Vay nóng Tinvay

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 065

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 065
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Lazada


Hoàng Phủ Thanh Thần cơ hồ không rõ mình có tâm tình gì khi nghe được quyết định của Hoàng Phủ Thanh Vũ, tuy rằng, hắn từ sớm cũng đã đoán được dụng ý của Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Hắn vĩnh viễn nhớ rõ khỏang thời gian nửa tháng trước, Hoàng Phủ Thanh Vũ làm việc một ngày một đêm đến khi trời đen kịt, có một lần thậm chí còn té xỉu ở trong Noãn các, may mắn Tống Văn Viễn phát hiện sớm mới không gây thành đại họa.

Hắn không phải là người cẩn thận, cũng sẽ không giống Thập Nhất luôn lấy đại cục làm trọng, nhưng đến lúc đó cũng mơ hồ nhận thấy được có điều không đúng.

Hắn ở bên giường Hoàng Phủ Thanh Vũ canh giữ một ngày một đêm, mới đợi được hắn tỉnh lại.

Mấy ngày mấy đêm không ngơi không nghỉ làm cho sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ thoạt nhìn giống như quỷ mỵ, trở nên xanh xao.

Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần giống nhau bị thứ gì đó hung hăng nghiền nát -- đây là Thất ca của hắn, đây là Thất ca giống như thần tiên giáng thế của hắn, đây là người vĩnh viễn luôn có khí độ cao quý, vĩnh viễn khí định thần nhàn, vĩnh viễn ung dung thanh nhã, nhưng là bắt đầu từ bao giờ huynh ấy lại tự làm bản thân mình biến thành bộ dáng như vậy?!

Hoàng Phủ Thanh Thần vốn không phải là mộ người có tính tình tốt, nhưng vào ngày đó, hắn lại ngoài ý muốn không tranh luận với Hoàng Phủ Thanh Vũ, thậm chí còn tự mình hầu hạ hắn dùng cháo.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại quay đầu đi chỗ khác, trầm giọng nói: "Có rượu không, đệ cùng ta uống một chén, được không?"

Hoàng Phủ Thanh Thần nao nao, thấy sắc mặt hắn như vậy nhưng lại gật đầu đáp ứng: "Được."

Tống Văn Viễn được phái đi lấy rượu mang vẻ mặt ưu tư, Hoàng Phủ Thanh Thần tự mình hâm nóng rượu, rót đầy chén cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa muốn nói gì đó thì Hoàng Phủ Thanh Vũ liền tiếp nhận chén rượi uống một hơi cạn sạch.

Hoàng Phủ Thanh Thần không nói gì, yên lặng tiếp tục châm rượu cho hắn, hắn đều uống hết, vẻ mặt không chút thay đổi.

Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn không phải là người thích uống rượu, hắn tự hạn chế bản thân vượt quá sự tưởng tượng của người bình thường. Trong ấn tượng của Hoàng Phủ Thanh Thần, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Thất ca của mình vì bất cứ chuyện gì mà phóng túng bản thân uống rượu đến như vậy. Nhìn thấy bầu rượu đã cạn, hắn rốt cục nhịn không được đè Hoàng Phủ Thanh Vũ lại:"Thất ca, đừng uống nữa."

Hắn có thể cảm giác được bàn tay Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lẽo như băng, thậm chí còn hơi run nhè nhẹ, hắn nhịn không được vội cầm tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, thấp giọng nói: "Thất ca, huynh đừng như vậy."

Thanh âm của Hoàng Phủ Thanh Vũ từ đầu đến cuối đều trầm thấp mà lãnh đạm, hắn dùng ngữ điệu bình thản nói ra sự thật tàn nhẫn nhất: "Hôm nay là ngày cuối cùng. Từ nay về sau, ta rốt cuộc không còn cơ hội nhìn thấy nàng nữa."

"Thất ca!" Hoàng Phủ Thanh Thần vươn tay ra đỡ lấy vai hắn, cảm thấy hai mắt hắn dường như đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, chỉ còn lại sự trống rỗng cùng tĩnh mịch. Nhìn thấy bộ dáng của hắn như thế, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không thốt được những lời từ trong đáy lòng, chỉ có thể thấp giọng nói, "Thất ca, thế giới của huynh không phải chỉ có nhình nàng."

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chậm rãi nhếch môi lên, ánh mắt mời mịt làm cho trái tim người khác đập nhanh và đau đớn: "Thế giới của ta đã sớm không có nàng. Nhưng hôm nay, trên đời này cũng không có nàng nữa."

Đêm hôm đó, Hoàng Phủ Thanh Thần biết rõ thân thể của Hoàng Phủ Thanh Vũ không thể uống rượu, nhưng vẫn cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ uống đến say mèm. Tuy vậy hắn cũng biết rõ, mặc dù uống đến mơ mơ màng màng, hôm sau tỉnh lại, nữ tử kia vẫn sẽ chiếm cứ trong tâm trí của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng duy nhất tối nay, tàn nhẫn nhất tối nay, hắn không muốn để cho Thất ca mình sùng kính nhất sẽ tỉnh táo trải qua thời gian tối nay, bởi vì điều đó đối với Hoàng Phủ Thanh Vũ mà nói, sẽ là đau càng thêm đau, không thể thừa nhận được nỗi đau như thế.

Đêm hôm đó Hoàng Phủ Thanh Thần gục xuống trước, hắn liền nằm bên cạnh long tháp của Hoàng Phủ Thanh Vũ, bị men rượu thấm vào tận sâu trong nội tâm, cuối cùng hắn cũng không thể chịu đựng được nữa, chôn mặt trong chăn đệm của Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu khóc nức nở: "Thất ca, đệ đối với nàng tốt như vậy, đệ hận không thể đem trái tim mình ra dâng lên cho nàng, nhưng vì sao, vì sao nàng không cần đệ......"

Hồi lâu sau hắn mới khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc không nói được một lời.

Khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lộ vẻ mê man, trong mắt không biểi lộ cảm xúc gì, Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cảm thấy có cái gì đó rơi trên mu bàn tay của mình, rõ ràng là lạnh lẽo như băng, nhưng lại mang theo nhiệt độ của thân người.

Hắn nghe được Hoàng Phủ Thanh Vũ thì thào: "Đúng vậy, vì sao nàng không cần ta......"

******

Sau đêm hôm đó, mọi thứ liền khôi phục lại trạng thái bình thường cùng yên tĩnh. Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn là một vị đế vương cơ trí, thong dong như trước, mà Hoàng Phủ Thanh Thần cũng là kẻ suốt ngày tầm hoa vấn liễu như trước, một vị thân vương bị bá quan văn võ trong triều đình khinh thường, chỉ có trong lòng hắn mới biết sắp có chuyện sẽ xảy ra.

Nhưng không nghĩ lại đến mau như vậy, hôm nay, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đã tuyên bố quyết định này -- thảo phạt Đại Sở.

Tiếng là thảo phạt, nhưng trên thực tế là vô cớ xuất binh, nói chính xác là tấn công.

Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị đều biết sau khi để cho nữ nhân yêu quý nhất của mình ra đi trong an bình và hạnh phúc, Hoàng Phủ Thanh Vũ sẽ bắt đầu hành động.

Thập Nhị bỗng dưng nhớ tới một năm trước Thập Nhất đã từng nói qua, hắn nói, sau khi Thất tẩu qua đời, Thất ca sẽ bị điên, sẽ trở thành người làm cho mọi người khắp thiên hạ phải sợ hãi.

Thập Nhị nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ thật sâu, cảm giác dường như mình đang thấy được những dấu hiệu theo như lời Thập Nhất đã từng nói, trong lòng nhịn không được khẽ run lên: "Thất ca, chuyện lớn như vậy, chi bằng chờ Thập Nhất ca trở về, mọi người cùng nhau thương lượng mới quyết định, được không?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập sự băng lãnh, vô cùng khiếp người: "Ý trẫm đã quyết."

Hai tháng sau, trưởng công chúa Bất Ly mừng sinh nhật hai tuổi, đây là lần đầu tiên kể từ khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đăng cơ tới nay, trong cung tổ chức yến tiệc tưng bừng, náo nhiệt.

Tất cả các đại thần đều tiến cung chúc mừng trưởng công chúa, trong cung có vài vị phi tần, bao gồm hoàng hậu Lâm Lạc Tuyết đều đưa đến đại lễ, chúc cho trưởng công chúa luôn luôn vui vẻ.

Mà giờ này khắc này, Bất Ly lại ngồi trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ ở ngự thư phòng, để cho vị phụ hoàng được vạn dân suy tôn tự tay đút một chén chè mừng tuổi.

Thập Nhị đến yết kiến, vừa vào thư phòng liền nhìn thấy bức tranh ấm áp như vậy, nhất thời trong lòng tràn đầy sự ấm áp, nhưng cũng nồng đậm sự lo lắng. Hắn không hoài nghi năng lực của Thất ca nhà mình, nhưng Mộc Cao Phi của Đại Sở được xưng là "Chiến thần", hễ những trận đáng nào do hắn chỉ huy tác chiến đều khó mà bại được. Nhưng nay Thất ca lại muốn ngự giá thân chinh tấn công Đại Sở, tất cả mọi người đều nhận định đó không phải là một quyết định sáng suốt.

Tiểu Bất Ly nhìn thấy hắn, vô cùng vui mừng gọi to một tiếng: "Thập Nhị thúc!"

Thập Nhị lên tiếng trả lời, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: "Thất ca, chuyện ngự giá thân chinh, huynh vẫn nên suy nghĩ lại lần nữa đi, nếu huynh rời khỏi hoàng cung, chẳng may Bất Ly gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cầm chiếc khăn lụa màu vàng cẩn thận lau những vết dơ dính trên khóe miệng, quần áo cho Bất Ly, thản nhiên nhếch khóe môi, thanh âm mặc dù thấp nhưng vô cùng băng lãnh, cứng rắn: "Ai dám tính kế Bất Ly, trẫm sẽ làm người đó phải hối hận cả cuộc đời này."

*****

Ba tháng sau, hoàng đế Bắc Mạc ngự giá thân chinh thảo phạt Đại Sở.

Vào ngày xuất binh đó, ngựa hí rền vang, hoàng kì lẫm lẫm, uy chấn ba quân. Trên đài cao, Hoàng Phủ Thanh Vũ trong bộ áo giáp màu vàng vung tay hô to, toàn quân nhiệt liệt hưởng ứng, tiếng hô vang dội khắp đất trời.

Theo quân xuất chinh còn có Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị cũng cưỡi ngựa đứng dưới đài, cả hai ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn mỹ giống như thần tiên, dáng người cao to trên đài kia, trong lòng khắc chế không được khe khẽ thở dài.

"Cửu ca, trong lòng đệ thật sự rất sợ hãi." Thập Nhị thấp giọng nói, "Đệ cuối cùng cũng cảm thấy lo lắng sợ sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu Thập Nhất ca ở đây thì tốt rồi, huynh ấy là người làm việc chu toàn, làm gì cụng suy nghĩ cặn kẽ hơn chúng ta."

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng, khóe miệng trầm trầm: "Dù cho Thập Nhất suy nghĩ chu toàn, nhưng lần này, đệ ấy cũng không thể có biện pháp gì đâu."

Đại quân lên đường, chưa tới một tháng đã hành quân đến biên giới của Đại Sở và Bắc Mạc, ba ngày sau, hai quân giao chiến trận đầu tiên.

Nhưng ngoài dự kiến mọi người là không có "Chiến thần" Nam Cung Ngự, lần giao chiến này, Đại Sở binh bại như núi đổ. Không chỉ một trận chiến này, ngay sau đó, đại quân Bắc Mạc tiến lên cơ hồ như vào chỗ không người, mỗi khi đặt chân đến thành quách nào cũng đều chiếm được trong thời gian giống như có thần tiên giúp sức vậy.

Ngay cả Thập Nhị cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng không phải vì quân mã bên ta dũng mãnh thiện chiến bao nhiêu, mà là vì quân đội Đại Sở bất động, quân lính tan rã khi chưa giao chiến.

Vào một ngày, sau khi toàn quân trải qua mấy trận đại thắng, vừa mới đóng quân lại, hắn cùng với Hoàng Phủ Thanh Thần đi vào đại trướng gặp mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ để nói lên nghi vấn này.

"Đã giao chiến lâu như vậy, nhưng ngay cả một chút tin tức của Mộc Cao Phi cũng không nghe nói qua, mà quân đội Đại Sở cũng tan rã không còn sĩ khí nữa." Thập Nhị thở dài, "Thất ca, đây là hiện tượng không bình thường, dù sao đệ cũng cảm thấy chuyện này này nhất định có gì đó rất cổ quái?"

Hoàng Phủ Thanh Thần ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ đang chăm chú xem bản đồ trước mặt, nghiên cứu địa hình địa thế, trầm giọng nói: "Mộc Cao Phi mặc dù được xưng là "Chiến thần", nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn là con người, cũng khó tránh khỏi bị những chuyện trần tục ảnh hưởng."

"Không." Thập Nhị nhướng mày lắc đầu nói, "Chuyện này thật sự là rất bất thường."

Mặc cho bọn họ nói chuyện với nhau, Hoàng Phủ Thanh Vũ từ đầu đến cuối chỉ đưa lưng về phía bọn họ, không nói một lời, chăm chú nghiên cứu bản đồ địa hình, đợi đến lúc Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị tranh cãi nhau gay gắt, mới xoay người lại, thản nhiên nhìn hai người liếc mắt một cái: "Lão Cửu, trận tiếp theo do đệ lãnh binh."

Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài trướng vang lên: "Báo --", ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi trầm xuống, vẫy tay ý bảo người truyền tin tiến vào.

Thám tử kia đi vào trong trướng, cúi người quỳ xuống: "Bẩm Hoàng Thượng, vừa mới thám thính được hoàng đế Đại Sở Mộc Thiệu Đình đã mang binh đến Nam Dung quan, trận tiếp theo chỉ sợ là muốn tự mình lãnh binh ra trận."

"Ha!" Thập Nhị bỗng dưng nở nụ cười thành tiếng, "Ngay cả Mộc Thiệu Đình cũng không chịu nổi phải tự mình thân chinh, Thất ca, chỉ riêng điều này thôi chúng ta đã đại thắng rồi."

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không có chút biểu cảm nào, thản nhiên nói: "Vậy Mộc Cao Phi đâu?"

"Hồi Hoàng Thượng, thuộc hạ cũng không ngừng thăm dò nhưng một chút tin tức của Mộc Cao Phi cũng không thu thập được, người này dường như...... Giống như đã biến mất, trong quân doanh cũng như trong dân chúng Đại Sở, không một ai biết được tình hình gần đây của hắn."

Sắc mặt của Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị đều ngưng lại, sau khi Hoàng Phủ Thanh Thần ý bảo thám tử kia lui xuống, mới nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Đây là có chuyện gì, Mộc Cao Phi sao lại bỗng dưng biến mất?"

Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới lạnh lùng cười: "Cho dù hắn có lên trời hay xuống đất, lần này, ta muốn Đại Sở binh bại quốc vong."

Ba ngày qua đi, Hoàng Phủ Thanh Thần mang binh tiến đánh Nam Dung quan.

Ngoài dự kiến là bên ngoài Nam Dung quan, phía trên thành lâu, không có dấu hiệu nào cho thấy có trọng binh nghênh chiến, phó tướng phía sau bắt đầu cười ha hả: "Bắc Mạc ta có thiên uy hiển hách, chỉ sợ tên hoàng đế Đại Sở này bị dọa đã bỏ thành chạy trốn rồi!"

Lời vừa nói ra, khiến cho tất cả mọi người cười vang.

Hoàng Phủ Thanh Thần nâng tay lên, ngăn cản tiếng cười của mọi người, nói: "Chớ tự đắc, có điều cổ quái."

Quả thật có cổ quái. Quân đội của bọn họ mỗi khi đặt chân đến thành quách nào tuy rằng đều nhanh chóng chiếm được thành trì trong thời gian ngắn, nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện dấu hiệu thành bị bỏ trống không, huống chi lần này, Mộc Thiệu Đình tự mình đến Nam Dung quan, càng không thể xuất hiện loại tình huống này.

Quả nhiên, sau một lát, trong thành lâu bỗng nhiên có động tĩnh.

Tất cả binh mã Hoàng Phủ Thanh Thần mang đến đều nghiêng tai lắng nghe, chỉ có Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn không nhúc nhích nhìn tòa thành lâu trống rỗng, đột nhiên trong lúc đó, phía sau bỗng nhiên vang lên những âm thanh sợ hãi, ánh mắt của hắn cũng ngưng trọng lại.

Trên thành lâu, bỗng dưng xuất hiện một cây cột cao cao, nhưng điều làm mọi người kinh ngạc không phải là cây cột cao to kia, mà là trên đỉnh cột có treo một nữ tử!

Cây cột rất dài rất cao, người đứng trên đỉnh thành lâu vẫn chưa thể với tới được đỉnh cột, căn bản không ai thấy rõ tướng mạo của nàng ta, nhưng sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng tái nhợt, giống như gặp được cảnh tượng đáng sợ nhất, bạc môi mím lại.

Một tướng quân đứng phia sau có ánh mắt cũng khá sắc bén, tuy nói là nhìn không rõ lắm, nhưng lại vẫn có thể lờ mờ nhận ra khuôn mặt kia: "Đó...... Đó không phải sườn Vương phi của Hoàng Thượng khi ngày cẫn còn là Vương gia là sao?"

Lời vừa nói ra, toàn quân đều ồ lên!

Tất cả mọi người đều biết, lúc trước vị sườn Vương phi kia ở vương phủ nhận hết tất cả mọi yêu chiều, sủng ái như thế nào, hơn nữa nàng ta còn sinh được trưởng công chúa Bất Ly, là hòn ngọc quý trên tay hoàng đế, nếu nói trên thế gian này có người cha nào yêu con gái mình đến vô pháp vô thiên thì cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng từ sau khi hoàng đế đăng cơ, vị sườn Vương phi này lại vô cớ mất tích, thậm chí không còn ai nhắc tới nàng, giống như trên thế gian này chưa bao giờ có người này tồn tại.

Nhưng hiện nay, vì sao nàng ta lại đang ở Đại Sở, lại còn bị người ta trói chặt treo trên thành lâu thế kia?!

Trong đầu Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ một thoáng giống như gió nổi mây phun, vừa khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng vừa lo lắng không yên.

Nàng ta chưa chết! Thời hạn ba năm đã qua lâu như vậy, thế nhưng nàng ta vẫn còn sống!

Không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Ngay cả Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không thể chế ra thuốc giải, trong thiên hạ này, cho dù là Mộc Cao Phi, cũng không thể có khả năng chế ra được! Nhưng làm sao nàng ta thể còn sống được?

Toàn quân đều ồ lên, hắn cảm thấy không thể tĩnh tâm suy nghĩ được, rốt cục rống lên một tiếng: "Tất cả câm miệng cho ta!"

Tiếng ồ phía sau chậm rãi yên lặng xuống, hồi lâu sau, tâm của hắn mới yên tĩnh lại được, lúc hắn ngẩng đầu lên, trong mắt đã tràn đầy sự bén sắc, nở nụ cười lạnh lùng, trầm giọng nói: "Nữ tử này tuyệt đối không phải là phi tử của Hoàng Thượng, nàng ta chính là người Đại Sở dùng để mê hoặc ánh mắt của mọi người, mọi người nhất định không thể mắc mưu!"

*****

Hoàng Phủ Thanh Thần nói không phải là không có đạo lý, cách xa như vậy, mơ mơ hồ hồ không thể nhìn rõ mặt người đó, cho nên cũng không có ai dám xác định người đó là ai.

Nhưng có người vẫn là không hề yên tâm, thật cẩn thận giục ngựa tiến lên: "Cửu gia, nếu không thì phái người trở về xin chỉ thị của Hoàng Thượng đi? Dù sao chúng ta sắp công thành rồi, cũng không cần phải nóng lòng nhất thời, đợi Hoàng Thượng định đoạt xong rồi mới quyết định cũng không muộn mà."

"Ai cũng không được phép trở về đại trướng! Chuyện hôm nay nhìn thấy nữ tử này cũng tuyệt đối không được để lộ nửa câu với người khác, bao gồm cả Hoàng Thượng!" Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng rút nhuyễn kiếm từ bên hông ra, quay lại nói với tất cả tướng sĩ phía sau: "Hôm nay công thành, ta Hoàng Phủ Thanh Thần là thống soái cao nhất, nếu ai dám can đảm cãi quân lệnh, y theo quân pháp xử trí!"

Sau khi hắn nói xong, trong quân không có một tiếng động. Hoàng Phủ Thanh Thần lúc này mới quay ngựa xoay người, nhìn nữ tử trên cây cột kia, lạnh lùng nhếch khóe môi lên: "Yêu nữ họa quốc, còn vọng tưởng mê hoặc quân ta, nhiễu loạn sĩ khí quân ta, tuyệt đối không thể giữ lại! Người đâu, mang cung tiễn đến cho bổn vương!"

Ở phía sau, ba quân hoàn toàn yên tĩnh, phó tướng trình cung tiễn của hắn lên, Hoàng Phủ Thanh Thần tiếp nhận liền trực tiếp lắp tên giương cung, nhắm ngay vào nữ tử trên đỉnh cột --

Đột nhiên, có một binh lính khắc chế không được hô lên: "Nàng ta cử động!"

Hoàng Phủ Thanh Thần ngưng mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thất nữ tử vẫn cúi đầu tử nãy giờ chậm rãi ngẩng đầu lên.

Khi Tịch Nhan bị cơn đau làm cho tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy ánh sáng mặt trời từ xa xa chiếu thẳng vào mình làm người ta chói mắt, không thể mở ra được.

Trên người nàng rất đau, toàn thân không còn chút sức lực, nàng lại lần nữa cúi đầu, nhưng bỗng dưng nhận thấy trên người mình bị dây thừng buộc chặt, đồng thời dưới chân trống rỗng.

Hồi lâu sau nàng mới hiểu được bản thân mình đang ở trong hoàn cảnh như thế nào -- nàng bị trói ở trên thành lâu!

Mà đối diện chính là đội quân đông nghìn nghịt, tất cả những người đó đều ngửa đầu nhìn mình, cả đám đều cố vươn cổ dài ra, tựa hồ đang chờ xem kịch vui. Phía trước đội quân có một nam tử tuấn mỹ trong bộ áo giáp ngân bạch, đang lắp cung tên nhắm về phía mình.

Tịch Nhan có chút hoảng hốt, bắt đầu cố gắng hồi tưởng lại làm sao mình lại có thể biến thành bộ dáng này --

Nàng chỉ nhớ rõ Nam Cung Ngự lại phát bệnh một lần nữa, khoảng cách giữa hai lần phát bệnh chỉ còn hơn nửa tháng, nói cách khác, ngày hắn lìa đời càng ngày càng gần.

Nàng chỉ nhớ rõ mình sợ hãi, rất sợ hãi. Bên ngoài đồn đãi nói Bắc Mạc bắt đầu phát binh tấn công Đại Sở, mà thiếu Nam Cung Ngự quân đội Đại Sở bị tan rã, sĩ khí mất hết, bị quân địch liên tục đoạt được thành trì. Nam Cung Ngự rất lo lắng, thời gian bệnh phát càng ngày càng ngắn hơn.

Nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng, lại làm cho Tịch Nhan càng ngày càng khó hiểu. Vào một ngày kia, hắn nắm tay nàng, đôi môi tái nhợt nở nụ cười yếu ớt: "Nhan Nhan, kỳ thật ta không lo lắng, thật sự không lo lắng Đại Sở bị phá, bởi vì muội khỏe, muội vẫn khỏe, vậy là tốt rồi."

Tịch Nhan cảm thấy rất kinh ngạc, còn muốn hỏi hắn chuyện gì thì hắn lại mê man rồi.

Nàng nhớ rõ mình vẫn đang canh giữ ở bên giường hắn, nhưng không qua bao lâu lâu, bản thân cũng mất đi trực giác, khi tỉnh lại thì đang trong tình cảnh này.

Nàng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không biết Nam Cung Ngự hiện tại thế nào. Trong lòng nàng sầu lo, khó khăn lắm mới có thể quay đầu lại nhìn về hướng trong thành lâu, nhìn thấy trên các con đường đều tràn ngập binh lính, chẳng qua đó chính là binh lính Đại Sở. Điểm giống nhau là, tất cả bọn họ cũng đều vươn dài cổ ra nhìn nàng, giống như cùng đợi điều gì đó.

Tịch Nhan bất giác nở nụ cười. Nàng không biết mình làm sao có thể lưu lạc đến nỗi trở thành bộ dáng như hiện tại, cũng không biết Mộc Thiệu Đình đem nàng treo ở nơi này nhằm mục đích gì. Chẳng lẽ hắn cho rằng, đem nàng treo ở nơi này có thể vãn hồi bại cục hay sao?

Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, mũi tên của nam tử phía trước đội quân Bắc Mạc lóe lên ánh sáng.

Tịch Nhan nhắm chặt mắt lại, trong lòng thầm nghĩ -- không biết cảm giác mũi tên xuyên tim có đau hay không?

Lúc mở mắt ra lần nữa, nàng lại cảm thấy hình như mình bị hoa mắt, bởi vì nàng dường như nhìn thấy từ chỗ xa xa phía sau đội quân Bắc Mạc có một người cưỡi ngựa phi nhanh tới. Không biết cách bao xa, nàng chỉ cảm thấy bóng dáng người đó cùng con tuấn mã cực kỳ nhỏ bé, trong lòng nàng thầm tính chờ một người một ngựa chạy nhanh đến thành lâu bên này thì cũng mất khoảng thời gian một nén nhang?

Nhưng thời gian một nén nhang dài như vậy, nàng làm sao có thể chờ đợi được.

Quả nhiên vẫn là hoa mắt. Tịch Nhan nhẹ nhàng ngoéo khóe miệng một cái, nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi.

Dưới thành lâu, Hoàng Phủ Thanh Thần hung hăng cắn chặt răng, trầm giọng nói: "Tỉnh cũng tốt, tránh cho không biết mình chết như thế nào. Nhìn cho rõ người hại ngươi, để sau khi chết không báo thù sai người!"

"Băng" một tiếng, trong lúc tất cả mọi người còn nín thở ngưng thần, tên của Hoàng Phủ Thanh Thần đã thoát khỏi cung tên lao về phía trước!

Mũi tên xuyên qua không khí nhắm thẳng vào nữ tử đang bị treo trên thành lâu, đầu mũi tên sắc bén, phát ra tiếng động rin rít --

"Phốc" một tiếng, trong ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả những người cớ phía trước và phía sau Tịch Nhan, thanh âm này phát ra ngay khi nàng rõ ràng nghe được mũi tên kia bắn vào thân thể mình.

Trong chớp mắt, nàng không có cảm giác đau đớn gì, chậm rãi cúi đầu, chỉ nhìn thấy mũi tên kia xuyên qua gió mạnh cắm vào người nàng, cứng rắn không nhúc nhích. Mà nàng cũng thấy được máu của mình theo mũi tên kia từng giọt từng giọt nhỏ xuống......

Lúc này, nàng cảm thấy có chút ù tai. Từ xa xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng ngựa hí, tiếng ngựa hí thực xa xôi. Tịch Nhan chậm rãi nâng mắt lên, lúc nãy người và ngựa còn cách rất xa, thế nhưng lúc này đã dừng lại phía sau đội quân.

Con ngựa phát ra một tiếng lại một tiếng hí dài, người trên lưng ngựa mặc áo giáp màu vàng, mặt mày anh tuấn, tuấn lãng như tiên. Là hắn! Là người xuất hiện trong giấc mộng của nàng! Là người xoay người bỏ đi ở trên đường Đại Sở!

Hắn ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt không có chút biểu tình, nhưng trong ánh mắt dường như có vẻ kinh tâm động phách.

Tịch Nhan cảm thấy chắc mình đã nhìn sai. Bởi vì rõ ràng khoảng cách xa như vậy, làm sao nàng có thể thấy dung mạo của hắn, thậm chí ngay cả sự dao động trong mắt hắn đều nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết? Nếu không, thì chính là nàng sắp chết, thật sự sắp chết, cho nên đột nhiên tai thính mắt tinh như vậy.

Nàng nhìn thấy tay hắn không nắm dây cương, mà là gắt gao nắm chặt bườm ngựa, gắt gao nhếch môi, từ xa xa nhìn chằm chằm vào nàng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-147)