← Ch.045 | Ch.047 → |
Lý công công rất muốn cười trộm, nhưng đứng ở vị trí quá nổi bật, đành phải nhịn lại.
Hàn Sở: "... Lui xuống đi." Giọng nói hiếm khi mang theo sự bất đắc dĩ.
Sơ Tửu Tửu: "Tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Quay lại vị trí của mình ngồi xuống.
Bên trái nàng là Lệ phi, bên phải là Phương chiêu dung, nếu nói Lệ phi là hổ mặt cười, thì Phương chiêu dung là rắn rết ẩn nấp trong bóng tối, không có sự tự tin tuyệt đối thì sẽ không ra tay.
Phương chiêu dung luôn cười đến mức khiến kẻ khắc rợn người, làm bất cứ việc gì cũng không để lộ sơ hở, khiến người ta không thể chỉ trích, dù là đối đãi với hạ nhân hay xử lý quan hệ trong ngoài cung.
"Xì xào..."
Mỗi bước mỗi xa
Phương chiêu dung xoay chuyển ánh mắt, Nhu phi ở bên cạnh đang cẩn thận gấp bao giấy dầu lại, để vào tay áo, còn không quên vỗ vỗ, dường như cây nhân sâm kia là một báu vật hiếm có được.
Phương chiêu dung: "..." Mình vẫn nên loại bỏ Lệ phi trước đã...
Trong Thái Hòa điện, tiếng ca hát vang lên, mỹ nhân múa lượn, đẹp như tiên nữ âm thầm hướng về Hàn Sở đẹp gửi tới sóng mắt lả lơi.
Nhìn thấy không ít phi tần ăn dấm chua, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài.
Sơ Tửu Tửu thì rất vui vẻ, ăn bánh uống trà, nhìn tiết mục quyến rũ này mà thích thú.
Hàn Sở nhẹ gõ tay vào tay ghế, dung nhan như ngọc không rõ vui buồn.
Một điệu múa kết thúc, mỹ nhân đứng đầu nhẹ nhàng lui xuống, lúc rời đi còn không quên ngoảnh lại nhìn Hàn Sở với ánh mắt e thẹn.
Khiến không ít phi tần tức giận đến mặt mày càng đen hơn, quá trắng trợn rồi.
Trong Thái Hòa điện tạm thời khôi phục yên tĩnh, tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu tự nhiên nổi bật trong điện.
[... Thật không thể trách mỹ nhân vừa rồi, ai bảo Hoàng thượng quá đẹp chứ, sắc đẹp có thể làm cơm ăn, ai mà không yêu. ]
Sơ Tửu Tửu hoàn toàn tỏ vẻ thấu hiểu, đại phản diện có dung mạo thần tiên, lại còn là Hoàng thượng nắm quyền thiên hạ, tài phú thì không cần phải nói, có tiền có quyền còn có sắc, không quyến rũ hắn thì quyến rũ ai đây.
Đám phi tần hiểu sắc đẹp có thể làm cơm ăn, là để chỉ dung mạo của Hoàng thượng như ngọc quý.
Lý công công thì rõ ràng hiểu sắc đẹp có thể làm cơm ăn trong miệng Nhu phi, hai chữ đầu là chỉ Hoàng thượng, hai chữ sau đ thật sự là chỉ món ăn ngon.
"Người đâu, ban thưởng điểm tâm cho Nhu phi." Âm thanh trầm ấm của Hàn Sở vang lên.
Hàn Sở có ý định là: Để nàng ăn uống, không có thời gian ranh nói chuyện hay suy nghĩ nhiều.
Không ít phi tần vui sướng khi người gặp họa, đều nhìn về phía Sơ Tửu Tửu, các nàng ta đều nghĩ phản ứng của Sơ Tửu Tửu sẽ là: ngạc nhiên, thất vọng, buồn bã.
Phản ứng thật sự của Sơ Tửu Tửu là: Vui mừng! Hưng phấn! Cảm động!
[Hoàng thượng thật sự là người huệ chất lan tâm, tâm tư tinh tế, sao hắn biết được điểm tâm của ta không đủ ăn?]
"Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Gân xanh trên trán Hàn Sở nhảy thình thịch, không muốn để ý đến nàng nữa.
Đám phi tần xem kịch: "..." Bọn họ không thể nhìn ra ý tứ của Hoàng thượng, còn nữa, từ "huệ chất lan tâm" này... Liệu có thể dùng để miêu tả Hoàng thượng không?
Huệ tần nhìn Sơ Tửu Tửu rồi lại nhìn Hoàng thượng, ngay cả Hoàng thượng cũng bị Nhu phi làm cho tức giận đến nỗi không nói nên lời, trong lòng nàng ta cảm thấy cân bằng hơn.
Một điệu múa khác lại xuất hiện trong điện, Sơ Tửu Tửu vừa thưởng thức món ăn ngon, vừa xem mỹ nhân nhảy múa.
Khiến Phương chiêu dung bên cạnh liên tục nhìn về phía nàng, Hoàng thượng có lẽ không hứng thú, nhưng Nhu phi lại xem đến mê mẩn.
Mỹ nhân múa trong Thái Hòa điện, dùng hết tài năng của mình, mong nhận được sự chú ý của Hoàng thượng, ở lại trong cung làm phi tần.
Thẳng cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Hàn Sở không có chút động lòng, càng đừng nói đến việc giữ lại mỹ nhân hiến vũ nào.
Đám phi tần có mặt, đều nhìn ra ý đồ công khai quyến rũ Hoàng thượng của vũ cơ đó.
Vì vậy, sau khi bài múa kết thúc, chỉ có một phi tần vỗ tay...
Tất cả đám phi tần không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía Nhu phi đang vỗ tay rất nhiệt tình.
Sơ Tửu Tửu vô cùng vui vẻ, vỗ tay thật mạnh, hô lên: "Múa hay lắm!"
Tiểu Quỳ lặng lẽ cúi đầu: Nương nương của ta...
Giống như một cơn gió lạnh thổi qua, Sơ Tửu Tửu mới cảm thấy bầu không khí không đúng, sao chỉ có mình nàng vỗ tay?
Theo phản xạ nàng nhìn quanh, tất cả đám phi tần mỗi khi nhìn nàng: mặt lạnh lùng.
Sơ Tửu Tửu vỗ tay dần yếu đi, cười gượng gạo bỏ tay xuống: "Múa... cũng tạm được..."
Lặng lẽ lấy một miếng điểm tâm ăn: [Coi như ta không nói gì. ]
Cảnh tượng này rơi vào mắt Hàn Sở, khóe miệng hiếm khi nhếch lên, đôi mày đẹp hơi giãn ra, bớt đi vài phần lạnh lùng u ám, thêm màu sắc tươi sáng.
Dưới ánh mắt nhìn trộm của vũ cơ, đắm chìm trong vẻ mỹ nhan thịnh thế của Hoàng thượng.
Vũ cơ trong điện như thủy triều rút lui, Hoàng thượng không giữ lại bất kỳ vũ cơ xinh xắn tươi đẹp nào, không ít phi tần thở phào nhẹ nhõm, hiện nay sinh tồn trong hậu cung đã khó khăn, nếu những vũ cơ mềm mại thắt lưng như không có xương này vào cung, sẽ lại gợi lên một trận gió tanh mưa máu.
"Chúng phi tần cứ vui vẻ, trẫm còn có việc." Giọng trầm của Hàn Sở quanh quẩn trong điện, dáng người cao ráo đứng trên cao, sải bước đi ra ngoài Thái Hòa điện.
"Thần thiếp/Tần thiếp cung tiễn Hoàng thượng."
← Ch. 045 | Ch. 047 → |