← Ch.078 | Ch.080 → |
Edit: Phương Thiên Vũ
Lam Tư nhìn chai rượu cuối cùng trong tủ rượu. Thản nhiên mở miệng "Chai rượu kia đưa tôi đi!" Nói xong liền đi lấy.
"Không được!" Nam Cung Liệt đứng lên định tiến lên, thề sống chết bảo vệ chai rượu cuối cùng của anh.
Bùi Diệc giữ chặt cậu ta lại, Nam Cung Liệt mắt thấy chai rượu kia rơi vào trong tay Lam Tư, trong lòng nóng lên! "Bùi Diệc, cậu làm cái gì?"
Lam Tư cầm lấy chai rượu kia bước đi, nhẹ nhàng bỏ lại hai chữ "Cám ơn!"
Phạm Bảo Nhi vội vàng đuổi theo, "Tiểu Tư, đợi em với!"
"Ầm" cửa đóng lại.
Nam Cung Liệt nổi giận, "Bùi Diệc! Cái tên ăn cây táo, rào cây sung này!"
Bùi Diệc buông cậu ta ra, nhíu mày, "Tôi khi nào thì ăn cây táo, rào cây sung?" Nhìn bộ dáng Nam Cung Liệt nổi giận đùng đùng, trong lòng thoải mái rất nhiều, quả nhiên đau khổ của người khác là niềm vui của mình!
"Uống nhiều rượu của tôi như vậy, cư nhiên còn cùng Lam Tư cấu kết với nhau làm chuyện xấu, ngay cả chai rượu cuối cùng của tôi cũng không buông tha, không phải ăn cây táo, rào cây sung thì là gì?"
Nhìn bộ dáng Nam Cung Liệt nổi giận, Bùi Diệc sờ sờ mũi, "Anh em đã lâu, cậu sẽ không nhỏ mọn ngay cả một chai rượu cũng không cho chứ?"
Nam Cung Liệt tức giận đến phẫn nộ "Cái gì cũng được, nhưng rượu thì không được!"
Bùi Diệc liếc xem thường, "Tôi đền cậu là được chứ gì?"
Nghe vậy Nam Cung Liệt nháy mắt tỉnh táo lại, "Cậu nói đó! Một chai cũng không thể thiếu!"
Bùi Diệc không nói, thật sự là keo kiệt! Tuy rằng những chai rượu này giá trị xa xỉ nhưng Nam Cung Liệt căn bản không thiếu tiền.
"Đúng rồi, tôi phải về biệt thự. Lão đại cùng chị dâu nhỏ hôm nay hẳn sẽ qua đó!" Nói xong liền tiến vào phòng ngủ thay quần áo.
Bùi Diệc ngồi trên sô pha, đưa chân đá chai rượu nằm trên mặt đất, cứ thế thất thần, mãi đến khi Nam Cung Liệt đi ra mới hồi phục tinh thần lại, "Cậu chờ tôi một chút, tôi phải về nhà Vũ Văn. Đúng lúc tiện đường !" Dứt lời trực tiếp chui vào phòng ngủ của Nam Cung Liệt, thân hình bọn họ không khác nhau lắm, anh tự nhiên không khách khí lấy quần áo của Nam Cung Liệt thay. [Vũ: hắc hắc, bước 1 trở thành vợ chồng]
Nam Cung Liệt đau bụng nên chuyện lái xe đương nhiên giao cho Bùi Diệc. Xe dừng lại trước tòa cao ốc tập đoàn Tuyệt Thế, Nam Cung Liệt nhíu mày nói, "Cậu không phải về nhà Vũ Văn sao?"
"Tôi muốn lấy một phần văn kiện!" Bùi Diệc đang muốn mở cửa xe thì dừng tay, nhìn người đang từ tòa cao ốc đi ra.
Nam Cung Liệt theo tầm mắt của cậu ta liếc mắt một cái, "Diệc, cậu không phải không có tiền đồ như vậy chứ? Rượu của tôi không phải đều uống uổng công hết sao?" Haizzz, thật sự là lúc nào cũng không thể quên được rượu của anh mà.
Người từ tòa cao ốc đi ra đúng là Mạc Mạc cùng Tề Tường, Bùi Diệc thản nhiên nói, "Yên tâm, tôi không sao!" Lúc nên cố gắng tranh thủ anh sẽ tranh thủ, nhưng một khi quyết định buông tay, anh sẽ không tiếp tục dây dưa.
"Liệt, cậu có cảm thấy nam sinh kia rất quen mắt không?" Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tề Tường, anh đã có loại cảm giác này. Nhưng vì thấy Mạc Mạc và cậu ta ở cùng một chỗ nên trong lòng không thoải mái, thật là có chút sơ xuất.
"Ân?" Nam Cung Liệt nghiêm túc nhìn Tề Tường đi cùng Mạc Mạc, ánh mắt hơi lạnh, "Đó là người Hồng Bang!"
Bùi Diệc sắc mặt trầm xuống, người Hồng Bang trà trộn vào học viện Già Đế, ẩn tàng bên cạnh Mạc Mạc mục đích cuối cùng khẳng định là anh, hoặc là nói U Minh Điện. Xem ra Hồng Bang đã rục rịch a!
"Đi lên uống ly cà phê chứ?"
Nam Cung Liệt liếc mắt xem thường, "Tôi đau bụng! Hơn nữa cậu không phải đang vội sao?"
"Không sao cả, tôi đã nói qua điện thoại với Lạc rồi, tối nay trở về cũng không sao, đi thôi! Có sữa đặc biệt chuẩn bị cho chị dâu nhỏ nữa !"
Nam Cung Liệt lắc đầu, thở dài nói, "Được rồi, cậu không phải là muốn vì cô gái kia giải quyết phiền phức sao?"
Bùi Diệc vẻ mặt không chút xấu hổ, chỉ thản nhiên nói, "Phiền phức này vốn là tôi mang đến." Vốn là anh phá vỡ cuộc sống bình yên của Mạc Mạc, không thể nhìn cô chịu chết!
"Tôi hiểu!" Nam Cung Liệt mở cửa xe đi xuống, tuy đã quyết định cần phải đoạn tuyệt nhưng thời gian này Bùi Diệc cũng không thể nhìn Mạc Mạc đi tìm cái chết.
Mạc Mạc vốn tìm đến Bùi Diệc nhưng cô gái ở quầy tiếp tân lại nói anh chưa tới làm, hại cô chỉ có thể thất vọng ra về. Nhưng không nghĩ tới vừa ra khỏi liền thấy Bùi Diệc từ trên xe đi xuống, vội vàng chạy qua "Diệc..."
Bùi Diệc thản nhiên gật đầu, nhìn về phía Tề Tường đi theo phía sau, Mạc Mạc vội vàng giải thích, "Tề Tường lo cho em nên mới theo em đến."
Nam Cung Liệt liếc mắt xem thường, cảm thấy cô gái này thật sự là quá ngu ngốc. Lúc trước chẳng qua thấy Bùi Diệc ôm chị dâu nhỏ một chút bộ dáng liền không muốn sống, bây giờ cô ta lại nghênh ngang dẫn theo người đàn ông ái muội với mình không rõ đến tìm Diệc, xem bộ dáng của cô ta là muốn đến quay trở lại sao? Thành ý thật đúng là chẳng ra gì!
Bùi Diệc nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, "Lên lầu nói đi!"
Nói xong cùng Nam Cung Liệt dẫn đầu đi vào, Mạc Mạc nhìn bóng dáng của anh nhíu mày, cô cảm thấy Bùi Diệc đối với cô không còn giống như trước, cảm giác rất lạnh nhạt. Thật giống như là người lạ không quen vậy.
Phần lớn lực chú ý của Bùi Diệc đều đặt trên người Tề Tường, người có chủ ý đánh U Minh Điện không ít nhưng lại chưa từng có người nào thành công. Mạc Mạc thật là một người rất dễ đột phá, khó trách Hồng Bang lại tiếp cận cô ta.
Mạc Mạc nhìn Bùi Diệc, đấu tranh một hồi lâu mới thấp giọng nói "Diệc, đối với..."
Bùi Diệc không nói gì, Tề Tường an ủi vỗ vai Mạc Mạc, nhíu mày nhìn Bùi Diệc nói, "Người ai mà không có lỗi, Mạc Mạc đã biết hiểu lầm anh, anh có thể cho cô ấy một cơ hội không?"
Nam Cung Liệt ôm ly sữa, đùa cợt cười nói, "Cậu thật sự không yêu cô ta chứ?"
Tề Tường sắc mặt thay đổi, có chút đề phòng nhìn Nam Cung Liệt, Mạc Mạc nhìn Bùi Diệc mặt không chút thay đổi, trong lòng có chút hối hận, cô không nên để Tề Tường đi cùng cô.
Bùi Diệc nhìn Tề Tường, đột nhiên rút súng chỉ vào cậu ta, Tề Tường sắc mặt thay đổi, bị phát hiện rồi?
Mạc Mạc ngẩn người, vội vàng chắn trước người Tề Tường. kinh hoảng nói, "Diệc, em cùng Tề Tường thật sự không có gì, anh đừng giết anh ta!"
Bùi Diệc như cũ không có thu tay lại, Tề Tường toàn bộ tinh thần đề phòng, chuẩn bị tìm cơ hội bắt lấy Mạc Mạc làm tấm chắn.
"Diệc, đừng giết người nữa, đừng để em phải hận anh!"
Nam Cung Liệt thật không biết nên giận hay nên cười, cô gái này thật đúng là mỗi lần đều không làm rõ tình hình!
"Ha ha..." Tề Tường đột nhiên cười to ra tiếng, "Bùi Diệc, xem ra người phụ nữ của mày có vẻ để ý tao a!" Vốn là muốn kích thích Bùi Diệc một chút để anh ta thất thần, hắn mới có cơ hội bắt lấy Mạc Mạc, nhưng Bùi Diệc không chút nhúc nhích, họng súng vẫn ngay giữa trán làm hắn không dám có động tác nhỏ nào.
Mạc Mạc sắc mặt thay đổi, quay đầu nhìn về phía Tề Tường, trong mắt đều là không thể tin, "Tề Tường... anh..." Tề Tường làm sao có thể nói ra những lời như vậy?
"Tề Tường..." Mạc Mạc lại đột nhiên từng bước tới gần Tề Tường, có chút kích động đưa tay muốn nắm lấy tay anh ta.
Tề Tường cắn răng một cái, chỉ có thể liều mạng đưa tay rút súng để ở huyệt thái dương của Mạc Mạc nhưng cổ tay đột nhiên đau xót. Súng cũng "Ba" một tiếng rớt xuống đất, ngay sau đó đầu vai cũng bị bắn một phát.
Nam Cung Liệt cười như không cười nhìn Tề Tường, súng lục trong lòng bàn tay xoay tròn một vòng, lại nắm chặt.
Tình huống vừa rồi, Bùi Diệc sẽ lo lắng an toàn của Mạc Mạc, khẳng định không thể nắm chắc, chỉ cần có một tia do dự e rằng cũng có thể xuất hiện sai lầm. Nhưng Nam Cung Liệt không giống, nên một phát trên cổ tay Tề Tường kia là anh bắn, một phát trên đầu vai kia đương nhiên chính là kiệt tác của Bùi Diệc, về phần vì sao không có trực tiếp giải quyết hắn? Đó là vì địa vị Tề Tường ở Hồng Bang không thấp, nếu không Nam Cung Liệt cùng Bùi Diệc cũng không có khả năng gặp qua hắn, nên có lẽ hắn còn chút tác dụng.
Mạc Mạc cũng không dám đến gần Tề Tường nữa, lui về phía sau vài bước, hai mắt đầy tơ máu nhìn Tề Tường, sắc mặt một mảnh tái nhợt, tại sao có thể như vậy? Cô nghĩ Tề Tường đối với cô rất tốt, thậm chí so với Bùi Diệc đối với cô càng tốt hơn. Nhưng hóa ra đều là giả!
Tề Tường biết hôm nay trốn không thoát, đột nhiên cười to ra tiếng, "Tao bị phát hiện cũng không có quan hệ gì, chúng mày còn không biết sao? Hồng Bang đã toàn bộ hành động chặn giết Tư Minh Dạ, không biết hiện tại tên đó đã chết chưa? Điện chủ U Minh Điện có lẽ hiện tại đã thật sự đến U Minh địa ngục! Ha ha."
"Cái gì?" Nam Cung Liệt kích động đứng lên, Bùi Diệc trong mắt cũng có chút kích động, cùng Nam Cung Liệt liếc mắt nhìn nhau lại đồng thời tỉnh táo lại. Lấy năng lực của lão đại, cho dù gặp phải chặn giết cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Huống chi lão đại khẳng định mang theo chị dâu nhỏ, Điện chủ U Minh Điện cùng Dạ đế, chỉ sợ mấy người đó không làm được gì!
Tuy như thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút lờ mờ lo lắng. Nam Cung Liệt gọi điện thoại cho sát thủ ẩn núp ở Tuyệt Thế đem Tề Tường mang đi, sau đó liền cùng Bùi Diệc đi ra văn phòng.
Mạc Mạc nhìn Bùi Diệc rời đi lại không biết nói nên như thế nào, cô còn mặt mũi nào cầu xin sự tha thứ của anh? Cô thật sự ngốc mà! Vì sao mỗi lần đều vì người khác mà tổn thương anh? Giữa bọn họ dường như thật sự không thể trở lại được nữa. Nếu ngay từ đầu cô liều lĩnh yêu, không sợ bị tổn thương, có phải sẽ khác với bây giờ không?
Bùi Diệc cùng Nam Cung Liệt ngồi lên xe, nháy mắt liền xông ra ngoài. Bùi Diệc chỉ một lòng lái xe, còn Nam Cung Liệt lấy điện thoại ra gọi cho An Thụy, "An Thụy, lão đại bị người Hồng Bang chặn giết, tra vị trí của lão đại ngay!"
Có lẽ loại chuyện này trải qua đã rất nhiều, tuy trong lòng có lo lắng nhưng cũng không bối rối. Càng nguy hiểm gấp gáp ngược lại càng bình tĩnh, chỉ cần làm chuyện nên làm là được!
Trong xe lại yên tĩnh lại, Bùi Diệc đột nhiên hỏi "Cậu không có vấn đề gì chứ?"
"Ân?" Nam Cung Liệt phục hồi tinh thần lại, cười nói, "Tôi nào có yếu như vậy?" Chẳng qua là đau bụng mà thôi.
Nam Cung Liệt đột nhiên nghĩ đến cái gì, cảm thấy hứng thú hỏi, "Diệc, cậu nói cô gái kia có thể có con của cậu hay không?" Tuy rằng trước kia Bùi Diệc rất bừa bãi nhưng chưa từng xuất hiện ngoài ý muốn. Nhưng lần này không giống vậy!
Ân, nếu thật sự có, có lẽ anh có thể lấy ra chơi đùa, dạy dỗ em bé lớn lên. Anh nhất định sẽ huấn luyện nó thật tốt, để nó trở thành trò giỏi mà anh có thể đắc ý, đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Nam Cung Liệt đang lên kế hoạch đào tạo đồ đệ của anh như thế nào thì Bùi Diệc một cước đá qua, "Cút!"
"Tê" Bởi vì nghĩ đến nhập tâm mà không chú ý, Nam Cung Liệt bị đá một cái, "Làm ơn! Đặt chân không thể nhẹ một chút sao? Đừng quên chúng ta phải đi giúp lão đại, đừng để đến lúc đó thành gánh nặng!"
Bùi Diệc vừa lái xe vừa thản nhiên nói "Tôi không chạm qua cô ấy!"
"Khụ khụ..." Nam Cung Liệt bị nước miếng của mình làm sặc, kinh ngạc hỏi, "Cậu không chạm qua cô ấy?" Biểu tình kia tựa như lúc trước thấy Tư Minh Dạ dịu dàng ôm Kiều Bối Nhi vậy, biểu tình kỳ lạ rõ ràng.
Hơn nữa ngày Nam Cung Liệt mới hồi phục tinh thần lại, tầm mắt hoài nghi lướt qua Bùi Diệc, cuối cùng bật ra một câu, "Cậu sẽ không xảy ra vấn đề chứ?" [Vũ: Bingo!! Anh đoán đúng òy a]
Bùi Diệc sắc mặt hóa đen, lại một cước đi qua. Nhưng lần này Nam Cung Liệt sớm đã có chuẩn bị, nghiêng người né tránh.
Bùi Diệc hừ lạnh một tiếng, "Nói nhảm nữa cẩn thận tôi cho cậu xảy ra vấn đề!"
Nam Cung Liệt sờ sờ mũi, vốn cũng rất làm cho người ta hoài nghi được không?
Lúc này điện thoại Nam Cung Liệt vang lên. Hai người lập tức trở nên nghiêm chỉnh, Nam Cung Liệt ấn nút nghe."An Thụy..."
Nhận được địa chỉ, xe trực tiếp hướng về nơi bước vào ác chiến hỏa lực, Nam Cung Liệt không cười nữa, nghiêm túc nói, "An Thụy đã phái người đi tiếp ứng. Hẳn là không có vấn đề gì!"
Bùi Diệc nhíu mày nói, "Người Hồng Bang ắt biết thân phận lão đại." Dù sao Tư Minh Dạ cũng không có che giấu quá kĩ, mọi người đều có thể đoán, "Nhưng lại có thể xuất động lớn như vậy nhất định trước đó đã nhận được tình báo chính xác." Suy nghĩ một chút liền chọn người cung cấp tình báo tập trung tại nhà Vũ Văn. Nhưng người nhà Vũ Văn mặc dù biết lão đại ra ngoài, sao có thể biết lão đại muốn đi biệt thự? Nếu nói theo dõi từ trước đó, lão đại không có khả năng không phát hiện mới đúng!
Hết chương 79
← Ch. 078 | Ch. 080 → |