← Ch.075 | Ch.077 → |
Edit: Phương Thiên Vũ
"Ngô... Khụ khụ..." Nam Cung Liệt trượt tay, xe quẹo sang bên kia, thiếu chút nữa đã đụng với xe từ phía trước đến, cũng may Nam Cung Liệt kỹ thuật tương đối khá mới tránh khỏi một kiếp. Nhưng Nam Cung Liệt lại nổi giận, "Bùi Diệc, cậu tên khốn kiếp này! Cậu có phải muốn cùng tôi đi tìm cái chết không a? Tôi nói cho cậu biết, tôi còn chưa muốn chết!"
Bùi Diệc không đem cơn giận của anh để vào mắt, ngồi dựa vào ghế, thở dài nói, "Thoải mái hơn a!"
Nam Cung Liệt khóe miệng run run, "Cậu đây là lấy đau khổ của người khác làm niềm vui của mình mà!"
Bùi Diệc thản nhiên liếc mắt nhìn anh, đương nhiên nói, "Là anh em đương nhiên phải đồng cam cộng khổ!"
Nam Cung Liệt không cãi lại mà đột nhiên lấy di động ra, Bùi Diệc nhìn động tác của anh, nhíu mày nói, "Làm gì?"
"Chỉ có một mình tôi đồng cam cộng khổ với cậu thật làm người ta ăn không tiêu, gọi ba tên kia tới cùng nhau chia sẻ!" Đang muốn ấn nút gọi di động lại bị Bùi Diệc đoạt lấy.
"Nghiêm túc lái xe! Ba người họ đều rất bận!"
Khóe miệng Nam Cung Liệt lại run, "Cậu nghĩ rằng tôi và cậu không bận sao?" Thật sự là khổ a! Sao lúc nào cũng là anh a?
Bùi Diệc bộ dáng tan nát cõi lòng, "Liệt, cậu chưa từng nghe qua người thất tình thì lớn nhất sao?"
Nam Cung Liệt không nói gì hỏi trời xanh, "Được! Cậu hiện tại lớn nhất, như vậy xin hỏi lão đại, anh hiện tại muốn đi nơi nào?"
"Nhà cậu!" Bọn họ đương nhiên cũng có nhà của mình, nhưng trong nhà chỉ có một người, chỉ sợ cũng không tính là nhà.
"Cái gì?" Nam Cung Liệt nhạy cảm ý thức được cái gì, vẻ mặt đề phòng nhìn anh, "Đến nhà của tôi làm gì?"
Bùi Diệc cười đến có chút ý xấu, chậm rãi nói, "Không phải cậu cất không ít rượu ngon sao?"
Nam Cung Liệt thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ !" Muốn dùng rượu anh cất giữ để mua say à, quả thực là phí phạm của trời, thiên lý bất dung!
Bùi Diệc đưa tay ôm vai anh, thở dài nói, "Liệt, cậu không phải không có nghĩa khí như vậy chứ?"
Khóe miệng Nam Cung Liệt lại run rẩy thật mạnh, anh không có nghĩa khí? Rượu của anh quý bao nhiêu cậu ta biết không? Nghĩ đến những chai rượu đó phải rời xa anh, anh liền cảm thấy đau lòng! Muốn say thì uống rượu ngon như vậy làm gì?
Bùi Diệc không để ý biểu tình của anh, tiếp tục nói, "Tôi lại nhớ rõ có người đã nói chờ lúc tôi thật sự thất tình thì có thể uống!"
Nam Cung Liệt khóc không ra nước mắt, anh nói như vậy chỉ vì dựa theo tình sử của Bùi Diệc thôi mà. Cậu ta căn bản không có khả năng thật sự thất tình mà! Nếu lúc trước biết thật sự sẽ có một ngày như vậy, anh nhất định sẽ không nói vậy, đánh chết cũng không nói!
Nam Cung Liệt vừa lái xe vừa nói sâu xa, "Diệc, cô gái kia có cái gì tốt, không đáng để cậu say vì cô ta. Cậu thấy Bảo Nhi tốt không, Bảo Nhi không phải rất thích cậu sao, tôi bảo cô ấy đến với cậu được không?"
Bùi Diệc mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn ngoài cửa sổ xe chạy đông nghịt, chậm rãi nói, "Cậu nói nếu Lam Tư biết dao giải phẫu cậu ta âu yếm là bị ai làm mất, không biết cậu ta có thể tìm người đó liều mạng hay không nhỉ? Còn có An Thụy nếu biết máy tính cậu ta vì sao lại vô duyên vô cớ trúng độc..."
"Ngừng!" Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!
Trên gương mặt trẻ con của Nam Cung Liệt có chút run rẩy, mắt to tròn trừng người ngồi ghế phụ một cái, bất đắc dĩ thỏa hiệp. Ai bảo anh làm nhiều chuyện sai như vậy! Rõ ràng chính chủ cũng không biết chuyện nhưng Bùi Diệc đều biết, anh chỉ có thể cảm thán số mình thật khổ a!
Trong một ngôi nhà sang trọng, Nam Cung Liệt ngồi trên sô pha, trong tay cầm một chai rượu, khó hiểu hỏi, "Diệc, cậu rốt cuộc coi trọng cô gái kia ở điểm nào?"
Bùi Diệc tựa vào trên sô pha, trầm ngâm nói, "Mạc Mạc rất kiên cường, rất dũng cảm, không ham giàu..."
Tuy Nam Cung Liệt không cảm thấy cô gái kia có bao nhiêu tốt nhưng nghe Bùi Diệc chậm rãi kể ra ưu điểm của Mạc Mạc, trong lòng lại lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, bởi vì anh bảo vệ rượu của anh. Nhưng trời lại phụ lòng người, Bùi Diệc đột nhiên đưa tay đoạt rượu trên tay anh, liếc mắt nhìn anh, "Đừng nghĩ dời đi lực chú ý của tôi."
Nam Cung Liệt nhìn hai chai trên bàn, thật muốn khóc mà, vì sao còn chưa say a? Đảo mắt thấy Bùi Diệc lại muốn đến tủ lấy thêm rượu, Nam Cung Liệt lập tức ngăn lại, "Cậu làm cái gì? Trên tay cậu không phải đang cầm một chai sao?"
Bùi Diệc đẩy anh ra, từ trong tủ lấy ra một chai, đưa tới tay anh, "Uống với tôi!"
*****
Xe tiến vào biệt thự, Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi xuống xe hướng đến phòng khách, Kiều Bối Nhi vỗ vỗ bàn tay to bên hông. Tư Minh Dạ không vui mím môi, bất đắc dĩ buông ra, sau đó đưa tay nắm chặt tay nhỏ bé của cô. Kiều Bối Nhi nhìn anh một cái, tùy anh kéo đi không giãy ra.
Trong biệt thự vẫn yên tĩnh như cũ, Kiều Bối Nhi chuyển động con mắt nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói thầm, "Không phải còn chưa có rời giường chứ?"
Tư Minh Dạ nhéo bàn tay nhỏ bé, nhẹ giọng nói, "Dùng dược sẽ có một ít di chứng!"
Vậy cũng được! "Chúng ta vậy hiện tại làm gì?"
Tư Minh Dạ nhẹ nhàng nhếch môi, "Chờ xem diễn!" Nếu không không cẩn thận bỏ lỡ, chỉ sợ cô sẽ rất tiếc!
Kiều Bối Nhi mỉm cười ngọt ngào nhìn anh, đang hợp ý cô.
Lục Mạn Nhã ngồi ở hoa viên một lát, trở lại phòng khách liền thấy hai người sánh đôi ngồi trên sô pha xem tivi. Kiều Bối Nhi ôm Tiểu Hùng nhìn xem say sưa, Tư Minh Dạ ngược lại không chút hứng thú.
Tuy thấy không quen Kiều Bối Nhi nhưng Lục Mạn Nhã cũng không muốn đắc tội Tư Minh Dạ, Tư Minh Dạ che chở Kiều Bối Nhi ai cũng nhìn ra được, bà tự nhiên sẽ không ở trước mặt Tư Minh Dạ gây phiền phức cho cô. Hơn nữa hiện tại Vũ Văn Lạc cùng Kiều Tịch Nhan đã gạo nấu thành cơm, bà tâm tình tốt, thấy Kiều Bối Nhi cũng thuận mắt hơn, không có ý định gây phiền phức cho cô.
Bảo người làm rót một tách trà, Lục Mạn Nhã tao nhã nhấp trà. Chờ hai người chiến đấu hăng hái một đêm tỉnh lại, trong lòng đã suy nghĩ khi nào cử hành hôn lễ, hoàn toàn đem danh hiệu Vũ Văn phu nhân của Kiều Bối Nhi ném sang một bên.
Vũ Văn Lạc mơ màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung. Huyệt thái dương đột nhiên giật giật, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ. Lắc đầu, lại cảm thấy một trận mê muội.
Đột nhiên đụng đến một thân thể mềm mại ấm áp, Vũ Văn Lạc nhíu mày. Trí nhớ tối qua dần dần trở lại, mở mắt ra nhìn người nằm bên cạnh, sắc mặt trở nên rất khó xem.
Tối hôm qua Lục Mạn Nhã đến phòng anh tìm anh, cùng anh thảo luận chuyện sinh nhật Vũ Văn Liệt. Sau đó người làm đem cà phê đến, còn nghĩ do Kiều Tịch Nhan kêu. Sau lại thảo luận một lát thì Lục Mạn Nhã nói mệt muốn đi nghỉ trước, để anh cùng Kiều Tịch Nhan nghĩ còn muốn mời ai. Kỳ thật mỗi lần mời đều là những người này, căn bản không có định gì nữa. Nhưng thấy Lục Mạn Nhã cao hứng như vậy anh cũng không muốn dập tắt sự cao hứng của bà.
Nhưng Lục Mạn Nhã đi không lâu Kiều Tịch Nhan liền nói cảm thấy nóng, mà chính anh cũng cảm thấy trên người từng đợt nóng lên. Lại nhìn bộ dáng Kiều Tịch Nhan hai mắt mê ly quyến rũ, anh tự nhiên cũng đoán được nguyên nhân. Tình huống như vậy, hai người nếu ở chung một chỗ khẳng định sẽ xảy ra chuyện. Cho nên anh muốn mở cửa đi ra ngoài nhưng lại phát hiện cửa phòng bị khóa, căn bản mở không được.
Hết chương 76.
← Ch. 075 | Ch. 077 → |