Vay nóng Tima

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 004

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 004
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Lazada


Hoàng Phủ Thanh Hoành từ sớm đã nhìn thấy dung mạo bị hủy của Tịch Nhan nhưng giờ đây sắc mặt hắn phút chốc trở nên thảm bại, cái chén trong tay run lên, liền ngã từ trên ghế xuống.

Âm thanh tuy vang lên rất nhỏ nhưng lại làm mọi người trong điện bỗng dưng bừng tỉnh, nhất thời ai nấy cũng đều kinh ngạc, lo sợ không yên, đều cúi đầu không dám nhìn dung nhan đáng sợ của Tịch Nhan. Lão Thập Nhị sợ tới mức liên tục thoái lui vài bước, Hoàng Phủ Thanh Thần bên cạnh lạnh lùng liếc mắt quét qua nàng một cái, cũng hơi có chút kinh ngạc.

Tịch Nhan nhịn không được gợi lên một tia cười lạnh, lúc quay đầu lại đón nhận đôi mắt lạnh lùng mất đi ý cười của Hoàng Phủ Thanh Vũ, mềm mại cúi đầu xuống, khổ sở nói: "Thất gia, thiếp thân thất lễ có phải hay không?"

Nhưng nghe thấy hắn khẽ thở dài một tiếng, ngón tay thon dài kéo lên tấm lụa mỏng bị bay ra củaTịch Nhan, khóe miệng gợi lên ý cười bất đắc dĩ, nhưng ngữ khí chứa đựng sự sủng nịch:"Sao luôn không cẩn thận như vậy?"

Tiếp theo, trong ánh mắt lo sợ không yên của chúng huynh đệ trong, hắn lại tự mình động thủ, đem lụa mỏng quay trở lại trên đầu Tịch Nhan.

Cổ tay áo rộng rãi đảo qua mặt nàng mang theo mùi hương mát lạnh tỏa ra từ bên trong, tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp một chút, mới biết thế nào gọi là "Cổ tay áo doanh hương", nguyên lai không phải chỉ nữ tử mới có.

Hơi quay đầu lại vừa lúc đối diện với dung nhan tuấn mỹ của hắn, Tịch Nhan lập tức quay đầu đi, tránh khỏi cái nhìn ôn nhu chăm chú của hắn, không nhìn hắn nữa

Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ hiện lên điều gì đó, sau khi lấy tấm lụa mỏng che khuất mặt của nàng mới đón nhận ánh mắt mọi người: "Làm cho các vị huynh đệ chê cười rồi."

Tịch Nhan trong lòng thấm nói, huynh đệ của ngươi không phải đến xem trò vui sao, giờ ta cho bọn họ xem coi như là hiểu rõ tâm sự của bọn họ.

Quả nhiên, sau khi Tịch Nhan bị lộ "Hình dáng", yến hội rất nhanh giải tán, các huynh đệ của hắn cũng vội vàng tìm cớ ly khai.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa mọi người đi ra ngoài, Tịch Nhan sau khi thu dọn sạch sẽ trong sảnh đi ra lại phát hiện trên hành lang gấp khúc phía trước, lão Cửu cùng lão Thập Nhị ở lại bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Lão Cửu đứng trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, vẻ mặt đạm mạc nhìn ra bên vườn hoa. Mà lão Thập Nhị cúi xuống nói gì đó Hoàng Phủ Thanh Vũ. :

Tịch Nhan đến gần thêm, liền mơ hồ nghe được một chút --

"...... Thất ca, huynh không lầm chứ, thật sự là nàng?...... Nhưng làm sao có thể......"

Còn chưa nói xong, hắn liếc mắt thấy Tịch Nhan đi tới, lời dừng lại trên miệng, có chút oán trách liếc mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần, tựa hồ như đang trách hắn không cảnh báo cho mình im miệng kịp lúc.

Lúc này hắn nhìn về phía Tịch Nhan, cười mỉa nói: "Thất tẩu, ta đây cùng Cửu ca xin phép cáo từ."

Tịch Nhan mỉm cười gật đầu, cúi đầu duy trì nụ cười trước sau như một với Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Trong lòng nàng không biết vì sao lại chấn động, nhớ tới lời nói vừa rồi của lão Thập Nhị, "Nàng" kia, không biết ám chỉ ai? Nếu là chính mình, như vậy đến tột cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ muốn như thế nào? Trong đó tựa hồ ẩn dấu điều gì mà nàng không biết sao?

*****

Một người tâm tư có thể che dấu sâu như vậy, kỳ thật cũng không hiếm thấy, đặc biệt là người trong hoàng gia, chỗ nào cũng có cả.

Nhưng nếu một người thản nhiên đối mặt với Hoa Tịch Nhan nàng đây, lại có thể thời thời khắc khắc gặp biến không sợ hãi, như vậy thật làm cho Tịch Nhan cảm thấy hoang mang.

Người như vậy, từ trước tới giờ trong cuộc sống của nàng chỉ xuất hiện có một người -- Thái Hậu Tây Càng, ngoại tổ mẫu của nàng.

Nhưng mà, ngay cả ngoại tổ mẫu - người lúc nào cũng không thể đoán được tâm tư, nàng cũng biết những chuyện bà làm hết thảy đều là vì Tây Càng, bởi vậy nàng thường xuyên nghĩ kế muốn chống đối, thoát khỏi Hoàng tổ mẫu uy quyền, đa mưu túc trí – giờ phút này đây dung mạo của nàng đã bị hủy.

Không nghĩ đến nàng lại quấy phá gây ra chuyện lớn như thế này, phủ Thất hoàng tử không biết là hang hổ hay hố lửa, Hoàng Phủ Thanh Vũ kia cũng không biết là thiện hay ác, tóm lại, nàng không nắm bắt được hắn, ngược lại tự mình cho hắn có cớ làm khó bản thân mình.

Suốt buổi chiều, Tịch Nhan đều ở trong phòng khổ sở suy nghĩ, trong lúc mơ mơ màng màng ngủ quên mất, đợi đến khi tỉnh lại hoảng hốt thấy có thêm người trong phòng mình.

Là hắn!

Tịch Nhan ngồi dậy, nhìn thời gian, lúc này mới kinh ngạc khi mình ngủ quên đến giờ này.

Xe lăn Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi tiến về phía giường nàng, mỉm cười nhìn nàng: "Như thế nào, bữa cơm tân hôn chưa dùng, nàng không chờ ta đến mà đã muốn ngủ trước hay sao?"

Đôi mắt Tịch Nhan di chuyển, đứng dậy nói: "Thiếp thân không cẩn thận đã ngủ, vẫn chưa dùng bữa tối, Vương gia nếu mệt mỏi cứ tạm nghỉ trước đi."

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười nhìn nàng đi ra cửa, vuốt ve hoa văn trên xe lăn, không nói gì thêm.

Mãi cho đến gần nửa đêm Tịch Nhan mới từ Vân Thiện lâu trở lại phòng, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã đi ngủ trước, hô hấp vững vàng.

Thị nữ hầu hạ nàng thay đổi y phục, Tịch Nhan không muốn thị nữ nhìn ra sự do dự của mình, nên tự nhiên ngồi trên giường, nhìn thị nữ chậm rãi buông màn che giường, bỗng nhiên lại hô lên: "Đừng tắt nến, ta sợ bóng tối."

Thị nữ thấp giọng đáp ứng rồi xoay người chậm rãi lui đi ra ngoài, đóng lại cửa phòng.

Lúc này trong tai Tịch Nhan chỉ nghe từ phía sau truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, thân thể cứng lại một hồi lâu mới xoay người, nhìn trên người bên cạnh.

Thật thật là tuấn lãng không giống phàm nhân, mặc dù là ngủ nhưng khí độ phi phàm như trước, ánh mắt luôn trầm tĩnh cũng khóe miệng luôn tươi – thì một nam tử lại có bộ dáng đẹp đến như vậy.

Nhưng mà lúc này Tịch Nhan lại hoàn toàn vô tâm thưởng thức dáng vẻ hắn, cao thấp phải trái đánh giá hắn một phen, trong đầu lại thầm nghĩ là hắn đến tột cùng có âm mưu gì, có thủ đoạn gì.

Thân là hoàng tử, nếu thật sự có bày ra mưu lược, đơn giản cũng vì cái vị trí cao cao tại thượng kia thôi. Nhưng hắn, thân thể bệnh tật, cũng có khả năng đi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế kia sao?

Tịch Nhan nhớ tới ngọ yến hôm nay, hắn cùng với Hoàng Phủ Thanh Thần vô tình trao đổi ánh mắt, rõ ràng là không nghĩ để người bên ngoài phát hiện – đây là có ý gì? Các hoàng tử âm thầm kết đảng sao?

Nhưng nếu hắn thật sự có tâm đi tranh quyền đoạt vị, có thể cùng đại thần trong triều có quyền thế kết quan hệ thông gia vì sao lại cưới nàng, vị hòa thân quận chúa hủy dung bị này?

*****

Sáng sớm hôm sau, Tịch Nhan chậm rãi tỉnh giấc mới phát hiện bản thân không biết ngủ tự khi nào.

Mở mắt ra, nàng lại đột nhiên nhận thấy được có gì đó không đúng -- cả người nàng rõ ràng được vây trong một lòng ngực ấm áp, thắt lưng cũng bị người ta ôm lấy!

Trong lòng Tịch Nhan chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh đầu lại đụng vào cái gì đó, chỉ nghe một tiếng rên vang lên, rốt cục có một bàn tay rời thắt lưng của nàng, chậm rãi di động lên phía trên.

Tịch Nhan giương mắt nhìn theo cánh tay kia, bắt gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ đang xoa cằm bị nàng đụng trúng, trong lòng nàng có cảm giác nói không nên lời, một cảm giác dở khóc dở cười.

Đến tột cùng nàng làm sao lại trêu vào nam nhân này? Tịch Nhan đột nhiên lâm vào tình trạng hồ đồ.

"Tỉnh rồi sao?" Trong thanh âm của hắn mang theo giọng mũi nồng đậm, rõ ràng cũng là vừa mới tỉnh lại. Xác thực mà nói, là bị nàng làm cho tỉnh giấc.

Tịch Nhan muốn giãy khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, nhưng không thành công, vì thế cười mỉa: "Thất gia, ngài không cần phải vào triều sao?"

Hắn cười khẽ một tiếng: "Nàng xem ta thành cái dạng này rồi, còn có khả năng vào triều sao?"

Tịch Nhan cúi đầu hạ tầm mắt, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, tỏ ra do dự sau một lúc lâu, thật cẩn thận nói: "Chân Thất gia sao lại bị thương?"

Hai người ôm nhau nằm như vậy, đối với Tịch Nhan mà nói là cực kỳ khó xử, nhưng khi nhìn thái độ vui vẻ chịu đựng của hắn, thậm chí câu hỏi nàng vừa đưa ra cũng không có chút ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, hắn vẫn cười như thể vấn đề kia không đáng là gì cả.

"Mùa đông năm ta ba tuổi bị rơi vào hồ nước lạnh, hàn khí nhập thể, bị thương hai chân." Trong lúc Tịch Nhan còn chưa phục hồi tinh thần lại, hắn bất ngờ trả lời câu hỏi của nàng chỉ bằng hai ba câu nói đơn giản.

Tịch Nhan bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, cúi đầu nói: "Thiếp thân không nên đề cập đến chuyện làm cho Thất gia không vui, là lỗi của thiếp thân."

Đột nhiên hắn bật cười, trong tiếng cười có chứa một chút ý tứ bỡn cợt hàm xúc: "Vậy hiện tại nàng làm cho ta vui vẻ trở lại, ý nàng như thế nào?"

Tịch Nhan nhất thời tỉnh ngủ hẳn, muốn mạnh mẽ tránh né hắn ngồi dậy, thế nhưng hắn đã nghiêng thân đè ép nàng lại, đem nàng đặt dưới thân, giữ chặt gáy của nàng hôn xuống.

Tịch Nhan chưa bao giờ thân mật cùng nam tử như vậy, trong lúc nhất thời tâm thần rối loạn, cảm giác đôi môi hắn mềm nhẹ mà thong thả di chuyển sau gáy nàng, ngửi thấy hơi thở của hắn sạch sẽ mát lạnh trên người nàng, thế nhưng nàng lại cảm thấy thoải mái!

Cảm giác này làm cho Tịch Nhan xấu hổ thiếu chút nữa không ngẩng đầu nổi, vừa muốn cố gắng phản kháng, bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày qua bị hắn áp chế, nhất thời nàng không cam lòng, kết quả là cố gắng trấn định, khí lực trên tay dần dần tiêu tán đi, thanh âm cũng trở nên mềm nhẹ --

"Thất gia, Thất gia...... Hiện tại không nên? Lúc này là ban ngày ban mặt, nếu để cho bọn hạ nhân nghe thấy, thiếp thân về sau làm sao làm người đây?"

"Không quan hệ......" Hắn đang chôn mặt ở gáy của nàng, thanh âm nghe qua có chút rầu rĩ, "Ta không quan tâm là ban ngày hay là đêm tối --"

Vừa dứt lời, tay hắn bỗng nhiên xoa nhẹ thắt lưng của Tịch Nhan, bàn tay bắt đầu di chuyển.

*****

Vừa dứt lời, tay hắn bỗng nhiên xoa nhẹ thắt lưng của Tịch Nhan, bàn tay bắt đầu di chuyển.

Hô hấp của Tịch Nhan bỗng dưng có chút hỗn loạn, nhưng tâm của nàng càng loạn hơn.

"Thất gia......" Nàng nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.

"Hử." Hắn vẫn không ngẩng đầu lên, đôi môi dường như đang chuyên chú hạ xuống da thịt mềm mại trắng nõn của nàng.

"Thất gia, ngài không ghét bỏ thiếp thân sao?" Tịch Nhan rầu rĩ nói, "Bộ dáng thiếp thân đáng sợ như vậy, mọi người tránh không kịp...... Thất gia không chê xấu xí, không biết ngài có khó chịu không?"

Nghe vậy, hắn rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng tràn ngập ý cười, đôi mắt cũng tỏa sáng: "Dung nhan của Hoàng tử phi tuy rằng hiện nay bị hủy, nhưng mà từng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, nhất định là tuyệt mỹ vô song? Có thể được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân làm bạn, vi phu còn mong gì hơn?"

Lời này dường như bên ngoài nghe rất hay, nhưng Tịch Nhan nghe được trong lời nói rõ ràng ẩn chứa thâm ý, không chờ nàng phản ứng lại, hắn bỗng nhiên vươn tay ra, lấy đi khăn che mặt của nàng: "Cho nên, về sau đối mặt với ta, nàng không cần phải lấy khăn lụa mỏng che mặt."

Tịch Nhan tuy trong lòng buồn cười nhưng bề ngoài lại tỏ ra đáng sợ, chớp chớp con mắt duy nhất còn sót lại, không bao lâu sau đôi mắt bắt đầu ẩm ướt, nàng bĩu môi rồi anh anh khóc lên.

Biểu tình trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên có chút nghiền ngẫm, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng.

"Ta còn tưởng rằng Thất gia là một chính nhân quân tử thật sự, ôn nhu như ngọc, đối nhân xử thế rất tốt, là người đáng giá để phó thác chung thân...... Nhưng mà hôm nay lại vạn không ngờ Thất gia lấy dung mạo thiếp thân để đùa cợt...... lại còn khi dễ thiếp thân như thế này...... Như vậy thiếp thân sống ở trên đời này còn có ý nghĩa gì......"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn người dưới thân mình khóc lóc thảm thương, chân mày khẽ nhướng lên, bộ dáng vẫn ung dung như cũ.

Vì thế Tịch Nhan khóc lóc càng lợi hại, khóc sướt mướt cho đến khi hắn phải rời khỏi nàng, nàng lại lấy khăn che mặt đem che khuất khuôn mặt mình rồi tiếp tục khóc. Ngẫu nhiên khi nàng liếc về phía hắn, lại phát hiện hắn cúi đầu lấy tay chống mặt, không thấy rõ là biểu tình gì, nhưng Tịch Nhan nhìn ánh mắt hắn, cảm thấy hắn hình như đang cười.

Hắn...... Đang cười sao? Tịch Nhan một bên tinh tế quan sát hắn, một bên bất động thanh sắc lui xuống cuối giường, trong lòng thần tính toán.

Không ngờ hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt như trước vẫn ôn nhuận vô hại, nhưng khi bắt gặp nơi Tịch Nhan đang ngồi, sắc mặt hắn hơi thay đổi.

Tịch Nhan vẫn khóc anh anh, nhưng khi nhìn theo ánh mắt hắn nàng bỗng đỏ mặt --

Màu xanh phía trên giường hiện rõ một vệt đỏ tươi, kéo dài tới chỗ nàng đang ngồi -- đúng là nguyệt sự đột nhiên đến!

Giờ phút này, trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cục hiện rõ sự buồn cười không che dấu.

Tịch Nhan nhịn không được sự xấu hổ, bụm mặt cúi đầu nức nở một tiếng.

Hắn ho khan hai tiếng, che dấu ý cười, lại ngẩng đầu lên xem nàng: "Thân thể nàng khỏe không? Hôm nay theo ta lên Lăng Tiêu sơn một chuyến."

*****

Trên đường đi lên Lăng Tiêu sơn, Tịch Nhan ngồi cùng xe ngựa với hắn.

Nàng vừa không biết hắn có chủ ý gì, cũng không có tâm tư lo lắng phỏng đoán, chỉ dựa vào tấm đệm mềm mại phía sau chợp mắt.

Nhưng mà, đêm qua thật sự ngủ rất ngon, thế nên hiện nay vô luận như thế nào cũng không thể chợp mắt được, từng cử động của người đối diện nàng đều có thể nghe được rành mạch.

Tịch Nhan lặng lẽ mở một con mắt ra, bỗng dưng đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của hắn, suốt trên đường đi ánh mắt của hắn vẫn dừng trên người nàng, trong lòng nàng đột nhiên hơi sợ, rốt cuộc không thể giả vờ nữa, ngượng ngùng cười:"Thất gia, trên núi Lăng Tiêu có gì vậy?"

Hắn nở nụ cười nhưng không trả lời câu hỏi của nàng mà vươn tay ra: "Qua đây ngồi."

Trong lòng Tịch Nhan nảy sinh cảnh giác, sau một lát do dự, vẫn là qua ngồi cạnh hắn.

Không ngờ vừa mới ngồi cạnh bên người hắn, bàn tay đột nhiên bị hắn nắm chặt, lập tức ngón tay thon dài của hắn xoa bụng dưới của Tịch Nhan, hơi dùng lực nâng lên mặt nàng cách một tầng lụa mỏng hướng về phía mình.

"Gả cho ta nàng cảm thấy ủy khuất sao?"

Thình lình thốt ra một câu như vậy, Tịch Nhan hơi ngẩn người, nhìn thấy trên mặt hắn nụ cười trước sau như một, nàng liền hé miệng khẽ cười lên tiếng: "Thất gia làm sao ý nghĩ như vậy? Tướng mạo Thất gia như vậy, không ghét bỏ thiếp thân là vạn hạnh của thiếp thân, không phải sao?"

Hắn cũng lập tức cười khẽ một tiếng: "Vậy là tốt rồi."

Tịch Nhan vừa thấy nụ cười trên mặt hắn, không biết vì sao trên lưng lạnh toát, còn chưa phục hồi tinh thần lại, đột nhiên bị hắn tháo khăn che mặt xuống, lập tức một đôi môi mềm mại tiến đến ngăn chặn miệng của nàng.

Trong lòng Tịch Nhan còn muốn cùng hắn ganh đua cao thấp, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là nữ nhi, lúc này bị hành động bất thình lình của hắn dọa làm cho toàn thân cả kinh cứng ngắc. :

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc đầu cũng chỉ là hôn nhẹ nhưng không ngờ tới hơi thở của nàng, hương vị của nàng lại hấp dẫn mê người đến như vậy, trong lúc nhất thời có chút khắc chế không được, nhiệt tình nuốt lấy lời lẽ của nàng, làm cho hô hấp cả hai hòa chung lẫn nhau.

Bên ngoài xe ngựa ngoại, tiếng người trên đường ồn ào, mà bên trong xe ngựa, hai người đều chìm sâu trong cảm giác của chính mình.

Tịch Nhan rốt cục phục hồi tinh thần lại, nhìn ánh mắt tuấn lãng của hắn gần ngay trước mắt, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, vươn cánh tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, thừa nhận sự chiếm đọat của hắn đồng thời cũng thử đáp lại hắn.

Vật ngon dâng lên tận miệng làm sao hắn bỏ qua cho được, một tay nâng gáy của nàng, tay còn ôm lấy thắt lưng của nàng, đẩy nàng ngã xuống chiếc giường mềm trong xe.

"Thất gia......" Đúng lúc này, Tịch Nhan dùng sức xoay đầu, cuối cùng là rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, trong mắt vẫn còn vương dại dấu vết mê đắm, tiếng nói mềm mại ngọt ngào, "Thất gia khẩn cấp như vậy sao? Biết rõ thiếp thân thân mình không khoẻ......"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhắm mắt cười nhẹ một tiếng, sau khi mở mắt ra, trong mắt đã khôi phục lại sự trầm tĩnh: "Đúng rồi, là ta nhất thời vong tình."

Ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía Tịch Nhan, nhưng không cho nàng biết được hắn đến tột cùng muốn làm gì.

Tránh né ánh mắt hắn, Tịch Nhan cảm giác chính mình hơi có chút run lên, nhiệt độ trên mặt vừa mới hạ xuống đột nhiên lại tăng lên.

*****

- Lên núi thật ra vì tham kiến Thái Hậu.

Trên núi rét lạnh, trên người Tịch Nhan phủ áo khoác thật dày, đứng trước sơn miếu đánh giá nơi này quả thật rất yên tĩnh.

Nàng không biết vì sao vị Thái Hậu Bắc Mạc này, cũng ngụ tại ngôi chùa cổ trên núi, giống ngoại tổ mẫu của nàng. Ngoại tổ mẫu từng nói qua một câu "Cảnh còn người mất, đồ tăng thương cảm", lại không biết ở nơi đây vị Thái Hậu này mang nỗi lòng hoài niệm điều gì?

"Vào đi." Ở trước đại điện, Tịch Nhan dừng lại không đi vào mà xe lăn của Hoàng Phủ Thanh Vũ đã vào đến cửa đại điện, vươn tay hướng về phía nàng.

Trong thâm sơn, trống chiều chuông sớm, hoàn cảnh như vậy thật sự là rất im lặng, im lặng đến mức làm người ta hít thở không thông.

Tịch Nhan chán ghét không khí yên tĩnh như vậy, trong lòng cũng trầm tĩnh xuống, không có một chút hưng phấn nào, theo hắn cùng nhau vào đại điện.

Theo con đường thông qua hậu viện, xe lăn của hắn đi chuyển liên tục, có thể thấy được là thường đến nơi này. Cho đến khi đến một thiện phòng yên tĩnh phía trước, hắn mới ngừng lại, thanh âm thanh nhuận vang lên: "Tôn nhi tới thỉnh an Hoàng tổ mẫu."

Tịch Nhan đứng sau xe lăn của hắn, trong lòng cũng không khỏi sinh ra cảm giác tò mò, lẳng lặng nhìn về cửa phòng đang đóng chặt.

Một tiếng "Chi nha" rất nhẹ vang lên, cửa phòng mở ra, vị Thái Hậu mà Tịch Nhan chưa bao giờ gặp mặt qua rốt cục chậm rãi xuất hiện ở trước mắt nàng.

Nữ tử trước mắt, quần áo trắng như tuyết, quần lụa mỏng, suối tóc đen tuyền, tay áo bay bay, dung nhan tuyệt mỹ, bộ dáng chỉ hơn bốn mươi, nhưng đây chính là Hoàng tổ mẫu của Hoàng Phủ Thanh Vũ, Thái Hậu đương triều!

Tim Tịch Nhan có chút đập mạnh và loạn nhịp, tinh thần rối loạn.

Cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại, nhẹ nhàng kéo cổ tay áo của nàng, nàng mới phục hồi tinh thần lại, sau một lát suy nghĩ hành lễ nói: "Tôn tức bái kiến Hoàng tổ mẫu."

Khóe miệng Thái Hậu tràn ra ý cười nhạt nhẽo: "Đây là Tịch Nhan quận chúa sao?"

"Đúng vậy thưa Hoàng tổ mẫu, đây là nương tử của Lão Thất." Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhắc nhở.

Lúc này, ý cười Thái Hậu càng sâu sắc hơn, đưa tay kéo Tịch Nhan qua, cao thấp đánh giá một phen, sau đó ánh mắt dừng lại ở tấm lụa mỏng trên mặt Tịch Nhan, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Ta xem đây là một đứa nhỏ điềm tĩnh, Lão Thất, ánh mắt ngươi quả không sai."

Điềm tĩnh!

Lần đầu tiên Tịch Nhan nghe từ này xuất hiện ở trên người mình, sau một lúc lâu kinh ngạc mới hồi phục tinh thần.

Trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ xuất hiện nụ cười ý vị thâm trường: "Hoàng tổ mẫu thích là tốt rồi."

Hắn tựa hồ có cảm tình vô cùng tốt với Thái Hậu, nhưng mà chùa chiền trống chiều chuông sớm đối với Tịch Nhan mà nói là một loại tra tấn. Nàng không thể chịu nổi sự yên tĩnh như vậy, nàng thích nơi phồn hoa náo nhiệt, nơi không bị quên đi, nơi không có cảm giác cô tịch.

Vì thế ngày hôm sau, thừa dịp Hoàng Phủ Thanh Vũ đi hầu Thái Hậu đọc kinh buổi sáng sớm, nàng phủ thêm áo khoác, nói là muốn đi dạo xung quanh chùa, không cho thị nữ theo hầu, tự mình đi ra bên ngoài.

Ở Bắc Mạc, thời tiết xưa nay biến đổi thất thường, trên núi quanh năm đều có tuyết.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-147)