← Ch.03 | Ch.05 → |
Lúc này đồ ăn đã được mang hết lên bàn, mà mỗi lần đưa đồ ăn lại đây, đại thẩm luôn hướng nàng cười, làm cho nàng xấu hổ không thôi.
"Đến đây, đại thẩm thực quý các ngươi nên khuyến mại một xuất Ngưu Bàng (*) xào với cà rốt." Đại thẩm béo lại cầm một đĩa Ngưu Bàng đến."Nghe nói đồ ăn này phụ nữ ăn vào tác dụng dưỡng nhan, nam nhân ăn thì... ha ha a, 'Cơm rang' sẽ rất lợi hại." Lời nói đại thẩm làm cho khách trong quán tất cả đều nở nụ cười.
Đường Tiểu Oánh cúi đầu chăm chú ăn, nàng đoán mặt mình hẳn là hồng a. Đại thẩm nói chuyện lớn tiếng như vậy có thể biết mọi người ở đây dùng cái biểu tình gì xem nàng.
Thời điểm đại thẩm bưng đồ ăn lên, thấy nàng cười như vậy Đường Tiểu Oánh liền thầm nghĩ giờ phút này nàng nên ăn nhanh chút sau đó rời đi.
Tôn Hạo Trạch nhìn Đường Tiểu Oánh bởi vì thẹn thùng mà cúi đầu hung hang ăn cơm rang, khóe miệng nhếch lên có chút ôn nhu ngay cả chính hắn đều không có phát hiện.
"Sao chỉ ăn cơm, ăn miếng thịt gà đi." Hắn rất thích ăn cơm tại quán nhỏ nhỏ này bởi có thể hưởng thụ hương vị Đài Loan nồng đậm, hơn nữa chủ quán bình thường đều thực nhiệt tình.
"Tổng tài, ngài không cần gắp hộ......"
"Bỏ."
"Cái gì?" Đường Tiểu Oánh sửng sốt, khó hiểu nhìn hắn.
"Tôi cũng không phải lão nhân, sao lại kêu ngài, phiền chết, bỏ đi."
"Nhưng là...... Tôi đã biết!" Nàng vốn muốn nói hắn là sếp, nên xưng hô như vậy, nhưng thấy khuôn mặt anh tuấn nghiêm lại, nàng đành gật đầu.
"Cái tên Phương Chính Duy kia là bạn trai trước của cô sao?"
"...... Ân."
"Cô còn yêu hắn sao?"
Vấn đề này thiếu chút nữa làm cho nàng nghẹn. Tuy rằng không biết vì sao tổng tài hỏi cái này, nhưng nàng cẩn thận suy nghĩ mới trả lời, "Tôi nghĩ chắc là không!"
"Có là có mà không là không, làm chi mà trả lời ấp úng." Tôn Hạo Trạch không biết chính mình tức giận cái gì."Cái loại nam nhân này, cô tốt nhất lập tức quên hắn đi."
"Ừm." Này cũng là mệnh lệnh sao? Ngữ khí thật hung dữ nha.
Tùy tiện bị hắn nạt, nhưng mà ngoài ý muốn là nàng phát hiện mình thế nhưng không sợ hãi giống lúc trước. Có lẽ là bởi vì biết hắn kỳ thật là boss tốt bụng quan tâm cấp dưới. Cái gọi là mặt ác tâm thiện đại khái chính là chỉ người như tổng tài.
Hắn không chỉ giúp nàng giải vây, thay nàng mắng tên người yêu bạc bẽo, lúc nãy còn cho mọi người đi về trước nghỉ ngơi, chẳng lẽ hắn không mệt sao? Tuy rằng hắn thoải mái nói thu thập này nọ không mất bao nhiêu thời gian, nhưng là nếu không phải nàng ở đó khẳng định một mình hắn một giờ mới có thể làm xong.
Nhớ tới chính mình lúc trước rất sợ hắn, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười, người trước mắt này rõ ràng là người tốt, có cái gì phải sợ?
Tôn Hạo Trạch nhìn nàng cười ngây ngốc, nói nhỏ một câu, " Cười cái gì, ăn!"
Còn chưa thấy rõ ràng hắn gắp cái gì, thức ăn đã bị nhét vào miệng, cắn vài cái, nguyên lai là cá.
Không khí lúc này không xấu hổ như vừa nãy mà là thoải mái trừ bỏ đại thẩm béo ngẫu nhiên đi qua nói nàng cái vài câu, tỷ như "Buổi tối ta cũng muốn bảo lão nhân gia nhà ta đút ta ăn cơm, không làm lão nương đêm nay sẽ không cho hắn ăn cơm." Câu nói tiếu lâm này lại chọc mọi người cười vang. Lần sau, nàng nhất định sẽ không đến nơi này ăn cơm.
Buổi chiều thứ Năm khi tan tầm, mọi người tâm tình phi thường khoái trá, bởi vì ngày mai sẽ đến suối nước nóng ba ngày.
"Lần này toàn thể nhân viên đều đi, ngày mai buổi sáng chín giờ tập hợp trước cổng công ty, ai đến muộn hoặc nhất thời có việc thì gọi điện thông báo trước nha. Bằng không xe sẽ không đợi đâu." Thư ký Tổng giám đốc Cao Tư Quân nói xong, sau đó cầm danh sách phòng ở đưa A Tuấn đi an bài.
Đường Tiểu Oánh đối với lời của nàng cảm thấy hoang mang, "Cao thư ký, chị nói toàn thể nhân viên đều đi, tổng tài không đi sao?"
Cao Tư Quân cười cười, "Đó là bởi vì tổng tài rất ít đi du lịch cùng chúng ta, nên mỗi khi đi chơi đều có thói quen không tính sếp."
"Vì sao anh ấy không đi?"
"Này chị cũng không biết, chuyện cá nhân của sếp mọi người biết không nhiều lắm."
Cao Tư Quân lắc đầu."Bất quá có thể khẳng định là lần này lại có người phải thất vọng."
"Ai?"
"Tiểu Oánh, chờ đến khách sạn em sẽ biết." La Duẫn Hàm cười thần bí.
"Yêu chi lữ, không gặp được người yêu, đương nhiên sẽthất vọng." Một đồng nghiệp nữ nói.
Nàng càng thêm không hiểu ra sao, "Yêu chi lữ?"
"Em mới tới nên không biết, công ty hàng năm đều đi du lịch. Đặc biệt sau khi đi khách sạn ôn tuyền trở về lại có them mấy cặp thành đôi, giống A Tuấn cùng Duẫn Hàm đó. Bởi vậy mọi người đều nói đây là yêu chi lữ." Cao Tư Quân hướng nàng giải thích truyền thuyết về 'Yêu chi lữ'.
Nguyên lai là vậy, bảo sao mọi người thấy thú vị.
"Mình nghĩ năm nay tỉ lệ có đôi mới rất cao." Cao Tư Quân nhìn nàng."Bởi vì nghe nói nam nhân bên kia có vài người để ý, Tiểu Oánh, có thể cho biết đang nhắm người nào hay không, chúng ta sẽ tạo cơ hội cho hai người."
Thay nàng tạo cơ hội?"Không cần."
Mọi người làm nàng ngượng ngùng."Đừng thẹn thùng, mau nói cho chúng ta, em thích ai?"
"Kỳ thật ai em đều thích." Nàng nói thoái thác.
"Vậy đặc biệt thích ai nhất?" La Duẫn Hàm hỏi.
Đặc biệt thích?
Bỗng dưng, người trong óc Đường Tiểu Oánh hiện lên cư nhiên là tổng tài. Nhưng là làm sao có thể...... Đêm đó mạc danh kỳ diệu(kỳ lạ, bất ngờ) cùng ăn bữa tối sau. Kỳ thật bọn họ trong lúc đó không có tư tâm, cõ chỗ không giống bình thường là nàng đối với hắn không hề cảm thấy sợ hãi, còn thấy hắn là người thực chiếu cố nhân viên......"Tiểu Oánh, nghĩ lâu như vậy rốt cuộc thích ai a?" Cao Tư Quân thúc giục hỏi.
"Ta......" Nhìn mọi người vẻ mặt tò mò nhìn nàng, chờ nàng trả lời...:"Tổng tài"
Hai chữ này nàng làm sao có thể nói nên lời."Em không có đặc biệt thích ai, nói thực ra, bây giờ em không có tâm tình kiếm bạn trai."
Đi làm ngày đầu tiên, mọi người liền hỏi qua nàng có bạn trai hay không. Nàng cũng thực thành thật trả lời, bởi vì cùng bạn trai chia tay mới thay đổi công tác nên mọi người đều biết.
"Đáp án khẳng định sẽ làm rất nhiều nam nhân bên kia thất vọng." La Duẫn Hàm thấy Tôn Hạo Trạch đi tới, "Tổng tài, anh muốn tìm Tiểu Oánh sao?"
Nghe thấy sếp đến đây, Đường Tiểu Oánh tâm chấn hạ, vội vàng đứng dậy."Tổng tài, anh tìm tôi?"
Tôn Hạo Trạch tay cầm tư liệu đưa cho nàng."Đưa vào máy tính, sau đó lưu lại."
"Vâng." Nàng tiếp nhận tư liệu, nhìn hắn thân ảnh hắn rời đi, trong lòng nghĩ không biết vừa rồi hắn có nghe thấy các nàng nói chuyện không? Nàng có chút may mắn nãy không nói mấy lời trong đầu kia, tổng tài nghe thấy khẳng định sẽ phức tạp.
____________________________________
Buổi sáng hôm sau.
Tôn Hạo Trạch lái xe đi vào công ty, vừa mới xuống xe điện thoại của hắn liền vang lên.
"Hạo Trạch, ngươi đang ở công ty sao?"
"Đang trong bãi đỗ xe, sao vậy? quên gì sao?" Bọn họ là chín giờ xuất phát, hiện tại đã mười giờ.
"Thật là quên, bất quá không phải 'này nọ', là Đường Tiểu Oánh, nàng không đuổi kịp mọi người."
"Các ngươi làm cái quỷ gì vậy, vì sao không đợi nàng?"
"Nha, Hạo Trạch, ngươi hiện tại là vì Đường Tiểu Oánh mắng ta sao?" Tề Diệc Vĩ nhịn không được châm chọc một câu, giọng điệu đùa cợt, nhưng chọc giận Tôn Hạo Trạch.
"Tề Diệc Vĩ!"
"Ngươi thật sự không có nơron hài hước." Tề Diệc Vĩ thanh minh."Không phải chúng ta không đợi Tiểu Oánh. Mọi người đợi ở cổng đến chín giờ bốn mươi phút, vẫn không thấy cô ấy đến, cũng không biết cô ấy có việc gì không thể tới hay không. Nếu đợi them chút nữa sẽ không kịp giờ ăn trưa cho nên đành phải xuất phát trước."
Cái người kia rốt cuộc đang làm cái khỉ gì vậy, vì sao đến muộn, hơn nữa di động không liên lạc được?
Không phải là xảy ra chuyện gì đi? Bởi vì nàng sẽ không im lặng như vậy......"Hạo Trạch, bọn này tiếp tục gọi cho cô ấy, bất quá nếu Tiểu Oánh có gọi điện thoại đến công ty, mời ngươi nói cho cô ấy biết chúng ta xuất phát trước, nếu còn muốn đến, cũng chỉ có thể tự mình bắt xe đến, hy vọng không lạc đường."
"Ta đã biết." Tôn Hạo Trạch tắt máy, lúc này hắn thấy phía trước có một thân ảnh tinh tế, trên tay xách túi lớn, vội vội vàng vàng chạy tới, nhất thời mi tâm tự động thả lỏng.
Thật là... Hắn không xuống xe, mà là đem xe quay trở lại bên ngoài.
Đường Tiểu Oánh đi cửa công ty không thấy một ai, xem ra mọi người đã đi trước, nàng ngược lại nhẹ nhàng thở ra. Cũng tốt, nàng rất sợ để cho mọi người chờ lâu như vậy.
Đồng hồ báo thức tối hôm qua chạy đến nửa đêm thì chết, bởi vậy buổi sáng hôm nay không đánh thức nàng đúng giờ. Đến khi nàng tỉnh ngủ đã là chín rưỡi, may mắn nàng tối hôm qua đã đem hành lý đóng gói tốt.
Rất nhanh rửa mặt chải đầu sau, nàng cầm di động tính lien lạc với Duẫn Hàm tỷ, không ngờ lên xe mới phát hiện di động hết pin. Tuy rằng trong túi có mang sạc pin, nhưng nàng lại không mang pin sơ cua
Xem ra nàng đành phải bắt xe đi. Ngày hôm qua thư ký Cao có đưa cho mọi người bản đồ chỉ dẫn đường đến khách sạn như thế nào. Đường Tiểu Oánh đang hướng trạm xe điện ngầm đi đến thì nàng thấy xe Tôn Hạo Trạch đỗ bên kia đường, còn tưởng rằng chính mình nhận sai xe, nhưng mà thấy thân ảnh cao lớn trong xe bước xuống mới biết nàng không nhìn lầm, trong long nhất thời khẩn trương
Đợi hắn đến gần, Đường Tiểu Oánh cười gượng chào hỏi, "Tổng tài, chào bưổi sáng."
Tôn Hạo Trạch nhìn nàng, "Cô biết hiện tại mấy giờ không?"
"Hẳn là mười giờ."
"Thời gian tập trung không phải chín giờ sao?"
"Thực xin lỗi, bởi vì đồng hồ báo thức bị chết nên tôi ngủ quên."
"Vậy sao di động gọi không được?"
Nàng biểu tình càng xấu hổ."Điện thoại của tôi vừa lúc hết pin."
"Cái gì?" Tôn Hạo Trạch cương nghiêm mặt tức giận cũng là bất đắc dĩ, làm sao có thể có người ngốc đến trình độ này, di động cùng đồng hồ báo thức đồng thời hết pin?
"Vậy làm sao bây giờ? Muốn bắt xe sao?"
"Tuy rằng chưa đi bao giờ, nhưng thư ký Cao ngày hôm qua có đưa mọi lộ tuyến, chắc sẽ không lạc đường." Nàng theo mở túi lấy ra bản đồ, cười khờ khạo, muốn hóa giải xấu hổ lúc này. Tại sao mỗi lần gặp chuyện đều gặp tổng tài?
Tôn Hạo Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười ngây ngô, vẻ mặt càng hiện vẻ lo lắng.
Đường Tiểu Oánh đương nhiên cũng nhìn ra được hắn tức giận, là nàng sai, ai bảo nàng ngủ quên."Thực xin lỗi, tổng tài, hại anh lo lắng, tôi đi trước." Nàng triển khai cước bộ đi phía trước.
"Lên xe!"
"Hả?" Nàng kinh ngạc xoay người, nàng nghe lầm sao?
"Ngốc cái gì, lên xe, tôi lái xe đưa cô đi."
"Không cần, tôi có lộ trình......" Sau đó bản đồ bị người có 'khuôn mặt ác quỷ nhưng tốt bụng' đoạt đi, quay về xe.
Tôn Hạo Trạch quay đầu lại, thấy nàng vẫn sửng sờ tại chỗ, gầm nhẹ:"Còn không mau lên xe, đừng để tôi nói them lần nữa!"
Hung dữ! Trách không được mọi người gọi hắn dã thú, bất quá hắn là dã thú ôn nhu nha. (TN: bó tay, =]])
Đường Tiểu Oánh cười ngọt ngào trèo lên xe.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |