, lúc đó hắn lại tìm tới ta gây náo loạn nữa."

Đạm Tuyết sợ ảnh hưởng tới tình mẫu tử giữa hai người nên lên tiếng: "Đây là hiếu kính cho mẫu phi, làm sao chàng có thể nói gì được chứ."

Dung phi lúc này mới nở nụ cười khanh khách nhận lấy chiếc vòng tay, nói: "Ta nhận tâm ý của con, vợ chồng son các con hạnh phúc ta cũng an tâm."

Nhưng vào ngày hôm đó, trong triều đình lại truyền ra tin tức -- lúc hoàng đế đang lâm triều, bỗng nhiên ngất xỉu, cơn bệnh thình lình kéo tới như vậy chỉ trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi thì người đã lâm vào hấp hối!

Sự việc phát triển đột ngột, từ cao đến thấp trong cung nhất thời hoảng hốt, Dung phi vừa nghe nói liền hôn mê bất tỉnh.

Nhưng các ngự y chờ đều ở Khâm An điện, nên Đạm Tuyết chỉ có cách cùng Tần phi chăm sóc cho Dung phi.

Đợi đến buổi chiều, Khâm An điện lại lần nữa truyền ra tin tức -- Hoàng Thượng băng hà!

Trong triều nhất thời lại kinh hoàng, Dung phi thật vất vả mới tỉnh lại, khi nghe thấy tin dữ, lại lần nữa khóc thiếu chút nữa hôn mê tiếp, bà luôn miệng muốn tuẫn táng cùng hoàng đế, đám người Đạm Tuyết khuyên can không được, chỉ có cách tìm người đi thỉnh Hoàng Phủ Thanh Thần đến.

Lúc Hoàng Phủ Thanh Thần tới nơi, toàn thân hắn đã được khoác lên phục tang, nhìn thấy Dung phi, hắn cũng bình tĩnh tự nhiên, một mặt phân phó người chuẩn bị những thứ cần chuẩn bị, một mặt khuyên nhủ Dung phi.

Qua hồi lâu sau rốt cuộc mới khuyên giải an ủi được Dung phi, nhưng Dung phi cũng tiều tụy đi rất nhiều, cuối cùng mệt mỏi quá mới thiếp đi. Sau khi hầu hạ bà ngủ, Hoàng Phủ Thanh Thần mới đến đến phòng Đạm Tuyết. Bởi vì đang có lệnh giới nghiêm, nên nàng không thể ra cung, tạm thời phải ở lại trong cung. Hoàng Phủ Thanh Thần vừa vào cửa liền ôm nàng thật chặt, cũng không nói gì cả.

Đạm Tuyết nhìn thấy hắn hốc mắt hồng hồng, biết trong lòng hắn nhất định rất khổ sở, bởi vậy cũng không nói thêm điều gì, chỉ nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy hắn.

Cứ như vậy thời gian trôi qua không biết bao lâu, hắn mới chậm rãi buông nàng ra, nói:"Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta phải đi thủ linh cho phụ hoàng."

"A Cửu." Đạm Tuyết gọi hắn một tiếng, nhưng không nói gì để giữ hắn lại.

Hắn mơ hồ thấy được sự lo lắng ở trong mắt nàng, cười nhẹ, gật gật đầu, rồi đi ra ngoài.

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)