Vay nóng Tinvay

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia - Chương 229

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Trọn bộ 322 chương
Chương 229
0.00
(0 votes)


Chương (1-322)

Siêu sale Shopee


Hắn nói, có thể gọi hắn là thất ca.

Vốn đều sinh ra là người của hoàng gia, Nam Cung Ngự sao lại không biết khi đó thân phận của Hoàng Phủ Thanh Vũ tôn quý nhường nào, mà trong khi đó thân phận hắn lại là kẻ bình dân, vì thế hắn sao có thể nhận lấy vinh dự này.

Nhưng mà khi đó, hắn phải trả lời thế nào đây?

"Tạ thất gia quan tâm. Chỉ là thân phận thất gia tôn quý, nô tài không dám vượt quá giới hạn"

Bởi khi đó, hắn vào làm thủ hạ của Hoàng Phủ Thanh Vũ, sao lại có thể không tuân thủ tôn ti? Có lẽ Hoàng Phủ Thanh Vũ tín nhiệm hắn, cũng bởi vì hắn biết giữ lễ phép, biết tiến biết lùi, hắn không thể nhất thời cảm động, mà làm hỏng kế hoạch lớn của mình.

Hắn ở lại bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, trở thành thủ hạ tri kỷ nhất của Hoàng Phủ Thanh Vũ

Năm mười sáu tuổi, Hoàng Phủ Thanh Vũ dẫn hắn đến Tây Càng.

Mãi đến lúc đó, hắn đã biết việc Hoàng Phủ Thanh Vũ tàn phế là giả.

Cũng trong lúc đó, hắn đã bái sư phụ gia nhập vào môn hạ của người, nên đối với Tây Càng cũng coi như quen thuộc, lại không biết vì sao Hoàng Phủ Thanh Vũ phải đến đó.

Hỏi hắn, hắn chỉ nói, chịu sự ủy thác, đến thăm một người.

Không nghĩ đến, người hắn đến thăm, thân phận cũng không tầm thường.

Vòa nửa đêm, Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng hắn thăm nhập hoàng cung, đi vào một tòa tên là: điện Minh Quang.

Đã qua nửa đêm, nhưng mà bên trong cung điện đèn đuốc vẫn sáng trưng. Ẩn mình trên cây đại thụ, hai người có thể nhìn thấy một vóc dáng đang của tiểu cô nương ở bên trong, vẻ mặt cao ngạo nhìn tiểu thái giám trước mặt, đột nhiên dùng chân bước lên lưng của người thái giám kia: "Trương công công, ta đã nói muốn ăn thứ quỷ này khi nào vậy?"

Vừa dứt lời, chiếc đĩa điểm tâm không biết tên kia đều đổ trên người thái giám.

Tuổi tuy nhỏ, nhưng mười phần đã có dáng vẻ họa thủy.

Nam Cung Ngự ở trong bóng tối, nghe được tiếng cười khẽ từ cổ họng của Hoàng Phủ Thanh Vũ phát ra, cũng che dấu nụ cười bất giác hiện nơi khóe miệng của mình.

Cuối cùng, thái giám kia hoang mang, rối loạn, chật vật thu dọn đĩa điểm tâm, ngã ra khỏi điện.

Trong đại điện, tiểu cô nương kia bỗng dưng an tĩnh lại, ngay cả mặt mũi, ánh mắt đều im lặng, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn xinh đẹp và ương ngạnh, đột nhiên thu lại nhan sắc vốn có, phảng phất trong suốt.

Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi hơi giật mình, Nam Cung Ngự nghĩ rằng hắn muốn xuống, liền lấy tay đỡ lấy tay hắn. Nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chậm rãi đẩy tay hắn ra, chỉ là vươn tay ra, ngắt một phiến lá, để lên môi, từ tốn thổi lên.

Thủ khúc kia, mặc dù là người tinh thông âm luật như Nam Cung Ngự cũng chưa từng nghe qua, chỉ cảm thấy nó thấm vào lòng người lạ thường.

Trong đại điện, tiểu cô nương kia cũng nghe thấy bản thủ khúc này, nhưng cô bé chỉ lẳng lặng ôm chân mà nghe, lát sau đột nhiên nhảy xuống nhuyễn tháp, đi tới cửa cung điện, nhìn khắp chung quanh, giống như đang tìm kiếm nơi tiếng nhạc phát ra.

Nam Cung Ngự thấy ánh mắt nàng nhìn thẳng về hướng cây đại thụ nơi bọn họ ẩn nấp, thế là bèn huých nhẹ Hoàng Phủ Thanh Vũ, ý muốn hắn chú ý, kịp thời dứt ra rời đi. -

Nhưng mà Hoàng Phủ Thanh Vũ lại làm như chưa thấy, vẫn cứ chuyên tâm mà thổi khúc nhạc của mình.

Ánh mắt tiểu cô nương nhìn đến đây thì dừng lại một lát, rồi khom người, ngồi xuống trước bậc thang trước cửa đại điện, lấy tay chống cằm, lẳng lặng nghe,

Hoàng Phủ Thanh Vũ thổi bao lâu, cô bé liền nghe bấy lâu, cho đến khi kết thúc.

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi buông chiếc lá trong tay ra, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu cô nương kia.

Sau đó, từ ánh đèn đuốc mơ hồ trong đại điện, Nam Cung Ngự có thể thấy ánh mắt hắn, trước giờ chưa từng sáng như thế, như là một người đang sốt cao vậy.

"Nam Cung, chúng ta ở lại đây một lúc đi" Từ hoàng cung đi ra, trở lại dịch trạm, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã nói như thế.

Kết quả là đương nhiên hắn ngây người ở lại đây một thời gian.

Một tháng này, Hoàng Phủ Thanh Vũ mỗi ngày đều lẻn vào hoàng cung, thỉnh thoảng có thể cùng Nam Cung đi, cũng có khi chỉ có mình hắn đi.

Sau đó, có một lần Nam Cung Ngự cùng đi với hắn, đêm đó hắn nhìn thấy tiểu cô nương kia, Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa thổi khúc nhạc đó, cô bé không thuần thục mà tập một điệu múa.

Điệu múa đứt quãng, Nam Cung Ngự chỉ cảm thấy thật ngốc nghếch và vô vị, ngược lại Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nở nụ cười nơi khóe miệng: "Này Nam Cung, có trò hay xem rồi".

Quả nhiên, hai ngày sau, trong đại điện của hoàng cung Tây Càng xuất hiện một khúc vũ xa hoa, khuynh tẫn thiên hạ.

Mọi người truyền miệng nhau, một truyền mười, mười truyền trăm, rốt cuộc, khắp thiên hạ đều biết Tây Càng có quận chúa Hoa Tịch Nhan, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, dung mạo họa thủy, chỉ cười một tiếng sẽ khuynh đảo non sông, mị hoặc chúng sinh.

Nhưng cùng với tiếng thơm truyền khắp thiên hạ, trong dân gian Tây Càng còn vụng trộm lưu truyền tin đồn -- vị quận chúa kiều diễm này, tuy tuổi nhỏ, nhưng dung mạo xinh đẹp kia cũng đủ mê hoặc chính phụ thân của mình! Tình cảm loạn luân kia bức tử mẫu thân của nàng, mà phụ thân, không chịu nổi xấu hổ, liền bặt vô âm tích.

Có một khoảng thời gian, số lần Hoàng Phủ Thanh Vũ vào cung ngày càng nhiều.

Cho đến một hôm, nghe nói quận chúa đến sơn trang là để bái danh sư. Mà khi đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không thể không trở về Bắc Mạc.

Trước khi đi một ngày, trong dịch quán, Hoàng Phủ Thanh Vũ vuốt ve chén trà trong tay: "Ta muốn phái người ở bên cạnh nàng để chăm sóc nàng"

Nam Cung Ngự rốt cuộc lại mở miệng hỏi: "Thất gia, cuối cùng thì là người chịu ủy thác của ai vậy?"

Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ gợi lên ý cười lạnh lùng, nói: "Dượng của ta, Lăng Chiếu"

Lăng chiếu! Nam Cung Ngự kinh ngạc, thì ra chính là phụ thân của quận chúa kia!

Mà khi đó, lúc Nam Cung Ngự biết được Tịch Nhan vào đúng sơn trang của sư phụ mình, liền chủ động xin được ở lại nhận trọng trách này.

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười: "Ta cũng chỉ tin được ngươi thôi. Ngươi cũng gia nhập vào sơn trang kia, cùng nàng làm sư huynh muội, cũng sẽ quan tâm nàng tiện hơn"

Sự việc phát triển vô cùng thuận lợi, Nam Cung Ngự trở thành sư huynh của Tịch Nhan, hơn nữa Tịch Nhan còn rất tín nhiệm hắn.

Vài năm sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng thường xuyên quay lại Tây Càng, từ xa xa nhìn về dáng vẻ ngày càng xinh đẹp tuyệt trần của nữ tử kia; Mà Nam Cung Ngự cũng thường xuyên trở về Tây Càng, cùng hắn tán gẫu, nhưng vẫn không quên vụng trộm tìm kiếm phương thuốc trị lão hóa sớm trong phủ hắn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-322)