Tiểu Thiên bị bệnh
← Ch.008 | Ch.010 → |
Biết người gọi đến cho mình là Mộ Lăng, Hoắc Minh Long biết chuyện bên kia đã thu xếp ổn thỏa, nhấc ống nghe, khóe miệng hơi kéo lên."Mộ thúc." bàn tay xinh đẹp với những khớp xương cân đối, vừa thon dài vừa với lấy một cây bút gần đó, kéo một tờ giấy."Được rồi, nói đi."
Tập đoàn Thần Long, không sai, đó không gì khác chính là của Hoắc Minh Long cậu, đừng tưởng mấy năm nay cậu im hơi lặng tiếng, thu liễm nanh vuốt, giống như con hổ con ngấm ngầm chờ thời cơ, để đến khi nó trưởng thành sẽ vươn mình gầm lên vang vọng cả núi rừng chứng minh vị thế chúa tể của nó. Mà Hoắc Minh Long còn là một con hổ rất thông minh, giấu đi nanh vuốt của mình hóa thành mèo rừng...
Bên đầu dây bên kia, người đàn ông mặt áo sơ mi màu đen, râu ria lởm chởm, vừa ngậm một điếu thuốc vừa gác chân lên bàn làm việc trước mặt là hàng loạt các màn ảnh, là hệ thống hiển thị các camera trong toàn bộ tòa nhà, nhưng tất nhiên đây cũng không phải là loại camera bình thường, nó là loại tự di chuyển, có chút giống một con chíp gắn trên lưng con nhện máy.
Người đàn ông hài hước nhìn vào màn ảnh có ba người đàn ông mặt áo đen, kính đen, di chuyển một cách nhanh gọn trong các văn phòng trong tòa nhà 120 tầng, tốc độ con nhện còn có phần nhanh hơn những người kia, trong phòng trống rỗng, không máy tính, không hồ sơ, không có bất kì ai, tất nhiên là trừ người đàn ông đang ngồi trong phòng coi camera này."Hoắc Thiếu, cậu nói xem nên 'giải quyết' ba con chuột cống này như thế nào???"
Đừng nhìn bên ngoài các tập đoàn lớn, có danh tiếng lừng lẫy, danh xưng hào nhoáng trong nội bộ những đại gia tộc này là trùng trùng lớp lớp bẫy ngầm, người đứng đầu mỗi gia tộc không những phải là kẻ mưu mô xảo quyệt như cáo già, còn phải giỏi thuật che mắt người khác. Giống như Tô tổng chủ trì Tô gia chẳng hạn, nói dễ nghe tính tình có chút giống hồ li, nói khó nghe là hồ li thành tinh, nhưng nhìn vào ba người đàn ông này đoán chừng không phải là người của Tô gia.
"Kỷ tổng bên kia không yên rồi sao?" Hoắc Minh Long lúc này chả khác gì con mèo nhỏ, còn là một con mèo kiêu hãnh và mưu mẹo, ngữ điệu của Mộ Lăng bên kia hẳn là cũng chẳng mấy phần ngạc nhiên, chỉ có lão già họ Kỹ kia mới không chịu nổi kích động thôi."Thả."
Buông một chữ như vậy, thật khiến tâm tình ông chú thích chơi trò mèo vờn chuột kia chẳng khác gì bị giẫm phải đuôi, ai ai, lâu lâu mới có trò vui thế mà, chính vào lúc này, cậu lại nâng môi nói một câu."Còn."
Hít một hơi khí định thần nhàn, Mộ Lăng lại bình tĩnh nhìn ba người đàn ông mặt áo đen bước vào làm sao bước ra lại như thế trong tiết nuối.
"Cạch cạch." Lúc này, tiểu bóng dáng bé nhỏ, từ ngoài bước vào, nhìn Hoắc Minh Long vừa nghe điện thoại vừa viết gì đó lên mãnh giấy."Long?" cô nhóc rất tùy ý ngồi lên cùng chiếc ghế cậu đang ngồi, sau đó choàng tay ra ôm lấy cậu, chỉ như vậy thôi...
Nhíu nhíu mày, Hoắc Minh Long cảm thấy nhóc con hôm nay có gì đó không ổn, nhất là chuyện học viết sáng nay, tương đối chậm chạp hơn thường ngày, bây giờ lại còn ôm lấy cậu, điều này cho cậu cảm giác rất rõ ràng là Thuần Hi Thiên hôm nay đột nhiên nóng quá...
Mà người đàn ông bên kia đang khoái chí cười ha hả, đúng như cậu đã dự đoán, nhóm người thứ hai đã bước vào trong tòa nhà này, toàn bộ đều ăn mặt rất chỉnh tề, biểu tình lạnh nhạt giống như đi lại trong nơi làm việc của mình, cử chỉ thong thả, nghiêm chỉnh khiến cho Mộ Lăng cười vui vẻ. Chưa từng thấy ai đột nhập vào địa bàn của người khác mà dáng điệu lại thong dong tự tại như vậy, nhưng có vui vẻ thế nào thì anh vẫn không quên hỏi."Tiếp theo? Có năm con chuột đạo mạo?"
Để tạm tai nghe qua một bên nâng cô nhóc nhỏ vô lực dựa vào người mình, Hoắc Minh Long bắt đầu cảm thấy lo lắng, khuôn mặt nhỏ phấn nộn giờ hồng hồng, nhìn rất mê người nhưng đôi mắt mơ hồ cùng hơi thở nóng hầm hập này hẳn là ai kia bị bệnh rồi."Tiểu Thiên?"
"Long..." Nhóc con mệt lử bắt đầu mơ mơ màng màng, lầm bầm gọi tên cậu, sau đó được cậu thuận thế đặt vào trong lòng cả người đều dựa vào bờ vai có chút cơ bắp của cậu, thở khì khì, trong lúc mơ màng nghe cái gì mà 'chuột, chuột' nhóc con khẽ lầm bầm."Chọc nó... chọc..." Nói rồi cũng thiếp đi trong lòng cậu.
Nhưng mấy tiếng lầu bầu này lại rơi vào tai nghe, Mộ Lăng bên kia vừa kinh ngạc vừa vui thú, chẳng lẽ cho anh chọc phá mấy người này sao, tính tình của Hoắc thiếu không phải anh không biết."Hoắc thiếu?" không này rõ ràng là tiếng của bé con, còn là một cô bé có giọng nói ngọt ngào. Thảo nào, Mộ Thắng Vũ trước khi uất ức mà xin đi du học có nói."Hừ hừ! Mộ thiếu ta cũng sẽ đem tiểu mỹ nhân về." Tất nhiên, đây là ai kia trong lúc dọn quần áo bi phẫn hét lên như vậy, còn chuyện tiếp theo anh cũng không quan tâm. Chẳng lẽ... (Tác giả: Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh... =. =)
Mà câu nói tiếp theo trực tiếp khẳng định nghi ngờ trong lòng anh, Hoắc Minh Long cực kì không thích nhìn bé con bị bệnh tí nào, mấy năm qua cậu chăm sóc rất kỹ càng, số lần bị bệnh không quá ba, vậy mà lúc này lại cư nhiên bị bệnh, thật là làm người ta lo lắng."Nhóc con bệnh rồi." Nói xong liền cúp điện thoại, để cho Mộ Lăng bên kia sửng sờ, ai ai, chuyện này là thật...
--- --------
Nhìn cô nhóc mệt nhoài thở khì khì, mắt thì thiêp thiếp, mày hơi nhíu lại nằm trên giường của mình, không có sức tươi cười với cậu, cũng không ngọt ngào cọ má với cậu, càng không chịu nói với cậu bất cứ lời nào, cứ trưng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hơi đo đỏ ra với cậu thỉnh thoãng lầm bầm nói nhảm, lúc này yếu ớt đến đáng thương làm tâm tình cậu chẳng vui nổi.
"Thiếu gia, bác sĩ Tề đã đến." Lão quản gia bên ngoài gõ cửa nói vọng vào, chần chờ đứng ngoài cửa.
"Cho cậu ấy vào đi." Một cậu nhóc đoán tầm cũng bằng tuổi với Hoắc Minh Long bước vào, người này không ai khác, chính là Tề Mặc Hiên. Vào năm trước Tề Mạnh đã chính thức giao lại trọng trách với Hoắc gia cho cậu, cậu nhóc này mười lăm tuổi, nhưng đã lấy được bằng đại học của trường đại học y dược danh tiếng của nước Y. Xét về kinh nghiệm thì còn non nhưng xét về trình độ cậu tuyệt đối không hề thua kém người ông của mình.
Lúc đến đây, Tề Mặc Hiên cứ nghĩ người mình khám bệnh hẳn là Hoắc thiếu, nhưng không ngờ đến nơi lại thấy bóng dáng nhỏ nhắn nằm trên giường còn tiểu thiếu gia vẫn khỏe mạnh như thường nhìn mình đăm đăm. Trí nhớ mười mấy năm được lục lọi lại, vì muốn nối nghiệp gia tộc mấy năm nay cậu lúc nào cũng vùi đầu vào những loại sách Y khoa, ngoài những người trong gia tộc số người cậu gặp thật sự rất ít."Cô bé xấu xí, đáng thương???" nhìn tiểu bóng dáng nhỏ xinh đẹp khả ái, rất khó liên tưởng đến hình ảnh chật vật của cô nhóc năm năm về trước, chỉ là... hình như là đúng như vậy rồi.
Lấy một cây kẹp nhiệt độ vốn đã được kẹp vào bẹn cô nhóc trước đó, gỡ miếng băng hạ sốt trên trán cô nhóc thay bằng một cái khác, sau đó nhìn thần sắc cô nhóc một lúc kiểm ta huyết áp, cậu ta mới thở ra một hơi, áp lực của cậu mang đến quá lớn, mặc dù chỉ nhìn đơn giản đã cảm thấy áp bức nhưng khi tầm mắt của Hoắc Minh Long dời sang nhìn cô nhóc lại rất dịu dàng mang theo một chút chua sót.
Để lại không gian yên tĩnh cho Tiểu Thiên và cậu, Tề Mặc Hiên không tiếng động rời khỏi phòng.
Ai nói Hoắc Thiếu vốn luôn lạnh lùng?
Sau khi khám bệnh để lại toa thuốc hạ sốt, Tề Mặc Hiên cũng nhanh chóng rời khỏi Hoắc trạch, không quên dặn dò kĩ việc uống thuốc và nghỉ ngơi của Thuần Hi Thiên.
Ngồi trong phòng, Hoắc Minh Long bắt đầu suy nghĩ ánh mắt có chút thâm trầm, dựa vào phán đoán của cậu có lẽ hai tốp người lần trước tiến vào trong tòa nhà của tập đoàn Thần Long ngoài người của Kỷ thị, hẳn chính là của các đại gia tộc còn lại, mà dựa vào tính toán này có thể là người của Diệp gia. Trước nay đối với mọi công việc làm ăn, Diệp thị và Tô thị quan hệ khá mật thiết còn là đối tác kiêm hỗ trợ lẫn nhau, mối quan hệ nhìn bên ngoài tương đối hòa hảo, bây giờ có biến có thể thay đổi toàn bộ nền kinh tế nước Y, e rằng lão già Tô Phong đó cũng không chịu để yên.
Trong lúc nói chuyện với Mộ Lăng, cậu đã vạch ra được phương án tiếp đón đối với những vị khách không mời mà đến vào cuộc họp báo ngày mai, nhưng tất nhiên vẫn chưa tới lúc, trong mắt các tập đoàn còn lại thì Thần Long có thể đạp đổ Kỷ thị nhưng không có nghĩa đã lọt vào mắt xanh các tập đoàn này, bởi vì Kỷ thị xếp thứ năm so ra thì thua thiệt rất nhiều. Không vội, không vội, Hoắc Minh Long không ngại chơi đùa với bọn họ...
Bàn tay trắng noãn áp lên vầng trán trơn mịn của Thuần Hi Thiên, vẫn còn nóng, vắt khăn cho ráo nước lại đắp lên trán cô nhóc, cậu nhíu mày nhìn những viên thuốc trên bàn, khó trách trẻ con không thích uống thuốc chỉ mùi thôi cũng đã gay mũi rồi ... phân phó nữ hầu đi khuấy một ly nước đường nóng đem lên, mới dìu Thuần Hi Thiên nhỗm dậy, nghiền nát thuốc trộn với nước đường đưa tới bên miệng cô nhóc.
Đôi môi anh đào khẽ nhấp nhấp, mũi hơi nhăn vì phát hiện mùi thuốc nhưng ngay sau đó lại cảm nhận được vị đường nên nhanh nhảu uống hết. Xong, Thuần Hi Thiên mới hờ hờ mở mắt ra, thấy người trước mắt là cậu liền hơi yếu ớt dựa người vào vai cậu, lại yếu ớt thiếp đi... những lúc như thế này Hoắc Minh Long thực hận người bị bệnh ít ra nên là mình, nhìn cô nhóc không nháo không quấy an an tĩnh tĩnh như con mèo nhỏ mới sinh vô lực như vậy trái tim tự nhiên đau âm ỉ.
Vuốt vuốt mái tóc có chút rối loạn đặt cô nhóc nằm xuống giường, đắp chăn, gửi lại một nụ hôn trên mặt, cậu mới yên lòng bước vào thư phòng. Trong lòng thầm hạ quyết định, cô nhóc bây giờ chỉ bị bệnh thôi, ngực cậu đã đau thắt, nếu sau này ... không, nghĩ tới bước đường mình sắp đi sắp phải vượt qua, Hoắc Minh Long không muốn Thuần Hi Thiên chịu tổn hại gì, bởi vì cậu biết chỉ cần nhìn thấy cô nhóc khổ sở, cậu còn khó chịu hơn gấp trăm lần...
Chỉ là có những thứ con người không thể tự quyết định được. Đến sau này, một ngày kia cái ngày mà cậu không còn tim, trở thành kẻ máu lạnh vô tình, ... thì chỉ có mình cậu biết, "Không có tâm không phải là không đau, mà là đau đến không còn cảm giác."
Lúc cậu vừa ra khỏi phòng Thuần Hi Thiên bắt đầu nhíu mày, khuôn mặt thể hiện sự thống khổ, đau đến nỗi nước mắt tuôn ra như suối, nắm chặc ga giường mồ hôi đầm đìa, miệng lầm bầm cất tiếng mê sảng. Chứng tỏ điều trong giấc mơ này là thứ rất đáng sợ đối với cô nhóc, đồng thời cũng chứng tỏ giấc mơ này khiến cô nhóc đau tận tâm can.
Trong giấc mơ, khung cảnh xuất hiện lúc đầu rất tươi đẹp, Hoắc Minh Long và cô nhóc đứng trên bờ biển cảm nhận hương vị gió biển ngạt ngào, trong ánh hoàng hôn lộng lẫy và đẹp đẽ xa xa, mặt trời đã dần lặn xuống biển để lại một cảnh ráng chiều đẹp như mộng, ánh sáng đó trải lên khuôn mặt vui vẻ của Thuần Hi Thiên và cậu.
Bất chợt, "Đoàng!!!" một phát súng nổ lên, Hoắc Minh Long vội vã nắm tay cô nhóc kéo lại, tránh thoát được viên đạn, nhưng lúc quay người lại, chung quanh đã đầy những người đàn ông mặt đồ đen mang kính đen, luân hãm hai người lại, sau lưng là vách núi, có thể nghe thấy tiếng sóng va vào đá ầm ầm, bọn họ thực tế đã không còn đường lui ... Sau đó tất cả chìm vào trong bóng tối, ... chỉ còn sót lại hình ảnh cuối cùng là khuôn mặt đau khổ của cậu, trong đôi mắt xanh lơ nhìn về phía cô nhóc chứa sự đau đớn tột cùng, vừa là chua sót, vừa là thản thốt, nhiều hơn cả là mất mát, làm cô nhóc hoảng sợ thét lên: "Không!!!" Long của cô nhóc luôn là một người rất xinh đẹp lúc nào cũng ôn nhu, cũng nở nụ cười, cũng là chỗ dựa của cô nhóc, là hình tượng vĩnh viễn không đổi.
Nhưng khung cảnh đó giống như ma ảnh, hiển hiện rõ ràng trước mắt cô nhóc ... Tại sao lại đau như vậy, tại sao lại khó chịu như vậy, tại sao lại khó thở như vậy, bàn tay nhỏ ôm ngực, nước mắt không thể kiềm chế được mà rơi như châu hoa, từng giọt từng giọt. Vào chính lúc ấy cả người Tiểu Thiên lại được một người ôm vào lòng nhẹ giọng an ủi...
Vốn đã định gọi cho Lôi biết phương án ứng phó với mấy lão già kia trong buổi họp báo ngày mai, không nghĩ đến đột nhiên lại trở về phòng mình nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, tận mắt thấy nước mắt rơi trên khuôn mặt cô nhóc, cậu liền hận không thể lau hết đi, cô nhóc của cậu không nên khóc, phải luôn là cô bé dễ thương luôn nở nụ cười."Tiểu Thiên đừng khóc, Long ở đây, Long ở đây..."
Thật ra, điều gì có thể làm cho cô nhóc khóc đáng thương đến như vậy, trong mắt cậu Tiểu Thiên không phải là con búp bê sứ dễ khóc, dễ yếu lòng, kể từ lần đó năm năm về trước cô nhóc chưa từng khóc thêm một lần nào, dù là ngã rất đau, dù là học cầm bút khó khăn, tự mình trồng cây bị cắt trúng, cô nhóc cũng không hề rơi giọt nước mắt ... Mà lần này chỉ vì giấc mơ mà làm cô nhóc khóc thảm đến vậy, một phần linh tính cho cậu biết ắt hẳn liên quan đến mình.
Thuần Hi Thiên ở trong lòng cậu khóc đã, liền thút thít mấy cái, khuôn mặt đẫm nước được cậu lau nhẹ, để lộ ra bộ mặt trắng trẻo, hơi hồng hồng vì vẫn còn hơi nóng, rất uất ức nhìn cậu, ánh mắt óng ánh trong suốt xinh đẹp như ngọc. Khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng chứ đừng nói đến cậu, nhéo nhéo mũi cô nhóc, cậu ôn nhu hỏi."Tiểu Thiên chỉ là mơ, không phải thật có Long ở đây..."
Nhìn khuôn mặt lúc nào cũng dịu dàng với mình, lúc nào cũng nhẹ giọng với mình, đối tốt với mình, luôn yêu thương mình, tin tưởng mình, Tiểu Thiên chợt nhận ra, cô nhóc uất ức gì nữa chứ, chỉ cần mở mắt ra luôn có một người dõi theo mình, luôn đứng ra chắn mưa chắn gió, luôn bảo vệ mình, sao nó lại không thực như vậy... bàn tay nhỏ chạm đến khuôn mặt tuấn mỹ đến hít thở không thông của cậu, ngón tay nhỏ chạm mí mắt, chạm gò má, chạm chóp mũi, ... là thật.
"Long, Tiểu Thiên mơ thấy giấc mơ rất đáng sợ, mơ thấy Long, Tiểu Thiên... rất nhiều người xấu." Càng nói thì giấc mơ càng mơ hồ, cuối cùng không nắm bắt được gì ngoài hình ảnh đó... là cô nhóc làm Long thành ra như vậy sao? Khuôn mặt nhỏ chợt trắng bệch không còn giọt máu, ...
"Tiểu Thiên, không sao. Có chuyện gì thì Long cũng sẽ bên cạnh Tiểu Thiên, không phải chúng ta đã hứa như vậy sau." Nhìn phản ứng hóa đá, mặt trắng như tờ giấy, một phần hoảng sợ, một phần kinh ngạc, còn có một phần áy náy từ trong tâm khảm, cậu đau lòng không thôi."Giấc mơ thường trái với sự thật không cần quan tâm. Sẽ nhanh quên thôi..." Ngoài an ủi ra cậu cũng không biết làm gì bây giờ, cô nhóc giống như bị làm kinh sợ còn là giống như cảm giác của cậu năm đó, khắc rất sâu ... mà nó lại chính là vì cậu, không biết là cậu nên vui hay nên buồn nữa, khi trong lòng cô nhóc cậu chiếm một vị trí quan trọng.
Đặt cô nhóc vẫn còn đang sững sờ xuống giường, đắp chăn rồi vuốt vuốt mái tóc ngố của cô nhóc, nằm bên cạnh, ôm thân thể nhỏ bé vào lòng để cô nhóc gối đầu lên tay mình, tìm một vị trí thoải mái vùi cả khuôn mặt vào sâu trong lòng cậu, an an tĩnh tĩnh mà thiếp đi... cậu cũng không quan tâm chuyện nên cần nói với Lôi, cậu biết anh ta sẽ thu xếp tốt, chỉ là ngày mai có một người cậu muốn trực tiếp nói chuyện, đúng chính là ông ta...
← Ch. 008 | Ch. 010 → |