← Ch.066 | Ch.068 → |
Trong lòng Tịch Nhan tràn đầy đau xót, đột nhiên có một chút sáng tỏ, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộc Thiệu Đình: "...... Ngươi nói là Hàn trì tuyết liên cùng Dao trì đậu khấu mà ta đã ăn đều lấy từ Hoàng Phủ Thanh Vũ phải không?"
Mộc Thiệu Đình lạnh lùng nhếch khóe môi xem như là đồng ý.
Nàng nhớ rõ ràng Nam Cung Ngự từng nói với nàng, hắn từng trộm một quyển sách thuốc tuyệt thế từ trong tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, lúc đó quan hệ giữa Nam Cung Ngự và Hoàng Phủ Thanh Vũ đã sớm trở thành thủy hỏa bất dung, hắn làm sao có thể đem loại thuốc quý hiếm này nhường lại chứ?
Nàng không biết Nam Cung Ngự phải dùng bao nhiêu tâm sức mới lấy về được, có lẽ để lấy được hai loại thuốc kia về cứu mạng của nàng, hắn mới có thể biến thành bộ dáng như hiện nay?
Tịch Nhan nằm ở bên cạnh giường, lại một lần nữa rơi lệ.
Nếu hắn đã hao tổn tâm sức mới lấy được hai lọai thuốc kia về cứu mạng cho nàng thì Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất định sẽ ghi hận trong lòng, cho dù trong tay hắn còn có thuốc, hắn làm sao có thể dễ dàng lấy ra nữa?
Nhưng mạng của Nam Cung Ngự hiện nay như chỉ mành treo chuông chỉ vì cứu nàng, đối mặt với nam tử thân nhất, đối xử tốt với nàng tốt nhất trên đời này, còn có thứ gì nàng không thể trả giá được?
Cuối cùng, Tịch Nhan chậm rãi mở miệng: "Xin ngươi chuẩn bị xe ngựa tốt nhất dùm ta, ta sẽ dẫn huynh ấy đi lấy thuốc, nếu trên đời thật sự còn có thuốc có thể cứu được huynh ấy, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho huynh ấy!"
*****
Vào ngày Tịch Nhan mang theo Nam Cung Ngự đang hôn mê bất tỉnh ra khỏi thành, Mộc Thiệu Đình đứng ở trên đài cao nhất trong cung điện, từ xa xa dõi mắt theo chiếc xe ngựa rời đi, trong đôi mắt không chút gợn sóng sợ hãi rốt cuộc cũng dần dần hiện lên một tia bi thương.
Xe ngựa phi nhanh như bay, trên đường ngoại trừ đổi ngựa cùng qua đêm, hầu như không lúc nào ngừng lại.
Mỗi một ngày, Tịch Nhan đều cho Nam Cung Ngự uống một viên thiên hương tục mệnh cao, để bảo vệ tâm mạch cùng hô hấp của hắn. Nhưng cứ tiếp tục như thế, nàng chỉ cảm thấy hô hấp của hắn dường như càng ngày càng yếu đi.
Vào ngày xe ngựa rời khỏi biên giới Đại Sở đối mặt với hai con đường, một đường đi về phía Bắc Mạc, một đường đi về phía Tây Càng, cuối cùng Tịch Nhan ra lệng cho phó tướng đánh xe: "Đi Tây Càng đi."
Phó tướng kia nao nao, lập tức dừng xe ngựa lại: "Quận chúa?"
"Ta bảo ngươi đi Tây Càng." Tịch Nhan vẫn thản nhiên phân phó như cũ, ánh mắt lại vô cùng trầm tĩnh.
Tim của phó tướng kia lại đập mạnh và loạn nhịp lên lần nữa, hồi lâu sau mới cúi đầu lên tiếng "Vâng", lúc này mới quay đầu lại, giục ngựa phóng về hướng Tây Càng.
Dọc theo đường đi, mọi chuyện đều rất thuận lợi.
Rốt cuộc sau hơn một tháng, xe ngựa cũng tới được kinh thành Tây Càng, Tịch Nhan đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, trên mặt phủ chiếc khăn che mặt, bất chấp thân phận quận chúa cao quý, đến ngồi bên cạnh vị phó tướng kia để chỉ đường cho hắn không đi về phía hoàng cung, mà đi đến sơn trang của sư phụ.
Trong khỏanh khắc khi vừa nhìn thấy sư phụ, Tịch Nhan chậm rãi kéo chiếc khăn che mặt xuống, cúi đầu gọi: "Sư phụ", liền té ngã xuống đất.
Đợi đến khi nàng tỉnh lại, không biết là mấy ngày đã trôi qua.
Tịch Nhan tỉnh lại trong căn phòng mình đã ở vài năm khi còn nhỏ, trong phòng vẫn tràn ngập mùi thuốc nàng không thích từ ngày còn bé, nhưng bây giờ, nàng dường như phát hiện mùi hương này thật thân quen và cũng không khó ngửi lắm, hít vào một hơi thật sâu, nàng bước ra cửa phòng.
Tiểu viện phía tây luôn luôn chỉ có nàng cùng Nam Cung Ngự ở. Tịch Nhan vừa vừa mở cửa ra, liền trông thấy sư phụ Đỗ Khiếu Vân đang đứng khoanh tay nơi đó.
"Sư phụ." Nàng cúi đầu gọi một tiếng, tiến về phía trước.
Từ nhỏ, cảm tình giữa nàng cùng sư phụ kỳ thật cũng không tốt lắm. Hoàng tổ mẫu đưa nàng tới nơi này, thật ra chỉ đơn giản là gởi nuôi nàng ở đây mà thôi, cho tới nay, mỗi khi đối mặt với vị sư phụ này, đa số nàng đều dùng thái độ không tốt quấy rối, vì nàng thích nhìn bộ dáng tức giận, phẫn nộ của sư phụ nhất.
Nhưng lúc này, một chút tâm tình nàng cũng không còn nữa.
Đỗ Khiếu Vân vẫn không quay đầu, chỉ thản nhiên lên tiếng.
Tịch Nhan đi thẳng đến trước mặt hắn: "Sư phụ, huynh ấy thế nào rồi?"
Hồi lâu sau, Đỗ Khiếu Vân mới chậm rãi lắc lắc đầu: "Nơi này của vi sư không thể chữa hắn khỏi bệnh được."
Tịch Nhan khẽ cắn môi, hồi lâu sau mới nâng mắt lên nhìn hắn: "Như vậy sư phụ cho rằng, ở chỗ truyền nhân của dược vương sẽ có thuốc có thể trị khỏi cho huynh ấy sao?"
"Truyền nhân của dược vương?" Đỗ Khiếu Vân khẽ nhếch mày, "Trên đời còn có truyền nhân của dược vương sao?"
Tịch Nhan chậm rãi gật đầu: "Có. Chỉ cần sư phụ nói cho con biết, ở chỗ truyền nhân của dược vương có thuốc có thể trị khỏi cho sư huynh, con sẽ đi tìm hắn."
"Nếu con có thể tìm được người này, cũng không thể không thử một lần." Đỗ Khiếu Vân thản nhiên nói, "Nhưng muốn chữa khỏi cho Nam Cung, hy vọng này thật sự là quá xa vời."
Tịch Nhan lắc lắc đầu: "Không sao cả." Dứt lời, nàng liền xoay người đi về phòng mình. Khi đi được hai bước, nàng bỗng quay đầu nhìn Đỗ Khiếu Vân, nở nụ cười: "Sư phụ, hơn một năm không gặp, sao người lại già như vậy?"
Đôi mắt Đỗ Khiếu Vân có chút buồn bã, bỗng nhiên mở miệng nói: "Con không tính hồi cung sao?"
Tịch Nhan cười khẽ một tiếng, kiêu ngạo giơ nghếch chiếc cằm lên: "Trở về chỗ làm cho người ta chết nghẹn làm gì chứ? Trời đất bao la, thiếu gì nơi cho con đến! Chỉ thỉnh sư phụ, giúp con chiếu cố Nam Cung sư huynh thật tốt, như vậy đã đủ rồi."
****
Tịch Nhan mất gần hai tháng mới đến được Bắc Mạc, nàng cải nam trang, ngày ngày đi khắp đầu đường, xó chợ trong kinh thành, chỉ để tìm kiếm cơ hội có thể diện kiến vị đế vương trẻ tuổi của Bắc Mạc.
Nàng không phải không từng nghĩ qua dùng cách thức xuất đầu lộ diện để thu hút sự chú ý của mọi người trong kinh thành, có lẽ như thế mới có thể có cơ hội gặp mặt vị hoàng đế kia, nhưng suy đi nghĩ lại, nàng cảm thấy biện pháp như vậy có khả năng làm mình tự rướt họa vào thân, nên đành phải tìm cách khác.
Nhưng ngày ngày ở trong kinh thành, nàng lại nghe được nghị luận của dân chúng về vị hoàng đế kia cần chính yêu dân như thế nào, tựa hồ người này không phải là người thích ăn chơi hưởng thụ, nên Tịch Nhan biết rằng mình muốn gặp hắn ở ngoài cung là chuyện không có khả năng xảy ra.
Rốt cuộc nàng cũng có biện pháp khác.
Vào một ngày, khi Tịch Nhan đang đi trên đường, đột nhiên nhìn thấy phía trước có hai người vừa thấy liền biết là nữ tử xuất thân từ thanh lâu đi tới, nhìn thấy nàng, hai người đầu tiên là cả kinh, nhưng lập tức lại vui mừng tiến lên, một trái một phải giữ nàng lại: "Hoa công tử, đã lâu không thấy nha!"
*****
Tịch Nhan bị lôi kéo vào trong một thanh lâu gọi là Bách Hoa Lâu, đến lúc này nàng vẫn còn không hiểu được đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi nàng vừa vào cửa, tất cả các cô nương trong sảnh đều chạy vội đến, ngọt ngào phía trước đưa đẩy phía sau gọi nàng là Hoa công tử, nàng càng thêm mờ mịt.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ nàng ngồi xuống một gian phòng, bên cạnh là các cô nương ân cần tiếp đón, rốt cuộc Tịch Nhan cũng từ trong sự khiếp sợ cùng mê man phục hồi tinh thần lại, nàng nhíu mày nhìn về phía nữ tử bên cạnh, nghiền ngẫm nói: "Nàng tên là gì, sao lại biết ta?"
Lời vừa nói ra, tất cả các cô nương đều cầm khăn lụa trong tay ném về phía nàng: "Sao Hoa công tử lại không có lương tâm như vậy, lúc trước còn cùng ta chàng chàng thiếp thiếp, ngắm hoa dưới ánh trăng, lời ngon tiếng ngọt bên tai, nay lại quên tỷ muội chúng tôi không còn một mảnh!"
Trong lòng Tịch Nhan không phải không có nghi hoặc. Các cô nương này đều cư xử với nàng với thái độ quen biết đã lâu, nếu là ngẫu nhiên nhận sai cũng thì không có vấn đề gì, có lẽ trên thế gian này có nam tử có bộ dạng giống nàng như đúc? Nhưng nếu ngay cả họ cũng giống nhau thì sao? Chuyện này không khỏi quá mức quỷ dị.
Tịch Nhan nở nụ cười: "Làm sao làm sao, ta làm sao mà quên được các vị tỷ tỷ chứ? Chỉ sợ các vị tỷ tỷ nói ta vô ơn bạc nghĩa nên quên tiểu sinh rồi!"
Bên cạnh nàng, một nữ tử lập tức nhân cơ hội ngã vào trong lòng nàng, uốn giọng nói: "Hoa công tử làm sao lại nói vậy, sống ở trên trên đời này, có thể tìm thấy mấy người tuấn mỹ giống công tử như vậy đâu? Ta dù cho có quên mất tổ tông, cũng không thể quên được Hoa công tử nha!"
"Sao?" Tịch Nhan sờ sờ cằm mình, nhìn nàng, "Vậy nàng nói xem, ta tên gọi là gì?"
Nàng kia cười duyên nói: "Hoa công tử muốn thử thiếp sao? Tên của công tử không phải là Quân Bảo sao?"
Hoa Quân Bảo!
Tịch Nhan rõ ràng không uống nước, nhưng lại cảm thấy mình đột nhiên bị sặc, cúi người ho khan.
Làm sao có thể tên là Hoa Quân Bảo? Hoa Quân Bảo đã tới thanh lâu này sao? Nhưng vì sao nữ tử này lại nhận nàng thành ra hắn? Tuy nói hai người là biểu huynh muội, nhưng mà hắn cùng với nàng cũng không có nửa điểm giống nhau? Hay là mình bị người nào đó theo dõi, cố ý làm chuyện xấu với mình?
Tịch Nhan không khỏi trở nên cảnh giác, nhưng vẫn giả vờ cười cợt cùng các cô nương này, bỗng nhiên nàng đứng dậy nói: "Tại hạ hôm nay còn có việc, thật sự là không thể ở lại cùng các vị tỷ tỷ, ngày khác ta sẽ đến thăm các vị tỷ tỷ?"
Lời vừa nói ra, các nữ tử này lại ồn ào, không cho nàng đi.
Trong lúc Tịch Nhan đang sốt ruột, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, người này chính là tú bà chủa thanh lâu này, bà ta làm động tác yêu cầu mọi người giữ yên lặng, rồi đè thấp thanh âm nói: "Các vị cô nương, các ngươi ầm ỹ cái gì, đã quên Cửu gia còn đang nghỉ ngơi ở phòng cách vách sao? Tính tình của Cửu gia các ngươi cũng không phải không biết, cẩn thận kẻo ngài nổi giận, đến lúc đó các ngươi đều không gánh nổi!"
Nói xong, bà ta lại nhìn về phía Tịch Nhan, cười làm lành nói: "Hoa công tử, không phải ta không tôn trọng Hoa công tử, vị Cửu gia kia thật sự là người chúng ta không thể trêu vào, ta cả gan thỉnh Hoa công tử chuyển sang phòng khác nhé?"
Trong lòng Tịch Nhan có chút chấn động. Kinh thành này là nơi dưới chân thiên tử, có thể dùng từ "Gia" này để xưng hô, thân phận người kia nhất định là không đơn giản. Vì thế nàng khẽ nhếch môi gợi lên ý cười, trên mặt mang theo vẻ khinh thường: "Cửu gia? Ta thật sự muốn nhìn một chút, vị Cửu gia ấy lớn lối như thế nào!"
Dứt lời, nàng liền đi ra ngoài, bọn nữ tử phía sau lại hô to một tiếng, vội giữ chặt nàng lại, phân tích thiệt hơn cho nàng:
"Hoa công tử, tính tình của Cửu gia không tốt, cậu đừng đi tìm ngài ấy."
"Đúng vậy, chúng ta không thể trêu vào Cửu gia, Hoa công tử, chúng ta đến phòng khác đi?"
Tịch Nhan chậm rãi giơ tay lên, quay đầu nhìn về phía mọi người, khẽ gợi lên ý cười, chỉ một thoáng như có thể hút lấy hồn phách của người khác.
Tất cả các nữ tử nhất thời đều ngây người, Tịch Nhan lúc này mới khẽ cười một tiếng nói: "Trên thế gian này không có ai mà ta không thể trêu vào đâu!"
Tịch Nhan bước nhanh ra khỏi phòng, cũng không để ý đến điều gì khác, lập tức đi tới gian phòng sát vách, đưa tay vỗ vỗ cửa phòng.
Trong phòng bên cạnh vang lên tiếng hít vào thật sâu của một đám nữ tử, khóe miệng Tịch Nhan vẫn chậm rãi gợi lên ý cười như trước, khi không có nghe tiếng đáp lại, nàng lại càng dùng sức vỗ vỗ cửa phòng.
Lần này, rốt cuộc vang lên tiếng mở cửa.
Trong phút chốc, Tịch Nhan liền đối diện với một đôi mắt đỏ sẫm như máu, dù cho lá gan của nàng có lớn đến đâu cũng nhịn không được có chút khiếp sợ. Nhưng vì khỏang cách của hai người quá gần nên nàng không nhìn rõ dung mạo của hắn, bất đắc dĩ phải thối lui hai bước, tướng mạo nam tử kia rốt cuộc cũng xuất hiện đầy đủ, rõ ràng ở trong mắt nàng.
Khuôn mặt Tịch Nhan nhất thời cứng lại, trong nháy mắt, nàng cảm thấy máu trên người mình giống như chảy ngược lại --
Là hắn! Chính là hắn! Nam nhân dùng tên bắn về phía mình là hắn!
Nàng kỳ thật không sợ chết, nhưng giờ này khắc này nhìn thấy nam nhân này, lại nhịn không được theo bản năng cảm thấy rất sợ hãi, loại cảm giác này giống như cảm giác tiến gần đến cái chết lại một lần nữa đánh úp lại, Tịch Nhan nhịn không được nhấc chân muốn chạy trốn.
Đêm qua Hoàng Phủ Thanh Thần say rượu, giờ đang ngủ say, lại bị người ta quấy rầy, đang lúc trong cơn giận dữ lại nhìn thấy bên ngoài là một tiểu tử tuấn tú, bộ dáng trông thật quen mắt, nhịn không được nao nao, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy hắn chạy muốn đi, trong đầu Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ, vội vươn tay ra kéo cổ tay Tịch Nhan lại, trầm giọng nói: "Là ngươi sao?"
Tịch Nhan nhất thời cảm thấy cả người mềm nhũn, miễn cưỡng tự trấn định lại, nhướng mày cười: "A, vị công tử này biết tại hạ sao?"
Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn nàng, trong lòng vừa hận, vừa giận, vừa nghi hoặc, rốt cuộc ngay cả mình cũng không rõ bản thân đang suy nghĩ cái gì, chỉ nắm chặt cổ tay của nàng tay, mạnh mẽ kéo nàng vào trong phòng mình, đóng cửa phòng lại.
Dù sao đây cũng là người thiếu chút nữa là hại chết mình, Tịch Nhan chỉ một thoáng chấn động mạnh: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi muốn làm gì?" Hoàng Phủ Thanh Thần tức giận rống lên một tiếng, "Hoa Tịch Nhan, ngươi tới nơi này làm gì?"
Tịch Nhan lại mê man, nhưng nàng cảm thấy lần này hắn dường như cũng không có ý muốn giết mình, rốt cuộc nhịn không được khẽ đè lại ngực, trấn định nói: "Ngươi làm sao có thể biết ta được?"
Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cảm thấy buồn cười: "Ta làm sao có thể biết ngươi được? Ngươi hỏi ta làm sao có thể biết ngươi được? Hoa Tịch Nhan, ngươi còn muốn giả thần giả quỷ tới khi nào?"
Tịch Nhan nghe mà không hiểu hắn nói gì, nhìn thấy bộ dáng vừa tựa tiếu phi tiếu vừa phẫn nộ của hắn, nàng hơi quay đầu tránh ánh mắt của hắn, trong lòng lại âm thầm tính toán, rồi mới thấp giọng nói: "Ngươi, có thể mang ta đi gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ hay không?"
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Hoàng Phủ Thanh Thần cơ hồ trở nên vặn vẹo.
*****
Hoàng Phủ Thanh Thần không biết nữ nhân hắn luôn luôn coi là họa thủy này đang giở trò gì, rốt cuộc nhịn không được cười lạnh một tiếng: "Ngươi muốn gặp Thất ca của ta sao?"
Trong lòng Tịch Nhan cũng không khỏi nảy sinh nghi hoặc. Nam nhân này hình như là biết mình, hơn nữa vừa thoạt nhìn hắn tựa hồ đối với mình hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng đến tột cùng là vì sao? Nàng cũng biết nếu mình truy vấn hắn về việc này, rất có khả năng sẽ làm cho hắn nổi trận lôi đình, mất đi cơ hội diện kiến Hoàng Phủ Thanh Vũ, nên nàng cực kỳ cẩn thận tránh khỏi phiền phức, mỉm cười nhìn hắn: "Không được sao?"
Hoàng Phủ Thanh Thần cũng cười lên, sau đó lạnh lùng phun ra hai chữ: "Mơ tưởng."
Nhìn thấy hắn tông cửa đi ra ngoài, Tịch Nhan cũng không hoảng hốt, cười khẽ một tiếng: "Sao, thì ra hoàng tộc Bắc Mạc đối với giọt máu của mình đang lưu lạc bên ngoài thờ ơ như thế này. Hoàng Phủ Thanh Vũ không muốn gặp con mình sao?"
Hoàng Phủ Thanh Thần mạnh mẽ xoay người lại, sắc mặt thay đổi: "Ngươi nói cái gì?"
Tịch Nhan lơ đễnh nhếch môi lên: "Ngươi nói cho Hoàng Phủ Thanh Vũ biết, nếu không muốn con mình, vậy không cần gặp ta."
Hoàng Phủ Thanh Thần gắt gao nắm chặt nắm tay, nhìn về phía nàng: "Ngươi chờ đó!"
Muốn dẫn một người tiến cung diện kiến hoàng đế, theo lệ là chuyện vô cùng rắc rối, hơn nữa thân phận Tịch Nhan lại đặc thù, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng mặc kệ những lễ nghi này phiền phức, liền trực tiếp bảo nàng cải trang thành tiểu thái giám theo hầu bên cạnh mình.
Vì muốn diện kiến Hoàng Phủ Thanh Vũ, Tịch Nhan chần chờ một chút, nhưng cuối cùng cũng không kháng cự.
Sau khi bãi triều, theo thường lệ Hoàng Phủ Thanh Vũ lại truyền Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị vào Ngự thư phòng hỗ trợ xử lý tấu Chương, vừa ngồi xuống hắn liền sai người ôm tấu Chương đã được phân loại sẵn phân chia cho hai người.
Bộ dáng của Thập Nhị có chút không yên lòng, thật cẩn thận nhìn về phía hắn: "Thất ca, đệ có thể đem mấy thứ này về phủ để xử lý hay không? Đệ cam đoan sáng sớm ngày mai sẽ đưa lại cho huynh."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mắt lên, thản nhiên liếc nhìn hắn: "Gần đây hình như đệ có vẻ bận rộn nhỉ?"
Thập Nhị hì hì nở nụ cười, cho là hắn đáp ứng rồi nên sai người tiến vào ôm tất cả tấu Chương của mình, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại liếc mắt nhìn hắn, vừa muốn nói điều gì, thì Hoàng Phủ Thanh Thần giống như sau một hồi lâu dằn vặt, rốt cuộc đã mở miệng: "Thất ca, đệ có việc muốn nói với huynh."
Khi Hoàng Phủ Thanh Vũ lâm triều đã đã nhận ra hắn không yên lòng, trên đường trở lại Ngự thư phòng, hắn cũng có bộ dáng muốn nói lại thôi, giờ này thấy hắn rốt cuộc đã mở miệng, nên buông tấu Chương trong tay xuống, nhíu mày nhìn về phía hắn.
Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không biết nên nói như thế nào, cắn răng thật lâu, sau khi quyết định đánh cuộc một phen liền mở miệng: "Thất ca, huynh có từng nghĩ tới bản thân mình có thêm một đứa con nữa hay không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nao nao, không tự chủ được ninh mi nhìn về phía hắn: "Đệ nói cái gì?"
Hoàng Phủ Thanh Thần hít vào một hơi thật sâu: "Đệ nói, huynh có từng tìm hiểu qua sau khi Hoa Tịch Nhan rời khỏi huynh có sinh thêm đứa con nào nữa hay không?"
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ ngàn năm không thay đổi rốt cuộc cũng thay đổi, tấu Chương trong tay cũng bởi vì bị người ta dùng sức nắm chặt mà thay đổi hình dạng.
Hắn quả thật chưa từng tìm hiểu qua. Từ khi Tịch Nhan rời khỏi, hắn liền không tìm hiểu tin tức liên quan đến nàng, thậm chí ngay cả tin tức của Nam Cung Ngự, hắn cũng phong bế cẩn thận, không cho bản thân mình được biết.
Hắn cơ hồ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình: "Đệ đã biết được điều gì?"
Hoàng Phủ Thanh Thần ngẩng đầu lên, có chút khó xử nhìn hắn, rốt cuộc nói: "Có người muốn gặp huynh."
Dứt lời, hắn xoay người liền đi ra khỏi Ngự thư phòng, để lại một mình Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi ở chỗ kia, có chút hoảng hốt, lại có chút mê mang.
Không bao lâu sau, cánh cửa Ngự thư phòng lại bị đẩy ra, trước tiên là một cái đầu nho nhỏ đội chiếc mũ thái giám ló vào dò xét, nhưng khi Hoàng Phủ Thanh Vũ lần đầu tiên trông thấy cơ hồ như muốn mất đi hô hấp.
Tịch Nhan đóng cửa lại thật cẩn thận, nàng cảm thấy ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn nhìn chằm chằm ở trên người mình, nhưng lại làm cho trong lòng người ta vô cùng bất an. Nàng không dám nhìn nam nhân đã xuất hiện nhiều lần trong mộng của mình, từ lúc vào phòng cho đến giờ đều cúi thấp đầu xuống. Đi đến giữ phòng, nàng không biết nên hành lễ như thế nào, lại cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, trong đầu nổi lên ý muốn đùa cợt bèn bắt chước bộ dáng hành lễ của thái giám, quì một gối xuống: "Nô tài ra mắt Hoàng Thượng."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, đôi mắt thâm trầm chậm rãi tích tụ tập một cơn cuồng phong, hồi lâu sau mới trầm giọng lên tiếng: "Đứng lên đi."
Tịch Nhan chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, trái tim đột nhiên đập hỗn loạn, cũng không biết mình nên nói cái gì làm cái gì, bất đắc dĩ nhìn hắn chậm rãi nở nụ cười.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi buông lỏng tấu chương đã thay hình đổi dạng trong tay ra, sau đó lại cúi đầu lấy một tấu chương khác ra xem: "Vì sao muốn gặp ta?"
Tịch Nhan chú ý tới hắn tự xưng là "Ta" mà không phải là "Trẫm", trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng bắt buộc mình phải thật trấn định, nói: "Hoàng Thượng, ta đến là muốn cầu Hoàng Thượng ban cho vài thứ."
Rốt cuộc Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía dung nhan tuyệt mỹ vô cùng quen thuộc, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Ngươi muốn cái gì?"
Hắn hỏi nàng, ngươi muốn cái gì. Giống như chỉ cần nàng nói ra, hắn sẽ cho nàng. Tịch Nhan nhịn không được có chút kinh ngạc, hồi lâu sau, rốt cuộc trấn tĩnh lại lên tiếng: "Hỏa liên hoa."
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ có chút ảo não: "Hỏa liên hoa?"
Theo sách thuốc do mẫu thân ghi lại, Hỏa liên hoa là loại thuốc quý hiếm nhất thế gian, sinh trưởng đỉnh núi Ô Ngọc quanh năm buốt giá, trăm năm chỉ nở một đóa cho nên cả đời người chưa chắc đã nhìn thấy được. Hơn nữa trong sách thuốc còn ghi lại, Hỏa liên hoa này chỉ dùng làm thuốc để trị chứng bệnh lão hóa sớm.
Cảm xúc hồi hộp không ngừng nảy lên trong lòng bất giác chậm rãi lắng đọng lại. Khóe môi hắn bất giác chậm rãi gợi ý cười, cũng chính là đang cười bản thân mình: "Như thế nào, Nam Cung Ngự bị mắc chứng bệnh lão hóa sớm sao?"
Tịch Nhan chưa kịp cảm thấy tò mò vì sao hắn biết được, thì đã nhìn thấy hắn cười, nàng chỉ nghĩ đến hắn vì mối hận với Nam Cung Ngự mà cười nhạo Nam Cung Ngự nên trong lòng rất khó chịu, nhưng cố gắng tự kiềm chế lại, nói: "Cầu xin Hoàng Thượng, coi như ngài vì mối giao hảo với Tây Càng mà ban cho tiểu nữ tử Hỏa liên hoa."
"Không có." Hắn nhìn nữ tử từng xâm nhập tận xương cốt của mình phía dưới giờ đây biến thành người xa lạ, thản nhiên phun ra một câu.
Tịch Nhan vốn cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nghe thấy hắn nói như vậy, cũng chỉ khẽ cắn môi, lại nói tiếp: "Vậy Hàn trì tuyết liên hoặc là Dao trì đậu khấu thì sao?"
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ không biểu hiện một chút cảm xúc nào, nhìn về phía nàng: "Nếu có, thì ngươi sẽ lấy gì để trao đổi?"
Sắc mặt Tịch Nhan khẽ trầm xuống, ánh mắt vốn có chút mơ hồ giờ đây cũng lắng đọng lại: "Vậy ngài muốn gì?"
"Ta muốn gì." Hắn bỗng dưng nở nụ cười, giống như đang lặp lại lời của nàng, lại giống như đang hỏi chính bản thân mình, sau đó hắn chậm rãi đứng lên, vòng qua bàn học, đi từng bước một về phía nàng, khi đến trước mặt nàng, bỗng nhiên vươn tay ra, nhanh chóng bắt lấy tay cổ tay nàng, làm cho nàng phải nhìn về phía mình: "Nhan Nhan, nàng nói xem ta muốn gì?"
Một tiếng "Nhan Nhan", thật sự làm cho Tịch Nhan chấn kinh, thế cho nên nàng nhìn hắn, thất thần thật lâu.
Nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng nhận thấy được điều gì, ngón tay vừa chuyển động đã kiểm tra xem mạch đập của nàng, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Mạch đập của nàng cực kỳ cổ quái, rõ ràng không khác biệt nhiều so với lúc trước nàng trúng độc, nhưng mà đã có sự khác biệt, sự khác biệt rất nhỏ -- có lẽ sự khác biệt này chính là nguyên nhân làm cho nàng còn sống sót?
Tịch Nhan rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, khẽ dùng sức muốn thoát khỏi hắn: "Ngài buông tay ra."
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nắm thật chặt tay nàng: "Nam Cung Ngự đã cho nàng uống gì?"
Tịch Nhan vừa vội vừa giận, không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng hắn khinh bạc nàng như vậy làm cho nàng cảm thấy không thể chịu đựng được: "Uống gì thì có liên quan gì đến ngài, buông ra!"
"Nhan Nhan!" Cuối cùng hắn cũng không có biện pháp tiếp tục giả vờ lạnh lùng với nàng nữa, vươn tay ra chậm rãi giữ lấy chiếc gáy của nàng, thấp giọng nói: "Nói cho ta biết, hắn cho nàng uống thuốc gì?"
Ngữ khí của hắn tự nhiên nhưng lại vô cùng thân thiết như vậy, Tịch Nhan có chút hốt hoảng, cảm thấy giống như đã từng trải qua rồi, nhưng làm thế nào cũng nhớ không ra, nhìn thấy ánh mắt tha thiết cùa hắn ngay trước mắt, nàng nhịn không được khẽ cắn môi, vô ý thức đáp: "Hàn trì tuyết liên, Dao trì đậu khấu......"
"Không phải hai thứ này!" Hắn khắc chế không được vươn tay ra ôm lấy khuôn mặt của nàng, "Ngoại trừ bỏ hai thứ này, còn có thứ nào khác nữa?"
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, hô hấp của hắn có chút dồn dập lọt vào trong tai nàng, không biết vì sao trong lòng nàng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, giống nhau có cọng lông chim cọ cọ vào trong lòng, tâm thần trong khoảng thời gian ngắn lại hoảng hốt: "Không có, không có uống thuốc gì khác nữa......"
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ ngưng trọng xuống: "Không có uống thuốc gì khác nữa sao?"
Tịch Nhan nhìn hắn, đột nhiên trong lòng cảm thấy giật mình, vì mới vừa rồi bản thân nàng trong cơn hoảng hốt cùng mê muội đã nhu thuận nghe lời hắn, nên nàng mạnh mẽ vươn tay đẩy hắn, còn mình cũng rút lui hai bước, cách hắn rất xa.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng, giống như đi thẳng vào lòng người.
Tịch Nhan không dám nhìn thẳng vào hắn nên vội tránh đi ánh mắt hắn, cắn răng nói: "Ta không biết ngài muốn gì, nhưng còn con của ngài, ngài không muốn cho nó nhận tổ quy tông sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại một lần nữa ngưng mắt nhìn về phía nàng.
Tịch Nhan liếc nhìn qua khóe mắt cảm giác ánh mắt của hắn đang chăm chú vào khuôn mặt mình, nàng cố tự trấn an mình phải hết sức bình tĩnh, vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, nữ nhân của ngài đã sinh cho ngài một đứa con, đương nhiên, có khả năng ngài không biết, nhưng ngài sẽ không phải ngay cả nàng ta cũng không nhớ rõ chứ?" Tịch Nhan nhướng mắt lên, gằn từng chữ từng chữ một: "Trầm – Đạm - Tuyết, ngài còn nhớ rõ không?"
← Ch. 066 | Ch. 068 → |