Vay nóng Tinvay

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 025

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 025
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Lazada


Tịch Nhan được châm cứu, nên luồng khí nóng trong ngực nàng dần dần tán đi, cảm giác buồn ngủ bắt đầu ập đến.

Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi bên giường một lát, nhìn nàng dần dần đi vào giấc ngủ say, mới đứng dậy, vừa đi ra ngoài hai bước, bỗng xoay người lại, lấy từ dưới gối một cái hộp gấm, mở ra bên trong là những viên thuốc mà Tịch Nhan ngày ngày phải uống.

Xoay người đi ra cửa phòng, Thôi Thiện Duyên vẫn đang canh giữ ở bên ngoài, thấy hắn đi ra, vội tiến lên khoát áo choàng cho hắn, vừa muốn nói gì lại bị Hoàng Phủ Thanh Vũ ngắt lời:"Ra lệng cho mười hai ám vệ phải bảo vệ thật tốt cho viện này, tuyệt đối không thể phạm một chút sai lầm."

"Tuân lệnh." Thôi Thiện Duyên lên tiếng, Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa nhấc chân bước đi, hắn vội vàng đuổi theo, "Thất gia, Cửu gia đến đây. Còn có, hôm qua Vương phi nói sẽ đợi Thất gia trong viện của ngài, Vương phi đã ở đó đợi từ hôm qua cho tới giờ, cả một đêm chưa ngủ, cũng không có ăn cơm."

Nghe đến đó, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng trầm xuống: "Ngươi làm tổng quản quả thật rất đắc lực."

Thôi Thiện Duyên ngừng lại một chút, khom người nói: "Nô tài đáng chết."

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên vô chừng bất định, qua một lúc lâu sau, từ trong tay áo lấy ra một hộp gấm: "Giao cho phòng thuốc phối dược lại, y theo toa thuốc cũ, nhưng không cần thêm tiên mao."

Tiên mao, đó là một vị thuốc kích tình hữu hiệu.

Thôi Thiện Duyên tiếp nhận hộp thuốc, trong lòng dù có nghi vấn cũng không dám nói ra điều gì.

Vị thuốc tiên mao này, thật ra không có trong toa thuốc, là Hoàng Phủ Thanh Vũ dặn thêm vào sau, nay lại ra lệnh phải bỏ vị thuốc này ra, khó tránh làm cho người ta sinh lòng nghi ngờ.

"Tiên mao?" Bỗng dưng thanh âm của Hoàng Phủ Thanh Thần vang lên, tiếp theo hắn bước lên phía trước tới gần Hoàng Phủ Thanh Vũ, cố ý đè thấp thanh âm của mình, trong giọng nói không chút che dấu sự phẫn uất, "Không phải nàng đang có thai sao? Vì sao huynh có thể bỏ thêm tiên mao vào trong thuốc của nàng? Huynh --"

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, sau đó liền bỏ đi.

"Thất ca!" Hoàng Phủ Thanh Thần vội kéo hắn lại, "Vì một nữ nhân như vậy, huynh còn muốn từ bỏ bao nhiêu thứ nữa đây? Lúc trước ngôi vị thái tử vị còn chưa tính, nay hổ phù trên tay Lâm thừa tướng huynh cũng không muốn sao? Lâm thừa tướng vì thánh chỉ tứ hôn ngày hôm qua đã rất giận, thế mà huynh còn để cho Lâm Lạc Tuyết đợi huynh cả một đêm, nếu chuyện này lọt vào tai Lâm thừa tướng, hắn chắc chắn sẽ vì việc này tuyệt giao với huynh, với tính tình của phụ hoàng hiện nay, những việc chúng ta làm lúc trước hết thảy đều trở thành công cốc!"

"Ta tự biết chừng mực." Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên đáp lại một câu, ánh mắt phiêu lãng hướng về phương xa.

Hoàng Phủ Thanh Thần giận dữ cười lớn: "Được, huynh tự biết chừng mực, nay ta chỉ hỏi huynh, cái gọi là chứng cứ huynh nằm trong tay để có thể chứng minh Thập Lục thúc trong sạch là thật hay giả? Thật ra cái gì huynh cũng đều không có, chỉ vì muốn cho nàng ngoan ngoãn theo huynh hồi phủ, huynh mới lợi dùng ta để lừa nàng?"

Thấy hắn không nói lời nào, trên mặt vẫn giữ vẻ hàn băng như trước, Hoàng Phủ Thanh Thần nhất thời cười ha hả: "Thì ra là thế. Như vậy Thất ca, huynh nói cho ta biết hiện tại huynh muốn làm gì? Huynh sẽ không vì nàng mà đi cứu Thập Lục thúc chứ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên nhìn về phương xa, không nói được một lời, thấy hắn không nói gì để phản bác lại, Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cười lạnh một tiếng: "Không thể nói lý!"

"Nàng không giống với Đạm Tuyết." Trước khi Hoàng Phủ Thanh Thần xoay người rời đi, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hoàng Phủ Thanh Vũ cuối cùng vang lên từ phía sau, ánh mắt hắn nhuốm vẻ thê lương, "Ta chỉ muốn giữ lại nàng, chỉ vậy thôi."

Đề cập tới Đạm Tuyết làm cho khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Thần nhăn nhúm lại, bước chân cứng ngắt không thể di chuyển. Thật lâu sau, hắn mới mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Bây giờ huynh tính làm sao đây? Huynh không dùng vị thuốc tiên mao nữa, về sau...... Huynh sẽ làm sao bây giờ?"

----------------------------------------------

Trong Thanh huy viên, Lâm Lạc Tuyết đang đứng trong chính sảnh lưng đưa về phía cửa, dung nhan thảm đạm, lông mày khóe mắt đều hiện lên vẻ mỏi mệt.

Ánh sáng bên trong bỗng bị che làm căn phòng tối sầm lại, nàng vội vàng quay đầu lại, Hoàng Phủ Thanh Vũ đang từ cửa tiến vào, thân hình vẫn nhanh nhẹn như trước, ánh mắt cũng ôn nhuận giống như lúc ban đầu.

"Thất gia." Nàng ách cổ họng gọi hắn, âm điệu ủy khuất từ trước tới nay chưa từng có.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cởi áo choàng xuống đi về phía nàng, cúi đầu xem xét sắc mặt của nàng, sau đó mỉm cười: "Nàng làm sao vậy? Sao cả đêm qua lại không ngủ?" Dứt lời, ánh mắt hắn quét về phía các tỳ nữ đang đứng chung quanh, thu lại nụ cười, "Các ngươi hầu hạ Vương phi như thế nào vậy?"

"Thất gia, ta chờ ở trong này, vì đợi một câu nói của Thất gia thôi." Lâm Lạc Tuyết kéo cổ tay áo của hắn lại, ánh mắt ngập nước, "Ngày đó chàng tới cửa cầu thân, cưới ta, đến tột cùng là vì lý do gì?"

Cho đến hôm nay, nàng vẫn nhớ rõ như in bữa tiệc tại phòng khách trong phủ Thừa Tướng ngày đó, nàng ngồi lặng lẽ sau bức rèm che rủ xuống nhìn ra ngoài, đúng lúc đó xuất hiện trong tầm mắt nàng là một nam tử ôn nhuận, phong thái như thần tiên lay động lòng người đang nghiêng người ngồi ở nơi ngược sáng nên nàng chỉ nhìn thấy một bên gương mặt tuấn mỹ của hắn.

Sau đó, nàng nghe được lời hắn nói, tim đập mạnh, chỉ một thoáng nàng đã vĩnh viễn đánh mất trái tim nàng vào tay người đàn ông trước mắt.

Hắn nói, Thanh Vũ mặc dù bất tài, cũng hy vọng tìm được một hiền thê. Nếu có thể cưới Lâm tiểu thư, nhất định là phúc trạch thâm hậu, thỉnh Thừa tướng thành toàn.

Khi đó, nàng mới đoàn tụ với phụ thân bị thất lạc nhiều năm, vừa trở về phủ Thừa Tướng, ngoại trừ dung nhan xinh đẹp, những thức khác nàng đều là hai bàn tay trắng, có thể được một nam tử xuất chúng, nổi trội như vậy tới cửa cầu hôn, niềm vui sướng đó tràn đầy chiếm cứ nội tâm nàng, thậm chí nàng quên cả bản thân là tiểu thư phủ Thừa Tướng.

Cho đến khi nhìn thấy Tịch Nhan, nàng mới biết trên đời này còn có một nữ tử xinh đẹp như vậy, không chỉ đẹp mà là xinh đẹp hiếm có.

Cuối cùng, nàng mới nhớ tới phải hỏi hắn, lúc trước, vì lý do gì lại cưới nàng.

Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhíu mi, đợi nàng nói xong, vẻ mặt của hắn như nghe được chuyện buồn cười nên bật cười lên. Sau khi cười xong, hắn không để ý ánh mắt các tỳ nữ chung quanh, nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên: "Vì một vấn đề không đáng để nhắc đến mà nàng chờ ta cả một đêm sao?"

"Đối với Thất gia mà nói, đây là vấn đề không đáng để nhắc tới sao?" Lâm Lạc Tuyết dường như sắp khóc đến nơi, "Nhưng đối với Lạc Tuyết mà nói, đáp án này rất trọng yếu."

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười nhẹ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mí mắt của nàng, lau đi nước mắt của nàng, che khuất tầm mắt của nàng, tiến đến bên tai nàng, thấp giọng nói: "Bởi vì nàng Lâm Lạc Tuyết, là Vương phi mà Hoàng Phủ Thanh Vũ ta muốn kết hôn."

Nghe vậy, Lâm Lạc Tuyết bỗng dưng khóc thút thít một tiếng, xưa nay bề ngoài nàng luôn cố gắng kiên cường, lãnh đạm cùng cao ngạo, giờ phút này toàn bộ đều bị phá nát, vùi vào trong lòng hắn cúi đầu khóc lớn.

Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy.

*****

Chạng vạng tối, cả phủ lên đèn, Lâm Lạc Tuyết truyền cho người dọn cơm ở Cao Đức viên của nàng, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng ở lại cùng nàng dùng bữa tối.

Trong khi đang dùng cơm, bỗng nhiên có bà vú ôm đệm chăn mới tinh đi trên con đường phía trước, nha hoàn Yến Nhi bên người Lâm Lạc Tuyết vừa thấy liền đuổi theo, ở ngoài cửa sổ nói thầm vài câu, sau đó lại đi vào, cười nói: "Vương gia, Vương phi, thời tiết rét lạnh, nô tỳ vừa mới phân phó cho hạ nhân mang vào thêm hai cái chăn đệm mới. Đêm nay Vương gia sẽ ở lại Cao Đức viên chứ?"

Trong lúc nhất thời, mặt Lâm Lạc Tuyết chợt đỏ lên, giương mắt nhìn sang Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng buông bát xuống nhìn nàng, sau đó mỉm cười nói: "Một chút nữa ta còn phải xuất môn, không biết chừng nào mới trở về. Nàng nghỉ ngơi cho sớm đi."

Bầu không khí bữa tối từ lúc đó bỗng trở nên gượng gạo, Lâm Lạc ăn cũng không có khẩu vị gì mãi cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng dậy rời đi.

Yến Nhi theo hầu bên người nàng đương nhiên biết trong lòng nàng đang nghĩ đến điều gì, liền ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu, sau đó theo sau thân ảnh của Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ thay đổi quần áo rồi ra phủ, cô ta mới cảm thấy hài lòng trở lại Cao Đức viên: "Tiểu thư yên tâm, Vương gia thật sự xuất môn, không có đi qua viện bên kia."

Lúc này Lâm Lạc Tuyết mới cảm thấy thoải mái, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đã bao giờ ta nói rằng mình sợ chàng qua bên kia, chỉ có ngươi đa tâm. Còn nữa, nói như thế nào thì Vi Chi kia cũng là người tâm phúc của Thái Hậu, Vương gia quan tâm một chút cũng là bình thường."

Yến Nhi bĩu môi: "Bây giờ tiểu thư thật ung dung, vậy sao đêm qua tiểu thư không ung dung như vậy chứ?"

Đề cập đến chuện này, trong lòng Lâm Lạc Tuyết đúng là vẫn còn rất khó chịu, nhưng lại thản nhiên nhếch khóe môi lên: "Thất gia là người có khát vọng, từ trước khi gả cho chàng ta đã biết được sau này thể nào chàng lại không ba vợ bốn nàng hầu? Chỉ cần chàng đối xử với ta tốt, cũng là đủ rồi."

Trong quán rượu nhỏ cực kỳ bình thường nằm trong một ngõ nhỏ ở kinh thành, từ sớm Thập Nhất đã ôm một bầu rượu, một bên nhìn Mẫu Đơn đang bận rộn trong phòng, một bên cùng đợi Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Quán rượu này được mở sau khi Mẫu Đơn rời Anh vương phủ, nhưng chỉ chiêu đãi vài vị khách nhân, trong đó vị khách thường xuyên đến đây nhất chính là vị Thập Nhất gia này.

Mãi cho đến khi trời tối sầm, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới vào cửa, vừa cử động lập tức tuyết phủ đầy trên người rớt xuống, liếc nhìn Thập Nhất một cái: "Đệ thật là tiêu dao."

Thập Nhất cười châm rượu cho hắn: "Không thể so sánh với Thất ca, hưởng hết tề nhân chi phúc."

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ biến đổi, Thập Nhất lập tức thu lại nụ cười: "Trễ như vậy còn hẹn đệ ra gặp là có chuyện gì quan trọng sao?"

"Ừ." Hoàng Phủ Thanh Vũ uống cạn chén rượu trước mặt mình, dừng một chút mới nói, "Người của Lão Tứ bên kia, đệ biết rõ hơn so với ta, chuyện cứu Thập Lục thúc, đệ để tâm giúp ta."

Thập Nhất nao nao: "Thất ca, chuyện này rất khó giải quyết, kỳ thật không liên quan tới chúng ta, không nên can thiệp vào? Chẳng may Tứ ca sinh lòng nghi ngờ thì làm sao bây giờ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ một lần nữa châm chén rượu, nâng chén hướng về phía hắn: "Coi như kẻ làm ca ca này xin đệ giúp đỡ, được không?"

Thập Nhất không thể không đồng ý, khẽ thở dài, vừa quay đầu đã thấy Mẫu Đơn bưng một mâm thức ăn nóng đi ra: "Tham kiến Thất gia."

Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, mỉm cười nói: "Mẫu Đơn, ngày mai mời nàng đến làm khách trong phủ ta, được không?"

Mẫu Đơn mỉm cười: "Quán rượu nhỏ này may mắn có Thất gia giúp đỡ, nếu Thất gia đã mở miệng, Mẫu Đơn cảm kích còn không hết sao lại dám từ chối?"

Thập Nhất xoay đầu nhìn nàng cười: "Quán rượu nhỏ này ta là người giúp đỡ nhiều nhất, cũng không thấy nàng cảm kích ta? Ngày mai ta cùng đí với nàng được không?"

"Thập Nhất, ngày mai ta còn có một chuyện muốn đệ đi làm." Hoàng Phủ Thanh Vũ lại mở miệng, bắt gặp vẻ mặt thất vọng của Thập Nhất cũng làm ngơ tiếp tục nói, "Hoàng tổ mẫu bị bệnh, ta thật sự không thể phân thân, ta lại lo lắng cho tính tình của lão Cửu cùng Thập Nhị, chỉ có đệ mới có thể thay ta đi một chuyến."

"Thất ca, huynh rõ ràng là cố ý tránh mặt Hoàng tổ mẫu, chuyện khó khăn như vậy lại phái đệ đi." Thập Nhất làm ra vẻ mặt đau khổ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ uống cạn cuối chén rượu cùng, nở nụ cười nhẹ, sau đó đứng dậy rời đi.

Trở lại phủ, liền có Thôi Thiện Duyên đang chờ trước cửa phủ nghênh đón hắn: "Thất gia vừa mới xuất môn, sườn Vương phi đã tỉnh, ở trong viện đi dạo một vòng, lúc nãy mới vừa cho người dọn bữa tối, bây giờ chắc vẫn chưa dùng xong." Hắn dừng một chút, sau đó dâng lên một hộp gấm, "Đây là thuốc viên mới phối xong."

Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng xem như đã biết, tiếp nhận hộp gấm sau đó nhanh chân đi về phía Hi Vi viên.

Đi vào trong viện, vừa vặn nhìn thấy bọn nha hoàn dọn xuống bữa tối, hắn nhìn thấy thức ăn dường như chưa được động qua, nhịn không được khẽ nhíu mày, vào trong phòng đã thấy Tịch Nhan đang ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch.

"Nhan Nhan, thân thể không thoải mái sao?" Hắn tiến lên, buông hộp thuốc xuống, đưa tay ra kiểm tra mạch tượng của nàng.

Tịch Nhan vừa nhìn thấy hắn trên mặt có chút kinh ngạc, giật mình sau một lúc mới phục hồi tinh thần, lại ngửi được hương rượu nhàn hạt trên người hắn, nhịn không được khẽ ninh mi, rụt tay ra khỏi tay hắn, xoay người nằm xuống.

Cũng may hắn đã chuẩn được mạch của nàng, biết nàng không có gì đáng ngại, lúc này mới chậm rãi nâng tay lên, sửa sang lại chăn đệm cho ổn thỏa, sau đó đừng lên đi đến ngồi xuống nhuyễn tháp đối diện với giường nàng.

Đêm dần dần khuya, Tịch Nhan làm ra vẻ đang ngủ, trong phòng chỉ còn sót lại ngọn đèn khẽ lay động vô chừng, ánh mắt hắn cũng mơ hồ theo.

Đột nhiên, "Phốc" một tiếng, ngọn đèn đột nhiên phụ tắt, ánh sáng mất đi, trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh tối tăm.

Trên gường, trong giây lát Tịch Nhan bỗng bừng tỉnh, nhưng thấy xung quanh tối đen, nhịn không được sợ tới mức la toáng lên.

Lúc đó, nàng có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, đã được người ôm vào trong lòng: "Nhan Nhan, đừng sợ, ta ở trong này rồi."

"Không, không cần chàng --" Tịch Nhan tự ôm lấy đầu mình kêu to lên, "Mang đèn vào đây, mang đèn vào đây --"

Tỳ nữ bên ngoài nghe được động tĩnh, vội vàng mang nến tiến vào, trong phòng lúc này hồi phục ánh sáng, sắc mặt Tịch Nhan trắng bệch, dùng hết khí lực giãy ra khỏi vòng tay của Hoàng Phủ Thanh Vũ, bổ nhào vào bên cạnh bàn, gắt gao nắm lấy giá nến, tỳ nữ sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước.

Nàng không hề chớp mắt nhìn ngọn lửa trên giá nến, bàn tay nắm chặt giá nến nến nổi cả gân xanh giống như nàng đã dùng hết khí lực toàn thân.

Giống như, ngọn nến kia chính là thứ duy nhất của nàng.

Thứ duy nhất nàng có thể nắm chặt, thứ duy nhất có thể manh lại sự ấm áp cho nàng.

Hắn đứng ở bên giường, giật mình ngộ ra một điều bi thương.

Thì ra tất cả những gì hắn mang đến cho nàng, đối với nàng mà nói, thậm chí không bằng một giá nến.

*****

Ép buộc như vậy đến hơn nửa đêm, Tịch Nhan mới bình tĩnh lại, lui vào một góc giường ngủ tiếp. Thỉnh thoảng nàng lại giật mình, mặt mày nhăn lại, dường như mơ thấy ác mộng nên kinh hoảng và sợ hãi.

Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi ở bên giường, canh giữ nàng gần hai canh giờ, mới cúi người ở bên tai nàng gọi một tiếng.

Trong phút chốc Tịch Nhan mở mắt ra, trong mắt không có dấu hiệu gì là đang ngủ, lẳng lặng nhìn hắn.

Dù hắn không ngời nàng phản ứng như vậy, nhưng vẫn cười nhẹ: "Ta phải vào triều, hôm nay sợ là sẽ có nhiều việc, không biết bao lâu mới trở về. Đến bữa tối, nếu ta vẫn chưa trở về, nàng nhớ rõ phải uống thuốc. Ta đã cho người bào chế lại thuốc rồi, giảm bớt dược lực, sẽ không giống như hai ngày trước nữa, nàng cứ yên tâm, biết không?"

Tịch Nhan thản nhiên lên tiếng, ôm chặt chăn, nhưng không để lời hắn nói trong lòng.

Mãi đến khi mặt trời lên cao, có người tiến vào bẩm báo, nói là có khách tới thăm. Lúc này Tịch Nhan mới thức dậy, rửa mặt chải đầu xong đi ra phòng ngoài, khi nhìn thấy nữ tử phía trước, ánh mắt nàng đột nhiên sáng ngời:"Mẫu Đơn?"

Từ trước cho đến nay, nàng luôn nghĩ rằng là người cô đơn trên đời này, thế nên khi nhìn thấy nữ tử chỉ được cho là quen biết này, trong lòng nàng dường như có ba đào gợn sóng, giống như gặp lại cố nhân.

Tịch Nhan cảm thấy mình dường như đã thật lâu không nở nụ cười, lúc cùng Mẫu Đơn ngồi trong lương đình giữa hồ xem diễn, Mẫu Đơn pha trà chia bánh, ngẫu nhiên nói một hai câu, cũng làm nàng nhẹ nhàng cười rộ lên.

"Nếm thử món này xem." Mẫu Đơn đem một miếng bánh Tịch Nhan chưa từng ăn đưa qua, "Lần đầu tiên Thất gia nếm qua đã khen không ngớt miệng."

Tịch Nhan cảm thấy trái tim bỗng dưng co rút lại, sau đó khẽ lắc đầu nói: "Món đó có thêm băng cúc phải không? Hiện nay thân mình ta không khoẻ, không nên ăn thứ này."

Mẫu Đơn kinh ngạc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Cô...... Có thai phải không? Thật sự là chúc mừng."

Tịch Nhan cười nhẹ, trong mắt tràn ra sự bi ai lạnh lùng: "Chắc là trời cao thấy ta đáng thương, cho nên mang đứa nhỏ này đến làm bạn cùng ta."

"Cô đang nói gì vậy?" Mẫu Đơn nhẹ giọng nói, "Có phu quân như Thất gia vậy, cô cần gì phải như thế?"

"Phu quân như vậy......" Tịch Nhan thì thào lặp lại, mỉm cười chua sót, "Quên đi, không cần nói đến hắn. Cô ở lại dùng bữa tối với ta được không? Cô thích ăn món gì, ta cho phòng bếp làm."

Khi nói ta những lời này, nàng nhíu mày cười khẽ, giống như rốt cuộc cũng tìm được chuyện nàng có thể làm, bộ dáng trở nên khẩn cấp.

Dùng xong bữa tối, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn chưa trở về, Tịch Nhan liền cùng Mẫu Đơn đi vào thư phòng, tìm mấy quyển sách thuốc, hai người cùng nhau nghiên cứu những việc phụ nữ có thai cần kiêng kị, bầu không khí an bình mà hài hòa.

Đột nhiên, "Phanh" một tiếng, cửa thư phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, Tịch Nhan cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng ở cửa, sắc mặt không biết vì sao vô cùng khó coi. Nàng bất giác nắm chặt cuốn sách trong tay, bỗng nhiên nhớ tới, đây là phu quân của nàng, là phụ thân cùa đứa nhỏ trong bụng nàng, nhưng lại chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến chuyện nàng mang thai.

"Thất gia đã trở lại." Mẫu Đơn cũng có chút kinh ngạc, đứng dậy, nhìn nhìn Tịch Nhan, "Ta đây xin cáo từ trước."

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới dịu đi một chút, cười nói: "Ta phái người đưa nàng về."

"Đa tạ Thất gia."

"Không, ta đa tạ nàng mới đúng." Thanh âm hắn trầm thấp, vội xoay người phân phó Thôi Thiện Duyên vài câu. Đợi đến khi Mẫu Đơn rời đi, mới xoay người lại nhìn Tịch Nhan: "Nhan Nhan, nàng còn chưa uống thuốc, mau trở về phòng đi."

Tịch Nhan không biết sắc mặt hắn vì sao khó coi như vậy, nhưng cũng không muốn để ý tới, cầm quyển sách trong tay đứng dậy trở về phòng.

Mẫu Đơn theo Thôi Thiện Duyên một đường đi đến tiền viện, lại vừa vặn gặp phải Thập Nhất đang vội vàng đi đến. Thập Nhất vừa thấy nàng lập tức bước lên: "Ta biết nàng còn chưa trở về mà, Thất ca đâu?"

"Thất gia vừa mới trở về, đang ở bên cạnh Vương phi." Mẫu Đơn nhìn dáng vẻ vội vàng của hắn hỏi, "Chuyện gì vậy? Lúc nãy thiếp nhìn thấy sắc mặt Thất gia rất là khó coi, xảy ra chuyện gì sao?"

Thập Nhất thở dài: "Ta mới từ Lăng Tiêu sơn trở về, cũng mới nghe nói, Thất ca bị thương. Buổi chiều hôm nay, vài ca ca cùng phụ hoàng tiếp kiến sứ thần ngoại bang, không biết là ai đề nghị cái gì mà luận võ trước điện, mà Thất ca không biết vì sao tinh thần không tập trung, mất hồn mất vía, liền bị vương tử ngoại bang làm bị thương. Thập Nhị chỉ nói bị thương không nhẹ, huynh ấy cũng không chịu ở lại trong cung cho ngự y trị liệu, chỉ băng bó đơn giản sau đó trở về, ta nghe như vậy mới vội vã lại đây nhìn xem."

Mẫu Đơn dừng một chút, giữ chặt hắn: "Huynh không nên đi, để cho hai người đó ở chung đi. Chỉ mong sườn Vương phi có thể phát hiện thương thế của Thất gia."

Trong phòng, một mình Tịch Nhan ngồi trên nhuyễn tháp, trong tay vẫn quyển sách thuốc như trước, chăm chú nhìn từng chữ chi chit trên trang sách.

Hoàng Phủ Thanh Vũ từ đầu giường lấy ra một hòm thuốc, mở ra đếm đếm, phát hiện nàng quả nhiên còn chưa uống thuốc, liền lấy ra một viên, khẽ cười nói: "Ta đã biết nếu ta không trở về, nàng chắc chắn sẽ quên uống thuốc." Dứt lời, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tịch Nhan, ngồi xuống bên cạnh nàng, hơi thở có chút khó khăn, "Trước tiên nên uống thuốc đã."

"Một chút nữa ta sẽ uống." Tịch Nhan thản nhiên lên tiếng, mắt vẫn cẩn thận nghiên cứu nội dung sách thuốc như trước.

Hoàng Phủ Thanh Vũ một tay nắm viên thuốc, cúi thấp đầu xuống liếc mắt nhìn trang sách nàng đang xem, ánh mắt ngưng lại, còn lại kéo quyển sách ra: "Sách này chữ quá nhỏ, không cần phải xem, hao tổn tinh thần."

Tịch Nhan không nói gì, chỉ đẩy tay hắn ra, không ngờ rằng vừa đụng vào liền cả kinh thấy tay hắn vô cùng lạnh lẽo, không có sự ấm áp khô ráo như trước.

Nàng kinh nghi quay đầu sang, bỗng dưng phát hiện sắc mặt hắn không biết vì sao trở nên khó coi – sắc mặt xanh mét, môi trở nên trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi, thời tiết ban đêm rét lạnh mà hắn lại như thế thật sự là rất bất thường.

"Chàng......" Nàng thật sự không biết mình phải nói gì nữa, nhìn hắn một lát, cuối cùng cắm răng, quay đầu lại, dùng sức đẩy tay hắn ra, trong lòng cảm thấy đau nhói.

"Nhan Nhan, uống thuốc trước đã." Thanh âm của hắn trở nên trầm thấp.

Tay Tịch Nhan nắm chặt, lại buông ra, cuối cùng tiếp nhận viên thuốc từ trong tay hắn, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn tự rót cho mình một chén nước, dùng nước nuốt viên thuốc vào.

Sau nó nàng cảm thấy bên hông mình tựa hồ có gì đó, nàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một vết máu thật lớn, chậm rãi thẩm thấu, đâm thẳng da thịt nàng chỗ sâu nhất!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-147)