← Ch.02 | Ch.04 → |
"Đã có quyết định từ phòng nhân sự"
Hai tuần sau, Tổng Giám Đốc gọi Mạnh Đình Vũ vào phòng làm việc. mỉm cười và đưa anh quyết định chính thức.
"Điều đến New York, tiền lương, tiền thưởng đều bằng với nhân viên bên đó, cố gắng lên Đình Vũ, công ty thực sự rất coi trọng cậu, cậu nhất định sẽ thành công!"
Mạnh Đình Vũ nhận quyết định, tuy rằng rất vui vì có thể đến tổng công ty để làm việc, nhưng cũng có chút do dự.
"Tổng giám đốc, có thể cho em hai ngày để suy nghĩ được không?."
Câu này vừa nói ra, Tổng Giám Đốc bỗng giật mình, vẻ không thể tin được."Không phải chứ! Đình Vũ, cậu đã đồng ý với tôi rồi mà? Lẽ nào cậu không muốn đến New York?"
"Em đương nhiên rất muốn đi! Chỉ là ...." Mạnh Đình Vũ ủ rũ..
Anh là vì lo lắng cho Trầm Tĩnh! Nghĩ đến phải để lại cô một mình ở Đài Loang, anh thật không đành lòng
Tổng Giám Đốc nhìn đế vẻ mặt của anh, như hiểu ra vấn đề, nhíu mày."Là vì cô bạn gái kia sao?" Ông chậm rãi hỏi.
Mạnh Đình Vũ giật mình, thấy không thể gạt được sếp đành thẫn thờ gật đầu."Em còn chưa nói với cô ấy về việc này, em lo cô ấy sẽ không thể chấp nhận."
Mạnh đình vũ chấn động, thấy không thể gạt được, thẫn thờ địa điểm đầu."Ta còn không cân nàng giảng chuyện này, ta lo lắng nàng không thể tiếp thu."
"Đình Vũ!" Tổng giám đốc lắc đầu, mười phần không tán đồng."Đàn ông làm việc sao lại do dự như vậy? Tôi không phải đã nhắc cậu rồI sai? Có một số việc phảI thật quyết đoán!"
Nhưng bốn năm cảm tình, đâu phải nói dứt là dứt?
Đi ra nước ngoài làm việc, không phảI một hai năm là có thể quay về, không thể biết được khi nào mới quay về Đài Loan. Trầm Tĩnh có thể chờ anh lâu vậy sao?
Mạnh Đình Vũ buồn bã nhìu mày.
"Cậu cũng đừng nghĩ đến việc mang bạn gái đến New York, sẽ lại bị vướng bận!" Tổng giám đốc khuyên bảo một cách tình cảm."Làm việc tạI Phố Wall, một ngày có hai mươi bốn tiếng cậu cũng sẽ không thấy đủ thì làm sao có thờI gian để quan tâm đến cô ấy!"
"Em biết" Mạnh Đình Vũ trả lời. Chính vì như thế nên anh cũng chưa từng nghĩ đến việc mang cô sang Mỹ, anh biết rõ là sẽ không có thờI giam để chăm sóc cô. Anh thở dài, lấy lại tinh thần."Xin lỗi Tổng Giám Đốc, có thể .... cho em thêm 1 chút thờI gian để suy nghĩ được không ạh?"
Tổng Giám đốc nhìn anh một hồI, thở dài một cách bất đắc dĩ."Được rồI, tôi cho cậu một ngày, ngày mai nếu không cho tôi một câu trả lờI thuyết phục, tôi coi như cậu cự tuyệt quyết định này!" Ông nói một cách quyết đoán.
Mạnh Đình Vũ hiểu được rằng đó thời hạn cuối cùng để anh phải đưa ra được quyết định của mình!
Anh mang một tâm sự nặng nề, còn Trầm Tĩnh thì vẫn vô tư.
Đêm đó, anh về nhà rất đúng giờ, điều khiên cô ngạc nhiên và vui vẻ hơn nữa chính là anh mua cho cô một bó hoa hồng thật đẹp, cô cười còn tươi hơn cả hoa.
"Chồng, cảm ơn anh!" Cô ngọt ngào kêu nickname của anh, vùi đầu vào lòng anh, hôn lên má anh thật dịu dàng.
Anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắc của cô, hoàn toàn không thể cùng chia sẽ sự vui sướng với cô.
Cô vui vẻ tìm một bình hoa thủy tinh, đem bó hồng cắt tỉa tỉ mỉ, rồi lại cẩn thận cắm vào bình, mang đến để trên bàn, sau đó say mê ngắm nhìn.
Càng nhìn càng thấy vừa lòng, nụ cườI của cô càng đậm, anh giật mình nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô.
"Đúng rồi, hôm nay em cùng đồng nghiệp tìm được một quyển sách dạy nấu ăn rất hay, để em làm cho anh ăn, anh chờ một chút sẽ có cơm liền."
Nói xong cô nhanh nhẹn chạy vào phòng bếp, khe khẽ hát, đeo vào cái tạp dề màu trắng.
Cô bận rộn với món canh, anh đứng dựa vào cạnh cửa phòng bếp ngắm nhìn cô.
"Lạ thật, anh ngây người đứng đây làm gì?" Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn anh."Đi xem tin tức đi! Anh không phải mỗi ngày đều phải xem báo về tài chính và kinh tế sao?"
"Hôm nay không xem" Anh trả lời nhẹ nhàng.
Muốn xem mấy con số lên xuống bất định kia, tương lai anh vẫn còn nhìu cơ hội, hiện tạI anh chĩ thầm nghĩ ngắm nhìn cô thật kỹ.
"Vậy anh tắm trước đi! Chờ anh tắm xong thì em cũng làm xong thức ăn rồi"
"Một chút nữa sẽ tắm"
"Đọc báo?"
"Không đọc."
"Đến phòng khách ngồi nghỉ một chút?"
"Không cần! Em đừng để ý đến anh, cứ làm việc của em đi"
"Em là muốn làm việc của mình lắm, thế như anh cứ đứng như ông thần giữ cửa thế này em rất không tự nhiên!" Cô nũng nịu trách.
Anh không nói tiếng nào, vẫn bình tĩnh và chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy như chất giấu thật nhìu bí ẩn, thần bí mà mê người.
Tim của cô đập loạn nhịp, ngượng ngùng mở miệng."Quên đi, mặc kệ anh, miễn sao đừng làm phiền em là được."
Cô không để ý đến anh nữa, anh cũng vẫn tiếp tục nhìn, lẳng lặng quan sát, đem từng nụ cười, từng cử động của cô thu vào đáy mắt, khóa vào đáy lòng.
"Tĩnh." Một lúc lâu, anh từ từ thoát khỏi trầm tư, khàn khàn lên tiếng.
"Vâng?" Cô không quay đầu lại, nhấc nắp, vặn nhỏ lửa nồi thịt bò hầm.
"Anh nhớ em từng nói em đã học được cách chăm sóc chính mình."
"Thế nào? Không tin em sao?" Cô quay sang véo nhẹ vào mũi anh."Em cũng không phải là một đứa con nít, tất nhiên biết tự chăm sóc chính mình."
"Em sau này khi băng qua đường phải cẩn thận biết không?"
"Biết"
"Phải nhớ trước tiên là nhìn bên trái bên phải xem có xe không rồi mới có thể qua."
"Em biết rồi! Anh xem em là con nít còn học mẫu giáo sao?"
"Em sẽ không quên ăn cơm đúng giờ phải không?"
"Đương nhiên" Cô giơ muỗng khẽ gõ nhẹ anh một cái."Em xin anh, anh mới là người ăn uống không đúng giờ giấc, đúng không? Mỗi khi bận làm việc thì sẽ quên cả ăn uống, anh còn dám nói em sao?"
"Đồng hồ bào thức không được quên chỉnh." Anh tiếp tục nói
"Được rồi được rồi, đáng ghét, bất quá thỉnh thoảng cũng có thể quên một lần mà, vậy mà anh vẫn còn cười em đến tận bây giờ sao?." Cô phản bác.
"Còn có, làm chuyện gì đều phải cẩn thận tỉ mỉ một chút, không được vội vàng hấp tấp."
"A, anh lại chê em không giống một đứa con gái đúng không?" Có tắt bếp, xoay người lại, hai tay để trên hông, tỏ vẻ hung dữ."Ừ, em rất thô lỗ, vậy thì thế nào?"
Nếu là bình thường, khi cô như nửa thật nửa đùa hờn dỗi với anh, anh sẽ cao giọng cười, nhẹ nhàng xoa đầu hoặc véo mũi cô, hoặc là dang tay ôm cô vào lòng, hôn cô không khách khí.
Nhưng mà bây giờ, anh chỉ âm thầm nhìn cô, thật sâu, khóe miệng nở nụ cười rất lạnh nhạt.
Cô rốt cuộc cũng cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp, đôi mắt đen của anh nhìn như có muôn ngàn tia sáng, miệng như phảng phất có bí mật gì đó mà không thể nói nên lời.
"Đình Vũ, hôm nay anh rất kỳ lạ, anh có chuyện gì muốn nói với em đúng không?"
Anh gật đầu, yên lặng nhìn gương mặt đẹp đẽ của cô, cảm thấy những lời sắp nói đây, mỗi câu mỗi chữ như nặng ngàn cân....
"Anh muốn đi New York."
Anh ấy muốn đi New York.
Đột nhiên nghe anh tuyên bố như vậy, Trầm Tĩnh đều tiên là ngẩn người, đầu óc trong phút chốc như không thể suy nghĩ được gì.
Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, lý trí chậm rãi phục hồi, gương mặt cô tái nhợt nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười, một lần nữa xác nhận lại, xác định cô không nghe lầm.
Anh-thật-sự-muốn-đến-New York.
Là sự thật
Cô kinh hãi, đôi mắt lập tức ửng đỏ, hỏi anh khi nào anh sẽ trở về, anh nói là không xác định, anh là thuyên chuyển công tác, không phải đi học, cũng không phải du lịch, không có khả năng biết được ngày về.
"Vậy mang em theo với!"
Cô khóc, cực kỳ kinh hoảng, trong lòng cô như đang có một trận bão tuyết, cô nức nở khóc, nghẹn ngào năn nỉ anh mang cô cùng đi.
Anh lắc đầu, nói rằng anh không thể chăm sóc cô.
"Em không cần anh chăm sóc, em biết tự lo cho chính mình!" Cô nói một cách khẩn thiết.
Thế nhưng anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, cô nhìn anh một cách chờ đợi, đợi anh có gật đầu hay không.
"Anh dẫn em theo đi Đình Vũ, đừng bỏ em lại một mình ở chỗ này! Xin anh ..."Cô khóc và cầu xin anh, thân người như không còn chút sức lực ngồi bệt xuống chân anh, anh đỡ lấy cô, cũng không dám nhìn đến cô một lần.
Thấy thái độ của anh như thế, cô hiểu rõ trong lòng anh cũng rất phân vân, anh không phải là hoàn toàn vô tình, anh cũng khôngmuốn bỏ cô lại.
Ngọn lửa hy vọng lại cháy lên trong, cô chọn một cách khác, run giọng nói.
"Được rồi, anh không thể mang em theo, em cũng không ngại, em sẽ ở Đài Loan chờ anh, bất luận anh đi bao lâu, em đều sẽ chờ anh trở về."
Thái độ của cô như vậy từa hồ như khiến anh thật kinh ngạc, qnh quay đầu nhìn cô, đôi mắt như phát sáng."Tĩnh, em đừng như thế, anh thật sự không biết chính xáckhi nào sẽ trở về."
"Không sao cả, em vẫn sẽ chờ!" Cô cố chấp nói, ngẩng mặt lên nhìn anh! "Embiết anh muốn đến Phố Wall để làm việc, thế nên không thể buông tha cho cơ hội này, bất luận anh muốn làm như thế nào, em đều ủng hộ anh, thế nhưng, anh không thể ngăn cản em chờ anh!"
"Anh thực sự không hiểu..."
"Em chờ anh!" Cô kiên quyết nói.
Anh nhìn cô, sắc mặt giống như cô, tái nhợt như tuyết."Em có biết không, em chờ anh một ngày, anh sẽ cảm giác như một năm? Anh không thể cho em một ngày về xác định, không thể để cho em chờ đợi một người đàn ông không biết ngày nào mới trở lại, anh...."
"Chỉ cần trong lòng anh không thay đổi, em có thể chờ anh cả đời!" Cô vội vã nắm lấy cánh tay anh, không để cho anh nói tiếp .... Những lời này, cô không muốn nghe tới.
Anh chấn động, cơ thể trở nên cứng ngắt như một người tuyết, rốt cuộc anh chịu thua, không nói them gì nữa.
Tranh cãi giữa đôi tình nhân cũng dừng lại vào lúc ấy.
Nhưng sự tình thì vẫn giữ nguyên như cũ, Trầm Tĩnh rất rõ rang.
Quyết định của Mạnh Đình Vũ như một quả bom uy lực cực lớn rơi vào cuộc sống của hai người, cô bị dọa cho đầu óc choáng váng, anh cũng như thế, trong một lúc, buộc hai người đến sát bờ vực thẳm.
Chỉ cần bước nhầm một bước, mọi thứ sẽxong.
Vì thế cô nhất định phải cẩn thận, nhất định phải chứng minh được quyết tâm của mình, không để cho anh bị dao động lần nữa.
Cô nhất định phải chứng minh cô có thể chiếu cố chính bản thân mình, anh không cần vì cô mà lo lắng, cô tuyệt đối có đủ sự kiên cường để ở lại Đài Loan chờ anh.
"Đình Vũ, em sẽ chứng minh cho anh xem, sẽ không làm anh thất vọng." Trầm Tĩnh thì thầm tự nói.
Tuy là tự nói với chính mình như vậy, thế nhưng hôm nay cô đến công ty thì cô giống như người mất hồn, không làm được việc gì, bị sếp mắng, lại mang đến phiền phức cho đồng nghiệp
"Trầm Tĩnh, cô lại làm sai nữa!" Kế toàn đưa trả lại cho cô một tập hồ sơ."Con số trong này bị sai hết rồi, cô sửa lại đi."
"A! Bông bỗng nhiên tỉnh người, nhận lấy tập hồ sơ, phát hiện mình chính là phạm vào một lỗi rất buồn cười."Xin lỗi, xin lỗi, em sẽ sửa lại ngay, lát nữa sẽ đưa lại cho chị."
Kế toán liếc mắt nhìn cô, lắc đầu, bất đắt dĩ rời đi.
Cô vội vã sửa lại và mang đến giao cho kế toán, vừa xoay người thì lại đụng phải một cô bạn đồng nghiệp, cô giẫm phải chân đối phương làm người ta đau đến mức phải hô lớn
"Đau quá! Trầm tĩnh, cậu có thù oán gì với mình sao?"
"Xin lỗi, xin lỗi." Cô liên thanh xin lỗi.
Trở lại chỗ ngồi, cô bạn đồng nghiệp sát vách liếc mắt nhìn cô."Trầm Tĩnh, cậu bị sao vậy? Ngày hôm nay như người mất hồn vậy?"
"Không có việc gì, không có gì."
"Có phải ngày hôm qua cãi nhau với bạn trai không? Cô bạn đồng nghiệp hỏi một cách sắt bé.
Cô giật mình nhảy dựng lên."Không đó, không phải là như vậy!" Khuôn mặt trắng bệt, giọng nói hoảng hốt, quả thực giấu đầu lòi đuôi.
Cô bạn đồng nghiệp sát vách kinh ngạc nhướng mày, thấy cô tâm tình kích động như thế cũng tự im miệng, quay về làm việc của mình. Trầm Tĩnh lại thấy buồn vôcớ, cũng biết được phản ứng của mình có vẻ hơi quá, ngẩn người một chút, quyết định vào phòng chờ để nghỉ ngơ một chút. Cô mở giỏ xách, đang muốn lấy ra túi đồ trang điểm, bong nhìn thấy một tập hồ sơ A4
Đây là cái gì?
Cô lấy ra, nhìn có vẻ mờ mịt, lật mặt trước, là Logo công ty của Mạnh Đình Vũ, mở ra, bên trong là báo cáo của anh. Cô suy nghĩ một chút, thực sự không nhớ rõ tập hồ sơ này tại sao lại nằm trong túi của mình.
Cô lấy điện thoại co cho Mạnh Đình Vũ, anh không bắt máy, cô giật mình, bỗng nhớ tới anh có noíhôm nay anh có một buổi hội nghị rất quan trọng, anh sẽ báo cáo với vài vị khách lớn của công ty.
Không phải là phần báo cáo này đi?
Cô bỗng dưng kinh hoảng, nhất thời không biết làm sao.
"Làm sao vậy?" Cô bạn đồng nghiệp kế bên vô tính nhìn thấy biểu tình có vẻ kỳ lạ của cô. 'Sắc mặt cậu rất khó coi."
"Giúp mình xin nghỉ với!" Cô đột nhiên nói với cô bạn đồng nghiệp."Giúp mình nói với sếp một tiếng, mình có việc gấp đột xuất, phải đi ra ngoài một chút." Nói xong, cô nhanh tay dọn đồ vào túi xách.
"Này! Cậu muốn đi đâu vậy?"
Câu hỏi của cô bạn đồng nghiệp còn chưa dứt, cô đã nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng làm việc, xông vào than máy, chạy thẳng xuống dưới lầu.
Tại trước cửa, cô vội vã bắt một chiếc taxi, trên đường vẫn giục tài xế chạy thật nhanh, đến phía đốidiện công ty của Mạnh Đình Vũ, tài xề nhìn đường đang bị kẹt cứng, thở dài.
"Phía trước nhìn có vẻ đang bị kẹt xe, muốn quay đầu sang kia đường phải đợi lâu lắm, cô có muốn xuống ở bên này không? Băng qua đường sẽ nhanh hơn nhiều!"
Trầm Tĩnh yên lặng nghe, quay sang nhìn xung quanh, quả nhiên xe bị kẹt cứng, không thể di chuyển, cô suy nghĩ một chút rồi lập tức trả tiền xuống xe.
Vội vã đi đến bên đường, vừa thấy chuyển sang đèn xanh, đang muốn băng qua, trong đầu bỗng nghe thấy Mạnh Đình Vũ dặn dò.
"Em sau này khi qua đường phải nhớ cẩn thận một chút."
Cô giật mình.
Đúng, cô không nên bất cẩn như vậy, cô phải chứng minh vối Đình Vũ cô có thể tự chăm sóc bản thân, nếu Đình Vũ lo lắng khi cô qua đường, cô sẽ cố cẩn thận một chút.
Vừa nghĩ vậy, Trầm Tĩnh quay lại, đi vào đường hầm. Dưới tầng hầm lại giống như một mê cung, bốn phương tám hướng đều có lối đi, là một người không giỏi xác định phương hướng, cô nhất thời đứng sững tại chỗ, không biết nên đi lối nào.
Do dự vài giây, cô dựa vào trực giác tìm một lối đi, vừa bước lên trên đường, nhìn xung quanh, sai rồi, đi tới công ty của Mạnh Đình Vũ là ở phía đối diện không phải hướng này, cô vội vàng thế mà lại chọn nhầm hướng đi.
Không biết làm thế nào, cô thực sự rất lo lắng, có lẽ do trời sinh cô cái tính không thể xác định phương hướng, dù có đổi mấy hướng, vẫn chỉ làm cô thở hồng hộc mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn không đến được nơi muốn đến.
Một nỗi buồn vô cớ tự dưng vây lấy cô, cô nghĩ mình như đang bị mắc kẹt tại đây, cô đơn một mình, như thể cô bị người ta vứt bỏ giữa tầng ngầm này, thật tội nghiệp nhưng lại thật buồn cười.
Cô làm sao vậy? Tại sao ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng làm cho cô lo lắng? Từ trên đường đi xuống tầng ngầm lại bị lạc đường sao? Chuyện này mà để người khác biết được nhất định sẽ bị chê cười đến chết.
Vì sao cô đi tới đi lui bẫn không tìm được lối ra? Rõ rang công ty của Đình Vũ ở ngay phía trước, các nơi này không xa, vì sao cô không đến được bên anh, không nắm láy đượdc anh?
Cô tại sao lại ngốc như thế! Trách không được tại sao Đình Vũ không dám mang cô theo đến New York, cô thực sự là một người rất mơ hồ, nhất định chỉ làm liên lụy đến anh.
Anh luôn là một người làm việc có kế hoạch, đối với sự nghiệp rất quyết tâm, anh cần là một người có thể cùng anh kề vai sát cánh, cùng phấn đấu, cùng bầu bạn, không phải là một người chỉ biết ngăn cản bước tiến của anh.
Trách không được anh không muốn mang cô đến New York, trách không được anh muốn để cô lại Đài Loan một mình.
Hốc mắt Trầm Tĩnh đỏ lên, một cảm giác khó chịu nghẹn tại cổ họng, một nỗi đau xót như cơn sóng dâng lên ngập lòng cô.
Cô không muốn ở lại nơi này, cô không muốn một mình ở lại Đài Loan, cô muốn đi cùng anh, vĩnh viễn cùng một chỗ với anh.
"Không nên bỏ em lại, Đình Vũ, em xin anh đừng bỏ em lại." Cô nghẹn ngào lẩm bẩm, lờ mờ suy nghĩ, trong mơ hồ lại tìm ra lối đi."Em hứa với anh, em sẽ học cách chăm sóc chính mình, em nhất định không làm liên lụy đến anh, anh phải tin tưởng em, nhất định phải tin tưởng em."
Trước khi tiếng nói vừa dứt, cô cuối cùng cũng tìm ra được lối đi, cố gắng mỉm cười, vào thang máy đi lên lầu.
Đi đến cửa công ty Mạnh Đình Vũ, cô đang muốn hỏi thăm về anh, một cô gái thật xinh đẹp mặc một chiếc váy ngắn, lộ rõ đôi chân thon dài, cách ăn mặt thật hợp thời gian bước đến.
Cô quan sát Trầm Tĩnh từ trên xuống dưới."Cô tìm Đình Vũ sao?"
"Đúng vậy" Trầm Tĩnh đáp lại cô ta."Làm phiền cô giúp tôi gọi anh ấy có được không?"
""Anh ấy hiện tại đang họp với khách hàng. Cô là ai?"
"Tôi là bạn gái anh ấy." Trầm Tĩnh vội nói."Anh ấy để quên một phần tư liệu, tôi giúp mang đến giúp cho anh ấy" Cô lấy tập tài liệu."Phiền cô mang đến giao cho anh ấy được không? Tôi lo anh ấy sẽ cần đến trong lúc họp"
Cao Lệ Na không cầm lấy tập hồ sơ, đôi mắt đen nhìn Trầm Tĩnh một cách tỉ mỉ, sau đó giương mắt, môi hiện lên nụ cười đầy ẩn ý.
"Cũng không khá mấy" Cô nói nhỏ
"Cái gì?" Trầm tĩnh nghe không rõ.
"Không có gì. Tôi vừa nói tôi đang có việc phải đi ra ngoài, không thể giúp cô được." Dừng lại một chút, đáy mắt chợt hiện lên một tia giảo hoạt."Không bằng cô mang vào đưa cho anh ấy đi, phòng họp ở phía bên kia"
Trầm Tĩnh nhìn theo hướng ngón tay của Cao Lệ Na, không một chút nghi ngờ lại cảm kích gật đầu."Cảm ơn cô, tôi lập tức đi đến đó" Nói xong, cô vội vàng đi đến phòng hợp, không để ý đến khóe miệng Cao Lê Na hiện một tia cười ác ý.
Đi đến trước cửa phòng họp, cô nhìn vào lớp kính thủy tinh, liếc mắt nhìn thấy Mạnh Đình Vũ vẫn chưa vào họp cùng khách hàng, cô liền vẫy tay ra hiệu với anh.
Anh không phát hiện, cô nóng nảy, nhẹ nhàng gõ vào lớp cửa thủy tinh rồi lại vẫy tay.
Cuối cùng anh cũng chú ý tới, nhưng người chú ý đến, không chỉ một mình anh, hầu như tất cả mọi người bên trong đều nhìn cô một cách hiếu kỳ.
Sắc mặt Mạnh đình vũ nhất thời trở nên u ám
Cô mở cửa, đem tập hồ sơ đến trước mặt anh, nhỏ giọng nói."Đình Vũ, em giúp anh mang tập báo cáo này đến."
"Báo cáo gì?" Hắn cau mày.
"Báo cao anh cần trong ngày hôm nay đấy. Anh không biết, em phát hiện anh quên mang theo, thật lo lắng, vội vàng từ công ty chạy đến đây để đưa anh."
Anh không trả lời, cầm lấy tập hồ sơ vừa lấy ra từ trong tùi, sắc mặt chợt biến đổi."Tập hồ sơ này là hay ngày trước em kêu em hủy dùm, em lại mang đến làm gì?"
"Cái gì?" Cô giật mình.
Vừa nghe anh nhắc như thế, cô mơ hồ nhớ lại dường như thật đúng như vậy, lúc đấy, cô cầm lấy tập hồ sơ, tiện tay bỏ vào trong túi, sau lại do bận bịu nên cũng quên mất, vừa vặn hôm nay lại dung đến chiếc túi này, thế nên mới gây ra sự hiểu lầm như vậy.
"Xin lỗi, Đình Vũ, em quên mất." Lời vừa xin lỗi, ánh mắt như ủ rũ, cô nhìn thấy anh có vẻ đang rất bất mãn.
"Đình Vũ, vị này là?" Một vị khách hàng bỗng nhiên cao giọng hỏi, trọng giọng nói mang theo ý true chọc."Là bạn gái cậu sao? Thật xinh đẹp."
"Bạn gái mang hồ sơ đến cho cậu sao? Không sai nha, bạn gái đối với cậu thật tốt." Một người khách khác nhàn nhạt tiếp lời.
Ngụ ý là: Ngay cáo hồ sơ trọng yếu cậu cũng quên mang đi, làm thế nào trông cậy vào cậu giúp chúng ta đầu tư thật tốt?
Mạnh Đình Vũ rất rõ rang, đối với những người "tiện tay" ném hàng chút của cải như thế này mà nói, đầu tư vào cái nào không quan trọng, quan trọng là có thể hay không giúp họ kiếm được thật nhiều tiền, một người giao dịch viên thiếu thận trọng, không khôn khéo sẽ không chiếm được sự tín nhiệm và ưu ái của bọn họ.
Trầm Tĩnh hôm nay ngay ra họa lớn, rất có thể sẽ hại công ty mất đi vài vì khách quý đã hợp tác trong một thời gian dài, thật vất vả mọi người mới tìm được, anh phải làm thế nào để làm mọi người thất vọng.
Vừa nghĩ như thế, Mạnh Định Vũ liền tối mặt, hắng giọng."Xin lỗi, mời mọi người đợi một chút." Anh bình tĩnh quét mắt nhìn mọi người, vươn tay kéo Trầm Tĩnh ra khỏi phòng họp.
Đến khi mang cô đến tận cửa công ty, anh ngay tại góc cầu thang thấp giọng mắng.
"Em rốt cuộc đến để làm gì? Em đi làm cũng đã gần được một năm, chẵng lẽ không hiểu được, khi người khác đng họp lại chạy đến cắt ngang là rất không lịch sự sao?"
"Em ... em không phải cố ý." Cô xanh mặt."Em là sợ anh ...
"Anh xin em, em động não một chút được không?" Anh không cho cô cơ hội để giải thích, hai tay ôm lấy đầu cô, nhìn một cách hungh bạo."Sao em nói mãi vẫn không nghe vậy? Làm việc lúc nào cũng mơ hồ? Em khiến anh làm sao yên tâm?"
"Vâng, xin lỗi, em biết sai rồi, anh đừng nóng giận nữa, Đình Vũ, em thề sau này sẽ không như vậy nữa."
"Sau này sẽ không như vậy nữa? Câu này em nói đã mấy trăm lần rồi? Đến bây giờ vẫn như thế! Anh lớn tiếng mắng, nổi trận lôi đình.
Cô kinh hãi, nói không ra lời.
Mạnh Đình Vũ nhìn gương mặt hoảng hốt của cô, thân mình run rẩy, như con thỏ bị kinh hãi, lui về một chỗ, anh vừa tức, vừa giận, vừa yêu thương, nhưng lòng cũng nguội lạnh.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, anh không thể cả đời ở bên cạnh một người mãi không thể lớn như cô.
Ngực như có vết rách, chạm vào tận trong tim, từ từ, phía trên như có một lớp kén, bao lấy nơi mềm mại ấy, như chia cắt going máu nóng đang chảy.
"Anh nghĩ chúng ta nên chia tay đi."
Một tuần sau, Mạnh Đình Vũ đi New York.
Trầm Tĩnh đến sân bay để tiển anh, tại khu vực tiễn khách ngăn cản anh, đôi mắt đẫm lệ, khóc xin anh nhất định phải trở về, cô sẽ ở Đài Loan chờ anh.
Anh tìm mọi cách để an ủi cô, khuyên cô dứt bỏ ý nghĩ hai người sẽ tiếp tục ở bên nhau, nhưng nói thế nào cô cũng không nghe, nhất định không chịu chấm dứt.
Đến cuối cùng, anh hạ quyết tâm, không để ý đến cô.
Cô ngồi cạnh anh, nắm lấy cánh tay anh, một câu rồi lại một câu, thầm khóc, sợ anh ngại phiền, không dám khóc thành tiếng, thỉnh thoảng lấy tay che lại mắt mũi, khóc nức nở.
Thời gian từ từ trôi qua trong khi cô vẫn còn lo lắng và u buồn, rốt cuộc, cô cũng không kéo lại được, rưng rưng nhìn anh bước đi.
Cô cố chấp nhìn theo bóng lưng của anh, không chịu buông tha, cho đến khi bóng dáng cũng nhạt nhòa như một cây kim, đâm vào cô, chảy máu.
Cô muốn gục ngã, dung hết sức lực mới có thể nâng hai chân, vịn vào tường, lảo đảo bước ra phía ngoài sân bay, nhìn theo máy bay đang cất cánh.
Cô không biết được anh đang ngồi trong chiếc máy bay nào, không hiểu được con quái vật khổng lồ kia làm sao có thể mang người cô yêu nhất rời khỏi mình, cô chỉ thẫn thờ đứng lặng nơi nào đó, nhìn báy may cất cánh rồi lại hạ cánh.
Cho đến tận hoàng hôn, rang màu đầy trời, rồi đến lúc bóng đêm bao phủ.
Nên trở về nhà thôi, anh đã đi rồi, dù cho cô có cố nhìn hết cả bầu trời nước Đài Loan này cũng sẽ không thể nhìn đến được anh.
Tất cả đã đi rồi.
Cô nhắc đi nhắc lại như lời nói của một người máy, một lần lại một lần tự nói, hay là ngay cả chính bản thân cô cũng không rõ mình đang nói cái gì, chỉ là mỗi bước chân trên đường đều khiến lòng cô càng them tan nát.
Tim, là vụn võ, nhưng lý trí, lại ôm một tia hy vọng.
Có thể, anh sẽ gọi điện lại, có thể, anh nói chia tay chỉ là lời nói lúc tức giận, có thể chờ khi anh bình tĩnh và nghĩ thông suốt, anh sẽ trở về tìm cô.
Đúng vậy, cô phái tin tưởng, chuyện còn chưa đến mức tuyệt vọng, bốn năm tình cảm không thể nói một kiếm là có thể chặt đứt, là dầy đặt, là cứng cói, không thể dễ dàng xé bỏ.
Dứt không được
Tuyệt đối không được.
Nhất định không dứt bỏ được.
Cô tự thuyết phục chính mình, nôn nóng trông ngóng tin tức của anh, cô chờ đợi trong hộp thư, chờ đợi bên điện thoại, ở máy vi tính, ở trước cửa nhà.
Cô tin tưởng sẽ đợi được chữ của anh, âm thanh của anh, dáng người của anh,
Cô trông mong, chờ đợi, năm tháng như trôi qua bên người cô, cắm vào trong lòng cô một mũi tên.
Qua một thời gian, cô biến thành một người khác, một người không. thể xác định rõ ràng mọi thứ.
Cô hoảng hốt nhìn vào mỗi một sự vật cô tiếp xúc, vật nào cũng có đầy kỷ niệm.
Thẳng đến một ngày nào đó, cô bệnh một trận thật trầm trọng, tỉnh dậy sau một cơn sốt cao.
Thần trí của cô chợt thanh tỉnh, đoạn tình yêu mà cô vẫn chấp nhất, cũng đã thậtthông suốt.
Cô ngồi dưới đất, im lặng nhìn bóng dáng của chính mình, dưới ánh trăng như thật sáng tỏ.
Không thể sợ cô đơn. Trầm Tĩnh, phải quen cố thôi.
Cô lẳng lặng tự nói với chính mình.
Bởi vì sau đó, bạn thân cũng chỉ có một mình.
Chỉ có cái bóng cô độc kia làm bạn với chính mình.
Tại ánh trăng, cơn gió mát ban đêm chợt thổi qua, ở một nơi vắng lặng, dường như chỉ có tiếng hít thở của chính mình, cô bỗng nhiên đã hiểu.
Nguyên lai, con người không phải một ngày, một năm mà lớn lên.
Là ở một thoáng trong nháy mắt, cũng chính là ở một lúc không ngờ đến, đột nhiên lớn lên.
Là như thế này mà lớn lên....
← Ch. 02 | Ch. 04 → |