Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Dương Phác Lang - Chương 09

Ác Dương Phác Lang
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Ánh trăng chiếu sáng trên mặt đất như một dòng thủy ngân chảy qua núi cao sông lớn, trải dái trên bình nguyên, trong rừng rậm, trên sông dài...

Cứ như vậy, mặt trời lên rồi lại lặn, trăng tròn rồi trăng khuyết, mỗi một ngày qua đi, mỗi một tháng, một năm qua đi, hoa nở rồi tàn, vô số sinh mệnh cũng đều trôi qua như thế. Dãy núi quanh co, mặt đường gâp gềnh dưới bầu trời đều là hình ảnh cô độc mênh mang, trong không khí mờ mịt hơi sương, mơ hồ nhìnthất một dòng suối chảy qua một tòa núi đá dưới chân núi, hướng chỗ xa xôi chảy tới.

Nhìn không thấy vết chân, sương núi ẩn hiện bốn phía, bầu trời ảm đạm càng làm cho lòng người lo lắng, ủ dột. Miêu Cương quả là một nơi rất "đặc biệt"

Một bạch mã đứng ở cuối đường, Triển Ngạo Trúc yên lặng nhìn phía trước, trên mặt hòan tòan không có biểu cảm, Mập Mập ngồi sau lưng hắn...Không, bây giờ không thể gọi hắn là Mập Mập, vì hắn khi mười tuổi đã giống như một sợi mì được kéo dài ra thật dài làm cho hắn có bộ dáng cao gầy, trên mặt cũng không còn nét ngây thơ trẻ con. Trù bỏ dáng người to lớn cùng khí chất lãnh khốc, hờ hững thì hắn cùng cha hắn giống nhau như đúc.

Giờ phút này, hắn mở to một đôi mắt to, tò mò nhìn chung quanh."Cha, nương thực sự sẽ tới Miêu Cương sao?"

Triển Ngạo Trúc nhu nhu đôi má."Người ta nói là ở chỗ này mua được băng phách, hơn nữa, hắn miêu tả hình dạng người bán giống y hệt nương của ngươi"

"Nhưng là......" Triển Tinh Hồn do dự một chút."Kia dù sao cũng là chuyện gần sáu năm trước, nói không chừng là nương ở nơi này bán Băng Phách sau đó lại rời đi"

Triển Ngạo Trúc trầm lặng một hồi, lại mở miệng nói: "Chúng ta ếu thử xem xem."

Triển Tinh Hồn hối hận ảm đạm cúi đầu."Đều là ta không tốt, năm đó nếu ta không lắm miệng nói lung tung nói, nương cũng sẽ không đi rồi."

Triển Ngạo Trúc đáy mắt xẹt qua một chút u buồn, "Không, là cha không tốt, là cha......" Hắn không có nói thêm gì đi nữa, là hơi hơi thở dài một tiếng.

Hai mắt thất thần chăm chú nhìn dòng suối không biết đến từ đâu, đổi đi nơi nào, Triển Tinh Hồn chán nản" sáu năm nay, chúng ta đã đi tìm nương khắp đại giang nam bắc cũng không nghe nói đến nàng, nếu khônng đúng dịp nhìn thấy Băng Phách, ta còn hòai nghi nương có phải hay không..."

"Không cần nói nữa!" Triển Ngạo Trúc trầm giọng vừa quát.

Triển Tinh Hồn nhất thời chớ có lên tiếng, hắn lặng lẽ nhìn trộm cha sắc mặt càng thêm âm trầm, một lúc sau lại hỏi "Cha, ta không rõ......" Hắn dè dặt cẩn trọng nói: "Vì sao nương lại bán đi Băng Phách? Có con ngựa thì không phải đi bộ, không phải càng tiện cho nàng nơi nơi lữ hành sao? Nàng cũng lấy của cha tấm ngân phiếu một ngàn lượng hẳn là không thiếu tiền mới phải"

Triển Ngạo Trúc phút chốc nhắm mắt lại."Nàng là muốn chặt đứt liên hệ cùng ta"

Triển Tinh Hồn" nga!" một tiếng, không dám nữa hỏi.

"Theo lời người nọ, phố xá ở ngay phía trước không xa, chúng ta đến đó hỏi xem" Triển Ngạo Trúc nói xong run dây cương, giục ngựa chạy như điên.

Đường càng lúc càng rộng lớn, xa xa cũng có thể ẩn ẩn thấy một đám ốc xá bằng trướng, con ngựa tự động chậm lại tốc độ, một lát, đã tới gần phố xá. Đó là một con phố tương đối náo nhiệt, có cửa hàng, có nhà bằng trúc xanh trên phủ đầy da trâu, da dê cũng có sạp bán đủ lọai hàng hóa từ trân châu mã não, áo tơ lụa cho tới ngọc lưu ly, vật dụng...không chỗ nào mà không tràn đầy hàng hóa.

Có cả người Hán cùng người Miêu mua bán, phục sức khác biệt, ngôn ngữ cũngbất đồng, nam nữ lão ấu đều rộn ràng, tiếng cười đùa xen lẫn tiếng mua bán tạo than sự nào nhiệt, ồn ào. Ở chỗ này không thể tiếp tục đi ngựa vào trong, phía trước chợ lại có một đám người tụ tập ăn uống, la hét ầm ĩ, ồn ào điếc cả tai.

Bọn họ xuống ngựa, Triển Ngạo Trúc đứng ở ngòai giữ ngựa chờ, Triển Tinh Hồn chui vào trong tìm hiểu tin túc. Một lát sau đã thấy Triển Tinh Hồ vẻ mặt vui sướng chạy ra, hắn hướng phụ thân lẩm bẩm vài câu, hai người liền lập tức lên ngựa hướng một phố khác đi tới.

Đây là một gian nhà thanh nhã, u tĩnh, bên ngòai dùng ống trúc vây quanh, bốn phía được ghép bởi cây rừng chỉ chừa một cửa chính ở phía trước để ra vào. Trước nhà có một đàn gà vịt đang bận rộn kiếm ăn, còn có một tiểu nữ hài chừng năm tuổi, thắt hai bím tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thơ đang ôm cổ một con dê nhỏ cười vui vẻ. Ngay chính giữa trán của nàng có một nốt ruồi son.

Nghe tiếng vó ngựa đến gần, tiểu cô nương ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên từ trong phòng cũng chạy ra một thiếu nữ mặc trang phục người Miêu, nàng lập tức cảnh giác ôm tiểu cô nương lùi về phía cửa.

Bạch mã đến trước gian nhà trúc liền dừng lại, một lớn một nhỏ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bọn họ mới đi được hai bước đã nghe tiếng hô kinh ngạc từ miệng nam hài" cha, ngươi xem cái trán của tiểu muội muội kia, nàng thế nhưng cũng có nốt ruồi son"

Triển Ngạo Trúc gắt gao nhìn chằm chằm tiểu cô nương, bước đi đến mà Miêu nữ kia cũng kinh ngạc nhìn nốt ruồi son trên trán cha con bọn họ, sự cảnh giác người lạ đến gần đã sớm quên không còn một mảnh.

Triển Ngạo Trúc dừng bước trước mặt Miêu nữ, hai tròng mắt vẫn không rời khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của tiểu cô nương" nàng bao nhiêu tuổi?"

Tiểu cô nương nhìn hắn cười, khuôn mặt có hai, ba phần giống hắn, bảy, tám phần lại giống Thủy Tâm. Miêu nữ còn chần chừ chưa trả lời thì tiểu cô nương đã xòa bàn tay phải ra, dịu dàng trả lời" năm tuổi"

"Năm tuổi?" Nam hài kinh hô một tiếng."Cha, nàng là muội muội ta sao?"

Triển Ngạo Trúc vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt tiểu cô nương."Ngươi tên là gì?"

Tiểu cô nương cười đến thật đáng yêu."Oa nhi."

"Đó là nhũ danh thôi!" Triển Tinh Hồn phiên mắt trợn trắng."Nàng khẳng định là còn không có tên đúng hay không? Lại là nói muốn mời tư thục lão sư hoặc tú tài cái gì cho nàng một cái tên tốt, đúng hay không?"

Miêu nữ kinh ngạc gật đầu hồi đáp" đúng, nhưng ở địa phương chúng ta làm gì có người có học thức chân chính, cũng không gặp người như thế đến đây cho nên cứ gọi như thế cho tới giờ"

"Ta biết", Triển Tinh Hồn bĩu môi" nương là tên Lãnh Thủy Tâm, Oa nhi, nương ngươi cũng kêu là Lãnh Thủy Tâm phải không?"

Miêu nữ lại gật đầu" đúng, mẫu thân Oa nhi tên là Thủy Tâm, không sai"

"Cha nha!" Triển Tinh Hồn chuyển hướng sang Triển Ngạo Trúc" thật vất vả, cuối cùng cũng tìm được nương, không ngờ còn được tặng kèm thêm một muội muội"

Triển Ngạo Trúc đưa hai tay về phía Oa nhi, Miêu nử theo bản năng bước lùi lại, không nghĩ tới tiểu cô nương cũng vương tay hướng hắn gọi" ôm ôm, ôm ôm"

Do dự một chút, Miêu nữ mới đưa Oa nhi giao cho Triển Ngạo Trúc, Triển Tinh Hồn hưng phấn nhìn Oa nhi ở trong ngực phụ thân làm nũng, không khỏi cười đến vui vẻ" cha, nên cho muội muội một cái tên thôi"

Triển Ngạo Trúc suy nghĩ một lát nói" Triển Ninh Nhi"

"Ninh nhi, ninh nhi...... Ân, ân, không sai, không sai......" Triển Tinh Hồn nói xong, lại chuyển hướng Miêu nữ."Xin hỏi tỷ tỷ, nương ta đâu?"

"Ách! Lãnh cô nương đang chuyển hàng hóa đến Đại Lý"

"Nga! Kia nàng khi nào thì trở về?"

"một, hai ngày nữa"

Nghe vậy, Triển Tinh Hồn có chút nhụt chí" còn phải đợi một, hai ngày nữa sao? ta rất muốn nhìn thấy nương nha!"

"Sáu năm còn sống được, ngươi để ý một, hai ngày sao?" Triển Ngạo Trúc nói xong liền ôm nữ nhi vào nhà.

Triển Tinh Hồn lập tức lại phấn chấn đứng lên.

Đúng vậy! Sáu năm đều chịu được, để ý làm gì một, hai ngày nữa, chỉ cần có thể nhìn thấy nương, có cái gì đáng để ý nữa đâu.

Thời gian sẽ trôi qua rất mau, chớp mắt một cái đã hết một đời người, huống chi chỉ có hai ngày.

Rạng sáng, khi ánh mặt trời vừa chiếu rọi khắp thế gian, hai mươi bảy con la chất đầy hàng hóa đi tới mà ngồi trên con la đầu tiên là mộ thiếu phụ xinh đẹp. Còn chưa đi tới trước gian nhà trúc, thiếu phụ đã kinnh ngạc mở to mắt nhìn chằm chằm tuấn mã phía trước gian nhà

"Kỳ quái, kia không phải Băng Phách sao? Làm sao có thể ở chỗ này? Sẽ không là chính mình chạy về đi?" Nàng lẩm bẩm, đồng thời nhanh nhảy xuống mình la, chạy vội về phía gian nhà trúc. Một lát sau nàng đã ở phía trước kỳ quái nhìn bạch mã cực kỳ giống với Băng Phách kia, rồi hướng trong phòng la to" Oa nhi, nương đã về rồi. Oa nhi đến xem nương mua cái gì về cho ngươi đây"

Tiếng mở cửa vang lên, thiếu phụ quay đầu nhìn, chờ mong thân ảnh nữ nhi lao tới hoan ngênh nàng, lại không nghĩ tới chào đón nàng là một nam hài đã sắp trưởng thành

"Nương, người rốt cục đã trở lại, chúng ta chờ người đã lâu a!"

Nhìn gương mặt quen thuộc, thiếu phụ khiếp sợ thở mạnh một hơi, nàng không dám tin nhìn chằm chằm vào gương mặt nam hài trước mắt" Ngươi...ngươi"

Triển Tinh Hồn ủy khuất quyết quyết môi."Nương, ta là Mập Mập a! người không nhận biết ta sao?"

Làm sao có thể không nhận biết, hắn cùng hắn dài hơn giống nhau như đúc a! Chính là nàng không thể tin được, còn tưởng rằng là ở nằm mơ thôi. Thủy Tâm vành mắt đã sớm hồng, nàng run tay vuốt ve gương mặt của Triển Tinh Hồn" ngươi...ngươi đã trưởng thành"

Nước mắt bất giác rơi xuống, Triển Tinh Hồn nghẹn ngào nói: "Nương, người quả thật là nhẫn tâm mha, cư nhiên không cần Mập Mập"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta cho rằng......" Đang định đem con kéo vào trong lòng, khóe mắt Thủy Tâm bất chợt phát hiện một nam nhân đang nắm tay Oa nhi. Theo bản năng, nàng vội bỏ chạy, bất chấp con trai cùng con gái.

Nhưng nàng vừa tiến lên một bước đã bị người ôm lấy, nàng đang muốn giảy dụa lại phát hiện đang bay lên không. Nàng kinh hãi hô một tiếng, theo bản năng ôm chặt cổ nam nhân kia, hai mắt cũng nhắm lại thật chặt. Một lát sau, nghe tiếng gió vẫn thổi vù vù bên tai, không khí trong lành nhẹ nhàng chui vào mũi, nàng khẽ mở mắt nhìn chung quanh. Một tiếng kêu sợ hãi, nàng lại nhắm mắt, hai tay dùng sức ôm lấy Triển Ngạo Trú, cả người chui vào lòng hắn.

Nàng cũng biết khinh công nhưng nàng chỉ có thể nhảy lên tòa lâu cao một tầng, bay không đến một trượng là phải mượn lực một lần, sao có thể bằng hắn, bay cao đến vậy, tới mười lăm trượng mới mượng lực một lần mà điểm mượng lực có thể chỉ là một nhánh cây mềm vô lực. Chớp mắt đã thấy vượt qua cây cổ thụ cao lớn, nàng bây giờ có cảm giác mình giống như tiên nhân đang cỡi mây lướt gió.

Thủy Tâm trong lòng đột nhiên chấn động. Hắn đang ở mang nàng bay bay? Hai tròng mắt của nàng bỗng dưng mở to, Triển Ngạo Trúc cũng đang cuối đầu nhìn nàng, hai người cứ vậy mà nhìn nhau, bốn mắt giao triền không dứt

"Trừ bỏ Oa nhi, ta chưa từng mang nữ nhân nào bay bay" hắn đột nhiên nói, âm thanh trầm ấm" ngươi là người thứ hai"

Thủy Tâm sửng sốt, lập tức bật thốt lên nói: "Kia Ngải Tiểu Như......"

"Không có, ta chưa bao giờ mang nàng bay bay, là Mập Mập hiểu lầm." Thủy Tâm nhẹ nhàng a một tiếng, nàng tin tưởng hắn, bởi vì hắn cũng không nói dối, nhưng là...... Nàng trầm mặc một lát sau, đột nhiên rũ mắt xuống, miệng ngập ngừng nói: "Ngươi...... Còn yêu nàng sao?"

"Ta chưa bao giờ yêu nàng ta."

"Nha?" Thủy Tâm ngạc nhiên giương mắt nói."Làm sao có thể? Các ngươi không phải là người yêu thanh mai trúc mã sao?"

Triển Ngạo Trúc ngẩng mặt nhìn về phía trước" đó chẳng qua là những tình cảm ngây thơ thuở thiếu thời, chỉ đơn thuần là thíc chứ không thể gọi là yêu. Nếu có cơ hội tiếp tục có thể chúng ta sẽ thực sự yêu nhau, nhưng chúng ta đã không có cơ hội đó, chúng ta đã tách ra mà theo thời gian, lâu dần cảm giác thích kia cũng không còn"

"Nhưng là, về sau ngươi lại đi tìm nàng, lại nói muốn cưới nàng!" Thủy Tâm có chút ăn dấm chua nói.

"Mặc kệ ta có nguyện ý hay không, ta đã hứa thì nhất định sẽ giữ lời, là nàng hủy lời thề uớc vì thế ta cũng không còn bị trói buộc"

Thủy Tâm "Nga" một chút, rồi sau đó giương mắt trộm dò xét hắn."Vậy ngươi làm sao nhìn thấy nàng liền như vậy kích động?"

Triển Ngạo Trúc hai tròng mắt hiện chút sương mờ."Nàng làm ta nhớ tới thân nhân đã mất của ta."

Thủy Tâm nghe vậy, ngượng ngùng rũ mắt xuống, nhưng sau đó không lâu lại đột nhiên ngẩng đầu."Nhưng là, ngươi luôn luôn biểu hiện thật sự luyến tiếc rời đi nàng dường như, nàng tìm ngươi ôn chuyện, ngươi liền cùng nàng đi, ngươi không thích nói chuyện với ta nhưng lại cùng nàng tán gẫu không ngừng"

"Ta hòai niệm thân nhân của ta, thời gian qua đã lâu, thật nhiều sự tình đã phai nhạt, ngay cả diện mạo của họ ta cũng mơ hồ. Chỉ có khi cùng nàng tán gẫu những kỷ niệm thời bé từng chút, từng chút hiện về trong tâm trí ta, giúp ta nhớ lại mọi thứ."

Lại "Nga" Một tiếng, Thủy Tâm vẫn nghi ngờ hỏi."Ngươi thực sự không yêu nàng?"

"Chưa từng có." Hắn kiên quyết thả khẳng định trả lời.

Tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hòai niệm mùi hương đặc trưng của hắn, Thủy Tâm nhẹ giọng hỏi" rời đi nàng, ngươi sẽ không luyến tiếc?"

"Sẽ không."

Trầm mặc một lát sau, Thủy Tâm lại hỏi: "Lần này ngươi tìm ta tìm bao lâu?"

"Theo ngươi rời đi ngày nào đó bắt đầu!" Triển Ngạo Trúc nhàn nhạt nói.

"A?" Thủy Tâm ngẩn ngơ, kinh ngạc nói: "Sáu năm?"

Hắn không nói chuyện.

"Ngải Tiểu Như thế nhưng ngay cả một ngày cũng không có thể lưu lại ngươi sao?"

Hắn vẫn như cũ trầm mặc không nói gì.

Tròng mắt vòng vo vài vòng, Thủy Tâm thử hỏi lại: "Chẳng lẽ ngươi thực sự một chút cũng không lo lắng tình hình gần đây của nàng ta? Ta nhớ các thân thích của trượng phu nàng đều đang mơ uớc gia sản mà nàng thừa kế. Hơn nữa, hơn nữa, ta thấy nàng cũng không quên những tình cảm đã dành cho ngươi. Cho nên, nếu...nếu ngươi muốn nàng làm thiếp, có lẽ ta..."

"Đó chính là lựa chọn của nàng, là khổ là sướng cũng phải do nàng tự gánh vác, tương lai của nàng thế nào cũng là vấn đề của nàng, không quan hệ gì với ta, ta có ngươi là đủ rồi" Hắn lạnh nhạt, kiên quyết nói.

Thủy Tâm nhìn hắn chăm chú" vậy sao ngươi luôn đối với ta lạnh lùng lại thờ ơ?"

Hắn cúi nhìn nàng một cái" Hai mươi năm đã tạo thành tính cách như vậy, đã quen rồi"

Nàng không tự giác trầm mặc, lúc này, có tiếng nước nước chảy, nàng quay đầu nhìn theo hướng âm thanh truyền đến. Cách đó không xa có hai tòa núi nhìn như hai cái bướu lạc đà, dòng nước đang cuồn cuộn từ đó chảy ra, chỗ dòng nước chảy xuống tạo thành một cái hồ rộng lớn, ánh nắng mặt trời chiếu xuống tạo thành bảy sắc cầu vồng chiếu sáng rực rỡ.

Thủy Tâm nhìn thác nước càng lúc càng gần, giống như không chút để ý hỏi" ngươi yêu ta sao?"

"Ta yêu ngươi."

Nàng nở nụ cười thỏa mãn, vui sướng lại thấy ấm áp, ngọt ngào" ta cũng yêu ngươi" nàng quay đầu, ngượng ngùng nói.

"Ta biết."

Một lát sau, hắn ôm nàng ngồi trên một tảng đá đen có hình dáng kỳ lạ, hai người dựa vào nhau nhìn dòng nước chảy xiết như thiên quân vạn mã đang phi nhanh, dày đặc hơi nước, từ trong tầng hơi nước nhìn ánh nắng phản chiếu tạo thành sự lung linh, huyền ảo còn có một cảm giác lãng mạn khó nắm bắt

"Ngươi có để ý không, đây là lần đầu tiên ngươi nói nhiều với ta như vậy nha"

"Chú ý tới."

"Ngươi về sau cũng bảo trì như vậy được không?"

Không tiếng động.

"Được không?"

Không nói chuyện.

"Triển Ngạo Trúc, ngươi rốt cuộc nghe được ta nói không có?"

Vô tức.

Lát sau, trong cánh rừng truyền đến tiếng mắng" ta cảnh cáo ngươi, Triển Ngạo Trúc, không cho ngươi lại trong tình trạng câm như vậy nữa"

"Ngươi hỗn đản này! Vừa mới còn có nhiều như vậy, vì sao hiện tại một chữ cũng không có?"

"Triển Ngạo Trúc, ta kiên quyết kháng nghị, ta không cần cả đời đối mặt với một trượng phu không chịu nói chuyện như vậy"

"Triển Ngạo Trúc! Ngươi này kẻ điếc, câm điếc! Ta cảnh cáo ngươi......"

"Triển Ngạo Trúc......"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)