Thăng cấp
← Ch.70 | Ch.72 → |
"Chúc mừng ngươi, Huyết."
"Tử Minh, ta trở thành Đại Ma Pháp Sư rồi, hơn nữa còn là một Đại Kiếm Sĩ nha."
"Ừ...... Huyết của ta vẫn luôn là giỏi nhất."
Thân hình Tử Minh thoắt một cái, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt của Băng Huyết, nhẹ nhàng kéo người ngồi dưới đất lên, thương tiếc xoa gương mặt trắng nõn mềm mại, luôn luôn cảm thấy ngắm dung nhan tuyệt thế này bao nhiêu cũng không thỏa mãn.
"Ta muốn bế quan một thời gian, việc ngươi thăng cấp trợ giúp rất lớn cho ta, chờ ta tỉnh lại, chúng ta có thể tiếp tục cùng nhau kề vai chiến đấu, không cần lo lắng điều gì."
Lời của Tử Minh khiến hai mắt Băng Huyết sáng lên, mừng rỡ như điên: "Thật chứ, không cần lo lắng bọn hắn sẽ tìm được ngươi nữa, đúng không?"
"Đúng...... Khi ta tỉnh lại, đã bước vào giai đoạn trưởng thành rồi. Hơi thở tuyệt đối được che giấu hoàn toàn, không cần lo lắng bởi vì ta mà có người tìm chúng ta gây phiền phức nữa." Hai mắt Tử Minh thoáng qua một chút áy náy, nhưng vì Băng Huyết đang chăm chú nhìn hắn nên đã thấy được.
Băng Huyết khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: "Minh, ta chưa bao giờ sợ bọn họ tìm đến, cho dù không có sức lực đối đầu, ta cũng sẽ liều chết đánh với bọn họ một trận, tuyệt đối sẽ không để cho bọn hắn tổn thương ngươi một chút nào nữa." Giọng điệu kiên định, trong lòng lại phẫn hận, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã gây thương tổn cho Minh, tuyệt đối sẽ không, bất kể bọn họ mạnh cỡ nào.
Tử Minh khẽ thở dài, nhẹ giọng: "Nhưng ta sợ...... Ta sợ ngươi sẽ phải chịu tổn thương, khi ngươi còn chưa mạnh mẽ hơn, ta tuyệt đối không thể để cho bọn hắn tìm đến ngươi, tổn thương ngươi. Huống chi...... Chúng ta bây giờ cũng không còn cần thiết phải để ý tới bọn hắn, thời cơ chưa tới. Cho nên chúng ta đều phải cố gắng, cùng nhau cố gắng không ngừng trở nên mạnh mẽ, sẽ có một ngày nhất định nghiền nát từng người trong bọn họ, cả đời cũng không thể thoát thân."
"Được." Băng Huyết kiên định gật đầu một cái, nở nụ cười sáng lạn, nụ cười này có thể làm lu mờ cả ánh sáng chói chang của mặt trời.
"Tự chăm sóc bản thân cho tốt, chờ ta." Tử Minh nhẹ nhàng cúi đầu, thận trọng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Băng Huyết. Hài lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng ửng hồng, khẽ mỉm cười, một tia sáng khẽ thoáng qua trong đôi mắt màu tím, Tử Minh vừa mới đứng lên, đã không thấy bóng dáng.
"Chủ nhân...... Chủ nhân. Tiểu Quai thăng cấp, thăng cấp.... . Chủ nhân...... Chủ nhân, Tiểu Quai quá hạnh phúc, quá hạnh phúc." Tiểu Quai hoàn thành thăng cấp, khôi phục màu sắc tự vệ, mừng rỡ nhảy vào trong ngực Băng Huyết.... . Trong miệng còn không ngừng hoan hô, cũng phát vỡ dáng vẻ ngại ngùng của Băng Huyết.
Băng Huyết dịu dàng sờ bộ lông mềm mại của Tiểu Quai, nhẹ giọng nói: "Chúc mừng ngươi, Tiểu Quai, trong một lần đã trở thành thánh thú cấp chín. Đi vào ma lam chi giới, chọn một nơi ngươi thích, củng cố cấp bậc thật tốt."
Lời nói của Băng Huyết khiến Tiểu Quai lập tức bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, một đôi mắt nhỏ tròn vo mê mang nhìn Băng Huyết: "Chủ nhân...... Tiểu Quai đi vào thì không thể ở bên bảo vệ chủ nhân, bên ngoài nhiều người xấu như vậy, chủ nhân sẽ gặp nguy hiểm. Tiểu Quai không sao, chờ chúng ta ra khỏi Ma Thú Sâm Lâm rồi tiến hành tu luyện củng cố cũng không muộn, hơn nữa còn có đám ma thú, Tiểu Quai cũng có thể tìm một vài con ma thú tới luyện tay một chút, cũng cố linh lực trong cơ thể."
Lời của Tiểu Quai khiến Băng Huyết cảm thấy ấm áp trong lòng, tên ngu ngốc này. Thánh thú sau khi đến cấp chín việc tu luyện là rất quan trọng, để có thể trở thành Thần thú, tĩnh tâm tu luyện và hoàn cảnh tu luyện tuyệt đối không thể xem thường, không cẩn thận sẽ thất bại trong gang tấc, cả đời không còn cách nào để thăng cấp. Bây giờ Tiểu Quai lại vì an toàn của mình, tình nguyện lựa chọn nguy hiểm không thể trở thành Thần thú, cũng muốn ở lại bên cạnh bảo vệ mình. Sao mình lại có thể trở thành chủ nhân không có trách nhiệm như vậy.
Dịu dàng vuốt ve đầu của Tiểu Quai, mỉm cười nói: "Đứa ngốc, cho rằng ta không biết sao? Mới vừa thăng cấp lên thánh thú cấp chín lưu lại nguồn linh lực không ổn định, chỉ cần an tâm tu luyện củng cố, chắc chắn có khả năng trở thành Thần thú. Linh lực bên trong ma lam chi giới, ngay cả sơn cốc này cũng không thể sánh bằng, ngươi đi vào tu luyện nhất định sẽ được lợi lớn."
"Chủ nhân...... Nếu như Tiểu Quai không thể trở thành Thần thú, chủ nhân cũng sẽ không ghét bỏ Tiểu Quai đúng không." Tiểu Quai kiên định nhìn Băng Huyết.
"Dĩ nhiên, kể từ ngày các ngươi trở thành đồng bạn của ta, chúng ta nhất định không xa rời."
"Cho nên...... Coi như cả đời này Tiểu Quai không thể thăng cấp, cũng không thể để chủ nhân một mình đối mặt với nguy hiểm phía trước, chủ nhân cho phép Tiểu Quai ở lại bên cạnh người đi." Tiểu Quai nhẹ nhàng nâng móng vuốt nhỏ lên, khều khều lên bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Băng Huyết, nhẹ nhàng nói.
Băng Huyết khẽ thở dài, lắc đầu cười: "Ha ha...... Ngươi cứ an tâm đi tu luyện. Nếu như có nguy hiểm, ta sẽ gọi ngươi. Yên tâm đi...... Hơn nữa Ám Dạ vẫn còn ở bên ngoài."
Thấy chủ nhân kiên trì, Tiểu Quai không thể làm gì khác ngoài thỏa hiệp, dù sao nó rất muốn...... Rất muốn trở nên mạnh hơn. Từ khi đi theo chủ nhân, dần tiếp xúc với loài người, nó mới phát hiện...... Nhân loại cũng có rất nhiều cường giả mà nó không thể chống lại, huống chi...... Có rất nhiều nhân loại. Nó cần nhiều thực lực hơn để bảo vệ chủ nhân, cho nên nó phải trở nên mạnh mẽ.
"Chủ nhân...... Người phải nhớ nha. Gặp nguy hiểm nhất định phải gọi Tiểu Quai."
"Được!" Băng Huyết nhè nhẹ nhéo tai Tiểu Quai, vung tay phải lên, một cột sáng màu lam lóe lên, Tiểu Quai được Băng Huyết đưa vào trong ma lam chi giới để tu luyện.
Tiểu Quai vừa mới rời đi, ý niệm xuất hiện dao động nhẹ, hai mắt Băng Huyết sáng lên, vui vẻ cúi đầu nhìn về phía thân hình Ngân xà từ từ hiện ra trong luồng sáng trắng.
Băng Huyết ngồi xổm xuống, dịu dàng xoa đầu Ngân xà, nhẹ giọng nói: "Hoan nghênh gia nhập, đồng bạn của ta. Ta là Băng Huyết, chủ nhân của ngươi, đặt tên cho ngươi là —— Ngân Nhiếp"
Một câu nói ấm áp bao nhiêu, không dám ao ước???, Ngân Nhiếp mới vừa mở hai mắt đột nhiên đã tuôn ra một câu khiến Băng Huyết im lặng: "Tiểu chủ...... Thật biến thái."
"A......" Băng Huyết trong nháy mắt sững sờ, không hiểu nhìn về phía Ngân Nhiếp.
"Trên giang hồ thậm chí còn có người như tiểu chủ! Tiểu chủ chắc chắn thật sự là người sao? Thật sự là người chứ? Dù là ma thú cũng không có biến thái như vậy. Linh nguyên trong cơ thể người bình thường không phải chỉ có linh lực hoặc là đấu khí sao. (Ma pháp sư có linh lực, Kiếm sĩ có đấu khí) Vì sao trong cơ thể tiểu chủ ngươi không chỉ có linh lực, mà còn có cả đấu khí. Tiểu chủ...... Ngươi thật xác định ngươi là người sao?" Ngân Nhiếp càng nói càng kích động, thân thể nho nhỏ cũng bắt đầu run rẩy không ngừng.
"A...... Ngươi vừa nói như thế, ta cũng có chút hoài nghi. Nhưng ta có thể khẳng định...... Ta thật sự không phải ma thú, hơn nữa mẹ ta đúng là loài người." Băng Huyết dở khóc dở cười trả lời Ngân Nhiếp, vẫn không quên nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ màu bạc, bày tỏ an ủi, tránh cho con rắn nhỏ mình vừa mới khế ước bởi vì kích động quá mức mà chảy máu não, đó là chuyện lớn rồi.
Ngân Nhiếp đập đập đôi cánh nhỏ, bay đến trên bả vai Băng Huyết, cái đầu nhỏ bé cọ vào gương mặt mịn màng làm nũng với Băng Huyết: "Được rồi...... Dù sao cũng là tiểu chủ của ta, tiểu chủ càng biến thái, ta càng vui vẻ." Chỉ là đả kích hơi lớn mà thôi...... Ai!
"A......" Băng Huyết toát mồ hôi...... Tư tưởng kiểu này...... Thật đúng là không tầm thường.
← Ch. 70 | Ch. 72 → |