Cứ để đó cho tôi
← Ch.084 | Ch.086 → |
"Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ, nếu em không cho Hải Hoan đến quay, vậy tôi đến quay!" Tạ Thư Dật ngang ngược nói.
Cô không muốn quay cùng với hắn, không muốn khiến cho người khác chỉ trỏ này nọ bọn họ, đã vậy, để cho Hải Hoan ra trận đi, Hải Hoan giống Hải Nhạc như vậy, hoàn toàn có thể cho Hải Hoan đến quay, mà thay mận đổi đào như thế, cũng sẽ không vi phạm hợp đồng, hơn nữa cũng không để Thường Hàn ăn được đậu hủ của Hải Nhạc, Tạ Thư Dật cảm thấy chủ ý của mình cơ hồ là thiên y vô phùng, càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn.
"Anh...!" Hải Nhạc yếu ớt nằm trong lòng hắn, thiếu chút nữa lại tức giận ngất xỉu lần nữa, vậy mà hắn cũng nghĩ ra được, có thể đề cho Hải Hoan thay thế cô đi quay quảng cáo này!
"Hải Nhạc, quyết định vậy đi, tùy em nghĩ thế nào thì nghĩ, nói thế nào thì nói, em nói em là cún con, cún con thì cún con đi, em chính là cún con của tôi, cún con của một mình tôi." Tạ Thư Dật nói.
Hắn đã lâu chưa từng cách cô gần như vậy, cũng đã lâu chưa được ôm cô như vậy, trong lòng hắn thậm chí còn đang đáng thẹn cảm tạ cô đột nhiên té xỉu, mới để cho hắn có cơ hội thừa cơ, hắn không đè nén nổi khát vọng trong lòng, cúi đầu, nhẹ nhàng mút hôn cánh môi hơi tái nhợt của cô.
"Hải Nhạc, cún con của tôi, cún con của một mình tôi." Hắn khẽ thầm thì, ôn nhu trằn trọc trên bờ môi của cô.
Hải Nhạc cố gắng lấy tay muốn đẩy mặt hắn ra, nhưng, Tạ Thư Dật vươn tay, dùng mười ngón đan xen chặt chẽ với hai tay cô, mà Hải Nhạc chỉ có thể bị động gối lên đùi hắn, tựa vào trong ngực hắn, bị hắn đột ngột hôn, hôn đến váng đầu lạc óc.
Khó khăn lắm, Tạ Thư Dật mới buông tha cô, nhìn khuôn mặt cô vì bị hôn mà nóng đỏ, hài lòng nhẹ vỗ về gương mặt đỏ bừng của cô, Hải Nhạc không khỏi xấu hổ vùi thật sâu vào trong ngực của hắn.
"Cún con nhà ta biết thẹn thùng." Tạ Thư Dật nhịn không được bật cười khẽ. (*chọt chọt* tớ cũng thẹn thùng nè)
"Tốt nhất lây bệnh cảm của tôi qua cho anh hết, cho anh đau đầu phát sốt nằm trên giường không bò dậy nổi luôn!" Tạ Hải Nhạc thở gấp.
Vì đã được thỏa mãn lòng khao khát, tâm tình Tạ Thư Dật đương nhiên rất tốt, hắn cười lên ha hả: "Tôi chỉ biết có một loại tình huống nằm trên giường không bò dậy nổi, nhưng tuyệt đối không phải là bởi vì đau đầu phát sốt!" (lưu manh)
"Tình huống gì?" Tạ Hải Nhạc tò mò.
Tạ Thư Dật tiếp tục cười, cười cho đã xong, nói: "Bây giờ không nói cho em biết, tin chắc sau này sẽ có cơ hội cho em biết."
"Tôi mới không thèm biết, nghĩ lại chắc cũng không phải là chuyện gì tốt!" Hải Nhạc liếc xéo hắn.
Tạ Thư Dật khẽ thở dài một tiếng, hôn môi cô một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Hải Nhạc, đồng ý với tôi được không? Để cho Hải Hoan thay em được không? Được không?"
"Không được." Hải Nhạc lắc đầu.
"Vậy được rồi, bất luận thế nào tôi cũng sẽ thay thế Thường Hàn cho xem!" Tạ Thư Dật chậm rãi nói.
Trong mắt Hải Nhạc lại tràn ra nước mắt: "Tại sao anh cứ phải ép buộc tôi khổ sở như vậy chứ? Không phải chỉ là một cái hôn sao?"
Lông mày Tạ Thư Dật nhất thời lại dựng lên: "Đối với em, ai hôn em cũng được sao?"
Hải Nhạc lắc đầu: "Tạ Thư Dật, tôi không muốn cãi nhau với anh nữa, tôi mệt muốn chết, anh suy nghĩ đi, chúng ta là anh em, nếu hai người chúng ta quay với nhau, hai người chúng ta miệng đối miệng hôn nhau, người khác sẽ nghĩ như thế nào?"
"Tôi mới không thèm quản người khác nghĩ gì! Người khác là cái quái gì chứ?" Tạ Thư Dật nổi nóng.
"Nhưng mà, tôi sẽ để ý, nhất là ba với mẹ tôi nhìn thấy rõ ràng là hai anh em, mà lại đi ôm ôm ấp ấp một chỗ, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Anh đã từng nghĩ chưa, bọn họ có chấp nhận được không? Không, bọn họ sẽ không chấp nhận! ba anh sẽ không chấp nhận! Mẹ tôi cũng sẽ không chấp nhận a! Bởi vì, ở trong mắt bọn họ, chúng ta là anh em, anh em làm sao có thể làm tình nhân chứ? Rốt cuộc anh đã bao giờ nghĩ tới điểm này chưa?" Tạ Hải Nhạc chua xót nói.
Tạ Thư Dật trầm ngâm, đúng vậy, nếu ba hắn biết hắn đụng vào Hải Nhạc, y cái sự sủng Hải Nhạc lên tận trời kia, xem Hải Nhạc như con gái ruột mà thương, mà hắn làm anh hai, lại đi đụng vào em gái không nên đụng, ba hắn nhất định sẽ không chấp nhận được, nhất định sẽ cảm thấy đây là **, nhất định sẽ đánh gãy hai chân của hắn!
"Bọn họ nghĩ như thế nào, tùy bọn họ! Nói không chừng hôm nào em chọc giận tôi, tôi liền đứng trước mặt em, tuyên ba với bọn họ em đã sớm là người của tôi rồi, xem bọn họ còn nói thế nào!" Tạ Thư Dật đột nhiên bực dọc nóng nảy.
Tạ Hải Nhạc kích động lên, cô giãy dụa ngồi dậy, đối mặt với Tạ Thư Dật: "Tạ Thư Dật, anh không thể làm như vậy, anh không thể làm như vậy, ba không thể chịu kích thích a! Nếu anh muốn ba mau chết sớm một chút, anh cứ đi nói đi! Tôi không cản anh nữa!"
"Em...!" Tạ Thư Dật trừng Tạ Hải Nhạc, một lúc lâu sau, hắn suy sụp ngồi bệt xuống đất.
Hải Nhạc nói, cũng không phải là không có khả năng.
Đúng là hắn chỉ nghĩ cho riêng mình, không hề nghĩ tới ba mẹ sẽ có ý kiến gì đối với tình cảm của hắn dành cho Hải Nhạc, nhất là trong tình huống Hải Nhạc cũng không thích hắn!
Hắn im lặng.
Hải Nhạc nhìn hắn thật lâu, sau đó nói: "Tạ Thư Dật, anh không cần phải như vậy, quảng cáo này, tôi đã quay một nửa, thì nhất định phải quay tiếp, anh để cho tôi quay hết quảng cáo này, về sau tôi nhất định sẽ không chọc giận anh nữa được không? Được không? Anh đừng nói ra chuyện của chúng ta, với bất cứ ai cũng không được nói ra, nhất là ba mẹ chúng ta, cũng bao gồm cả chị tôi nữa, đều không được! Anh hứa với tôi, hứa với tôi đi, sau này tôi sẽ ngoan mà!"
Tạ Thư Dật trầm mặc hồi lâu, nói: "Được, tôi hứa với em, nhưng, cảnh hôn này, em nhất định phải tìm Hải Hoan tới thay em, nếu em không đồng ý với tôi, tôi... cũng sẽ không đồng ý với em!"
Hải Nhạc bình tĩnh nhìn hắn, thở dài một hơi, thỏa hiệp: "Được rồi, tôi hứa với anh, nhưng mà, chắc gì Hải Hoan đã chịu a."
Tạ Thư Dật cười tự tin, nói: "Cứ để đó cho tôi, chỉ có điều, em đã nói về sau sẽ không chọc tôi tức giận nữa, em phải nhớ cho kỹ đó."
Hải Nhạc gật đầu.
Tạ Thư Dật cởi áo khoác, khoác lên người Hải Nhạc, kéo cô đứng lên.
"Đã đỡ hơn chưa? Có thể ngồi xe máy của tôi về nhà không?" Tạ Thư Dật lo lắng hỏi, dù sao cô mới vừa bất tỉnh xong, không có đang ngồi trên xe lại đột ngột té xuống đường chứ?
Tạ Hải Nhạc gật gật đầu: "Tôi ngồi được."
Tạ Thư Dật giúp Hải Nhạc cài nón bảo hiểm, sau đó hai người ngồi lên trên xe, hắn khởi động máy, xe lập tức lao như tên bắn, Tạ Hải Nhạc thét chói tai ôm cứng lấy eo Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật cười trộm, hắn đã phát hiện ra một ưu điểm khác của xe máy, có thể làm cho Hải Nhạc ôm hắn, như vậy hai người gần nhau biết bao nhiêu a, sau này, phải tìm nhiều cơ hội dùng máy xe chở cô!
"Cầu xin anh chậm lại một chút được không?" Tạ Hải Nhạc không khỏi dán chặt vào lưng Tạ Thư Dật, sợ hãi nói.
Tạ Thư Dật vui vẻ huýt sáo một tiếng xem như trả lời, chở Hải Nhạc lên đường về nhà.
Tạ Thư Dật lấy lý do thân thể Hải Nhạc không khoẻ, giúp Hải Nhạc xin nghỉ vài ngày, sau đó, hắn chủ động tiếp cận Hải Hoan, đồng thời cũng ngỏ lời với Hải Hoan luôn, hắn cảm thấy kỳ thật Hải Hoan cũng rất có tiềm chất, hoàn toàn có thể thay thế Hải Nhạc đi đóng nhân vật này, Hải Hoan vừa mừng vừa sợ, thật không ngờ Tạ Thư Dật sẽ có lúc khen ngợi cô như vậy.
"Thật vậy ư? Anh Thư Dật anh nói có thật không? Em rất có tư chất, có thể thay Hải Nhạc đi đóng nhân vật này sao ạ?" Hải Hoan không thể đè nén sự kích động trong lòng, hỏi.
Tạ Thư Dật nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, em không cảm thấy sao? Thật sự thì em cũng không hề kém Hải Nhạc chút nào."
Hải Hoan vừa nghe hắn nói như thế, cả khuôn mặt đều đỏ hết cả, có thể được Tạ Thư Dật chú ý đến, thật là có công mài sắt có ngày nên kim!
"Nhưng mà, với mấy chuyện đóng phim thế này, em cũng không am hiểu gì lắm." Hải Hoan ngượng ngùng nói.
Tạ Thư Dật cười lắc đầu: "Em cũng đừng quá mất tự tin chứ? Hải Nhạc có thể làm được, anh tin rằng em cũng có thể làm được, nếu em không tin, anh có thể đi nói với Hải Nhạc, cho em đi diễn thử vài ngày, đến lúc đó, em sẽ biết là anh không nói dối."
"Cái đó... làm sao mà đi quay thử a?" Hải Hoan nghi ngờ.
Tạ Thư Dật chăm chú nhìn vào mặt Hải Hoan, ánh mắt chăm chú của hắn, làm cho trái tim Hải Hoan đập bình bịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không khỏi gương mặt nóng bừng, cúi đầu.
"Gương mặt em với Hải Nhạc thật sự quá giống, quá giống, nếu hai người bọn em mặc quần áo giống nhau như đúc, anh nghĩ ngay cả anh cũng sẽ không phân biệt nổi bọn em là ai, cho nên, anh cảm thấy có thể cho em mặc quần áo Hải Nhạc, đóng giả làm Hải Nhạc, đi thay nó quay vài ngày, để em có thể biết em làm được hay không, rồi em cũng sẽ biết lời nói của anh là thật hay giả." Tạ Thư Dật nói.
← Ch. 084 | Ch. 086 → |