← Ch.06 | Ch.08 → |
Thế là ba buổi sáng, năm giờ đã ra khỏi giường, nhưng hôm nay không phải là kiếm cớ chuồn ra khỏi nhà, mà là bận giặt khăn trải giường. Buồn cười sao? Không, mục đích của cô không hề buồn cười, nếu như cô không xóa hết dấu vết trước khi cha mẹ thức dậy, cô sẽ trốn trong nhà vệ sinh cả ngày không dám ra gặp người.
Theo lý thuyết mà nói, vợ chồng ân ái, chuyện này vốn là lẽ thường, thế nhưng mà tấm trải giường có vết hồng như cho mọi người nhìn thấy đúng là không được rồi, dù gì cũng là lần đầu tiên của người ta, cũng cảm thấy xấu hổ nha.
Tuy nhiên, từ bây giờ cô nên cầu xin ánh mặt trời chiếu xuống, nếu như hôm nay mây đen đầy trời thì hành động giặt tấm trải giường của cô rất dễ khiến người ta tò mò.
- Con đang làm gì vậy?
Giọng Khương mẫu nhẹ nhàng như ma quỷ vọng lại.
Á! Khương Minh Hi hoảng sợ quay người lại nhìn.
- Mẹ, bị mẹ dọa gần chết luôn.
- Con là trộm sao?
Khương mẫu cười đầy hàm ý.
- Con.. Con cần gì phải làm trộm ngay tại nhà mình? Con chỉ không nghĩ là có người dậy sớm như vậy.
Như cô, toàn thân đau nhức, nếu như không phải đột nhiên nhớ tới chuyện này, cô chỉ hận không thể nằm lỳ trên giường; đến nỗi Lục Hạo Doãn, nếu như không phải cô dùng sức lôi hắn đứng dậy, bây giờ hắn còn đang nằm ngủ, mà không phải lo lắng đến chuyện giặt tấm trải giường.
- Mẹ đi vệ sinh, nên vừa rồi mới thấy có người lén lút giặt tấm trải giường ở nhà sau.
- Con.. con đâu có lén lút? Tấm trải giường nhớp nháp làm con ngủ không thoải mái, con chỉ muốn giặt cho sạch.
Có phải má cô ửng hồng? Sao cô chỉ cảm thấy má nóng bừng bừng như vậy?
- Ngày con về, mẹ còn đặc biệt giúp con thay tấm trải giường sạch sẽ, sao lại bẩn nhanh như vậy? Mà có muốn giặt, cũng không cần phải vội như vậy a.
Mặt Khương Mẫu tràn đầy ngạc nhiên nhìn máy giặt, trong này nhất định có gì kỳ lạ.
- Mẹ, không phải mẹ muốn đi vệ sinh sao?
Khương Minh Hi nhanh trí đổi chủ đề.
- Mẹ không muốn đi vệ sinh... Đúng rồi. mẹ đột nhiên nhớ ra, lúc nửa đêm sau khi dậy đi vệ sinh, mẹ nghe có tiếng ứ á rất là lạ, con có nghe thấy không?
Ánh mắt của Khương mẫu bỗng trở nên mập mờ, cứ nhìn qua máy giặt.
Trái tim giật thót như muốn nhảy ra khỏi ngực, phòng của cô ở tầng ba, phòng cha mẹ ở lầu hai, hai cụ sao lại không nghe thấy tiếng động khiến cho người tôi đỏ mặt?
Sởn cả gai ốc, điểm đặc biệt của nhà cô đó là cách âm rất kém, nếu gặp phải ăn trộm đây chính là ưu điểm, nhưng mà gặp phải tình huống ấy ấy, đó chính là khuyết điểm, mẹ chỉ cần đứng ở cầu thang, có thể ngay thấy tiếng động từ phòng cô truyền tới, nói không chừng còn nghe rõ chi tiết.
- Con cũng nghe thấy phải không?
Khương mẫu cười giống như tóm được cái đuôi cáo của cô.
- Con...Con không nghe thấy cái gì hết, mẹ nhanh đi vệ sinh đi.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất đổ một muỗng bột giặt, đóng máy giặt lại rồi khởi động, giả vờ không để ý tới.
Mặc dù đêm nay lại thế nữa, buổi sáng ngày mai cũng không cần vội vã giặt tấm trải giường, tuy nhiên chuyện kia không thể lặp lại lần nữa! Nếu như để cho cha mẹ nghe thấy tiếng động của bọn cô thì thật là ngượng.
Nhưng mà, sự tình cũng không như cô tính, người khác không có ý phối hợp với cô, cô cũng không biết phải làm sao.
Huống hồ có lần đầu sẽ có lần thứ hai, chuyện kia rất dễ gây nghiện, lý trí lại không kìm chế nổi cơ thể, khi bọn cô nằm xuống giường, chỉ chưa tối mười phút, cô đã bị chồng giày vò đến điên mất.
- Lục Hạo Doãn.... Đừng mà..... ah.... đáng ghét.... Anh lại bắt nạt em rồi..... ah.....
Thân thể trắng mềm của cô ở dưới chiếc lưỡi của hắn bị biến thành cái kẹo đường, cô không phải không muốn chống lại, nhưng không có sức. Zai này lên giường thì từ quân tử biến thành ác ma, thế nhưng ác ma này làm cho cô lún sâu không cách nào tự kiềm chế.
- Muốn thì lên tiếng cầu xin anh đi.
Sự trêu chọc của hắn chưa từng giảm. Dáng vẻ của cô khiến hắn si mê, cô thở dốc, rên rĩ, thế lên, khiến cho hắn say đắm.
- Đừng mà.... Ah...
Cô đã lên đỉnh một lần, thế nhưng, như vậy còn chưa khiến cô thật sự thỏa mãn, cô khao khát hắn đưa vào thật sâu, như vậy làm cho người tôi ngượng ngùng, nhưng cũng khiến người tôi quyến luyến.
- Em còn kéo dài, trời sáng mất.
Hắn cắn nhẹ ở đùi trong của cô, thân thể cô run lên, hai chân không tự chủ được siết chặt lại.
- Anh là đồ lưu manh......Ah...Hạo, em muốn anh yêu em, nhanh lên đi!
Cô tức giận lưu lại trên lưng hắn một vết cào. Tên đàn ông này biến cô thành một người đàn bà "xa đọa", thật là đáng giận!
Hắn cười cười hưởng ứng cô, đồng thời dâng tặng một câu "Như mong muốn của cô." Liền bắt lấy eo thon, ánh mắt nóng bóng nhìn kỹ kiều nhan đầm đìa mồ hôi, đẩy sâu một cái, lần nữa xuyên qua nụ hoa bé nhỏ.
- Hạo..
Tiếng hô hoán của cô thành tiếng thì thầm, nhón tay ngọc nhỏ nhắn ôm chặt lấy thân thể hắn, chân ngọc không kiềm nén được đá hắn một cái, thúc dục hắn nhanh lên, đương nhiên lại thành chọc cho hắn cười ầm lên.
- Vâng, vợ yêu của anh, con sò của Tiểu Bảo tôi.
Hắn thâm tình nhìn sâu vào đôi mắt cô, một lần nữa đâm sâu vào vực thẳm, hắn mạnh mẽ hướng cô lên đỉnh, hòa mình vào thế giới thần tiên.
Lúc lâu sau, thân thể kiều diễm không còn dồn đập thở đầy kích thích, cô chỉ thỏa mãn khép mi dựa vào lòng hắn, ngắn tay vô thức vẽ lung tung trước ngực hắn, cuối cùng, cô nói:
- Em có thể về nhà với anh, nhưng mà em nói cho anh biết, trừ phi là có kiệu tám người khiêng đến đón, nếu không em không quay lại Đài Bắc đâu.
Hắn khẽ cười, vợ hắn thật đáng yêu!
- Chuyện này thì đơn giản, nhưng mà đi đâu kiếm kiệu đây, có thể dùng thứ khác thay thế được không?"
- Thứ khác à? Được...vậy thì tám xe Mẹc, hoặc là BMW, hoặc là loại xe khác cũng được, dù sao cũng phải thật hoành tráng, rửa sạch tội danh bị chồng vùi dập của em.
- Được, anh biết rồi.
Hắn có giả vờ với cô không, cô không để ý, quan trọng nhất là hắn không có từ chối cô, hai ngày nữa, cô thấy hài lòng, cô sẽ thúc dục hắn quay về Đài Bắc.
- Em buồn ngủ quá!
Ngáp một cái, mắt cô đã nặng trĩu.
- Ngủ đi, bảo bối của anh, anh sẽ trông chừng em.
Cúi đầu hôn nhẹ làn tóc mai, nhìn cô, đến khi tiếng thở đều đều vang lên, hắn mới nhón tay nhón chân đứng dậy, lấy di động trong túi áo khoác, gọi điện thoại cho Diêm Nhược Thiên.
- Là tôi, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp.
- Tốt nhất là chuyện rất quan trọng, nếu không tôi sẽ cho cậu một trận.
Diêm Nhược Thiên giọng ngái ngủ, nhất là lúc nửa đêm, người ta đang ngủ ngon giấc, đương nhiên là không vui vẻ.
Không để ý tới sự uy hiếp của hảo hữu, hắn vẫn ung dung chậm rãi.
- Thông cảm, vợ tôi muốn có tám xe tới đón cô, cô mới chịu cùng tôi về Đài Bắc, cậu giúp tôi sắp xếp đi.
Diêm Nhược Thiên nghe xong cười to.
- Bà chị thật là thú vị nha.
Nhìn Khương Minh Hi, ánh mắt của hắn có ôn nhu cùng quyến luyến.
- Cám ơn cậu ca ngợi. Cậu có thể giúp không?"
- Bạn đã nhờ vả, tôi đương nhiên sẽ cố hết sức, có yêu cầu gì nữa không?
- Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, cậu cần mấy ngày?
Mặc dù hắn rất thích nhàn nhã cùng lão bà ở tại nơi này, thế nhưng công việc càng ngày càng nhiều, có khả năng A Hách chịu không nỗi xông tới bắt hắn quay lại Đài Bắc, hơn nữa hắn phải đi công tác Nhật Bản, đương nhiên là về Đài Bắc sớm một chút lại càng tốt.
- Tôi sẽ cố gắng trong thời gian nhanh nhất đến để cậu đưa lão bà về.
- Cảm ơn, sắp xếp xong rồi gọi lại cho tôi, ngủ ngon.
Ngắt điện thoại, hắn bỏ lại vào túi áo khoác, chui lại vào trong chăn, nhẹ nhàng ôm lấy vợ yêu vào lòng.
Không khí hôm nay hơi là lạ, giác quan thứ sáu của phụ nữ cho cô biết có việc phát sinh, nhưng là chuyện gì chứ?
Cô hỏi khách, các vị đang nói chuyện gì? Vị khách này cười mập mờ không nói, cô hỏi các vị khách khác, các vị đang nói chuyện gì vậy? Các vị khách cũng dùng thái độ mập mờ mỉm cười với cô, chẳng nói một câu. Tóm lại, người nào cũng rất mập mờ, điều này càng khiến cô cảm thấy lo âu.
Nếu như chồng cô không bận rộn làm việc trong phòng, cô cũng sẽ không chạy xuống lầu dưới góp vui, thế nhưng mà không khí thật khó xử, cô có nên bỏ những vị khách mập mờ này lại mà lên lầu không?
- Tiểu Hi, con đi theo mẹ lên trên.
Khương mẫu nhìn không thuận mắt, đem Khương Minh Hi lên lầu hai.
- Các con đừng ở đây nữa, lập tức thu xếp đồ đạc quay lại Đài Bắc.
- Mẹ à, sao mẹ lại đuổi con?
Kỳ thật, cô vốn định sau khi ăn cơm trưa hướng Lục Hạo Doãn nhắc tới chuyện này, hắn và cô đã ở đây năm sáu ngày rồi, hơn nữa hắn và cô người mẫu kia không có quan hệ gì, cô đã vừa lòng rồi, muốn về nhà.
- Mỗi lúc trời tối các con lại la hét lớn tiếng như vậy, đầu phố cuối đường đều thấy vợ chồng con thật là mạnh mẽ rồi, mỗi khi trời tối đều ân ái mặn nồng nhiều như vậy, thật sự là hâm mộ các con đến chết! Nhờ phúc các con, nhà chúng ta biến thành "danh lam thắng cảnh", các con không quay về, còn muốn tiếp tục ở đây để cho người ta nhìn ngắm hay sao?
Nếu như không phải cô ở cửa hàng, cô còn không biết vì sao sinh ý hai ngày nay nhiều gấp đôi.
Há hốc miệng, Khương Minh Hi ngây ngốc không nói nên lời. Mẹ đang đùa sao?
- Con còn không đi sắp xếp hành lý sao?
Cười khan một tiếng, cô vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Mẹ à, sao lại giục con trở lại Đài Bắc, Mẹ cố ý lừa người a.
Mặc dù đã định hôm nay quay trở lại Đài Bắc, thế nhưng dưới tình huống này mà rời đi thì thật là mất mặt.
- Mẹ cũng hi vọng không có chuyện gì, các con có thể vỗ mông quay lại Đài Bắc, thế nhưng bố mẹ còn ở nơi này.
Vợ chồng ân ái là chuyện tốt, thế nhưng ầm ỹ cả lên, chuyện đó tuyệt đối không phải là chuyện đẹp mặt.
Ngẫm lại chuyện vừa mới xảy ra dưới lầu, hơn nữa phòng cô lại còn dựa vào Đại Mã Đường, có lẽ không phải là giả...
(Ngày xưa người ta xây nhà hình vuông, các nhà chụm vào nhau có khu sân chung ở giữa)
Không cần mẹ phải giục, Khương Minh Hi như nổi điên chạy lên lầu ba.
- Chồng à, anh lại bận bịu rồi, mau thu dọn đồ đạc, hôm nay chúng ta quay lại Đài Bắc.
Cô vội vội vàng vàng kéo rương hành lý ra, rút quần áo trong tủ ném loạn cả vào.
Từ phía sau ôm lấy cô, hắn cúi đầu dựa vào vai cô.
- Người em thơm quá!
- Anh đừng có linh tinh nữa. Không thấy bây giờ em rất bận sao?
Mặc dù đồ đạc không nhiều lắm, cũng chuẩn bị lúc nào cũng có thể rời đi, không tới nửa giờ là có thể thu thập xong, thế nhưng lúc này cô muốn tranh thủ từng giây từng phút, cô muốn dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi đây, hơn nữa trong thời gian ngắn không thể quay lại!
- Nhưng mà anh đói, anh muốn ăn điểm tâm cơ!
Hắn không an phận ở trên chiếc cổ trắng ngấn mà thè lưỡi ra liếm, hôn. Lực hấp dẫn của cô thật đáng sợ, làm hắn thỉnh thoảng muốn hóa làm sắc lang đem cô ăn tươi nuốt sống.
- Nhanh vậy sao, anh đã tiêu hóa hết cơm trưa rồi à?
Chưa tới mười hai giờ, cô lo lắng hắn đói bụng, vì hắn làm cơm gà, bây giờ mới một giờ hắn đã đói bụng, không khỏi quá nhanh đi!
Hắn tùy ý "Ừ" một tiếng đáp lời cô, hai bàn tay lại không kiềm nén được trượt xuống dưới lớp áo sơ mi của cô, làn da cô bóng loáng như tơ như lụa, không muốn nghiện cũng khó a.
- Anh thật sự muốn ăn điểm tâm..... Lục Hạo Doãn, Anh đang làm gì?
Cuối cùng cô cũng cảm thấy ý đồ chính thức của hắn rồi, vừa thẹn thùng lại vừa buồn cười. Gã này sao lại động tay động chân với cô rồi? Sau khi ăn cơm trưa, hắn cũng vuốt ve cô, nếu như không phải cô lấy lý do dưới lầu bận bịu để ngăn cản, bọn cô rất có thể lại có một hồi kịch chiến trên giường rồi.
- Đau đầu ghê, sao em lại là thức ăn ngon đến vậy?
Tay của hắn vẫn bận rộn thăm dò trên làn da cô, cô là thuốc kích thích của hắn, chỉ cần chạm vào cô, tế bào toàn thân đều trở nên hưng phấn.
- Anh đừng có làm phiền em, em không giống anh chỉ có mỗi cái cặp tài liệu, độc nhất một bộ quần áo, em còn muốn thu xếp hành lý.
Lúc trước hắn tính kế ở một buổi tối rồi trở về Đài Bắc, bởi vậy chỉ mang theo một bộ quần áo sạch, đến nỗi sau đó phải mượn áo ngủ của cha cô. Khi nào đi, hắn cũng có thể nhẹ nhàng vỗ mông mà đi.
- Từ từ đã, sao em giống như bị chó lùa vậy, cứ bình tĩnh, bọn mình có nhiều thời gian mà.
Đúng vậy, đâu có ai thả chó cắn bọn cô, việc gì phải lo lắng chứ? Huống hồ, thời điểm chạy trốn tốt nhất là khi trời đã nhá nhem tối... Cô quên rồi sao? Bây giờ cả khu phố đều đang bàn tán chuyện âu yếm nơi khuê phòng của cô và Lục Hạo Doãn, nơi này không thể ở lại dù chỉ một chút!
- Bọn mình rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
- Nhưng mà "kiệu hoa" của em còn khoảng hai giờ nữa mới tới..... không đúng, từ lúc anh nhận điện thoại đến giờ đã được hơn giờ rưỡi rồi, còn hơn nửa giờ nữa.
Hắn liếc đồng hồ trên tủ đầu giường, lúc trước hắn đã định bảo cô lên sắp xếp hành lý, nhưng mà thời gian còn nhiều, hắn thấy không cần phải lo lắng.
Cô bất động. Hắn nói cái gì? Hình như là "kiệu hoa". Cô vội vã quay lại.
- Kiệu hoa nào?
- Tối hôm trước không phải em muốn anh chuẩn bị tám em Mẹc đón em quay lại Đài Bắc sao?
- Sặc, đúng vậy, nhưng mà anh sẽ không làm thế thật chứ.
Cô muốn ngất rồi, cô đúng là chờ mong ra đi trong cảnh tượng ấy, thế nhưng bây giờ cô chỉ muốn biến thành người vô hình.
- Em không thích sao?
Cười cũng không được, mà không cười cũng không được, cô đành thật thà nói.
- Chồng tôi ơi, nếu như bây giờ toàn bộ thôn làng mọi người đều bàn tán chúng ta rất "hạnh phúc", anh bảo em có thể ngồi trên tám em Mẹc đi tới Đài Bắc sao?
- Chúng ta rất "hạnh phúc" mà.
Hắn dịu dàng cười hôn trộm môi cô một cái.
- Em nói thật đấy, không phải đùa đâu.
Cô gấp muốn chết, mà sao hắn còn nhàn nhã như vậy.
- Chẳng lẽ em không thấy chúng ta rất "hạnh phúc" sao?
- Không phải, bọn mình đương nhiên.... Ài! Đây không phải là vấn đề chính. Cái chính là chuyện vui đùa nơi khuê phòng của chúng ta đã thành đề tài bàn tán, anh đã hiểu chưa?
Cô thật muốn vặt trụi tóc!
Đưa tay đem đầu cô áp vào ngực mình, hắn cúi đầu hôn lên mái tóc cô, từ tốn nói.
- Vợ yêu gợi cảm của anh, miệng nằm trên mặt họ, họ nói cần gì phải để ý, chỉ cần trong mắt em, lòng em có anh là tốt rồi.
Đầu óc căng thẳng thoáng buông lỏng, cô đưa tay ôm lại hắn.
- Sao anh có thể tỉnh táo như vậy?
- Nếu như mỗi một người đều giống chúng ta ủng hộ "hạnh phúc", bọn họ sẽ không cảm thấy hứng thứ với chủ đề này, kệ đi, bọn họ chính là đố kỵ thôi.
Đúng vậy, nếu như bọn họ cũng đêm đêm thần hồn điên đảo, khoái lạc tựa thần tiên, bọn họ sao lại không biết xấu hổ mà đi bàn tàn chuyện khuê phòng của vợ chồng cô? Nhưng mà, việc này luôn làm cho người ta bối rối.
Lúc này trên tay hắn truyền lại tiếng tin nhắn, Lục Hạo Doãn nhìn qua tin nhắn một chút, mặc dù rất muốn cùng vợ yêu hưởng thụ giây phút hạnh phúc nhưng mà thời gian không cho phép rồi.
- Phu nhân, bây giờ đúng là em phải dùng tốc độ nhanh nhất thu xếp hành lý rồi, bởi vì Kiệu Hoa của em rất thuận lợi, khoảng nửa giờ nữa là có thể tới nơi rồi.
Vừa mới buông lỏng lại cuống lên rồi, một lần nữa Khương Minh Hi hoang mang bối rối đại chiến cùng mớ quần áo của cô, nhìn thấy tình cảnh như vậy, Lục Hạo Doãn đành phải giúp một tay.
Hắn không chút vội vàng giúp cô đem quần áo gấp lại chỉnh tề, giây phút này hắn đột nhiên nghĩ, bọn hắn đúng là hai người được ông trời xe duyên - cô qua quýt cẩu thả, hắn chậm rãi cẩn thận, cô tình cảm dạt dào, hắn ôn nhu hờ hững, cô bướng bỉnh ngang tàng, hắn nhún nhường hòa hoãn, cô làm việc tùy hứng, hắn thì lại theo kế hoạch..... bọn hắn hoàn toàn khác biệt, nhưng lại rất thích hợp để bù trừ cho nhau.
Nói thực lòng, hắn thấy bản thân mình rất may mắn làm theo kế hoạch, nếu không cũng không có khả năng gặp được cô. Duyên phận trên cõi đời thật là kỳ diệu!
Trải qua một ngày rầm rộ, cuối cùng Khương Minh Hi cũng về tới nhà - nhà của cô và Lục Hạo Doãn, đương nhiên là cô tiến tới phòng ngủ, trong này thiết bị cách âm tốt, chuyện bọn cô tại Chương Hóa sẽ không lặp lại.
Nghĩ tới cảnh tượng tám em Mẹc xuất hiện trước của Khương Gia, cô không nhịn được muốn chui vào chăn trốn, thật là không có ý tứ, cả con phố mọi người đều tham dự náo nhiệt, dù là hâm mộ, là thì thầm bàn tán hoặc là đùa cợt, tóm lại, cảnh tượng đó so với khi cô kết hôn còn náo nhiệt hơn! Nói thực lòng, cô rất lo mình sẽ được lên trang nhất các báo lá cải. Bởi vậy từ đầu tới cuối cô đều thẹn thùng ở bên cạnh chồng.
- Con giỏi lắm!
Mẹ cô há hốc mồm kết luận.
- Con vui là tốt rồi.
Phụ thân cô không biết nên nhíu mày hay nên cười.
- Đúng là một ngày khiến người ta vĩnh viễn không quên được!
Cô nói với cha mẹ mình như vậy.
Dù sao đi nữa, một hồi phong ba của cô và Lục Hạo Doãn đã trôi qua, từ nay về sau, bọn cô sẽ rất hạnh phúc.
Nhìn thoáng qua cửa thông với phòng đọc sách, cô trở mình. Hắn còn đang bận sao?
Mặc dù bọn cô ở Chương Hóa đã cùng ngủ một chỗ, nhưng hôm nay rất kỳ quái, cảm giác như lần đầu tiên, tâm tình của cô rất hưng phấn, chờ mong, khát khao, có lẽ vì đây là nhà của bọn cô, cũng có lẽ nơi này có mùi của hắn. Nhưng mà cô lại không thích cách bài trí của căn phòng, giống như phòng ở cao cấp!
Cô nhớ rõ lần đầu tiên tới đây, đã bị sự ngăn nắp chỉnh tề của nó khiến cho giật mình. Rất khó tin đây là nhà của một gã đàn ông, trong này đồ đạc đều dùng màu trắng là chính, nếu có nơi nào bẩn, rất dễ để nhìn thấy, thế nhưng mà lại không thấy một chút gì! Nơi này sạch đến kinh ngạc.
Nói thật lòng, mùi vị nơi đây rất giống hắn, nhưng mà vài ngày nữa, nơi này có thể biến đổi, bởi vì cô không thích một nơi không nhiễm bụi trần, cảm giác không có hơi người.
Đồng hồ trên tường đã chỉ 12 giờ, sao hắn còn không quay về phòng ngủ?
Hắn không thể giống như cô, hùng hổ hướng ông chủ yêu cầu sau khi nghỉ ngơi đủ mới đi làm, hắn vừa về tới Đài Bắc liền tới công ty, cho đến mười giờ mới trở về, sau khi tắm rửa xong, liền vội vội vàng vàng vào phòng đọc sách làm việc. Nếu như cô không giục hắn đi ngủ, có thể hắn sẽ làm đến ba bốn giờ sáng chăng?
Được rồi, hắn đã vì cô mà chậm trễ không ít việc, bây giờ đừng làm phiền hắn, ngoan ngoan chờ hắn ở bên trong.
Thời gian từng phút trôi qua, ý thức cũng sắp biến mất, ngay khi cô sắp chìm vào giấc mơ ngọt ngào, bên cạnh giường trũng xuống, hơi thở nóng bóng trong nháy mắt ấp đến, cô liền thức giấc.
- Anh làm xong rồi à?
Giọng điệu cô nũng nịu.
Gật gật đầu, hắn tiến sát vào trán cô.
- Em muốn quyến rũ anh sao?
Ngừng một lát, cô bĩu môi, nhưng ánh mắt lại long lanh gợi tình.
- Anh hay nhỉ, em vốn cứ thế mà ngủ ngon giấc, nếu như anh nghĩ em có ý đồ xấu, em có thể mặc quần áo ở nhà.
- Thói quen rất đặc biệt, mấy ngày nữa chắc anh sẽ quen dần.
Có lẽ là hắn nghĩ quá nhiều, hắn không thích lắm cảm giác trần như nhộng, nếu như gặp phải tình huống gì phát sinh, có thể hơi phiền phức.
- Nhìn mặt anh hình như không nghĩ vậy.
Cô rất nhạy cảm đấy, mặc dù khuôn mặt hắn không có biểu lộ gì khác thường, tuy nhiên có chút cứng ngắc.
- Không phải, anh chỉ có chút lo lắng. Còn nữa, nếu đột nhiên có ăn trộm đột nhập vào.
Buột miệng cười, cô chế giễu hắn.
- Anh thật giống con trai của mẹ em.
Mẹ cô nói tốt nhất là không gặp phải động đất, nếu không nhất định sẽ hối hận. Có phải suy nghĩ nhiều quá không? Động đất đến, thuận tay cầm quần áo ở nhà mặc lên là được rồi, có nhất thiết trước đó phải khẩn trương như vậy không?
- Mẹ vợ và anh là người bình thường.
- Anh nói em không bình thường sao?
- Phu nhân của tôi đúng là thành phần đặc biệt, chẳng lẽ em không có cảm giác đó sao?
Đối với hắn mà nói, cô thật sự rất đặc biệt, lúc thì ôn nhu, khiến người ta hoàn toàn tin tưởng là một nữ nhi hiền thục, lúc lại gợi cảm, khiến người ta sôi trào nhiệt huyết, rồi lại có bộ dạng đáng thương, lại loạn trí một hồi... Hiện tại, cô ấy thiện biến mê người!
- Em chỉ là "tiểu nặc nô", không phải là thành phần đặc biệt.
(nặc nô chỉ thành phần nghịch như giặc ^^)
Nhíu mày, bây giờ tới phiên hắn đùa bỡn cô.
- Vậy thì lạ thật, "tiểu nặc nô" của anh gặp phải tình huống như hôm nay phải rất kiêu ngạo, vì sao lại cứ xấu hổ trốn ở bên cạnh anh không chịu gặp ai?
- Đó là tình huống đặc biệt nha.
Cô chỉ là "tiểu nặc nô", cũng biết xấu hổ, không phải là loại da mặt dày.
- Anh vẫn luôn thắc mắc, vì sao em lại đồng ý cưới anh?
Mặc dù hắn rất tự tin với điều kiện của mình, ban đầu, hắn cũng cho rằng cô muốn dựa dẫm nên mới đồng ý hôn sự này, thế nhưng mà hiểu nang hơn, cái suy nghĩ trước kia càng dao động - cô tuyệt đối không để ý tới gia cảnh nhà hắn.
- Anh... Anh chính là vé cơm hảo hạng lâu dài a.
Ánh mắt đảo qua đảo lại không nhìn tới hắn. Nếu như hắn biết rõ, cô không cẩn thận nên bị vẻ đẹp zai của hắn làm mê man đầu óc mà đâm đầu vào, thì rắc rối đây.
- Anh không tin vợ của anh nghĩ thế.
Hắn đương nhiên là không tin lời cô nói.
- Có ai không nói dối đâu? Nếu có loại người đó, đầu óc khẳng định có vấn đề.
Lắc đầu, hắn không có hảo ý dò xét cô.
- Anh cảm thấy có nguyên nhân khác, em thành thật mà khai đi.
- Không có, em nói sự thật rồi.
- Thật không? Bọn mình làm một cái thí nghiệm.
Nụ cười của hắn không hề có vẻ tà ác, thế nhưng khiến cô rùng cả mình, cô không tự chủ được kéo chặt chăn bọc mình lại, dù cho hành động này chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cô cảm thấy có chút an toàn là được rồi.
Quả nhiên là không có tác dụng gì, không đến ba giây đồng hồ, chăn mền trên người cô đã bị hắn kéo ra, thế rồi bị hắn dùng ma trảo cù lét không ngừng cười ha ha, cả thân thể vặn vẹo như sâu đo.
- Em vẫn không chịu nói?
Thế công của hắn đã chậm lại, thấy cô mặt mũi đỏ bừng, dáng vẻ khó chịu, hắn không đành lòng.
- Em nói... em nói....
Cuối cùng cũng gỡ được ma trảo ra, cô điều hòa lại hơi thở, thế nhưng trong nháy mắt, cô giống như một nữ đấu sĩ đem hắn đè dưới thân thể, ngồi trên người hắn, hình dáng gợi cảm kia chọc cho máu huyết người tôi phải sôi lên, nhẹ nhàng đẩy, cô kiều mị nói.
- Lục Hạo Doãn, em yêu anh.
Cô dễ dàng đánh bại hắn, không nghĩ tới một câu "Em yêu anh" vậy mà có thể khiến cho người tôi thần hồn điên đảo.
Cúi xuống hôn, môi của cô nhẹ nhàng tiếp xúc môi hắn, bàn tay chậm dãi cởi bỏ quần áo, giống như bóc một gói quà vậy, không giữ lại chút gì đem hắn phơi bày trước mặt cô.
Cô căn bản là đang tra tấn hắn, tuy nhiên, dù cho sắp bùng nổ tới nơi rồi, hắn lại vui thích tiếp nhận sự "ngược đãi" của cô... Đương nhiên, sau cùng thì tình cảnh lại biến thành một đêm tình ái mặn nồng, buổi sáng hôm sau, bọn họ còn quấn quít lấy nhau không rời.
Lúc này có người vụng trộm vào nhà, vốn là định bật công tắc điện, nhưng như thế sẽ làm người trong phòng thức giấc, không biết được chân tướng. Cho nên quyết định vứt hết lễ phép, trực tiếp dùng chìa mở cửa.
Cẩn thận từng li từng tí, giống như chương trình hành động chậm mới xuất hiện trên ti vi, thong thả tiến về phía cửa phòng ngủ. Nhân vật nam chính này có lỗ tai rất thính, tạo ra tiếng động nhỏ hắn cũng sẻ tỉnh dậy.
Đã tới cửa phòng ngủ, cẩn thận đẩy cửa, thật tốt quá, không có khó, vì thế người nọ thuận lợi đẩy của ra, không thể mở quá rộng để tránh gió lạnh bên ngoài thổi vào, điều quan trọng là thấy được cảnh tượng bên trong.
Nhìn thấy! Nhìn thấy! Nhưng mà...... ối trời ơi!! Mắt người nọ trừng thật to, cảnh tượng này quá nóng bỏng rồi, thật là không biết xấu hổ, thật muốn cười lớn!
Im miệng ngay, mặc kệ là kích động thế nào, hưng phấn thế nào cũng không được cười.
Lúc mà người này không muốn nhìn nữa, chuẩn bị rời đi, Lục Hạo Doãn bỗng nhiên mở mắt.
Tệ quá, bị bắt quả tang rồi! Nhưng mà người nọ không quan tâm, tay trái khẽ lắc lắc, giọng nhỏ nhẹ chào hỏi.
- Nhi tử bảo bối, buổi sáng tốt lành.
Hắn đương nhiên cũng không muốn lớn tiếng, không phải sợ vợ hắn giật mình, mà là không muốn cô ấy biết mẫu thân hắn làm chuyện gì thất đức, hắn dùng âm thanh bực tức nói:
- Lục phu nhân, hành vi của mẹ thật bất lịch sự!
"Không có cách khác, ai bảo con không thành thật, thừa dịp mẹ đi Los Angeles thăm ông bà ngoại, làm ra chuyện ầm ĩ, mẹ mới khẩn trương chạy tới xem có chuyện gì.
Nếu như không phải đột nhiên nhận được điện thoại của mẫu thân, nói phụ thân bà không khỏe, không thể không bỏ lại mọi chuyện ở đây, vội vàng bay tới Mỹ, không nghĩ tới đã bỏ qua một số chuyện.
Khi bà trở lại Đài Loan, mới biết hắn thế mà làm phản rồi! Nhưng mà hắn còn có chút lương tâm, vì vợ mà đuổi tới Chương Hóa. Cho nên bà quyết định đại phát từ bi, không truy cứu truyện trên tạp chí lá cải nọ.
Bởi vì ngày hôm qua nghe người làm thuê báo lại, bọn họ quay về rồi, sáng hôm này bà mới đặc biệt chạy đi một chuyến.
- Vợ chồng chúng con không phải trẻ con, mẹ không cần lo lắng cho chúng con.
- Mẹ sẽ sớm được bế cháu chứ?
- Chuyện này cũng không phải con có thể quyết định.
- Mẹ mặc kệ...nếu như con không nhanh lên, mẹ sẽ thường xuyên chạy tới quấy rầy các con, hiểu chưa? Mẹ sẽ chờ tin tức tốt của con.
Hôn gió một cái, Lục phu nhân vặn eo xoay mông rời khỏi.
Khóe môi không khỏi mỉm cười, có lúc hắn không nhịn được mà phỏng đoán, vì sao tính cách hắn so với mẫu thân lại hoàn toàn khác biệt? Là do phụ thân, bởi vì từ nhỏ đến lớn, việc dạy dỗ hắn là do phụ thân, mà không phải mẫu thân. Nếu như bản thân mình biến thành dáng vẻ của mẫu thân, nhất định rất buồn cười!
Nhẹ nhàng hôn nhẹ mỹ nhân đang say giấc, hắn lặng lẽ đứng dậy tắm rửa, chuẩn bị đi làm.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |