Vay nóng Tinvay

Truyện:Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng - Chương 001

Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng
Hiện có 101 chương (chưa hoàn)
Chương 001
Cuộc sống mới bắt đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-101 )

Siêu sale Shopee


Màn đêm bao phủ khu rừng tạo nên sắc thái mị hoặc mơ hồ. Ánh trăng lập lòe tản ra màu sắc kỳ dị. Từng nhánh cây xao động tạo nên những cái bóng mờ mờ ảo ảo không rõ như những cánh tay múa vũ. Trong không gian chỉ vang lên những tiếng lá cây xào xạt, thỉnh thoãng tiếng chim rên siết, cùng tiếng côn trùng kêu rôm rã. Hú.... hú... tiếng sói tru rít lên giữa khu rừng lại vô cùng rõ ràng và vang vọng.

Một căn nhà kho cũ ven rừng, đèn vẫn còn sáng lờ mờ. Liên tục từ đó phát ra những tiếng 'chan chát' nghe dễ dàng nhận ra đó là tiếng roi quất thanh thúy cùng tiếng quát tháo. Xung quanh là nhóm những kẻ mặc đồ đen khuôn mặt không biểu tình.

Trong căn nhà kho đó truyền ra tiếng thét đầy phẫn nộ của một gã đàn ông: "Ta hỏi, ngươi rốt cục có nói hay không? Là Tên tiểu tử đó giao cho ngươi cái gì?" ngồi trên chiếc ghế da một người đàn ông trung niên mặt mày hung tợn, hằng cả một vết thẹo dài chạy dài dọc theo má, vì tức giận mà vết thương ấy giật giật lên, trông càng thêm xấu xí, bàn tay cầm một chiếc roi da đã nhuốm đầy máu hằn những đường gân nổi cộm, con mắt to lồ lộ lăm lăm nhìn người đàn ông máu me be bết, hoàn toàn không con nhìn ra được khuôn mặt đang nằm dưới đất.

Nhưng người đó chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn lão kia, trong con ngươi lóe lên tia sáng kiên định, khóe môi mím chặc chịu đựng sự hành hạ trên cơ thể, mà không hề rên rỉ, cương quyết không để lộ ra bất cứ lời nào. Hắn từ trước một khi đã thề thì tất không thất, càng đối với kẻ lòng lang dạ sói phản bội lại lão đại hắn càng kinh bỉ.

Nhìn thần thái của người đàn ông, khuôn mặt lão mỗ càng thêm dữ tợn nhưng trên khuôn mặt lão nhanh chóng lại hiện lên nét cười tà tà, sau sung sướng cười lớn. Thủ đoạn tra tấn lão còn nhiều lắm, nhưng chưa đến bước cuối cùng lão vẫn không ngừng mở lời dụ dỗ, lão thích người khác phục tùng mình hơn. Âm thanh lão khàn đục, nghe ồ ồ: "Ngươi còn không nhìn rõ sao? Hắn cũng chỉ là một tên nhãi nhép không hơn không kém. Nép dưới đũng quần của tên lão đại ngu xuẩn. Không chừng bây giờ hắn còn không biết ngươi đã bị bắt đi nữa đó mà còn cứng mồm. Thằng nhãi đó vốn từ lâu đã bị kẻ mà ngươi gọi là lão đại quên đi mất rồi, không phải chỉ là một kẻ bất tài thôi sao ha... ha..." Thống khoái nói xong lão liền nhìn một tên áo đen phía sau ra lệnh "Ngươi! Đem axit đến đây. Ta không tin là tên này không nói."

Sở thích của lão là tra tấn người không phải sao? Mặc dù rất muốn nhìn thấy khuôn mặt khống khổ của người đàn ông trước mắt này. Nhưng khuôn mặt tuyệt vọng khiến sẽ khiến cho tâm tình hắn sảng khoái hơn.

Nghe lời này, người đàn ông như cũ không có biểu tình gì. Khi ông còn hoạt động trong bang điều gì chưa đối mặt qua. Chỉ là... đôi mắt màu đen một lần nữa nhìn về phía cánh cửa. 'Thiếu gia mong người đến lịp lúc. ' Ông ta nhếch môi nhẹ nhàng đối mặt với cái chết thậm chí là còn kinh khủng hơn chết. Nhưng câu nói tiếp theo của lão lại chính thức lấy đi hi vọng của ông ấy."Đem con nhóc ấy ra cho ta!!!" Con nhóc đó rất quan trọng với hắn sao. Thế thì càng khoái cảm a.

Lời nói vừa dứt cánh cửa nhà kho 'Oanh' một tiếng nổ tung. Cánh cửa bị một nhiệt lực tác động đến tan chảy tạo thành một lỗ hổng lớn, rồi văng ra xa. Phía sau là một cậu nhóc khoãng mười tuổi khoái chí cười lớn, quay ra sau nói: "Minh Long thế nào?" bàn tay còn nhẹ nhàng nâng niu cây súng pháo mới chế tạo còn to hơn cả người của mình.

"...." không ai trả lời.

Một đám áo đen khác đi vào đồng thời khóa trụ toàn bộ đám người lúc nãy. Bên ngoài bước vào, là một thiếu niên không... là hai cậu bé cùng hai tên áo đen theo sau.

Chính giữa là một cậu bé mặc một bộ tây trang màu xanh phẳng phiu, cổ để chừa hai cái nút áo, hai tay đút vào túi quần tựa như đi dạo. Khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn tựa như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ nhất nhưng rõ ràng vươn nét non nớt, đôi hàng chân mài kiếm ngạo nghễ nho nhỏ, một đôi mắt mang đầy lãnh ý màu lam nhạt long lanh to và sáng, chỉ là tùy ý liếc qua, không giận mà uy, một chiếc mũi cao kiêu hãnh, đôi môi mõng hơi mím lại. Nhìn có vẻ bất cần nhưng lại mang theo chí khí vương giả không gì sánh kịp. Tất cả lại hội lên người một cậu nhóc mười tuổi, người này đích thực chính là người mà lão mỗ dữ tợn kia nói - con trai của bang chủ Hắc Long bang. Cậu nhóc lạnh nhạt nhìn đám người sau liếc tên áo đen bên cạnh.

Hắn hiểu ý đến đỡ người bị đánh tới máu me khắp người lại. Nhóc bước tới bên cạnh lão mỗ đã bị chế trụ nằm phục dưới dất, bàn chân mang đôi giày da nhỏ đạp lên bàn tay lão, sức lực non nớt nhưng 'Rắc rắc' âm thanh của tiếng xương vỡ vụn thật giòn tan. Cậu cúi người miệng cười tà tà nhìn tên lão mỗ lúc nãy còn rất hăng máu khi nãy, bây giờ đau đơn từ bàn tay truyền đến đến khiến mặt lão trắng bệch."Rất thất vọng, rất kinh ngạc phải không? Lão Thành, ông thực nghĩ tôi chỉ là một nhóc con, nhất thiết phải nhờ vào sự bảo hộ của ba tôi sao? Thực nực cười Hoắc Minh Long tôi chưa bao giờ nhờ vả người khác, mà người khác này lại chính là ba tôi." Khóe miệng nở một nụ cười khát máu, không hợp với lứa tuổi."Ông sai rồi, sai vì coi tôi là một tên nhóc, sai vì chỉ vì nhìn tôi bằng con mắt khinh thường. Hôm nay, tôi sẽ cho ông biết người như ông sẽ phải trả cái giá như thế nào." Khuôn mặt tuấn mỹ, trẻ con lại tản mát khí thế bức người, đôi con ngươi màu lam khóa chặc người đàn ông này trong mắt. Chính là những lúc tâm tình của hắn cực kỳ phẫn nộ mới lộ ra khuôn mặt này.

Trên mặt lão mỗ kia chứa đầy kinh hãi, lão chính là thua nhanh như vậy sao, chỉ mới một tiếng trôi qua. Không thế nào, không thể nào. Lão không tin vào mắt mình, trong lòng lại âm thầm cười lạnh: mấy mươi năm lăn lộn trong giới hắc đạo lão thế mà lại bị một tên ranh con chưa đến tuổi vị thành niên này bắt thóp. Tầm mắt dừng trên người cậu nhóc. Hắn như thế nào lại nghĩ rằng con trai của Hoắc Mạnh Hùng lại là kẻ bất tài cơ chứ.

Ánh mắt không che giấu sự sợ sệt cùng bối rối chứng minh những suy nghĩ trong đầu ông ta lúc này cực kỳ hổn loạn. Hài lòng thu gọn mọi biểu tình của lão vào mắt, nhóc cười cất giọng nói rất nhẹ nhàng lại mang lãnh khí thấu xương."Bổn thiếu gia muốn cho mấy kẻ này nếm thử gia vị sự trừng phạt mới của bang Hắc Long. Tuyệt phải họ biết mùi vị của nó rõ ràng như thế nào." Lam mâu khi nói đến hai chữ 'trừng phạt' còn mang theo một chút ý thích thú. Dám động tay vào người của cậu thì chỉ có một kết cục mà thôi.

Lời nói tuy rất nhẹ nhàng, khi vào tai đám người bên phe lão mỗ kia, cơ hồ đã muốn ngất đi, nhưng lý trí bọn họ lại căng như dây đàn, không cách nào xóa đi được lời nói của hắn trong đầu tựa như một ma chú vang vọng, kích thích đến dây thần kinh bọn họ phải tỉnh táo, con ngươi cũng không thể đóng lại được chỉ biết trừng trừng mắt vô hồn, nhìn chính mình bị kéo đi xa.

Nguyên nhân: Không sai! Thứ khiến bọn họ sợ hãi gọi là hình phạt này tuyệt đối không thể dùng từ ngữ nào khác để hình dung ngoài năm từ 'Địa ngục tầng mười tám' vốn trước kia hình phạt chỉ là chặt tay chặt chân hoặc giết đi là xong. Nhưng từ khi cậu nhóc này nhúng tay vào đã xuất hiện nhiều trò cực kỳ... vì hắn nghĩ: hình phạt về thể xác không đủ kích thích, phải làm cho bọn họ tê liệt toàn diện, từ đau đớn trên cơ thể đến tâm can cũng ngập trong bất an, đau khổ.

Đợi cho mọi người đem mấy tên rác rưởi xử lý xong, cậu mới nhàn nhạt nhìn người máu me khắp mình. Trong đôi mắt tròn xoe màu lam lóe lên một tia tán thưởng, đối với những người có thể toàn tâm toàn ý đối với ba của mình, thì người đàn ông này chính là người trung thành nhất. Ông ấy cố níu lấy bấp chân nhỏ của cậu, trút hết hơi thở cuối cùng, hổn hển nói."Tiểu Thiên nhờ người." bốn chữ vỏn vẹn là ông tận lực nói ra. Gởi gắm thứ trân quý nhất cuộc đời mình cho cậu. Nhìn ông ta một lúc rồi gật đầu."Phong thúc yên tâm." cậu trước giờ phải trái phân minh, người đối với mình trung tâm, mình đối với người thiện việc. Lúc này, người đàn ông mới nhẹ nhàng nhắm mắt.

Trong căn phòng cuối hành lang đen âm u truyền ra tiến khóc thút thít nho nhỏ pha lẫn tiếng nấc nghèn nghẹn. Một cô bé chừng năm tuổi run cầm cập, nép đầu vào góc tường vừa run rẫy vừa khóc. Hai ngày rồi, bé đã ở đây hai ngày rồi, ngoài màu đen âm u, tiếng mấy loài côn trùng kêu rỉ rả, và ánh đèn loe loét, bé không còn cảm nhận được thứ gì khác. Bé bây giờ rất lạnh, mọi thứ dần mơ hồ với bé, đầu bé rất đau, bé cũng rất sợ hãi.

Bây giờ trông bé không khác gì một kẻ ăn mày, đầu tóc rối tinh rối mù, cả khuôn mặt đều bị lấm bẩn, nhìn không ra người ngợm, ngay cả bộ váy trắng tinh tươm, mà ba mới mua cho cũng đã bị váy bẩn. Chỉ có hai từ có thể miêu tả bé bây giờ là 'thảm hại'.

Chợt phía xa truyền đến tiếng bước chân chậm rãi, rất nhỏ, trong không gian tĩnh mịch lại rõ ràng vô cùng. Vốn còn đang khóc thút thít bây giờ bé im lặng hẳn, đôi mắt cũng trở nên trong veo ráo hoảnh, cảm giác vừa mừng vừa lo nhanh chóng bao phủ tâm trí. Bé sợ là có người lạ lại bắt đi, nhưng lại càng mong chờ là ba ba tới cứu bé.

Cậu nhóc đi theo hành lang dài đi đến trước căn phòng duy nhất có sáng đèn.

Trong căn phòng dường như trống rỗng, mùi ẩm mốc rất rõ ràng khiến cặp mài xinh đẹp của nhóc nhíu lại, có lẽ vì đây là căn phòng cuối cùng, thứ duy nhất đập vào mắt cậu là một cục màu trắng mờ nhạt nơi góc phòng. Rõ là quần áo màu trắng bị lấm bẩn, hồi lâu sau bé mới hé hộ khuôn mặt nhìn người mới đi vào. Oa! Thật là đẹp a. Bé chưa bao giờ thấy ai đẹp như vậy nga. Tựa như thiên sứ thanh thuần, chiếc áo sơ mi màu trắng, làn da trắng như tuyết, lại còn có mắt xanh nữa. Nhưng... sao bé lại mệt như vậy, mắt thấy hình ảnh của cậu đang tiến dần về phía mình càng lúc càng mờ, mi mắt cũng nặng trĩu.

Chú ý đến cô bé một mình ngồi co ro nơi góc phòng, cậu chợt ngẫn người nhìn, màu mắt xanh nhanh chóng lóe lên sự hứng thú vô hạn. Bé là người đầu tiên dám nhìn vào mắt cậu một cách 'thiên chân vô tà' như thế, rõ ràng đối mắt với ánh mắt lạnh như băng này của cậu, ngay cả người bạn thân cũng tránh né, mà bé lại không sợ hãi hay là khóc lóc mà còn vương vài phần hứng thú. Đôi mắt long lanh to sáng như vậy tựa như ánh mặt trời làm cho hắn có một cỗ cảm giác ấm áp bao phủ, đã bao lâu rồi có người dùng ánh mắt chân thành này nhìn hắn.

Nhưng dường như nhận ra điều gì đó không ổn. Cậu liền bước tới bên cạnh cô nhóc, vừa chạm vào làn da bẩn bẩn, cái nóng hầm hậm nhiễm đến làm cậu nhíu mày. Sờ đến vần trán trơn mịn, nóng quá. Cô nhóc sốt rồi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nhóc níu lấy chiếc áo trắng tinh của cậu, cả khuôn mặt chôn vào trong lòng cậu tìm cảm giác ấm áp, hơi thở nóng hổi của bé con vừa vặn phả trước khuôn ngực của cậu cách một lớp áo, tựa như thổi đến trái tim băng giá ẩn sâu, làm cho nó run lên bần bật. Chiếc môi nhỏ nhắn của cô nhóc cũng nhẹ nhàng nói mớ."Thiên sứ... lạnh quá."

Nhìn cô bé tựa như con mèo nhỏ đi mưa nép trong lòng mình, nơi nào đó trong cái vỏ bọc băng lãnh của cậu nhóc như tan ra. Không hề bài xích việc cô nhóc đã phạm vào đại kỵ khiết phích của mình, để mặc cho chiếc áo sơ mi trắng tinh yêu thích đã bị nhiễm bẩn, cậu nhẹ nhàng bế cô nhóc lên bước ra bên ngoài.

Bên ngoài, mọi thứ cũng đã được thu dẹp gọn gàng, ngay cả người đàn ông kia cũng đã được đưa đi. Lúc này, chỉ còn lại một vài người mặc áo đen, và cậu nhóc đi cùng ban nãy. Trên khuôn mặt cậu ta, đang tràn đầy vui sướng vì mình đã chế tạo thành công một cây pháo súng mới, cuộc thử nghiệm thành công khiến cậu rất vui vẻ. Đang suy nghĩ, xem mình phải chiêu đãi bản thân như thế nào thì phát hiện người bạn của mình đã quay lại, vốn định khoe mẽ một lần, nhưng nhìn vào người nằm trong lòng cậu cậu ta liền thu lại biểu tình vui vẻ của mình, trợn trắng mắt, há mồm, cằm cũng gần chạm đất, kinh hãi nhìn người bạn của mình, cố gắng lắm mới phun ra một câu."Này, Minh Long cậu định đem con nhóc xấu xí đó đi đâu?" Đây là mơ a.

"Về Hoắc trạch." Một câu lạnh tanh khẳng định. Khuôn mặt không biểu tinh iếc nhìn lại cậu ta. Trong lòng khinh bỉ: Không có mắt nhìn.

"Cái... cái gì? Đem về Hoắc trạch, không phải là bỏ vào nơi đào tạo sát thủ, hay là gián điệp, hay nằm vùng gì đó sao? Cậu có thể đánh mình một cái được không?" Thiên a, xin giải thích dùm, đây là cái tình trạng gì đây a.

"Không có tay đánh không được." cậu hoàn toàn khinh thường loại suy nghĩ này của cậu ta. Thực lòng cũng muốn đánh cậu ta một cái lắm a.

Cậu nhóc kia kinh hãi lần hai, có trời mới biết lần này cậu ta đã phải chịu sự đã kích như thế nào. Này, cậu thực sự muốn đưa cô bé, người không ra người ngợm không ra ngợm này về đó thật sao? OMG! Cậu có biết mình nói gì không? Nhìn lại người bạn của mình, tuổi còn nhỏ mà đã dán cái mác lạnh lùng rồi, người luôn luôn không thích người khác chạm vào mình - Hoắc Minh Long là ai chứ, nếu nói cậu có lòng thương người thấy cô bé này đáng thương nảy sinh lòng tốt muốn giúp đỡ, xin thưa trừ phi trời sụp, nếu nói là nhìn trúng con gái nhà người ta xinh đẹp - xinh thưa cô nhóc này hoàn toàn không nhìn rõ mặt người, mà cậu cũng mới có tí tuổi đầu, không có trăng hoa. Còn nói cậu nhóc này ăn theo mấy tiểu thuyết ngôn tình nuôi vợ từ bé, thì nên chắc chắn một điều rằng cậu chưa bao giờ đọc tiểu thuyết. Chỉ có một lý do trong truyền thuyết là hợp lý nhất, đó chính là 'nhất kiến chung tình' mà thôi.

Cậu ta kinh hãi lần ba với cái kết luận cuối cùng của mình. Nhìn lại người bạn đã đi mất hút, cậu vội vàng đuổi theo. Người có thể làm một người khác thay đổi trong lần đầu tiên gặp chỉ có một khả năng, chính là như vậy a.

Trong chiếc xe Maybach mới ra lò, cậu vẫn ôm cô nhóc khư khư trong lòng, nhiệt độ của bé vẫn không ngừng tăng cao, miệng cũng lầm bầm mê sảng, khiến cậu lo lắng không thôi, đường đến Hoắc trạch sao mà xa quá. Xe chạy vòng vòng trên đường núi, cuối cùng cũng chạy vào một khuôn viên rộng lớn, công trình kiến trúc mang phong cách châu Âu hiện ra vừa nguy nga, vừa tráng lệ, không khác gì cung điện. Xe dừng trước sảnh chính, ở đó mấy mươi cô hầu cũng lão quản gia đã đứng đợi sẳn. Vừa thấy cậu nhóc bước xuống xe đã vội lên tiếng "Thiếu gia người đã trở về." Toàn bộ cung kính cuối đầu chào.

Nhìn lướt qua đám người, cậu nhóc cũng không nói gì chỉ lạnh giọng hỏi: "Bác sĩ Tề đến chưa?"

Lão quản gia có khuôn mặt điềm đạm phúc hậu liền đứng ra nói: "Dạ, thiếu gia người đã đến, còn có dẫn theo Tề thiếu gia nữa. Người không có bị thương chỗ nào chứ?" Trong lời nói của lão vẫn mang theo một vài tia lo lắng, đối với người mà mình gọi là thiếu gia này, lão vẫn có vài phần tình cảm của bậc trưởng bối dành cho cậu. Cũng vì chuyện này, cậu mới an tâm cho lão làm quản gia, đối với người này cũng không có giới hạn quan hệ chủ tớ.

"Ừm, Phúc bá, gọi ông ấy tới phòng ta. Chuẩn bị một ít thuốc hạ sốt nữa." cô nhóc này không biết sốt từ khi nào cả người rất nóng, thực khiến cậu lo lắng a.

Lão quản gia sửng sờ nhìn bóng dáng nho nhỏ bẩn thíu trong lòng thiếu gia nhà mình không khỏi ngạc nhiên, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hỉ, rồi nhanh chóng trấn tĩnh."Lão đi ngay." Trong giọng nói khó kiềm nén được điểm vui sướng, thiếu gia thực có thể mở lòng đối với một người khác rồi ư? Phải báo cho lão gia ngay mới được.

Cũng không chậm trễ nữa, cậu liền ôm bé con một mạch bước lên lầu, vừa mở cửa phòng thì có hai người trong đó sẳn. Là Tề Mạnh - lão bác sĩ có nhiều thâm niên trong nghề, là một người cực kỳ nổi tiếng trong nước, nhưng trước giờ chỉ làm bác sĩ riêng cho Hoắc gia. Nghe người nói, thiếu gia cần gấp, ông liền lật đật chạy đến đây ngay, còn không để ý thằng cháu của mình lẻn lên từ lúc nào. Nhưng nhìn tình huống hiện tại hinh như người bệnh không phải là thiếu gia a.

Cậu đặt cô nhóc nằm yên vị trên chiếc giường lớn, mới xoay qua nói với ông: "Tề tiên sinh, cô bé này bị sốt cao rồi, ông lại xem thử xem." Bàn tay cũng sờ lên trán kiểm tra. Nóng hổi!

Nhìn cô bé mặt mày lem luốc, thân thể chật vật, ông liền hiểu cô bé này vừa xảy ra một chuyện rất khủng khiếp, may là không có thương tổn ngoài da, nhưng trên nhiệt kế lại là 39, 5 độ thực là làm ông lo lắng a. May là còn kịp lúc. Cẩn thận tiêm một mũi thuốc vào bàn tay nhỏ của cô bé, ông mới quay qua nói: "Thiếu gia cô bé này không sao rồi. Cậu cho người tấm rữa sạch sẽ, sau đó lấy khăn lạnh đắp lên trán cho bé, khi nào thức thì cho cô bé ăn một ít cháo hành nóng là được. Lão sẽ ghi thêm một toa thuốc." nói rồi ông cũng định rời đi, nhưng nhìn lại thằng cháu của mình vẫn lăm lăm nhìn theo cô bé đang nằm trên giường.

Bạo gan bước tới bên cạnh, Cậu nhóc cất giọng nói một câu: "Cô bé xấu xí đáng thương." Mới theo ông mình rời đi.

Tiểu thiếu gia nghe lời này, ném lại một ánh mắt đầy khinh bỉ: Không biết nhìn người. Liền theo đó, không suy nghĩ nhiều ôm toàn bộ người cô nhóc lên sãi chân bước vào phòng tắm, bước chân nhỏ nhưng trầm ổn, không vì mang theo một cô nhóc mà lung lay, đặt cả người dơ bẩn của cô nhóc vào ôn tuyền, phân phó người thay bộ ga nệm mới, cậu mới yên lòng nhảy xuống cùng. Dòng nước ấm thư thả, cuốn trôi mọi vệt đen xấu xí trên người cô bé, lộ ra khuôn mặt phấn nộn hồng hào, còn vì sự thoải mái mà trong lúc vô thức vẫn rên hừ hừ thỏa mãn. Bất chợt một bàn tay từ phía sau đặt lên chiếc lưng trần trắng noãn của cô nhóc, nhẹ nhàng chà xát, tỉ mỉ xóa đi những chỗ bị vấy bẩn. Nhìn dáng vẻ mê mang có phần lười biếng như con heo nhỏ của cô nhóc, cậu chợt cảm thấy rất thích thú, nhất là da thịt rất mềm này, khuôn mặt phúng phính này, và cả cơ thể mũm mĩm đáng yêu này, ắt hẳn sẽ mềm mại hơn ôm gấu bông nhiều. Thế là cậu quyết định sẽ giữ cô nhóc ở lại để làm túi sưởi kiêm gối ôm cho cậu.

Ôm tiểu trư trư ra khỏi ôn tuyền, mặc cho cô bé một chiếc áo len màu nâu còn thơm mùi hương bạc hà đặc trưng của cậu, mới ôm cô bé bước ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy cậu bạn lanh chanh của mình, trước suy nghĩ làm sao cậu ta lại vào phòng mình, cậu cực kỳ không vui khi ánh mắt của cậu ta hoàn toàn không dời khỏi bóng dáng cô nhóc. Đặt lại cô nhóc trên giường, cậu liền đanh mặt lại.

Người bạn của cậu dường như nhìn ra ánh mắt không vui của ai đó, liền trở mặt cười hì hì: "Hoắc thiếu, cậu đừng nói tiểu bảo bảo này là cô nhóc xấu xí, lem luốc, bẩn thỉu khi nãy nga."

'Lem luốc, xấu xí, bẩn thỉu' chẳng trách cậu ta không có mắt nhìn người."Cậu làm sao lại ở trong này? Đừng quên đây là cấm địa của tôi." Cậu bực bội khoanh tay, nhìn chằm chằm người bạn của mình, mà không trực tiếp trả lời câu hỏi thiếu iốt của cậu ta.

"Ách... Hì hì chỉ là một chút tò mò thôi mà. Tớ đi đây." ánh mắt của cậu ngày càng đáng sợ, người này nhất thiết không nên trêu chọc, điều này chứng tỏ, cô bé mà cậu ta khẳng định và luôn miệng nói là 'lem luốc, xấu xí, bẩn thỉu' kia chính là tiểu bảo bảo, trắng trẻo, phấn nộn, dễ thương đang ngủ say. Ôi! Tại sao lão thiên lại không công bằng như thế, chả trách tiểu thiếu gia người ta nhìn đến thì liền quyết định ôm về nhà. Số của Mộ thiếu như mình khi nào mới được ôm mỹ nhân (* Tác giả: Tiểu Mộ à cậu mới mười tuổi thôi a. * Tiểu Mộ: Bộ không nghe câu "Tình yêu không phân biệt tuổi tác sao." * Tác giả:.... )

Sáng sớm, những tia nắng vàng ươm trãi dài khắp biệt viện, ánh sáng ấm áp chiếu xuyên qua lớp kính của cửa sổ sát đất trong căn phòng tạo thành những vệt nắng mỏng manh. Bé con nằm trên giường vốn còn say ngủ, mi mắt chợt rung rung, hé đôi mắt lơ mơ ra nhìn xung quanh. Đối mặt với bé là một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, được ủi phẳng phiu, thơm mùi bạc hà nhàn nhạt, cả chóp mũi cũng cách rất gần với nó. Thứ đặt người bé là một cánh tay nho nhỏ, trắng noãn, những ngón tay dài dài xinh xắn, khi ngước nhìn lên bé chỉ thấy cái cằm nhỏ được gọt đẽo rất tinh xảo.

Bé lại nhìn chính mình, từ khi nào lại mặt một chiếc áo len rộng thùng thình rồi, bé nhớ là ngày hôm qua mình mặt một chiếc váy trắng mà mình thích nhất mà, còn người này là ai? Nhẹ nhàng lấy cánh tay đặt trên người mình ra, bé ngồi xổm dậy, cả suối tóc dài uốn lọn nhẹ nhàng phả ra mang theo mùi hương ngọt ngào man mát tựa như mật đường. Mở to đôi mắt nhìn người đã ngủ cùng bé tối hôm qua, chính là cậu ta, người mà bé thấy trước khi ngất đi. Bàn tay nhỏ tò mò, chọc lên khuôn mặt trắng trẻo không kém gì bé của cậu. Không phản ứng! Bé lại can đảm hơn, dời lực chú ý đến mấy sợi mi dài như cánh quạt nhỏ của cậu, ngón tay chạm nhẹ nhàng, xúc cảm mềm mại khiến bé con thích thú. Mắt híp lại nén cười, vì mình giở trò quỷ mà tâm trạng của bé thấp thỏm lại có một cỗ thích thú hơn hẳn.

Cậu nhóc rõ ràng đã thức từ lâu, nhưng muốn cái 'gối ôm' mới này của mình định chơi trò gì với cậu, thì ra là lén 'tàn phá' khuôn mặt của cậu. Thực là vượt quyền a, nhưng vì sao cậu lại không cảm thấy tức giận, bàn tay nhỏ sờ sờ lại cảm thấy rất mềm, rất thoải mái, cậu cảm thấy thích cái loại xúc cảm này vô cùng. Nhận thấy đùa với cô nhóc nhiêu đó là đã đủ, cậu liền đột ngột mở mắt, làm bé hoảng hồn giật bắn người lui về sau không chủ ý liền rơi vào khoãng không.

Cảm thấy dường như mình sẽ ngã từ trên giường này xuống, và có màn hôn đất chóng vánh, hai mắt bé nhắm lại đầy sợ hãi, nhưng trước khi đối mặt với đau đớn, bàn tay nhỏ của bé bị ai đó nắm lấy, kéo ngược lại và rơi vào lồng ngực nhỏ mà vững chãi. Cậu lo lắng vuốt nhẹ mái tóc thơm ngát ôn nhu hỏi "Không sao chứ?" vốn rõ ràng là ngày hôm qua cậu cùng bé nằm ở chính giữa giường mà, sao lại lấn đến như thế này rồi. Nhìn lại, hình như là cậu ép cô nhóc thì phải, mà cậu lại chính là người làm bé suýt ngã?

Bé cũng bị dọa cho hoảng hồn, thở gấp mấy hơi nhưng hơn hết lúc này, đến khi bé kịp nhận ra thì mùi hương bạc hà rất nhạt của cậu nhóc đã trãi đầy trong hơi thở của cô nhóc rồi khiến cho bé thoáng say mê, lại cảm thấy cái ôm này rất ấm áp, thấy cậu quan tâm đến mình cô nhóc nhỏ giọng đáp lại: "Không sao?" ngẩn mặt lên nhìn cậu cười cười lộ ra hai lúng đồng tiền và chiếc răng khểnh nhỏ vô cùng đáng yêu.

Nhìn cô bé có khuôn mặt nhỏ nhắn, đang tươi cười nhìn mình, trái tim cậu lại mềm đi một chút. Ai bảo 'cái gối ôm' này đáng yêu quá làm chi, mà ngày hôm qua, hoàn hảo, không ngoài dự đoán của cậu cô nhóc này tuyệt đối mềm mại hơn tất cả loại gối khác, còn rất mịn màng mà thơm tho mùi kẹo sữa nữa.

Kiểm tra lại thân nhiệt của bé, hạ sốt rồi, cậu mới an lòng. Nắm tay bé, dẫn vào phòng tắm rửa lại khuôn mặt, chải lại đầu tóc không gọi là rối của hai cô cậu, lúc bước ra cậu phát hiện một chiếc váy áo mới toanh mà cậu gọi người chuẩn bị cho cô nhóc ngày hôm qua, mặc vào cho cô, cậu cũng thay bộ đồ ngủ thành trang phục thường ngày rồi hai người cùng bước xuống lầu.

Bên dưới có một người từ tờ mờ sớm đã đến làm phiền người khác. Không cần nói cũng biết người này là ai. Khi thấy cậu và cô nhóc đi xuống, cậu ta liền đến lanh chanh, cười khúc khích giọng nói đầy ý đùa cợt: "Ô... Hoắc thiếu gia của chúng ta vớ được một tiểu bảo bảo nga." Cố tình nhấn chữ nga dài ra đầy thâm ý.

Cậu nhìn người bạn giở khuôn mặt muôn màu muôn vẻ này ra liền cảm thấy đau đầu. Nhất là đôi mắt kia, luôn nhìn chằm chằm vào cái 'gối ôm' mới của mình, làm cậu rất khó chịu, gằn lại cái giọng non nớt nhấn mạnh tên cậu ta."Mộ - Thắng - Vũ." Lần đầu tiên cậu lại gọi đầy đủ tên họ của cậu ta ra như thế. Nhưng khuôn mặt tươi như nắng của cậu bạn vẫn không có biến chuyển, gọi lại ba tiếng."Hoắc - Minh - Long." Trên mặt gieo một nụ cười khúc khích.

Không kiên nhẫn cùng người bạn này so đo, Tiểu Hoắc lựa chọn lơ đi. Nhưng cậu nhóc nào đó rất không biết điều, thiết thấy người ta không chú ý tới mình liền tập trung vào người đi cùng. Trên mặt treo nụ cười rất chi là thân thiện chào hỏi "Tiểu bảo bối, em tên gì?" ai da, càng nhìn càng thấy dễ thương a. Khó trách đại băng sơn cũng bị tan ra. (Người nào đó đã quên mất lúc đầu trông cô nhóc như thế nào a? Tiểu Hoắc gật đầu đồng cảm: Sự chênh lệch giữa con mắt. )

"Thu...." cô bé chưa kịp nói, người nào đó đã cắt ngang."Nói cậu, đến đây làm gì?" trong lúc đó cũng thuận tiện lướt qua cậu ta dẫn cô nhóc vào phòng ăn, giúp cô lót khăn ăn.

Nhìn đi, nhìn đi thấy con gái người ta liền trở nên chu đáo như vậy, còn với bạn bè thì... Cậu liền tức giận, cất tiếng: "Này, này, cậu bất mãn làm gì. Đúng là có tiểu mỹ nhân liền quên đi bạn bè a. Đừng quên ngày hôm qua có đạn pháo mới chế tạo của tôi mới phá được cái cửa sắt đó nga." Lòng ham hư vinh của tiểu Mộ bắt đầu phát triển, đây chính là một trong hai lý do mà cậu ta đến đây từ sớm đây.

Tiểu Hoắc trực tiếp không nhìn cậu ta, mà quay sang phía lão quản gia phía sau phân phó: "Phúc bá, dẫn Mộ thiếu gia tham quan phòng vũ trang đi." Nói rồi không quan tâm cậu ta gọi đầu bếp chuẩn bị vài món ăn sáng cho mình và cô nhóc.

Nghe đến 'phòng vũ trang' thực ra trong Hoắc trạch cũng có phòng đó sao? Nhưng không đợi cậu ta nghĩ xong lão quản gia đã cấp cho cậu ta tư thế mời. Cậu cũng muốn xem nó là như thế nào, liền theo bóng lão quản gia đi mất, khuất sau chỗ ngã rẽ giữa các hành lang.

Phòng ăn lúc này không còn âm thanh huyên náo, trong thời gian người hầu mang thực ăn lên cậu mới nhớ lại câu hỏi của cậu bạn khi nãy, nhìn bé con hỏi bằng giọng điệu ôn nhu mà cậu chẳng nhận ra. : "Em tên gì?"

Vén mái tóc dài và kẹp lại mái, bé con mới nhìn cậu trả lời: "Em tên Thuần Hi Thiên. Còn anh là Hoắc Minh Long phải không?" chớp chớp mắt nhìn hắn hỏi.

Đối với bộ dáng đáng yêu này, cậu cười cười sửa lại cách xưng hô: "Sau này em cứ gọi anh là Long đi. Còn anh sẽ gọi em là Tiểu Thiên. Được không?" Không biết khi nào cậu lại phải hỏi ý kiến người khác rồi. Giọng điệu bá đạo, áp đặt lên người khác thường ngày đâu.

"Long? Ừm ừm thật tốt." cô nhóc gật đầu cười cười, đối với cách xưng hô thân thiết như thế này tuyệt cảm thấy rất vừa ý.

Lúc này, một vài cô hầu mới bưng thức ăn ra, của cậu là một phần cháo trứng muối, cô nhóc cũng vậy, thực ra món ăn thường ngày của cậu là một phần sandwichs, nhưng vì ai đó ngày hôm qua bị ốm cậu muốn nương theo giống một bữa ít ra cũng thấy trên bàn ăn hài hòa một chút.

Nhưng cô bé là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, nhìn bát cháo của mình và bát cháo của cậu như nhau, lại nghĩ đến cậu lớn hơn cô nhóc tới mấy tuổi, làm sao lại ăn ít như vậy. Trước khi dùng muỗng ăn, cô nhóc mới lấy một nửa trứng muối bỏ vào chén cậu.

"Anh... Long lớn hơn Tiểu Thiên nên ăn nhiều hơn." Không quên cam đoan."Tiểu Thiên chưa ăn nên Long cứ yên tâm." Nói rồi mới bắt đầu ăn cháo.

Đối với hành động này, cậu không biết phải làm như thế nào, trước giờ chỉ có một người nhường thức ăn cho cậu như vậy thôi. Nhưng người đó đã đi rất xa rồi. Đã sáu năm, từ cái lần mà cả gia đình cùng nhau ăn cơm chung, cảm giác ấm cúng đó, nay lại do một cô nhóc mới tí tuổi đầu mang lại, không thể trách cậu không cảm thấy có phần chua xót cùng ngọt ngào.

Gọi người lấy thêm một phần trứng muối cho cô nhóc còn bồi thêm một câu: "Người bị bệnh nên ăn nhiều một chút." Cũng không chú ý tới bộ dáng khoe mẻ 'rất khỏe' của cô nhóc mà ăn tiếp bát cháo của mình. Dường như, cháo hôm nay ngon hơn hẳn.

Buổi sáng vừa ăn xong, cậu nhóc bát nháo đã quay lại, khuôn mặt không còn vẻ đắc ý tươi rối thường ngày, mang theo nỗi thất vọng tràn trề. Người ta nói: Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, nay cậu đã thấu hiểu câu nói đó như thế nào rồi. Vốn cậu ta rất đắc ý vì có ai mười tuổi đầu mà lại chế tạo ra được pháo súng như cậu ta chứ, nên cậu nghĩ rằng công lao ngày hôm qua chính là nhờ cậu.

Ai ngờ, haizzz... đi một vòng vào Phòng vũ trang cậu ta liền biết cái mà mình tự hào thật ra chẳng đáng gì. Trong phòng trưng bày rất nhiều loại súng ống đạn dược, thậm chí là mấy trang bị dành cho đặc công. Bên cạnh mỗi sản phẩm đều là bức ảnh chụp Hoắc Minh Long đứng cạnh ôm lấy một khẩu súng, khuôn mặt vẫn định thần nhàn. Không đợi cậu ta cất tiếng hỏi, lão quản gia đã đầy tự hào nói: "Mấy loại súng này đều là sản phẩm của thiếu gia, người đã học từ năm năm tuổi, bây giờ nhìn lại thật không ngờ người thật có chút khả năng trong việc này."

Nhìn lướt qua một vài loại súng cậu chế tạo gần đây, đều là các loại súng bắn tỉa có sức công phá lớn dựa theo các bản thiết kế của các loại súng mới phát triển hiện nay như: L115A3 AWM, CheyTac M200, AMP DSR - 1, Zastava M76, .... bên cạnh còn ghi rõ bản thiết cùng một số nâng cấp cho các phiên bản tự làm, tuyệt đối có sức công kích lớn hơn so với những sản phẩm trên.

Nhưng việc đả kích nhất chính là hình ảnh câu súng pháo đầu tiên của cậu, nó được làm năm cậu... bảy tuổi. Nhìn cậu bé khuôn mặt vẫn vô cảm, đứng cạnh cây súng cao gấp rưỡi mình. Thật chói mắt! Nói như vậy là vì ai đó muốn thỏa lòng tự cao của cậu mà gọi cậu ta đi cùng. Thế mà cậu ta không biết lượng sức mình, bây giờ cậu ta chỉ có thể tự thấy hổ thẹn mà thôi.

Khuôn mặt cậu ta khó coi cũng vì lý do này, nay khi sự thực phũ phàng bày ra trước mắt, cậu ta cũng không còn cảm thấy thú vị nữa, cũng nhanh chóng ra về. Mà Hoắc Minh Long cũng không cản. Lúc đến mặt mày hớn hở, lúc về khuôn mặt thất thần chính là trường hợp của Tiểu Mộ đây.

Ánh nắng chiều vàng nhạt mang theo một chút mùi hương của hoa thủy tiên vờn trong gió thoãng, cảm thấy con người cũng thật nhàn tản. Cô nhóc lúc này đang ngồi trên xích đu cười hi hi ha ha theo từng lần vút cao, phía sau là cậu nhóc giúp đẩy xích đu, lần này phá lệ khiến cô nhóc vui vẻ một chút, cậu cũng vui vẻ theo chẳng thiệt thòi gì, sau khi chơi mệt cô nhóc cùng nằm trên bãi cỏ xanh trong khuôn viên, nhìn trời cao. Không biết bao lâu cô nhóc chợt cất tiếng hỏi."Long có thể trả lời một câu hỏi được không?" thực ra là cô nhóc đã muốn hỏi từ lâu nhưng không biết như thế nào mới thích hợp.

"Ân, Tiểu Thiên cứ hỏi đi." Cậu cũng biết là cô nhóc có chuyện muốn hỏi, thực ra là cậu muốn tìm một lý do thích đáng để không làm tổn hại đến trái tim nhỏ của cô nhóc.

Cẩn thận níu lấy cánh tay áo của cậu, cô nhóc mới nhỏ giọng hỏi: "Long, có biết ba ba của Tiểu Thiên đang ở đâu không? Tiểu Thiên rất nhớ ba ba." Trong âm thanh cũng kiềm không được một chút nghẹn ngào, dù gì cô nhóc cũng là một đứa nhỏ. Hai ngày rồi, cô bé biết mình được cậu cứu ra, nhưng vì sao lại không thấy ba ba, cô bé rất sợ hãi, nếu không phải có Long bên cạnh, bé sẽ thực sự không ngoan, bé sẽ khóc.

Đối mặt với đôi mắt to tròn, và trong suốt này của cô nhóc, cậu chẳng biết phải trả lời như thế nào. Năm đó khi mẹ mất đi cậu cũng chỉ có mấy tuổi đầu, nhưng khoãng trống to lớn, thiếu thốn đó làm cậu mỗi khi nhớ đến đều rất đau, có một khoãng thời gian cậu không tiếp nhận được vì thể cậu dường như quên đi cả một người còn đau khổ hơn cậu, căn nhà cũng trở nên lạnh lẽo, rồi không bao lâu sau cậu được đưa về đây, người có thể nói là đã mang đến sự ấm áp cho cậu là Phúc bá nhưng trên thực tế, thiếu thốn đó vẫn tồn tại. Cậu cũng học cách quen đi.

Nhưng bây giờ, đã xuất hiện một người có thể mang đến sự ấm áp cho cậu, cậu không muốn cô nhóc lại chịu nỗi đau đó. Có một câu nói của ai đó cậu không nhớ rõ chỉ biết người đó nói với cậu rằng "Đau đớn lớn nhất nằm sau lời nói dối." Thôi cậu hi vọng là cô nhóc không cảm thấy đau lòng, hoặc ít hơn một chút sự thật vẫn tốt hơn tất cả.

Bàn tay nhỏ vuốt ve mái tóc của cô nhóc tỉ mỉ hỏi: "Tiểu Thiên nếu sau này ba ba không gặp Tiểu Thiên nữa thì có buồn không?"

"Hở? Long nói ba ba thực sẽ mãi mãi không về sao? Nhưng ba ba thương Tiểu Thiên nhất mà. Sao ba ba lại không về?" Khuôn mặt ngay lập tức có dấu hiệu sẽ nức nở bất cứ lúc nào, hốc mắt cũng đỏ lên, nhìn chằm cậu mong nhìn thấy một câu trả lời đích đáng.

Trên thực tế cậu cũng đã không coi cô nhóc là cái 'gối ôm' nữa rồi, vì nhìn cô nhóc bi thương cậu cảm thấy xót, nếu bây giờ cậu nói ba ba đã chết ắt hẳn cô nhóc sẽ òa khóc ngay."Tiểu Thiên bầu trời trên kia cao và xanh ngắt, đó là nơi mà ba ba đang ở, nơi đó cách rất xa rất xa với đây, nhưng bất cứ lúc nào, ba ba cũng nhìn thấy Tiểu Thiên, luôn bên cạnh tiểu Thiên nên không được khóc. Ba ba sẽ rất buồn." Cậu nhìn lên bầu trời và nói y như rằng cậu nhìn thấy ba ba cô bé ở trên đấy.

Nhưng kết quả cô bé vẫn khóc, khóc rất thương tâm, cả khuôn mặt vùi vào trong lồng ngực của cậu nhóc mà khóc, cô nhóc biết ba ba đã đi đâu. Người thật sự đã rời xa cô nhóc, cô nhóc không có mẹ và bây giờ cũng không có ba, vậy trên cuộc đời này chỉ còn...

"Tiểu Thiên đừng quên dù mất đi tất cả Tiểu Thiên vẫn còn có Long mà." Lời của cậu nhóc tựa như một lời hứa hẹn, đối mặt với ánh mắt đầy vẻ chân thành của cậu cô nhóc thật cảm thấy rất ấm áp, cậu lúc này trông thật giống một thiên sứ, tựa như hình ảnh lần đầu tiên mà cô nhóc nhìn thấy, rất xinh đẹp, rất chói sáng khiến cho sự mất mát và trống rỗng của cô nhóc vơi đi phần nào, ít ra trên đời này vẫn có người quan tâm đến mình. Hít hít cái mũi, cô nhóc dè dặt hỏi bằng giọng mũi: "Long thật sự sẽ không rời đi chứ?"

"Tất nhiên, trừ phi Tiểu Thiên rời đi, Long mãi mãi sẽ luôn bên cạnh."

"Ân. Tiểu Thiên sẽ không rời đi." Cô nhóc cuối cùng cũng hé ra khuôn mặt tươi cười nhìn cậu, người mà bé sẽ cùng đi trên con đường thật dài. Cậu là Thiên sứ của bé.

Chạy nhảy chơi đùa đến tối, cậu mới dẫn cô nhóc trở lại sảnh chính. Thấy hai cô cậu đi lâu quá cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi mà vẫn không thấy ai về, lão quản gia cũng bắt đầu lo lắng, không biết có cần phái người đi tìm không? Có nên báo với lão gia không? Giờ nhìn thấy hai bóng dáng nho nhỏ trở về liền mừng lơn. Vội vả chạy đến: "Thiếu gia, người làm sao mà trễ thế này mới về? Làm lão lo muốn chết." quay qua quay lại nhìn, cậu chủ hoàn hảo không có chuyện gì, quần áo chỉ bị vấy bẩn một chút.

Lại nhìn về phía bóng dáng bên cạnh, cô nhóc cũng vậy, chỉ là hốc mắt có chút hồng. Đối với tính tình cậu chủ, ông cũng biết đôi chút, hiếm khi cậu chịu đối xử ân cần với ai đó, ông cũng định bụng mọi chuyện an ổn, nhưng hẳn là cậu chủ làm người ta khóc rồi, thực là làm sao lại thô lỗ như vậy. Lão quản gia có lòng tốt định lại an ủi lại bị ánh mắt cảnh cáo của thiếu gia mình buộc phải lui về sau. Tiểu Thiên cũng biết ý tốt của ông, cười ngọt ngào giải thích: "Là Thiên Thiên không ngoan, khóc nhè, không phải là vì Long đâu."

Cậu cũng ném lại ánh mắt khinh thường, 'Cậu lại là người thích trêu chọc con nít đâu'. Nói rồi cũng không đê ý đến ánh mắt kinh ngạc của lão quản gia mà kéo tay cô nhóc lên tầng trên.

Nhìn thái độ này, hình như là lão nghĩ sai về thiếu gia người ta rồi nga, nhưng không thể trách lão được, mấy ngày trước nay thôi, cậu còn nổi cáu, phát tiết lên người một nữ hầu, khiến người ta ôm mặt khóc ròng, bây giờ mặt còn sưng húp đó. Rồi mấy ngày trước vì cái chuyện cỏn con mà cậu cho đuổi người ta đi, rồi cái lần trước nữa, ... Lắc lắc đầu, đúng là thiếu gia đã thay đổi, không biết là tốt hay xấu đây. Lão cũng không suy nghĩ nhiều nữa, phân phó đầu bếp và mấy nữ hầu chuẩn bị thức ăn tối cho thiếu gia và còn cho cô nhóc đáng yêu kia nữa.

Trong phòng tắm...

Đối với một người đã có kinh nghiệm tắm cho cô nhóc một lần như cậu, chỉ cần hai phút là cậu đem cô nhóc thoát sạch sẽ rồi thả 'Ùm' xuống dòng nước ấm áp. Nhưng đối với cô nhóc thì dường như đây là lần đầu tiên thấy một cái bồn... không... là một cái hồ tắm kiểu như thế này, nước thì rất ấm chỉ là ngồi ngốc cũng có cảm giác nó đang vỗ về da thịt của chính mình, rất thoải mái. Lúc cô nhóc nhìn lại cậu nhóc đã xuống dưới hồ rồi. Không thể không nói Thiên sứ này của bé mới có mấy tuổi đầu mà trông rất điển trai nha, nhất là đôi mắt xanh lành lạnh kia, trông rất soái. Da thịt thì trắng ngà, cả người lười biếng ngã về sau, trông không khác gì một bước tượng của một nhà điêu khắc nổi tiếng, non nớt mà xinh đẹp, khiến bé ngẩn người hồi lâu.

Trong lúc đó, cậu cũng nhìn Tiểu Thiên nhà mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, hai gò má bị hơi nước làm cho đo đỏ lên, đôi mắt trong veo vừa to vừa tròn, không giống với ánh mắt lạnh như băng của cậu, nó gần như trong suốt, đối mặt với nó dường như mọi thứ điều không giấu được, cái mũi nhỏ nhắn, vài giọt nước khéo léo đọng ở trên chóp, và đặc biệt đôi môi nhỏ kia chẳng khác gì một trái jerry ngon ngọt, chỉ khiến người ta muốn cắn một miếng.

"Thụp..." cậu bất chợt nắm tay của cô nhóc kéo lại, làm cô nhóc ngãn nhào vào lồng ngực nhỏ nhắn trơn lán của cậu. Bàn tay của cậu không ngừng tàn sát trên khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu của cô nhóc, và cất giọng bình luận."Úi... ui nhìn xem khuôn mặt này có thể nhéo ra nước được không?" bàn tay nhéo nhéo khuôn mặt non mềm.

"Mắt làm sao lại to như thế này, còn tròn tròn không khác gì mắt của chú cún nhỏ nha."

"Này, có phải Tiểu Thiên làm từ bột bánh nếp không, sao lại mềm như thế này>."

"Nhìn xem khuôn mặt mũm mĩm y hệt chú heo con. Tiểu trư trư... Ha... ha... ha" cậu còn cười rất thoải mái. Hiếm lắm rồi trên khuôn mặt ít biểu tình này lại nở nụ cười vui vẻ như vậy, hôm nay cậu cười còn nhiều hơn sáu năm cộng lại. Thực ra là vì hôm nay cô nhóc có vẻ không vui vì biết người ba ba của mình ngày hôm qua đã mất. Nhưng cậu lại nghi ngờ vào sức phục hồi của cô nhóc nga.

Bé con ngay lập tức bị lây nhiễm nụ cười của cậu, hoàn toàn quên đi bộ dáng khóc lóc của chính mình lúc nãy, ngoay ngoắc lại liền đánh giá trở lại ai đó."Long cũng rất soái nha, làm sao mà da lại sáng như vậy."

"Thật giống con mực toàn thân đều trơn lán."

"Á mắt xanh! Trông thực giống người gì... gì... ấy nhỉ?" cô nhóc tạm thời không nhớ, người gì ta?...

"Người Phương Tây." Cậu rất biết lựa thời điểm không khách khí cười mà nhắc nhở.

"Đúng rồi a! Hi... hi.. thế mà Tiểu Thiên quên mất."

Bộ dáng ngớ người, rồi nhận ra của cô nhóc nhìn như thế nào cũng rất đáng yêu, nhất là khi chăm chú ngón tay sẽ nhẹ nhàng đặt dưới môi, trông cực kỳ ngộ nghĩnh đúng độ tuổi. Sau khi chơi đùa một hồi, hai cô cậu cũng mệt lã, tắm nhanh rồi dùng cơm tối, thỉnh thoãng còn nhìn nhau cười khúc khích.

Nhìn cảnh này, lão quản gia cười đến chảy nước mắt. Sáu năm, Hoắc trạch này vắng tiếng cười của thiếu gia, nơi này chưa từng là nơi mà cậu có thể mở rộng lòng mình, cậu đã từng lặng lẽ vô cảm, ẩn trong vỏ bọc khép kín chính mình, dù là ngay khi cậu biết ông chủ không phải là người đó, thì cậu cũng chưa từng thay đổi cho đến hôm nay, thiếu gia mới thật trở về đúng tuổi của mình. Thời điểm mà những đứa trẻ như cậu phải vô tư hồn nhiên sống hạnh phúc trong một mái ấm gia đình. Chứ không phải là sống cô độc trong thứ gọi là nhà này.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-101 )