← Ch.032 | Ch.034 → |
Lý công công ở bên cạnh: "..." Ngài ngồi xuống cũng sớm quá...
Đám thái giám hầu hạ Hoàng thượng dùng bữa muốn cười, nhưng phải kiềm chế nhịn xuống.
Hàn Sở thì vẫn chưa nâng mí mắt lên, im lặng dùng bữa.
[Đợi chính là câu này của ngươi. ]
Sơ Tửu Tửu yên lặng nhưng không giảm tốc độ dùng bữa sáng: [Không thể không nói, đầu bếp ngự dụng của Hoàng thượng thật sự xuất sắc, ngon quá!]
[Hoàn toàn không thể so với bếp ăn ở Lệ Phương điện. ] Thơm đến mức muốn nuốt cả lưỡi vào.
Nàng ăn rất vui vẻ, khiến Hàn Sở không khỏi ngẩng mắt nhìn nàng.
Nàng ăn đến hai má phồng lên, nuốt xong, nhận ra ánh mắt của Hàn Sở, Sơ Tửu Tửu mỉm cười với hắn.
Hàn Sở như bị lúm đồng tiền thoáng qua của nàng chạm đến tâm hồn, hiếm khi có biểu cảm ngây người.
[Thật ngon, lại có mỹ nhân nhìn, có sắc đẹp lại có cơm ăn, thích ghê thích ghê. ]
Hàn Sở: "...
Lý công công cúi đầu không thể thấp hơn, sợ rằng tiếng cười trộm của mình bị Hoàng thượng phát hiện, sắc đẹp có thể làm cơm ăn hóa ra là như vậy, mở mang kiến thức.
Sơ Tửu Tửu chỉ chăm chăm vào món ăn trên bàn, nàng ăn rất ngon, Hàn Sở hiếm khi ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Lý công công thì vui mừng không kể xiết, hàng ngày để khiến Hoàng thượng ăn nhiều hơn, ngự thiện phòng đã nghĩ đủ mọi cách để làm ra vô số món ăn, nhưng Hoàng thượng vẫn không ăn nhiều... Đặc biệt là bây giờ Hoàng thượng bị thương, càng phải ăn nhiều hơn.
Đang loay hoay không biết làm sao, không ngờ Nhu tần nương nương lại có tác dụng!
Hiện tại Lý công công nhìn Sơ Tửu Tửu thế nào cũng thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
Sơ Tửu Tửu dùng xong bữa sáng, tâm trạng vui vẻ trước nay chưa từng có.
"Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng đã chiêu đãi."
[Có thể có nhiều chuyện tốt như vậy thì hay quá. ]
Hàn Sở đặt khăn lên khay do thái giám cầm, lặng lẽ quan sát nàng.
Sơ Tửu Tửu vừa ngẩng mắt lên đã va phải đôi mắt lạnh lẽo của hắn, nàng vô thức nghiêng đầu nhìn hắn: [Hình như... Giống đôi mắt của hắc y nhân tối qua. ]
Lý công công trong lòng giật mình, Nhu tần tối qua đã gặp Hoàng thượng!? Cái nơ trên cánh tay Hoàng thượng... Chẳng lẽ là nàng băng bó sao?
Hỏng bét rồi, sợ rằng Nhu tần sẽ phải gặp họa!
Ánh mắt Hàn Sở trở nên u ám, lạnh lẽo như bị cái nhìn của bóng tối chiếu vào, khiến Sơ Tửu Tửu không hiểu sao cảm thấy lạnh sống lưng.
Nàng kỳ lạ nhìn quanh, sao bỗng dưng lại có cảm giác không rét mà run.
[Nhưng điều đó không thể, hắc y nhân sao có thể là Hàn Sở, cả hoàng cung đều là của hắn, hắn đi đâu cũng được, cần gì phải vượt nóc băng tường chứ. ]
Sơ Tửu Tửu chỉ nghi ngờ một câu, với cái đầu thông minh của mình, nàng vẫn có thể phân tích ra, hắc y nhân chắc chắn không phải là Hàn Sở trước mặt.
Lý công công run rẩy, không biết nên lo lắng cho câu nào trong lời của nàng, chỉ cần tách riêng ra cũng đủ là tử tội.
"Nhu tần, hôm qua có hắc y nhân đột nhập vào hậu cung, theo phát hiện, tên hắc y phi tặc kia có vẻ đã dừng lại ở Lệ Phương điện." Hàn Sở u ám hỏi nàng.
Sơ Tửu Tửu: "!!!!" Sợ đến nỗi da đầu tê dại.
Lý công công cũng sợ đến mức không dám thở: Hắc... Hắc y phi tặc?! Hoàng... Hoàng thượng lại tự nói ra...
Mỗi bước mỗi xa
"Hồi Hoàng thượng, thần thiếp không biết việc này, người đó có bị bắt không?"
[Chắc chắn không để lại chứng cứ đâu nhỉ? Ta không muốn bị c. h. é. m đầu! Ôi ôi ôi...]
Hàn Sở bình tĩnh nói với nàng: "Đã chạy thoát."
Sơ Tửu Tửu ngay lập tức thở phào: [Chạy thót thì tốt rồi, chạy thoát thì tốt rồi, ta đã nói hắn vèo cái bay đi, công phu tốt như vậy, chắc chắn không bị bắt. ]
"Thật tiếc, thần thiếp không giúp được gì, rất áy náy."
Hàn Sở liếc nhìn vẻ mặt rõ ràng thở phào của nàng, hoàn toàn trái ngược với lời nói của nàng.
Lý công công lại bắt đầu sầu não, trên gương mặt chim sa cá lặn này của Nhu tần, không giấu được tâm tư, ông ta khó khăn lắm mới thấy một chút hy vọng cây vạn tuế là Hoàng thượng có thể nở hoa, không biết nàng có thể sống được bao lâu...
"Từ ngày mai, không cần đến Dưỡng Tâm điện thỉnh an nữa." Hàn Sở im lặng một lúc rồi thông báo cho nàng.
Sơ Tửu Tửu vui mừng khôn xiết.
[Chỉ tiếc là không thể có thêm vài ngày ăn sáng cùng nhau. ]
"Thần thiếp cẩn tuân thánh ý của Hoàng thượng."
Lý công công: "..." Một người chỉ nhớ đến việc ăn, một người thì lòng mang thiên hạ, dường như không có thất tình lục dục, hy vọng cây vạn tuế ra hoa... đã tan vỡ.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |