← Ch.096 | Ch.098 → |
Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại, đôi mắt ưu thương dừng lại trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của nàng, dường như so với nàng còn thống khổ hơn.
"Hoàng Phủ Thanh Vũ......" Tịch Nhan thì thào gọi hắn một tiếng, trong lúc đó bỗng nhiên lại không thể kiềm chế cảm xúc bản thân, đột nhiên lao vào trong lòng hắn, khóc lớn lên, "Không phải, không phải như thế......"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ưu thương trong mắt dần dần tiêu tán đi, khóe miệng chậm rãi gợi lên ý cười không hiển rõ được, nhưng thanh âm nghe qua vẫn ủ dột như cũ: "Không phải như vậy sao? Vậy thật ra là sao hả Nhan Nhan?"
Tịch Nhan chôn mặt trong lòng hắn khóc lớn, chỉ nói ra một từ "Ta", liền nghẹn ngào nức nở.
"Ngoan......" Hắn vươn tay ra đè lại đôi môi run run của nàng, "Nếu nàng nói không nên lời thì không cần phải nói nữa. Nhan Nhan, ta làm sao có thể làm cho nàng khó xử đây?"
Nghe vậy, Tịch Nhan càng khóc lớn tiếng hơn, thành trì phòng ngự trong lòng nàng đều bị sụp đổ, ngay cả phế tích cũng bị bão cát thổi đi mất, không chút nghi ngờ: "Hoàng Phủ Thanh Vũ......"
"Thất ca!"
Trong lúc tình chàng ý thiếp vẫn còn chưa kết thúc, giọng nói kích động của Thập Nhị lại đột nhiên truyền đến.
Tịch Nhan đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lau nước mắt từ trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ chui ra, vẫn khóc thút thít nhìn hắn. .
Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhấc mi, liếc nhìn gương mặt đang hoang mang rối loạn của Thập Nhị, không hờn không giận lại chậm rãi ôm lấy Tịch Nhan vào lòng, sau đó mới lên tiếng: "Sao lại kích động như vậy?"
Thập Nhị liếc mắt nhìn Tịch Nhan một cái, do dự một lát mới nói: "Sơn trang bị bao vây chặt chẽ rồi."
"Thật sao?" Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nheo lại, trầm giọng nói, dường như mọi thứ đều ở trong lòng bàn tay hắn, "Nơi này dù sao cũng là Đại Sở, lãnh thổ của bọn chúng, đừng hành động thiếu suy nghĩ."
"Thất ca, huynh làm sao mà biết......" Thập Nhị lộ vẻ kinh ngạc, bất quá một lát lại nghiêm mặt nói, "Dự thân vương muốn gặp Thất ca."
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, trong lòng Tịch Nhan lại nổi lên nghi hoặc: "Dự thân vương? Em ruột của hoàng đế Đại Sở, Dự thân vương tự xưng là "Chiến thần"bách chiến bách thắng?"
Thập Nhị gật gật đầu.
Trong lòng Tịch Nhan nghi ngờ càng thêm sâu. Dự thân vương, nàng cũng chỉ mới nghe nói mà thôi. Người này cực vì thần bí, tuy nói là vì Đại Sở lập nên nhiều chiến công hiển hách, nhưng trong thiên hạ nhưng không ai gặp qua khuôn mặt thật của vị Vương gia này. Theo lời đồn đãi, dù cho hắn ra trận giết địch nhưng trên mặt cũng mang theo mặt nạ, những người gặp qua khuôn mặt của hắn, hơn phân nửa đều trở thành vong hồn dưới đao hắn.
Nhưng một người như vậy, vì sao lại bao vây chặt chẽ sơn trang này?
"Chàng?" Tịch Nhan quay đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ.
"Có lẽ vậy." Hoàng Phủ Thanh Vũ nhấc mi, "Nhan Nhan, nàng đi về nghỉ ngơi trước đi, không cần đi ra."
"Không." Tịch Nhan quả quyết cự tuyệt, bỗng nhiên lại dịu xuống, kéo cổ tay áo hắn, "Chàng cho ta đi nhìn xem vị Vương gia trong truyền thuyết này như thế nào, không được sao?"
"Nếu nàng thật sự muốn nhìn, ta cho lão Thập Nhị mang nàng lên lầu, nhìn từ xa xa, không nên theo ta làm gì?"
Tịch Nhan nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của hắn, lúc này mới yên lòng, có chút không cam lòng gật gật đầu, xoay người theo Thập Nhị lên lầu.
Trên lầu, từ xa xa, có thể thấy cửa sơn trang bị mở ra, một đoàn thị vệ dũng mãnh bao vây xung quanh Hoàng Phủ Thanh Vũ, Hoàng Phủ Thanh Thần cùng lão Thập Nhất đứng trước cổng sơn trang.
Trên lầu, Thập Nhị tức giận đến mức nghiến răng, hung hăng vỗ lan can.
Trong lòng Tịch Nhan không biết vì sao lại chấn động khi nhìn thấy vị Vương gia nổi tiếng trong truyền thuyết, đột nhiên nàng nghe thấy có tiếng bước chân đi lên, quay đầu nhìn lại thì ra là Đạm Tuyết.
Đạm Tuyết đối với nàng mà nói kỳ thật cũng là một nữ nhân thần bí, ngay cả lúc một năm trước nàng ta giúp nàng chạy trốn, cho đến nay Tịch Nhan cũng nghĩ không thông là vì sao. Mà lúc này, khi Đạm Tuyết nhìn thấy nàng cũng chỉ cười nhẹ, đến bên cạnh nàng, cùng nàng sóng vai nhìn tình hình phía dưới.
← Ch. 096 | Ch. 098 → |