← Ch.01 | Ch.03 → |
Một trong số đồ cưới của Chu Thải Nhi là một toà nhà tráng lệ ở sát bên Chu Phủ, là vì để tiện giải quyết phiền toái của Chu phủ! Thí dụ như có tên cướp đui mù nào chạy tới quấy rối, Chu đại phú chỉ cần lớn giọng hét lớn một tiếng, con rể có thể lập tức chạy đến ứng cứu. Không phải vì nữ nhi, không phải vì con rể, mà là vì chính ông ta.
Mà trường hợp oanh oanh liệt liệt[1] đón dâu, cũng là vì mặt mũi của chính ông ta, nói như thế nào hắn cũng là nhà giàu nhất ở Tô Châu, gả nữ nhi làm sao có thể keo kiệt được chứ, cũng không thể để cho người ta chê cười.
Tuy nhiên, một bên là Tô Châu đại phú, một bên là ngư dân Thái Hồ, nói thế nào cũng là không xứng đôi!
"Nghe nói con rể của Chu viên ngoại là một người đánh cá, có phải thật không?"
"Nói đúng cũng phải, mà nói không cũng không sai"
"Là sao?"
"Nghe nói thông gia của Chu viên ngoại vốn là một Võ lâm thế gia nổi tiếng trên giang hồ, bởi vì chán ghét chốn võ lâm chém giết, vì thế dứt khoát rời khỏi giang hồ, ẩn cư ở Thái Hồ đạm mạc qua ngày!"
"Thì ra là thế, một bên là Võ lâm thế gia, một bên là Tô Châu đại phú, có thể coi là môn đăng hộ đối!"
Thế nào, nói hai ba câu, bây giờ lại trở thành môn đăng hộ đối rồi!!!
Mà ở bên kia, Mộ Dung gia cũng ở trong ngày này cưới cô dâu qua cửa, không tốn kiệu, không gõ trống khua chiêng, cũng không có tân khách chúc mừng, không có náo nhiệt, chẳng qua là đem phòng ở cũ kỹ hảo hảo dọn dẹp một phen, sau khi chú rể cùng tân nương bái đường, người trong nhà nấu một bữa ăn ngon để ăn uống mừng thôi.
Trong trường hợp thiếu thốn chua xót lòng người, nhưng mà tất cả mọi người đều cao hứng, vui vẻ.
"Tốt lắm, mau vào đi thôi, tân nương tử còn đang chờ đó!" Đỗ Cầm Nương thúc giục nhi tử vào động phòng.
"Vâng... Nương!" Mộ Dung Vũ Đoạn xoay người về phòng, bỗng bị gọi lại
"Này..." Mộ Dung Vấn Thiên đặt ly rượu xuống "Ngươi nghỉ ngơi vài ngày đi, ta mang Đỗ Khiếu Phong cùng Đỗ Khiếu Vân lên thuyền là được rồi!"
"Nhưng..."
"Không cần nhiều lời, cứ quyết định như vậy đi! Được rồi, mau vào đi thôi!"
Mộ Dung Vũ Đoạn do dự một lúc, rốt cục gật gật đầu, rồi sau đó bước đi về phía sương phòng. Ban đầu, Mộ Dung đại phu nhân là ở trong một gian phòng lớn nhất. Nay bà ta đã chuyển đi, Mộ Dung Vấn Thiên liền quyết định đem gian phòng của bà ta làm tân phòng cho Mộ Dung Vũ Đoạn. Như vậy, chỉ cần sửa sang lại chút ít, rồi đem án thư của Mộ Dung Vũ Đoạn đem vào là được. Ở cửa phòng, Mộ Dung Vũ Đoạn tạm dừng một chút, rồi chợt đẩy cửa tiến vào.
Nến đỏ rực rỡ, tân nương tử vẫn như cũ lẳng lặng ngồi ngay ngắn tại mép giường chờ đợi, hắn xoay người đóng cửa lại, sau đó bước về phía nương tử, xốc lên khăn voan, chỉ một thoáng hô hấp như ngừng lại.
Nàng vẫn là một người thoát tục tuyệt sắc, nhưng trong giờ khắc này, nàng lại càng không giống như người ở trong phàm trần.
Một hồi lâu sau, hắn mới hồi phục tinh thần lại."Đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không?" Hắn vừa hỏi, vừa săn sóc giúp nàng gỡ mũ phượng xuống, đem suối tóc đen dài tựa mây buông xoã xuống.
Như lần đầu tiên nhìn thấy nàng, mái tóc dài của nàng chưa từng búi lên, cũng không lấy dây buộc lại, luôn tuỳ ý để nó buông dài xuống, hoặc theo gió tung bay, hoặc là chảy xuôi trên chiếc lưng mảnh khảnh của nàng, nhìn qua thì phiêu dật mỹ lệ thoát tục, nhưng...
Như vậy thực là rất dễ dàng rối không phải sao?
Mặc Nghiễn Tâm thản nhiên đưa mắt liếc hắn một cái, cũng không làm gì đáp lại, đứng dậy ngồi vào bên bàn. Mộ Dung Vũ Đoạn không khỏi giật mình, đi theo sau, cũng ngồi xuống, rót đầy hai ly rượu đưa cho nàng một ly còn mình bưng lên một ly.
"Đây là..." Hắn muốn nói đây là rượu giao bôi, ai ngờ lời nói vừa mới ở trong đầu, chỉ thấy nàng một ngụm uống cạn ly rượu, hắn không khỏi ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy tân nương tử của mình giống như có điểm... Một khắc chung sau, ánh mắt Mộ Dung Vũ Đoạn nhíu lại, hắn nhìn tân nương tử của hắn vẫn như cũ vùi đầu không ngừng ăn cơm, đầy bàn là đồ ăn ngọt chết người, nàng lại ăn ngon giống như quỷ chết đói đầu thai, hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi...
Nàng có thật là đói như vậy không?
Hay vẫn là đang muốn trốn tránh qua đêm cùng hắn?
"Mặc Nghiễn Tâm, mệt mỏi chưa? Nên đi nghỉ tạm!"
Nàng tiếp tục ăn
"Mặc Nghiễn Tâm, trễ rồi..."
Nàng còn ăn tiếp
"Mặc Nghiễn Tâm..."
Nàng mải miết ăn.
"..."
Được rồi, là nàng đang trốn tránh, như vậy thì hãy để vài ngày rồi nói sau. Dù sao, bọn hắn vẫn là người xa lạ, nàng có sợ cũng là chuyện đương nhiên.
"Mặc Nghiễn Tâm, nàng không cần lo lắng, ta..." Trong miệng hắn vừa nói chuyện, tay cũng trấn an vỗ vỗ lên tay nàng, ai ngờ ngay lúc ngón tay hắn đụng đến nàng, nàng đột nhiên ngước mắt qua nhìn hắn, ánh mắt kia đúng là...
Nhưng ánh mắt kia chỉ là hiện trong nháy mắt, rất nhanh lại khôi phục vẻ đạm mạc không hề có nữa điểm khác thường nhìn hắn, mà hắn cũng nhìn nàng, hơn nửa ngày, hai người chính là xem qua xem lại đi, sau đó khó có gợi lên ý cười Mộ Dung Vũ Đoạn đột nhiên mỉm cười.
"Mặc Nghiễn Tâm, nàng thật đáng yêu!"
Chỉ một thoáng, hai má của Mặc Nghiễn Tâm hiện lên ánh hồng, nàng vẫn như cũ mặt không chút thay đổi nhưng lại đỏ mặt.
Ý cười trên mặt Mộ Dung Vũ Đoạn càng sâu. Hiện tại, hắn biết nàng một mình đứng im lặng bên Thái Hồ "suy nghĩ" là những thứ gì.
"Chúng ta nghỉ ngơi đi!" Hắn nói.
Nghe vậy, Mặc Nghiễn Tâm yên lặng buông đũa xuống, yên lặng cởi trang phục tân nương ra, yên lặng trở về nằm bên giường, Mộ Dung Vũ Đoạn đi theo cũng cởi ra trang phục chú rể, tiếp tục nằm bên cạnh nàng.
"Mặc Nghiễn Tâm, nàng... Sợ không?"
Nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu. Không biết vì sao, nàng thoáng nhìn tuy rằng vẫn đạm mạc như vậy, không hề biểu hiện gì, hắn lại cảm thấy như nàng hỏi lại hắn: Có cái gì phải sợ? Hắn cũng không phải nữ nhân, làm sao lại có thể biết trong đêm đầu tiên nữ nhân sợ cái gì chứ? Là sợ đau? Hay là sợ lần đầu nam nữ loã thân?
Bất luận là cái gì, nàng giống như không còn sợ, càng không thèm để ý, bộ dáng kia lạnh nhạt, tựa như đang nói: Đến đây đi, đến đây đi, mặc kệ ngươi muốn làm gì, đến đây đi!
Được rồi, cho dù nàng thực sự không còn sợ, cũng không cần phải biểu hiện như vậy... thoải mái như vậy... chứ?
"Khụ khụ... Vậy...A ... được!"
Vì thế, Mộ Dung Vũ Đoạn vươn tay hạ màn giường xuống, để một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng kia tất cả đều bị nhốt bên trong.
Nếu nàng không sợ, vậy tối nay làm nàng đau trước, về sau sẽ không phải đau đớn nữa...
Cứ vậy đi?
Mộ Dung Vấn Thiên săn sóc nhi tử vừa kết hôn, cho nhi tử nghỉ ngơi vài ngày, bồi thê tử mới cưới, hai người cũng có cơ hội nhận thức lẫn nhau, đây là hảo ý của người làm cha. Nhưng mà, có đôi khi loại sự tình này không phải do nam nhân quyết định, mà là nữ nhân... Vừa mở mắt, Mộ Dung Vũ Đoạn liền nhận thấy được một sự việc, tân hôn thê tử của hắn không có ở trên giường. Hoang mang ngồi dậy, hắn vén màn lên, trái phải nhìn quanh, không có người. Trời chưa sáng, nàng đã đi đâu?
Hắn nghi hoặc nhìn xuống giường, khoé mắt thoáng nhìn lạc hồng trên giường, hình như so với tưởng tượng của hắn còn nhiều hơn một chút, mày không khỏi nhướng lên.
Không phải là nàng bị doạ chạy đi chứ?
Ngay sau đó, nhìn thấy xiêm y chỉnh tề nằm ở một bên, còn có bồn nước nóng toả hơi, hắn lập tức liền phủ định suy đoán của mình.
Nàng không có bị doạ chạy.
Nhưng mà nàng đã đi đâu?
Lòng đầy nghi vấn không thể giải, vì thế hắn nhanh chóng rửa mặt, lau khô, mặc vào bộ quần áo nàng chuẩn bị giúp hắn, sau đó rời tân phòng đi tìm nàng.
Bất quá, vẫn chưa tìm được thê tử, hắn liền kỳ quái phát hiện mẫu thân ở phòng bếp ôm đầu nhìn.
"Nương, người..."
"Suỵt..." Đỗ Cầm Nương dùng sức lôi kéo hắn, ý bảo hắn chớ lên tiếng, lại chỉ tay vào phòng bếp. Hắn hồ nghi bước vào phòng bếp, hai mắt lập tức kinh ngạc trừng lớn. Chỉ thấy thê tử hắn tinh tế phiêu dật, thanh tú thoát tục, giống như thiên nữ không cẩn thận bước khỏi đám mây rớt xuống phàm trần. Nhưng không giống tiên nữ đó là... Ba bếp lò đều đỏ lửa, một cái nấu cơm, một cái nấu canh, còn có một cái đang xào rau. Tay này xem bếp, tay kia đảo đồ ăn, còn có thái đồ ăn...
Nàng rốt cục là có mấy cái tay?
Không lâu sau, Mộ Dung Tuyết cũng đi vào phòng bếp, trợn mắt há mồm nhìn, sau đó là Mộ Dung Vấn Thiên, cứng họng đứng nhìn, cuối cùng là Đỗ Khiếu Phong cùng Đỗ Khiếu Vân, bọn họ liều mình chảy nước miếng, bởi vì Mặc Nghiễn Tâm làm đồ ăn rất ngon, mùi hương thơm nồng đậm toả ra vô tình công kích cái mũi của bọn họ.
Sau nữa canh giờ, đồ ăn sáng bày ra trên bàn, mọi người vội vàng ăn như lang hổ đói, ngay cả một câu tán thưởng đều không rảnh thốt lên.
Đỗ Cầm Nương không thừa nhận cũng không được, bà đã nấu cơm ba mươi năm cũng kém cô con dâu mới này.
Sau đó, Mộ Dung Vấn Thiên chuẩn bị xuất môn, Mộ Dung Vũ Đoạn cũng đi theo phía sau.
"Vũ Đoạn, tối qua không phải nói cho con nghỉ ngơi vài ngày sao?"
"Không, cha, con không nghỉ sẽ nghỉ ngơi, bởi vì..." Hắn ngoái đầu lại nhìn thật sâu thê tử đang nhanh nhẹn vội vàng thu thập chén đũa, chợt bước đi ra cửa "Ta muốn làm kiếm nhiều tiền, thay Mặc Nghiễn Tâm mua ít đồ trang sức" Mộ Dung Vấn Thiên giật mình, tiện đà bật cười, không nói gì, cùng dẫn hai huynh đệ Đỗ Khiếu Phong cùng Đỗ Khiếu Vân theo sau bước nhanh mà đi.
Xem ra nhi tử của hắn rất thương yêu thê tử nha!
Cũng khó trách, nguyên tưởng rằng là một thê tử câm điếc lạnh lùng thản nhiên sẽ khó ở chung với nhau, bọn họ mỗi người đều sớm chuẩn bị tâm lý thực tốt, không thể ở cô dâu mới ôm kỳ vọng quá lớn, chỉ cần nàng không giống Mộ Dung đại phu nhân dã man ương ngạnh như vậy thì bọn họ đã vui rồi.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người! Nàng không hề để ý hôn lễ qua loa sơ sài, nếu là ở Chu gia tiểu thư, tám phần là nàng sẽ náo loạn không chịu bái đường, hơn nữa vừa qua đêm tân hôn, sáng sớm trời vẫn còn tối, nàng liền rời giường bắt đầu bận rộn, chuẩn bị đồ ăn sáng.
Ngay tại lúc cô dâu mới thi triển "Thiên thủ quan âm" kỹ năng đặc biệt, một mình bận rộn trong bếp, thì bọn họ nhìn...nhìn... đột nhiên hiểu...
Bọn họ sai lầm rồi!
Nàng chẳng những không phải loại phụ nữ hung hãn ác phụ họ căm ghét, mặc dù là câm điếc, thái độ lại lạnh nhạt, nhưng nàng nhất định là một người vợ tốt chăm chỉ tần tảo! Nhận ra như vậy lại khiến bọn họ sinh ra áy náy. Hôn lễ rất đơn sơ, lại không có sính lễ, thậm chí ngay cả trang sức cho tân nương cũng đều không có, quả thực là uỷ khuất cho nàng, thực là rất xin lỗi nàng!!!
Cho nên, Mộ Dung Vũ Đoạn mới có thể bỏ qua cơ hội nghỉ ngơi hiếm có này, muốn mau chóng kiếm tiền mua cho nàng ít trang sức, không phải là bồi thường, mà là tâm ý của hắn, cảm kích nàng không chê hắn bình thường, không chê hắn không biết ăn nói, càng cảm kích nàng không ngại gia cảnh hắn nghèo khó, dứt khoát gả đến Mộ Dung gia chịu khổ.
Tuy nhiên, Mặc Nghiễn Tâm làm cho bọn họ phải ngạc nhiên không chỉ có như thế mà thôi...
Chiều tối, thuyền đánh cá trở về, phụ tử Mộ Dung gia cùng Huynh đệ Đỗ Khiếu Phong mệt mỏi cước bộ về nhà. Ngay tại cửa nhà, kinh ngạc nhìn thấy Mộ Dung Tuyết lại không có giặt quần áo, hoặc là ở phòng bếp phụ giúp mà lại đang ở đó kiên nhẫn chờ đợi, vừa thấy bọn họ về đến, lập tức nhảy nhót chạy đến.
"Đại ca! Đại ca! Tẩu tử thực sự rất lợi hại!"
"Lại làm sao vậy?"
"Buổi sáng sau khi mọi người xuất môn không lâu, con cùng nương cũng đến cửa hàng chuẩn bị, đại tẩu lại rất nhanh nhẹn, quét tước phòng ở xong cũng đi theo chúng ta đến giúp đỡ..." Mộ Dung Tuyết một bên hưng phấn nói, một bên đi theo mọi người vào nhà, còn ân cần châm trà cho mọi người.
"Có thể hôm nay thời tiết tốt, giữa trưa khách đến dùng cơm cũng thật không ít, con cùng nương rất cao hứng, nhưng lại có một bàn khách đập phá dội cho chúng ta một gáo nước lạnh..."
"Hửm, bọn họ làm sao vậy?"
"Nghe giọng của họ là người phương Bắc, mới ăn có hai món liền lớn giọng nói đồ ăn nương làm một chút hương vị đều không có" Mộ Dung Tuyết căm giận nói "Còn bảo chúng ta..."
"Vậy phiền toái rồi!" Mộ Dung Vấn Thiên nhíu mày "Người phương Bắc ăn quan trọng nhất là khẩu vị, khó trách bọn họ nói nương con làm đồ ăn không có hương vị, khi nấu tôm cá Thái Hồ nếu không cẩn thận chế biến khó tạo ra mỹ vị, này... Xử lý không tốt nha!"
"Nói thì đúng, cho nên con và nương thực đau đầu nha, ở trong phòng bếp cứ không biết phải làm sao cho tốt, không nghĩ tới đại tẩu lại làm xong một bàn thức ăn muốn con mang ra ngoài. Trước khi đem lên phía trước, con tò mò thôi, liền ăn vụng một miếng cá bạc..." Mộ Dung Tuyết ngượng ngùng le lưỡi "Thì ra đại tẩu bỏ thêm rất nhiều tỏi băm nhuyễn, hơn nữa thêm vào vừa đúng, mùi tỏi thơm nồng, cũng không hề áp đảo mùi vị của cá bạc, kết quả khách của bàn đó ăn một lần liền khen không ngớt miệng, lúc tính tiền còn cho chúng ta thêm..."
Nàng đưa ra một ngón tay "Một lượng bạc nha!"
"Một lượng? Cả một lượng?" Huynh đệ Đỗ Khiếu Phong trăm miệng một lời kinh hô "Nhiều như vậy?"
"Ừ!" Mộ Dung Tuyết mãnh liệt gật đầu "Sau đó, lại có một bàn khách người Tứ Xuyên, lúc này đại tẩu lại nấu tôm, lại cho thêm ở trên mặt..."
"Hạt tiêu!" Mộ Dung Vũ Đoạn thốt ra
"Đại ca quả nhiên thông minh!" Mộ Dung Tuyết cười tươi "Sau đó là khách đến từ Hồ Nam, đại tẩu lại nấu toàn là cá trắng..."
"Thật lợi hại!" Mộ Dung Vấn Thiên tán thưởng.
"Đúng vậy, đúng vậy! Thật đúng là lợi hại!!!" Mộ Dung Tuyết mặt mày hớn hở "Hôm nay chúng ta tổng cộng nhận được hơn mười hai lượng tiền khách hài lòng cho thêm."
Phụ tử Mộ Dung Vũ Đoạn ngạc nhiên nhìn nhau, so với bọn họ vất vả cả một ngày kiếm được còn nhiều hơn. !
"Còn nữa, bởi vì buôn bán được, cửa hàng vừa vãn khách, chờ chúng ta dọn dẹp xong, sẽ không có bao nhiêu thời gian giặt quần áo, cũng không dự đoán được..." Mộ Dung Tuyết thán phục thở dài "Xem tay của tẩu tử kia trắng nộn như đậu hủ, con nghĩ tẩu ấy chỉ biết nấu ăn thôi, không nghỉ tới tẩu ấy giặt quần áo so với con và nương đều là thuần thục hơn, động tác lại mau lẹ, con giặt được một món, tẩu ấy đã giặt được ba món, kết quả mới một lát thôi tất cả quần áo đều được giặt sạch, chúng ta còn không rảnh ngồi uống ly trà lại đi làm bữa tối rồi!"
Thật đúng là! Rõ ràng là nhìn qua tựa như tiên nữ xuống thế, lạnh lùng thản nhiên không thích quan tâm người khác, lại làm việc nhanh hơn so với bất kì ai, một đôi tay mềm đẹp nhưng khi làm việc không ai ngăn nổi nàng. Nàng thực có thể quá giỏi hay không!!!?
Nhưng mà, không lâu sau thì họ phát hiện, cô dâu mới thực siêng năng, có những thời điểm làm người ta không biết nên khóc hay cười. Thí dụ như giờ phút này, tất cả mọi người đã ăn no muốn buông đũa xuống, Mặc Nghiễn Tâm lại vẫn còn ôm đũa vùi đầu vào bàn ăn, chiếc đũa cứ gắp đồ ăn đưa lên miệng, giống như không đem đồ ăn ăn sạch sẽ là không thể được.
Xem nàng tinh tế như vậy, không nghĩ tới sức ăn của nàng lại lớn như vậy, thật giống như heo, không hiểu thức ăn nàng ăn vào trong bụng rốt cục là đi đến nơi nào?
Còn đang ăn.
Mộ Dung Vấn Thiên trợn mắt há mồm.
Lại ăn.
Đỗ Cầm Nương cứng họng.
Vẫn ăn.
Huynh đệ Đỗ Khiếu Phong liều mình nuốt nước miếng.
Tiếp tục ăn.
Mộ Dung Tuyết che miệng, giống như muốn ói ra.
Chỉ có một mình Mộ Dung Vũ Đoạn, giống như đang suy nghĩ điều gì nhìn chăm chú vào nàng một hồi lâu. Sau đó, Tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc đũa nàng đang cầm trên tay "Mặc Nghiễn Tâm?"
Cũng như vậy, trong nháy mắt ngay lúc hắn đụng vào nàng, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong miệng vẫn còn đầy đồ ăn dầu mỡ, bộ dáng trông thật là buồn cười, mà ánh mắt lại...
"Ăn no chưa?" Mộ Dung Vũ Đoạn nhẹ nhàng hỏi, mơ hồ lộ ra ý cười.
Yên lặng một chút, Mặc Nghiễn Tâm gật gật đầu, sau đó nhanh nhẹn buông đũa, đứng dậy, bắt đầu thu dọn bàn ăn, trong miệng vẫn còn tiếp tục ăn.
Mộ Dung Vũ Đoạn nhịn không được, bật cười "Mặc Nghiễn Tâm, nàng thực sự rất đáng yêu!"
Hai gò má của Mặc Nghiễn Tâm lại khẽ ửng lên đỏ hồng, im lặng thẹn thùng thu dọn bát đi về phía phòng bếp dọn rửa.
Nàng vừa đi, Mộ Dung Tuyết liền lập tức hỏi tới "Đại ca, đại tẩu đúng thật là siêng năng nha, nhưng tẩu ấy luôn lạnh lùng thản nhiên không thích quan tâm người khác như vậy, có đôi khi nói chuyện cùng tẩu ấy, tẩu luôn lờ chúng ta đi, sao lại đáng yêu?"
Khóe miệng lại mỉm cười, Mộ Dung Vũ Đoạn lắc đầu "Không, nàng cũng không phải là cố ý không quan tâm người khác, mà là..."
Chỉ chốc lát sau, tiếng cười liên tiếp tuôn ra.
"Không thể nào?"
"Thật sự?"
"Đại tẩu thật là..."
"Ừ, giờ hiện tại chúng ta biết nên làm như thế nào nàng mới có thể quan tâm đến chúng ta!!" Một lát sau thì tất cả mọi người đều tự trở về phòng nghỉ ngơi. Mà Mộ Dung Vũ Đoạn vốn thích đọc sách, cũng chỉ có lúc này mới có thể đọc sách.
"Ta muốn xem sách một chút, nàng ngủ trước đi!"
Mặc Nghiễn Tâm nhìn hắn một chút, trên mặt vẫn không có một chút biểu cảm nào, lại rót ly trà đưa đến trước thư án, sau đó nàng cầm rổ may ngồi vào phía trước cửa sổ, hắn đọc sách, nàng may vá.
Ngẫu nhiên, hắn luôn lơ đãng liếc mắt nhìn xem nàng, sau đó, nàng cũng sẽ ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không ai lên tiếng, hai người chỉ nhìn nhau một lát, sau đó lại quay về với công việc của mình hắn lại đọc sách của hắn, nàng lại may vá của nàng. Lại có lúc, nàng lại ngẩng đầu nhìn hắn trước mà hắn lại bất giác đưa ánh mắt từ trang sách chuyển qua nhìn nàng, hai người nhìn nhau một lát, vẫn như cũ không ai nói gì, sau đó hai người lại tiếp tục trở lại việc của mình, người đọc sách cứ đọc sách, người may vá thì cứ tiếp tục may vá.
Hắn từ đầu đến cuối không nói gì, nàng cũng không có bất cứ phản ứng đặc biệt nào.
Vợ chồng tân hôn im lặng như thế, bình thản như thế, tựa như là cặp phu thê cao niên đã thành thân mười hay hai mươi năm, chuyện này thực sự là có chút kỳ quái.
Mới là ngày thứ hai sau tân hôn, hắn không nên đọc sách, nàng cũng không nên may vá. Nhưng mà, không khí giữa bọn họ trong lúc này cứ tự nhiên như vậy, trong không khí lại tràn ngập bình thản cùng yên tĩnh an ổn, tuy rằng không có không khí vui mừng của tân hôn, lại tràn ngập một cảm giác ấp áp không màn danh lợi.
"Trống đã điểm canh một, chúng ta ngủ đi!" Rốt cục, hắn hạ cuốn sách xuống, sau đó thực tự nhiên đỡ thê tử lên giường, tự nhiên nghiêng người qua, rất tự nhiên vòng tay ôm thân thể mềm mại của nàng, lại rất tự nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của nàng, rất tự nhiên thuận tiện cởi bỏ nội sam của nàng, cuối cùng, rất tự nhiên...
Nhiệm vụ đêm tân hôn, bọn họ lại hoàn thành thêm một lần, chỉ là lần này sẽ không có đau đớn.
Sau đó, giống như lúc chưa lập gia đình, theo thói quen nàng định quay nghiêng người qua ngủ, hắn lại thực tự nhiên đưa tay ôm lấy eo của nàng, đem nàng kéo về phía hắn, làm cho lưng của nàng dán vào trước ngực của hắn. Sau đó, hai người yên ổn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Mới cưới được vài ngày, Mộ Dung Vũ Đoạn liền cảm thấy Mặc Nghiễn Tâm là một người thê tử rất thích hợp với hắn, bởi vì hắn không thích nói chuyện, mà nàng lại đúng là một người câm điếc. Tuy rằng hai người không có cách nào giống một cặp vợ chồng bình thường dùng nói chuyện cùng nhau để thông hiểu lẫn nhau. Nhưng không biết vì sao, hắn luôn có thể theo ánh mắt cùng động tác của nàng đoán ra được ý của nàng, mà nàng cũng tựa hồ như không cần hắn nói với nàng, nàng cũng có thể hiểu được hắn cần gì. Bọn họ trong lúc ở chung với nhau tựa hồ như không cần nói lời nào.
Nhưng mà, Đỗ Cầm Nương lại không suy nghĩ như vậy, Nhi tử cùng vợ ở trong phòng như thế nào, bà không rõ ràng lắm, cũng không hỏi nhiều. Nhưng khi bọn hắn ở ngoài, bà là người câm điếc không nói, nhưng nhi tử thế nhưng lại không cùng vợ nói chuyện mấy câu, cái này hơi quá đáng.
Nhìn họ thờ ơ lạnh nhạt nửa tháng sau, bà rốt cục không nhịn được nữa.
"Vũ nhi, đến đây, Nương có chuyện muốn nói với con!"
Ngày hôm đó, vừa ăn xong bữa tối, Mặc Nghiễn Tâm cùng Mộ Dung Tuyết đi đến phòng bếp rửa chén, Đỗ Cầm Nương liền lôi kéo nhi tử đến phòng ngoài để "Nói chuyện!!!"
"Nương?" Mộ Dung Vũ Đoạn có điểm hoang mang, là chuyện gì không thể nói chuyện trước mặt của mọi người chứ?!
"Ta nói con Vũ nhi à, nương biết con không thích nói chuyện, nhưng ..." Đỗ Cầm Nương vỗ vỗ tay nhi tử "Con phải suy nghĩ cho Mặc Nghiễn Tâm một chút chứ, nàng một mình gả đến nhà chúng ta, chỗ ở không quen, người cũng xa lạ, đó đúng thực là cô đơn tịch mịch, mà càng không xong là nàng cũng không nói chuyện được. Cho nên..."
Bà liếc mắt về hướng phòng trong một cái "Con phải thường xuyên trò truyện cùng con bé, để cho con bé mau chóng quen thuộc với con, quen thuộc với chúng ta, con hiểu không?"
Mộ Dung Vũ Đoạn nghiêm túc cẩn thận nghe xong, đứng đó suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi lại một câu: "Nói cái gì ạ?"
Vẫn hoang mang như cũ, hắn cũng không biết là hắn cùng vợ mới cưới của mình trong lúc đó cần nói cái gì nha!!!
Nói cái gì? Dám hỏi lời này? Bà giơ nắm tay lên, hướng về hướng hắn: "Đương nhiên là nói cho con bé biết một ít chuyện về nhà của chúng ta nha!!!" Đỗ Cầm Nương nghiến răng nghiến lợi nói "Cố gắng làm con bé hiểu thêm về nhà của chúng ta, còn có người trong nhà, con bé mới có thể sớm một chút xem nhà chúng ta cũng y như nhà nó, đem người nhà chúng ta xem như người nhà của nó, đã hiểu chưa?"
Hai mắt nhìn chằm chằm vào nắm tay đang giơ cao trên không trung, Mộ Dung Vũ Đoạn thật cẩn thận di chuyển từng bước, tận lực tránh đi khỏi phạm vi công kích của mẫu thân, sau đó còn suy nghĩ rất nghiêm túc một lát.
"Có lẽ con... Đã hiểu!"
Ngữ khí không nắm chắc, làm người ta nghe xong một chút tin tưởng đều không có, tuy nhiên, lời này cũng tỏ ra là hắn ít nhất cũng biết được phải cùng vợ trò chuyện nhiều một chút, vậy là đủ rồi.
"Mỗi ngày đều phải nói chuyện!"
"Vâng!"
"Tốt lắm! Chúng ta vào trong thôi!"
Dứt lời, Đỗ Cầm Nương nhấc chân bước đi, Mộ Dung Vũ Đoạn vội vàng đuổi theo muốn mở miệng hỏi...
Hắn bắt đầu muốn hỏi lại, hắn nên "Nói chuyện" cùng thê tử khi nào, nhưng ngẫm lại, có lẽ nương muốn hắn quyết định, vậy thì tự hắn quyết định đi!!!
Cũng như vậy, sau bữa tối mọi người đều nhanh chóng tự động quay về phòng nghỉ ngơi, mà Mộ Dung Vũ Đoạn cũng theo thói quen vừa về phòng đã liền ngồi vào sau thư án, mở sách ra, tĩnh tâm bắt đầu xem... Chậm đã, không thể xem! Nương hắn yêu cầu hắn cùng thê tử phải nói chuyện nhiều hơn, nhưng bọn hắn căn bản không có thời gian ở chung một chỗ, tính đi tính lại thì cũng chỉ có hiện tại, hiện tại nếu không nói thì thực sự không có cơ hội để nói chuyện.
Nhưng mà, hắn phải nói với nàng cái gì đây???
Trong lòng thầm nghĩ, tầm mắt của hắn cũng theo bản năng, nhìn về phía trước, vừa đúng lúc thê tử của hắn đem chung trà mang đến, hai cặp mắt thực tự nhiên giao nhau, sau đó cũng không giống như lúc trước nhìn một lát sau liền tách ra, bởi vì...
Hắn biết nàng đang chờ đợi, chờ đợi hắn cùng nàng nói chuyện.
Mà nàng cũng biết hắn đang suy tư, suy tư sẽ nói gì với nàng.
Cho nên ánh mắt của bọn họ giằng co tại một chỗ, bởi vì hắn đang suy nghĩ nên nói gì, nên ngẩng đầu lên như thế nào, mà nàng lại đang chờ đợi hắn mở miệng, nói cho rõ ràng cuối cùng là có chuyện gì? Đây mới thực sự là một tình huống kỳ quái, nương nói Mặc Nghiễn Tâm không đủ quen thuộc với hắn, hắn cũng thừa nhận, hắn cùng thê tử chính xác là vẫn còn xa lạ, dù sao họ chỉ mới cưới hơn nửa tháng, nhưng... bọn họ trong thời gian này lại có thể không nói chuyện nhưng vẫn hiểu được tâm tư của đối phương, hoàn toàn thuần túy là dựa vào trực giác, mà không phải là quen biết lẫn nhau. Hắn đối với bất kỳ người nào đều không có loại trực giác này, chỉ có đối với nàng, gần như bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở ven hồ, hắn mới xuất hiện loại trực giác này, đối với suy nghĩ tâm tư của nàng hắn có thể nhận thức phán đoán ra đáp án khá chính xác, thậm chí so với nói ra còn xác thực hơn.
Lời nói trong miệng nói ra thể là nói dối, nhưng những suy nghĩ ẩn dấu trong lòng thì lại luôn chân thực.
Cho nên, hắn thực sự không cho rằng hắn còn phải lại hướng về phía thê tử "Giới thiệu" về chính mình, bọn họ đúng thực là xa lạ, nhưng lại tuyệt đối không gây trở ngại cho trực giác của họ với nhau.
Như vậy thì...
"Tiểu muội của ta năm nay mười chín tuổi, nhưng lại không có đối tượng thích hợp đến cửa để cầu thân, bởi vì..."
Đây là hắn sau khi suy nghĩ kĩ đã quyết định, nói ra phiền não trong lòng hắn, chẳng những có thể cho nàng hiểu biết về tình trạng trong nhà, cũng có thể hiểu biết về người nhà của hắn, càng có thể hiểu biết những suy tư của hắn.
Quan trọng nhất là, đây cũng là hắn muốn tỏ ra tôn trọng nàng! Hắn đang muốn trưng cầu ý kiến của nàng.
Cho nên, hắn liền muốn nói vẫn cứ nói, mà thê tử của hắn cũng yên lặng đứng đó nghe vẫn cứ nghe cứ nghe... Thỉnh chờ một chút, nàng... Thật sự có đang nghe sao? Trực giác không đúng khiến cho Mộ Dung Vũ Đoạn dừng lại, hồ nghi nhìn kỹ thê tử trước mắt, thấy nàng biểu tình hờ hững không hề thay đổi, tư thế cũng vẫn y như vậy, hơn nữa cặp mắt của nàng vẫn thủy chung dõi theo hắn, làm như đang chuyên tâm nghe hắn, nhưng là...
"Mặc Nghiễn Tâm?"
Quả nhiên, không có bất kỳ phản ứng nào.
Mộ Dung Vũ Đoạn không khỏi than nhẹ, lời nương nói cho cùng cũng không quá chính xác, hắn đã thực cố gắng muốn cho thê tử có thể hiểu biết về nhà của hắn, về người trong nhà hắn, nàng lại hoàn toàn không có hứng thú để nghe mà thôi!!!
Chợt, hắn cười nhẹ.
Nhưng đây cũng không phải là điểm đáng yêu nhất ở nàng sao!?
Vì thế, hắn duỗi tay đẩy đẩy nàng, cặp mắt nàng đang dõi theo hắn đột nhiên tĩnh lặng lại, hắn dường như không có việc gì thu mắt lại nhìn trở vào trang sách.
"Không có việc gì!!!"
Sau đó, hắn lại tiếp tục đọc sách, nàng lại ôm rổ may đến phía trước cửa sổ tiếp tục may vá.
Về sau, hắn vẫn cứ tiếp tục nói chuyện cho nàng nghe! Lời nói của mẫu thân không thể nào không nghe, nhưng nếu nàng không muốn nghe lời hắn nói, hắn cũng sẽ không tiếp tục nói tiếp. Ngày mai, lại đổi một cái đề tài khác để nói với nàng!!!
Khách khách! Xoay người, tiếp tục ngủ. Khách khách! Khách khách! Lại xoay người, tiếp tục ngủ. khách khách! Khách khách! Khách khách...
Đột nhiên trợn mắt, tưởng là tiếng động ở trong mộng lại càng rõ ràng truyền vào trong tai, Mộ Dung Vũ Đoạn không khỏi hồ nghi ngồi dậy xem.
Sáng sớm mỗi ngày sau ngày cưới, mơ mơ màng màng trong lúc ngủ mơ, hắn đều nghe thấy loại âm thanh thần bí này. Những ngày trước hắn cũng mơ màng nghe thấy âm thanh này nhưng trước khi hắn tỉnh dậy liền đều biến mất nên hắn cứ ngỡ là trong mộng. Nhưng sáng nay cái âm thanh này cứ liên tục không ngừng chui vào tai hắn, chui vào đầu hắn, hắn thấy hắn không tỉnh táo lại là không được.
Đó thực sự là âm thanh gì?
Vén màn giường lên, hắn ra bên ngoài xem, liếc mắt một cái liền thấy thê tử của hắn đang ngồi ở bàn trang điểm, thực bình thường, sau đó... Hắn trợn tròn mắt! Thê tử của hắn đang cắt tóc! Nàng rốt cục cảm thấy không thể chịu đựng được cuộc sống vất vả như vậy, nên quyết định cắt tóc xuất gia làm ni cô sao? Không, không đúng! Nàng đang chải đầu... cũng không đúng, nàng đang lúc chải đầu, lại cắt tóc...
Nàng... đến tột cùng là đang làm gì?
Kinh ngạc quan sát một lúc sau, hoang mang trong lòng hắn dần trôi đi, ý cười dần nổi lên trong đáy mắt, hắn chậm rãi khoanh chân ngồi thẳng, ung dung chăm chú nhìn thê tử đang bận rộn không thôi.
Chải chải chải... chải không nổi nữa, mắt khẽ nhìn xem... rối, sau lại cầm kéo, khách khách một tiếng cắt đi, lại tiếp tục chải chải chải... lại chải không nổi nữa, lại quay mắt xem... lại rối, lại cầm kéo đến, khách khách một tiếng cắt đi, sau đó tiếp tục chải chải chải...
A! Trời ạ, ngay cả nơi đó cũng dám cắt!
Mộ Dung Vũ Đoạn không tiếng động rên rỉ, thấy vô cùng thê thảm không dám nhìn nữa, đã nói tóc nàng thực dễ dàng rối, nàng lại vì cái gì không búi tóc lên đâu?
Chẳng lẽ là...
Một khắc sau, thê tử rốt cục đã "xử lý" xong một đầu tóc đen dài, tiện tay bỏ vào bàn trang điểm liền đi ra ngoài.
Chậm rãi nhìn, Mộ Dung Vũ Đoạn xuống giường đi đến bàn trang điểm, cúi đầu chăm chú nhìn lọn tóc đen, bất đắc dĩ lắc đầu, lục tục đứng lên, cẩn thận xếp lại thành một lọn gọn gàng, tìm một cái khăn lụa gói lại, đem bỏ vào ngăn tủ ngay thư án. Suy nghĩ sâu xa một chút sau, hắn mặc quần áo thê tử đã giúp hắn chuẩn bị, cũng đi ra khỏi phòng.
"Nương!"
"Dọa chết người!" Đỗ Cầm Nương vừa mở cửa phòng ra đã bị nhi tử chờ sẳn ở trước cửa phòng làm cho giật mình, kinh ngạc vỗ ngực mãnh liệt "Thằng bé này, hôm nay sao lại sớm như vậy đứng đây, còn ở đây dọa nương!"
"Thực xin lỗi nương, con..." Mộ Dung Vũ Đoạn thấp giọng nói "Là có chút việc cần nương hỗ trợ!"
"Gấp cái gì?"
"Ưm, là muốn nhờ nương..."
Hai tháng sau, Mộ Dung Vũ Đoạn rốt cục cũng kiếm được đủ tiền, cố ý không nói cho thê tử đi vào trong thành chọn một ít đồ trang sức, sau đó trong ngày thất tịch hôm đó, thời điểm nàng rời giường, hắn cũng rời giường theo nàng, lúc nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, đang định lấy lược chải, hắn trước một bước cầm lấy lược.
"Ta chải tóc cho nàng!" Tuy rằng động tác hơi ngốc, cũng có chút lóng ngóng tay chân, nhưng hắn lại thực ôn nhu, rất kiên nhẫn giúp nàng chải mái tóc đen dài! Không hề đụng tới kéo, còn vấn tóc lên cho nàng! Hắn nhờ nương dạy riêng cho hắn, sau đó "Thuận tay" đem tiền mua về một cây trâm ngọc để búi tóc cho nàng, sau lui về phía sau nhìn "Xong rồi!"
Nhìn chính mình ở trong gương một lúc lâu, nàng đứng dậy, rời khỏi phòng ra ngoài!
Nàng không có chút phản ứng nào đáp lại, nhưng hai gò má lại nhiễm một tầng mây đỏ hồng, liền bởi vì đôi má đỏ hồng, bắt đầu từ ngày hôm đó, mỗi ngày sáng sớm giúp nàng vấn tóc cài trâm trở thành thói quen của Mộ Dung Vũ Đoạn.
Tựa như mỗi đêm về phòng sau khi dùng xong bửa tối, hắn luôn trước thử nói chút tâm sự phiền não cho nàng nghe, nếu nàng muốn nghe hắn sẽ tiếp tục nói cho nàng nghe, nếu nàng không muốn nghe, hắn liền lại im lặng nhìn sách của hắn, nàng lại làm công việc của nàng. Cũng giống như trước khi đi vào giấc ngủ, hắn nhất định sẽ vòng cánh tay quanh eo nàng, để cho lưng nàng dán sát vào lồng ngực hắn sau đó mới bắt đầu đi vào giấc ngủ.
Động tác lơ đãng, nhưng dần dần dưỡng thành thói quen.
Trừ lần đó ra, giữa phu thê bọn họ thực sự là bình thản, thật sự rất bình thản rất bình thản, bình thản đến mức ngay cả tương kính như tân cũng đều chưa nói tới, tựa như lời của người ta, đạm như nước, một chút hương vị đều không có.
Kỳ thực như vậy cũng không trách được bọn họ, một người lạnh lùng thản nhiên, một người trời sinh hướng nội, một người câm điếc, một kẻ trầm mặc ít lời, tóm lại một người lạnh nhạt, một người buồn tẻ, hai kẻ đều không ấm áp mà như một chén nước lạnh, không có nửa điểm nóng bỏng, lại làm sao có thể thiêu đốt được! Nhưng mà lửa cũng không nhất thiết là phải hừng hực thiêu đốt, đôi khi thiêu đốt lại không nhìn thấy được, luôn ở trong lúc không để ý, làm tất cả đều biến thành tro tàn thì ngươi mới biết được đó đều là đang vụng trộm thiêu đốt...
——— ————-
Chú giải:
[1]"Oanh oanh liệt liệt" là tiếng tăm lừng lẫy khắp nơi
← Ch. 01 | Ch. 03 → |