Vay nóng Tinvay

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 086

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 086
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Lazada


Có lẽ là từ trước, ngay từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn tin tưởng hắn có thể chiếm được trái tim của tiểu nha đầu này, cho nên lừa nàng, giữ nàng, ép nàng; sau một thời gian, hắn tin nàng đã động tâm với hắn, rễ tình đâm sâu bám rễ; Thêm một thời gian nữa, hắn bắt đầu hoài nghi tình cảm sâu đậm của nàng; Sau đó nữa, hắn nhận định trong lòng nàng có thể đồng thời tồn tại hai người, một là hắn nửa đường xông ra, một người khác là Nam Cung Ngự vốn bên cạnh nàng từ trước. Tận đến khi từ miệng Thập Nhất biết được chân tướng những chuyện xảy ra năm đó, hắn mới giật mình quay về nhận định trước kia –

Hóa ra, người trong lòng nàng quả thật là hắn, chỉ có một mình hắn.

Sau khi nghĩ thông suốt, hắn trở nên do dự, trở nên bồi hồi, trở nên nao núng, trở nên không tự tin, tất cả vốn đều là bởi vì nàng.

Nay lại chính tai nghe được lời nói từ trong miệng nàng, hắn mới rốt cuộc hoàn toàn xác định. Hóa ra, đó chính là mình.

Trong lòng hắn hãy còn nổi cơn phong ba chấn động, Tịch Nhan cũng nóng lòng làm sáng tỏ mọi chuyện: "Nói thật ra, Nam Cung Ngự với ta giống như người thân, ta coi hắn là người thân nhất trên đời này, so với ngoại tổ mẫu cùng Hoa Quân Bảo còn thân hơn, cho nên hắn với ta mà nói rất quan trọng. Nhưng hắn khác chàng, nếu mất đi hắn, ta sẽ rất đau khổ, có thể cả đời cũng không vui vẻ được. Nhưng nếu mất đi chàng, ta sẽ sống không nổi."

Trải qua sâu lắng, trải qua bồi hồi, bẵng đi một hồi, lại chung quy không tránh được có một ngày chính miệng nàng nói ra những lời này với hắn. Cũng chỉ có hôm nay, Tịch Nhan nhớ tới chuyện xưa, mới rốt cuộc có thể xác định tâm ý của mình đối hắn, không phải là lạ kỳ đến nỗi không thể nói ra, mà vốn rất rõ ràng; Cũng chỉ có hôm nay, nàng mới có thể hoàn toàn thả lỏng tâm can mà tin tưởng, hắn đối với mình rất tốt, cả đời dụng tâm đối xử với mình thật tốt. Hắn sẽ không làm cho mình bị thương tổn, bởi vì, hắn yêu thương nàng.

Thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ thật lâu vẫn không nói gì, Tịch Nhan rốt cuộc nhịn không được lôi kéo tay áo hắn, thấp giọng nói: "Thất lang."

Nháy mắt tiếp theo, đôi môi hắn lập tức hạ xuống, mạnh mẽ che kín miệng nàng lại, dường như gấp đến nỗi không kịp đợi đôi môi của nàng mở ra, giống như muốn lập tức nuốt lấy nàng.

Dù trong lòng Tịch Nhan ngọt như mật, nhưng cũng không quên đứa bé trong bụng mình, không khỏi vươn tay ra, bảo vệ bụng, cũng không ngờ lập tức lại đặt trên tay hắn. Trong lòng khẽ run lên, hắn làm mọi việc đều rất chu toàn, vì bảo vệ nàng, cái gì cũng sẽ sớm nghĩ đến thay nàng.

Cuối cùng, hai tay không tiếng động đan vào nhau áp vào trên bụng nàng, giống như, suốt đời suốt kiếp, vĩnh viễn chẳng thể cách biệt được.

*********

Thập Nhị nằm mơ cũng không ngờ đến, ở trong sơn trang này, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi của hắn.

Lúc đó, cô gái kia xuất thân cao quý, toàn thân khoác bộ trang phục màu lam thanh thoát nhưng vô cùng lạnh lùng, trên khuôn mặt với ngũ quan xinh xắn không có biểu tình gì, đứng ở sau một tòa giả sơn, sâu kín nhìn hắn.

Thập Nhị nghĩ là mình đang nằm mơ, nhịn không được nhu nhu ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lại, lại phát hiện nơi đó đã không còn thân ảnh lúc nãy nữa.

Quả nhiên là đang nằm mơ. Trong lòng hắn nhịn không được khe khẽ thở dài, ủ rũ tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng khi đi qua sau hòn giả sơn, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến hắn lại dừng bước, sau đó xoay người, đi nhanh về phía sau hòn giả sơn, bất ngờ nhìn thấy hình dáng cô độc của nàng dựa trên hòn giả sơn, cúi đầu, bộ dạnh ưu thương.

"Nguyệt Nha Nhi!" Hắn cơ hồ không khắc chế được thanh âm chính mình, sau đó nhanh chóng tiến lên, lập tức bắt được nữ tử đang muốn chạy trốn kia.

Ở trong lòng hắn, Nguyệt Nha Nhi giãy dụa mãi không ra, rốt cuộc bất đắc dĩ buông xuôi nhưng lại cố chấp nghiêng mặt đi không thèm nhìn hắn.

Thập Nhị nhìn ánh mắt nàng bị lông mi thật dài bao phủ, không khỏi càng đau lòng thêm, ngữ khí cũng không khỏi mềm mại xuống: "Sao nàng có thể ở nơi này."

Nguyệt Nha Nhi không nhìn hắn như trước, hồi lâu sau, mới thấp giọng nói: "Ta tới tìm cơ hội giết chàng."

Thập Nhị đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại khắc chế không được cúi đầu nở nụ cười, bàn tay xoa xoa mặt của nàng: "Nàng lại không nỡ giết ta sao Nguyệt Nha Nhi."

Nữ tử trong lòng đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong suốt mang theo ba phần hận ý bảy phần triền miên, cứ như vậy nhìn hắn, sau đó bỗng dưng kéo tay hắn, đưa tới bên miệng, hướng tới mu bàn tay hắn cắn xuống thật mạnh.

Thập Nhị đau đến thét lớn một tiếng, trên mặt che dấu không được vẻ vui mừng, đến khi nàng buông ra, chỉ kém chút nữa là cao hứng nhảy dựng lên: "Nguyệt Nha Nhi, nàng nhớ ta nên đến gặp ta. Nàng tha thứ cho ta rồi phải không?"

Đôi mắt trong suốt của Nguyệt Nha Nhi đảo qua trên mặt hắn, rốt cuộc không nói gì, theo thói quen cứ mân mê lọn tóc.

Thập Nhị tự biết nàng trầm mặc như thế thật ra chính là cam chịu, nhất thời kéo tay nàng, chạy khỏi hòn giả sơn, cao hứng đến nỗi như muốn đi tuyên cáo khắp thiên hạ, .

Hắn biết vào giờ phút này, nàng lựa chọn đến đây với hắn, thật ra có nghĩa là nàng mặc kệ quốc gia của mình, hắn biết rõ trong đó nhất định có điểm kỳ quái, nhưng đôi mắt trong suốt của nàng lại làm cho hắn trước sau như một không khắc chế nổi mà càng hãm sâu vào, đến nỗi hắn cuối cùng cũng xem nhẹ nghi ngờ trong lòng mình.

Hắn một đường kéo nàng chạy đến hoa viên, Nguyệt Nha Nhi lại kéo mạnh tay áo hắn: "Chàng dẫn ta đi nơi nào?"

Thập Nhị quay đầu, nụ cười trên mặt nở rộ cực kỳ chói mắt: "Ta mang nàng đi gặp Thất ca."

Nguyệt Nha Nhi lại lắc lắc đầu: "Đừng, ta không muốn gặp Thất ca chàng."

Thập Nhị không khỏi thu lại nét cười: "Nàng sợ huynh ấy --"

"Ta không muốn nhìn thấy hắn."

Thanh âm Nguyệt Nha Nhi càng ngày càng nhẹ, Thập Nhị cũng không định ép buộc quá, nói: "Được. Nàng không muốn nhìn thấy huynh ấy, chúng ta tạm thời không đi gặp, theo ta về tiểu viện của ta đi."

Khi cả hai đang nói chuyện, từ hướng tây nam của hoa viên, bỗng nhiên xuất hiện thân mình nho nhỏ của Bất Ly chạy đến, cô bé nhìn thấy Thập Nhị từ xa, cao hứng vẫy tay gọi hắn: "Thập Nhị thúc!"

Hai người đều nhìn lại hướng thanh âm vang lên, chỉ trông thấy Bất Ly đã chạy nhanh tới. Thập Nhị sợ cô bé ngã, vội tiến ra đón, vươn tay ôm thân mình nho nhỏ của con bé vào trong lòng: "Ly Nhi, con chậm một chút, sao chỉ có một mình con vậy?"

Vừa dứt lời, từ góc quanh Bất Ly vừa chạy đến, thân ảnh Tịch Nhan bỗng nhiên hiện ra. Nàng đang mang thai, bước đi thật chậm, nhìn thấy Bất Ly ở trong lòng Thập Nhị, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Thập Nhị, đệ giúp ta ôm con bé, đừng để nó lại chạy loạn."

*****

Thập Nhị ôm Bất Ly vào trong lòng, nhìn thấy Tịch Nhan chậm rãi đi tới, bỗng nhiên xoay người hướng Nguyệt Nha Nhi, đem Bất Ly đưa cho nàng xem: "Nhìn xem, đây là cháu gái của ta."

Nguyệt Nha Nhi nhìn bé con phấn điêu ngọc mài trong lòng hắn, không khỏi nở nụ cười: "Cô bé thật xinh đẹp."

*phấn điêu ngọc mài: (gương mặt) đẹp như tượng điêu khắc, (da) mịn như viên ngọc đã mài giũa

Bất Ly nghiêng nghiêng đầu, gối trên vai Thập Nhị khanh khách nở nụ cười: "Dung nhan của dì cũng đẹp, nhưng không có đẹp bằng mẫu thân của con nha!"

Thập Nhị bỗng dưng bầy ra một bộ dáng xem thường, đè thấp thanh âm nói: "Nói xàm, làm sao không đẹp bằng mẫu thân của con, dáng vẻ mẫu thân của con trông như yêu tinh!"

"A --" Bất Ly tuyệt đối không thể để người khác nói xấu mẫu thân, bỗng dưng hét rầm lên, ở trong lòng Thập Nhị giãy dụa ầm ĩ, "Thập Nhị thúc nói mẫu thân là yêu tinh, Thập Nhị thúc nói mẫu thân là yêu tinh --"

Tịch Nhan từ từ đi đến, nghe được tiếng la của Bất Ly, nhất thời dở khóc dở cười, nhưng đồng thời không quên ngạo nghễ liếc mắt nhìn Thập Nhị một cái: "Thập Nhị, đệ thật to gan. Ta là yêu tinh, ta còn là họa thủy đấy! Cẩn thận ta báo với Thất ca của đệ, xem chàng giáo huấn đệ như thế nào!"

Thập Nhị vừa vất vả khống chế Bất Ly trong lòng, vừa không ngừng cầu xin tha thứ: "Thất tẩu, tẩu thứ tội, đệ bất quá là nói đùa thôi, chọc Bất Ly náo loạn một chút thôi mà!"

Tịch Nhan không có hảo ý nhìn người con gái đứng ở bên cạnh hắn, là một cô gái rất trong sáng, xem dáng vẻ thì cùng lắm chỉ mười lăm mười sáu tuổi thôi. Tịch Nhan tất nhiên không biết thân thế của nàng, chỉ biết Thập Nhị rất thân mật với nàng ấy, lập tức liền bật cười: "Chơi đùa náo loạn một chút? Vậy đệ cũng cho ta mượn nàng chơi cùng, được không?"

Tịch Nhan nói xong, một tay liền kéo Nguyệt Nha Nhi bên cạnh hắn về phía mình.

Ánh mắt Thập Nhị chợt hiện lên một tia bối rối: "Thất tẩu!"

Tịch Nhan thấy thần sắc hắn khác thường, vừa muốn nói cái gì, bỗng nhiên trong lúc đó nàng cảm thấy trên gáy chợt lạnh, khẽ di chuyển tầm mắt liền nhìn thấy tay của cô gái phía sau mình giơ lên một thanh chủy thủ đặt trên gáy của nàng.

Bất Ly trong lòng Thập Nhị nhoáng cái lại hét rầm lên, lần này Thập Nhị lại đứng dại ra tại chỗ, tùy ý Bất Ly làm ầm ĩ như thế nào cũng không phản ứng. Hắn nhìn thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nguyệt Nha Nhi, hồi lâu sau, mới rốt cục cười khẽ một tiếng: "Ta sớm phải rõ ràng, nàng tới nơi này, vốn là có ý đồ."

Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn một cái, lại dời tầm mắt đi, thản nhiên nói: "Nói cách khác, không tranh chấp tức là có mưu đồ. Huống chi, chàng và ta vốn là song phương đối địch, là do chàng sơ sẩy thôi."

"Ta không phải vô ý sơ sẩy." Trong mắt Thập Nhị ánh lên sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có, "Ta muốn để bản thân mình tin tưởng rằng nàng xuất phát từ thật tình."

Tịch Nhan nghe đoạn đối thoại này của hai người, đã hiểu được rõ ràng việc gì, lập tức lên tiếng: "Thập Nhị, đệ mau dẫn Ly nhi đi đi!"

Hồi lâu sau, ánh mắt Thập Nhị mới gian nan chuyển qua mặt Tịch Nhan: "Thất tẩu, đệ xin lỗi tầu. Hôm nay nếu tẩu có xảy ra chuyện gì, không cần Thất ca mở miệng, đệ sẽ lấy mạng mình bồi táng theo tẩu."

"Câm miệng!" Nguyệt Nha Nhi bỗng nhiên lạnh giọng mở miệng, cũng không rõ là nói với Tịch Nhan hay là nói với Thập Nhị. Thân mình nàng cô độc, cầm cây chủy thủ đặt trên người Tịch Nhan, thật sự có chút lực bất tòng tâm, nhưng cũng không căng thẳng cắn răng kiên trì động tác trên tay, chủy thủ kia lơ đãng lướt qua cổ Tịch Nhan, chỉ một thoáng liền có máu ồ ạt chảy ra.

"Nam Cung Nguyệt Nhã!" Thập Nhị bỗng dưng quát lạnh một tiếng, ánh mắt ngoan tuyệt, "Nàng buông Thất tẩu ra, nàng mà thương tổn tẩu ấy thì tuyệt đối sẽ không thoát khỏi sơn trang này."

"Ta đã đến đây, vốn không nghĩ rằng còn có thể đi ra ngoài."

Thanh âm nàng lạnh lùng vang lên, từng tiếng nện vào trong tai Tịch Nhan. Nhưng mà không biết vì sao, trong lòng Tịch Nhan cũng tuyệt không hề bối rối, thậm chí chưa bao giờ trấn định đến thế. Nàng tin tưởng mình sẽ không có việc gì, Thất lang của nàng sẽ không để cho nàng cùng đứa bé xảy ra việc gì.

Quả nhiên, dường như đồng thời khi trong đầu nàng hiện lên suy nghĩ này, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, bước nhanh về phía này.

Nguyệt Nha Nhi vừa nhìn thấy hắn, lập tức liền thay đổi sắc mặt, lại bất giác dùng sức lần nữa, máu trên cổ Tịch Nhan chảy ra càng nhiều. Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ u ám, tầm mắt đảo qua Thập Nhị, rồi mới nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi, trầm giọng nói: "Ngươi có biết hậu quả khiến nàng bị thương không?"

Nguyệt Nha Nhi cắn môi nhìn hắn: "Ta biết. Nhưng ta cũng biết, nếu không lợi dụng nàng, thì không thể nào uy hiếp ngươi được."

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn chiếc cổ Tịch Nhan bị máu tươi nhiễm đỏ, ánh mắt bất giác càng thêm trầm xuống, nhìn thấy Tịch Nhan cười với mình, đồng thời ánh mắt ẩn ý hướng về phía Thập Nhị bên kia, hắn mới nhìn về phía Thập Nhị, thần sắc lạnh lùng: "Mang Ly nhi lui xuống đi."

Ánh mắt Thập Nhị vẫn đặt ở trên khuôn mặt Nguyệt Nha Nhi như cũ, thấy tầm mắt của nàng đều tập trung trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ, hắn rút cuộc cười lạnh một tiếng: "Nam Cung Nguyệt Nhã, nàng sẽ hối hận về những gì mình làm ngày hôm nay." Nói xong, hắn ôm Bất Ly bị dọa đến nỗi khóc lớn xoay người rời khỏi nơi này.

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫy thị vệ vây xung quanh lui ra, một mình đối mặt cô gái bắt cóc thê tử của mình bên kia, nói: "Ngươi muốn uy hiếp ta đổi lấy cái gì?"

"Ta muốn ngươi lui binh." Nguyệt Nha Nhi đơn giản nói rõ ra ý nghĩ của mình.

"Được." Hoàng Phủ Thanh Vũ cơ hồ lập tức đáp ứng, giơ tay lên, sai người lấy giấy và bút mực ra, đem trang giấy đặt trên một hòn đá phẳng lớn, nhấc bút lên hành văn liền mạch lưu loát, lại sai người lấy ấn tỉ, trước mặt Nguyệt Nha Nhi đóng dấu lên, lúc này mới đem tờ giấy kia giơ ra cho nàng xem, "Xem đi, ý chỉ lui binh ngay tại nơi này, thả thê tử của ta ra."

Nguyệt Nha Nhi tựa hồ vạn lần không ngờ tới sự tình lại tiến hành thuận lợi như vậy, nhịn không được có chút kinh ngạc, sau khi phục hồi tinh thần lại càng thêm cảnh giác: "Đừng cho là ta có thể tin tưởng ngươi. Ta thả nàng, ngươi có thể lập tức hủy thánh chỉ này đi."

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn đến gương mặt Tịch Nhan, khẽ cười lên: "Đại Sở cùng lắm chỉ còn lại hơn mười tòa thành trì, mặc cho quốc gia nào đến đánh chiếm đều như lấy đồ trong túi. Ngươi muốn cứu Đại Sở, thật sự là có chút không biết tự lượng sức mình. Nhưng đối với ta mà nói, hơn mười tòa thành trì kia chẳng có gì trọng yếu, ta đương nhiên có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi thả thê tử của ta ra."

Lần này, Nguyệt Nha Nhi cũng thực ngạc nhiên. Ý đồ nguyên bản của nàng vốn không phải như thế...... Nàng có chút lo sợ không yên quay đầu nhìn về phương hướng bóng dáng Thập Nhị biến mất lúc trước, có chút thất thần......

Đúng lúc này, bỗng nhiên mọi người nghe được động tĩnh bất thường từ đỉnh hòn giả sơn truyền đến. Vài người đồng thời giương mắt nhìn lên, tất cả đều có vẻ khiếp sợ cùng kinh ngạc.

Nam Cung Ngự trong bộ quần áo màu tía, nhanh nhẹn đứng ở đỉnh hòn giả sơn, nhìn tình hình phía dưới, bỗng nhiên cười khẽ lên: "Nguyệt Nha Nhi, lá gan muội thật ra không nhỏ đâu đấy."

*****

Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Nam Cung Ngự, Tịch Nhan giống như quên mất tình hình lúc này, trong lòng dâng lên sự cảm động cùng vui sướng tràn đầy như vừa gặp lại cố nhân, nhìn hắn, thì thào gọi hắn một tiếng: "Nam Cung Ngự."

Nam Cung Ngự nhảy xuống khỏi hòn giả sơn, hoàn toàn đứng ở trước mặt nàng, chắn đi tầm mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhìn Tịch Nhan, đầu tiên là cười vui vẻ, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi, nói: "Nguyệt Nha Nhi, buông chủy thủ ra."

Nguyệt Nha Nhi cắn môi dưới nhìn hắn: "Tứ ca......"

Nam Cung Ngự khẽ mỉm cười, trong thần sắc có chứa một chút thê lương, vươn tay ra: "Ngoan, Tứ ca đã rõ, muội đem chủy thủ cho ta, không cần phải thương tổn Nhan Nhan."

Trong mắt Nguyệt Nha Nhi ngập nước, đứng yên bất động, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: "Nhưng mẫu phi rốt cuộc không về được......"

"Nguyệt Nha Nhi, muội nghe lời Tứ ca." Nam Cung Ngự chậm rãi tiến đến chỗ nàng và Tịch Nhan, "Dung phi nương nương sẽ không vui khi nhìn thấy muội như vậy, đưa chủy thủ cho ta, Tứ ca mang muội trở về."

Rốt cuộc Nguyệt Nha Nhi cũng buông lỏng Tịch Nhan ra, Nam Cung Ngự lập tức cầm lấy cổ tay nàng, nhanh chóng rút chủy thủ trong tay nàng ra, ném tới một bên.

Nguyệt Nha Nhi nhớ tới người mới vừa rồi tuyệt tình rời đi, rốt cuộc nhịn không được chôn ở trong lòng Nam Cung Ngự khóc rống lên.

Nam Cung Ngự vươn tay ôm lấy nàng, cùng Tịch Nhan rất vất vả mới đứng vững liếc nhìn nhau, mỉm cười.

Tịch Nhan nhìn hắn, hắn vẫn là Nam Cung Ngự lỗi lạc tiêu sái như trước kia, trong lòng không kìm được có phần vui sướng, nhưng vẫn chậm rãi thối lui, mãi cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ nắm tay nàng, nhẹ nhàng nâng gáy nàng lên, xem xét thương tích trên cổ nàng.

Tịch Nhan cho dù không nhìn thấy vẻ mặt hắn, cũng biết sắc mặt hắn hiện giờ nhất định là khó coi đến hết mức, bởi vậy nói: "Không có hề gì, chỉ là xây sát một chút da thịt thôi Thất lang."

Động tác trên tay Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi trì xuống, nắm lấy tay của nàng, sau một lát liền chậm rãi kéo nàng ôm vào trong lòng, nói: "Theo ta trở về bôi thuốc."

Tịch Nhan dừng lại một chút, giữ chặt tay áo hắn: "Thất lang......"

Ánh mắt nàng trong suốt, vẻ mặt cũng điềm đạm đáng yêu, giống như đang cầu xin hắn cái gì. Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc cũng nâng mắt liếc nhìn Nam Cung Ngự đứng ở phía trước một cái, trầm giọng phân phó: "Người đâu, thỉnh Dự Thân Vương Đại Sở đi Thiên Thính uống chén trà, ngồi nghỉ một lát."

Nghe vậy, Nam Cung Ngự cười nhẹ như trước, nhìn Nguyệt Nha Nhi trong lòng, kéo tay nàng ta ra, xoay người hướng về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Đa tạ Hoàng Thượng."

*********

Khi bôi thuốc, Tịch Nhan nóng vội muốn đi gặp Nam Cung Ngự nên không ngừng nhích tới nhích lui. Hoàng Phủ Thanh Vũ rất vất vả mới bôi được kim sang dược lên miệng vết thương của nàng xong, nàng liền đứng dậy muốn đi ra ngoài.

"Đứng lại cho ta." Hoàng Phủ Thanh Vũ nắm nàng lại, kéo vào trong lòng, lại lấy băng gạc ra, một vòng lại một vòng quấn ở trên cổ nàng.

Tịch Nhan thấy sắc mặt cùng bộ dáng hắn nặng nề, liền thật ngoan ngoãn ngồi yên chờ hắn giúp mình băng bó miệng vết thương xong, bỗng nhiên kéo thấp đầu của hắn xuống, ở trên môi hắn hôn một cái, cười nói: "Thất lang, ta rất nhanh sẽ trở lại thôi."

Chờ nàng đi vào trong Thiên Thính, chén trà trong tay Nam Cung Ngự đã nguội lạnh, khi nhìn thấy nàng, hắn cũng chỉ miễn cưỡng nhướn mày cười, bộ dáng cực kỳ càn rỡ: "Thấy thế nào?"

Tịch Nhan đi đến trước mặt hắn, cúi đầu nhìn, vẫn là mái tóc đen nhánh, mặt mày tuấn lãng như trước, không khỏi nở nụ cười: "Vẫn giống trước kia... Mị hoặc chúng sinh."

Nam Cung Ngự rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng: "Cái đó có thể mị hoặc muội hay không?"

Tịch Nhan hơi nhếch môi, nhẹ nhàng lắc đầu nở nụ cười.

"Huynh biết muội không có lương tâm mà." Nam Cung Ngự rũ mắt xuống vẻ mặt thương tâm nửa thật nửa giả, Tịch Nhan trông thấy mà lòng cảm thấy vô cùng khổ sở.

Đưa mắt nhìn một vòng bốn phía, không thấy Nguyệt Nha Nhi vừa bắt cóc nàng, Tịch Nhan nhịn không được hỏi: "Muội muội kia của huynh đâu?"

Nam Cung Ngự chỉ nở nụ cười như có như không nhìn nàng, giống như không muốn trả lời câu hỏi nàng cố ý nói để chuyển chủ đề, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Chuyện trước đây đã nhớ lại sao?"

Tịch Nhan nhìn hắn, gật gật đầu, lại không biết nên nói cái gì.

Nam Cung Ngự gõ gõ ghế dựa bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống, mới nói: "Thế có trách ta không?"

Tịch Nhan có chút ai oán nhìn hắn một cái: "Huynh cho ta thật sự là con ngốc à? Nếu không phải huynh, ta có thể đã sớm chết rồi."

Nam Cung Ngự mỉm cười như cũ, sau khi trải qua sinh tử, khuôn mặt đã bớt một nét thiếu kềm chế, lại thêm một phần lạnh nhạt: "Như thế thì ta đã có thể an tâm rồi."

Trầm mặc hồi lâu, Tịch Nhan mới mở miệng hỏi: "Trận này, huynh còn muốn tiếp tục đánh sao?"

Hiện nay, tình hình giao chiến giữa hai nước đã càng ngày càng rõ ràng, theo như lời Hoàng Phủ Thanh Vũ thì lúc này cho dù hắn từ bỏ không chiếm Đại Sở, quốc gia khác cũng đi xâm lược mà thôi. Tịch Nhan không biết được Nam Cung Ngự có còn tiếp tục kiên trì trong trận chiến tất bại này hay không.

Tự nhiên Nam Cung Ngự lại khẽ cười: "Nhan Nhan, muội có tin hay không, ngay từ đầu, ta đã biết lần này Đại Sở tất phải bại trận rồi."

Tịch Nhan nhìn vẻ mặt hắn nửa thực nửa giả, cuối cùng vẫn gật gật đầu: "Muội tin. Bằng bản lĩnh của huynh, làm sao có thể không nhìn ra? Nếu không, huynh cũng không phải là Dự Thân Vương trăm trận trăm thắng rồi."

Nam Cung Ngự cười ha ha, lại bày ra bộ dáng không đứng đắn: "Nói thật, huynh sở dĩ trăm trận trăm thắng chẳng qua vì chỉ chọn trận tất thắng mới đánh." Dừng một lúc, hắn mới vừa cười vừa thở dài: "Nhưng dù biết rõ trận này tất bại mà vẫn không thể không đánh, vì nước vì nhà ta phải đánh. Muội cho là, ta lại nguyện ý nhìn thành trì Đại Sở bị phá, dân chúng sinh linh đồ thán, chịu mọi khổ nạn vì chiến tranh loạn lạc hay sao?"

Hắn hiếm khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, Tịch Nhan dường như nghĩ ra cái gì, chần chờ một lát sau, nói tiếo: "Hiện tại thì sao đây? Huynh định làm như thế nào?"

Ý cười trên mặt Nam Cung Ngự rốt cuộc biến mất hầu như không còn, nhìn ra trước sân có chút thất thần.

Trong lòng Tịch Nhan bỗng nhiên nảy sinh cảm giác không đành lòng, nói: "Hoàng Phủ Thanh Vũ đã hạ chỉ lui binh, thật ra, bằng bản lĩnh của huynh Đại Sở vẫn có thể Đông Sơn tái khởi, không phải hay sao?"

Nam Cung Ngự ha ha nở nụ cười, quay đầu nhìn nàng: "Nhan Nhan, muội đã làm mẫu thân rồi, thật sự trở nên vừa ngốc vừa lương thiện như vậy sao?"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-147)