← Ch.06 | Ch.08 → |
Trước khi rơi vào cảnh nghèo túng, Lưu Ly Các lớn nhất cả nước, là Lưu Ly phường nổi danh nhất cũng thuộc về Mộ Dung gia, cung đình hoàng gia, hoàng lăng cùng các quan lại sử dụng đồ vật Lưu Ly, có đến tám chín phần là xuất phát từ Lưu Ly Các, như vậy có thể đoán năm đó Mộ Dung Gia giàu có đến cỡ nào. Hơn nữa cũng giống như Chu gia, bởi vì lien quan đến công việc, lúc đó Mộ Dung gia cùng quan lại cũng có quan hệ rất thân thiết, chỉ là chủ nhân của Mộ Dung gia cũng không hề nghĩ đến việc lợi dụng mối quan hệ này thôi.
Về sau, Mộ Dung gia vì việc của Mặc gia mà công việc dần dần xuống dốc, hơn mười tòa Lưu Ly Các đều bị người ta âm thầm hủy hoại, cho dù đã sửa chữa mấy lần, nhưng vẫn lại bị phá hư như cũ, cho đến khi hoàn toàn không thể tiếp tục kinh doanh được nữa, cuộc sống không chống đỡ nổi nữa, đành phải bán hết mọi thứ lấy tiền mặt đưa cả gia đình đến Tô Châu sinh sống.
Trừ bỏ trang viên Nam Giao cũ kỹ, ở Kim Lăng, Mộ Dung gia không còn gì cả. Tuy rằng nhỏ lại cũ nát, cũng giống như hoang phế, nhưng con cháu Mộ Dung gia không ai dám bán đi lấy tiền bạc để tiêu xài, bởi vì đó là sản nghiệp của tổ tiên để lại. Nhưng như thế lại là may mắn, bằng không khi Mộ Dung Vấn Thiên dặn dò Mộ Dung Tuyết mang theo đứa nhỏ chạy nạn thì thật sự là không biết nên kêu Mộ Dung Tuyết trốn đi nơi nào mới tốt. Khi Mộ Dung Vũ Đoạn đến Kim Lăng, nhìn thấy không chỉ có Mộ Dung Tuyết cùng hai huynh đệ Đỗ Khiếu Phong, mà còn có...
"Cha, nương, hai người sao lại cũng đến đây?" Mộ Dung Vũ Đoạn kinh ngạc hỏi.
"Ta còn muốn hỏi con đấy!" Mộ Dung Vấn Thiên tức giận nói "Chúng ta xuất môn sau các con nửa tháng, lại đến đây sớm hơn các con nửa tháng, các con rốt cục là du sơn ngoạn thủy ở nơi nào đấy?"
"Chuyện này..." Mộ Dung Vũ Đoạn cười khổ "Nói ra thì dài dòng..."
Vì thế, những sự việc xảy ra từ lúc vì Cung Mạnh Hiền đưa lễ vật đến Tào gia trang, cho tới lúc đi đến đất Kim Lăng này, một con đường "nhấp nhô" đủ sự việc xảy ra, Mộ Dung Vũ Đoạn đều kể lại toàn bộ rất tường tận.
"Nói thực ra, con vẫn cảm thấy cực kỳ hoang mang! Mặc dù Nhạc phụ cùng Nhạc mẫu hai người trên giang hồ quả thực có vài phần uy danh, nhưng mà Tần gia, Triệu gia bọn họ ân cần như vậy, đối với con cực kỳ tốt cực kỳ khách sáo như vậy, thay vì nói là muốn chuộc lỗi, không bằng nói là..." Hắn chần chờ một chút "Bọn họ sợ hãi..."
"Sợ hãi?" Mộ Dung Vấn Thiên nhíu mày suy nghĩ.
"Đúng vậy, là sợ hãi" Mộ Dung Vũ Đoạn chậm rãi nói "Giống như là nếu như con không nhận lấy chiêu đãi của bọn họ, bọn họ sẽ phải rước lấy họa diệt môn vậy!!!"
"Phải không?" Mộ Dung Vấn Thiên không nhịn được liếc về phía Độc Cô Tiếu Ngu đang cười dài đứng ở một bên. Bọn họ đến tột cùng là ai trên giang hồ đây? Nhưng, dù Độc Cô Tiếu Ngu nói, ông cũng không nhất định là biết, bởi vì Mộ Dung gia đã lui khỏi giang hồ nhiều năm, phụ thân nói với ông về chuyện giang hồ cũng không nhiều lắm, đều là nói về những bằng hữu chí giao của phụ thân, cùng với vài chuyện kể về các danh môn đại phái trên giang hồ mà thôi, những chuyện khác cũng rất ít nói đến.
"Như vậy còn cha thì sao? Sao cha cùng nương lại đi đến Kim Lăng này?" Mộ Dung Vũ Đoạn hỏi
"Ta?" Lại đổi sang Mộ Dung Vấn Thiên cười khổ "Nói thật, ta cũng hồ đồ giống con thôi, hai vợ chồng các con xuất phát chưa đến mười ngày, một vị công tử tên Tư Đồ Nhạc liền tìm tới cửa..."
"Tư Đồ Nhạc?" Mộ Dung Vũ Đoạn suy nghĩ rồi nói "Đó có phải là người của Tư Đồ thế gia ở Phượng Dương phủ, là người lúc trước đã mua Lưu Ly Các, Lưu Ly Phường, cùng với các điền sản khác của Mộ Dung gia ta? Nhớ rõ lúc trước ông nội từng nhắc qua, lúc ấy bọn họ ra giá rất thấp chèn ép chúng ta, nhưng lại cũng chẳng có người nào ra giá khác hơn, bất đắc dĩ ông nội đành phải bán cho bọn họ!"
"Đúng, chính là bọn họ! Hơn nữa phụ thân của Tư Đồ Nhạc cũng chính là minh chủ võ lâm tiền nhiệm".
Minh chủ võ lâm tiền nhiệm?
Không biết vì sao, hắn lạicảm thấy trong đó hình như có ẩn chứa một liên hệ nào đó!
"Tư Đồ công tử kia tìm đến cha để làm gì vậy?" Mộ Dung Vũ Đoạn lại hỏi.
"Hắn mua đem Lưu Ly Các, Lưu Ly Phường cùng các điền sản mà gia gia của hắn mua lại của chúng ta toàn bộ trả lại cho Mộ Dung gia, coi như là bồi thường!"
"Sao?" Mộ Dung Vũ Đoạn chấn động "Vì sao?"
"Hắn nói..." Mộ Dung Vấn Thiên lại liếc mắt nhìn Độc Cô Tiếu Ngu một cái."Lúc ấy gia gia của hắn có thể xem như là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, việc mua bán kia thực sự là không quang minh chính đại, hắn muốn sửa chữa lại sai lầm này!!!"
"À, tuy rằng ông nội cũng từng nói qua, Lưu Ly Các là tổ nghiệp của Mộ Dung gia, có cơ hội thì phải thu hồi lại. Nhưng mà..." Mộ Dung Vũ Đoạn nổi lên ánh mắt không đồng ý "Dù là giá cả như thế nào, lúc trước dù sao cũng là do ông nội đồng ý tự nguyện bán cho bọn họ, bọn họ cũng đã trả tiền rồi, hiện tại chúng ta làm sao có thể không làm mà hưởng, nhận lấy thứ bọn họ trả lại đây?"
"Ta cũng nói với họ như vậy" Mộ Dung Vấn Thiên khen ngợi gật đầu "Vì thế Tư Đồ công tử đã nói muốn bán lại giá gốc cho chúng ta. Nhưng ngay cả như vậy, chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy, nhưng hắn vẫn cứ kiên trì muốn trả lại cho chúng ta, cứ đến làm phiền ta, ta đành phải tới tìm con để thương lượng một chút...!"
"Không cần thương lượng!" Độc Cô Tiếu Ngu vẫn luôn cười dài rốt cục cũng lên tiếng nói "Mua lại ngay lập tức đi!"
Hai cha con Mộ Dung Vũ Đoạn liếc mắt nhìn nhau một cái, hắn nói chuyện thực là đơn giản mà!!!
"Nhưng..."
"Về phần tiền bạc, rất đơn giản..." Độc Cô Tiếu Ngu xoạt mở cây quạt ra, tiêu sái quạt hai ba cái "Ta cho các người mượn trước, các người cứ đưa đồ cưới của Nghiễn Tâm cho ta giữ, sau khi công việc làm ăn đi vào ổn định, các người lấy tiền lời đến để chuộc lại là được rồi!!!"
Đồ cưới của Mặc Nghiễn Tâm???
Hai cha con của Mộ Dung Vũ Đoạn lại liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi lại rất ăn ý đồng thời quay đầu nhìn về phía Mặc Nghiễn Tâm, sau đó lại quay mắt nhìn về phía đối phương một chút, rồi lại không hẹn mà cùng lắc đầu!!!
Quả nhiên là cha con, thực sự rất ăn ý!!!
Độc Cô Tiếu Ngu cười thầm."Vì sao lại không được?"
"Đó là đồ của Nghiễn Tâm, chúng ta làm sao lại có thể..." Chợt im lặng, Mộ Dung Vũ Đoạn hạ mắt xuống nhìn, một bàn tay nhỏ nhẹ đặt ở trên khủy tay của hắn, tầm mắt hắn lại giơ lên cao nhìn vào mắt của Mặc Nghiễn Tâm, sau đó hắn lắc đầu "Không, ta không phải có ý đó... đương nhiên phải... ta biết, nhưng... cái đó không giống nhau, đó là... này, này... không, tự nhiên là không cần... có thể nào lại như thế..."
Do dự một lát, hắn than nhẹ "Được rồi!"
Khi bọn họ đang "nói chuyện" cùng nhau, đầu tiên là Mộ Dung Vấn Thiên tò mò chằm chằm nhìn xem bọn họ, sau đó Độc Cô Tiếu Ngu cũng tò mò lại xem bọn họ đến tột cùng là làm như thế nào để "nói chuyện" với nhau. Tiếp theo, nguyên là đang ở bên kia chơi đùa với Thiệu nhi là Đỗ Cầm Nương, Mộ Dung Tuyết và huynh đệ Đỗ Khiếu Phong cũng tò mò quay đầu nhìn xem. Bọn họ thực sự là "nói chuyện" với nhau nha! Càng xem càng tò mò, sau lại nghe thấy những lời khó hiểu của Mộ Dung Vũ Đoạn, tục ngữ nói rất đúng, lòng hiếu kỳ hại chết người, mắt thấy hai người kia thật vất vả rốt cục cũng "Nói chuyện" xong, nếu không đến hỏi cho rõ ràng, bọn họ nhất định sẽ vì hiếu kỳ mà chết mất!!!
"Các người rốt cục là đã nói những gì?" Độc Cô Tiếu Ngu khẩn cấp hỏi.
Mộ Dung Vũ Đoạn đầu tiên là dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Mặc Nghiễn Tâm một chút, sau lại trả lời hắn.
"Nàng hỏi vì sao không thể dùng đồ cưới của nàng, có phải xem nàng là người ngoài không..."
"À, cho nên ngươi mới nói ngươi không hề có ý kia phải không?"
"Sau đó nàng lại hỏi nàng có phải là người của Mộ Dung gia không?"
"Vô nghĩa, đương nhiên là phải, nàng đã gả cho ngươi!!!"
"Nếu nàng đã gả cho ta, thì sẽ không phân biệt lẫn nhau..."
"Chuyện này là đương nhiên, người nào cũng biết thôi!"
"Như vậy đồ cưới của nàng cũng chẳng khác nào là đồ cưới của ta..."
"Chuyện này... mỗi người có một cách nhìn khác nhau chứ?"
"Làm sao lại khác nhau?"
"À, loại vấn đề này thực sự là không biết trả lời làm sao cho tốt... à, à, cho nên ngươi mới có thể nữa ngày không nói ra được vế sau sao?"
"Chẳng lẽ nàng ở Mộ Dung gia, mặc của Mộ Dung gia, ăn của Mộ Dung gia cũng phải trả tiền cho ta sao..."
"Thực là buồn cười, đương nhiên là không cần!"
"Nếu là huynh đệ trong nhà cũng muốn tính toán sổ sách cho minh bạch, thì phu thê cũng phải như vậy..."
"Vậy thì là vợ chồng cái gì?"
"Một khi đã như vậy, vì sao ta không thể sử dụng đồ cưới của nàng?"
"Đúng, vì cái gì?"
Một trận im lặng, mọi người ta xem ngươi ngươi xem ta, cuối cùng nhìn về phía Mặc Nghiễn Tâm, người đó lại hạ mắt mơ màng, tám phần là lại chìm vào cơn mộng nữa rồi.
Độc Cô Tiếu Ngu đột nhiên bật cười.
"Nói" rất hay!
Thật không nghĩ tới muội muội ba năm mới nói một câu, một khi bắt đầu "nói" thì lại sắc bén như vậy, thật không hổ là một trong Thất tu la, kỹ năng "Nói" cũng là đứng đầu!
Tuy nhiên, lợi hại nhất vẫn là muội phu của hắn!
"Ta nói, muội phu!"
"Đại ca?"
"Ngươi quả nhiên là con côn trùng trong bụng tiểu Tâm nha!". Mọi người ầm ầm cười to, ngay cả tiểu oa nhi cũng theo mọi người cười khanh khách chảy cả nước miếng, Mộ Dung Vũ Đoạn dở khóc dở cười, có lẽ bị tiếng cười làm cho "tỉnh", Mặc Nghiễn Tâm cũng ngước mắt nhìn mọi người một vòng, lại lập tức hạ mắt xuống, tiếp tục khoái lạc nằm mộng của nàng.
"Tốt, chuyện này quyết định như vậy đi, nhưng mà..." Độc Cô Tiếu Ngu tiếp tục phe phẩy cây quạt "Ta có một điều kiện nho nhỏ này..."
"Điều kiện gì?"
"Tiền mà chi thứ hai của Mộ Dung gia dùng để chuộc lại tổ nghiệp là mượn từ đồ cưới của tiểu Tâm, cùng với chi thứ nhất không có chút quan hệ, cho nên không cần biết người bên nhà kia nói như thế nào, các người đều không thể chia cho bọn họ, tương lai nếu bất đắc dĩ cần phải bán đi, cũng chỉ có thể bán cho nhà mẹ đẻ của Nghiễn Tâm, cũng chính là ta, có đồng ý không?"
Mộ Dung Vũ Đoạn cùng với phụ thân liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu.
"Đồng ý!" Bọn họ đều hiểu được sở dĩ Độc Cô Tiếu Ngu đưa ra điều kiện này là có dụng ý.
Mẫu tử của Mộ Dung phu nhân đều là loại người tiểu nhân, không thể không đề phòng.
Nếu chưa từng có chuyện gì xảy ra, bọn họ cũng sẽ không so đo nhiều như vậy, đã là anh em họ trong nhà, họ cũng không phân ra nhà này hay nhà kia, nhưng kể từ ngày Mộ Dung Nguyệt Phong không chút do dự hạ độc thủ đối với Mộ Dung Vũ Đoạn, trái tim của cha con Mộ Dung Vũ Đoạn đều trở nên băng giá, cũng triệt để hoàn toàn cảm nhận được câu nói: Không nên có tâm hại người, nhưng phải có tâm phòng bị người khác!!!
Tư Đồ Nhạc quả nhiên là cực kỳ vội vã muốn đem gia sản của Mộ Dung gia được gia gia của hắn mua, bán trả lại cho Mộ Dung gia, ở trong ba ngày ngắn ngủi thì đã hoàn thành giao dịch. Giá lúc trước bán đi cũng là giá chuộc về lúc này, không nhiều hơn một phân, cũng không ít đi một hào. Sau đó, cha con Mộ Dung Vũ Đoạn bắt đầu vội vàng xử lý sản nghiệp khổng lồ này. Phiền toái là mặc dù năm đó lúc Lưu Ly các và Lưu Ly phường chưa bán đi, Mộ Dung Vấn Thiên có cùng với phụ thân làm việc vài năm, nhưng Mộ Dung Vũ Đoạn lại không biết gì cả, hắn chỉ biết làm thế nào để bắt cá lột tôm thôi.
May mắn là có Độc Cô Tiếu Ngu, Quân Lan Chu cùng hai huynh đệ của Đỗ Khiếu Phong hỗ trợ, tuy rằng bọn họ cũng không hiểu nhưng ít nhất bọn họ là người một nhà có thể tín nhiệm, mọi người vừa mò mẫm, vừa học tập, cuối cùng ở trước ngày mồng tám tháng chạp, tất cả đều đã vào quỹ đạo! Vì thế, Độc Cô Tiếu Ngu cùng Quân Lan Chu liền nhanh chóng trở về Tân Thùy ăn mừng năm mới.
"Đem Thiệu nhi đưa cho mẹ!"
Sau bữa ăn tối, người một nhà nói chuyện phiếm một lát, tất cả đều tự động trở về phòng, đứa nhỏ trong lòng Mặc Nghiễn Tâm lại được Đỗ Cầm Nương ôm đi.
"Nương như vậy không được! Nếu nửa đêm thằng bé tỉnh dậy khóc ..."
"Thằng bé đã lớn như vậy rồi, nửa đêm rất ít khi tỉnh dậy khóc náo loạn. Huống chi..." Đỗ Cầm Nương yêu thương hôn nhẹ lên hai má hồng non nớt của đứa cháu yêu."Nếu nửa đêm nó có tỉnh dậy, ta tình nguyện nó khóc nháo chúng ta, không nên quấy rầy đến các con, để khỏi gây trở ngại cơ hội ôm đứa cháu thứ hai của ta!" Không nghĩ tới mẫu thân sẽ nói ra những lời nói rõ ràng như vậy, Mộ Dung Tuyết cùng với hai anh em Đỗ Khiếu Phong lại còn cười to, khiến cho Mộ Dung Vũ Đoạn không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
"Nương!!!"
"Được rồi, quyết định như vậy đi! Sau này Thiệu nhi sẽ ngủ chung với chúng ta! Được rồi, các con đi nghỉ ngơi đi!"
Đỗ Cầm Nương vừa nói dứt lời liền cùng Mộ Dung Vấn Thiên đi trở về phòng nghỉ, Mộ Dung Vũ Đoạn bất đắc dĩ đành phải cùng thê tử trở về phòng.
"Nghiễn Tâm?"
Mặc Nghiễn Tâm đem chung trà đặt trên bàn sách, sau đó đưa mắt nhìn hắn.
"Ta đang nghĩ..." Mộ Dung Vũ Đoạn đặt tay lên sách vở, không mở ra, trầm ngâm "Đại ca trước khi đi từng nhắc nhở ta và cha, chúng ta nên thuê vài nô bộc, tỳ nữ đến hỗ trợ. Khi đó ta và cha cũng chưa suy nghĩ tới, bởi vì..."
Mặc Nghiễn Tâm im lặng nhìn hắn.
"Ừ, bị nàng đoán đúng rồi!" Mộ Dung Vũ Đoạn có điểm ngại ngùng nói "Chúng ta có thói quen tự làm tất cả mọi việc, nên cảm thấy không cần thiết phải lãng phí tiền thuê nô bộc, cho nên..." Mặc Nghiễn Tâm lắc lắc đầu.
"Đúng vậy, tình huống hiện nay so với trước kia không giống nhau!" Mộ Dung Vũ Đoạn đồng cảm gật đầu."Một tòa nhà lớn như vậy, chỉ dựa vào vài người chúng ta căn bản là không thể chăm sóc cho chu toàn..." Ngoài Lưu Ly các cùng Lưu Ly phường ra, Mộ Dung gia cũng đồng thời mua lại một số điền sản trước đây, trong đó có Mộ Dung Phủ ở cạnh sông Tần Hoài cực kỳ rộng lớn, ba mặt trong phủ có núi giả, hồ nước, còn có dòng suối chảy qua, có rừng trúc, trang trí cực kỳ thanh lịch, nhưng mà lại có rất nhiều hành lang gấp khúc, người không quen thường chỉ cần đi qua hai hành lang liền bị lạc đường.
Cái này cũng có thể coi như một biện pháp tốt phòng trộm cướp, trộm cướp leo tường vào, vẫn chưa tìm được bảo vật thì đã phải bắt đầu kêu cứu rồi.
Nhưng dù vậy, để chăm sóc tất cả cũng rất là hao tốn công sức, vài người trong nhà căn bản là không thể làm xuể, thế nào cũng phải thuê vài nô bộc cùng tỳ nữ đến hỗ trợ.
"Trước mắt, chúng ta cũng chỉ có thể sửa sang lại chỗ ở của chúng ta, còn sân lầu cùng vườn tược các nơi khác đều đang để hoang phế thực là không tốt!" Mộ Dung Vũ Đoạn suy nghĩ sâu xa rồi tiếp tục nói: "Nếu mà có bọn đạo chích lẩn trốn vào, chúng ta sẽ không biết..."
Mặc Nghiễn Tâm khẽ quay đầu liếc mắt về phía các phòng ngoài.
Mộ Dung Vũ Đoạn hiểu ý gật đầu "Đúng vậy, còn có cha cùng mẹ, vất vả hơn nửa đời người, bọn họ cũng nên được hưởng phúc! Nàng cũng vậy, trong hai năm nay, thật sự là đã làm khổ nàng. Ở trong phạm vi năng lực của ta, ta cũng hy vọng có thể mang đến cho nàng một cuộc sống tốt hơn..." Mặc Nghiễn Tâm lại lắc đầu.
"Nàng đừng nói là nàng không cần!!!" Mộ Dung Vũ Đoạn vươn tay kéo nàng đến gần, để nàng giống như con mèo nhỏ nằm gọn ở trong lòng mình, trìu mến ôm nàng khẽ nói: "Bắt đầu từ ngày nàng gả vào Mộ Dung gia, nàng đã phải chịu khổ, ta thực cảm kích nàng! Ta cảm thấy mình thật may mắn mới có thể cưới được một thê tử tốt như vậy, nhưng mà ta cũng rất đau lòng! Ta áy náy rằng mình đã không thể cho nàng cuộc sống thoải mái hơn, hiện tại đã có cơ hội đó, nàng đừng nên lại để ta phải áy náy với nàng, được không?"
Mặc Nghiễn Tâm ngắm nhìn hắn một chút, mắt đẹp hạ xuống, không có ý kiến.
"Cảm ơn nàng!" Mộ Dung Vũ Đoạn thấp giọng, khẽ hôn lên mái tóc nàng, nhẹ nhàng nói: "Ngày mai ta sẽ nói chuyện cùng cha!!!"
Ở trong lòng hắn, Mặc Nghiễn Tâm mềm mại dịu dàng, đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp tuy vẫn lạnh lùng không thay đổi nhưng lại tỏa ra một dáng vẻ nữ tính tinh khiết nhu nhược, một bộ dáng kiều mị, mê người lạ thượng, nhất thời, khiến Mộ Dung Vũ Đoạn bị quyến rũ đến khó có thể ức chế được dục tình nam nhân của mình.
"Nghiễn Tâm?"
"Mặc Nghiễn Tâm ngước đôi mắt đẹp nhìn hắn.
"Thiệu nhi đang ở cùng nương, sẽ không quấy rầy chúng ta..."
Mặc Nghiễn Tâm chớp chớp mắt, không nói.
Vì thế Mộ Dung Vũ Đoạn đưa hai tay đem nàng ôm vào lồng ngực, đứng dậy bước nhanh về hướng giường ngủ...
Đêm đông trời lạnh như băng, trong phòng lại là triền miên ấm áp, xuân sắc vô cùng.
Lễ Nguyên Tiêu qua đi, Độc Cô Tiếu Ngu lại đi đến Kim Lăng Mộ Dung gia.
"Ngươi là ai?"
"Chào mừng Độc Cô công tử, nô tỳ là Tĩnh Lan của Tĩnh Nghiên Hiên!"
"Là tỳ nữ mới tới à, thiếu gia của các ngươi đâu?"
"Đang ở Tĩnh Nghiên Hiên".
"Đó là ở đâu nhỉ?"
"Nô tỳ dẫn đường cho ngài!"
"Không cần, nói cho ta biết đi đến đó như thế nào là được rồi!"
"Mời Độc Cô công tử theo đường này đi qua hành lang gấp khúc, rồi qua cái đình kia quẹo trái, sau đó đi qua Tuyết Nguyệt lâu, rồi..." tỳ nữ còn nói thêm một lúc nữa "... Sau đó đi qua hành lang cuối cùng là tới!"
"... Hay là ngươi dẫn ta đi thì tốt hơn!" Năm ngoái, hắn cùng gia đình Mộ Dung gia đều ở tại tòa nhà đằng trước, năm sau đến thăm, cả tòa nhà đều được sửa sang lại rất tốt, mọi người đều có khu nhà riêng, hắn không biết phải chạy đi đâu tìm người, hiện tại nhìn thấy thì tòa nhà này giống như còn lớn hơn thành Kim Lăng!!!
"A, muội phu đang luyện võ à?"
Tại Tĩnh Nghiên Hiên, Mộ Dung Vũ Đoạn một thân trang phục nhẹ nhàng, đang lặp lại luyện tập một bộ chiêu thức võ học phiền phức, còn Mặc Nghiễn Tâm thì đứng một bên "hướng dẫn".
Không biết là nàng làm như thế nào "hướng dẫn" Muội phu đây!
Độc Cô Tiếu Ngu thật sự muốn hỏi Mặc Nghiễn Tâm một chút về vấn đề này, nhưng... Quên đi! Dù sao nàng có "nói" hắn cũng "Nghe" không hiểu, hỏi cũng như không.
"Đại ca, là Nghiễn Tâm thúc giục ta tập luyện nhiều hơn!"
"Vậy, ngươi đã luyện tới đâu rồi?"
"Vẫn còn đang ở giữa..." Mộ Dung Vũ Đoạn khiêm tốn nói, chợt dừng lại, hạ mắt xuống, Mặc Nghiễn Tâm nhẹ nhàng đặt tay lên tay hắn, hai người nhìn nhau một lát, hắn thẹn thùng khẽ ho khụ khụ mấy tiếng "A... Nghiễn Tâm nàng nói tư chất của ta có thể..." Hắn lại hạ mắt liếc nhìn Mặc Nghiễn Tâm một chút, nàng liền bóp chặt tay hắn một chút "À...cũng không tệ lắm... Ưm, tốt lắm... a, là tuyệt hảo..." Mau mau nói xong một chút, nếu không thì cánh tay hắn sẽ bị nhéo thành một khối xanh tím mất!!!
Độc Cô Tiếu Ngu suýt chút nữa là cất tiếng cười to "Ta hỏi muội phunè, Tiểu Tâm đang nói những gì, đến tột cùng ngươi làm sao hiểu được?" Vẫn là nhịn không được lên tiếng hỏi, tuy nhiên hắn hỏi Mộ Dung Vũ Đoạn, hẳn là hắn có thể nghe hiểu được đáp án chứ!!!?
"Này... này..." Mộ Dung Vũ Đoạn vẻ mặt khó xử nói "Ta cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ là...chỉ là... Ta chỉ là biết vậy thôi..."
Nói được nửa ngày, thế nhưng lại ra một cái đáp án như gặp quỷ vậy, Độc Cô Tiếu Ngu không khỏi đảo cặp mắt đã trắng dã của mình.
"Nói chung là ngươi có thể hiểu được, nhưng không thể diễn giải được, đúng không?"
Mộ Dung Vũ Đoạn khẽ gật đầu."Chính là như vậy!"
Khá lắm, chính là như vậy!
Độc Cô Tiếu Ngu nở nụ cười, càng lúc càng cảm thấy muội muội cùng với muội phu thật đúng là một đôi tuyệt phối! "Tốt, vậy thì nói cho ta biết, ngươi đã luyện tập đến đâu rồi? Không cần khiêm tốn, ta muốn nghe lời nói thật!"
Mộ Dung Vũ Đoạn hơi suy nghĩ một chút "Hiểu được thì tám phần, Thuần thục thì khoảng sáu phần!"
"Nhanh như vậy? Thời gian mới bao lâu..." Độc Cô Tiếu Ngu giật mình nhìn về hướng Mặc Nghiễn Tâm, nàng nhìn lại hắn, gật gật đầu. hắn lại kinh ngạc nói "Xem ra Tiểu Tâm nói tư chất của ngươi tuyệt hảo, cũng không phải là tùy tiện mà nói ra đâu!"
Bề ngoài hắn bình thường, nhưng khả năng bên trong thì tuyệt đối không bình thường chút nào!!!
"Ta chỉ là người có thú vui đọc sách!" Mộ Dung Vũ Đoạn tự nhận mình bề ngoài bình thường, tư chất cũng tương đương bình thường, nhưng hắn từ trước đến nay luôn luôn thích đọc sách, khi hắn nghiên cứu bản sách kia thì rất tập trung, lại còn chuyên tâm gấp bội, nên tự nhiên là có thể hiểu được nhiều hơn, hắn tin tưởng là như vậy!!!"
Chuyện này cùng với đọc sách thì có quan hệ gì??? Độc Cô Tiếu Ngu nghi hoặc trong lòng, tuy nhiên lại không có nói ra "Như vậy, cái mà ngươi thiếu chính là kinh nghiệm!"
Mộ Dung Vũ Đoạn giật mình "Kinh nghiệm cái gì?"
"Kinh nghiệm về cách xử sự trong giang hồ" Độc Cô Tiếu Ngu thần bí mím môi cười "Cho nên, muội phu à, ta có vài việc này ngươi có thể giúp ta được không?"
"Đại ca, xin cứ dạy bảo!"
"Có vài việc phiền toái, muốn nhờ ngươi giúp ta xử lý một chút..."
Lại một lần nữa, hai người lại cùng nhau cưỡi ngựa lên đường. Nhưng lần này, Mộ Dung Vũ Đoạn lại rất không yên lòng, rủi không cẩn thận, làm không tốt liền phải chạy thẳng đến Tây Thùy đi bái kiến Nhạc Phụ, Nhạc Mẫu đại nhân.
"Ta đi một mình là được rồi, vì sao đại ca lại kiên trì muốn nàng đi cùng tachứ? Không cần thiếtđâu!"
Hạ mắt xuống, Mặc Nghiễn Tâm lại nhéo hắn một cái, bốn mắt nhìn nhau một lát.
"Cái kia thì đương nhiên, nàng đi qua giang hồ..." Lại nhéo hắn.
"Là nàng không chạy qua giang hồ, chỉ là đi theo đại ca, nhị ca rời khỏi nhà, dù vậy, kinh nghiệm giang hồ của nàng so với ta thì phong phú hơn, nhưng mà ta cũng không có ngốc lắm..."
Lại liếc hắn.
"Tốt tốt tốt, nàng không phải là nói ta ngốc". Từ đêm hôm đó, nàng đem nguyên nhân không nói lời nào nói cho hắn biết xong, liền trở nên rất yêu thích liếc hắn, nhéo hắn khi mà nàng không đồng ý với lời hắn nói, nhưng, hắn cũng không ghét, bởi vì nàng nhéo hắn cũng không đau, ngược lại lại làm cho người ta có cảm giác thân thiết như là nàng đang làm nũng."Nhưng..."
Hai mắt Mặc Nghiễn Tâm thẳng tắp nhìn hắn.
"Không không không, ta không phải không thích nàng đi theo ta, chỉ là..." Mộ Dung Vũ Đoạn cực lực phủ nhận "Lần này đi phải chạy qua rất nhiều nơi, ta không muốn nàng đi theo ta vất vả. Huống chi đại ca nhờ ta đi giải quyết chuyện rắc rối ở chỗ sơn trại thổ phỉ, Đầu lĩnh thổ phỉ kia chắc võ công cũng không ít, ta lo lắng bảo vệ nàng không đủ chu toàn, lỡ có sơ xuất gì làm nàng bị thương, ta đây..."
Nàng lại nhẹ nhàng liếc hắn một chút.
"Biết, ta biết nàng có võ công, nàng cũng đã giết người qua rồi". Mộ Dung Vũ Đoạn thấp giọng nói.
"Nhưng ta vẫn không thể yên tâm..." Mắt đẹp khẽ nháy một cái. Mộ Dung Vũ Đoạn than nhẹ "Không phải ta khinh thường nàng, cho dù võ công của nàng có đứng số một võ lâm, thiên hạ vô địch, ta cũng vẫn sẽ lo lắng, ta không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất..." Đôi mắt đang hạ xuống, lại giơ lên nhìn hắn.
Vừa tiếp xúc với ánh mắt của nàng, Mộ Dung Vũ Đoạn liền không biết nên khóc hay nên cười, không biết nên nói cái gì cho phải "Nàng... Ta không phải là nhiều chuyện, ta đang lo lắng cho nàng mà!"
Buông tay xuống, Mặc Nghiễn Tâm nhẹ nhàng tiến vào trong lòng hắn, còn khép mắt lại, mang một dáng vẻ như tiểu oa nhi đang muốn ngủ.
Mộ Dung Vũ Đoạn bất đắc dĩ cười khổ "Được rồi, nhưng nàng phải hứa với ta, tất cả đều phải nghe theo ta!"
Trợn mắt, Mặc Nghiễn Tâm gật gật đầu, lại hạ mắt xuống, nàng không muốn phải nghe hắn "Nói nhiều" nữa.
Mộ Dung Vũ Đoạn lắc đầu, thở dài, một tay cầm cương, một tay ôn nhu ôm lấy nàng để nàng ngủ ngon, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của nàng, nhịn không được hôn lên trán nàng một cái.
Hắn thực sự yêu thương nàng, vì sao nàng không thể ngoan ngoãn đón nhận vậy!!!
Từ ngày gả về Mộ Dung gia cho đến nay, nàng vẫn là một tiểu thê tử ôn thuần nghe lời, nhưng thỉnh thoảng, thí dụ như lúc này đây, nàng lại đột nhiên trở nên thực ngoan cố, cực kỳ kiên quyết duy trì ý kiến của mình, cho dù hắn có nói hết lời lẽ cũng không thay đổi được quyết tâm của nàng, khiến cho hắn không biết phải làm thế nào cho phải!!!
Lại nói, từ trước đến nay không phải hắn luôn luôn không thích nói chuyện sao? Nhưng hiện tại, thời điểm có những người khác thì hắn vẫn như cũ trầm mặc ít lời, là nam nhân không thích nói chuyện, nhưng thời điểm chỉ có hắn ở chung với thê tử, hắn lại thường bất tri bất giác biến thành một trượng phu hay lải nhải, giống như thê tử đã "Nói", thực là nói nhiều!!! Nhưng, chuyện này cũng không thể trách hắn, ai bảo thê tử của hắn là một nữ nhân không chịu nói chuyệnchứ, hắn không thể để nàng không nói, hắn cũng không nói, tất cả mọi người cùng câm điếc hết, tất cả đều trông chờ vào ánh mắt cùng trực giác để hiểu nhau sao!!!
Nếu hiểu sai ý thì làm sao bây giờ?
Ôi... Thực hoài niệm năm đó khi họ vừa thành thân, tuy rằng cuộc sống túng quẫn, mỗi ngày đều phải làm việc thật vất vả, nhưng đến ban đêm, bọn họ có thể có một khoảng thời gian thật an bình, hắn đọc sách, nàng may vá thêu thùa, không...Là nằm mộng. cả hai cùng hưởng thụ loại không khí yên tĩnh, không cần nói một câu nào, tất cả tâm ý đều ở trong sự yên tĩnh đó.
Hiện nay, tuy rằng cuộc sống dư dả, nhưng lại mất đi khoảng thời gian an bình đó, có đôi khi hắn không khỏi cảm thấy hoài nghi...
Đáng giá sao???
← Ch. 06 | Ch. 08 → |