← Ch.070 | Ch.072 → |
Khóe miệng Tịch Nhan đang cong lên đột nhiên cứng đờ, hồi lâu sau, cười khẽ một tiếng nói: "Không chịu thì thôi, bất quá ta cũng chỉ nói đùa thôi. Nhưng cũng chứng minh được ngài thích ta được bao nhiêu rồi."
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên cười như cũ: "Ta thích nàng thì có ý nghĩa gì chứ? Từ đầu tới cuối cũng là do ta đơn phương thôi."
Tâm Tịch Nhan bỗng dưng đau xót, xoay người đi không thèm nhắc lại nữa.
Một lúc sau, cửa tẩm điện môn đột nhiên bị người từ gian ngoài đẩy ra, còn chưa thấy người đã nghe được tiếng cười vui mừng vang lên, Bất Ly chạy tiến vào: "Phụ thân, mẫu thân!"
Tịch Nhan trở tay không kịp, vội dấu cả người vào trong chăn, lúc này mới xoay người nhìn về phía Bất Ly đã nhào vào trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ. Mà Bất Ly cũng đang nằm ghé vào trên vai Hoàng Phủ Thanh Vũ nhín nàng, đôi mắt to, hắc bạch phân minh chớp chớp: "Mẫu thân, sao giờ này mà người còn ngủ? Thân thể mẫu thân không thoải mái sao?"
Tịch Nhan mặt đỏ lên, miễn cưỡng cười cười.
"Mẫu thân mặt đỏ ửng rồi kìa." Bất Ly xoay người đối diện với Hoàng Phủ Thanh Vũ nói, "Phụ thân, người mau truyền ngự y xem bệnh cho mẫu thân đi!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn Tịch Nhan, nở nụ cười: "Ly nhi sợ mẫu thân sinh bệnh sao? Vậy để phụ thân xem mạch cho mẫu thân nhé."
"Được được." Bất Ly vội từ trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ đi đến bên long tháp, ghé vào bên tay trái của Tịch Nhan, chờ Hoàng Phủ Thanh Vũ xem bệnh cho Tịch Nhan.
Tay Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức liền mò vào trong chăn, không biết chạm được chỗ nào, hắn nâng mắt liếc nhìn Tịch Nhan một cái. Sắc mặt Tịch Nhan càng thêm đỏ hơn, đem phần thân thể dưới chăn lặng yên không một tiếng động rụt lại, lại đưa bàn tay mình thò ra ngoài, có chút giận dỗi nói: "Tay ở đây này."
Nhưng khi duỗi tay ra lại xảy ra chuyện.
Bỗng nghe thấy một tiếng thét kinh hãi của tiểu Bất Ly, cô bé nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng nõn như ngọc của Tịch Nhan, Tịch Nhan nhìn theo ánh mắt của cô bé liền cảm thấy cánh tay chỉ một thoáng trở nên không còn chút sức lực nào – trên cánh tay xuất hiện một dấu hồng hồng. Nàng cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp nữ nhi nữa vội vùi mình vào trong chăn.
"Mẫu thân, tay người bị làm sao vậy?" Tiểu Bất Ly gấp đến độ hét to lên, "Bị muỗi cắn sao? Phụ thân, mau bôi thuốc cho mẫu thân đi!"
Tịch Nhan vội nhỏm người dậy muốn trấn an cô bé: "Ly nhi ngoan......" Không ngờ, tiểu Bất Ly lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào cổ của nàng cùng vùng da thịt phía dưới cổ đang lộ ra ngoài, chỉ một thoáng khóc thét lên:"Mẫu thân!"
Tịch Nhan không cần nhìn cũng đoán được việc gì xảy ra, vội kéo chăn lên, xấu hổ muốn tìm một cái hố chui vào, vô lực ngã xuống giường, nhắm hai mắt lại giả vờ hôn mê.
"Mẫu thân?" Bất Ly đột nhiên lại gọi nàng một tiếng, sau đó nước mắt lưng tròng nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ sắc mặt vẫn bình tĩnh ở một bên, bết bết chiếc miệng nhỏ nói, "Phụ hoàng, mẫu thân bị làm sao vậy? Mẫu thân có phải bị quái vật gì cắn hay không? Mẫu thân có bị chết hay không?"
Tịch Nhan nằm ở nơi nào đó đang giả bộ bất tỉnh, vừa thẹn vừa buồn cười, nhịn không được khóe miệng cong cong. Khóe mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ liếc nhìn đến bộ dáng của nàng, lại nghe lời nói của Bất Ly, sắc mặt rốt cuộc không còn giữ được vẻ thản nhiên nữa, đưa tay ôm lấy Bất Ly: "Ly nhi ngoan, mẫu thân chỉ quá mệt mỏi thôi, mẫu thân đang ngủ."
Bất Ly vẫn cảm thấy không cam lòng, còn có chút lo lắng, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn Tịch Nhan một cái, mặc cho Hoàng Phủ Thanh Vũ dỗ như thế nào cũng đều không cười nổi.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nhẹ giọng dỗ dành cô bé cả một buổi, rốt cuộc nghĩ ra một biện pháp nói: "Ly nhi không phải muốn ra ngoài cung chơi sao? Ngày mai phụ thân và mẫu thân sẽ mang Ly nhi cùng đi ra ngoài nhé?"
Nghe vậy, ánh mắt Bất Ly nhất thời sáng lên: "Thật sự sao? Mẫu thân cũng đi sao?"
"Ừ." Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, lại nói: "Vậy đêm nay con phải nghỉ ngơi sớm nhé, bằng không sáng mai dậy không nổi, phụ thân và mẫu thân sẽ không chờ con đâu."
Bất Ly cũng không dễ dàng bị hắn lừa, nở nụ cười: "Phụ thân không đợi con, nhưng mẫu thân sẽ chờ con."
Cả hai lại nói qua nói lại một lúc, cuối cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ mới tiễn bước tiểu công chúa của mình, khi hắn trở lại tẩm điện, Tịch Nhan đã mặc xong trung y trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ngồi ở trên giường, bộ dáng giống như nửa hờn nửa giận, giống như nửa buồn nửa tủi, nhưng trên mặt vẫn ửng hồng, thấy hắn tiến vào, liền không tự giác dời tầm mắt đi nơi khác.
Thật ra hắn đang lo lắng Hoàng Phủ Thanh Hoành hạ dược sẽ gây thương tổn cho thân thể nàng, bởi vậy liền tiến lên cầm tay nàng, xem xét mạch tượng của nàng.
Tịch Nhan muốn rút tay lại: "Ta không sao......"
"Đừng nhúc nhích!" Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên trầm giọng quát lên, Tịch Nhan ngẩn người ra nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn không biết vì sao có chút ngưng trọng, không khỏi lo lắng hỏi: "Sao vậy? Thân thể của ta có vấn đề gì sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhíu mày, giống như không nghe câu hỏi của nàng, trầm tư hồi lâu sau mới nói: "Không có việc gì đâu. Nàng nghỉ ngơi trước đi."
Dứt lời, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài.
Tịch Nhan vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, bỗng nhiên cũng xuống giường, đợi hắn đi ra khỏi cửa điện liền áp tai vào sau cửa, nàng nghe thấy hắn phân phó Tống Văn Viễn bên ngoài: "Truyền hộ bộ Thượng Thư cùng hộ bộ Thị Lang tiến cung gặp trẫm."
Thì ra là vì chuyện triều chính mới đi vội vã như vậy.
Trong lòng Tịch Nhan không biết vì sao lại có một chút mất mát, đứng lại ở phía sau cửa một lúc lâu, nghe thấy thanh âm "Ngự giá khởi hành", mới bước từng bước một trở về giường, ngồi một mình trong chốc lát liền nằm xuống, chậm rãi nhắm hai mắt lại, cố gắng thuyết phục mình phải ngủ.
Sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đi vào Ngự thư phòng, Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị cũng vội vàng tiến cung.
Trên người Hoàng Phủ Thanh Thần toàn là mùi rượu, bộ dáng Thập Nhị cũng không có chút tinh thần nào: "Thất ca, vội vã tìm chúng đệ đến là có chuyện gì?"
Lúc đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ đang tìm kiếm cái gì ở chung quanh giá sách, không ngừng ném sách xuống đất, hết ngăn này sang ngăn khác, thấy hai người bọn hắn, nhân tiện nói: "Các đệ lại đây cùng giúp ta tìm đi, có một quyển sách thuốc trong đó có đế cập đến một loại thuốc gọi là hộ tâm tán."
Hoàng Phủ Thanh Thần nhịn không được "Hừ" một tiếng: "Giờ này huynh còn truyền chúng đện tiến cung là vì xem sách hay sao?"
Thập Nhị nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Phủ Thanh Vũ như vậy cũng biết chắc chắn đây nhất định là chuyện khẩn cấp, vội tiến lên nói: "Thất ca, xảy ra chuyện gì sao?" Sách thuốc trong phòng này không tới một ngàn thì cũng trên vào trăm, muốn tìm một loại thuốc thì lại càng khó khăn vô cùng!
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cúi đầu lật sách, cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: "Tìm được thuốc kia đi, lúc đó ta sẽ nói! Lão Cửu, lại đây hỗ trợ đi!"
Hoàng Phủ Thanh Thần không tình nguyện thong thả bước đến, rốt cuộc Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Nếu giúp ta tìm được, ta sẽ nói cho đệ một việc liên quan đến Đạm Tuyết."
Hoàng Phủ Thanh Thần nao nao, giống như đã tỉnh rượu hơn phân nửa: "Chuyện gì?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ: "Tìm được thứ ta muốn đi rồi nói sau."
*****
Ba nam nhân ở trong Ngự thư phòng gần như lục tung các giá sách để tìm quyển sách Hoàng Phủ Thanh Vũ muốn. Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn giữ thái độ bình tĩnh, Thập Nhị làm qua loa, còn Hoàng Phủ Thanh Thần lại bối rối khôn cùng, tâm phiền ý loạn lật lật các quyển sách thuốc thoạt nhìn liền làm cho người ta đau cả đầu.
Ước chừng qua hai canh giờ sau, đột nhiên cả hai nghe được thanh âm thở phào của Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Tìm được rồi."
Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong tay hắn đang cầm một quyển sách thuốc, vừa cúi đầu xem vừa đứng lên. Hoàng Phủ Thanh Thần vừa định tiến lên hỏi gì đó, nhưng đã bị Thập Nhị ngăn cản lại.
Hồi lâu sau Hoàng Phủ Thanh Vũ mới từ trong sách ngẩng đầu lên, ý cười nơi khóe miệng mang theo nét nhu hòa cùng vui sướng: "Chính là nó."
Thập Nhị cảm thấy mình đã lâu rồu chưa từng nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ cười như thế này, vội tiến lên nhìn quyển sách thuốc trong tay của Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa xem vừa nói: "Thất ca, hộ tâm tán này có ích lợi gì vậy? Dùng để điều trị cho Thất tẩu sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi nở nụ cười: "Đúng."
Thập Nhị bỗng dưng "A" một tiếng: "Nhưng quyển sách này nói rằng hộ tâm tán đã thất truyền từ lâu, trên đời không còn ai có loại thuốc này nữa mà!"
Theo sách ghi lại, hộ tâm tán có thể nói là kì dược của thế gian, không chỉ có có thể bảo vệ tâm mạch, nếu người thường ăn vào còn có thể bách độc bất xâm.
Thập Nhị xem đến đây, bật cười chế nhạo: "Bách độc bất xâm? Làm gì có loại thuốc như vậy chứ!"
"Có." Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm giọng nói, "Hộ tâm tán này chính là nửa viên thuốc giải còn lại."
"Hả?" Thập Nhị ngạc nhiên nói, "Thất ca ngụ ý là sở dĩ Thất tẩu không chết bởi vì đã dùng hộ tâm tán này sao?"
Ý cười trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên bí hiểm, chỉ cười khẽ ra tiếng, vừa xoay người liền đi về hướng tới cửa thư phòng.
Thập Nhị hiếm khi nhìn thấy hắn cười như vậy nên cũng ngơ ngác nở nụ cười.
Hoàng Phủ Thanh Thần làm sao có tâm tư cùng bọn họ cười nói, sải bước dài tiến đến ngăn cản Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Huynh vừa mới nói có chuyện gì liên quan đến Đạm Tuyết?"
Tâm tình của Hoàng Phủ Thanh Vũ khá tốt, khẽ nhướng mày nhìn hắn: "Ta đã nói nếu đệ giúp ta tìm được sách thuốc ta sẽ nói cho đệ biết, nhưng nay sách thuốc là do chính ta tìm được mà."
"Ít nói lời vô nghĩa đi!" Hoàng Phủ Thanh Thần cơ hồ nổi giận muốn bốc khói, cũng bất chấp cả quy củ, "Hôm nay huynh không nói rõ ràng thì đừng nghĩ đi ra khỏi thư phòng này!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ miễn cưỡng tựa lưng lên cửa thư phòng, lấy tay phủ phủ cằm, nói với hắn: "Đệ nhìn xem đệ đã làm thư phòng của ta biến thành bộ dạng gì đây? Muốn biết tin tức của Đạm Tuyết, trước tiên thu dọn lại thư phòng cho ta. Ta muốn đệ tự mình động thủ."
Hoàng Phủ Thanh Thần gấp đến độ thiếu chút nữa muốn ra tay đánh người, nhưng nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn nhướng mày bình tĩnh không chút sợ hãi, rốt cuộc cắn chặt răng, nắm chặt tay, nổi giận đùng đùng quay đầu đi dọn dẹp lại thư phòng.
Thập Nhị vội tránh hắn ra, nhảy tới bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, cười ha hả: "Thất ca, huynh thật sự có tin tức của Cửu tẩu sao?"
"Đó là đương nhiên." Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười lên, nhìn thân ảnh Hoàng Phủ Thanh Thần tức giận gần như hổn hển, nhịn không được thở dài nói: "Lão Cửu, tính tình của đệ cũng nên thu liễm lại đi, căn cứ vào cách thu dọn của đệ như thế này, nếu còn tiếp tục nữa thì thư phòng của ta nhanh chóng sẽ bị hủy trong tay đệ mất."
Hoàng Phủ Thanh Thần nghe vậy, lại tức giận đến mức gạt ngã một cái giá sách trước mặt, sau đó lại phẫn nộ dựng giá sách đứng lên, lập tức nhặt sách trên mặt đất để lại vào giá sách.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi thu ánh mắt trở về, nhìn về phía Thập Nhị bên cạnh cười đến cúi gập cả thắt lưng, cũng cười lên: "Thập Nhị, gần đây thấy đệ có vẻ bận rộn, có việc gì vậy?"
Thập Nhị nhất thời dừng lại, đứng thẳng người dậy, gãi gãi chiếc gáy, nói: "Thất ca, không có gì cả."
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cười như cũ: "Hử, không có gì."
Thập Nhị vừa nhìn thấy nụ cười của hắn trong lòng liền nhịn không được cảm thấy rất khó chịu, sau một lúc lâu cuối cùng không có thể chịu đựng được nữa lên tiếng: "Thất ca, gần đây đệ thường ở bên cạnh một cô gái, nàng tên gọi là Nguyệt Nha Nhi."
"Nguyệt Nha Nhi?" Hoàng Phủ Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, "Sao không gọi là Nam Cung Nguyệt Nhã đi?"
Thập Nhị kinh ngạc: "Nam Cung Nguyệt Nhã gì chứ?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhếch khóe môi lên, ánh mắt lại dời về phía Hoàng Phủ Thanh Thần, đồng thời cũng nói chuyện với Thập Nhị: "Người trong lòng của đệ tên là Nam Cung Nguyệt Nhã, năm nay mười sáu tuổi, do phi tần nơi hậu cung của tiên đế Đại Sở sinh ra, đứng hàng thứ tám."
Thập Nhị bỗng dưng thay đổi sắc mặt: "Không có khả năng."
Hoàng Phủ Thanh Vũ thở dài một hơi, nói: "Đệ nên biết, tổ tiên hoàng thất Đại Sở vốn họ Nam Cung, sau khi có quyền có thế mới đổi thành họ Mộc, về sau dần dần trở thành hoàng thất Đại Sở. Nguyệt Nha Nhi của đệ căn bản chính là huynh muội cùng cha khác mẹ với Nam Cung Ngự. Đệ có thể tự mình trở về điều tra mà."
Thập Nhị nghe xong, cắn răng, ngay cả hành lễ cũng không quan tâm, xoay người liền rời đi.
Cùng lúc đó, trong thư phòng, rốt cuộc Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không thể nhịn được nữa, xoay người đi về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, ninh mi nói: "Thất ca, đệ cầu xin huynh đừng tra tấn đệ nữa, huynh lập tức nói cho đệ biết đến tột cùng là có chuyện gì đi?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhếch khóe miệng: "Kỳ thật nếu muốn biết chuyện liên quan đến Đạm Tuyết, đệ chỉ cần phái người đi Đại Sở tìm hiểu một phen là có thể biết được rành mạch, vì sao không làm thế chứ?" Nói xong, hắn xoay người liền nhanh nhẹn rời đi.
Trong thư phòng, Hoàng Phủ Thanh Thần khắc chế không được khẽ rủa một tiếng! Nhưng sau khi tỉnh táo lại, hắn nhanh chóng ra khỏi Ngự thư phòng, trong Ngự Lâm quân điều động vài thám tử tốt nhất, suốt đêm lên đường đến Đại Sở.
Khi Hoàng Phủ Thanh Vũ trở lại tẩm điện, Tịch Nhan đang mơ mơ hồ hồ ngủ. Hắn biết nàng cả ngày nay vừa kinh hãi vừa hoảng sợ lại vừa mỏi mệt, bởi vậy không đánh thức nàng, chỉ cởi giày cùng y phục sau đó nằm xuống bên cạnh nàng.
Trong phòng, ánh nến vẫn lay động như trước, hắn nghiêng thân mình, nhìn nàng đang ngủ say, ý cười nơi khóe miệng dần dần biến mất, ngược lại ánh mắt trở nên phức tạp, hắn vươn tay ra muốn chạm vào mặt của nàng, bàn tay đến giữa không trung lại rút trở về.
Tịch Nhan đang mơ màng ngủ say bỗng nhiên thốt lên vài lời vô nghĩa, một lúc sau, thân thể liền bất tri bất giác di chuyển về phía hắn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ không hề động đậy, Tịch Nhan vẫn di chuyển đến bên cạnh hắn, đem mặt dựa sát vào trong ngực hắn, sau đó lại một lần nữa im lặng tiếp tục ngủ.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn phức tạp như trước, cúi đầu nhìn nàng đang rút vào trong lòng mình, hắn đang hoài nghi những lời vô nghĩa mình vừa mới nghe được kia chỉ là ảo giác.
Tịch Nhan bỗng nhiên ở hắn trong lòng cọ cọ, đồng thời thốt ra một tiếng: "Hoàng Phủ Thanh Vũ......"
*****
Lần này, hắn đã nghe được rất rõ ràng, rốt cuộc khắc chế không được vươn tay xoa xoa mặt của nàng.
Đầu ngón tay của hắn rất lạnh, Tịch Nhan lập tức liền bừng tỉnh, nhìn hắn, đầu tiên là nao nao, sau đó liền bắt lấy tay hắn, muốn rời khỏi ôm ấp của hắn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên nghiêng người liền hôn xuống, Tịch Nhan vừa kinh ngạc lại vừa cảm thấy e lệ, "A" một tiếng không có chút phản kháng nào, chỉ cảm thấy bản thân mình sắp bị hắn hòa tan......
Tay hắn chậm rãi tiến vào trong quần áo của nàng, sau đó liền tiếp tục di chuyển xuống dưới.
Tịch Nhan vô cùng kinh hãi vội vươn tay ra ngăn cản hắn, không ngờ lại bị hắn cầm lấy tay nàng chậm rãi mơn trớn thân thể của mình.
Hô hấp của Tịch Nhan trở nên khó khắn, khi hắn rốt cuộc buông môi của nàng ra, nàng nhịn không được hít thở dồn dập, đồng thời nhỏ giọng gọi tên của hắn: "Hoàng Phủ Thanh Vũ......"
Trận hoan ái triền miên chiều nay thực nóng bỏng, làm người ta mất cả hồn phách, dư âm của nó dường như vẫn còn lưu lại ở trong đầu, hiện tại hắn lại muốn một lần nữa......
Tịch Nhan biết mình nên giãy dụa, nên phản kháng, nhưng thân thể lại không có chút sức lực nào.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại lần nữa hôn môi nàng, chậm rãi nở nụ cười: "Nhan Nhan, nàng có biết trước kia chúng ta ăn ý chuyện gì nhất không?"
"Đằng" Mặt Tịch Nhan trở nên phiếm hồng, xoay đầu đi không nhìn hắn nữa.
"Trước kia, lúc Nhan Nhan muốn, nàng chưa bao giờ che dấu......" Hắn lại chậm rãi hôn lên vành tai của nàng, thậm chí vươn đầu lưỡi ra cuốn vành tai của nàng vào trong miệng, nhẹ nhàng gặm cắn.
Toàn thân Tịch Nhan trở nên vô lực, chần chờ hồi lâu, rốt cuộc cắn răng oán hận nói: "Ngài muốn thì đoạt lấy, không cần thì không quan tâm, cần gì phải nói nhiều lời vậy chứ!"
Những lời này quen thuộc như vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ có chút ngưng thần, sau đó lại nở nụ cười, bịt kín đôi môi của nàng, vừa tham lam chiếm đoạt vừa nỉ non: "Ừ, ta muốn......"
***
Sáng sớm hôm sau, lúc cửa phòng trong tẩm điện lặng yên không một tiếng động bị đẩy ra, hai người trên long tháp vẫn còn lẳng lặng ôm nhau, hô hấp giao hòa một chỗ, cùng nhau ngủ say sưa.
Bất Ly kiễng đôi chân nhỏ nhắn, lặng lẽ tiêu sái tiến lên, dùng bàn tay nhỏ bé vén lên màn che màu vàng kia đang buông xuống, đập vào mắt cô bé chính là hình ảnh mẫu thân rút vào trong lòng phụ thân ngủ say, nhất thời cô bé phát ra một tiếng tiếng kêu kinh thiên động địa --
Hai người trên giường lập tức tỉnh lại, Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại nhìn nữ nhi, còn Tịch Nhan cuống quít chộp lấy quần áo, vùi cả người vào trong ổ chăn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng phá lệ ngủ quên không biết thời gian, lúc này đầu óc vẫn còn có chút ẩn ẩn đau, nhu nhu mi tâm, hỏi: "Ly nhi, con ầm ỹ cái gì vậy?"
Tiểu Bất Ly ủy khuất bĩu môi: "Phụ thân không cho phép mẫu thân ngủ cùng Bất Ly, thế mà phụ thân lại ngủ cùng mẫu thân!" Nói xong, cô bé đột nhiên mở miệng lớn tiếng khóc lên: "Phụ thân chỉ cần mẫu thân, không cần Bất Ly --"
Thân mình của Tịch Nhan bủn rủn vô lực, thật vất vả mới mặc xong trung y, vội vàng ngồi dậy, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ ẳm Bất Ly đến, liền vươn tay ôm lấy cô bé vào trong lòng mình, sự yêu chiều đối với nữ nhi trong chớp mắt đều lập tức tuôn trào cả ra, vừa dỗ dành vừa âu yếm Bất Ly, cuối cùng lại nói: "Ly nhi ngoan, về sau mỗi buổi tối mẫu thân đều cùng ngủ với Ly nhi......"
Lúc này tiểu Bất Ly mới miễn cưỡng lau khô nước mắt: "Thật sao?"
Tịch Nhan gật gật đầu.
Thật ra trong lòng nàng không phải không yên lòng, tuy rằng hiện tại nàng cũng hoàn toàn tin mình là mẫu thân của Bất Ly, là sườn phi trước kia của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng thân phận hiện nay của nàng dù sao cũng thật xấu hổ, huống chi, Nam Cung Ngự còn ở Tây Càng đang đau khổ chống chọi bệnh tật chờ nàng lấy thuốc trở về cứu hắn. Nàng làm sao có thể ở sau lưng hắn cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ thân mật như vậy?
Trước khi nàng rời đi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng không biết; Ở bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ nửa năm sau sẽ phát sinh chuyện gì, nàng cũng không biết. Bởi vậy, có lẽ rời xa hắn mới là điều tốt nhất?
Nghĩ đến Nam Cung Ngự, Tịch Nhan bỗng dưng nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Vậy thuốc kia......"
"Đã phái người tìm kiếm ở chung quanh rồi." Hoàng Phủ Thanh Vũ đi xuống giường, vỗ vỗ tay gọi người tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, Tịch Nhan liền trầm mặc xuống, không hề hỏi thêm gì nữa.
Đợi đến khi rửa mặt chải đầu xong, Tịch Nhan mới nhớ tới hôm nay hắn đã đáp ứng cùng Bất Ly mang nàng ra cung du ngoạn, cũng khó trách Bất Ly mới sáng sớm như vậy đã chạy đến đây.
"Làm hoàng đế, không phải chính vụ luôn bận rộn sao?" Tịch Nhan cúi đầu lầu bầu một câu, không nghĩ đến lại bị lọt vào trong tai Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng nghe hắn khẽ cười một tiếng, âm sắc lại cực kỳ đạm mạc: "Không có gì quan trọng hơn so với việc giúp cho Bất Ly có thêm hiểu biết, Nhan Nhan, người làm cha mẹ không phải nên như thế sao?"
Tịch Nhan im lặng không đáp lại, chỉ nghĩ đến Nam Cung Ngự. Hắn bệnh nặng như vậy, cơ hồ chỉ còn lại tâm mạch, mà nàng lại ở đây cười đùa vui vẻ. Trong lòng nàng dâng lên nỗi áy náy khôn cùng, nỗi lòng cũng hạ thấp xuống, trên đường đi ngoài cung cơ hồ không nói tiếng nào.
Không ngờ xe ngựa vừa mới ra khỏi cung, đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí vang bên ngoài, ngay sau đó xe ngựa liền ngừng lại. Do không tập trung nên Tịch Nhan thiếu chút nữa té ngã trong xe, cũng may được Hoàng Phủ Thanh Vũ kịp thời kéo vào trong lòng.
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Tống Văn Viễn: "Cửu gia, ngài NGừng lại đi, nô tài cầu xin ngài......"
Lời nói vẫn còn tiếp tục thì cửa xe ngựa đột nhiên bị người ta đá một cước văng ra, Hoàng Phủ Thanh Thần đứng ngoài xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan bên trong, nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm về phía Tịch Nhan: "Hoa Tịch Nhan, vì sao ngươi không nói cho ta biết là Đạm Tuyết có thai?!"
Tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp, Bất Ly cũng có chút sợ hãi, nằm trong lòng nàng nhỏ giọng hỏi: "Mẫu thân, Cửu thúc rất tức giận sao?"
Tịch Nhan nhíu mi, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ một cái, nhưng chỉ thấy có vẻ hắn tự đắc, thản nhiên nhắm mắt dưỡng thần, để một mình nàng đối mặt với Hoàng Phủ Thanh Thần, nàng liền quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần, nói: "Đạm Tuyết có thai sinh con thì có quan hệ gì với ngươi? Vì sao ta phải nói với ngươi?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ bên cạnh lại đột nhiên cười nhạo một tiếng, làm cho Bất Ly tò mò theo, từ trong lòng Tịch Nhan nhào vào trong lòng hắn: "Phụ hoàng cười trộm, cười cái gì vậy?"
Tịch Nhan lại giật mình hiểu được điều gì đó, chỉ một thoáng vẻ mặt có chút cứng ngắc: "Ngươi muốn nói, ngươi mới là phụ thân của đứa bé sao?" Nàng bỗng dưng nhớ lại tình hình ngày ấy khi gặp hắn trong thanh lâu, hiện tại dường như hiểu được nguyên nhân Đạm Tuyết phải rời khỏi hắn.
Hoàng Phủ Thanh Thần tức giận đến sắc mặt trắng bệch ra, nhưng vẫn còn kiêng dè Hoàng Phủ Thanh Vũ bên cạnh, lạnh lùng nói: "Lần này, nếu ta không tìm được nàng trở về, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Tịch Nhan cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Tìm được là một chuyện, tìm về được lại là một chuyện khác. Cửu gia cần phải làm rõ ràng."
Hoàng Phủ Thanh Thần hận không thể dùng chiếc roi ngựa cầm trong tay quất lên người nàng, hắn nắm chặt nắm tay nhưng vẫn cố nhịn xuống, quay đầu nhìn nhìn Tống Văn Viễn đứng ở một bên, quát lên: "Còn đứng ở nơi này làm gì? Cút lên lái xe đi!"
Tống Văn Viễn vội vàng tiến lên đóng lại cửa xe ngựa, thúc giục xa phu đánh xe đi.
← Ch. 070 | Ch. 072 → |