Khai giảng
← Ch.023 | Ch.025 → |
Một chiếc BMW màu đen huyền còn mới, là hàng có hạn còn chưa xuất bán xuất hiện trong một con ngỏ nhỏ, cạnh bên trường Đông Hoa."Cạch cạch." Người từ trong xe bước ra, hai bóng dáng một lớn một nhỏ. Khuôn mặt người đàn ông ẩn trong bóng tối không thấy rõ mặt nắm lấy một bàn tay xinh xắn trắng noãn đỡ một cô gái nhỏ từ trong xe bước ra.
Nhìn nhóc con mặc trên mình bộ đồng phục xinh xắn màu lam sẵm, áo sơ mi trắng viền lam trước có thắt một chiếc nơ cùng một chiếc huy hiệu nhỏ khắc bốn chữ Đông Hoa tư thục bằng bạch kim, váy ngắn vừa trên đầu gối không che được đôi chân noãn nà. Đuôi tóc được uốn lọn xõa sau lưng, vai mang một chiếc cặp học sinh điển hình. Bộ dáng nhỏ nhắn giống nữ sinh, à mà không, cô đúng là nữ sinh trông vô cùng dễ thương. Vẫn nhớ trước đây, kho còn học trường này, Hoắc Minh Long ngày nào không thấy những nữ sinh kia ăn mặc như vầy, đồng phục bao năm không đổi, anh chỉ thấy nhóc con mặc vào thì đáng yêu hơn hẳn.
Mi tâm hiện lên một chút ghen tị, bộ dáng nhóc con khả ái như vậy, không biết có khiến người ta chú ý đến hay không. Chỉ có người học tại trường này mới biết, những cô cậu học sinh trường này có thể làm đến chuyện thế nào. Trước đây còn có vài vụ đình đám liên quan đến đám tiểu thư công tử này, liên lụy đến gia đình rồi làm ăn này nọ. Tóm lại, anh không sợ nhóc con bị người ta bắt nạt, chỉ sợ là khiến cô gái nhỏ nhìn thấy những mặt tối của xã hội thượng lưu."Tiểu Thiên, nhớ là phải về nhà đúng giờ đó."
Mày nhỏ nhíu lại, mặt phụng ra, hai má phồng lên khuôn mặt đỏ hồng."Long như bà già." Có một câu mà suốt đường đi đã nói hơn tám trăm lần. Bộ dáng tức giận cũng thập phần đáng yêu. Nói xong nhân lúc Hoắc Minh Long còn chưa kịp hoàn hồn, Thuần Hi Thiên kéo ống tay anh rồi nhón chân vừa vặt thơm 'chụt' một cái vào má rồi chạy vội đi.
Ngây ngẩn nhìn theo ước chân cô khuất dần qua ngã rẽ. Lúc này, Hoắc Minh Long mới thu lại tâm tình, ánh mắt dịu dàng chợt tan biến, thay vào đó là một mảng lạnh lẽo, bạc môi mỏng trầm giọng ra lệnh."Ảnh, theo bảo vệ tiểu thư." Một cơn gió thổi phù qua, nhìn về phía ngôi trường một lần anh mới an lòng ngồi vào xe.
Hôm nay là ngày tựu trường của trường Hoa Đông. Như đã nói ở một chương nào đó trước đây, ngôi trường này là trường chỉ dành cho danh gia vọng tộc, có đủ mọi cấp bậc học phân theo khả năng cùng gia thế của từng học sinh mà quyết định. Tất nhiên khả năng vẫn là phần hơn. Giờ này tầm hơn 7h 30', trước cổng trường xe đậu tắp nặp, những hãng xe trang trọng được bày ra trước mắt Roll-Roye, Cadilac, Ferrari, .. mà cũng phải những người học trong trường này đều là các tiểu thư, thiếu gia của các gia đình giàu có ngoài ra còn phải là những người học cực giỏi thì mới vào được. Có thể nói là ngôi trường mơ ước của không ít học sinh, đồng thời cũng là ác mộng của không ít người.
Niên học năm nay, cùng lúc đồng thời có bốn nhân vật nổi trội cùng học trong ngôi trường này. Lần lượt là con cưng của các thế gia danh môn lớn, Tô thị, Diệp thị, An thị, Hoa thị. Bốn người này không những nam tuấn tú, nữ xinh đẹp mà còn là những người có trình độ học tập rất tốt.
Lúc này đây bốn chiếc xe cùng đậu trước cổng trường Hoa Đông, liền nhanh chóng thu hút được một lượng fan to lớn, cuồng nhiệt không nhừng reo hò. Ngay cả chính trong giới thượng lưu cũng có một sự phân cấp bậc to lớn, nhất là khi sự phân tầng của nền tài chính - bất động sản đang rõ ràng thế này. Có ngốc đi chăng nữa người ta cũng biết, tập đoàn lớn chính là nơi tốt để dựa vào.
Dẫn đầu đoàn xe là một chiếc Phantom màu đen, là bản có hạn mới ra mắt tháng trước, cửa xe mở ra thiếu niên trong xe cũng đồng thời bước ra, hắn mặc bộ đồng phục đơn giản, trang phục cũng không khác học sinh bình thường lắm, chỉ là nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện chất vải thuộc loại thượng hạng, được thiết kế một cách tỉ mỉ, đường may tinh tế, tới cả chiếc cúc áo bằng vàng cũng sáng bóng. Nổi bật trên khuôn mặt hắn ta là đôi mắt xếch nghiêm nghị, đôi môi hơi nhếch, một chiếc mũi cao kiêu hãnh, bộ dáng lạnh nhạt nhìn lướt qua đám đông nhưng lại không để bất kỳ ai vào mắt. Gương mặt dưới ánh nắng càng thêm rạng rỡ, vốn lạnh lùng nhưng cao quý. Người này là con cưng của Tô gia - Tô Khải Phong năm nay mới mười bảy tuổi.
Sự xuất hiện chói sáng của hắn khiến các nữ sinh thét lên, khuôn mặt cũng nhanh chóng đỏ lên, chỉ sợ hắn không nhìn thấy mình.
Bên cạnh là Diệp Luân - bằng tuổi với Tô Khải Phong, nhị thiếu gia của Diệp gia, hoa hoa công tử. Đôi mắt hoa đào phóng điện khắp mọi nơi, đôi môi căn mọng luôn giắt theo nụ cười, chiếc cằm gọn tinh xảo. Bàn tay đặt ngay vào túi quần, vừa đi vừa huýt sáo. Bộ dáng bất cần thích trêu chọc nữ sinh, nhưng thành tích học tập cũng chỉ dưới Tô Khải Phong một chút. Nhìn một loạt nữ sinh đang nhìn mình chầm chầm chỉ hận không được nhào vào vòng ta của mình, hắn càng cưởi tươi hơn, chỉ tiếc bóng dáng nhỏ trong đám người kia chẳng hề để ý đến hắn. Bổn tính nhị thiếu gia hắn đã quen với việc có nhiều bạn nữ ái mộ nên hắn vẫn chờ người kia thổ lộ với hắn trước. (Tác giả: Cặp đôi này hứa hẹn sẽ rất dễ thương. )
Hai mỹ nữ sinh đi phía sau là An Mục Khê và Hoa Mỹ Kiều đồng nhỏ hơn hai người kia hai tuổi. Trang phục trên người không kém phần hạng sang trọng. Trong đó có một người cỏ vẻ ngoài điềm đạm bộ dáng yếu ớt, hai cười nhẹ nhàng là đại tiểu thư An gia, có khuôn mặt trái xoan tròn tròn, đôi mắt long lanh và sáng.
Ngược lại, nhị Tiểu Thư Hoa gia lại là bộ dáng kiêu ngạo, quý tính. Một đôi mắt yêu mị, chớp mắt cười ma mị với một đám nam sinh đang chảy nước miếng ròng ròng, cơ thể chưa phát đục nhưng cũng có thể coi là hoàn mỹ. Trên môi điểm một tầng son, mặt dậm phấn nhạt nhìn có vẻ xinh đẹp không kém An Mục Khê. Hai người cười cười đi cạnh nhau đồng thời đi phía sau.
Bốn người bước vào cổng kéo theo một lượng lớn Fan hâm mộ theo sau. Nhưng dường như chuyện này xảy ra quá nhiều lần nên họ cũng xem như không.
Đi bên ngoài sự náo nhiệt đó, có một bóng dáng nhỏ bé không liên quan một mình đi vào. Mọi chuyện náo nhiệt đó dường như không hề liên quan đến Thuần Hi Thiên, nói thật có lẽ là do sống bên cạnh những người xuất sắc nhiều quá, chọn đại một người cũng hơn đám nhóc lanh chanh này. Cho nên thành quả của cuộc dưỡng thê nào đấy đã thành công trong việc biến cô gái nhỏ hoàn toàn vô phương trong việc xem những thứ còn lại là đẹp hay xấu. (Tác giả: Hoắc lão ca cứ lo bò trắng răng...)
← Ch. 023 | Ch. 025 → |