← Ch.033 | Ch.035 → |
Gió thu hiu hắt, lá vàng rụng trên mặt đất bị gió cuốn lên xào xạc, bờ tường trong điện được bóng cây lớn che phủ, cửa sổ bị người từ bên trong đẩy ra, lộ ra gương mặt không chút biểu cảm của Tiểu Quỳ.
Sơ Tửu Tửu đang ngồi trên giường, gặm một miếng bánh ngọt, kể từ sáng hôm kia, đại phản diện bảo nàng không cần phải đến Dưỡng Tâm điện thỉnh an nữa, nàng đã làm tổ ở trong điện hai ngày rồi.
"Nhu tần nương nương, hôm nay trời có nắng, người có muốn ra ngoài đi dạo một chút không ạ?" Tiểu Lan từ bên ngoài bước vào, hai ngày trước sương mù dày đặc, thời tiết u ám, nương nương đã hai ngày không bước ra khỏi điện.
Nàng ấy và Tiểu Quỳ, Tiểu Hiểu đều nghĩ rằng nương nương buồn bã vì ý chỉ của Hoàng thượng, khó khăn lắm Hoàng thượng mới cho phép phi tần lại gần, mà phi tần đó lại là nương nương của mấy nàng ấy, ai ngờ chỉ sau một thời gian ngắn, Hoàng thượng đã không cho nương nương đến Dưỡng Tâm điện thỉnh an nữa.
Tin tức Hoàng thượng không cần Nhu tần thỉnh an trong nửa ngày lan truyền khắp hậu cung, đám phi tần đều âm thầm vui mừng, cho rằng Nhu tần cũng không chiếm được tốt đẹp, trong thời gian nàng đi thỉnh an, chưa từng nghe Hoàng thượng ban thưởng gì cho nàng.
Sơ Tửu Tửu uống một ngụm trà để giải ngấy: "Vẫn ở trong điện nghỉ ngơi thì tốt hơn." Ngoài kia không có gì đẹp, cũng không có gì vui, nếu gặp phải phi tần nào đó còn phải khách sáo vài câu, chi bằng ở lại trong điện cho rồi.
Tiểu Lan và Tiểu Hiểu liếc mắt nhìn nhau, cùng thở dài, có vẻ nương nương vẫn chưa vượt qua nỗi buồn.
Buổi trưa, Sơ Tửu Tửu ăn xong bữa trưa, lười biếng nằm trên giường, gió thu từ cổng lớn thổi vào, mát mẻ dễ chịu.
Tiểu Hiểu ôm một đống vải đi vào, xếp gọn những miếng vải đó vào hộp.
Sơ Tửu Tửu liếc nhìn, nghe tiếng động như ru ngủ, mi mắt bắt đầu đánh nhau.
Hôm đó từ Dưỡng Tâm điện trở về, nàng đã giặt những miếng vải dính máu, hai ngày trước không có nắng, hôm nay đã phơi khô, mới được Tiểu Lan thu lại.
Sự kiện hắc y nhân cũng coi như đã hoàn toàn tránh được.
[Kí chủ, ngày mai là lễ Phong Thực, ngày kia trong cung sẽ tổ chức tiệc Phong Thực, nguyên chủ trong tiệc Phong Thực đã bỏ độc sâm vào rượu của Lệ phi và Huệ tần, xin kí chủ chuẩn bị rượu độc sâm để hoàn thành nhiệm vụ ngày kia. ]
Sơ Tửu Tửu: "!!!" Độc... Độc sâm!?
Nàng cố gắng nhớ lại nội dung cốt truyện, tình tiết này nàng lại không nhớ.
[Uống vào... có c. h. ế. t không?] Chắc là không, hoặc trong nguyên tác Lệ phi và Huệ tần không uống, Lệ phi và Huệ tần gần như đến đoạn kết mới bị nữ chính Hân mỹ nhân xử lý.
[Độc sâm được chế biến từ nhiều loại thuốc độc, được phơi khô, bề ngoài không khác gì nhân sâm bình thường, khi vào cơ thể sẽ nhanh chóng làm cho thể chất của người ta suy yếu, thậm chí nghiêm trọng hơn là nằm liệt giường, cho đến khi nguyên khí suy kiệt, bệnh mà chết. ]
Sơ Tửu Tửu: "... Được, ta làm."
Hệ thống ngạc nhiên, lần này đồng ý sảng khoái như vậy?
"Nương nương, có gì sai bảo không ạ?" Tiểu Hiểu vừa ăn xong bánh mà Sơ Tửu Tửu chia cho, nghe thấy giọng nàng, vội vàng chạy vào điện.
"Tiểu Hiểu, ngươi vào đúng lúc, chuẩn bị giấy mực, tiện thể mang một tờ giấy dầu tới đây." Sơ Tửu Tửu xuống giường, chuẩn bị làm "chính sự".
"Vâng, nương nương, nô tì đi ngay." Tiểu Hiểu làm việc tay chân nhanh nhẹn, hiệu suất rất cao.
Sơ Tửu Tửu nhìn Tiểu Hiểu càng ngày càng thoải mái, cảm thấy yên tâm hơn, trước đây còn sợ nàng ấy không quen, xem ra nàng ấy ở Lệ Phương điện hòa nhập rất tốt.
Không ai biết, những tì nữ trong Lệ Phương điện là những người có cuộc sống tốt nhất trong cả cung, vô luận là về tinh thần hay thể xác.
Ánh nắng buổi trưa chiếu vào trong điện, ánh sáng vàng mỏng manh bao phủ lên Sơ Tửu Tửu, nàng đang cúi đầu viết chữ, dung mạo xinh đẹp như tiên nữ giáng trần.
Tiểu Lan và Tiểu Hiểu đứng bên cạnh đều ngẩn người, nhìn nương nương của mình, mắt mở to, tràn đầy sự say mê.
Sơ Tửu Tửu nhanh chóng viết xong, gọi Tiểu Quỳ lại, thì thầm dặn dò nàng ấy vài câu.
Tiểu Quỳ tuy có chút nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều, ra khỏi Lệ Phương điện, nàng ấy mở tờ giấy dầu ra, mặt sau rõ ràng hiện lên mấy chữ lớn "Là độc sâm mới lạ".
Tiểu Quỳ: "?" Nhìn tờ giấy dầu, biểu cảm hiện lên sự nghi ngờ, thôi thì, nương nương cũng không phải lần đầu làm những chuyện khó hiểu như vậy.
Lúc cuối, Tiểu Quỳ vội vã quay về Lệ Phương điện, không ngờ lại gặp phải Lệ phi.
"Nô tì bái kiến Lệ phi nương nương."
Mỗi bước mỗi xa
Lệ phi dùng đôi mắt phượng tinh tế quan sát nàng ấy, đặc biệt là nhìn thấy tờ giấy dầu nàng ấy đang nắm chặt trong tay.
Trong lòng nghĩ: Chắc là Nhu tần lại thèm ăn gì đó.
"Đứng dậy đi."
Nàng ta vừa định rời đi, đột nhiên ánh mắt dừng lại, chăm chú nhìn kỹ hơn.
Hai chữ "độc sâm" trên bao giấy dầu mờ nhạt lọt vào tầm mắt Lệ phi, chiếc khăn thơm trong tay nàng ta siết chặt lại, độc sâm...?
Nàng ta chăm chú nhìn bao giấy dầu, nghĩ rằng mình nhìn nhầm, lại muốn xem kỹ hơn, thì một bàn tay che chắn kín đáo những chữ đó.
"Tạ Lệ phi nương nương." Tiểu Quỳ hành lễ.
← Ch. 033 | Ch. 035 → |