Vay nóng Tinvay

Truyện:Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng - Chương 015

Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng
Hiện có 101 chương (chưa hoàn)
Chương 015
Ngày mà mọi thứ chắc chắn sẽ xảy ra
0.00
(0 votes)


Chương (1-101 )

Siêu sale Lazada


Tai tổng khu của Hắc Long bang là một khu tầng hầm rộng lớn bên dưới một biệt viện phong cách Châu Âu nằm ở mạng phải sườn núi ven thành phố A. Trời đã về chiều ánh nắng vàng tản mát trên tường trắng làm nổi bật căn biệt viện nguy nga... Không ai có thể nghĩ đến nơi này lại chỗ cư trú của bang Hắc Long khét tiếng trong giới hắc đạo của thế giới như vậy.

Ẩn dưới lòng đất, là hệ thống cục bộ của bang, gồm đầu máy và phân nhánh ra các điểm nhỏ khác. Lúc này trong căn phòng lớn nằm về một góc so với toàn bộ những phần còn lại là nơi nghỉ ngơi của Mộ Lăng. Anh ta lúc này đang ngồi trên ghế hai chân để lên bàn, bắt một điếu thuốc lá, hít một hơi tỏa ra làn khói tản mạn nhợt nhạt ẩn ẩn hiện hiện khuôn mặt tuấn tú. Bất chợt chiếc điện thoại trong túi của anh reo lên."Reng..." Phiền chán dụi tàn thuốc, anh nhíu mày nhìn số điện thoại đầu dây bên kia là số nhà, biết ngay là vợ yêu đang gọi.

"Alo, vợ hả???" Khóe môi hơi hơi câu lên, ánh sáng lấp lánh ẩn trong đôi mắt đen thâm thúy, tràn đầy sự dịu dàng. Ai nói Mộ Lăng anh là người bất cần, xốc nổi, rõ ràng với vợ yêu luôn hết sức ôn nhu.

"Anh hả? Anh mau về nhà đi có mấy gã đàn ông rất đáng sợ đang định đột nhập vào nhà... hu hu... ông xã em sợ lắm... hu hu..." Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc pha lẫn sự bất an của vợ tiếng có chút run run, còn có tiếng khóc nho nhỏ nữa.

"Cái gì???Vợ anh về liền... đợi anh, Mộ Lăng anh sẽ đi xử đẹp bọn chúng..." Nói rồi vớ lấy chiếc áo khoác màu lam chạy ra ngoài. Vô tình va một người đàn ông khác, người này là phụ tá của anh tên Sinh. Nhưng anh không nán lại mà chạy luôn.

Người tên Sinh kia hơi ngạc nhiên nhưng cũng không mấy quan tâm bởi vì chuyện này cũng thường hay xảy ra. Bộ dáng này là về nhà tìm vợ chứ không gì khác... Sinh lắc đầu, lại than thở bộ dáng hai mươi tuổi chưa có tình vắt vai của mình. Rồi tiếp tục bước đi.

Chưa đầy 10 phút sau, anh ta lại thấy Mộ Lăng quay trở lại, khuôn mặt có chút hốc hác, thở hì hục mấy hơi. Sinh nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa phòng thở hì hục mấy hơi, mày còn hơi nhíu lại, chất chợt anh cảm thấy dự cảm bất an. Anh cất tiếng hỏi: "Đại ca, chạy đi đâu vậy?"

Ngẩn mặt nhìn chàng thanh niên trước mắt, mày Mộ Thắng Vũ hơi nhíu lại sau đó nói với Sinh: "Tôi đi kiểm tra hàng trong kho." Nói rồi một đường đi thẳng đến nơi chứa vũ khí đạn dược của bang, ẩn ẩn có thể nhìn thấy bàn tay của anh đang nắm chặc đến nổi gân xanh và từng giọt mồ hôi đang lăn dài trên trán.

Để lại khuôn mặt đầy nghi vấn của Sinh!!!

Đó là một căn nhà kho ẩn sâu trong rừng, bởi vì là nơi chứa những chất dễ cháy nổ cho nên được xây cách biệt bởi một hào nước nông lúc nào cũng đầy nước và cũng không đặt trong bang. Anh ta bước vào trong nhìn số đạn dược vũ khí có ở đây mày không khỏi căng ra... Sau đó lặng lẽ tìm một can dầu hỏa lớn xô ngã cho dầu loan trên nền đất, sau đó quẹt bật lửa... cả kho chứa chìm trong ánh lửa đỏ.

Lúc Hoắc Mạnh Hùng và Hoắc Minh Long đã bắt đầu lớn, ngọn lửa lập lòe dần đỏ. Cả hai người đều đồng thời nhíu mày. Chẳng lẽ Mộ Lăng thật sự đã vùi thân trong biển lửa rồi ư, trong lòng cả hai đều không yên. Con ngươi màu lam lạnh lẽo của Hoắc Minh Long khẽ cụp xuống như có như không lặng lẽ nhìn Hà Tiêu, khuôn mặt ông ta tràn đầy sự lo lắng nhưng lại lóe lên một tia đắc ý rất nhanh nhưng vẫn bị cậu bắt được.

Nhìn lửa ngày càng lớn, Sinh nói rõ ràng với Hoắc Mạnh Hùng là Mộ Lăng đã đi vào trong đó, hơn hết camera đã xác định ghi lại hình ảnh của anh đi vào trong kho, thời tiết mùa này lạnh mà khô chuyện các hỏa dược trong kho bốc cháy cũng không phải là chuyện không thể, dù chưa xảy ra nhưng... ai lại có thể nói trước được.

"Để tôi tìm chú ấy." Lời này là Hà Tiêu nói. Nhưng lão vừa cất tiếng thì đã nhìn thấy hai bóng dáng nhất loạt chạy vào đấy.

Bên ngoài, mọi người kinh ngạc nhìn lão đại cư nhiên xông vào biển lửa. Thông thường người ta đều thấy Hoắc Mạnh Hùng lạnh lùng ít nói, mà Mộ Lăng lại là người bất cần, xốc nổi, một nước một lửa, thông thường không hòa hợp. Vâng đó là người ngoài nhìn thấy như vậy nhưng trên thực tế, hai người luôn coi nhau như anh em, mà vốn dĩ trước đây Hoắc Mạnh Hùng cũng không có biểu tình lạnh mạc như bây giờ.

Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn hết là Hoắc Minh Long lại cùng chạy vào theo. Mọi người đều không tìm ra được nguyên nhân của chuyện này là gì? Bất quá có bao nhiêu kẻ có cái gan nhảy vào đám cháy cứu người đâu chứ. Dù không biết nguyên nhân hành động của cậu là gì, nhưng mọi người đồng cảm thấy "Phế vật" này dường như hôm nay hơi khác...

Nhìn màn này, khóe mắt Hà Tiêu lóe lên tia vui sướng. Nếu Hoắc Mạnh Hùng biết người mà anh cứu không phải là Mộ Lăng, mà là sát thủ đến đoạt mạng thì biểu cảm của anh sẽ như thế nào? Kể cả Hoắc Minh Long kia nữa, một thằng oắt con, tốt nhất là cả hai tán thân biển lửa để lão không mất công thu dọn tàn cuộc. Một ánh mắt lạnh lẽo đột nhiên ném đến, xoáy sâu vào con ngươi còn tràn ngập sự đắc ý của lão... lạnh đến... có cảm giác dạo qua sinh tử.

Đi vào trong mọi vũ khí đã bắt đầu bén cháy, đạn dược lại càng thích lửa, thỉnh thoãng có một vụ nỗ nhỏ, dọc đường đi khí nóng bốc lên làm người ta khó chịu lại thêm mùi ôi hanh của sắt rất nhanh khiến cho người ta mất nước, cổ họng khô khốc. Mà bên trong kho mọi thứ được gia cố bằng lõi sắc cho nên thời gian chống chịu được tốt, có thể kìm hãm được khoãng thêm mười lăm phút nữa.

Khi bước vào trong Hoắc Mạnh Hùng mới phát hiện con trai cũng theo anh, nhíu mày nhìn cậu, trong lòng anh âm thầm kêu khổ, thì ra cậu nhất quyết không bỏ qua bất kì cơ hội nào, vui sướng cũng bất đắc dĩ hòa vào làm một. Cậu không biết là mấy năm nay anh sống rất khó chịu sao? Vì sao vẫn nuôi hi vọng với anh? Có lẽ vì anh là người cố chấp mà cậu cũng vậy... Buông tay tất cả... là quyết định của anh... còn cậu...

Nhìn ba mình, Hoắc Minh Long cậu có quyền giữ ba mình lại theo cách của mình chứ. Cậu biết suy nghĩ của ba, nhưng cậu không cam tâm từ bỏ như vậy. Người đàn ông thần trong mắt cậu là một lão đại xã hội đen, người ta nghe đến tên đã sợ mất mặt là gã đàn ông có thể làm mọi người phụ nữ đều say mê, càng là người nắm trong tay quyền lực của một ông trùm. Chứ không phải là một người dùng cái chết để giải quyết tất cả, vì dù có chết mọi thứ vẫn sẽ tiếp tục như vậy...

Hai người đi đến căn phòng cuối cùng của nhà kho, là nơi phát hỏa. Đá bay cánh cửa đã bị khóa trái bên trong, khói đen ngay lập tức tỏa ra. Lấy tay che lại làn khó, hai người đồng thời nhìn thấy Mộ Lăng đang nằm gục trên đất có dấu hiệu bất tỉnh.

Vội vàng nhìn về phía anh ta, không có vết máu, chắc chỉ là bị đánh cho ngất rồi chăm lửa đốt nhà kho nên Hoắc Mạnh Hùng liền đến đỡ anh ta dây. Gã đàn ông vốn bất tỉnh kia đột nhiên mở mắt con dao găm trong tay lóe lên ánh sáng trắng bạc, hướng phía anh đâm tới...

"Keng keng." Con dao bị Hoắc Minh Long đá ra xa, đồng thời nhất chân đá gã đàn ông kia ra, văng vào tường phun ra một búng máu.

Con ngươi màu lam của Hoắc Mạnh Hùng lóe lên, bàn chân khẽ xoay chuyển lực đạo, đá con dao đang nằm dưới đất một đường bay thẳng về phía gã. Nhưng mặc dù, một cú đá của cậu có thể trực tiếp lấy đi nửa cái mạng của gả, nhưng thân là sát thủ tránh một dao này không khó. Gã lao vết máu trên khóe miệng, cố dựng người đứng dậy cười cợt nhìn hai người. Nói rồi lấy khẩu súng lục trong tay ra giơ về phía Hoắc Mạnh Hùng và Hoắc Minh Long."Nhiệm vụ hôm nay của tôi là giết hai người." Nói rồi đồng loạt chỉa súng bắn.

Nhìn thấy tình trạng không ổn, anh nhìn cậu, đồng thời gật đầu. Hoắc Mạnh Hùng chạy về bên trái, Hoắc Minh Long chạy về bên phải."Đoàng... Đoàng... Đoàng..." âm thanh bắn súng vang lên, khẩu súng này chỉ có chín viên và gã biết với thân thủ hai người thì cũng không có thời gian mà nạp đạn.

Mắt thấy mấy phát súng đều không trúng người hiện tại chỉ còn duy nhất 1 viên. Gã trực tiếp nhắm vào Hoắc Mạnh Hùng bởi vì người đàn ông đang giữ con tin là vợ và con gã nói chỉ cần giết được người đàn ông này thì con tin sẽ được thả ra ngay. Nhìn trần nhà sắt bắt đầu gỉ, gã nhấm vào Hoắc Mạnh Hùng bắn một phát súng, đồng thời sau gáy truyền đến cảm giác đau đớn, quay mặt nhìn lại cũng chỉ thấy một đôi con ngươi lam lạnh lẽo thâm trầm. Ngay sau đó."Rắc rắc." Một cú đá này của Hoắc Minh Long là trực tiếp lấy đi sinh mạng của gã.

Nhìn về phía ba mình, mặc dù thân thủ của Hoắc Mạnh Hùng rất tốt nhưng vẫn không khỏi bị trúng đạn. Viên đạn găm vào sâu trên vai, máu đang dần tươm ra như suối."Long con đi đi..." Anh nhìn con trai khẩn thiết nói.

Nhưng đáp lại là thấy cậu xé một mãnh vải trên áo sơ mi ra băng bó tạm lại vết thương trên vai anh, rồi xốc anh lên bước ra ngoài. Giờ chỉ sợ không đi nhanh là không kịp.

"Vì sao con cứu ba???"

"Con còn có thể..."

"..."

Bước chân của họ đi phía sau mọi thứ liền bắt đầu đổ rạp... ngọn lửa nóng bỏng đốt trụi tất cả. Diêm dúa mà đẹp đẽ.

Cửa ra đã ở đằng trước rồi... Rất nhanh thôi là sẽ thoát ra ngoài. Thì một thanh sắt trên nóc nhà kho bị lửa nung đến không còn chịu được nữa đột ngột rơi xuống, mà người duy nhất thấy chỉ là Hoắc Mạnh Hùng, anh nhìn lại con trai lần cuối, rồi nhân lúc cậu còn không để ý thì đẩy cậu về phía trước vượt qua cửa lớn đó cũng đồng thời là khoảng khắc mà thanh sắt rơi trên người anh, thế nhưng đối mặt với cái chết, trong đôi mắt anh là bóng dáng sửng sờ của con trai.

"Ầm!!!" mọi thứ đổ rạp xuống trước mắt, con ngươi xanh lam lạnh nhạt của Hoắc Minh Long hòa với ánh đỏ lập lòe đẹp đẽ đến yêu dị, ngọn lửa đỏ rực nuốt chửng tất cả, cắn hết tất cả những thứ gì còn sót lại cùng bóng dáng người thân duy nhất còn lại trên đời của cậu cũng chìm dần vào biển lửa...

"BA!!!" Cậu sửng người, ngọn lửa tí tách nóng hầm hập áp lên da thịt, nóng rang, nhưng cậu bỏ qua cảm giác đó, ánh mắt nhìn căn nhà kho dần biến thành tro bụi. Chỉ một chút nữa là có thể rồi... Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ?... Cậu không cam tâm!!!

Hít một hơi thật sâu, nhìn màn lửa đỏ rực, nếu bây giờ nhảy vào đó, cậu không tin không thể cứu được ba mình, nhưng chưa kịp đứng lên thì phía sau truyền đến giọng nói không mặn không nhạt của Lôi."Thiếu gia... Đó là quyết định của lão đại. Cậu nên thành toàn cho quyết định của ngài ấy."

Nhìn thiếu niên trước giờ lạnh lùng ít nói, vào lúc này lại phủ một tầng tang thương nhàn nhạt, ngay cả người lãnh tình như Lôi cũng bị lây nhiễm sự mất mát đó... Dẫu rằng cô nhi như anh vốn không có người thân... Cậu cũng chỉ mới có 15 tuổi thôi... nhưng những gì mà cậu đã trải qua còn hơn cả một đời người.

Quyết định? Cười giễu trong lòng..."Chết tiệt!" Bàn tay cậu nắm lại, không hề thương tiếc đánh một quyền xuống mặt đất, lúc nhấc tay lên, trên mặt đất đã để lại một mảng máu đỏ thẫm, con ngươi màu lam thu lại vẻ tang tóc, cụp mi, khí lạnh lại bắt đầu tản mát, nhưng lần này, đáy mắt lạnh lẽo đến lãnh khốc. Có một số món nợ phải tính với một số người rồi. Bởi vì hôm nay là ngày mà mọi thứ chắc chắn sẽ xảy ra.

Bên ngoài, vốn nhóm người Hà Tiêu rõ ràng sốt ruột khi thấy Hoắc Mạnh Hùng và cậu chạy vào trong biển lửa, thì giờ đã nhanh chóng biến mất vì đến lúc này bọn chúng cũng không cần diễn kịch nữa. Do vậy Lôi mới có thể ngang nhiên xuất hiện ở đây.

Mà người duy nhất còn sót lại là Sinh.

Vào thời điểm này, một bóng dáng mặc áo khoác lam hối hả chạy từ bên ngoài vào, trên chiếc áo đầy vết bụi bẩn và vết cháy xém, nhìn có chút xốc xếch, giống như vừa trải qua một trận đại chiến vậy. Mộ Lăng nhìn đống lửa cao ngút trời, lại nhìn con ngươi màu lam lạnh lẽo đang nhìn về phía mình, thì âm thầm kêu không ổn, đúng vậy, chính là vô cùng không ổn.

Vốn khi nghe vợ yêu gọi báo tin khẩn anh liền chạy về nhà, khi đến nơi thì bị một đám côn đồ tập kích, đánh nhau mấy trăm hiệp mới có thể an ổn vào nhà, nhưng khi vào lại không thấy vợ yêu ở đâu cả, tìm khắp nhà mà cũng không thấy, đang lo lắng tự biên tự diễn ra n tình huống kịch bản, đột nhiên điện thoại reo lên, bắt máy mới biết là Mị gọi: "Thiếu gia phòng hờ bất trắc đã kêu tôi đón vợ anh rồi. Yên tâm!"

Vậy lúc nãy ai gọi cho anh? Lập tức Mộ Lăng liền hiểu, anh bị lừa rồi, ngay cả giọng vợ yêu mà anh cũng không nhận ra.

"Mạnh Hùng anh ta..." Càng nhìn con ngươi màu lam kia, Mộ Lăng liền cảm thấy, trong đó rõ ràng còn ẩn ẩn một tia sát khí, mặc dù lấy khả năng của Hoắc Minh Long mà nói, đối phó một trăm người không phải là chuyện chưa từng xảy ra, nhưng chưa có lúc nào trong mắt cậu lại biểu lộ tia sát khí như lúc này. Chẳng lẽ...

"Hự!" Trong lúc Mộ Lăng còn đang suy nghĩ thì bụng truyền đến một đợt đau đớn, cậu tức giận nhìn anh ta, rồi dùng lạnh nhạt vung tay dứt khoát đánh thẳng một quyền vào bụng anh, quyền này chỉ dùng tám phần sức nhưng trên trán Mộ Lăng vẫn không khỏi tuôn ra một tầng mồ hôi nhạt.

"Tự làm tự chịu." Câu này là Lôi nói.

Còn Hoắc Minh Long chỉ lạnh lẽo nhìn về phía anh ta rồi bước đi.

Nhăn mày, tiểu băng lãnh này không nương tay một chút nào, trong lòng Mộ Lăng âm thầm kêu khổ, nhưng là khổ không thể nói, ai bảo anh lại ngu ngốc để dễ bị lừa như vậy chứ? Nhìn người thanh niên đang ngây ngô đứng trong gió kia, anh ta cũng nhìn về phía anh, sau đó nhíu mày, rồi như tỉnh ngộ."À à... Thiếu gia đấm một quyền là may cho đại ca rồi." Nhưng cái giọng điệu này lại có một chút tư vị cười trên nỗi đau của người khác, còn rất có lòng tốt vỗ vai, an ủi anh nữa... (Tác giả: Sinh là 1 tên rất thú vị... sau này chắc ta sẽ sắp xếp cho bợn ấy cái chức tiểu thụ... :)):)))

Một đường đi ra tới bìa rừng, đã có một chiếc BMW màu đen tuyền đậu ở đó, Hoắc Minh Long không trở về bang mà về thẳng Hoắc trạch, bây giờ e là trong bang cũng chỉ còn lại người của Hà Tiêu, rất nhanh thôi, một trận chiến sẽ nổ ra, người duy nhất cậu muốn giữ an toàn vào lúc này là Tiểu Thiên. Còn lại... chuẩn bị đối mặt với 1 màn kịch chiến.

Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Hoắc Minh Long qua gương chiếu hậu, Lôi hơi nhíu mày. Nhớ lại câu nói mà năm đó cậu đã nói với anh, cùng bóng dáng đầy máu của Mị ba năm trước, anh vẫn không khỏi nhíu mày, vẫn là im lặng lái xe, thôi, không nên suy nghĩ nhiều.

"Anh có quyền lựa chọn." Hoắc Minh Long nhìn người đàn ông đang an tĩnh lái xe mà nơi đáy mắt vẫn không che dấu được một tia bâng khuâng. Cậu vẫn nhớ rõ vào ba năm trước, vào cái lần mà Mị dùng thân thể đã mất máu quá độ vào đến được bên trong Hoắc trạch, vào phòng của cậu chỉ để nói ba chữ."Cứu anh ấy." Người phụ nữ như vậy đáng để Lôi hi sinh nhiều thứ.

Khi cậu cứu anh ta ra khỏi trại giam của bang và thay một con rối khác vào thế mạng thì đã từng nói với anh một câu."Cần 3 năm." Đó là lời giao hẹn, là giá trị mà Mị đã đánh đổi để đưa Lôi từ chỗ chết trở về. Ba năm qua mối quan hệ của họ cũng chỉ tồn tại trên một giao ước đó, giờ có lẽ cũng là lúc chấm dứt tất cả rồi. Cũng như Thuần Phong Triệt sẵn sàng hi sinh tất cả chỉ để được sống bên người mình yêu. Lôi cũng có quyền đó...

Nhu nhu mi tâm chính mình, khuôn mặt ít biểu tình của Lôi hơi nâng lên một chút, là cười cợt, là ngạo nghễ, anh nhìn sang kính chiếu hậu, đối mặt với con ngươi màu lam đạm mạc lạnh lẽo.

"Cô ấy sẽ đồng ý sao?" Đúng vậy, dù anh có muốn thì Mị cũng không đồng ý, bởi vì trong thâm tâm của Mị người cứu anh là Hoắc Minh Long, còn người cứu cô ấy lại là Thuần Hi Thiên.

Chỉ bằng việc lấy tiểu bảo bối của Hoắc Minh Long ra đe dọa, con dao bạc sáng loáng kề lên cổ cô nhóc thì cũng đủ cho Hoắc Minh Long giết cô cả trăm lần rồi, nhưng thực sự nếu không phải có Tiểu Thiên thì Hoắc Minh Long sẽ cũng có nhiều phương pháp để cô sống không bằng chết.

Chỉ là, nhóc con dù đối mặt với cảm giác ran rát lạnh lẽo trên cổ lại không hề sợ hãi, mà ngược lại, lo lắng cho người đang cầm dao uy hiếp mình, ngây ngô hỏi một câu."Chị xinh đẹp ơi, chị bị chảy máu kìa?" Đẩy đẩy con dao trên cổ mình ra, thành thục xoay người lấy khăn nhỏ lau vết máu trên bộ đồ da bóng loáng màu đen chuyên dụng của sát thủ, lại lấy một cái băng gạc thấm thuốc sát trùng băng bó lại, đàng hoàng xong, đem dao kề sát cổ mình lại, nhóc con nhăn răng cười."Long cứu người đó được không?"

Nhớ lại chuyện đó, khóe môi Hoắc Minh Long không khỏi hơi nâng lên một chút. Tiểu bảo bối của cậu làm như vậy thì một người yêu thích trẻ con như Mị làm sao dám ra ra tay với cô nhóc chứ, chỉ là cách này ngược lại không đổ máu lại rất... không nên dùng hai từ ngu ngốc ở đây, nó có chút đơn thuần nhưng dường như hiệu quả lại rất tốt nhỉ?

Dao trong tay của Mị rơi xuống sau, đó cô được đưa đi cấp cứu vì mất quá nhiều máu. Nhưng dù là Hoắc Minh Long đã cứu anh đi nữa thì anh cũng không cam nguyên làm phụ tá. Mà lí do khiến một người có tự tôn cao như Lôi lại đồng ý với Hoắc Minh Long còn là vì, vào cái ngày hôm đó, anh còn mất cả một đứa con chưa ra đời với Mị. Cho nên con đường mà Hoắc Minh Long đi và con đường mà anh đi đều chính là tìm ra kẻ đó, vào lúc này có lẽ vẫn chưa phải lúc dừng lại...

Không khí lại chìm trong trầm mặc, thì điện thoại từ Hoắc trạch vang lên, đầu dây bên kia là giọng nói lo lắng của Phúc bá.

"Alo."

"Thiếu gia!!! Không xong Tiểu thư mất tích rồi..."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-101 )