Ch.02 → |
Bên cửa sổ hiện lên kiều nhan thoạt nhìn bi thảm tuyệt vọng, dáng vẻ này không giống như là tân nương ngày mai xuất giá lấy chồng?
Đúng vậy, ngày mai là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời nữ nhân - mặc áo cưới trắng bước trên thảm hồng, nhưng giờ khắc chuẩn bị thành" phụ nữ có chồng" của cô tại sao cô lại cảm thấy có gì đó không minh bạch, cô không hiểu sao cô lại thành tân nương của người ta, trí nhớ của cô vẫn rất tốt mà.
Nhớ lại ba tháng trước, ở câu lạc bộ "Câu lạc bộ ông trời tác hợp Hôn Hữu"
- Cái gì?
Đây là lần đầu tiên Khương Minh Hi giống như một đứa trẻ lên ba ngã từ trên ghế xuống.
Có cần thiết phải ngạc nhiên thế không? Nếu như một ngày nào đó bạn trở thành nhân vật chính của một buổi tiệc nhưng chỉ được biết trước 1h đồng hồ, tin chắc chắn rằng phản ứng của bạn sẽ không khác cô ấy là mấy.
- Cẩn thận một chút! Mặt mày cũng đừng quá hốc hác như thế.
Trần Mai nhanh chóng dùng thị giác kiểm tra dung nhan như búp bê tráng men sứ của cô, lúc này đây giống như một bà mối đang dò xét.
Chật vật ngồi trên chiếc nệm, lúc này cô không dám xếp bằng mà nghiêm chỉnh ngồi kiểu quỳ gối, nhìn bên trái một tí, lại liếc bên phải, một bên là em họ - Trần Mai, một bên dì em mẹ - Trương Mẫn Kinh, cô vốn tốt nghiệp đại học, sau ra hang ổ này làm trâu ngựa, bọn họ sao có thể biến cô thành "Tế phẩm" như thế này?"
- Không đùa nữa, cháu là nhân viên của câu lạc bộ Hôn Hữu, không phải hội viên.
- Nước phù sa không rơi ruộng người ngoài, Lục thị là tập đoàn tài chính lớn trong nước, mà Lục Hạo Doãn là người thừa kế duy nhất Lục gia, không biết bao giờ chị mới có cơ hội được gặp một người chồng quý như rùa vàng này đâu.
Trần Mai lấy được một ông chồng siêu cấp tài giỏi, từ đó bon chen vào giới thượng lưu, bởi vì yêu thích làm mai mối nhưng mà bất thành nhiều lần nên tự mình mở câu lạc bộ Hôn Hữu, nơi này có mục đích giúp những người nam nữ độc thân ghép đôi lại với nhau.
- Cái này còn phải xem cháu có hợp với yêu cầu của đối phương không đã.
Trương Mẫn Kinh bổ ngay một câu.
- Nhưng, đối với nhà giàu cháu không có hứng thú.
Cô thật sự không nghĩ tới việc chim sẻ hóa phượng hoàng sao? Có, đây từng là giấc mơ của bất kỳ cô thiếu nữ nào - bao gồm cả cô, nhưng sau hai năm làm việc ở đây, xem qua nhiều kẻ có tiền ghé tới, cô cho rằng phải giữ khoảng cách với đám người nọ mới có thể không bị thương tổn, giảm bớt tuổi thọ.
- Không được! Buổi tối hôm nay chúng ta chính là ông trời tác hợp cho con.
Hai mẹ con Trương gia đồng thời lộ ra nụ cười gian xảo, không để ý tới sự giãy giụa của cô, mạnh mẽ áp chế cô tới phòng thay đồ, sau đó áp giải cô tới khách sạn Diêm Lệ Viên đã định sẵn.
Nếu đã đến thì cứ yên lòng, dù sao "Xem mặt" và "Kết hôn" cũng không phải vù một cái là được, đêm nay hãy cứ từ từ mà hưởng thụ đồ ăn ngon, việc duy nhất cô cần làm là đem sự dịu dàng ôn nhu phát huy cao điểm, đây là dì cô đã ân cần dạy bảo, luôn luôn dặn dò cô phải giữ lịch sự khi nói chuyện.
Nhưng là, tại sao dì không có cảnh cáo cô, nam nhân tuấn tú này không có thiện lương? Hơn nữa khí chất tao nhã, làn gió mát từ má lúm đồng tiền khiến người ta chết mê chết mệt.
Nếu sinh ra ở cổ đại, hắn thực sự là bạch diện thư sinh, so với nữ nhân hắn còn tú lệ xinh đẹp hơn vài phần, duy chỉ có đôi mày rậm kia, khiến cho "sắc đẹp" nữ nhân của hắn giảm vài phần, nhưng tựu chung vẻ mặt "xinh đẹp" mà không hề mất đi anh khí nam nhân.
Nam nhân này tựa như quý tộc châu Âu vậy, mải mê nhìn ngắm, không may bị hắn bắt gặp mình đang nhìn trộm
- Chúng ta kết hôn đi!
Hả? Cô chỉ là nhìn trộm hắn một cái, hắn cần thiết dọa cô thế sao?
Hoàn hảo, biểu hiện lúc này của cô khiến cô hao tổn không ít tâm tư khi học, bằng không, lúc này không phải cô đang nuốt nước trái cây trong miệng xuống họng mà đã nhằm thẳng mặt hắn phun tới.
- Tôi tin tưởng rằng cô có thể trở thành một người vợ đảm, một người mẹ hiền, còn tôi, sẽ trở thành một người chồng tốt, người cha giỏi.
- Chúng ta là hai người xa lạ.
Cô hảo tâm nhắc nhở hắn, tuy rằng thoạt nhìn cô rất có tố chất thành hiền thê lương mẫu nhưng ngàn vạn lần đừng xem mặt mà bắt hình dong, nếu không báo chí sao có thể ngày nào cũng có scandal như thế.
- Sau khi kết hôn, chúng ta còn nhiều thời gian để tìm hiểu lẫn nhau.
- Anh không biết tìm hiểu trước hôn nhân rất quan trọng sao?
- Tôi đã tìm hiểu rõ hoàn cảnh của em, em chính là người vợ mà tôi tìm kiếm!
Nếu nam nhân này đến khi cô còn trong độ tuổi thiếu nữ, có lẽ tâm hồn ngây thơ khi ấy đã rung lên, nhưng lúc này cô chỉ có cảm giác như trời đổ rầm trên đầu.
Không được, cô không phải là bà xã hắn kiếm tìm, nhưng đối mặt với hắn - với vẻ anh tuấn mê người kia, cổ họng cô như bị khóa lạ, không thể mở miệng ra nói lại một lời nào.
Thật sự là không xong! Cô đối với vật xinh đẹp từ trước tới nay vô phương chống đỡ, không bao giờ chịu nổi một kích, nhất lại là mỹ nam như hắn.
Kết cục, việc đại sự đời người của cô cứ thế được định đoạt, cuộc sống của cô tiến vào thời kì rối loạn, cầu hôn, lựa chọn ngày lành, chụp ảnh cưới, đính hôn, cuối cùng là ngày mai: hôn lễ diễn ra, ba tháng qua, tình trạng cô và Lục Hạo Doãn vẫn chỉ dừng lại ở ấn tượng lần đầu ra mắt, nói cách khác, giữa bọn họ không hề có chút tiến triển.
Tuy rằng đâm lao phải theo lao, nhưng, cô thật sự phải gả cho nam nhân kia sao?
- Sáng mai còn phải làm làm cô dâu xinh đẹp, không ngủ đi?
Trương Mẫn Kinh ùa vào phòng cô như một trận cuồng phong, Khương Minh Hi ngồi bên cửa sổ, để lại giấy tờ bừa bãi trên bàn.
Tầm mắt chuyển từ cửa sổ tới bên cạnh, Mẫn Kinh lắc đầu buồn bực, hại cháu gái lâm vào cảnh này.
- Tại dì không thể nào tính hết được.
Bắt đầu vào đại học, cô trọ ở nhà của dì, bởi vì thế nên không mất chút tiền thuê nhà nào, sống khá thoải mái, tuy không bằng ở một mình, lâu dần quen, nơi này là ngôi nhà thứ hai của cô. Ngày mai, đáng nhẽ cô phải từ quê nhà Chương Hóa làm cô dâu nhưng cuối cùng lại ở trong ngôi nhà này.
- Dì không ngủ được, cháu định tính chạy trốn cuộc hôn nhân này ư, đừng quên rằng còn đang thiếu họ 600 vạn nhé.
Trương Mẫn Kinh lạnh lẽo nói.
Đúng rồi, 600 vạn, đây là số tiền Lục gia đưa cho ba mẹ, hai người dùng số tiền kia mua một tòa nhà ba tầng, tầng một để bán hàng, một xu cũng không thừa ra, mà số tiền tiết kiệm cô để dành được không bằng một phần mười số nợ kia, chính vì thế cô càng lúc càng lún sâu, hoàn toàn không có đường thối lui.
- Đây đều là lỗi của dì, nếu như không phải tại dì trước mặt ba mẹ con châm ngòi thổi gió, bọn họ cũng sẽ không mở miệng yêu cầu 600 vạn a...
Nhắc tới chuyện này, cô cảm thấy như phát hỏa, vốn mong chờ ba mẹ phản đối hôn sự này, dù sao bọn họ cũng đã từng hi vọng cô được gả cho một viên chức, cuộc sống yên ổn là tốt rồi, từ xưa đến nay bọn họ không mấy tin tưởng vào những người giàu có, nhưng không ngờ, lần này hai người họ không cưỡng lại được sự hấp dẫn của đồng tiền, gật đầu đáp ứng.
- Sáu trăm vạn mà Lục gia đưa ra là có ý a, dì nói mãi ba mẹ con mới nhận đó chứ, còn nữa, gả cho Lục Hạo Doãn này có khác gì gả cho Bạch Mã Vương Tử, cháu nên toe toét mà cười chứ?
- Cháu làm sao mà cười được đây, sao dì không tự để cử mình chứ?
Cô đương nhiên biết, chuyện này đối với dì mình chính là việc công, công và tư không thể nhập làm một, nhưng thái độ của mẹ con dì thật làm người ta tức giận, giống như chuyện cô có thể gả cho nam nhân là chuyện làm rạng rỡ tổ tông sao.
- Làm giả bát tự lương tâm ta thật có lỗi.
Nếu Lục Hạo Doãn biến thành nam tử hùng tráng uy vũ, Trương Mẫn Kinh còn có thể để mắt tới, thế mà da hắn còn trắng trẻo hơn so với cô, nên cô thật không muốn cả đời này phải buộc cùng một chỗ cả đời cùng loại nam nhân này.
Khương Minh Hi hừ một tiếng, có lương tâm mà sao lại tàn nhẫn biến cô thành hàng hóa đẩy ra nước ngoài tiêu thụ? Ông trời tác hợp cho nhiều hội viên như vậy, tại sao mà cô mãi không tìm được một đối tượng phù hợp, hai mẹ con này căn bản muốn lợi dụng cô làm đối tượng thí nghiệm đây mà.
- Sự đã tới nước này, xem ra cháu không còn đường lui, dì thấy xong rồi li hôn còn dễ hơn là đào hôn đó.
Đúng vậy, ít nhất li hôn cũng không cần phải trả lại thù lao - 600 vạn kia.
- Chần chừ làm gì cho thêm phiền não?
Trương Mẫn Kinh gõ gõ đầu của cô. - Tài trí của cháu còn không thể thu phục được Lục Hạo Doãn sao, hắn rồi sẽ ăn cơm cháu nấu trường kỳ, chỉ cần cháu thực tâm săn sóc, chẳng những có thể làm một quý phu nhân, khéo còn có cơ hội tác oai tác quái ở Lục gia.
- Cám ơn đề nghị của dì.
Cô không thích tác oai tác quái, có thể sống yên ổn là nguyện vọng lớn nhất đời này của cô, kết hôn xong, cô nguyện ý coi việc chăm sóc lão công là người quan trọng nhất đời mình, nhưng là, Lục gia là dòng dõi quý tộc, một đống quy củ rồi sẽ áp lên đầu mình, làm sao cô có thể tự do sống thoải mái? Nghĩ đến việc cả đời này sẽ phải làm bộ làm tịch, cô liền thấy tương lai mờ mịt.
- Dì tin khả năng của cháu, hắn là loại hào hoa phong nhã, tuyệt đối không phải là đối thủ của cháu.
Sai, sai, sai rồi! Cô chỉnh sửa lại lời lẽ của dì mình, loại này, thoạt nhìn bên ngoài là hào hoa phong nhã, nhưng là, trong lòng không biết đang che giấu điều gì.
Nghe vậy, Trương Mẫn Kinh tuôn ra một trận cuồng phong, dì thật khiến kẻ khác cam bái hạ phong a.
- Chẳng lẽ cháu cho rằng hắn sẽ cầm roi để "giáo dục" cháu ư? Dì biết nha đầu này đầu óc không đơn giản, nhưng có cần phải khoa trương thế không.
Da gà nổi dựng lên, Khương Minh Hi cười không nổi, có lẽ hắn không biết cầm roi, nhưng mà sẽ bức hại cô vì tính hiếu sắc của hắn.
- Không phải hai đứa dự định tuần trăng mặt năm ngày bốn đêm ở suối nước nóng thuộc hệ thống khách sạn Diêm Lệ Viên sao? Ở đây hắn chắc sẽ cố gắng kiềm chế, không để cho cháu chịu thiệt đâu, cho nên đêm tân hôn của cháu chắc chắn sẽ không có chuyện đáng sợ phát sinh.
Khóe môi khẽ giật, bà dì này nói ba cái chuyện này hù cô làm chi? Được rồi, cô thừa nhận, điều làm cô sợ hãi lo lắng nhất chính là đêm động phòng hoa chúc, hai người xa lạ cởi sạch quần áo làm chuyện thân mật như vậy... Chỉ cần tưởng tượng đến đây dạ dày cô lại nhói lên, thần kinh căng thẳng.
Khẽ vỗ vỗ vai cô cháu gái, Trương Mẫn Kinh ngáp ngáp, đã đến giờ đi ngủ.
- Tốt nhất là cháu nên đi ngủ, ngày mai mới có sức để đối phó với ông xã của cháu.
Đây rõ ràng là đe dọa, cô làm sao mà ngủ được chứ?
Không được, cô không cần roi, không cần chuyện ấy, cô nhất định phải nghĩ biện pháp cản trở đêm động phòng hoa chúc ngày mai!
Khương Minh Hi đến tận cùng có hay không chống cự được đêm động phòng hoa chúc?
Chú rể xuất hiện tại biệt thự của Lôi Tân Dương, đáp án được công bố.
- Đêm tân hôn lại để tân nương một mình ở khách sạn, Lục thiếu gia nhà chúng ta làm sao vậy?
Đang ôm ấp vợ mình, bị chú rể đang hưởng tuần trăng mật gọi điện bắt đi uống rượu cùng, Lôi Tân Dương nóng nảy nói.
- Tôi biết rõ cậu đối với bạn cùng giường rất hay bắt bẻ, nhưng hôm nay uống nhiều rượu, chấp nhận một chút có lẽ không thành vấn đề.
Thật ra mấy người này từ nhỏ đã lớn lên cũng nhau, Diêm Nhược Thiên đương nhiên không tránh khỏi việc có mặt ở đây, huống hồ biệt thự nhà hắn lại kế bên biệt thự Lôi gia, cho dù hắn ngủ trễ, nửa đêm chạy ra ngoài cũng sẽ không kinh động đến lão bà đang say mộng đẹp.
- Bọn tôi còn chưa tiến đến giai đoạn gần gũi da thịt, không nghĩ là tôi dọa cô ấy hết hồn.
Ôn nhu chính là mặt nạ của Lục Hạo Doãn, là vũ khí tối thượng của hắn khiến người ngoài không nhìn được tâm tư của hắn, không ngờ, giờ phút này bộ mặt ôn nhu ấy lại đang vô cùng uể oải.
Hồi tưởng lại tình cảnh phát sinh ở khách sạn, lần đầu tiên hắn khắc sâu mấy chữ "Bó tay không biện pháp."
Thật sự không hiểu, hắn từ khi nào trở nên đáng sợ như thế? Tắm rửa xong, hắn chẳng qua nói một câu: "Mệt mỏi quá, hôm nay chúng ta nghỉ thôi." Khương Minh Hi nghe xong khiếp sợ lui lại một góc giường, run cầm cập, giống như hắn là ác ma sắp hãm hại cô, nêu như hắn cố ý kéo cô ngủ cùng, không chừng lập tức mấy từ "Cứu mạng, "Cường bạo" đã từ miệng cô phun ra cả.
Hắn đối với bản thân từ trước tới nay luôn tự tin, điều này như một lẽ đương nhiên, từ nhỏ tới giờ, hắn được huấn luyện để trở thành một Bạch Mã Vương Tử không tì vết, bất luận khí chất, cách nói năng, học thức, nữ nhân nào cũng mê luyến hắn, chưa từng sợ hắn, hôm nay, hắn không ngờ trước mặt vợ mình lại biến thành người mặt thú tính cách hiếu sắc?
Tình huống này xảy ra, nếu như hắn không rời đi, cho dù hắn đảm bảo không chạm vào một sợi tóc của cô, cô cũng không thể ngủ ngon được, bất đắc dĩ, hắn đành bỏ đi — "Hôm nay, tôi sẽ qua nhà bạn ngủ, ngày mai tầm trưa sẽ đón em đi dùng cơm." Sau đó để cô ở lại còn mình rời đi.
Tình huống như này thế nào lại phát sinh với hắn? Tuy rằng nam nữ hoan ái đêm tân hôn là chuyện bình thường, nhưng mà hắn chưa bao giờ được giáo dục rằng nên ép buộc một nữ nhân...
Hắn đột nhiên có một thứ cảm giác, cô là người ngoài dự đoán của hắn.
- Nghe như nói giỡn nhỉ, công tử ôn nhu tao nhã Lục Hạo Doãn của chúng ta hình như tìm được nữ nhân đích thực rồi.
Lôi Tân Dương đã ngửi được mùi vị lý thú.
- Vợ cậu thực bé nhỏ, dễ xấu hổ.
Ấn tượng của Diêm Nhược Thiên với Khương Minh Hi.
Trong mắt xẹt qua một chút suy nghĩ sâu xa, Lục Hạo Doãn chậm rãi uống rượu tiếp.
Lần đầu tiên gặp mặt, hắn cảm thấy cô dịu dàng trầm tính, đúng là bà xã lý tưởng của hắn, mà dựa theo thời gian biểu hắn sắp xếp, việc lập gia đình, đại sự này phải xong trước ba mươi hai tuổi, hắn nhanh chóng nói đến kết hôn, đỡ lãng phí thời gian.
Sự tình tiến triển thuận lợi, hắn nhận định hết thảy đều diễn ra như mình mong muốn, sang năm, hắn sẽ giúp vợ sinh hạ hài tử, nhưng đêm nay, cô ở trước mắt hắn lại thành một bộ dạng khác, như là tiểu bạch thỏ trước mắt lang sói - đây là điều hắn không ngờ tới.
- Cũng không phải ngày đầu tiên quen biết, tốt xấu gì cũng đã quen nhau ba tháng, có cần phải thẹn thùng như thế?
Lôi Tân Dương tùy tiện nói, nhưng trong lòng Lục Hạo Doãn tự như bị sét xẹt qua, sự tình có vẻ kỳ quái.
Tuy rằng trải qua ba tháng ở chung, nhưng bận việc chuẩn bị hôn sự, hơn nữa lại cuối năm công việc bận rộn, hai người đều phải lo làm việc, khó có thời gian tiến triển, "Hôn môi" đơn thuần chỉ là lúc chụp ảnh cưới, thợ ảnh yêu cầu, lúc đó, cô ấy không hề có chút xấu hổ, thợ ảnh còn liên tiếp khen cô có thể trở thành người mẫu chuyên nghiệp.
Chuyện này hắn không có để ý, chụp ảnh cưới là một việc cần phải làm trước khi cưới, nhưng lúc ấy cuối năm hắn bận rộn, cuối cùng Khương Minh Hi một mình đi chọn áo cưới, bởi vậy đến nay chuyện chụp ảnh cưới với hắn rất mờ nhạt.
Chẳng lẽ đêm này là cô giả vờ sao?
- Tôi nghiêm túc cảnh cáo cậu, cả tuần trăng mặt đừng có tá túc nhà tôi đó.
- Cậu yên tâm, chỗ này rất nguy hiểm.
Biệt thự Lôi gia rất gần biệt thự Lục gia, chỉ cần hắn đây một ngày không cẩn thận cũng bị ba mẹ bắt được, nhưng lúc này đêm đã khuya, ba mẹ chắc chắn cũng đã nghỉ ngơi, huống hồ chỉ có Lôi gia là nơi duy nhất không có phụ huynh ở nhà, ở nhờ một đêm cũng không có vấn đề gì.
- Cậu cũng biết chỗ này nguy hiểm, sao không trở về nhà?
Hỏi điều này đúng là thừa, hắn có thể quay về nhà sống như bình thường sao? Đương nhiên không được, hôm nay bảo vệ ai cũng biết hắn là chú rể, đêm tân hôn không ở trong phòng còn đi lang thang được ư.
- Diêm Lệ Viên có phòng dành riêng cho tớ, có thể cho cậu mượn, nhưng cậu không thể không quản được tân nương như thế. Thân là tổng giám đốc khách sạn tập đoàn Diêm thị, dĩ nhiên Diêm Nhược Thiên có phòng riêng khi cần phải ngủ lại bên ngoài.
Lôi Tân Dương gật đầu phụ họa.
- Hơn nữa, bác gái muốn mau bế cháu, bác ấy nhất định rất quan tâm đến tuần trăng mật của hai người, xem có tin gì tốt không.
Đúng vậy, sau khi du học về nước, mẹ hắn vì muốn được bế cháu nội mà bắt đầu chiến dịch bức hôn, từ bạn tốt đến việc tìm nữ nhi ở câu lạc bộ Hôn Hữu, bà cố gắng hết sức, nhưng không có tiến triển, mãi năm tháng sau hắn mới đồng ý xem mặt.
Rốt cục đi tới hôn nhân, không tới một tháng, mẹ hắn chắc chắn sẽ tới hỏi có tin tức gì về "cháu nội" cưng của bà không, nếu biết giữa bọn họ không có gì tiến triển, khả năng rất lớn là chuyện "phòng the" của hai người bọn họ sẽ bị bà nhúng tay vào.
- Các cậu đừng lo lắng, làm sao tôi có thể để cho vợ mình ở một mình ba ngày liền?
Bọn họ tiến tới kết hôn quá vội vã, bởi vậy hắn không có kịp đặt tuần trăng mật du lịch nước ngoài, ngẫm lại, thật là thất sách, nếu đang ở nước ngoài, tình hình bọn họ đã tốt đẹp hơn nhiều.
- Chúng tớ biết không cần lo lắng, làm sao Lục đại thiếu gia có thể đối xử không công bằng với một nữ nhân?
Lôi Tân Dương tin tưởng hắn.
Nếu hắn nguyện ý, mặc kệ nữ nhân thế nào hắn cũng có thể phục tùng, dù là ngày hay đêm, nhưng là từ trước tới nay, tâm tư của hắn chưa từng chú ý bất kỳ nữ nhân nào, cuộc đời hắn sớm đã được lên một list hoàn hảo, từng giai đoạn đều có nhiệm vụ cả, yêu đương, kết hôn, sống với nhau, rồi chết, cuộc đời này nói cho cùng là thực hiện hết những giai đoạn đó.
Từng bước một làm việc, hắn không thích phiền toái, nhưng một khi đã gặp phải chuyện này, hắn còn có thể mặc kệ sao?
Đúng vậy, hắn không có khả năng đối xử thô bạo với một nữ nhân, không cần một tháng, bọn họ sẽ biến thành một đôi vợ chồng như bình thường, sang năm cô nhất định giúp hắn sinh con, hắn dự định hai đứa con, cô ấy thì chuyên tâm ở nhà làm hiền thê lương mẫu.
Nghĩ tới thật là thấy thoải mái a!
Nằm thư giãn trong bể bơi một hồi, sau đó phủ thêm áo tắm, nằm như mèo lười trên ghế sa lon, bên cạnh trên bàn bày một đĩa hoa quả tươi ngon lành, khát đã có đồ ăn uống, mệt thì nhắm mắt lại ngủ, ngoại trừ thiên nhiên mỹ diệu ở bên cạnh và bên ngoài cửa kia, bốn phía yên tĩnh hệt như đảo hoang
Nếu giờ phút này dì mà thấy cô trong bộ dạng này, khẳng định ghen tị chết ngất.
Cầm lấy điện thoại ra, khẩn trương chụp một kiểu "tự sướng" cho dì mình, kiểu gì bà dì cũng sẽ ghen tị chỉ hận không ăn tươi nuốt sống được cô. Pose nè, tách tách, cảnh chụp ra thật đẹp, hoa quả thật đẹp, bản thân còn không nhịn được nước miếng, cô liền gửi cho dì mình, đồng thời không quên tin nhắn - kết hôn cũng không tệ a!
Nếu nói kết hôn là việc hưởng thụ thế này, không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cô phải thừa nhận, kết hôn thật là tuyệt!
Càng xem càng vừa lòng, dứt khoát phải tắt di động. Cô thừa nhận, cô có điểm tự sướng rất lớn.
Không nhịn được ngáp một cái, Khương Minh Hi quẳng điện thoại lên bàn. Thời tiết này thật sự thích hợp bồi Chu công chơi cờ a, bất tri bất giác, ý thức lâng lâng chìm vào giấc ngủ, trong mộng, cô mơ hồ thấy có người đi đến bên cạnh ghế cô nằm, hắn nhìn cô chăm chú. Hắn là ai nhỉ?
Nhìn thấy cảnh đẹp này, hắn có nên kinh ngạc? Lục Hạo Doãn tự hỏi.
Nữ nhân này lần đầu tiên trong mắt hắn dịu dàng điềm tĩnh, không có làm càn như đêm đó, giờ phút này cô thật gợi cảm, chiếc khăn tắm phủ hờ hững trên thân thể mềm mại của cô, loáng thoáng thấy được da thịt nõn nà, hắn không còn thời gian kinh ngạc nữa, bởi trong lòng nảy lên ý khác.
Đây mới là cô thật sự sao? Vì sao lại muốn che giấu? Vì sao lại giấu?
Hắn không tự chủ được duỗi tay, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt cô, lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô tựa như một đóa hoa hồng rạng rỡ, nhưng vì gặp qua vô số mĩ nữ nên hắn không có cảm giác gì đặc biệt. Hiện tại lúc này, hắn mới thực sự thấy được vẻ đẹp của cô, như một cô búp bê tráng men, lông mi cong mềm, mũi thẳng, môi hồng nhuận.
Mặc kệ cô là dạng nữ nhân gì, hắn phải trừng phạt cô!
Chuông điện thoại vang lên cắt đứt buổi sớm yên tĩnh, đồng thời làm bừng tỉnh mộng đẹp ngọt ngào của giai nhân, nhất thời trong giây lát, cô chưa tỉnh hẳn, hai mắt mờ mịt, có gì đó ồn ào...
Kẻ nào không thức thời phá vỡ mộng đẹp đây?
Quay đầu, cô duỗi tay tìm điện thoại, không nghĩ tới vừa lúc nhìn thấy cặp mắt của Lục Hạo Doãn ôn nhu nhìn cô, trái tim bởi vì khiếp sợ quá độ mà đập mạnh, cơ thể ngồi bật dậy thẳng đứng, mắt cụp đi, tránh ánh mắt hắn.
- Xin lỗi, không cẩn thận ngủ quên, em không nghĩ đã tới giờ cơm trưa.
Cô ngủ lâu thế sao?
Bởi vì lo lắng chuyện này, cô đã lưu ý thời gian, bơi lội ước chừng 1h, sau đó nằm thả lỏng cơ thể, hưởng thụ, cho dù xa xỉ lắm cũng sẽ không vượt quá chuông đồng hồ điểm 11 tiếng, đảm bảo cô còn thời gian chuẩn bị nghênh tiếp hắn tới.
Không xong rồi! Cô có thói quen nói mơ, hơn nữa lúc nãy hình như cô có trả lời ai nói gì, có phải đã nói gì rồi không?
- Còn sớm, tối qua là tôi thất lễ, không nên để tân nương một mình ở đây, tôi nghĩ không chừng em có hứng thú đi dạo nên về sớm, bấm chuông mà hình như em không nghe, đành tự mình đi vào.
Vốn hắn định đến trưa sẽ gặp cô rồi cùng đi ăn cơm, nhưng tối qua trong lòng không yên, có tiếng nói thúc giục hắn trở về sớm, không ngờ tới lại thu hoạch được ngoài ý muốn.
- Không trách anh chuyện hôm qua, tôi... Tôi.. nhát gan, chưa quen ở chung...
Nhìn dáng vẻ hắn, cô yên tâm là không có phiền toái gì.
- Tôi có thể lý giải tâm tình của em, tôi nên cho em nhiều thời gian hơn để tìm hiểu tôi.
Ánh mắt thoáng trầm xuống, hắn đối với cô càng ngày càng hiếu kỳ, thoạt nhìn rất gợi cảm, nhưng vẻ thẹn thùng kia, sự trong sáng kia...
- Cám ơn anh.
Có phải hắn không yêu cầu cô làm nghĩa vụ vợ chồng không đây? Không đúng, đối mặt với nữ nhân quần áo không chỉnh tề, không nam nhân nào có thể tao nhã được, trừ phi hắn cũng thích giống cô chơi trò ngụy trang.
Ân, có thể lắm, cậu ấm này chắc chắn làm bộ làm tịch, bằng không, tối qua đã sớm kéo cô lên giường, làm sao có thể nhẫn nhịn được?
- Một khi đã là vợ chồng, chúng ta không nên khách khí làm gì,
Phút chốc, hắn duỗi tay vén tóc mai cô ra sau tai, động tác tự nhiên như là đã quen thuộc từ lâu, hắn ôn nhu nhìn cô khiến tim cô thình thịch: - Em mới bơi à?
Bừng tỉnh, cô ra vẻ ngượng ngùng co rụt lại.
- Mùa này bơi lội cần dũng khí rất lớn, tuy nhiên đây là thói quen của tôi, sau khi dậy thì tắm táp.
Nữ nhân nhát gan thích hợp với hình tượng này hơn, nếu hắn biết cô chẳng những biết bơi, mà còn bơi cực siêu thì sẽ có chuyện lớn đây, tốt nhất nên nói năng cẩn thận.
- Tôi cũng có thói quen này, tắm táp làm cho cơ thể thoải mái, ngủ sẽ sâu hơn, và sau khi dậy thì sẽ có sức lực bắt đầu một ngày mới.
- Đúng vậy.
Mắt liếc hắn, mặc dù bị áo tắm bằng bông che khuất nhưng thật là hấp dẫn, sao cô lại có cảm giác bức bách thế này? Tại hắn là mỹ nam sao?
Được rồi, cô thừa nhận mình thật là không có lập trường, đối mặt với mỹ nam liền không chịu nổi, nhưng không cần tới mức như ngồi trên đống lửa chứ, sao lại nôn nóng như này?
- Đi thôi, trước khi ăn cơm đi tản bộ chút, Diêm Lệ Viên có một vườn đào đẹp lắm.
Thần kinh căng thẳng tức khắc được thả lỏng, cô khẩn cấp gật đầu, thấp giọng nói hắn đợi chút, nhanh đi thay quần áo.
Sau đó, bọn họ đi ngắm đào, hoa đào nở rực rỡ, khiến cô không kìm lòng được mà nhìn ngây ngốc.
Nhìn cô, lần đầu tiên hắn hiểu được vì sao lại dùng hoa để ví với mĩ nhân.
- Hằng năm, vào thời gian này tôi đều tới đây vài ngày để ngắm anh đào. Rất đẹp phải không?
Kỳ thật hắn chọn nơi này hưởng tuần trăng mật, ít nhiều là vì nguyên nhân này.
Gật gật đầu, ánh mắt cô háo hức nhìn cảnh đẹp, căn bản không nhận thức được nam nhân đứng cạnh đang nghiên cứu cô, nhìn cô hào hứng như một đứa trẻ, ánh mắt hắn thoáng hiện lên điểm gì đó.
Đột nhiên, tay trái hắn nắm lấy bả vai cô, cô khiếp sợ ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vội vàng thấp giọng kêu cô đừng nhúc nhích, hại cô toàn thân cứng ngắc như bức tượng điêu khắc.
Khẽ cười, tay phải hắn gỡ trên đầu xuống một bông anh đào, từ từ hạ xuống, cô đón bông hoa kia, bông hoa hồng hồng nhỏ xíu trong lòng bàn tay.
- Chúng ta dùng cơm trưa trong phòng nhé?
Hắn thấp giọng nói đầy hấp dẫn.
- Hả?
Tâm tư của cô đang đặt trọn ở bông hoa trong lòng bàn tay.
- Tôi thích dùng bữa trong yên tĩnh, chúng ta có thể kêu bữa trưa trong phòng, buổi tối ra ngoài dùng.
- Ách... Tôi cũng thích thế, nhưng nhà ăn ở đây khá được, thưởng thức ở đây cũng tuyệt, không sợ có người làm phiền đâu.
Tuy rằng từng tế bào trên cơ thể cô đều có khả năng diễn trò thiên phú, nhưng mà một trò diễn đi diễn lại nhiều lần cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ.
- Tôi hiểu, chúng ta thưởng thức ở dưới ánh mặt trời luôn sao?
Tinh thần khiếp sợ. Nam nhân này muốn hại tim cô suy kiệt sao?
Không biết vì cái gì, có cảm giác mãnh liệt nói cho cô, nam nhân này tuyệt đối không giống như bề ngoài ôn hòa vô hại, kỳ thật hắn thâm sâu khó lường.
Có phải là cô đa nghi nặng quá? Cô thừa nhận, dù sao sinh tưởng ở một gia tộc như hắn, bị người khác tính kế vài lần, đối với nhân tính tự nhiên sẽ suy giảm, giả tạo sẽ thành một loại bản năng.
Nhưng, thật sự là đa nghi quá hay không phải?
Không! Cô có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm. Cô phải quan sát kĩ nếu không muốn bị nam nhân này chơi xỏ.
Không sao cả, lão thiên phù hộ, tối quan trọng là cô có thể bình yên vượt qua tuần trăng mật kia, sau đó rồi tính tiếp.
Ch. 02 → |